Trong lúc Cố Cửu Tư chờ tiểu ăn mày đi tìm người, Liễu Ngọc Như theo Giang Nhu tới phủ nha.
Cổng phủ nha đầy người chen chúc, rất nhiều giọng địa phương trộn lẫn – không chỉ từ phương Nam mà thậm chí Bắc Lương cũng có. Mọi người chẳng câu nệ nam nữ; khi nữ tử nói chuyện thì thanh âm vừa cao vừa to, không hề có chút ngượng ngùng, nhìn là biết rất quen thuộc với giới giang hồ.
Liễu Ngọc Như xếp hàng, trong lòng cảm thấy hơi mất tự nhiên, nhưng Giang Nhu trông cực kỳ điềm tĩnh. Một nữ tử mặc váy xanh lam đứng phía trước họ quay đầu lại bắt chuyện với Giang Nhu, “Hai người cũng tới quan phủ lấy chứng nhận?”
“Đúng vậy.” Giang Nhu cười, bà hỏi thăm nữ tử mặc váy xanh, “Ngài từ đâu tới?”
“Ta đến từ Hà Dương. Nhà chồng ta họ Thẩm, ngài cứ gọi ta là tam nương.”
“Tam nương,” Giang Nhu không từ chối, thân thiết xưng hô với nữ nhân kia. Tiếp theo bà giới thiệu bản thân, “Thiếp thân là người Dương Châu, nhà chồng họ Cố. Nhìn qua thì chắc ta hơn tam nương vài tuổi, nếu ngươi không ngại thì kêu ta một tiếng Nhu tỷ. Đây là nhi tức của ta, Ngọc Như, ngươi gọi thẳng tên nó là được.”
Thẩm tam nương gật gù, bà thoáng đánh giá cặp mẹ chồng nàng dâu này rồi nghi hoặc nói, “Tam nương có một câu chẳng biết nên hỏi không, nếu có gì thất lễ thì ngài không cần đáp.”
“Tam nương cứ nói, đừng ngại.”
“Hà Dương quá gần Đông Đô lẫn Thương Châu; Lương Vương làm phản, Hà Dương cũng loạn, Thương Châu lại đông lưu dân, ta cùng lang quân nhà ta sợ có biến nên mới nhanh chóng thu xếp tới U Châu. Nhưng Dương Châu thì khác; Dương Châu trước giờ giàu có và đông đúc, cách chiến khu khá xa, sao mọi người lại đến U Châu?”
Nghe được lời này, Giang Nhu lẫn Liễu Ngọc Như gượng cười nhìn đối phương. Hai người thở dài rồi kể lại ngắn gọn tình hình ở Dương Châu cho Thẩm tam nương. Giang Nhu vừa dứt lời, người bên cạnh cảm khái, “Còn lý do nào nữa chứ? Đâu chỉ mình Dương Châu, Tịnh Châu của chúng ta cũng chả khác mấy.”
Có người dẫn đầu, mọi người sôi nổi bàn tán tiếp.
Liễu Ngọc Như nghe mọi người nói mà chậm rãi nhíu mày, trong lòng không khỏi có chút bất an.
Hiện giờ U Châu tăng dân cư quá nhiều, Vọng Đô càng nhiều hơn; tất cả đều là thương nhân từ các nơi đến an cư lập nghiệp, vì điều kiện buôn bán ở U Châu tốt hơn hẳn so với những địa phương khác. Thế nên quan phủ Vọng Đô quy định mỗi ngày danh ngạch kinh thương không thể vượt qua mười vị trí. Đầu tiên là nộp công văn, nếu không có vấn đề thì cho vào danh sách chờ. Giang Nhu đã nộp công văn rất nhiều lần nhưng lần nào cũng có lý do để bị trả về; đây đã là lần thứ năm bà đi nộp.
Liễu Ngọc Như và Giang Nhu chờ đến buổi chiều mới tới lượt bọn họ. Sau khi cung kính nộp công văn lên, Giang Nhu nói với quan viên, “Đại nhân, tửu lầu của chúng ta đã thu xếp xong xuôi nhưng kéo dài hai tháng rồi chưa được khai trương. Cũng không phải mua bán lớn gì, nếu không thể mở cửa thì nhân viên tửu lầu thật sự chả có việc làm. Hiện giờ kiếm kế sinh nhai khó khăn, phiền ngài thông cảm.”
