Trường Phong Độ

Chương 37: Chương 37: Ngọc Như, chúng ta tới rồi




Ban đêm khi họ đang ngủ ngoài thành chưa được bao lâu thì bỗng nghe thấy tiếng khóc. Liễu Ngọc Như bừng tỉnh, Cố Cửu Tư ôm lấy nàng, lẳng lặng dùng tay che miệng nàng lại. Có nữ tử ôm đứa bé đang gào khóc, lại có nam nhân đang đánh nhau với nữ nhân.

Người xung quanh đờ đẫn nhìn, một số người khác ngo ngoe mưu tính.

Thân mình Liễu Ngọc Như khẽ run, nàng cảm thấy bất an. Nàng nghe nam nhân kia giận dữ rống, “Đưa đây! Đưa bao gạo cho ta!”

Nữ nhân nọ giữ chặt túi gạo, sống chết không chịu buông tay.

“Chỉ một đêm!” Nàng ấy hét lớn, “Chỉ một đêm rồi cổng thành sẽ mở, quan phủ trong thành sẽ phát lương thực. Một đêm mà ngươi cũng chờ không nổi sao!”

“Cổng thành sẽ không mở!”

Nam tử gào thét, “Chúng ta từ thành Lương chạy tới, bọn họ chưa từng mở cổng thành, hiện giờ thành Thanh cũng thế thôi! Lưu dân nhiều như vậy thì sao bọn họ dám mở cổng!”

“Làm sao bây giờ…” Có người hỏi thành tiếng, “Chúng ta chạy nạn tới đây, bọn họ không mở cổng thành thì phải làm sao?!”

Xung quanh hò hét náo loạn, Liễu Ngọc Như giật tay áo của Cố Cửu Tư. Hai người xách tay nải, lặng lẽ thối lui.

Câu hỏi “phải làm gì” mau chóng có đáp án. Khoảnh khắc nam tử kia bất chấp tất cả cướp đoạt bao gạo của nữ tử và nàng ấy ngã xuống mặt đất không bao giờ đứng lên nữa, mọi luật lệ, đạo đức, thiện lương đều hóa thành hư vô. Người xung quanh điên cuồng nhào tới những kẻ có vẻ ngoài nhu nhược, tiếng thét chói tai chồng chéo lên tiếng quát mắng. Cố Cửu Tư bắt lấy Liễu Ngọc Như rồi chạy ra đằng xa.

Nhưng quanh họ là biển người, tàn nhẫn cùng bạo lực hệt như bệnh truyền nhiễm, như gió như sóng, nhanh chóng quét qua đám người.

Cố Cửu Tư không nỡ đả thương người khác; hắn chỉ đẩy người xung quanh, vừa gian nan đi trước mở đường vừa che chở Liễu Ngọc Như.

Không biết ai bất thình lình gào lên, “Bọn họ có lương thực!”

Mọi người nhìn về phía Cố Cửu Tư và Liễu Ngọc Như, người nọ hét, “Hồi nãy ta thấy bọn họ ăn bánh, họ có lương thực!”

So với những lưu dân đã đói tới mức gầy trơ xương, Cố Cửu Tư lẫn Liễu Ngọc Như quả thật nhìn khỏe mạnh hơn. Tuy bọn họ trông tiều tụy nhưng tinh thần vẫn coi như sung mãn, đây chắc chắn không phải dáng vẻ của người đói lâu ngày.

Liễu Ngọc Như nhìn từng đôi mắt như mắt sói kia mà cả người phát run. Cố Cửu Tư đẩy nàng ra sau mình, tay nắm chặt đao, hắn ra vẻ bình tĩnh rồi mở miệng, “Các ngươi muốn thế nào?”

Song đám người chỉ nhìn chòng chọc bọn họ; không ai tiến lên, hai bên giằng co. Cố Cửu Tư biết giờ phút này hắn tuyệt đối không thể lùi bước, không thể tỏ ra mình yếu thế. Một khi có người tiến lên, hắn sẽ giống thiếu niên phú thương kia và rơi vào hoàn cảnh tuyệt vọng nhất.

Hắn không cho phép bất kỳ kẻ nào khơi mào.

Nhưng thật ra hắn cũng sợ hãi.

Không phải hắn sợ nhiều người bao vây.

Hắn chẳng hề sợ lúc Vương Vinh mang theo biển binh lính đen nghịt đến, nhưng hiện tại hắn lại sợ. Không chỉ vì đám người này đông tới mức chả nhìn rõ số lượng, mà chủ yếu còn vì…

Bọn họ không phải quân đội.

