Trường Phong Độ

Chương 144: Chương 144: Nàng vững tin mọi người có thể sống sót, và cũng cần phải tin như thế




Mọi người chạy từ trong thành ra ngoài thành. Ban nãy Liễu Ngọc Như đi ngược hướng, bây giờ xuôi theo dòng người nên tốc độ nhanh hơn nhiều.

Nàng vừa đi vừa nghiền ngẫm tình hình hiện tại. Bạo loạn nổi lên không phải chuyện hiếm gặp; với công trình lớn như tu sửa Hoàng Hà, bất kỳ sai lầm nào cũng dễ dẫn đến tình huống đó. Song nguyên nhân thường vì quan phủ tham ô quá nhiều, áp bức bá tánh trị thủy mới sinh ra xung đột. Trong thời gian qua, Cố Cửu Tư liều mạng trông chừng cả việc phát tiền cho công nhân lẫn đồ ăn thức uống và chỗ ngủ nghỉ hàng ngày. Dù có bạo loạn thật thì tuyệt đối sẽ chẳng nhằm vào Cố Cửu Tư.

Hơn nữa mấy công nhân trị thủy này hô hào rất đồng bộ, thanh âm to lớn vang dội chả có chút lộn xộn; rõ ràng bọn họ đã luyện tập chứ không phải nhất thời bộc phát. Nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có thể vì Vương Tư Viễn chết nên các gia tộc địa phương chó cùng rứt giậu mới mưu toan dàn dựng bạo loạn để ám sát Cố Cửu Tư.

Nàng dẫn theo người gấp rút chạy tới cổng huyện nha. Vừa đến nơi đã chứng kiến huyện nha bị bao vây kín mít bởi đám người mặc quần áo công nhân trị thủy, bọn họ còn đập phá cánh cổng. Liễu Ngọc Như thấy cảnh tượng này liền gầm lên, “Điêu dân sao dám làm càn trước cổng huyện nha?!”

Tiếng rống này khiến các công nhân trị thủy sững sờ. Liễu Ngọc Như chắp tay trước người, vẫn giữ nguyên dáng vẻ đoan trang thường ngày mà lớn tiếng nói, “Mau tránh ra cho ta, phạm thượng quan phủ là phải xử chém theo luật. Cút ngay!”

“Nói năng kiểu này chắc là thái thái của quan gia nào rồi,” một kẻ trong đám người cười lạnh lùng.

Hắn vừa lên tiếng thì tức khắc thổi bùng sự phẫn nộ của quần chúng. Liễu Ngọc Như liếc nhìn người nọ rồi bảo, “Gọi chủ tử nhà ngươi ra đây nói chuyện.”

“Chủ tử?” Người nọ lập tức phản bác, “Ta chẳng qua là dân đen thấp cổ bé họng muốn đòi công lý, lấy đâu ra chủ tử chứ. Ngươi đừng ngậm máu phun người!”

“Bớt nói lời vô nghĩa đi,” giọng Liễu Ngọc Như lạnh lẽo, “ta biết rõ các ngươi toan tính cái gì. Đã muốn làm điêu dân thì ta cho các ngươi làm, nhưng nhớ nhắn Vương Thụ Sinh rằng kích động bá tánh mạo phạm quan phủ chính là mưu phản.”

Khóe môi Liễu Ngọc Như cong lên, “Việc này khác với ám sát khâm sai đại thần. Gã không dám sai người giết khâm sai nhưng lại dám sai người đi mưu phản, to gan thật đấy.”

“Đồ ngậm máu phun người!” người nọ tức khắc gào lên.

Liễu Ngọc Như cười mỉa mai, “Sao bảo không có chủ tử?”

Sắc mặt người nọ cứng đờ, Liễu Ngọc Như chắp tay trước người mà bình thản nói, “Trước khi vào thành ta đã cho người ở ngoài chờ. Một khi ta phát tín hiệu, người bên ngoài sẽ lập tức mang lời khai tự tay ta viết đến Đông Đô. Tới lúc đó để xem toàn bộ Vương gia các ngươi có bị chém đầu hay không!”

“Ngươi…”

Nam nhân kia nhào tới đánh Liễu Ngọc Như. Nàng lui về sau một bước, đồng thời móc ra đạn báo hiệu. Hộ vệ đứng chắn trước nàng, Liễu Ngọc Như vừa cầm đạn báo hiệu vừa quát chói tai, “Ngươi tiến lên một bước xem!”

