Liễu Ngọc Như ngẩn người. Cố Cửu Tư biết dừng đúng lúc, hắn sửa sang quần áo cho nàng rồi cười nói, “Ta đi đây.”
Dứt lời, hắn hấp tấp dẫn người đi ra ngoài.
Chờ Cố Cửu Tư khuất dạng, Liễu Ngọc Như dần dà phục hồi tinh thần. Nàng thật sự chẳng hiểu ý Cố Cửu Tư lắm; nàng đã trao cả đời cho hắn, như vậy không phải là trao tâm sao?
Hắn muốn nhiều hơn nữa, nhưng như vậy…
Trong lòng Liễu Ngọc Như thấp thỏm. Nàng cụp mắt, âm thầm nghĩ nàng không thể cho nhiều hơn nữa.
Trong lúc nàng cân nhắc, Ấn Hồng đi đến vui vẻ hỏi, “Phu nhân hôm nay không tới cửa tiệm à?”
“Đi chứ.” Liễu Ngọc Như gấp rút đáp, “Vắng mặt vài ngày, ta sợ mấy nha đầu chết tiệt kia muốn tạo phản.”
Ấn Hồng cười khanh khách, không nhiều lời nữa.
Liễu Ngọc Như chỉnh đốn y phục xong liền ra ngoài. Khi tới cổng, nàng thấy Thẩm Minh nghiêm chỉnh đứng cạnh xe ngựa.
Hắn thay đổi quần áo, đeo mặt nạ nửa mặt để che vết sẹo. Liễu Ngọc Như ngớ ra, hắn bèn lên tiếng, “Đại nhân bảo ta đi theo ngài.”
Liễu Ngọc Như nhìn Ấn Hồng đứng cạnh mình, nàng ấy khẽ ho rồi nhỏ giọng đáp, “Cô gia nói công phu quyền cước của hắn lợi hại, Thẩm Minh đi theo ngài thì ngài ấy mới yên tâm.”
Liễu Ngọc Như nhẹ nhàng thở dài một tiếng; nàng hiểu chuyện Hắc Phong Trại đã khiến Cố Cửu Tư sợ hãi. Hiện tại bên cạnh Cố Cửu Tư không có người đủ năng lực, Thẩm Minh đúng thật là người duy nhất hắn tin tưởng có thể bảo vệ nàng.
Liễu Ngọc Như gật đầu, nàng không nói gì thêm mà lên xe ngựa.
Tới cửa hàng, Liễu Ngọc Như kiểm kê nợ trước. Hoa Dung đã đi vào quy củ, Liễu Ngọc Như phân công kỹ lưỡng nên mọi chuyện đều trật tự; dù nàng vắng mặt ở cửa hàng thì cũng sẽ chẳng xảy ra rắc rối.
Phương thức này giúp nàng thuận lợi quản lý Hoa Dung. Cửa hàng tại An Dương tuy mới khai trương mấy ngày, nhưng xem sổ sách thì làm ăn không tồi. Vân Vân cân nhắc rồi thận trọng đề xuất, “Thiếu phu nhân, có cần chuẩn bị mở chi nhánh tiếp theo không?”
Vân Vân theo chân Liễu Ngọc Như và Tô Uyển tới đây, nàng ấy còn trẻ tuổi nên đến cửa hàng làm việc. Cô nương này lanh lẹ, rất nhạy cảm với chuyện hàng hóa; sau khi nàng ấy làm một thời gian, Liễu Ngọc Như để nàng ấy làm chưởng quầy và được trích phần trăm.
Liễu Ngọc Như nghe ý tưởng của Vân Vân, nàng vừa nhìn sổ sách vừa ngẫm nghĩ. Nàng lắc đầu, “Cứ ổn định cửa hàng ở An Dương đã, lấy một trăm lượng bạc mua nợ U Châu đi.”
“Một trăm lượng?” Vân Vân ngơ ngác; đây cũng chẳng phải con số nhỏ với cửa hàng.
Liễu Ngọc Như gật đầu, “Yên tâm mua đi, không sao đâu.”
Chưa đầy mấy ngày, tháng thứ nhất của nợ U Châu đến kỳ hạn; người nào nhớ chuyện này liền tới cửa nhận tiền. Cố Cửu Tư cố ý dựng lên nơi phát tiền ở cổng phủ nha, người đến xếp hàng dài dằng dặc.