Bọn họ là bá tánh bị vận mệnh ép đến đường cùng.

Bọn họ sai ư?

Bọn họ chỉ muốn sống, dùng hết sức để nắm lấy cơ hội sống sót. Trong tay hắn có đao, hắn chỉ cần rút đao ra thôi. Có lẽ cuối cùng hắn sẽ kiệt sức ngã xuống vì phải đấu với số đông, nhưng trước đó chính là thảm sát đơn phương. Nó sẽ thành tội nghiệt mà hắn cả đời không thể gột rửa, thành ác mộng mà cả đời hắn chẳng thể quên.

Rút đao hướng tới kẻ yếu vi phạm mọi niềm tin lẫn kiến thức hắn sở hữu.

Nếu hiện giờ hắn đơn thương độc mã thì chả có gì to tát, nhưng đứng phía sau hắn là Liễu Ngọc Như – thê tử của hắn.

Vì thế hắn nắm chặt đao, giằng co với bọn họ.

Bỗng nhiên, một nam nhân vọt ra. Vóc dáng hắn không cao lớn, hắn bổ nhào tới trước mặt Cố Cửu Tư, vừa điên cuồng khóc lóc vừa dập đầu, “Công tử, ngài hãy thương hại ta. Nương tử của ta đang hấp hối, nàng sắp chết rồi, ngài cho nàng một con đường sống đi.”

Cố Cửu Tư ngẩn người.

Chính lúc này, nam nhân kia đột ngột xông tới!

Hắn có đao!

Dù thanh đao kia rất ngắn lại nhỏ song với tình cảnh hiện tại, đao nào cũng là vũ khí sắc bén. Hắn liều mạng nhào tới Cố Cửu Tư nhưng bị Cố Cửu Tư dùng một chân đá văng. Bây giờ người xung quanh đều đồng loạt hùng hổ tiến lên. Liễu Ngọc Như tránh ở đằng sau Cố Cửu Tư, người bên cạnh túm lấy nàng, muốn cướp đoạt tay nải của nàng. Cố Cửu Tư không dám ra tay giết người, chỉ dùng hết sức đá văng họ.

Nhưng người có dã tâm nhiều lắm, nhiều lắm.

Bọn họ đông đảo, bọn họ bất chấp mọi thứ. Có người dùng chân đá vào bụng Liễu Ngọc Như, tay nải nàng ôm trong ngực cũng bị người đoạt mất. Những miếng bánh nướng vốn đã khô cứng lăn lông lốc xuống đất. Người xung quanh sợ hãi kêu lên, “Là bánh! Cả mì nữa!”

Rất nhiều người xông lên, cướp được liền bỏ ngay vào miệng chả hề do dự.

Với lưu dân, đây là thứ quý báu vô ngần!

“Bọn họ vẫn còn!” Kẻ chưa cướp được mắt đỏ ngầu, chẳng kiêng dè gì mà liều mạng nhào đến. Khi thấy nam tử kia lại lần nữa cầm lưỡi đao sắc bén hướng tới Liễu Ngọc Như mà đâm, Cố Cửu Tư rốt cuộc không thể nhẫn nhịn nữa, hắn rút đao.

Máu tươi bắn ra, xung quanh khiếp đảm kêu gào.

Cố Cửu Tư chém liên tiếp ba người, hắn một tay che chở Liễu Ngọc Như, một tay cầm đao. Ánh mắt hắn phẫn nộ, “Cút ngay!”

Rốt cuộc chả còn kẻ nào dám tiến lên. Cố Cửu Tư giữ Liễu Ngọc Như, từng bước một hướng ra xa. Hắn nhìn chằm chằm biển người, trên mặt dính máu hệt Tu La.

Đôi mắt Liễu Ngọc Như đong đầy nước mắt, cả người nàng đều run rẩy. Thứ duy nhất cho nàng điểm tựa, giúp nàng chống cự lại mọi trở ngại, là bàn tay đang nắm lấy tay nàng.

Đám người chăm chú dõi theo hai người rời đi.

Có người muốn nhào tới nhưng động tác của Cố Cửu Tư vô cùng gọn gàng nhanh chóng, vừa quay đầu đã chém người ngã rạp xuống đất. Bản lĩnh như vậy khiến mọi người rốt cuộc hiểu được ai là nhân vật không thể trêu chọc, nên chẳng ai dám đánh lén bọn họ nữa. Hai người chậm rãi rời đi, khi họ biến mất vào màn đêm, một trận tranh đoạt mới bắt đầu.