“Được rồi, được rồi.” Người đối diện mất kiên nhẫn xua tay, “Ai cũng không dễ dàng, các ngươi cứ chờ đi.”
Giang Nhu liên tục nói cảm tạ rồi dẫn Liễu Ngọc Như ra bên ngoài. Liễu Ngọc Như đi sau Giang Nhu, chưa được mấy bước chân đã nghe quan viên kia phàn nàn với người bên cạnh, “Ngày nào cũng nhiều người tới như vậy, ai cũng kiếm sống bằng miệng lưỡi, cứ khua môi múa mép. Bọn họ mua thấp bán cao là có thể sống, vậy dân chúng thì sao bây giờ?”
Liễu Ngọc Như hơi khựng lại. Nàng trầm mặc trong chốc lát rồi giả bộ chưa nghe thấy gì mà đi ra ngoài.
Ở bên ngoài, Giang Nhu thở dài với nàng, “Thương nhân tới Vọng Đô ngày càng nhiều, ngoài kia sợ là càng ngày càng loạn.”
Hai người lên xe ngựa, Giang Nhu thấy Liễu Ngọc Như lặng thinh bèn nói, “Ngọc Như, con vẫn đang nghe ta nói chứ?”
Liễu Ngọc Như hoàn hồn, nàng vội ậm ừ lên tiếng. Giang Nhu hiếu kỳ hỏi, “Con nghĩ gì mà thất thần vậy?”
Liễu Ngọc Như thở dài, nàng thành thật trả lời, “Bà bà, con đang nghĩ binh mã khắp thiên hạ đều chuẩn bị chiến tranh. Một khi giao chiến thì người trên chiến trường cần ăn cơm, người không ra chiến trường cũng phải ăn. Ai cũng ăn thì lương thực đến từ chỗ nào?”
“Tất nhiên là từ tay nông dân,” Giang Nhu thấy kỳ quặc nhưng vẫn đáp.
Liễu Ngọc Như nói tiếp, “Vậy người nói xem, lương thực của nông dân sẽ tới trước hay tiền của chúng ta tới trước?”
“Tất nhiên là chúng ta…” Giang Nhu nói nhưng chợt cảm thấy có gì đó không thích hợp.
Liễu Ngọc Như lo lắng bảo, “Nhiều năm qua, triều đình trăm phương ngàn kế nghĩ cách nâng đỡ nông nghiệp và đè ép thương nghiệp không phải vì lý do này sao? Người nghĩ đi, trong mắt những quan lại kia, chúng ta là lũ vô dụng; thời bình còn thế, huống hồ là bây giờ? Chúng ta ngàn dặm xa xôi đến tị nạn, song với quan gia thì chỉ tốn cơm hơn thôi chứ không gia tăng số lượng người có thể sản xuất lương thực. Mỗi ngày U Châu nhả ra mười danh ngạch kinh thương; đây là U Châu còn chưa chuẩn bị chiến tranh, nếu U Châu bắt đầu lên kế hoạch thì sao?”
Vương Thiện Tuyền có dã tâm bừng bừng, việc đầu tiên ông ta làm là ép buộc phú thương Dương Châu giao tiền. Các nơi khác phần lớn cũng vậy.
Nếu U Châu bắt đầu chuẩn bị chiến tranh thì sao?
Câu hỏi này khiến Giang Nhu tức khắc chảy mồ hôi lạnh ròng ròng.
Nhưng bà không thể tỏ ra yếu kém trước mặt tiểu bối. Bà cố gắng bình tĩnh gật đầu, “Con nói có lý, để ta nghĩ lại xem…”
Liễu Ngọc Như khẽ thở dài một tiếng, không nói tiếp nữa.
Nàng quay đầu nhìn bên ngoài xe ngựa, cảm thấy nội tâm nặng trĩu. Rời Dương Châu, đi qua Thanh Châu và Thương Châu, song đến cùng vẫn không thể tới nơi hoàn toàn thái bình.
Trong lúc Liễu Ngọc Như và Giang Nhu ở quan phủ làm việc, Cố Cửu Tư ngồi ven đường. Hắn cầm màn thầu lẫn túi nước nhỏ, xung quanh là một nhóm người. Hắn lắng nghe tin tức của người phương Bắc lẫn phương Nam. Tiểu ăn mày không chỉ tìm lưu dân mười ba châu; nghe có đồ ăn, những ăn mày ngày ngày ngồi canh đầu đường cũng lại đây. Nếu nói được tin tức hữu dụng, Cố Cửu Tư sẽ phát màn thầu. Những người này có thân phận hèn mọn, song chính vì bọn họ hèn mọn nên rất nhiều người nói chuyện trên đường chẳng hề kiêng dè, tất cả đều bị họ nghe được.
