Trường Phong Độ

Chương 69: Chương 69: Nàng sợ hãi




“Sao ngươi lại ở đây?”

Liễu Ngọc Như rốt cuộc phản ứng. Cố Cửu Tư vừa che chở nàng vừa chém liên tiếp hai người, hắn quay đầu ngựa dẫn nàng rời khỏi cuộc chiến.

Khi Cố Cửu Tư xuất hiện, Mộc Nam đã cho người chắn trước Diệp Thế An để bảo vệ cả hắn lẫn Diệp Vận. Phe Cố Cửu Tư có mấy chục người, đối phương chỉ có mười mấy người, Cố Cửu Tư không cần ra tay thì người truy sát Liễu Ngọc Như đã dần thối lui.

Cố Cửu Tư mang Liễu Ngọc Như tới nơi an toàn mới trả lời nàng, “Ta vẫn luôn chờ nàng, đêm nay trùng hợp đi ngang qua rồi nghe thấy tiếng động bèn chạy tới xem.” Hắn cười, “Không ngờ đúng là nàng thật.”

Liễu Ngọc Như vẫn chưa thoát khỏi nỗi hoảng sợ khi cận kề cái chết, nàng vừa trò chuyện với Cố Cửu Tư vừa ngoảnh đầu theo dõi cuộc chiến. Thấy đối phương bị phe Cố Cửu Tư đuổi đánh thì nàng mới yên lòng quay đầu lại nhìn hắn, nhưng vừa ngẩng đầu nàng đã ngẩn người.

Tay hắn còn vòng quanh eo nàng, hắn nghiêng đầu lặng lẽ ngắm nhìn nàng. Trong đôi mắt tựa đá quý của hắn chỉ có bóng hình nàng, một cái liếc mắt cũng đủ cho nàng chẳng thể nhìn nơi nào khác. Nội tâm nàng trào dâng bao cảm xúc hỗn loạn nhưng đối phương lại vô cùng kiềm chế. Hai người cứ yên lặng nhìn nhau, mãi một lúc sau hắn mới khàn khàn cất tiếng, “Nàng gầy đi.”

Lòng Liễu Ngọc Như hơi chua xót nhưng lại cũng nảy sinh vài phần bình yên khó hiểu. Có người này ở đây thì nàng chẳng sợ gì hết.

Vào giờ phút này, nàng rất muốn ôm hắn nhưng lại cảm thấy không thỏa đáng. Nàng cúi đầu, lí nhí đáp, “Bôn ba bên ngoài thì dĩ nhiên phải gầy.”

“Vậy sao không trở về sớm?”

“Gặp chút chuyện,” Liễu Ngọc Như nghĩ ngợi rồi vội nói, “ta có việc cần báo trước với ngươi, ta đã gặp công công.”

Lời này khiến Cố Cửu Tư ngẩng phắt đầu, hắn sốt ruột nói, “Hiện tại ông ấy…”

“Ông ấy không sao.” Liễu Ngọc Như lắc đầu. “Ngươi yên tâm, ta đã thu xếp ổn thỏa. Sự việc cụ thể tương đối phức tạp, ngươi biết tình hình trước đã, ngày mai sau khi nghỉ ngơi thì chúng ta chậm rãi nói.”

Nàng chuyển hướng ánh mắt về phía trước. Thực lực hai bên chênh lệch quá lớn; những sát thủ kia giao chiến chưa được bao lâu liền rút lui. Mộc Nam dẫn Diệp Thế An và Diệp Vận đến chỗ Cố Cửu Tư và Liễu Ngọc Như. Diệp Vận hôn mê nên được Mộc Nam cõng, Diệp Thế An vì bị thương mà đi đứng khập khiễng.

Diệp Thế An thấy Cố Cửu Tư bèn cố gắng hành lễ. Cố Cửu Tư xoay người xuống ngựa đáp lễ rồi cung kính nói với Diệp Thế An, “Thế An huynh vất vả, thời gian qua nội tử khiến ngài gặp phiền phức rồi.”