Nam nhân kia khựng lại, Liễu Ngọc Như biết ngay bọn họ chưa bắt được Cố Cửu Tư.

Nếu đã bắt được thì giờ không phải kiêng dè gì cả. Đông Đô có người của bọn họ, chỉ cần giết hết người cản đường ở đây rồi đến Đông Đô dàn xếp thì lời khai chưa chắc tới được tai thiên tử.

Nhưng nếu Cố Cửu Tư vẫn tự do và cầm lời khai đến Đông Đô, bọn họ sẽ chẳng thể thoát tội.

Liễu Ngọc Như yên tâm đôi chút, nàng nhìn chòng chọc đạn báo hiệu và nói với nam nhân kia, “Ngươi cho rằng ta dẫn theo người về để các ngươi tùy ý làm thịt? Mơ giữa ban ngày, sao ta có thể quay lại khi không chuẩn bị sách lược vẹn toàn? Ta quay về vì quan tâm hàng hóa, các ngươi muốn đánh thì đánh, đừng động vào sản nghiệp của ta. Tránh ra ngay, ta muốn tìm Lý đại nhân!”

Chẳng kẻ nào nhúc nhích, Liễu Ngọc Như cười, “Sao, không cho à?”

Lời này khiến người nghe sợ hãi, mọi người đều chăm chú dõi theo cuộc đối thoại giữa Liễu Ngọc Như và nam nhân kia. Đối phương nhìn chằm chằm Liễu Ngọc Như, nàng không hề nao núng mà đáp lại ánh mắt hắn rồi thẳng thừng bảo, “Ngươi không cho thì đừng trách ta ra tay. Đám điêu dân các ngươi vây hãm quan phủ, bị ta chém giết cũng chả có quyền hó hé. Bất kể thế nào,” Liễu Ngọc Như thì thầm, “chưa bắt được phu quân nhà ta, các ngươi có trăm lá gan cũng không dám giết ta. Ngươi muốn giết ta thì đi hỏi xem Vương Thụ Sinh đồng ý không?”

“Ta không hiểu phu nhân đang nói gì.”

Nam nhân kia bình tĩnh lại, hắn biết mình không thể bại lộ thân phận. Rốt cuộc bây giờ là dân chúng làm loạn, kể cả triều đình truy xét thì vẫn là tội của bạo dân[1] chứ chẳng liên quan đến Vương gia bọn họ.

Liễu Ngọc Như không dông dài với hắn nữa, nàng ra lệnh cho Mộc Nam, “Dùng đao mở đường, kẻ nào cản trở giết ngay không cần luận tội. Đi thôi!”

Nàng vừa dứt lời, thị vệ đứng cạnh nàng đồng thời rút đao ra. Liễu Ngọc Như đứng ở giữa, ngẩng đầu ưỡn ngực, cất bước đi về phía huyện nha.

Bước đi của nàng cực kỳ vững vàng, chả toát lên nỗi sợ hãi dù bị vây quanh bởi bạo dân đang kích động cầm vũ khí. Phong thái này giúp trấn an thị vệ, đoàn người mở đường giữa vòng vây của bạo dân rồi đi tới cổng huyện nha. Liễu Ngọc Như báo tên họ xong liền đứng chờ tại cổng.

Hơn ngàn cặp mắt dõi theo đoàn người của Liễu Ngọc Như giống hổ rình mồi nhưng nàng không hề biến sắc.

Lý Ngọc Xương ở bên trong nghe Liễu Ngọc Như tới thì an tâm hơn hẳn, hắn vội vàng sai người mở cổng huyện nha.

Người gác cổng biết ngoài kia đông người cỡ nào, tay hắn run lẩy bẩy khi mở cổng. Cánh cổng vừa mở ra, hắn thấy một nữ tử đứng thẳng lưng trước mặt mình. Nữ tử gật đầu với người gác cổng làm hắn chợt bình tâm, hắn lùi một bước rồi vừa mở rộng cổng vừa nói, “Mời phu nhân.”

Liễu Ngọc Như đáp một tiếng, sau đấy dẫn người đi vào. Bên nàng gần trăm người nên mới vào đã lấp kín sân.

Lạc Tử Thương và Lý Ngọc Xương đều ở huyện nha, Lý Ngọc Xương thấy Liễu Ngọc Như mang theo người đến bèn tiến lên một bước, “Cố đại nhân đâu?”