Ví dụ như quan hệ ở U Châu phức tạp; Chu Cao Lãng có quan hệ không tốt với nông thôn địa phương. Thiếu tiền bạc, thiếu lương thực khiến Phạm Hiên đau đầu vô cùng.
Còn có Phạm Hiên hiện tại đang thu lương thực ở nông thôn, chiêu mộ binh lính.
Ngoài ra…
Nội trong một buổi chiều, Cố Cửu Tư đã hiểu rõ tình hình ở Vọng Đô. Hắn nghe xong liền phân phát cái màn thầu cuối cùng rồi cáo biệt mọi người. Tiểu ăn mày đi theo hắn nói, “Đại ca, về sau nếu có việc thế này thì nhớ tìm ta.”
Cố Cửu Tư cười cười, “Ngươi tên gì?”
“Ta tên Hổ Tử.” Tiểu ăn mày lập tức nói, “Ta sinh ra lớn lên ở Vọng Đô, đại ca không phải người địa phương đúng không? Tốt nhất ngài nên có đôi mắt đôi tay hỗ trợ làm việc.”
Cố Cửu Tư thấy thiếu niên mới hơn mười tuổi đã cò kè mặc cả trôi chảy thì nhướn mày. Hắn liếc mắt đánh giá Hổ Tử từ trên xuống dưới rồi bảo, “Được, sau này có việc cần thì đi đâu tìm ngươi?”
“Miếu Thổ Địa ở phía đông thành.” Hổ Tử đáp ngay, “Ngài báo tin cho ta là được.”
“Hiểu rồi.” Cố Cửu Tư gật đầu, cho hắn một đồng tiền, “Thưởng cho ngươi.”
Hổ Tử liên tục cảm tạ, Cố Cửu Tư trở về Cố phủ. Liễu Ngọc Như và Giang Nhu đã về nhà, sắc mặt hai người đều xấu. Cố Cửu Tư thấy bọn họ liền cười nói, “Bị quan phủ gây khó dễ?”
“Cũng không phải họ gây khó dễ,” Giang Nhu thở dài. “Hôm nay ta cùng Ngọc Như hàn huyên, chúng ta không còn lo vấn đề công văn nữa mà lo Phạm Hiên cũng giống Vương Thiện Tuyền…”
Giang Nhu chưa dứt lời, Cố Cửu Tư đã cười. Hắn đưa mắt nhìn Liễu Ngọc Như, trong mắt ẩn hiện hàm ý, “Ngọc Như thông minh.”
Ánh mắt kia mang theo chế giễu, Liễu Ngọc Như ngẩn người. Sau nàng chợt hiểu hôm nay hắn không đi theo sợ là vì đã nghĩ đến chuyện này.
Nàng tức khắc cảm thấy hơi bực bội nhưng Giang Nhu đang ở đây nên nàng đành nhẫn nhịn. Nàng nghe Cố Cửu Tư nói, “Ngọc Như nói đúng đấy. Hôm nay nhi tử cũng ra ngoài hỏi thăm tin tức. Hiện tại các châu tự lập, khắp nơi chuẩn bị chiến tranh, U Châu khả năng cao cũng vậy. Chọn con đường thương nghiệp là phải thân cận với quan phủ; chứ có tiền nhưng không có quyền thì cũng chẳng giữ tiền được.”
“Con nói đúng,” Giang Nhu thở dài. “Không biết cữu cữu con ra sao rồi.”
Lời này khiến tất cả mọi người trầm mặc. Qua hồi lâu, Liễu Ngọc Như nhìn sắc mặt hai người rồi do dự bảo, “Không chỉ có cữu cữu, còn công công nữa…”
Không biết vì sao, Liễu Ngọc Như càng nói thanh âm càng nhỏ, càng cảm thấy khó mở lời. Nhưng nàng biết nếu không nói thì hai người này sẽ chẳng thốt ra được những lời kia. Rốt cuộc nàng vẫn nói, “Người không trở về, cũng nên có…mộ chôn quần áo và di vật.”
Mọi người lặng im. Cố Cửu Tư đang muốn mở miệng nói chuyện, Giang Nhu đã giành trước, “Ông ấy vẫn chưa về.”