Hắn nói vậy làm Diệp Thế An ngây như phỗng, cảm thấy tình huống này thật quái dị. Nhưng Diệp Thế An không dám nhiều lời bèn hấp tấp đáp, “Là ta khiến phu nhân gặp phiền phức mới đúng.”

“Đừng vội nói mấy chuyện này,” Liễu Ngọc thấy sắc mặt trắng bệch của Diệp Thế An và Diệp Vận phải được cõng do ngất xỉu liền cắt ngang, “mau chuẩn bị ngựa rồi đưa Vận nhi lẫn Diệp công tử về đi.”

Mộc Nam tuân lệnh, đưa ngựa của mình cho Diệp Thế An. Diệp Thế An phụ trách Diệp Vận, Mộc Nam cưỡi chung ngựa với người khác, đoàn người lập tức phi ngựa vào thành.

Trong lúc chạy về Quảng Dương, Liễu Ngọc Như phát hiện sắc mặt Diệp Thế An nhợt nhạt. Nàng biết người này quen gồng mình nên lúc nào cũng nhìn chằm chằm hắn. Cố Cửu Tư hờ hững liếc nàng một cái. Hắn đột ngột thúc ngựa chạy nhanh hơn, vượt qua Diệp Thế An và đi một mạch về phía trước, làm Liễu Ngọc Như không thể tiếp tục trông coi Diệp Thế An.

Liễu Ngọc Như nhíu mày, nàng lo lắng bảo, “Ta thấy sắc mặt Diệp ca ca xấu lắm, hay là để Mộc Nam chiếu cố Vận nhi đi.”

“Sợ hắn sẽ không chịu. Hắn thích giảng đạo về danh tiết, nếu bản thân còn đủ sức sẽ chẳng tùy ý ủy thác muội muội cho người khác.”

Giọng Cố Cửu Tư nhàn nhạt, một lúc lâu sau hắn nói tiếp, “Chỉ đi đoạn đường ngắn thôi, nàng đừng lo.”

Liễu Ngọc Như ậm ừ nhưng vẫn chẳng yên tâm. Nàng mệt mỏi tột độ song cảm giác bất an từ mấy ngày chạy trốn khiến nàng kiên trì cảnh giác.

Tới chỗ nghỉ chân Cố Cửu Tư đã chuẩn bị, Diệp Thế An cõng Diệp Vận vào phòng. Hắn đặt Diệp Vận lên giường rồi quay đầu nói với Cố Cửu Tư, “Làm phiền Cố công tử…”

Chưa nói xong, Diệp Thế An rốt cuộc chả gắng gượng nổi nữa bèn đổ nhào về phía trước.

Liễu Nhọc Như vốn luôn trông chừng hắn, thấy cơ thể hắn hơi lảo đảo nàng lập tức duỗi tay đỡ lấy. Nàng bảo Cố Cửu Tư, “Mau mời đại phu lại đây!”

Cố Cửu Tư thấy Liễu Ngọc Như vịn tay Diệp Thế An, hắn chẳng nói chẳng rằng đến đẩy Liễu Ngọc Như ra rồi đặt tay lên vai Diệp Thế An. Hắn khiêng Diệp Thế An lên giường xong liền quay đầu nhìn Mộc Nam, “Mau đi thúc giục, sao đại phu còn chưa tới?”

Chỉ thị xong, Cố Cửu Tư im lặng ngồi một bên.

Liễu Ngọc Như nôn nóng hơn hắn nhiều song không thể hiện ra ngoài mặt, nàng tỏ vẻ trấn định chỉ huy mọi thứ. Đầu tiên nàng xem xét thương tích của Diệp Vận, kế tiếp lại đến bên Diệp Thế An. Nàng nhìn Diệp Thế An nhưng chẳng dám chạm tay vào hắn, chỉ đành dò hỏi Mộc Nam đang rửa sạch miệng vết thương cho Diệp Thế An, “Huynh ấy còn bị thương chỗ nào khác không?”

“Có nhiều vết thương nhỏ lẻ,” Mộc Nam thở dài, “không quá sâu, vốn cũng chả to tát nhưng số lượng nhiều quá.”

Liễu Ngọc Như gật đầu, không nói gì thêm.