Lãi tính theo năm phần trăm số tiền gốc nên lãi cả tháng của vài người chưa tới một văn tiền. Họ có thể chọn ghi sổ, hoặc nếu không muốn thì đổi ra lượng gạo tương ứng rồi mang về nhà.
Nhưng lượng gạo nhận được cũng ít nên phần đông vẫn chọn ghi sổ. Giờ đây bọn họ thật sự tin tưởng nợ U Châu này sẽ trả tiền, mọi người về nhà đều kể lại cho người thân biết.
Còn với đại thương hộ trong thành, Cố Cửu Tư sai người trực tiếp mang tiền đến nhà bọn họ.
Bọn họ mua số lượng lớn, ví dụ có nhà mua gần một triệu, sau một tháng nhận lãi là năm trăm lượng. Lúc tiền đưa tới tận tay thương hộ, tất cả đều ngơ ngác; họ thật lòng chả ngờ Cố Cửu Tư sẽ trả tiền.
Tiền phát được hai ngày, có rất nhiều người quay lại mua nợ U Châu. Nợ này phần lớn ở trong tay thương hộ, chỉ có hơn một triệu lưu thông trên thị trường. Tháng thứ nhất kết thúc, bá tánh nhận được tiền, lại biết thêm chỉ cần thân thích bằng hữu mua thì mình cũng có tiền nên tranh nhau phổ biến.
Tới tháng thứ hai, nợ U Châu trên thị trường đã bán hết; Cố Cửu Tư gom đủ tám triệu. Lúc này những thương hộ bị Cố Cửu Tư ép buộc mua nợ U Châu liền đem nợ dài hạn ra bán. Kể từ đó, nợ U Châu giống như hàng hóa, lưu thông cả trong phạm vi nhỏ.
Cố Cửu Tư xoay xở đủ bạc nên vui sướng vô cùng. Còn Liễu Ngọc Như ngày ngày dò hỏi giá cả nợ U Châu; giá cao thì bán bớt, giá thấp thì mua thêm.
Nàng chuẩn bị cả một quyển sách ghi chép giá cả hàng ngày của nợ U Châu. Mỗi ngày Cố Cửu Tư trở về là thấy Liễu Ngọc Như ngồi trong phòng, bàn tính nhỏ kêu lạch cạch mãi không ngừng.
Xong chuyện tiền nong, Cố Cửu Tư bắt đầu xử lý công việc hành chính của toàn thành Vọng Đô.
Vọng Đô tuy thuộc cấp huyện nhưng lại là thủ phủ của U Châu; các nhân vật nổi tiếng ở mảng thương nghiệp chính trị, rồi quan lại quyền quý đều tụ tập nơi đây. Cố Cửu Tư mỗi ngày nhìn lên trên là thấy án mạng và giết người, nhìn xuống dưới thì là chó mất rồi gà chạy, nhìn bên phải là tài chính lẫn nông thương, bên trái lại là xây thành rồi giáo dục. Lúc trước hắn toàn tâm toàn ý lo vụ tiền nong nên chỉ quản lý qua loa mấy chuyện này, hiện giờ rảnh tay thì hắn phải trông coi nghiêm ngặt.
Vì vậy ngày nào hắn cũng bận đến mức chân không chạm đất. Về nhà cứ nghĩ sẽ thấy Liễu Ngọc Như đang say giấc chờ hắn, ai dè hắn kinh ngạc phát hiện nương tử của mình còn bận rộn gấp bội!
Khi hắn về, Liễu Ngọc Như đang gảy bàn tính.
Tắm rửa xong, Liễu Ngọc Như vẫn đang gảy bàn tính.
Hắn lau khô tóc, nằm trên giường rồi kéo quần áo ra, hắn gọi Liễu Ngọc Như, “Ngọc Như.”
Liễu Ngọc Như nhìn thoáng qua, nàng vừa bình tĩnh vừa quyết đoán nói, “Ngươi ngủ trước đi, ta còn phải tính xem mua thế nào mới có lời.”
Cố Cửu Tư: …
Tiền tài che mắt Liễu Ngọc Như, khiến nàng ngó lơ mọi mỹ nhân.
Có một ngày Cố Cửu Tư nhịn hết nổi, hắn hùng hổ ngồi trên giường, tha thiết nói, “Ngọc Như, nàng bận kinh doanh cũng tốt thôi, nhưng nợ U Châu chẳng lời lãi mấy, vì nó mà hao tổn sức khỏe thì không đáng.”
