Lời này khiến Cố Cửu Tư trầm mặc không lên tiếng.
Sau này khi nhớ lại, Liễu Ngọc Như mới nhận ra lời mình nói có chút tình tứ. Nhưng lúc ấy cả hai không nghĩ vậy, bọn họ không phải người sành sỏi chuyện tình cảm. Liễu Ngọc Như chỉ muốn đả động đến sự áy náy hắn dành cho mình, còn Cố Cửu Tư chỉ nghĩ Liễu Ngọc Như nói cũng đúng, hắn đánh mất của người ta thứ gì thì phải hoàn trả cho họ.
Có điều… Thi đấu với Diệp Thế An siêu phàm đúng là chơi khó Cố Cửu Tư.
Từ nhỏ hắn đã lớn lên dưới cái bóng của Diệp Thế An.
Khi còn bé thân thể hắn yếu ớt, một ngày thì mất nửa thời gian dùng để uống thuốc. Dù hắn học rất nhanh nhưng chỉ cần đọc sách lâu một chút liền dễ đau đầu. Hồi ấy hơn phân nửa số công tử thành Dương Châu cùng nhau đi học. Sáng sớm mỗi ngày, trong lúc học thuộc lòng, hắn chỉ liếc sơ đã có thể đọc trôi chảy, còn nếu chưa xem qua thì một chữ cũng không đọc được.
Nhưng phu tử không hỏi tại sao chưa đọc. Đó là tư thục tốt nhất thành Dương Châu, là phu tử nghiêm khắc nhất, ông chỉ gõ đầu mắng hắn không chú tâm.
Diệp Thế An ngồi phía sau hắn. Mỗi lần hắn xấu mặt, Diệp Thế An liền đứng lên đọc lưu loát. Thế nên phu tử sẽ nói đôi ba câu với cha hắn lúc ông ghé thăm nhà.
Cha mẹ hắn không đành lòng trách mắng, nhưng thường xuyên khen ngợi, “Sao Diệp Thế An thông minh thế nhỉ.”
Ban đầu hắn rúc vào chăn mà khóc, Giang Nhu thấy thế thì đau lòng khôn xiết bèn vội vàng an ủi, “Bảo bối đừng khóc. Không bằng cũng chẳng sao, nhà chúng ta không dựa vào đọc sách để kiếm cơm, con vui là được rồi.”
Giang Nhu chỉ nghĩ mình đang an ủi một đứa trẻ, song những lời này thâm nhập vào lòng Cố Cửu Tư, trở thành lá chắn cho hắn.
Hắn không dám tranh đua với Diệp Thế An, cũng chẳng muốn tranh vì cha mẹ hắn đã bảo chỉ cần hắn vui là được.
Bây giờ nghe Liễu Ngọc Như khen ngợi, hắn lại sợ hãi. Lần đầu tiên có người khẳng định hắn có thể giỏi hơn Diệp Thế An, hắn không nỡ khiến nàng thất vọng. Mất một lúc đấu tranh, hắn rốt cuộc lên tiếng, “Ta…ta sẽ thử một lần.”
Rồi hắn lại cuống quít nói, “Ngươi ngủ trước đi, ta đọc sách thêm lát nữa.”
Liễu Ngọc Như nhẹ nhàng gật đầu, Cố Cửu Tư liền rời đi. Ấn Hồng tiến đến đỡ Liễu Ngọc Như, nàng vừa đứng dậy vừa dặn dò, “Ngươi bảo phòng bếp hầm cho thiếu gia bát canh tuyết lê để thông cổ, ta nghe giọng hắn hơi khàn.”
“Tiểu thư đối tốt với hắn làm gì?” Ấn Hồng bất mãn, đỡ nàng đến bên giường, “Ngài quá lương thiện rồi, nếu không phải do hắn thì hiện tại ngài đã là thiếu phu nhân chứ đâu rảnh rỗi ở đây? Đây mà là lấy chồng á? Rõ ràng là có thêm đứa con trai!”
“Nói bậy!” Liễu Ngọc Như dùng quạt tròn gõ nhẹ đầu Ấn Hồng, nàng ngồi bên giường thở dài, “Ấn Hồng, về sau đừng gọi tiểu thư nữa, gọi thiếu phu nhân đi.”
