Cố Cửu Tư đón năm mới cùng Liễu Ngọc Như tại Đông Đô, hôm sau hắn lập tức khởi hành đến Huỳnh Dương.
Liễu Ngọc Như tính đi cùng Cố Cửu Tư song Giang Nhu lẫn Tô Uyển ra sức thuyết phục rằng nàng mang thai nên không thể bôn ba theo hắn khắp chốn như vậy. Từ ngày đến với nhau, hai người chưa từng tách rời nhưng vì lo cho sức khỏe của Liễu Ngọc Như, cuối cùng Cố Cửu Tư quyết định để nàng lại và nhờ người nhà chiếu cố.
Tuy Liễu Ngọc Như hơi buồn bực nhưng nàng biết Cố Cửu Tư làm đúng. Trong hai tháng ở Đông Đô, bụng nàng ngày một lớn và nàng quả thật chẳng khỏe mạnh như trước, vì vậy nàng đành để Cố Cửu Tư đi một mình.
Cố Cửu Tư đơn độc quay lại Huỳnh Dương, việc đầu tiên hắn làm là tìm hiểu tình hình gần đây thông qua Tần Nam và Phó Bảo Nguyên. Sau khi hắn rời Huỳnh Dương, Lạc Tử Thương tiếp quản nhiệm vụ cải tạo sông ngòi, còn Tần Nam với Phó Bảo Nguyên hỗ trợ. Đầu óc Lạc Tử Thương xấu xa nhưng năng lực thì xuất chúng; nhất là khi Chương đại sư tinh thông bộ môn kiến trúc nên làm đắc ý môn sinh của ông, y giỏi hơn hẳn Cố Cửu Tư nếu xét trên lĩnh vực này.
Cố Cửu Tư kiểm tra một lượt những phần đã được tu sửa, hắn xác nhận không có vấn đề gì mới đốc thúc mọi người tiếp tục làm theo kế hoạch.
Tết âm lịch qua chưa lâu, Chu Diệp phụng mệnh vào kinh. Liễu Ngọc Như, Diệp Thế An, và Diệp Vận cùng nhau đi thăm Chu Diệp.
Da Chu Diệp đen thấy rõ, khiến hắn trông cực kỳ rắn chắc. Hắn tiếp khách cùng Tần Uyển Chi và thảo luận tình hình biên giới với mọi người.
“Ta định về đây mừng năm mới nhưng ai ngờ Bắc Lương nhân cơ hội chúng ta ăn tết mà đánh lén rồi cướp bóc một thành nhỏ, thế nên tết nhất ta vẫn phải canh giữ tại tiền tuyến.”
Chu Diệp giải thích lý do không về ăn tết, Liễu Ngọc Như thở dài, “Chúng ta có thể sống đầy đủ sung túc ở hậu phương là nhờ các tướng sĩ như Chu đại ca che chở.”
“Đây là trách nhiệm của ta.” Chu Diệp bảo rồi hắn bỗng nhớ tới một chuyện, “Nghe nói gần đây các ngươi gặp rắc rối, Thẩm Minh hình như đến U Châu?”
Thẩm Minh xuất phát vào trung tuần tháng mười hai, Cố Cửu Tư cũng gửi thư cho Chu Diệp trong thời gian này. Chu Diệp vừa nhận được tin đã phải về Đông Đô nên chưa gặp Thẩm Minh.
Diệp Thế An nghe hắn hỏi bèn nặng nề gật đầu, “Bệ hạ ban ơn mới lưu đày hắn đến U Châu, huynh hãy cố gắng giúp đỡ hắn.”
Chu Diệp hiểu ý nên gật gù đáp ứng, sau đấy Diệp Thế An kể đầu đuôi mọi chuyện làm hắn cảm khái, “Không ngờ chỉ nửa năm ngắn ngủi mà phát sinh nhiều việc như thế.”