“Lý đại nhân, vào trong hẵng nói chuyện.”

Liễu Ngọc Như giơ tay mời Lý Ngọc Xương, hắn nhìn thoáng qua bên ngoài, lưỡng lự giây lát rồi đi theo Liễu Ngọc Như vào phòng.

Vừa vào phòng, Lý Ngọc Xương sốt ruột hỏi, “Cố đại nhân sao rồi?”

“Ta không gặp được chàng,” Liễu Ngọc Như đáp, “nhưng đảm bảo chàng chưa bị bắt.”

“Đúng vậy,” Lý Ngọc Xương kể lại, “hồi nãy có một thiếu niên chạy tới báo tin Cố đại nhân bị tập kích trên đê. Nhìn phương hướng thì hắn đã chạy đến khu rừng ở ngoại ô.”

Nghe đến đây, Liễu Ngọc Như hơi lo lắng. Bên cạnh Cố Cửu Tư không có ai, chẳng biết hắn sẽ gặp chuyện gì khi bị nhiều người đuổi theo như vậy.

Lý Ngọc Xương nhìn khuôn mặt lo lắng của nàng mà nói, “Sao ngươi lại ở đây?”

“Ta vốn đến cứu chàng nhưng không ngờ bị nhốt trong thành.” Liễu Ngọc Như cười. “Lý đại nhân đừng lo,” nàng trấn an hắn, “Cửu Tư ở ngoài kia sẽ tìm mọi cách cứu chúng ta.”

“Dù hắn muốn cứu nhưng hắn có thể làm gì?” Lý Ngọc Xương căng thẳng nói, “Ti Châu chậm chạp không xuất binh, bọn họ lại náo loạn như thế chứng tỏ là muốn xuống tay. Ti Châu đã mặc kệ chúng ta, một mình hắn có thể làm gì chứ?”

“Ngài đừng lo,” Liễu Ngọc Như kiên định trả lời, “chắc chắn sẽ có biện pháp.”

Lý Ngọc Xương lặng thinh, Liễu Ngọc Như bình tĩnh như vậy thì hắn không thể thua kém một nữ tử. Hắn thở dài, “Ngươi nghỉ ngơi đi, để ta nghĩ cách.”

Liễu Ngọc Như đáp ứng, nàng suy tư bảo, “Tám mươi chín người ta dẫn theo đều là cao thủ hàng đầu, cộng thêm toàn bộ người ở huyện nha thì chúng ta sở hữu gần ba trăm người, vậy có thể tạm thời chống đỡ nếu bọn họ muốn tấn công. Lý đại nhân hãy kiểm kê lại kho dự trữ của huyện nha để xem khi trường hợp xấu nhất xảy ra, chúng ta đủ sức cầm cự mấy ngày và có đột phá vòng vây được không.”

Lý Ngọc Xương gật đầu, “Ta hiểu.”

Liễu Ngọc Như an ủi Lý Ngọc Xương vài câu mới rời khỏi phòng. Đi được vài bước, nàng thấy Lạc Tử Thương ngồi trên hành lang lặng lẽ ngắm cái ao nhỏ ở gần đấy.

Liễu Ngọc Như dừng bước, nàng cân nhắc giây lát rồi lên tiếng chào, “Lạc đại nhân.”

“Liễu lão bản.” Lạc Tử Thương quay lại nhìn Liễu Ngọc Như, y vui vẻ cất lời, “Liễu lão bản nên ở bến tàu, sao lại vào thành thế?”

“Phụng mệnh mà đến.”

Liễu Ngọc Như không dám tin Lạc Tử Thương. Nàng lừa Vương gia rằng nàng cố ý vào thành nên tất nhiên chẳng thể lộ sơ hở trước mặt Lạc Tử Thương.

Câu trả lời của nàng khiến Lạc Tử Thương mỉm cười, “Liễu lão bản trước giờ chưa từng thành thật với ta.”

Liễu Ngọc Như không đáp lại hắn, nàng chỉ hỏi, “Lạc đại nhân cũng bị nhốt trong thành, ngài có dự định gì không?”

Lạc Tử Thương nghe nàng hỏi bèn chăm chú quan sát nàng, sau một hồi, y bật cười, “Ngươi đang sợ.”