Ấn Hồng bĩu môi không trả lời. Liễu Ngọc Như nhìn cũng biết ý nàng ấy, “Ta hiểu ngươi bất bình thay ta, nhưng làm người cần nghĩ đến mặt tích cực. Trên thực tế, Cố Cửu Tư có mười ngàn biện pháp xử lý ta nhưng cả Cố gia lẫn Cố Cửu Tư đều không ra tay, ngược lại còn nhượng bộ. Đây không phải do ta có năng lực mà là bọn họ cho phép, họ đều là người tốt nên mới làm vậy. Cố gia có thể đạt tới vị thế ngày hôm nay thì hiển nhiên không hề ngu ngốc. Cả Cố Cửu Tư cũng vậy, ngươi có thấy hắn để người ngoài bắt nạt bao giờ chưa?”
Ấn Hồng im lặng lắng nghe, Liễu Ngọc Như nhìn cành liễu đang lay động bên ngoài, “Hôn sự này do Trương Nguyệt Nhi giở trò, do phụ thân ta hám tiền, giờ có thể trút giận lên Cố gia rồi làm mưa làm gió nhưng ai có thể nhẫn nhịn cả đời? Thời gian trôi qua, Cố gia đối xử tốt mà ngươi vẫn ghi hận thì họ tự khắc sẽ có cách giày vò ngươi. Không bằng bỏ qua chuyện trước kia mà cố gắng sống thật tốt. Đã làm thiếu phu nhân Cố gia, ăn gạo Cố gia, mặc quần áo Cố gia, thì đừng nghĩ quá nhiều về chuyện khác.”
Ấn Hồng thở dài, mặt nàng ấy lộ ra nét sầu bi, “Ngài nói đúng nhưng nô tỳ nghĩ đi nghĩ lại vẫn khổ sở thay ngài. Dù sao chăng nữa, Diệp đại công tử…tốt hơn cô gia nhiều…”
Nàng ấy càng nói giọng càng nhỏ, Liễu Ngọc Như không khỏi bật cười.
“Ngươi đừng nói vậy.” Nàng dịu dàng bảo, “Diệp đại công tử có cái tốt của Diệp đại công tử, nhưng cô gia cũng có cái tốt của cô gia. Những mặt khác ta tạm không bàn đến, nhưng ta hỏi ngươi, nếu chuyện hôm nay xảy đến với Diệp Thế An, ngươi nghĩ huynh ấy sẽ làm gì?”
Nếu Liễu Ngọc Như xách đao đi hỏi tội Diệp Thế An chỉ sợ hắn về nhà sẽ cho nàng một phong hưu thư, chứ sao có thể nhún nhường ngồi xuống nghe nàng giải thích?
Ấn Hồng ngẩn người, Liễu Ngọc Như cười, “Bề ngoài cô gia hung ác nhưng thực chất tính tình tốt hơn Diệp đại công tử nhiều. Ngươi xem, với bản lĩnh của cô gia, nếu đánh nghiêm túc thì sao không thoát nổi? Chẳng qua hắn không muốn đả thương gia đinh trong viện nên mới nhẹ tay. Hơn nữa, cô gia thông minh hơn hẳn tưởng tượng của ta và ngươi. Ngươi nghĩ kỹ đi, hắn mất bao lâu để đọc xong Học Nhi? Sợ là chưa đầy một khắc đồng hồ. Cả Diệp đại công tử cũng không sở hữu trí nhớ như vậy. Hắn không để tâm thôi,” Liễu Ngọc Như phe phẩy cây quạt, “chứ nếu quyết chí thì e rằng hắn còn thông minh hơn Diệp đại công tử nhiều.”
Hắn còn thông minh hơn Diệp Thế An nhiều.
Cố Cửu Tư quay về lấy đồ thì nghe thấy câu nói này, hắn sững sờ đứng tại cửa ra vào. Mộc Nam đứng cạnh dùng ánh mắt khó hiểu nhìn hắn, nhỏ giọng gọi, “Công tử?”
Cố Cửu Tư giơ tay lên làm động tác “giữ im lặng”. Từ cửa sổ, hắn lặng lẽ nhìn vào bên trong. Ánh đèn trong phòng ấm áp, nữ tử ngồi trên giường với nụ cười không màng danh lợi lại dịu dàng, tựa như gió đêm ngày xuân nhẹ nhàng phớt qua hai má rồi dừng lại nơi đáy mắt hắn.
Hắn lẳng lặng nhìn một hồi rồi đứng lên vẫy tay với Mộc Nam, sau đó hắn cùng Mộc Nam quay lại thư phòng.
Hắn đốt đèn, lật sách ra, im lặng nhìn quyển sách. Hắn chợt cảm thấy lần này bản thân thật lòng, chứ không phải miễn cưỡng, muốn đền bù cho Liễu Ngọc Như.