Lát sau, đại phu vội vàng tới rồi bắt mạch cho hai người. Sau đấy ông nói với Cố Cửu Tư, “Vị tiểu thư kia chỉ bị đụng đầu, nhìn chung không sao đâu, sau khi dậy thì tĩnh dưỡng thêm mấy ngày là được. Vị công tử này nghiêm trọng hơn nhiều; vết thương cũ chưa xử lý tốt đã có vết thương mới, hiện tại còn sốt cao không thôi. Nếu ngày mai hạ sốt thì không sao nhưng ngược lại sẽ rất nguy hiểm.”

Đại phu kê đơn thuốc và dặn Mộc Nam, “Ta kê đơn trước, các ngươi nhớ chăm sóc cho hắn thật tốt.”

Liễu Ngọc Như nghe đại phu nói mà tâm trạng trở nên nặng nề. Nàng sợ Diệp Thế An gặp chuyện; Diệp Vận chỉ còn mỗi người thân là Diệp Thế An, nếu có gì xảy đến với hắn thì Diệp Vận biết làm sao bây giờ?

Nhưng hiện giờ hết cách rồi. Liễu Ngọc Như đứng ở một bên trông chừng Diệp Thế An, nàng chả hề thấy buồn ngủ.

Cố Cửu Tư bước đến phía sau Liễu Ngọc Như, lạnh nhạt nói, “Đi ngủ đi, nơi này có Mộc Nam trông coi, sẽ không sao đâu.”

Liễu Ngọc Như gật đầu đồng ý, nàng theo chân Cố Cửu Tư ra khỏi phòng.

Gió đêm lạnh, Cố Cửu Tư vừa đi vừa chắn gió cho nàng.

Đầu óc Liễu Ngọc Như tê dại, trong đấy tràn ngập nỗi lo lắng dành cho Diệp Thế An nên nhất thời không để ý xung quanh.

Cố Cửu Tư cùng nàng vào phòng, hắn nhận thấy nàng đi đứng hơi chậm chạp. Hắn muốn hỏi về Cố Lãng Hoa nhưng cũng biết hiện giờ không thích hợp; nếu Liễu Ngọc Như chưa vội kể cho hắn tức nghĩa nàng đã thu xếp ổn thỏa cho Cố Lãng Hoa. Chưa kể hiện tại không biết Diệp Thế An sống chết thế nào mà hỏi cái này thì hơi vô tâm.

Cố Cửu Tư đành thở dài, “Nàng đừng nghĩ nhiều như vậy, rửa mặt mũi và ngủ một giấc đã.”

Liễu Ngọc Như nửa tỉnh nửa mê gật đầu rồi leo lên giường.

Thật ra nàng mệt lắm nhưng lại chẳng thể chợp mắt; sống chết của Diệp Thế An đè nặng lòng nàng, khiến nàng căng thẳng. Từ ngày đi Dương Châu tới nay, nàng không được ngủ ngon, mỗi ngày mở mắt thức dậy đều thấp thỏm vì mạng sống của rất nhiều người. Đến hồi bị truy sát khỏi Dương Châu thì giây phút nào cũng khiến nàng khẩn trương cao độ. Giờ Diệp Thế An hấp hối, Diệp Vận hôn mê bất tỉnh, toàn thân nàng cứng đờ, nội tâm vừa chết lặng vừa bất an.

Cố Cửu Tư tắt đèn rồi nằm xuống cạnh nàng. Liễu Ngọc Như đưa lưng về phía hắn, nàng không tài nào ngủ được. Song nàng bất giác nghĩ Cố Cửu Tư cũng vất vả mấy ngày liền, nàng sợ quấy rầy khiến hắn mất ngủ nên chả dám nhúc nhích. Giữa đêm tối, nàng mở to mắt suy nghĩ liệu Diệp Thế An có qua nổi đêm nay.

Nếu không qua được…

Nàng bỗng thấy khó thở.

Nàng đã mất rất nhiều.

Người nhà, bạn tốt trong quá khứ đều lần lượt rời đi, chẳng lẽ giờ nàng cũng phải đối mặt với sự ra đi của Diệp Thế An?

