Diệp Thế An cũng thấm mệt nên khi thấy Liễu Ngọc Như khăng khăng như vậy, hắn đành chấp nhận đi ngủ.
Liễu Ngọc Như vừa ngồi cạnh Cố Cửu Tư vừa nắm tay hắn. Được nàng nắm tay, Cố Cửu Tư không nói mớ lung tung nữa mà yên ổn ngủ. Liễu Ngọc Như vẫn thấy hơi buồn ngủ nên nàng gục xuống mép giường, nghỉ ngơi bên cạnh Cố Cửu Tư.
Cơn sốt của Cố Cửu Tư đến buổi chiều ngày thứ hai mới thuyên giảm. Hắn mơ màng tỉnh lại liền thấy Liễu Ngọc Như đang ở cạnh dùng khăn lau trán cho hắn. Cố Cửu Tư mở to mắt nhưng chưa nói gì. Sau một hồi, hắn mới khàn khàn cất tiếng, “Ngươi thức trắng mấy ngày rồi?”
“Ta có chợp mắt mà.” Liễu Ngọc Như ngẩng đầu cười, nụ cười của nàng vẫn kiên định như trước. Nàng bảo, “Ta và Diệp đại ca luân phiên trông coi ngươi chứ ta đâu lợi hại thế.”
Cố Cửu Tư nghe vậy thì yên tâm hơn đôi chút, hắn ậm ừ rồi nhắm mắt lại. Liễu Ngọc Như nghe thấy giọng hắn khản đặc bèn vội vàng rót nước cho hắn. Nàng hỏi thăm, “Ngươi có muốn ăn chút gì không?”
“Gì cũng được.”
“Để ta xuống bếp làm chút cháo cho ngươi.”
“Có tin gì của cha ta không?”
“Chưa có,” Liễu Ngọc Như đặt cái ly ở một bên, “Diệp đại ca về Dương Châu hỏi thăm tin tức, ngày mai sẽ quay lại.”
Cố Cửu Tư gật đầu, hắn rất mệt.
Liễu Ngọc Như bưng cháo từ nhà bếp đến rồi đỡ Cố Cửu Tư ngồi dậy. Mất đi sức lực gắng gượng, Cố Cửu Tư cảm nhận được cơn đau từ vết thương; chỗ nào cũng rất đau, từng cử động đều phải cẩn thận. Liễu Ngọc Như yên lặng nhìn rồi bắt đầu đút cháo cho hắn. Hắn âm thầm ngắm nhìn cô nương trước mặt, đánh giá tỉ mỉ đường nét khuôn mặt nàng. Liễu Ngọc Như phát hiện ánh mắt hắn, nàng thấy kỳ quái nên ngẩng đầu hỏi, “Ngươi nhìn gì vậy?”
“Ta đang ngắm ngươi.” Cố Cửu Tư cười khẽ, “Trước đây ta chưa từng nghiêm túc ngắm nhìn ngươi.”
“Thế giờ có thấy ta đẹp như hoa chưa?” Liễu Ngọc Như bật cười.
Cố Cửu Tư không đáp lại. Thật ra chính hắn cũng chẳng biết sao mình lại đi ngắm nàng. Chỉ là hắn chợt muốn nhìn nàng thật kỹ, muốn khắc sâu vào tâm trí hình dáng lẫn từng chi tiết trên người nàng.
Càng nhìn hắn càng nhận ra người này tốt đẹp hơn nhiều so với trong trí nhớ của hắn. Nhớ rõ lần đầu tiên thấy nàng, hắn cảm thấy cô nương này nhan sắc bình thường chả có gì đặc biệt. Suy cho cùng, hắn đã gặp rất nhiều mỹ nhân. Hắn từng theo chân cữu cữu vào cung điện; cung đình ở Đông Đô là nơi tụ hội của những nử tữ đẹp nhất thiên hạ. Đối với hắn mà nói, món ăn mộc mạc của Dương Châu không thể lọt nổi vào mắt hắn.
Nhưng giờ phút này nhìn lại, hắn mới phát hiện đôi mắt của mình thiếu sắc bén. Cô nương trước mặt hắn rõ ràng sở hữu một đôi mắt đẹp. Mắt nàng như chứa đựng nước hồ mùa thu trong vắt; khi ánh hoàng hôn nhẹ nhàng phủ lên làn nước này, nó toát ra nét dịu dàng khó diễn tả thành lời. Ngũ quan của nàng trời sinh hoàn mỹ, nhưng vẫn còn chút ngây thơ non nớt của thiếu nữ. Đợi thêm một thời gian nữa nàng hoàn toàn trổ mã tất nhiên sẽ rất đẹp.
“Đẹp.”
Hắn không hề lấp liếm mà cười nói, “Ta bỗng cảm thấy trông ngươi cũng khá ưa nhìn.”