Liễu Ngọc Như không thay đổi sắc mặt, cứ như chả nghe thấy y nói gì. Lạc Tử Thương giơ tay chống đầu, giọng điệu lười nhác và thong thả, “Cứ tưởng Liễu lão bản mình đồng da sắt, hóa ra cũng chỉ là một tiểu cô nương.”

“Lạc đại nhân nghỉ ngơi cho khỏe,” Liễu Ngọc Như đột ngột hành lễ, “thiếp thân đi trước.”

Dứt lời, Liễu Ngọc Như cất bước rời đi. Lạc Tử Thương hững hờ gọi nàng, “Ngươi đừng sợ.”

Chân Liễu Ngọc Như dừng lại, tai nghe thanh âm bình thản của Lạc Tử Thương, “Cố Cửu Tư không bị bắt nên sẽ ở ngoài nghĩ cách, chúng ta chỉ cần chờ thôi. Còn bên trong thành,” y nhặt một chiếc lá rụng cạnh đấy, thờ ơ nói, “có ta là được rồi.”

Được lời khẳng định này, Liễu Ngọc Như rốt cuộc yên lòng. Nàng có thể xác nhận hiện tại Lạc Tử Thương không định cùng phe với người Vương gia.

Nàng thở phào nhẹ nhõm và hành lễ một lần nữa với Lạc Tử Thương; đây là cách nàng âm thầm biểu lộ lòng biết ơn.

Lạc Tử Thương nhàn nhạt nhìn nàng, y nhẹ nhàng gật đầu và không nói gì thêm.

Liễu Ngọc Như xoay người bước đi, nàng dẫn Ấn Hồng và Mộc Nam đến phòng ngủ mà Lý Ngọc Xương phân cho nàng.

Ngồi trong phòng, Liễu Ngọc Như suy nghĩ về tình hình hiện nay.

Theo lời Lý Ngọc Xương thì Cố Cửu Tư đi về phía ngoại ô, nhìn cách Vương gia phản ứng là biết chưa bắt được hắn. Ra ngoại ô mà vẫn chưa bị bắt, dĩ nhiên vì Cố Cửu Tư đã cao chạy xa bay.

Hắn sẽ không mặc kệ nàng, sau khi chạy thoát, hắn nhất định bất chấp tất cả để tới bến tàu kiểm tra. Với lộ trình và thời gian này, hắn chưa thể vào thành nên hiện giờ hẳn không kẹt cứng ở đây.

Ti Châu không có động tĩnh, Huỳnh Dương lại ồn ào dàn cảnh bạo loạn để kết liễu bọn họ; tức nghĩa người do Cố Cửu Tư phái đi Ti Châu điều binh khả năng cao đã rơi vào tay Vương gia. Hiển nhiên Ti Châu cũng có người Vương gia, Cố Cửu Tư mà đến đó là tự chui đầu vào rọ. Hắn thông minh như vậy nên sẽ không đơn thương độc mã đi Ti Châu.

Thế thì giải pháp khả quan nhất chính là tới Đông Đô cầu viện binh. Hắn cấp tốc đi ngày đêm cũng phải mất hai, ba ngày. Sau khi đến Đông Đô, chắc sẽ phái người giỏi thương thuyết tới Ti Châu và mất thêm ba hoặc bốn ngày để Ti Châu điều binh.

Nàng phải ở trong thành ít nhất bảy ngày thì Cố Cửu Tư mới có thể mang người tới cứu nàng. Tuy nhiên, dù bảy ngày sau hắn thật sự dẫn binh đến, Vương gia mà bị dồn ép khéo sẽ lấy nàng làm tấm bia cho thành Huỳnh Dương hay là vật chôn cùng.

Nghĩ đến đây, trong lòng nàng chợt thấy khó chịu. Ấn Hồng trải chăn đệm cho nàng, khi giường chuẩn bị xong, Liễu Ngọc Như bảo nàng ấy, “Ta nghỉ một lát.”

“Để ta tới nhà bếp làm chút cháo cho ngài.”

Liễu Ngọc Như gật đầu, Ấn Hồng rời khỏi phòng. Sau khi nàng ấy ra ngoài, Liễu Ngọc Như cởi giày rồi ngồi trên giường và thả mành xuống. Chiếc giường tức khắc trở thành không gian kín; nàng ngồi bên trong, tay ôm lấy mình, mặt vùi vào gối.