Liễu Ngọc Như ngẩng đầu nhìn hắn, mặt nàng hết sức nghiêm túc, “Lang quân nói sai rồi, ta có thể kiếm rất nhiều tiền từ nợ U Châu.”
Cố Cửu Tư nghệch mặt, lãi có năm phần trăm thì kiếm tiền thế nào?
Liễu Ngọc Như biết Cố Cửu Tư không nhạy chuyện tiền bạc liền nói thẳng kết quả cho hắn, “Lang quân, hồi trước ta đầu tư một trăm lượng, sau đấy nhanh chóng ra tay theo hình thức cao bán thấp mua, giờ đã được gấp đôi.”
Gấp đôi, tức nghĩa nàng kiếm thêm được một trăm lượng.
Bổng lộc khi hắn còn làm nha dịch là hai lượng một tháng. Hiện tại làm huyện lệnh là tám lượng một tháng, cộng thêm than bạc, vải vóc, và một thạch lúa thóc. So với dân chúng thì khá hơn nhiều, nhưng đứng trước một trăm lượng…
Đây là một năm tiền lương của hắn. Liễu Ngọc Như ở nhà gảy bàn tính, chưa đầy hai tháng đã kiếm được.
Cố Cửu Tư trầm mặc, đành phải nuốt vào bụng câu nói “ta nuôi nàng, mau ngủ đi”.
Hắn phát hiện – nuôi không nổi, hắn thật sự nuôi không nổi nương tử này.
Liễu Ngọc Như bận rộn kiếm tiền, Cố Cửu Tư cũng trăm công ngàn việc nên sau một lần bị cự tuyệt như thế, hắn hoàn toàn từ bỏ. Nhưng mỗi buổi sáng hắn đều khăng khăng bắt Liễu Ngọc Như hôn hắn.
Ban đầu Liễu Ngọc Như luôn đỏ mặt khi hôn, song hôn suốt hai tháng, rốt cuộc nàng có thể mặt không đỏ tim không đập mà hôn.
Thương nhân luôn có biện pháp vượt quá sức tưởng tượng của triều đình.
Nợ U Châu thành hàng hóa lưu thông chưa tới một tháng đã có người đầu cơ tích trữ. Liễu Ngọc Như là một trong số đó. Song nàng chỉ là tép riu thôi, những phú thương nắm trong tay mấy chục hay mấy trăm vạn nợ U Châu thấy cơ hội liền mau chóng nghĩ mọi cách cổ xúy và bán nợ sang châu khác.
Mà hiện tại, cuộc mưu phản của Lương Vương rốt cuộc có kết luận.
Đông Đô thất thủ, Đại Vinh thay đổi triều đại. Con cháu hoàng thất chạy tứ tán khắp nơi, Lương Vương tắm máu Đông Đô.
Khắp nơi phát động chiến tranh, tự lập phiên vương, tiết độ sứ tay cầm binh trở thành vua. Từ năm đầu tiên thịnh thế của Đại Vinh cho đến tình cảnh chia năm xẻ bảy hiện giờ chỉ mất mười mấy năm.
Khi tin Lương Vương đánh vào Đông Đô truyền đến, Cố gia đang ăn cơm. Hổ Tử cấp bách báo tin cho Cố Cửu Tư, hắn dừng tay ăn trong chốc lát, vô thức nhìn về phía Giang Nhu.
Từ ngày tới Vọng Đô, Giang Nhu nghĩ mọi cách hỏi thăm tin tức Đông Đô; đệ đệ của bà còn ở trong nhà tù Đông Đô. Lương Vương xưng đế, theo lý mà nói thì Giang Thượng thư cũng nên được thả.
Nhưng mọi người chẳng mừng nổi. Chờ Hổ Tư rời đi, Cố Cửu Tư cụp mắt xuống nói, “Nương, sai người đi nói cữu cữu một tiếng, cắt đứt quan hệ với Lương Vương đi.”
Giang Nhu không dám trả lời.
Vị đệ đệ kia của nàng vốn luôn có chính kiến riêng, nếu có thể cắt đứt thì đã làm từ lâu chứ đâu cần chờ đến hôm nay?
“Để hỏi thăm tin tức trước đã.” Giang Nhu thở dài, “Có thể khuyên thì khuyên, khuyên không được cũng đành chịu.”
Nói rồi Giang Nhu miễn cưỡng cười, “Ăn cơm đi, đừng bận tâm nữa.”