Nói rồi Chu Diệp nhìn về phía Liễu Ngọc Như, ánh mắt mang theo ý cười, “Đệ muội chắc mấy tháng nữa cũng sinh nhỉ.”
Liễu Ngọc Như nghe vậy liền ngượng ngùng cúi đầu, nàng nhã nhặn đáp, “Còn bốn tháng lận. Nhưng tẩu tử thì…”
Nàng chưa nói hết câu đã nghe Tần Uyển Chi hoảng hốt kêu lên. Thấy nàng ấy ôm bụng, Chu Diệp vội vàng hỏi, “Sao thế?”
Tần Uyển Chi cau mày như đang cảm nhận cái gì. Lát sau, nàng ấy quay lại nhìn Chu Diệp – trông hắn có vẻ luống cuống – và run rẩy thông báo, “Hình…hình như…ta…sắp sinh!”
Lời này khiến sự hoảng loạn lóe lên trong mắt Chu Diệp, nhưng hắn vẫn đủ bình tĩnh để bế Tần Uyển Chi lên rồi ra lệnh cho hạ nhân, “Mau đi gọi bà đỡ.”
Chu Diệp gấp rút tiến về phía nội viện, Liễu Ngọc Như và Diệp Thế An thoáng nhìn nhau còn Diệp Vận do dự lên tiếng, “Chúng ta có cần về trước không?”
“Không được.”
Liễu Ngọc Như bác bỏ ngay, nàng nhỏ giọng nhắc hai huynh muội Diệp gia, “Chu phu nhân quản lý nội viện, quan hệ giữa bọn họ lại không tốt nên sợ sẽ chiếu cố qua loa. Chúng ta cứ ở đây trông chừng.”
Nàng nhắc nhở khiến Diệp Thế An lẫn Diệp Vận lập tức nhớ đến lời đồn thổi về Chu Diệp và Chu phu nhân. Chu phu nhân vốn quyết tâm đề phòng Chu Diệp cướp đoạt vị trí của tiểu nhi tử, bây giờ Chu Diệp lại sắp có đứa con đầu tiên nên e rằng khúc mắc trong lòng Chu phu nhân càng sâu hơn.
Diệp Thế An gật đầu, ba người chẳng cần ai tiếp đón mà đứng lì tại Chu gia và ở bên Chu Diệp trong lúc đợi Tần Uyển Chi sinh.
Suốt quá trình sinh sản, Chu phu nhân chả thèm lộ diện; ngược lại, Chu Cao Lãng hấp tấp quay về phủ.
Tần Uyển Chi sinh mất nguyên ngày. Lúc nàng ấy vừa chuyển dạ, Liễu Ngọc Như đã phái người mời ngự y trong cung đến trợ giúp. Sau đấy nàng sai người về nhà mang nhân sâm đến cho Tần Uyển Chi ngậm lấy sức.
Tiếp thep, nàng chỉ huy hạ nhân nấu nước nóng hết nồi này đến nồi khác.
Chu Diệp không được phép vào phòng sinh nên chỉ có Liễu Ngọc Như và Diệp Vận vô giúp đỡ. Tần Uyển Chi chịu đựng giỏi, nãy giờ không rên lấy một tiếng. Liễu Ngọc Như ngồi cạnh nàng ấy mà nói, “Ta nghe bảo sinh con rất đau.”
Khuôn mặt trắng bệch của Tần Uyển Chi đầy mồ hôi, nàng ấy gượng cười, “Dĩ nhiên là đau rồi.”
Liễu Ngọc Như lau mồ hôi cho nàng ấy, kinh ngạc thốt lên, “Tẩu nhịn đau giỏi quá.”
Tần Uyển Chi vừa cười vừa ôm bụng, cơn đau bất chợt ập tới làm nàng ấy co quắp và thở hổn hển. Chờ cơn đau tạm lắng, nàng ấy quay đầu nhìn về phía cửa sổ và gian nan giải thích, “A Diệp đang ở ngoài kia, ta không thể làm chàng sợ.”