Kỳ thật Lạc Tử Thương nói không sai.

Nàng trấn định chẳng qua vì không thể hoảng loạn vào giờ phút này; ai cũng phát sợ nếu gặp tình cảnh tương tự. Song nàng mà rối lên sẽ biến gần ba trăm con người thành ong vỡ tổ.

Nàng vững tin mọi người có thể sống sót, và cũng cần phải tin như thế.

Oo———oOo———oΟ

Khi Huỳnh Dương đóng cổng thành và gióng chuông, Cố Cửu Tư ở bên ngoài đã hiểu mọi chuyện.

Hắn đứng tại bến tàu, sau một lúc lâu, người trên thuyền cất tiếng, “Đại nhân, thuyền sắp nhổ neo, ngài muốn đi cùng chúng ta không?”

Cố Cửu Tư ngẩng đầu, người nọ bổ sung, “Liễu lão bản dặn chúng ta chờ ngài.”

Lời này khiến trái tim Cố Cửu Tư nhói đau.

Hắn hít sâu một hơi rồi hỏi, “Các ngươi đều là người của Liễu Thông Thương Hành?”

“Vâng,” người nọ đáp, “ta là chưởng quầy ở Huỳnh Dương. Tên ta là Từ Phong, ngài từng gặp ta rồi.”

“Ta nhớ mà.” Cố Cửu Tư gật đầu, hắn ngẫm nghĩ nói, “Ta cần tiền và người. Ngươi đưa ta ít ngân lượng, nếu ai tình nguyện thì để vài người ở lại còn không cứ rời đi theo lời Ngọc Như dặn.”

Từ Phong nghe vậy liền đáp ứng, ông triệu tập mọi người và hỏi xem ai tình nguyện ở lại. Ông giao bạc cho Cố Cửu Tư rồi bảo, “Đại nhân, tiểu nhân phụ trách trông giữ chuyến hàng này nên không thể đi cùng ngài. Trưởng tử của tiểu nhân là Từ La, tuy năm nay mới mười bảy nhưng biết chút võ nghệ, chân tay lại nhanh nhẹn. Nó tình nguyện ở lại với đại nhân và mong sẽ hữu dụng phần nào.”

Cố Cửu Tư cảm tạ, sau đấy để Từ La điểm danh người rồi theo hắn rời đi.

Hắn không thể dây dưa ở bến tàu. Vương Thụ Sinh sớm muộn gì cũng sai người tới lục soát, hắn phải nhanh chóng đi khỏi đây.

Cố Cửu Tư dẫn Từ La vào rừng núi, sau đó tìm cái hang để có chỗ nghỉ chân.

Thương đội cho hắn hai mươi người đều là thanh niên trai tráng, bọn họ ngày thường thân quen với Liễu Ngọc Như nên ở lại vì muốn cứu nàng. Tìm chỗ trú chân xong, Cố Cửu Tư phái hai người đi theo hai đường khác nhau để tới Đông Đô tìm Giang Hà.

Sau khi hai người kia xuất phát, Từ La ngồi xuống cạnh Cố Cửu Tư rồi hỏi, “Đại nhân, tiếp theo chúng ta sẽ làm gì?”

“Đi Ti Châu,” Cố Cửu Tư bình tĩnh đáp, “tìm hiểu tình hình ở đó, ta cũng phải tìm vài người.”

“Còn đông gia…”

“Chỉ cần ta chưa bị bắt thì nàng sẽ bình an vô sự.”

Cố Cửu Tư ngẩng đầu nhìn về phía Huỳnh Dương, “Ta mà bị bắt mới có chuyện.”

Từ La không hiểu ý Cố Cửu Tư nhưng xưa nay Liễu Ngọc Như luôn khen ngợi Cố Cửu Tư, chưa kể đây còn là trượng phu của nàng nên cũng là chủ tử của hắn, vì vậy hắn chẳng nói gì thêm.

Cố Cửu Tư dõi theo những người khác nhặt củi, hắn nghỉ ngơi trong chốc lát rồi nói với họ, “Các ngươi nghỉ tạm ở đây, ta với Từ La đến Ti Châu.”

Căn dặn xong, Cố Cửu Tư nhảy lên ngựa và dẫn theo Từ La chạy tới Ti Châu.