Chờ đến lúc không còn bóng người, Cố Cửu Tư liền bắt lấy Liễu Ngọc Như mà chạy như điên. Hai người chạy một mạch trên đường lớn, không dám ngừng chân, tưởng chừng đuổi theo họ là nước lũ hay thú dữ.

Bọn họ thấy người là sợ, chạy không nổi thì đi bộ. Chẳng ai hó hé câu nào, trái tim đầy sợ hãi vô hình trung lây lan giữa hai người.

Khi mặt trời mọc, trên đường họ đi chả có người nữa. Trước giờ người đều từ phía bắc Thương Châu xuống phía nam, bọn họ lại đi ngược về phương bắc nên dĩ nhiên người trên đường ngày càng ít.

Bọn họ mệt quá, nhưng không dám dừng chân. So với những lưu dân đó, bọn họ có một niềm tin vô cùng kiên định giúp họ chèo chống.

Bọn họ muốn đi U Châu.

Ở U Châu có người thân đang chờ họ.

Liễu Ngọc Như cầm tay Cố Cửu Tư, hai người đi trên con đường hoang tàn vắng vẻ. Bọn họ cứ đi mãi, đi mãi.

Người ngày càng ít, họ cũng ăn ngày càng ít; từ một ngày hai bữa thành mỗi ngày một bữa. Mệt nhọc thì tìm gốc cây lớn mà dựa vào đó ngủ. Con đường lên phía bắc của họ dường như không tồn tại người khác.

Mất tay nải của Liễu Ngọc Như, lương thực từ đầy đủ trở thành thiếu thốn. Dọc đường đi, họ thấy cây, thấy cỏ, chỉ cần có thể ăn liền cố gắng nuốt xuống bụng.

Nếu gặp nguồn nước, bọn họ nhất định phải uống thật nhiều, sau đấy đổ đầy vào túi rượu của Cố Cửu Tư.

Nhưng ánh mặt trời càng gay gắt, thời gian để gặp được nguồn nước càng lâu hơn.

Lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy cảnh tượng hoang vắng vô hạn thế này. Không có cỏ cây, phòng ốc trống rỗng, đất đai nứt nẻ từng mảng lớn hệt mai rùa.

Vì thể chất yếu, người gục ngã trước là Liễu Ngọc Như. Có một ngày Cố Cửu Tư phát hiện nàng ngủ mãi không tỉnh, hắn sợ tới mức khẩn cấp đút nước cho nàng uống, sau đó mở ra tay nải để lấy thức ăn.

Nhưng lúc mở ra tay nải, Cố Cửu Tư kinh ngạc phát hiện lương thực còn dư nhiều hơn hẳn so với tưởng tượng của hắn.

Hắn ngẩn người rồi mới chợt hiểu.

Những miếng bánh còn dư này là do Liễu Ngọc Như cố tình ăn ít lại. Đôi mắt hắn cay cay, hắn không nói nên lời cảm xúc hiện tại của mình. Nhưng tình hình bây giờ đâu cho phép hắn nghĩ lung tung. Hắn vội vàng cầm bánh rồi uống chút nước, sau khi nhai nát thì dùng miệng mớm cho nàng.

Giây phút ấy, hắn không rảnh chú ý lễ nghĩa gì cả. Đầu óc hắn chỉ nghĩ, nàng phải sống, bất luận thế nào cũng phải sống sót.

Hắn mớm nàng ăn xong liền cõng nàng rồi tiếp tục đi. Nhiệt độ của mặt đất quá cao, giày hắn đã nát từ lâu. Hắn cảm nhận được da chân đau đớn cọ sát nhưng hắn không dám dừng lại.

Hắn cứ mải miết hướng về phía trước. Đến buổi chiều, thời tiết chuyển lạnh. Liễu Ngọc Như ở trên lưng hắn, chậm rãi mở mắt. Nàng cảm nhận được nhiệt độ cơ thể hắn, lại nhìn cảnh tượng xung quanh, rồi khàn khàn gọi, “Cửu Tư?”

Cố Cửu Tư ngẩn ra, sau đó hắn vui sướng kêu, “Ngươi tỉnh rồi!”

“Ta bị gì vậy?”

Liễu Ngọc Như mất hết sức lực, nàng thấy toàn thân mềm nhũn mà Cố Cửu Tư lại đang cõng nàng. Dường như sợ khiến nàng hoảng, hắn ôn hòa nói, “Hồi nãy ngươi ngất xỉu.”

“Xin lỗi…”

“Xin lỗi gì chứ,” Cố Cửu Tư cười, thanh âm hơi khản đặc, “người phải xin lỗi là ta.”

