Trường Phong Độ

Chương 89: Chương 89: Muốn tra xét vụ án này thì cữu cữu ta là điểm mấu chốt




Liễu Ngọc Như thấy Cố Cửu Tư giống hệt con mèo nhảy dựng lên do bị giẫm đuôi thì không khỏi cười, “Ta chưa nói gì mà sao chàng kích động thế?”

Bị nói vậy làm Cố Cửu Tư tức khắc nhụt chí, hắn ngượng ngùng ngồi xuống rồi lí nhí, “Ánh mắt nàng làm ta run rẩy, ta sợ hãi chứ còn gì nữa?”

Liễu Ngọc Như giơ tay chọc hắn, “Có tật giật mình.”

“Không có mà.”

Cố Cửu Tư hơi ấm ức.

Liễu Ngọc Như cũng chẳng nói nhiều với hắn, nàng bảo Ấn Hồng, “Ngươi trả lời người đưa tin là ta sẽ đi.”

Ấn Hồng vâng lời, Liễu Ngọc Như quay đầu nhìn chằm chằm Cố Cửu Tư; hắn đang trợn tròn mắt dõi theo nàng. Hai người ngồi đối diện nhau một hồi, Liễu Ngọc Như phì cười thành tiếng. Nàng để lại câu “có tật giật mình” rồi đứng lên đi làm việc riêng.

Cố Cửu Tư lo lắng cho Giang Hà nhưng hắn không dám liều lĩnh, hắn nhờ Diệp Thế An ngấm ngầm đến nhà lao hỏi thăm.

Vì không ai chú ý nên dù bị giam giữ thì Giang Hà sống cũng bình thường; không chịu hình phạt gì nên cuộc sống vẫn tạm ổn. Cố Cửu Tư sai người đưa bạc cho ngục tốt để thêm chăn trong phòng giam rồi cải thiện thức ăn; có làm vậy thì Cố Cửu Tư mới yên lòng.

Nhất thiết phải đề cập chuyện Giang Hà, nhưng hắn không thể mở miệng mà hoàng đế cần chủ động hỏi. Ban ngày khi kiểm tra hết các khoản nợ và mang sổ sách đến chỗ Hộ Bộ Thượng thư Lục Vĩnh, hắn vẫn mãi nghĩ về vấn đề này.

Tân triều mới thành lập nên phải kiêm kê mọi thứ một lần nữa, trong đó nhiệm vụ của Hộ Bộ là nặng nhất. Những việc cấp bách bao gồm kiểm kê bạc tồn kho và trấn an bá tánh sau cuộc chiến. Huyện nha ở khắp nơi đều có kế hoạch riêng để trấn an bá tánh, còn kiểm kê bạc tồn kho chính là công việc quan trọng nhất của Hộ Bộ.

Cố Cửu Tư và mọi người cùng rà soát sổ sách từ thời tiền triều, đến hôm nay mới hoàn tất. Hắn ôm sổ sách, vừa đứng trước Lục Vĩnh vừa nghiêm túc báo cáo kết quả.

Lục Vĩnh trông xấp xỉ bảy mươi tuổi, đầu tóc hoa râm nhưng tinh thần dồi dào. Ông ta là thuộc hạ rất có năng lực dưới trướng Phạm Hiên. Trước kia ở U Châu, ông ta quản lý tài chính lẫn thuế má đã vài thập niên nên rất được Phạm Hiên tín nhiệm. Hiện giờ Phạm Hiên bồi dưỡng Cố Cửu Tư là muốn hắn thay thế Lục Vĩnh.

Người này không chỉ là thủ trưởng của Cố Cửu Tư mà tạm thời còn có thể coi là sư phụ của hắn; rốt cuộc thì Phạm Hiên đã nhiều lần nói ông ta hãy “quan tâm” Cố Cửu Tư.

“Quan tâm” chính là dạy những thứ cần phải dạy.