Trong lúc Huỳnh Dương biến động, tại hoàng cung Đông Đô, Phạm Hiên lẳng lặng nhìn Thẩm Minh, “Ngươi biết mình đang nói gì không?”

“Thảo dân biết.” Thẩm Minh điềm tĩnh đáp trả, hắn ngước nhìn Phạm Hiên, “Thần thỉnh cầu bệ hạ chọn người thích hợp và xuất binh đến Vĩnh Châu.”

“Trẫm đã cho Cố Cửu Tư lệnh bài,” Phạm Hiên lạnh nhạt nói, “nếu hắn muốn thì có thể điều binh.”

“Lỡ người Ti Châu bị mua chuộc thì sao?” Thẩm Minh hỏi. “Hay biết đâu người của Cố đại nhân lại không kịp đến Ti Châu điều binh?”

“Bọn họ dám à?!”

“Có gì mà không dám?”

Thẩm Minh bình thản bảo, hắn chỉ vào bản sao chép khẩu cung của Vương Tư Viễn, “Toàn bộ Vĩnh Châu đã bị các gia tộc địa phương nắm giữ, bây giờ bọn họ biết Vương Tư Viễn chết thì sẽ đoán được lão ta đã khai mọi thứ. Nếu chúng ta dựa theo danh sách này để bắt người, đồng thời kiểm chứng tin tức Vương Tư Viễn cung cấp, việc bắt được cả người lẫn tang vật chỉ là vấn đề thời gian. Ngay lúc này mà Vĩnh Châu không dốc sức phản công thì còn đợi đến khi nào?”

“Từ trên xuống dưới liên kết với nhau, có chắc bọn họ dùng thủ đoạn ám sát để giết hai vị thượng thư chính tam phẩm của triều đình không? Chẳng lẽ bọn họ không sợ bệ hạ chém đầu? Bệ hạ,” Thẩm Minh dập đầu xuống đất, “e rằng hiện tại Vĩnh Châu đã tràn ngập nguy hiểm. Thần tốn ba ngày để tới đây, nếu còn trì hoãn sẽ muộn mất.”

“Đại Hạ vừa thành lập,” Phạm Hiên vuốt ve ngọc tỷ trong tay mình, ông chậm rãi nói, “trẫm không thể quấy nhiễu pháp luật kỷ cương; làm gì có đạo lý phát binh vì đôi ba câu của một tội nhân như ngươi. Nếu hôm nay trẫm phát binh tới Vĩnh Châu khi chưa có bằng chứng, các châu khác sẽ bất an và dễ dàng sinh ra biến cố.”

“Bệ hạ!”

“Bệ hạ,” Giang Hà bất chợt lên tiếng, Phạm Hiên quay lại nhìn ông. Giang Hà tiến lên một bước, kính cẩn đề nghị, “Bệ hạ đã đưa Cửu Tư lệnh bài điều binh Ti Châu, vậy giờ hãy cho vi thần dẫn theo tiểu Diệp đại nhân đi duy trì trật tự quan viên hai châu, đồng thời khảo hạch bọn họ.”

Đại Hạ kế thừa phần lớn chế độ từ Đại Vinh, trong đó bao gồm khảo hạch quan viên hàng năm; việc lên chức và tăng bổng lộc của năm tiếp theo phụ thuộc vào kỳ khảo hạch này. Phụ trách khảo hạch tương đương nắm quyền kiểm soát chức vụ lẫn bổng lộc của đa số quan viên Ti Châu. Như vậy Giang Hà vừa đến Ti Châu thì mọi người sẽ ra sức lấy lòng ông.

Ông luôn thích giỡn hớt, muốn phân biệt Diệp Thế An với Diệp Thanh Văn cũng chỉ gọi tiểu Diệp đại nhân và Diệp đại nhân. Phạm Hiên nghe riết rồi quen nên chả nhắc nhở gì.

Giang Hà thấy Phạm Hiên không phản đối đề xuất của mình bèn nói tiếp, “Triều đình đâu thể khoanh tay đứng nhìn nếu Vĩnh Châu gặp rắc rối thật, chúng ta phải phòng ngừa hỗn loạn bùng nổ. Do chỉ có một tòa thành gây sự nên không cần làm to chuyện, tốc chiến tốc thắng rồi đổi người phụ trách thì sẽ chẳng tạo nên ảnh hưởng lớn.”