Cố Cửu Tư ngẩn người. Hắn thấy gương mặt Giang Nhu vừa lạnh nhạt vừa trầm tĩnh. Bà nói, “Một ngày chưa thấy thi thể ông ấy thì ta sẽ không tin ông ấy đã chết.”
“Nương…”
Trong thanh âm Cố Cửu Tư có vài phần rối rắm.
Người được hỏa táng làm gì còn hài cốt?
Giang Nhu nói vậy đơn giản vì bà không muốn tin ông đã chết.
Cố Cửu Tư cúi đầu thì thào, “Cha của con…”
“Không cần nhắc lại chuyện này nữa.” Giang Nhu cắt ngang lời Cố Cửu Tư, “Chỉ cần còn một tia hy vọng, ta vẫn sẽ chờ ông ấy. Con nói ông ấy đã chết, vậy con chứng kiến ông ấy chết hay thấy thi thể của ông ấy? Nếu không sao con dám khẳng định ông ấy chết rồi? Ngày ta chết mà ông ấy còn chưa trở về,” Giang Nhu nhìn Cố Cửu Tư, môi bà run rẩy, bà khàn khàn nói, “con hãy đem áo mũ của ông ấy đặt cạnh ta để chôn cất chúng ta bên nhau.”
“Nương…”
“Cửu Tư,” Liễu Ngọc Như nghe được sự quyết liệt trong giọng nói của Giang Nhu, nàng giơ tay giữ chặt Cố Cửu Tư rồi thở dài, “cứ làm vậy đi. Chúng ta cần bàn tiếp theo nên hành sự ra sao.”
Cố Cửu Tư trầm mặc. Giang Nhu vốn ước gì được đổi đề tài nên bà đưa mắt nhìn Liễu Ngọc Như, “Ngọc Như nghĩ nên làm thế nào?”
“Con nghĩ,” Liễu Ngọc Như mím môi, “ngay lúc này, quyên góp toàn bộ tài sản trong nhà cho quan phủ?”
Lời này lọt vào tai làm Giang Nhu ngẩng phắt đầu, bà khiếp sợ nhìn Liễu Ngọc Như.
Cố Cửu Tư chả hề dao động. Giang Nhu nhìn Cố Cửu Tư rồi lại nhìn Liễu Ngọc Như, hai người trẻ tuổi dường như không bận tâm chút nào việc giao nộp toàn bộ gia sản. Giang Nhu nghẹn lời một lúc lâu mới lên tiếng, “Ngọc Như, con biết mình đang nói gì không?”
“Bà bà,” Liễu Ngọc Như than nhẹ, “thứ đáng giá nhất trên đời này vĩnh viễn là tương lai.”
Dùng gia tài bạc triệu để đổi lấy chỗ đứng ở U Châu, đổi lấy một tương lai.
Giang Nhu im lặng.
Từng phân từng ly trong tài sản của Cố gia là do bà cùng Cố Lãng Hoa mất hơn nửa đời người để kiếm, bà không có quyết tâm buông bỏ như Liễu Ngọc Như.
Tiền không đơn giản chỉ là tiền; nó đại diện cho của cải, cho quyền được lựa chọn.
Cố Cửu Tư hiểu suy nghĩ của Giang Nhu, hắn than nhẹ một tiếng rồi ngồi xuống trước mặt Giang Nhu mà khuyên nhủ, “Nương, chúng ta không giữ được số tiền này. Cố gia chúng ta khác những thương hộ bình thường; chúng ta quá nổi bật nhưng lại chẳng có nền móng gì ở U Châu. Chúng ta mà giữ chặt số tiền này sẽ khiến người ta đố kỵ.”
“Vậy cũng không cần quyên góp toàn bộ…”
“Bọn họ không có tiền, chúng ta chỉ quyên góp chút đỉnh thì họ sẽ luôn nghĩ chúng ta còn tiền. Hơn nữa, họ còn cảm thấy quyên góp ít vậy cũng chả phải đại ơn đại đức gì. Chúng ta quyết đoán giao nộp hết trong một lần; không những vậy còn phải tìm người trung gian để quyên góp. Sau khi quyên góp xong, chúng ta không thể đòi hỏi gì hết, phải tỏ ra đức độ; như vậy người khác mới cảm thấy chúng ta nhân nghĩa.”
Giang Nhu trầm mặc không đáp lại, Cố Cửu Tư nói tiếp, “Ngoài ra, có chỗ dựa thì con đường làm quan của con về sau mới dễ đi hơn một chút.”