Nhưng Lục Vĩnh trước mặt Phạm Hiên thì luôn miệng hứa hẹn, vừa quay đầu cái là coi như quên sạch và gần như chẳng giao lưu gì với Cố Cửu Tư.

Cố Cửu Tư báo cáo sổ sách xong, Lục Vĩnh lật từng tờ một, cuối cùng chậm rãi nói, “Đã kiểm kê rõ ràng là tốt rồi. Vất vả cho ngươi, lui xuống trước đi.”

Cố Cửu Tư ngẩn người. Bước tiếp theo sau khi kiểm tra sổ sách là mang chúng đến nhà kho để kiểm tra, hắn đã chuẩn bị sẵn sàng nhưng không ngờ Lục Vĩnh lại muốn hắn trở về?

Cố Cửu Tư hơi ngỡ ngàng, hắn ngẩng đầu nhìn Lục Vĩnh và nghi hoặc hỏi, “Đại nhân không đi kiểm kê nhà kho?”

Lục Vĩnh cầm sổ sách, ông ta nhíu mày rồi liếc nhìn Cố Cửu Tư và khó chịu nói, “Ta đã không bắt ngươi kiểm tra thì ngươi hỏi nhiều vậy làm gì?”

“Cố đại nhân quả nhiên suy nghĩ nhiều.” Thương Bộ Ti lang[1] Lưu Xuân đứng cạnh cười khanh khách, song trong mắt chẳng hề có ý cười. “Lục đại nhân còn chưa nhớ tới mà Cố đại nhân đã cân nhắc hết rồi. Cố đại nhân muốn kiểm tra Thương Bộ thì nên nói trước một tiếng mới phải.”

Cố Cửu Tư nghe Lưu Xuân nói thì biết ngay ông ta muốn gây sự với mình.

Lục Vĩnh không nghĩ đến mà hắn lại nghĩ đến, đây rõ ràng đang muốn nói hắn sai.

Hắn trầm mặc giây lát rồi từ tốn cười, “Giúp đỡ đại nhân vốn là trách nhiệm của cấp dưới, nếu bị đánh mới động tay động chân không phải còn khiến Lục đại nhân mệt hơn sao? Người chứ có phải con la đâu mà ăn mắng mới nhúc nhích, như vậy cũng hèn mọn quá mức rồi?”

“Ngươi nói ai là con la?!”

Lưu Xuân không ngờ Cố Cửu Tư chả giữ chút thể diện nào cho mình, mở mồm ra là trả đũa ngay, khiến ông ta tức muốn hộc máu. Cố Cửu Tư dùng vẻ mặt ngây thơ đáp, “Ta nói con la chứ đâu nói ngài, sao Lưu đại nhân kích động thế?”

“Ngươi…”

“Cố đại nhân ăn nói khéo léo như vậy mà phải ở Hộ Bộ thì thật đáng tiếc.”

Lục Vĩnh rốt cuộc lên tiếng. Ông ta buông sổ sách, điềm tĩnh ngước nhìn Cố Cửu Tư và chậm rãi nói, “Bệ hạ thường khen Cố đại nhân thông minh, là người sở hữu tài năng đáng để bồi dưỡng, mai sau sẽ thành trụ cột của Hộ Bộ. Nhưng ta thấy Cố đại nhân không phù hợp với Hộ Bộ, làm ở Ngự Sử Đài[2] lại cực kỳ hợp. Hay để ta khuyên can bệ hạ cho Cố đại nhân đến Ngự Sử Đài?”

Cố Cửu Tư nghe Lục Vĩnh nói liền giữ im lặng.

Hắn lẳng lặng nhìn ông ta, đón nhận ánh mắt bình tĩnh của Lục Vĩnh. Sau một hồi, Cố Cửu Tư khẽ cười, “Làm phiền đại nhân lo lắng. Hôm nay đại nhân thật sự không đi kiểm kê nhà kho?”