“Tốc chiến tốc thắng của ngươi,” Phạm Hiên suy tư chất vấn, “là muốn bao nhiêu người và đánh trong bao lâu?”

“Năm ngàn người, một ngày.”

Giang Hà quyết đoán trả lời, ông cười tủm tỉm, “Nói bệ hạ đừng cười chứ với năng lực của tiểu chất, nó mà có năm ngàn binh lính thì cùng lắm mất một ngày để đánh hạ Huỳnh Dương. Bệ hạ, ngày hạ gục Huỳnh Dương và chữa khỏi bệnh cũ nơi đây,” Giang Hà chậm rãi khom lưng, ánh mắt thâm sâu, “mới là ngày Đại Hạ thành lập với quốc uy chân chính.”

Lời này khiến thứ ánh sáng lạnh lẽo tụ hội trong đôi mắt Phạm Hiên.

“Ngươi nói đúng,” Phạm Hiên gật gù, “Đại Hạ không thể học theo Đại Vinh.”

Ông từng làm tiết độ sứ nên biết rõ Đại Vinh bị lật đổ thế nào.

Giang Hà đã đạt được mục đích, ông không nhiều lời nữa.

Phạm Hiên nhanh chóng viết thánh chỉ lệnh cho Giang Hà xuất phát ngay lập tức. Sau khi Giang tiếp chỉ, Phạm Hiên mới nhìn về phía Thẩm Minh.

“Còn ngươi–”

Phạm Hiên nhíu mày nhìn Thẩm Minh. Hắn quỳ trên mặt đất, cuối cùng cũng yên lòng vì đã có Giang Hà đến Ti Châu quản chuyện này.

Giang Hà đi Ti Châu, hắn cung cấp chứng cứ; Thẩm Minh đã làm những gì có thể, hắn không quản được những chuyện còn lại.

Hắn đã đi hết con đường mình chọn, phía trước là vực sâu hay đường dài cũng chẳng quan trọng.

Hắn lẳng lặng quỳ trên mặt đất, sau một hồi, Phạm Hiên rốt cuộc lên tiếng, “Tạm thời nhốt vào thiên lao, chờ vấn đề ở Vĩnh Châu kết thúc sẽ xử lý luôn một thể.”

Quyết định này làm Thẩm Minh ngỡ ngàng, Giang Hà vội nhắc, “Tạ ơn đi.”

“Tạ ân điển của bệ hạ!”

Thẩm Minh dập đầu.

Thẩm Minh và Giang Hà cùng rời khỏi đại điện, Giang Hà sai bảo Diệp Thế An chuẩn bị lên đường. Thẩm Minh ngồi trên kiệu mềm, Giang Hà đi cạnh hắn, ông lấy quạt che nắng và cười nói, “Bệ hạ có ý đặc xá ngươi, e rằng ngươi chưa chết được đâu.”

Thẩm Minh cười giòn giã, trông hắn cực kỳ ngu ngơ.

Khóe môi Giang Hà cong lên, “Đã giữ được mạng thì phải biết trân trọng, nhớ tìm cơ hội đến Diệp gia cầu hôn.”

Thẩm Minh ngẩn người trong thoáng chốc, hắn lắp bắp, “Ta…ta còn kém lắm.”

Giang Hà nhướn mày, Thẩm Minh nhìn ông, đắn đo mãi mới bật thốt, “Thật ra trong lòng Diệp Vận không có ta.”

Giang Hà hơi ngạc nhiên, Thẩm Minh nói tiếp, “Nàng…nàng thích…người như ngài vậy.”

Lời của hắn làm Giang Hà sửng sốt, sau đấy ông cười thành tiếng, “Đây không phải chuyện dĩ nhiên sao?”

“Ngài…”

“Tiểu cô nương trẻ tuổi thích người như ta,” Giang Hà mở cây quạt che khuất nửa khuôn mặt, đôi mắt đẹp kia cong lên thành vầng trăng lưỡi liềm, “là chuyện dĩ nhiên.”

Thẩm Minh im lặng, Giang Hà nói khiến hắn khó chịu. Lát sau, hắn rốt cuộc mở miệng, “Nàng là cô nương tốt, sẽ không tùy tiện rung động với người khác. Ta hiểu ánh mắt nàng nhìn ngài.”