Lời này tuyệt đối không thể làm nữ nhân vui. Liễu Ngọc Như ngẩng đầu trừng mắt nhìn hắn. Nàng đút miếng cháo cuối cùng vào miệng hắn, bất mãn bảo, “Không biết thì đừng nói, từ nhỏ mọi người đều khen ta thanh tú lại xinh đẹp.”
“Hóa ra ngươi vẫn luôn sống trong dối trá vậy ư?”
Cố Cửu Tư mồm miệng nhanh nhảu, Liễu Ngọc Như không muốn đối đáp với hắn. Nàng đặt chén xuống rồi đi sắc thuốc. Sau khi đút thuốc cho hắn, nàng lại thay băng trên người hắn.
Ăn uống cùng nghỉ ngơi lâu như vậy khiến cả người Cố Cửu Tư khỏe hơn nhiều. Thuốc men làm hắn đổ mồ hôi, đầu óc cũng tỉnh táo lại.
Xong xuôi, Liễu Ngọc Như dọn ra cái bàn nhỏ; nàng ngồi cạnh Cố Cửu Tư rồi bắt đầu kiểm kê chi phí đi đường của bọn họ. Liễu Ngọc Như vừa tính tiền vừa hỏi, “Ngươi đang nghĩ gì mà im lặng thế?”
“Ta đang nghĩ,” giọng Cố Cửu Tư mang theo vài phần sầu lo, “không biết cha ta thế nào.”
Tay Liễu Ngọc Như dừng lại. Lát sau, nàng cất tiếng, “Bất kể thế nào thì ngươi cũng đã cố hết sức. Công công là người thông minh, sẽ không sao đâu.”
Cố Cửu Tư chỉ ậm ừ. Liễu Ngọc Như thấy tinh thần hắn không hăng hái như xưa liền ghé người vào mép giường rồi ngửa đầu nhìn hắn, “Ngươi đừng lo nghĩ nữa, chúng ta tính chuyện tương lai đi.”
“Tương lai?”
“Đúng vậy,” Liễu Ngọc Như cười tủm tỉm, “tương lai. Tới U Châu thì phải bắt đầu kinh doanh kiếm lời, ngươi nói đến lúc đó ta nên bán cái gì?”
Liễu Ngọc Như ngẫm nghĩ, “Hay nuôi bán ngựa? Ngươi nghĩ khi nhà chúng ta có tiền thì mọi người còn tâm tình đi tiêu tiền chứ? Mà tới U Châu có dễ kiếm tiền không nhỉ?”
“Kiếm tiền, kiếm tiền,” Cố Cửu Tư nhịn không được bật cười, “trong mắt ngươi chỉ có tiền à.”
“Ngươi còn dám nói.” Liễu Ngọc Như giả vờ mất hứng, “Tiền bạc là gốc rễ của niềm vui đấy. Hơn nữa ngươi tiêu tiền như rác, ta mà không kiếm nhiều thì sao đủ cho ngươi tiêu.”
“Ta không tiêu nữa.” Cố Cửu Tư thở dài, “Ta dễ nuôi lắm, ngươi cho ta miếng cơm là được.”
“Không bài bạc?”
“Không bài bạc.”
“Điên mới tin ngươi.”
“Ta thật sự sẽ không cờ bạc nữa.” Cố Cửu Tư cười khẽ, “Có tiền thì lãng phí không sao, nhưng không có tiền thì là hai bàn tay trắng. Hành xử phải dựa theo tình huống, ta rất hiểu đạo lý này.”
Thấy Cố Cửu Tư nói chuyện nghiêm túc, Liễu Ngọc Như thở dài, “Ta đùa ngươi thôi. Nghĩ kỹ thì bài bạc chọi gà chỉ cần đừng quá đáng, chơi một chút cũng không có gì to tát. Cửu Tư,” Liễu Ngọc Như chân thành nhìn hắn, “Ta hy vọng ngươi giống trước kia, cả đời vui vẻ.”
Cố Cửu Tư không nói chuyện. Hắn chăm chú nhìn nàng, hắn cảm giác cổ họng mình ứ nghẹn. Hắn thật ra đã muốn hỏi từ lâu nhưng lại nghĩ bây giờ hỏi còn nghĩa lý gì.
Rốt cuộc người cũng đã tới thì còn hỏi làm gì?
Nhưng vào khoảnh khắc này, lời nàng nói vẫn khiến hắn thốt nên, “Tại sao?”
“Hửm?”
Liễu Ngọc Như nghe không hiểu, Cố Cửu Tư miễn cưỡng cười rộ, “Tại sao ngươi lại trở về? Ta đã đưa hưu thư, ngươi cũng ở trên thuyền, ngươi quay lại thành Dương Châu làm gì? Ngươi từ bỏ nương của ngươi? Ngươi từ bỏ cái mạng nhỏ của mình? Liễu Ngọc Như,” Cố Cửu Tư dừng trong giây lát rồi nói tiếp, “ta nhớ ngươi trước giờ là một nữ nhân biết tính toán.”