Mọi người ăn cơm xong, Giang Nhu đứng dậy về phòng, Liễu Ngọc Như và Cố Cửu Tư cũng về phòng của mình. Liễu Ngọc Như phát hiện Cố Cửu Tư thẫn thờ, nàng không nhịn được mà hỏi, “Ngươi lo cho cữu cữu?”
Cố Cửu Tư hoàn hồn, hắn thở dài rồi gật đầu, “Cữu cữu của ta…thật ra đối xử với ta không tệ. Ta hy vọng ông ấy sống tốt.”
“Vậy ngươi…” Liễu Ngọc Như thử thăm dò, “có định đầu quân cho Lương Vương không?”
Cố Cửu Tư nghe vậy bèn nhàn nhạt liếc Liễu Ngọc Như, “Đầu ta bộ bị hỏng chắc?”
Liễu Ngọc Như ngẩn người. Cố Cửu Tư dừng bước chân, nhìn vầng trăng sáng ở chân trời, “Lương Vương sở dĩ có thể đóng chiếm Đông Đô không phải vì ông ta hùng mạnh, mà vì mọi người đều trông cậy Lương Vương làm chim đầu đàn. Không có hoàng đế chính thống, Lương Vương là nghịch thần mà ai cũng có thể dựng cờ đi đánh, ngươi nói ông ta sẽ chống trả được bao lâu?”
“Nhà chúng ta không thể lao vào vũng nước đục này.” Cố Cửu Tư cụp mắt, “Chỉ hy vọng người đầu tiên đánh bại Lương Vương và tiến vào Đông Đô là Phạm Hiên, như vậy có lẽ chúng ta sẽ cứu được cữu cữu.”
“Yên tâm đi.” Liễu Ngọc Như nắm tay hắn, dịu dàng nói, “Sẽ cứu được.”
Cố Cửu Tư ngẩng đầu nhìn Liễu Ngọc Như, hắn nhẹ nhàng cười, “Ngọc Như,” hắn nắm tay nàng, làm như có chút thẹn thùng mà cúi đầu nói, “thật ra có nàng ở đây thì ta chẳng sợ gì hết.”
Liễu Ngọc Như sửng sốt, nàng biết người này lại đang nói lời hay để dỗ nàng.
Hắn hiện tại là như vậy, cứ có cơ hội là lại dùng lời ngon tiếng ngọt. Trước giờ nàng chưa từng gặp lang quân nhà ai không có việc gì cũng đi dỗ dành cho người ta vui.
Liễu Ngọc Như chẳng biết nên giáo dục hắn làm người đứng đắn, hay nên cổ vũ sự nỗ lực không mệt mỏi của hắn. Nàng không tiện nhiều lời, chỉ ho nhẹ một tiếng, “Ta còn việc phải làm, ta về trước xem sổ sách đây.”
Cố Cửu Tư: …
Liễu Ngọc Như xoay người vào phòng kiểm tra tiền lời hôm nay, Cố Cửu Tư đứng trên hành lang dài im lặng ngắm trăng.
Mộc Nam bưng canh hầm tới, hắn cất tiếng khi thấy Cố Cửu Tư phe phẩy quạt ngắm trăng, “Công tử đứng đây làm gì, phu nhân đâu?”
Cố Cửu Tư gập quạt lại, thở dài.
“Đi kiếm tiền.”
Mộc Nam ngớ người. Hồi lâu sau, hắn nghe Cố Cửu Tư chậm rãi hỏi, “Ngươi nói xem, nàng yêu ta hay yêu tiền?”
Mộc Nam khẽ tằng hắng, “Công tử nghĩ thoáng chút đi, trước kia ngài từng nói khi buồn thì cứ xài tiền nhiều hơn là ổn.”
Mộc Nam vừa cười vừa đưa canh hầm đến trước hắn, “Canh này dùng toàn thuốc bổ quý báu, một chén trị giá nửa quan tiền, ngài uống sẽ thấy vui hơn đấy.”
Cố Cửu Tư nghe “nửa quan tiền” thì trái tim run rẩy.
Hắn đột nhiên ý thức được bản thân sẽ không bao giờ có thể vô tư tiêu tiền giống trước kia.
Một người từ lúc nào sẽ bắt đầu đau lòng vì tiền?
Từ ngày hắn phải tự kiếm tiền.
Cố Cửu Tư nhìn chén canh mà hắn chẳng uống nổi kia, rất lâu sau, hắn không khỏi sờ mặt mình.
“Thật không ngờ,” hắn cảm khái, “cuối cùng ta vẫn đi trên con đường dùng mặt kiếm cơm.”
Mộc Nam: …