Liễu Ngọc Như cứ suy tư mãi. Nghẹn ngào một hồi, nàng rốt cuộc vẫn lặng lẽ xuống giường, khoác lên áo ngoài và định ra khỏi phòng. Nhưng nàng mới nhẹ nhàng mở cửa đã nghe thanh âm nhàn nhạt của Cố Cửu Tư vang lên, “Đi thăm Diệp công tử à?”

Liễu Ngọc Như cứng đờ, mất một lúc lâu nàng mới thở dài, “Ta không ngủ được, cứ nghĩ ngộ nhỡ có chuyện gì xảy ra với huynh ấy…”

Nàng chật vật nói tiếp, “Ngộ nhỡ xảy ra chuyện, ta nên gặp huynh ấy một lần cuối.”

Cố Cửu Tư im lặng. Rất lâu sau, hắn đứng dậy khoác thêm áo và nói, “Ta đi cùng nàng.”

“Ngươi nghỉ ngơi đi,” Liễu Ngọc Như thở dài, ánh mắt mang theo thương tiếc, “ngươi cũng mệt rồi.”

Cố Cửu Tư chẳng nói gì, hắn cột chặt quần áo rồi đến trước mặt Liễu Ngọc Như. Hắn lấy cây đèn ở cạnh bên và cầm đèn thay nàng, “Đi thôi, ta đi cùng nàng.”

Hai người cầm đèn đi trên hành lang dài, hướng về phía phòng của Diệp Thế An. Liễu Ngọc Như cảm thấy đi bên người này, có hắn chắn gió cho nàng, nàng bỗng thư thái hơn rất nhiều. Nàng đột nhiên muốn trò chuyện với Cố Cửu Tư; về sự khó chịu, lo âu, và bất an trong lòng nàng. Nhưng nàng nhẫn nại đã quen nên chẳng nói nên lời.

Cố Cửu Tư phát hiện cảm xúc người bên cạnh trào dâng, hắn quay đầu nhìn nàng. Thấy nàng cúi gằm mặt, hắn vươn tay nắm lấy tay nàng, bình thản nói, “Trời có sập xuống thì ta vẫn luôn ở đây.”

Mũi Liễu Ngọc Như đau xót, nàng cúi đầu sụt sịt đáp, “Ta biết.”

Hai người đi vào phòng, Diệp Thế An vẫn nằm trên giường, Diệp Vận nằm ở giường khác. Lúc hai người tới, Liễu Ngọc Như ngồi cạnh giường của Diệp Thế An và lẳng lặng nhìn hắn.

Nếu lúc này chỉ có mình nàng nhìn Diệp Thế An thì chắc nàng sẽ sợ hãi. Thật ra lá gan nàng không lớn, cũng chẳng đủ kiên cường, nàng sợ hãi đối mặt với sinh tử biệt ly. Nhưng khi ông trời đã ép ngươi phải đối mặt thì muốn cũng không trốn tránh nổi mà chỉ có thể đương đầu.

Song hiện giờ còn một người khác ở đây. Cố Cửu Tư đứng phía sau lặng lẽ tiếp sức, khiến nàng cảm nhận được thứ tình cảm an ủi và thêm sức mạnh cho một người.

Diệp Thế An sốt cao đến mê sảng, hắn đứt quãng kêu tên rất nhiều người; cha, nương, Diệp Vận, thúc phụ…

Liễu Ngọc Như cứ yên lặng dõi theo hắn lảm nhảm, nàng bỗng nhiên muốn nói với Cố Cửu Tư cái gì đó. Nàng khổ sở cười, thấp giọng bảo, “Người này ấy à, cả đời sống nặng nề, cứ thích tự mình ôm hết mọi việc. Lúc nhỏ đã vậy, lớn lên vẫn chẳng thay đổi.”

Cố Cửu Tư ngồi xuống cạnh nàng, Liễu Ngọc Như dựa người vào hắn. Thân thể Cố Cửu Tư hơi cứng lại, lát sau hắn nâng tay đặt lên vai Liễu Ngọc Như.

Liễu Ngọc Như chậm rãi hỏi, “Ngươi biết vì sao trước kia ta muốn gả cho huynh ấy không?”

“Vì sao?”