Nàng là cô nương tốt.
Hắn nghĩ dù sao cũng nên để nàng sống thật tốt.
Hôm sau lúc Liễu Ngọc Như thức giấc đã là giờ Mẹo.
Sau khi tỉnh dậy, nàng hỏi thăm Ấn Hồng, “Hôm qua đại công tử không về phòng à?”
Ấn Hồng cài trâm cho Liễu Ngọc Như, “Tối qua đại công tử ngủ tại thư phòng.”
“Đã dậy chưa?”
“Chưa.” Ấn Hồng nín cười, “Hồi nãy Mộc Nam chờ ngoài cửa, bảo không gọi được ngài ấy dậy nên chờ ngài đến.”
Liễu Ngọc Như khẽ gật đầu rồi đi đến thư phòng.
Trong thư phòng, Cố Cửu Tư ngủ trên giường, đắp chăn quá đầu, hít thở đều đặn; có vẻ đang ngủ ngon cực kỳ.
Mộc Nam khó xử nói, “Thiếu phu nhân, nô tài gọi nhiều lần mà công tử không nghe thấy…”
“Không sao.” Liễu Ngọc Như mỉm cười, “Bưng chậu nước tới.”
Sáng sớm hôm đó, Cố Cửu Tư được thưởng thức cái gọi là thể hồ quán đỉnh[1].
Sau khi bị nước tạt đánh thức, hắn ngớ người ra. Vừa mở mắt thì đập vào mắt hắn là nụ cười của Liễu Ngọc Như.
“Lang quân ngủ có ngon không?”
Cố Cửu Tư bất giác muốn mở miệng chửi rủa nhưng lại nghĩ tới dáng vẻ phe phẩy quạt của cô nương ngồi trên giường tối qua. Hắn nuốt lại lời vào trong họng, sắc mặt biến chuyển cả trăm ngàn trạng thái.
Mọi người xung quanh đều run sợ lẩy bẩy. Cố Cửu Tư hít sâu một hơi, chậm rãi nói, “Ngon.”
Hắn đứng dậy, lấy khăn để bên cạnh lau mặt. Làm xong hắn lại khoác lên áo dài trắng, đầu cột dải lụa viết chữ “cần cù”. Hắn tự tin tuyên bố, “Liễu Ngọc Như, ta nhất định sẽ thắng Diệp Thế An!”
Liễu Ngọc Như hơi kinh ngạc song nàng vội đáp, “Lang quân nghĩ được như thế đúng là không còn gì bằng!”
“Liễu Ngọc Như,” Cố Cửu Tư trịnh trọng nhìn nàng, “ngày ta thi thắng Diệp Thế An, giúp ngươi kiếm cáo mệnh, chúng ta không ai nợ ai. Ngươi có thể tìm kiếm hạnh phúc của ngươi, ta cũng có thể tìm kiếm hạnh phúc của ta chứ?”
Liễu Ngọc Như nghe vậy thì khóe miệng xuất hiện ý cười, nàng vừa xoay tròn quạt vừa nói, “Tất nhiên rồi.”
Cố Cửu Tư hít vào thật sâu, vỗ vỗ vai nàng, “Ngươi yên tâm, ta sẽ giúp ngươi tìm lại được thứ ngươi đã mất!”
Nói xong, Cố Cửu Tư hăng hái đi ra ngoài phòng.
Đầu tiên hắn rửa mặt, sau đó dùng cơm. Bởi vì dậy trễ quá giờ học nên hắn chỉ có thể chân gấp gáp đi học, miệng vội vã ăn đại cái gì đó.
Liễu Ngọc Như theo sau giúp hắn tính toán thời gian.
Buổi sáng học xong hai canh giờ nho học, Cố Cửu Tư mới nghỉ được một lát. Liễu Ngọc Như để người đem đồ ăn hảo hạng đến, vừa gắp thức ăn cho hắn vừa nói, “Lang quân, người ăn nhiều chút. Buổi chiều có lớp, người tranh thủ làm ít công khóa không thì trễ mất. Mau ăn đi, tuyệt đối đừng để bụng đói.”
Cố Cửu Tư cấp tốc ăn cơm trưa rồi bắt đầu làm bài. Lát sau hắn lại tiếp đón lão sư lớp buổi chiều…
Một ngày trôi qua, lúc Cố Cửu Tư trở về phòng sau khi làm xong công khóa, chân tay bủn rủn hết cả. Liễu Ngọc Như đỡ hắn, nàng phấn chấn bảo, “Lang quân cố gắng thêm tí nữa, người còn một chương Luận Ngữ cần đọc.”