Sao có thể làm chuyện ngu ngốc như vậy?
Liễu Ngọc Như im lặng lắng nghe. Sau một hồi, nàng nói, “Thế tại sao khi xảy ra chuyện, ngươi lại lựa chọn đưa ta lên thuyền trước?”
Cố Cửu Tư ngẩn người, Liễu Ngọc Như điềm đạm tiếp tục, “Với cái tính của ngươi thì sao có thể bỏ mặc cha mẹ ngươi khi xảy ra chuyện. Ngươi không về thành Dương Châu ngay để điều tra tình huống, xác nhận sự an nguy của cha mẹ ngươi; ngược lại, ngươi đưa ta lên thuyền trước, bảo đảm cho ta bình an. Tại sao ngươi làm vậy?”
“Lúc ấy ta có về cũng vô dụng.” Cố Cửu Tư nghiêm túc giải thích, “Chẳng qua là chút bốc đồng ngớ ngẩn. Ngươi vốn vô tội, còn là thê tử của ta, bảo đảm sự an nguy của ngươi là trách nhiệm thuộc về ta.”
“Thế không phải giống ta sao?” Liễu Ngọc Như cười, “Cửu Tư, ta là thê tử của ngươi, dốc sức cứu ngươi cũng là trách nhiệm của ta.”
“Ngươi có thể vì ta mà học được lý trí, ta có thể vì ngươi mà học được bốc đồng, vậy cũng có sao đâu?”
Cố Cửu Tư lặng thinh. Hắn nhìn ánh mắt chân thành của người ở trước mặt mình, không biết vì sao lòng hắn dường như có thứ gì đang sinh sôi nảy nở.
“Liễu Ngọc Như…” Hắn khàn khàn mở miệng, “Ngươi ngốc quá.”
Trên đời có bao người thề thốt sống chết không rời nhưng khi tai vạ đến lại thân ai nấy lo.
Cô nương ngốc này thì ngược đời, đã bảo đường ai nấy đi rồi hai bên có niềm vui riêng, thế mà lại đâm đầu quay về và liều mạng giãy giụa trong vũng bùn cùng hắn.
Mọi người đều cho rằng nàng tính toán nhưng đâu ai ngờ cô nương này thật sự khờ khạo.
Cố Cửu Tư không nói nên lời cảm xúc của mình. Hắn chỉ biết khoảnh khắc hắn tuyệt vọng, bóng hình nữ tử với tay cầm đuốc và vạt áo xanh tung bay trong gió đã khắc sâu vào tâm trí hắn cả một đời.
Hắn không biết gọi tên cảm xúc này nhưng hắn biết nó khiến hắn nguyện ý trao cả đời cho nàng.
“Về sau đừng tự ý viết hưu thư cho ta,” Liễu Ngọc Như khẽ cười, “một phong hưu thư đâu ngăn được ta. Nếu ngươi thật muốn tốt cho ta thì hãy nói rõ mọi chuyện. Ta chẳng ngốc, ngươi muốn làm gì ta đều sẽ giúp; nếu không giúp được thì đành chịu.” Nguồn:
“Ta biết rồi…”
“Cố Cửu Tư,” Liễu Ngọc Như nhìn hắn, vẻ mặt trịnh trọng, “ngươi tốt với ta, ta cũng sẽ tốt với ngươi.”
Cố Cửu Tư lặng thinh nhìn nàng. Rất lâu sau, hắn vươn tay nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng.
“Ta vẫn chưa đủ tốt với ngươi.”
Hắn nhỏ nhẹ nói, “Sau này ta sẽ càng tốt với ngươi hơn.”
“Ta sẽ không cờ bạc, không quậy phá, mọi chuyện đều nghe theo ngươi, ngươi muốn gì ta cũng cho. Ta sẽ để ngươi làm cáo mệnh phu nhân, để ngươi bình yên và thuận lợi đi qua cả đời này.”
“Ta sẽ không xốc nổi nữa, sẽ là một trượng phu tốt, tuyệt đối không khiến ngươi mất mặt cũng như thất vọng.”
Liễu Ngọc Như nghe vậy liền cười.
“Cửu Tư,” nàng dựa vào hắn, ấm áp nói, “ngươi đã tốt lắm rồi, không khiến ta mất mặt cũng chẳng làm ta thất vọng.”
“Trước kia ngươi vốn là người tốt, tương lai ngươi sẽ càng tốt hơn mà thôi.”
“Cố Cửu Tư,” Liễu Ngọc Như vừa lắng nghe tiếng tim đập của hắn vừa từ tốn nói, “ngươi chỉ cần là chính mình, ta đã rất vui rồi.”