“Ta sẽ đi,” Lục Vĩnh lãnh đạm nói, “nhưng chuyện này không liên quan đến Cố đại nhân. Đây vốn là việc của Thương Bộ, lão hủ đi cùng Lưu đại nhân là được.”

“Hạ quan đã hiểu.” Cố Cửu Tư cung kính chào, “Vậy hạ quan xin cáo từ.”

Cố Cửu Tư chắp tay hành lễ rồi rời đi. Chờ hắn đi khuất, Lưu Xuân khinh miệt “xì” một tiếng và nói với Lục Vĩnh, “Cái quái gì thế, coi vẻ mặt đắc ý của hắn kìa, chẳng qua là ỷ được bệ hạ sủng ái. Ngài nhìn xem, hắn còn để ngài vào mắt à?”

Lục Vĩnh không trả lời, ông ta đứng dậy và lạnh nhạt ra lệnh, “Đi kiểm kê kho bạc đi.”

Dứt lời, vẻ mặt Lục Vĩnh mang theo vài phần cảnh cáo, “Đã thu xếp hết chưa?”

“Đã chuẩn bị kỹ càng,” Lưu Xuân thì thào, “chỉ còn chờ ngài đi tra xét bạc.”

Lục Vĩnh gật đầu rồi dẫn theo Lưu Xuân rời đi.

Cố Cửu Tư trở về bàn làm việc của mình. Hắn cúi đầu xem công văn cần xử lý mà bên dưới nộp lên nhưng đọc được một lát, nỗi căm giận trong lòng hắn bộc phát. Thế là hắn lấy giấy vẽ hai tên lưu manh rồi viết tên Lục Vĩnh lẫn Lưu Xuân, làm xong hắn mới nguôi giận.

Vì tốn nhiều thời gian vẽ lưu manh nên làm chậm trễ công việc của hắn, khi trời tối hắn mới rời khỏi Hộ Bộ. Lúc ra cửa, hắn phát hiện đồng liêu đều về hết cả nên không khỏi thắc mắc với thái giám giữ cửa, “Không phải hôm nay Lục đại nhân kiểm kê kho bạc à, sao về sớm thế?”

“Về từ lâu rồi.” Thái giám giữ cửa xua tay. “Ngài về trễ nhất đấy.”

Cố Cửu Tư gật gù, hắn vẫn thấy có gì đấy kỳ quái.

Hắn về nhà đúng lúc Liễu Ngọc Như cũng mới trở về. Vân Vân sắp đưa người của Hoa Dung đến Đông Đô, Liễu Ngọc Như và Diệp Vận bắt đầu trang hoàng cửa tiệm; bận rộn mà vui vẻ vô cùng.

Ban đêm lúc Cố Cửu Tư rửa chân, hắn nói với Liễu Ngọc Như, “Lão già thối này ngày nào cũng nói mình tuổi cao sức yếu nên dậy trễ, nhưng đến lúc về thì nhanh chân hơn ai hết. Làm thì ít mà nói thì nhiều, lớn tuổi vậy sao không cố gắng dưỡng sinh kéo dài tuổi thọ, còn can thiệp chuyện của người trẻ tuổi làm gì?”

Liễu Ngọc Như vừa nghe hắn phàn nàn vừa đưa khăn cho hắn. Cố Cửu Tư lau chân, cảm khái nhận xét, “Nhưng lão già cũng lợi hại thật, trong một buổi trưa mà kiểm kê xong kho bạc bốn mươi triệu lượng. Chả biết dùng biện pháp gì.”

“Chàng nói cái gì?” Liễu Ngọc Như xưa nay nhạy cảm chuyện tiền bạc, nàng vừa nghe thấy con số này liền không khỏi kinh ngạc. “Một buổi trưa mà kiểm kê xong bốn mươi triệu lượng?”

“Ừ, đúng vậy,” Cố Cửu Tư gật đầu, “nàng sao thế?”