Giang Nhu khẽ run, ngay cả Liễu Ngọc Như cũng ngẩng đầu nhìn hắn. Cố Cửu Tư bình tĩnh nói, “Con muốn làm quan.”
“Con muốn làm một quan lớn có quyền thế, có năng lực ảnh hưởng đến thiên hạ. Vì vậy nương à,” Cố Cửu Tư nghiêm túc nhìn bà, “chỉ quyên góp một phần gia sản vẫn chấp nhận được. Nhưng chúng ta không chắc có thể đối phó hiểm nguy sau này. Hơn nữa, con không chỉ muốn dừng chân ở U Châu, con còn muốn trèo lên nơi cao hơn.”
“Vậy ngươi định làm thế nào?” Liễu Ngọc Như lên tiếng, nàng nhìn hắn, “Trực tiếp đến quan phủ rồi giao hết tiền cho bọn họ?”
“Không,” Cố Cửu Tư điềm tĩnh đáp, “ta muốn Chu Diệp đưa ta đi gặp Chu Cao Lãng rồi lén giao nộp toàn bộ tiền cho ông ấy.”
Liễu Ngọc Như ngẩn người, nàng và Giang Nhu liếc nhìn nhau.
“Tại sao?” Giang Nhu nghi hoặc hỏi, “Sao không trực tiếp tìm Phạm Hiên mà lại thông qua Chu Cao Lãng?”
Hiện giờ Phạm Hiên là tiết độ sứ, Chu Cao Lãng chỉ là tướng quân; nếu muốn lấy lòng thì tất nhiên nên lấy lòng Phạm Hiên.
Cố Cửu Tư cười cười, “Hiện giờ đâu chỉ một người muốn lấy lòng Phạm Hiên; chúng ta bỏ ra mười phần sức lực thì sợ Phạm đại nhân chỉ nhớ được bảy, tám phần. Nhưng Chu Tướng quân thì khác. Thứ nhất, chúng ta gần đây thân cận với Chu Diệp; nếu quyên góp thì người ngoài cũng không cho rằng chúng ta có mục đích sâu xa. Thứ hai, con nghe nói quân đội của ông ấy đang cần tiền lẫn thiếu lương thực; chúng ta đưa toàn bộ tiền thì dĩ nhiên ông ấy sẽ vô cùng cảm kích. Đưa than ngày tuyết vẫn hiệu quả hơn dệt hoa trên gấm.”
Giang Nhu im lặng, bà trầm ngâm một hồi mới trả lời, “Đây là việc quan trọng, con để ta suy nghĩ đã.”
“Mẫu thân cứ thận trọng suy xét.” Cố Cửu Tư chân thành bảo, “Con với Ngọc Như suy cho cùng vẫn còn non nớt nên có nhiều chuyện suy nghĩ không chu toàn. Người nghĩ kỹ rồi hẵng quyết định.”
Bàn bạc xong, Giang Nhu hơi mệt nên Cố Cửu Tư đưa Liễu Ngọc Như về phòng. Hai người vừa ra ngoài hành lang thì Liễu Ngọc Như lập tức duỗi tay nhéo eo của hắn, giận dữ nói, “Đã suy tính kỹ càng mà còn để ta và nương mất công đi, ngươi muốn chê cười ta à?”
“Úi da, úi da,” Cố Cửu Tư ra vẻ thống khổ cực kỳ, “phu nhân nhẹ tay, đau quá!”
Liễu Ngọc Như nhìn điệu bộ của hắn cũng không phân biệt nổi thật giả nên đành miễn cưỡng thu tay. Cố Cửu Tư vội cười làm lành, “Ta đâu giỏi mưu tính như vậy, chỉ mới có suy đoán thôi. Dù sao ngươi cũng ra ngoài, chia nhau đi thăm dò tin tức chẳng phải tốt hơn sao?”
Cố Cửu Tư vừa dùng tay áo quạt cho nàng vừa nịnh nọt, “Đừng giận, đừng giận, hạ hỏa nào.”
Liễu Ngọc Như xụ mặt, nàng vốn định giả bộ thêm nhưng thấy dáng vẻ nịnh hót của hắn thì nhịn không được mà phì cười.
Cố Cửu Tư thấy nàng cười liền nói, “Ôi chao, dỗ phu nhân cười thật không dễ.”