“Đọc không nổi…” Cố Cửu Tư suýt khóc, “Liễu Ngọc Như, ngươi cho ta đi ngủ đi, ta thật sự không chịu nổi nữa, không đọc nổi nữa…”
“Cố Cửu Tư, tỉnh táo lại!” Liễu Ngọc Như giận dữ quát.
Cố Cửu Tư giật mình, trong nháy mắt liền đứng thẳng người.
“Có đọc nổi không?” Liễu Ngọc Như nghiêm túc nhìn hắn.
Cơn sợ hãi xông lên đầu, Cố Cửu Tư điên cuồng gật đầu, “Nổi chứ!”
Cố Cửu Tư ôm sách mà ngủ.
Liễu Ngọc Như nghe một tiếng “rầm” vang lên đã thấy đầu Cố Cửu Tư đập xuống bàn. Dáng vẻ say ngủ của Cố Cửu Tư trông thật giống một đứa bé. Hàng mi dài của hắn khẽ rung động trong đêm.
“Đùi cừu nướng…” hắn lẩm bẩm. w๖ebtruy๖enonlin๖e
Liễu Ngọc Như thấp giọng cười. Hôm nàng giam hắn lại chắc đã ảnh hưởng sâu nặng đến hắn.
Nàng nhẹ nhàng lay hắn, ôn hòa nói, “Lang quân, đứng dậy đi.”
“Liễu Ngọc Như…” Cố Cửu Tư mơ màng lên tiếng, “Thật xin lỗi…”
Liễu Ngọc Như hơi sững sờ. Nàng nhìn nam nhân giống hệt trẻ con này, nội tâm nàng trong chớp mắt được sưởi ấm.
Nàng bỗng cảm thấy gả vào Cố gia, gả cho nam nhân này, có lẽ không phải chuyện xấu. Cố Cửu Tư dĩ nhiên là kẻ ăn chơi trác táng vô năng nhưng nếu so với Diệp Thế An thì hắn tốt hơn một điểm.
Hắn có tâm.
Quen biết Diệp Thế An nhiều năm như vậy song trong mắt Diệp Thế An, nàng hẳn chỉ là một “Ngọc Như muội muội” mà hắn quen biết nhờ quan hệ giữa hai nhà?
Nàng mỉm cười, dùng quạt gõ gõ Cố Cửu Tư, dịu dàng nói, “Dậy nào.”
Cây quạt gõ đau Cố Cửu Tư. Hắn kêu “úi da”, vừa ôm đầu vừa ngẩng mặt nhìn, bất mãn hỏi, “Làm gì đấy?”
“Đứng dậy, đi ngủ đi.”
Cố Cửu Tư xoa xoa chỗ bị nàng gõ đầu, mất hứng nói, “Chưa đọc xong đâu.”
“Không đọc nữa.” Liễu Ngọc Như đứng thẳng dậy, “Cho ngươi nghỉ ngơi, đi ngủ đi.”
Nghe nàng nói vậy, mắt Cố Cửu Tư lập tức sáng rực. Hắn phấn khích đứng lên đi theo Liễu Ngọc Như, “Là ngươi nói đó nha chứ không phải ta lười biếng.”
Liễu Ngọc Như cười nhìn hắn. Đôi mắt sáng lấp lánh kia làm nàng nhịn không được mà dùng tay chọt trán hắn, “Không có tiền đồ.”
“Ui, ngươi đừng đập đầu ta miết. Đánh nhiều quá ta ngu đi thì ngươi không được làm cáo mệnh phu nhân đâu!”
Liễu Ngọc Như không để ý hắn, chỉ kêu hắn đi lên phía trước. Cố Cửu Tư ngẩn người, do dự một lát mới lên tiếng, “Để ta ngủ thư phòng vậy.”
“Hửm?” Liễu Ngọc Như nhíu mày, nhưng nàng mau chóng hiểu ý hắn. Hắn vẫn nghĩ sẽ có ngày bọn họ tách ra nên cố gắng hết sức không đụng vào nàng. Nàng thở dài, “Lang quân, tháng đầu tiên thành thân mà người đã tách ra ở riêng thì sẽ ảnh hưởng thanh danh của ta.”
Cố Cửu Tư cau mày. Hắn nghiêm túc suy nghĩ, sau đó nói, “Vậy ta ngủ dưới đất.”