Liễu Ngọc Như im lặng. Cố Cửu Tư cõng nàng, hắn cố hết sức để ngữ điệu nhẹ nhàng hơn nhưng vẫn chẳng kiềm chế được nội tâm thống khổ lẫn tuyệt vọng, áy náy lẫn khó chịu.

“Đáng lẽ ta nên sớm phát hiện ngươi chả ăn gì mấy.” Giọng hắn thật nhỏ nhẹ nhưng Liễu Ngọc Như vẫn nghe ra tiếng khóc nức nở, “Ta nên sớm biết…”

“Không sao.” Liễu Ngọc Như dựa vào lưng hắn, thanh âm có chút bất lực, “Ta tình nguyện.”

“Ngươi tình nguyện cái gì…” Giọng Cố Cửu Tư hơi run rẩy.

Liễu Ngọc Như cảm thấy mệt, rất mệt.

“Lương thực không đủ,” nàng chậm rãi mở miệng, “chúng ta mà cùng ăn thì không đến được U Châu. Ta ăn ít một chút, ngươi sẽ ăn được nhiều hơn. Ta tính rồi, ta vẫn chịu được mấy ngày nữa. Đến lúc đấy, đường chỉ còn một nửa; nếu lương thực hết, ngươi không tìm được nước, ngươi cứ uống máu của ta…”

“Nói hươu nói vượn!”

Cố Cửu Tư gầm lên. Hắn thật ra đã đoán được dự định của Liễu Ngọc Như, song khi chính miệng nàng xác nhận, hắn nhịn chẳng được mà nổi điên, “Ngươi đừng nằm mơ!” Cố Cửu Tư run rẩy nói, “Dù chết ta cũng không làm chuyện đó. Liễu Ngọc Như, ta nói cho ngươi hay, muốn sống cùng sống, muốn chết cùng chết. Nếu ngươi chết, ta sẽ không đi U Châu, không đi bất kỳ nơi nào, ta sẽ cùng ngươi chết ở đây.”

Cố Cửu Tư vừa dứt lời, nước mắt liền chảy xuống.

Hắn cho rằng bản thân sẽ không rơi nước mắt nữa, cho rằng mình đã trưởng thành. Nhưng hắn phát hiện trời cao vĩnh viễn tàn nhẫn hơn so với tưởng tượng của con người.

Khiến hắn mất đi phụ thân, mất đi bằng hữu, giờ hắn sắp mất cả Liễu Ngọc Như.

Hơn nữa lần mất đi này giống hệt lăng trì; làm hắn trơ mắt nhìn, thậm chí còn vì sinh tồn của bản thân mà tự tay đưa nàng xuống địa ngục.

Nhưng hắn tuyệt đối sẽ không để ông trời thành công.

Hắn tuyệt đối sẽ không đưa ra lựa chọn như trời cao dự đoán.

“Ta biết ngươi vẫn nhớ mong nương của ngươi.” Cố Cửu Tư khóc thành tiếng, “Nương của ngươi đang ở U Châu chờ ngươi, ngươi là nữ nhi duy nhất của bà ấy, không có ngươi thì bà làm sao bây giờ? Ta sẽ không giúp ngươi chiếu cố bà ấy, ngươi có chết ta cũng nhất quyết chả thèm chăm lo cho bà. Ta là kẻ lòng lang dạ sói nên sẽ không áy náy, ta sẽ cùng ngươi chết ở đây, tuyệt đối không cho ngươi toại nguyện!”

“Cái chết của ngươi vô giá trị.” Cố Cửu Tư lẩm bẩm, “Liễu Ngọc Như, ngươi phải sống, nhất định phải sống, biết chưa?”

Ngươi không thể chết.

Nếu ngươi chết… Nếu ngươi chết…

Cố Cửu Tư ngẩng đầu nhìn khắp xung quanh.

Nếu nàng chết… Hắn phải làm sao bây giờ?

Hắn nghĩ không ra.

Hiện giờ mạng sống của nàng chính là ý nghĩa cho sự tồn tại của hắn. Vì vậy nàng không thể chết, tuyệt đối không được.

Nhưng Liễu Ngọc Như không đáp lại hắn.

Nàng có ý thức, chỉ không còn sức mở miệng.

Nàng dựa lên lưng hắn, cảm thụ toàn bộ người nam nhân này; hắn cố chấp cõng nàng, bước từng bước một về phía trước.

Nàng chẳng biết nghị lực và quyết tâm nào khiến hắn không dừng lại.

Bọn họ đã ăn hết lương thực mình có, chỉ dư lại nửa túi nước. Hiện giờ chả có gì để ăn nên Cố Cửu Tư và nàng đều đói, mỗi ngày uống chút nước mà gắng gượng duy trì sự sống.