“Lại còn không dễ?” Liễu Ngọc Như cười với hắn, “Ta còn chưa kịp đòi hỏi mà đã bị vài câu lời ngon tiếng ngọt của ngươi làm cho cười. E rằng trên đời chẳng có nữ nhân nào dễ dỗ dành hơn ta.”
“Vậy ngươi muốn gì?”
Cố Cửu Tư đột nhiên hỏi, Liễu Ngọc Như ngẩn người. Cố Cửu Tư nhìn nàng, hắn không hề đùa giỡn mà ôn hòa nói, “Ta hình như chưa tặng ngươi cái gì bao giờ, làm trượng phu sao có thể bủn xỉn như vậy?”
Lời này chẳng biết vì sao khiến vành tai của Liễu Ngọc Như nóng lên. Nàng quay đầu đi, tay nhẹ nhàng phe phẩy quạt tròn, lúng túng đáp, “Cái gì cần ta đều có nên cũng không muốn gì cả. Ngươi thích đưa gì thì đưa, sao còn phải hỏi ta?”
Cố Cửu Tư vừa nghe vừa thấy nữ tử trước mặt mất tự nhiên mà sờ vào trâm cài tóc. Hắn nhịn chả nổi bèn bật cười. Liễu Ngọc Như xấu hổ bực bội, nàng quay đầu lại chất vấn, “Ngươi cười cái gì!”
“Không, không có gì,” Cố Cửu Tư nói, “nương tử thanh khiết thông tuệ, ngay cả trình bày yêu cầu cũng khác người thường. Tại hạ cực kỳ khâm phục.”
“Cố Cửu Tư!” Liễu Ngọc Như nổi giận, “Ngươi sống một mình cả đời đi!”
Dứt lời, nàng thở phì phò bỏ đi. Cố Cửu Tư ngẩn ra rồi vội vàng đuổi theo, “Ấy ấy, ta sai rồi, ta sẽ mua trâm tặng ngươi.”
“Mua cái gì mà mua! Ai muốn trâm cài chứ!”
“Hiểu rồi, hiểu rồi, là ta muốn tặng ngươi.” Cố Cửu Tư lôi kéo tay áo của nàng, Liễu Ngọc Như liên tục hất tay hắn ra. Thấy nàng chống cự, Cố Cửu Tư nhịn không được ôm nàng vào lòng, dùng tay giữ chặt lấy cả người nàng. Hai người mặt đối mặt; Liễu Ngọc Như sững sờ, Cố Cửu Tư thì hoàn toàn không thấy có gì sai. Hắn cứ ôm nàng mà cười nói, “Thôi mà, ta sai rồi, ta không nên cười ngươi. Chờ ta kiếm được việc, ta sẽ dùng số tiền đầu tiên do bản thân làm ra mua trâm cho ngươi, được không?”
Liễu Ngọc Như im thin thít. Nàng cảm nhận được bàn tay trên eo nàng mang theo thứ nhiệt độ nóng bỏng không thuộc về nữ tử. Nàng đỏ mặt quay đầu đi, lầm bầm, “Tùy ngươi.”
Cố Cửu Tư thấy nàng nguôi giận liền yên lòng. Nhưng chính lúc này hắn mới phát hiện tư thế của bọn họ ám muội cỡ nào.
Cả người hắn tức khắc cứng đờ. Hắn đột nhiên cảm thấy buông ra thì xấu hổ nhưng cứ ôm nàng mãi thế này cũng xấu hổ.
Liễu Ngọc Như thấy hắn căng thẳng bèn lấy quạt tròn nhẹ nhàng gõ lên tay hắn. Nàng đỏ mặt thì thầm, “Còn không mau buông ra.”
Cố Cửu Tư vội buông tay. Liễu Ngọc Như xoay người sang chỗ khác, nàng nhỏ giọng bảo, “Càn rỡ.”
Lúc trước nàng mắng như vậy, hắn chẳng cảm thấy gì. Thậm chí còn cười hi hi ha ha cứ như bị mắng là vinh hạnh lắm.
Nhưng hiện tại hắn chôn chân tại chỗ, cảm giác mềm mại từ vòng eo của cô nương tựa hồ còn vương vấn trên tay hắn. Hắn quay đầu đi, cảm tưởng không khí trở nên khô nóng hơn. Câu nói bâng quơ kia như mang theo móc câu, nó nhẹ nhàng lại uyển chuyển gãi lên tim hắn, khiến lòng hắn ngứa ngáy.
Lần đầu tiên hắn cảm thấy, chuyện mình làm quả thật càn rỡ.