Liễu Ngọc Như: …
Nói cứ như nàng muốn hắn lên giường lắm ấy.
“Được thôi.” Liễu Ngọc Như hờ hững đáp, “Dưới đất rộng rãi, ngươi muốn ngủ thế nào thì tùy.”
Ban đêm, Cố Cửu Tư vô cùng vui vẻ trải chăn nệm nằm dưới đất. Thấy hắn hạnh phúc ngủ trên mặt đất, Liễu Ngọc Như không biết tại sao đột nhiên muốn động tay động chân với hắn.
Nàng cũng chẳng kiêng nể gì.
Có lẽ đứng trước Cố Cửu Tư, nàng hoàn toàn không nghĩ tới phải làm bộ làm tịch.
Vì thế nàng cầm cái gối bên cạnh rồi hung hăng ném về phía Cố Cửu Tư.
Gối nện trúng mặt Cố Cửu Tư. Hắn chẳng hề nhúc nhích, giống như đã nằm ngay đơ.
Liễu Ngọc Như “hừ” một tiếng, nằm lại trên giường rồi đắp chăn.
Cố Cửu Tư nghe tiếng nàng ngủ mới rón rén kéo cái gối khỏi mặt.
Hắn thở dài nhìn lên trần nhà.
Tâm tình nữ nhân quả nhiên thâm độc, nghĩ thôi cũng thấy cuộc sống tương lai của hắn khổ sở cỡ nào.
Về sau, mỗi ngày của Cố Cửu Tư đều dùng để sống cuộc đời bi thảm chỉ có đọc sách, đọc sách, và đọc sách. Thời gian cứ mơ hồ trôi qua, hắn ngày ngày khóc lóc không muốn đọc, Liễu Ngọc Như lại cổ vũ hắn, “Lang quân, người phải cố gắng, nhất định phải thi thắng Diệp Thế An.”
Thi thắng Diệp Thế An.
Thi thắng Diệp Thế An.
THI THẮNG DIỆP THẾ AN.
Có câu nói này hàng ngày vang vọng trong đầu, Cố Cửu Tư bắt đầu chú ý thành tích của Diệp Thế An.
Chưa đầy mấy ngày, kết quả thi Hương được công bố, tất cả học sinh vội vàng đi xem. Cố Cửu Tư không tham gia khảo thí nhưng sốt sắng hơn cả thí sinh. Hắn dậy từ sớm, sai Mộc Nam đi nghe ngóng tin tức. Liễu Ngọc Như thấy hắn đứng ngồi không yên thì cũng chẳng biết tại sao hắn sốt ruột như vậy.
Đến giữa trưa, Mộc Nam rốt cuộc trở về. Cố Cửu Tư thấy Mộc Nam liền tới cửa nghênh đón, còn Mộc Nam vừa chạy tới trước vừa thở hổn hển. Cố Cửu Tư nóng nảy hỏi, “Thế nào? Diệp Thế An thi ra sao?”
“Giải…giải nguyên…”
Mộc Nam thở hồng hộc, sắc mặt Cố Cửu Tư trắng bệch. Mộc Nam sợ hắn chưa nghe rõ bèn lặp lại, “Hạng nhất, giải nguyên!”
Nghe xong, tâm trạng rầu rĩ tích tụ trong mấy ngày thức khuya dậy sớm nổ tung vào khoảnh khắc này. Cố Cửu Tư nhịn không nổi nữa, hai mắt nhắm nghiền, ngất xỉu tại chỗ.
Mọi người xung quanh xông tới, hét toáng lên, “Công tử! Ngài làm sao thế, công tử!”
Cố Cửu Tư ngơ ngác, tràn đầy bi thương.
Hắn làm sao à?
Hắn muốn chết.
Hạng nhất!!
Hạng nhất thi Hương, trong tương lai Diệp Thế An còn có thể hạng nhất thi Hội, hạng nhất thi Đình, vĩnh viễn hạng nhất.
Hắn dùng mạng nhỏ của mình liều chết sợ cũng chả đuổi kịp…
Lời tác giả
Cố Cửu Tư: Diệp Thế An có lẽ là khắc tinh của ta.
Diệp Thế An: Ta đã làm sai điều gì…
Chú thích
[1] Hiểu nôm na là “tưới sữa lên đầu”. Trong Phật giáo còn dùng để chỉ truyền thụ trí tuệ, giúp người giác ngộ triệt để. Ngoài ra cũng để nói cảm giác mát rượi, thoải mái.