“Vì hồi nhỏ, mỗi lần huynh ấy đi xa nhà đều mang quà về cho Diệp Vận. Ta cực kỳ hâm mộ nên cũng muốn có một ca ca như vậy. Ta tâm sự với Diệp Vận chuyện này, sau không biết thế nào mà chỉ cần huynh ấy rời nhà thì sẽ nhớ tặng quà cho ta.”

“Lúc đó ta cảm thấy người này đối xử với mọi người thật tốt, nếu ta gả cho huynh ấy thì hay biết bao.”

“Huynh ấy thật sự là người tốt. Huynh ấy tốt, Diệp Vận cũng tốt, họ đều là người tốt.”

Thanh âm Liễu Ngọc Như hơi nghẹn ngào.

Tuy không thân thiết nhưng thuở niên thiếu, chẳng mấy ai rực rỡ bằng vị thiếu niên tuân thủ nghiêm ngặt lễ nghi này.

Cố Cửu Tư chắc sẽ không hiểu được người vốn thiếu thốn tình cảm thì mọi lòng tốt đều đáng quý. Diệp Vận cho nàng một viên kẹo, nàng nhớ kỹ trong lòng; Cố Cửu Tư tổ chức sinh nhật cho nàng, nàng có thể sống chết có nhau.

Thật ra nàng hiểu rõ trong mắt mình, Diệp Thế An không chỉ là bạn cũ mà hắn còn giống như bằng chứng cho thời niên thiếu của nàng. Cố gia đến phương Bắc, Diệp gia cửa nát nhà tan, Dương Châu không còn là Dương Châu trong trí nhớ của nàng, Đại Vinh cũng chẳng phải Đại Vinh nàng hằng nghĩ.

Thời buổi loạn lạc kéo theo sợ hãi lẫn bất an, nàng luôn chôn giấu chúng ở đáy lòng. Trước nay nàng vẫn kìm nén những cảm xúc đó nhưng sau hơn mười ngày chạy trốn – bản thân suýt mất mạng, Diệp Thế An không rõ sống chết, Diệp Vận hôn mê bất tỉnh – thì tất cả bộc phát ra ngoài.

Nội tâm nàng quay cuồng, nàng sợ ngày mai Diệp Thế An sẽ không mở mắt ra được. Song nỗi sợ này không chỉ vì nàng có thiện cảm với Diệp Thế An mà phần lớn vì nếu Diệp Thế An chết, quá khứ của Liễu Ngọc Như có lẽ sẽ tan biến hoàn toàn.

Nàng muốn nói với Cố Cửu Tư những lời này; nói thẳng ta sợ hãi, ta khủng hoảng, ta khó chịu.

Nhưng nàng không nói nên lời.

Nàng học cách sống trầm lặng và ngụy trang suốt thời gian dài, nó khiến nàng bất lực trong việc bày tỏ nội tâm. Nàng chỉ có thể nhặt nhạnh vài điều lặt vặt trong đầu để từ tốn chia sẻ với Cố Cửu Tư.

Nói xong, lòng nàng dần dà thanh thản. Lúc này nàng mới phát hiện Cố Cửu Tư nãy giờ vẫn giữ im lặng. Nàng thấy lạ bèn ngẩng đầu nhìn hắn, “Sao ngươi không nói gì hết?”

“Phải nói gì à?”

“Ta khó chịu,” Liễu Ngọc Như gượng cười, ngôn ngữ nhẹ nhàng bâng quơ như không có việc gì, “nên muốn tâm sự với ngươi.”

Cố Cửu Tư trầm mặc, tựa hồ kháng cự những đề tài ấy. Nhưng lúc hắn liếc nhìn đôi mắt giống ngọc lưu ly của cô nương kia, hắn bỗng hiểu cảm xúc trong nàng vào giờ phút này.

Nàng mệt mỏi.

Nàng sợ hãi.

Cố Cửu Tư mềm lòng, hắn thở dài. Thật lâu sau, hắn nỗ lực mở miệng, “Hồi nhỏ ta thật lòng chán ghét hắn, vì cha ta hay so sánh hai người mà ta thì không bằng hắn.”

Bạn đang

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.