Liễu Ngọc Như nghe đến đây liền xót xa cho Tần Uyển Chi. Nàng bỗng cảm thấy so với Tần Uyển Chi, cuộc sống của nàng quả thật tốt đẹp.
Không có bà bà quấy nhiễu, Cố Cửu Tư còn chống trời thay nàng. Bọn họ khác hẳn Chu Diệp và Tần Uyển Chi. Khó khăn của Cố Cửu Tư với Liễu Ngọc Như đều bắt nguồn từ con đường thực hiện lý tưởng, còn khó khăn của Chu Diệp với Tần Uyển Chi là sự xấu xí dưới lớp áo lộng lẫy.
Mẫu thân đề phòng, quân thần ngờ vực, hai người trở thành những quân cờ trên bàn cờ lớn và bị kẻ khác khống chế vận mệnh.
Tần Uyển Chi có thể chịu đựng cơn đau chuyển dạ nhưng khi đứa bé sắp ra, nàng ấy rốt cuộc nhịn hết nổi mà sợ hãi thét lên. Chu Diệp ở bên ngoài nghe thấy tiếng thét kia liền mất kiểm soát và xông vào phòng sinh. Hạ nhân vừa cuống quít giữ lấy hắn vừa khuyên can, “Đại công tử, ngài không thể vào…”
“Cút!”
Chu Diệp đẩy hạ nhân ra rồi vọt thẳng vào phòng. Đập vào mắt hắn là mặt đất bừa bộn, Tần Uyển Chi nằm trên giường còn Liễu Ngọc Như với Diệp Vận ngồi bên cạnh. Chu Diệp nôn nóng tiến lại gần nhưng đôi chân mềm nhũn khiến hắn quỳ xuống trước mặt Tần Uyển Chi. Hắn nắm tay nàng ấy, thống khổ áp nó lên trán mình.
Hắn cảm nhận được nỗi bất lực sâu sắc.
Cảm giác bất lực với tư cách là con cái, bề tôi, và trượng phu vờn quanh Chu Diệp; cơ thể hắn khẽ run, từng giọt nước mắt lớn chảy xuống. Tần Uyển Chi như được tiếp thêm sức mạnh từ cái nắm tay của hắn và giữa tiếng hét không hề kìm nén, đứa trẻ chào đời.
Tần Uyển Chi thở đứt quãng, tiếng trẻ con khóc vang lên cạnh bên. Tất cả mọi người vây quanh đứa bé, ngự y cao hứng chúc mừng, “Là một vị công tử.”
Chu Diệp chẳng quan tâm, hắn như trút được gánh nặng mà bò đến cạnh Tần Uyển Chi. Mặt kề mặt, nước mắt hai người hòa vào nhau.
“Hồi nãy ta sợ lắm,” Chu Diệp nghẹn ngào thừa nhận.
Tần Uyển Chi cười yếu ớt, “Sợ gì chứ?”
“Ta sợ nàng rời bỏ ta.”
Câu trả lời này khiến cơn đau của Tần Uyển Chi đột nhiên ngừng lại; từ nhỏ Chu Diệp đã chững chạc và điềm tĩnh, hắn hiếm khi thất thố như vậy. Liễu Ngọc Như và Diệp Vận sợ quấy rầy đôi phu thê nên Liễu Ngọc Như đến bên đứa bé và quan sát người khác lau sạch máu rồi quấn khăn quanh nó.
Tần Uyển Chi hơi mệt mỏi, Chu Diệp ở cạnh trông nom thê tử của mình. Nàng ấy thoáng thả lỏng rồi nắm tay Chu Diệp, lẩm bẩm hỏi, “A Diệp, chừng nào chàng mới về?”
Chu Diệp cứng đờ, hắn không dám phát ra tiếng nào. Tần Uyển Chi cũng chẳng truy vấn, nàng ấy kiệt sức ngủ thiếp đi.