“Không thể nào,” Liễu Ngọc Như cau mày, “ngay cả khi tất cả người của Hộ Bộ cùng làm thì cũng chả đủ khả năng kiểm kê bốn mươi triệu lượng trong một buổi trưa. Ông ta chưa kiểm kê bạc mà đã lừa gạt người khác.”

Lời này khiến nội tâm Cố Cửu Tư thảng thốt, hắn dừng động tác lau chân lại và ngẩng đầu hỏi, “Nàng chắc chứ?”

“Tuyệt đối bất khả thi.” Liễu Ngọc Như trợn trừng mắt. “Chàng không biết lúc chuyển tiền lên thuyền ở Dương Châu, ta mất bao lâu mới kiểm kê xong đâu.”

Cố Cửu Tư không nói chuyện, hắn nhíu mày suy nghĩ. Liễu Ngọc Như vừa cúi đầu gấp đồ, vừa lảm nhảm chút chuyện vặt vãnh với hắn.

Cố Cửu Tư canh cánh chuyện này trong lòng, sáng sớm hôm sau hắn vừa đến Hộ Bộ liền đi tìm Lục Vĩnh.

Lục Vĩnh thấy hắn thì sắc mặt trông rất khó coi, ông ta tiến vào rồi nói, “Cố Thị lang có chuyện gì cần làm à?”

“Đại nhân,” Cố Cửu Tư cười, “hôm qua kiểm kê ổn thỏa hết chứ?”

“Ừm.” Lục Vĩnh đáp, “Ổn thỏa, Cố Thị lang có việc gì muốn hỏi?”

“Kho bạc có đến bốn mươi triệu lượng.” Cố Cửu Tư nhắc nhở, “Chỉ một ngày hôm qua thì hạ quan sợ ngài chưa kiểm kê xong nên muốn hỏi hôm nay có gì để ta cống hiến sức lực không?”

“Không có.” Lục Vĩnh quả quyết nói, “Quay về làm việc đi.”

Cố Cửu Tư cười cười bỏ đi. Đến lúc ra khỏi cửa, sắc mặt hắn lạnh tanh.

Vào buổi chiều, Phạm Hiên triệu kiến riêng Lục Vĩnh để dò hỏi công việc kiểm toán lần này của Hộ Bộ. Chờ Lục Vĩnh trở về, Cố Cửu Tư nghĩ tới nghĩ lui rồi khi về nhà vào buổi chiều, hắn nói với Diệp Thế Anh, “Thế An, ngươi thường xuyên gặp bệ hạ đúng không?”

Diệp Thế An thuộc Trung Thư Môn Hạ, nhưng văn chương xuất chúng nên hay giúp đỡ Phạm Hiên soạn thảo công văn.

Diệp Thế An nghe Cố Cửu Tư hỏi liền nhíu mày, “Ngươi định làm gì?”

“Ngươi tìm cơ hội giúp ta hỏi cái này,” Cố Cửu Tư nhìn xung quanh, “quốc khố của chúng ta còn bao nhiêu bạc.”

“Ngươi chẳng phải là người biết rõ nhất sao?” Diệp Thế An bật cười.

Cố Cửu Tư không giải thích, chỉ bảo, “Hỏi giúp ta nhé, cảm tạ.”

Tuy Diệp Thế An không đáp ứng nhưng vẫn ghi nhớ trong lòng, hắn biết Cố Cửu Tư chả vô duyên vô cớ mà hỏi vấn đề này. Hôm sau hắn hỏi Phạm Hiên thì được ông hờ hững đáp, “Quốc khố của chúng ta còn thừa ba mươi triệu lượng bạc trắng, phải tiết kiệm nhiều.”

Diệp Thế An báo lại con số cho Cố Cửu Tư, hắn nhíu mày nhưng không nói gì cả. Đợi tới khi được về nhà, hắn không rời đi mà nấn ná mãi ở Hộ Bộ. Thấy mọi người về hết, hắn lợi dụng bóng đêm để nhanh chân chạy tới cửa quốc khố. Bạn đang

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.