Khi chỉ còn cách U Châu hơn trăm dặm, Cố Cửu Tư rốt cuộc không chịu nổi nữa mà gục ngã.

Hắn tỉnh lại vào ban đêm, Liễu Ngọc Như đang nằm im lìm. Hắn cuống quít đi kiểm tra hơi thở của Liễu Ngọc Như. Hơi thở của nàng rất yếu nhưng hắn vẫn nhẹ nhàng thở hắt ra.

Hắn vươn tay ôm chặt Liễu Ngọc Như vào lòng. Tay hắn siết lại, hắn dùng sức – dùng hết sức – mà ôm chặt nàng.

“Ngọc Như,” hắn khàn khàn lên tiếng, “ngươi nhất định phải ở bên ta…”

Mặt hắn chạm vào mặt nàng, hắn run rẩy bảo, “Ngươi là mạng của ta, ngươi phải sống, biết chưa?”

Liễu Ngọc Như không trả lời.

Hắn rất muốn khóc, muốn nước mắt rơi xuống để ít nhất Liễu Ngọc Như có thể uống một chút.

Nhưng hắn chẳng còn nước mắt.

Thiếu nước khiến cả người hắn chạm đến giới hạn cuối cùng.

Hắn ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời chói chang, hắn biết nếu cứ thế này thì cả hắn lẫn Liễu Ngọc Như sẽ chết.

Hắn nghiến răng, lấy đao từ bên hông rồi cứa vào bàn tay mình.

Dòng máu đỏ tươi chảy ra, hắn giữ hàm dưới của Liễu Ngọc Như để toàn bộ chảy vào miệng nàng.

Có chút máu dừng trên gương mặt và đôi môi nàng. Cố Cửu Tư thấy miệng vết thương sắp khô liền vội vàng mút lấy, uống chút máu còn sót lại. Sau đó hắn nhìn những giọt máu trên mặt Liễu Ngọc Như rồi cúi đầu, nhẹ nhàng liếm mặt lẫn môi của nàng.

Đây vốn là một nụ hôn chẳng hề chất chứa tình ý, nhưng giây phút đầu lưỡi nếm được sự mềm mại, hắn vẫn cảm thấy nội tâm rung động khiến hắn sợ hãi.

Hắn luống cuống thối lui. Không biết do còn dính máu hay do ảo giác của hắn mà mặt Liễu Ngọc Như dường như hồng hào hơn chút đỉnh.

Một lần nữa, hắn cõng nàng trên lưng, tiếp tục đi về phía trước. Thật ra hắn chả còn sức lực, nhưng người ở trên lưng đã trở thành niềm tin của hắn.

Hắn không sợ chết. Nhưng cứ tưởng tượng nếu hắn chết thì Liễu Ngọc Như cũng chết là hắn lại sợ.

Vì vậy hắn chỉ có thể liên tục tiến bước giữa nơi hoang dã chả một bóng người, chân hắn cứ đi mãi, đi mãi.

Qua một ngày một đêm, rốt cuộc hắn gặp được màu xanh cỏ cây, gặp được người.

Hắn cõng Liễu Ngọc Như về phía trước và thấy cột mốc biên giới.

Trên cột là hai chữ mờ mờ – U Châu.

Cố Cửu Tư nhìn hai chữ kia, môi run nhè nhẹ.

“Tới rồi…” Hắn khàn khàn cất tiếng, “Ngọc như… Chúng ta tới rồi.”

Lời tác giả

[Rạp hát nhỏ]

Người đọc: Có thể mua vé máy bay cho Liễu Ngọc Như và Cố Cửu Tư không?

Mặc Thư Bạch: Không… Không thể.

Người đọc: Một hỏa tiễn.

Mặc Thư Bạch: …

Người đọc: Hai hỏa tiễn.

Mặc Thư Bạch: Đủ rồi, tôi là loại người này sao?!

Người đọc: Ba hỏa tiễn.

Mặc Thư Bạch: Duyệt, duyệt ngay. Khoa học kỹ thuật của Đại Vinh phát triển cực kỳ, đã sáng chế ra máy bay; Liễu Ngọc Như và Cố Cửu Tư ngồi máy bay thì chỉ mất hai giờ là tới Vọng Đô. Các tình yêu, hay cân nhắc tặng thêm ngư lôi đi, tôi có thể cho họ ngồi phi thuyền luôn.

Người đọc: …Không, rút lại ba cái hoa tiễn ban nãy.

Mặc Thư Bạch: Xẩm má!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.