“Nên ta mới bảo,” Giang Hà nhìn Thẩm Minh, đôi mắt đượm vẻ hoài niệm, “các ngươi là người trẻ tuổi. Thích một người là việc dễ dàng với các ngươi. Chỉ cần chàng trai tiêu sái, khôi ngô, nho nhã, tài giỏi; hay cô nương xinh đẹp, hiểu chuyện, xuất thân cao quý…là đủ rồi. Ai cũng ngưỡng mộ người ưu tú nhưng cái thích này chỉ là ngưỡng mộ và nhất thời rung động thôi. Khó khăn là khi biết rõ ưu điểm lẫn khuyết điểm của một người nhưng vẫn chấp nhận mọi thứ về người đó và giữ vững tình cảm bản thân.”

“Các ngươi còn trẻ.” Vẻ mặt Giang Hà mang theo vài phần dịu dàng. “Nàng ấy không phải hoàn toàn vô tình với ngươi, đừng tự ti quá. Thẩm Minh, làm người khó nhất là sự thật lòng.”

Thẩm Minh không nói gì, Giang Hà đang định khuyên tiếp thì nghe hắn cất tiếng, “Cái thích nàng dành cho ngài là thật lòng. Ta không biết mai sau nàng vẫn thích ngài hay sẽ thích người khác, song ta biết hiện tại chỉ mình nàng có quyền đánh giá bản thân thích sâu sắc hay nông cạn. Có lẽ ngài không thích nàng nhưng mong ngài tôn trọng phần tình cảm ấy.”

“Trên đời này,” Thẩm Minh nhìn ông bằng ánh mắt sáng ngời và nghiêm túc, “tất cả mọi người có thể làm mai cho ta với nàng, riêng ngài thì không. Ta rất biết ơn nhưng ngài làm vậy sẽ khiến nàng khổ sở.”

Giang Hà không đáp trả, ông đang quan sát thiếu niên này. Hắn giống một thanh đao bình dị chả được chạm trổ, trầm mặc và lặng lẽ đứng chắn trước tiểu cô nương Diệp Vận mà không cần báo đáp.

Tất cả mọi người nói hắn ngốc, nói hắn không hiểu việc đời. Song vào khoảnh khắc này, Giang Hà cảm nhận được hắn đã nỗ lực thế nào để bảo vệ người kia một cách đầy tinh tế lẫn dịu dàng.

Ông vừa cầm quạt vừa giơ tay lên, cung kính cúi đầu.

“Là ta không phải,” ông chân thành nói, “mong ngươi thứ lỗi.”

Thẩm Minh lắc đầu, “Ta không nhận nổi cái cúi đầu này.”

Giang Hà cười, “Đi Vĩnh Châu một chuyến mà trưởng thành hơn nhiều.”

“Có việc phải lo,” Thẩm Minh cười chua xót, “thì không thể tiếp tục hồ đồ.”

Cuộc trò chuyện chấm dứt, hai người cũng đã tới cổng cung điện. Diệp Thế An dẫn theo người hầu cùng ngựa đứng tại cổng, hắn nói với Giang Hà, “Ta lấy từ trong cung mấy bộ quần áo vừa người chúng ta. Ta cũng đã chuẩn bị quan ấn, giấy tờ, và ngân lượng; những thứ khác ta dặn người mang tới sau. Việc khẩn cấp nên chúng ta khởi hành trước nhé?”

Giang Hà gật đầu, hai người cáo biệt Thẩm Minh rồi phi ngựa phóng ra khỏi thành.

Thẩm Minh dựa lưng vào kiệu mềm, hắn ngẩng đầu ngắm nhìn bầu trời xanh biếc và trong trẻo như vừa được gột rửa.

Thế rồi hắn nghe có người gọi, “Thẩm Minh.”

Hắn quay lại thấy Diệp Vận đứng gần đó. Không biết nàng ấy đã đứng trong bao lâu, khuôn mặt nàng ấy thấp thoáng vẻ lo âu. Thẩm Minh lặng lẽ nhìn nàng ấy trong phút chốc, khóe môi hắn đột nhiên nhếch lên, “Đã làm bánh đậu đỏ chưa?”

Diệp Vận ngớ người, sau đó nàng ấy bật cười, “Ngươi thật là, chỉ biết đòi ăn với ta thôi hả?”

“Trở về đi,” giọng nàng ấy mềm mại, “về rồi ta làm cho ngươi ăn.”

Chú thích

[1] Người tham gia vào một cuộc nổi loạn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.