Liễu Ngọc Như xoay người lại bảo Chu Diệp, “Để tẩu tử nghỉ ngơi trước đã.”
Chu Diệp im lặng gật đầu, tựa hồ cũng rất mỏi mệt.
Lúc này hắn mới nhớ tới con mình, hắn đi vài bước đến chỗ Diệp Vận. Nàng ấy đang trêu đùa đứa nhỏ, thấy Chu Diệp tới bèn cười rồi giao thằng bé cho hắn, “Chu đại ca đặt tên cho bé là gì?”
Chu Diệp lặng thinh, hắn cảm nhận rõ sức nặng khi đứa bé được đặt vào tay mình. Hắn ôm nhi tử và nhìn nó òa khóc. Song dần dần, đứa trẻ dường như nhận ra điều gì nên mở to đôi mắt sũng nước để nhìn chằm chằm Chu Diệp. Nó cứ nhìn mãi rồi bỗng cười khanh khách và duỗi bàn tay non nớt mềm mại về phía hắn.
Chu Diệp ngắm nhìn đứa nhỏ này, không hiểu vì sao nước mắt lại rơi xuống. Hắn hít sâu một hơi, sau đấy đưa thằng bé cho Liễu Ngọc Như đang đứng cạnh và thì thào, “Phiền ngươi giúp ta trông con, ta cần ra ngoài một chút.”
Dứt lời, Chu Diệp vội vã xoay người hướng về phía thư phòng của Chu Cao Lãng.
Chu Cao Lãng đang bàn việc với người khác thì Chu Diệp mang theo mùi máu nồng nặc bước vào. Nhìn Chu Diệp đứng tại cửa, Chu Cao Lãng tức khắc nhíu mày, “Chí ít cũng phải thay quần áo trước khi đến gặp ta, thế này còn ra thể thống gì?”
Nhưng Chu Diệp chỉ yên lặng đứng đấy, Chu Cao Lãng biết hắn có chuyện nhất định phải nói ngay bây giờ nên đành yêu cầu những người khác tạm thời lui xuống.
Lúc trong phòng chỉ còn phụ tử hai người, Chu Cao Lãng bất mãn chất vấn, “Có chuyện gì mà con nhất quyết dùng biện pháp như vậy để gặp ta?”
Ông vừa nói xong, Chu Diệp quỳ xuống và dập đầu thật mạnh trên mặt đất, tạo ra một tiếng vang nặng nề. Giọng hắn khản đặc khi cất lên, “Con cầu xin phụ thân triệu hồi con về Đông Đô.”
Chu Cao Lãng chẳng đáp trả, Chu Diệp nhanh chóng nói, “Con không cầu quyền cao chức trọng, chỉ cần chức quan nhỏ bát phẩm hay thậm chí bộ khoái cũng được. Nếu phụ thân vẫn không yên tâm vì sợ con muốn tranh đua với đệ đệ, xin hãy gạch tên con khỏi gia phả Chu gia. Con sẽ dẫn theo Uyển Chi và con mình ra ngoài tự tìm đường mưu sinh.”
Chu Cao Lãng nghe Chu Diệp nói nhưng rất lâu sau vẫn không lên tiếng. Thấy ông chẳng nói lời nào, Chu Diệp tiếp tục quỳ trên đất với thân mình run rẩy, hắn khóc nức nở, “Phụ thân, tuy con không phải huyết mạch của người nhưng từ nhỏ đã được người một tay nuôi nấng. Ngay từ những tháng năm nghèo túng, người đã ra ngoài làm việc còn con lo liệu nhà cửa. Người cần tiền, nhi tử buôn bán; người cần quyền, nhi tử làm quan. Hơn hai mươi năm qua, con không có công lao thì cũng có khổ lao. Chẳng lẽ trái tim người cứng rắn đến mức vì đề phòng mà quyết tâm ép nhi tử chịu cảnh vợ con ly tán và đẩy nhi tử tới đường cùng?!”
Chu Diệp ngẩng đầu nhìn Chu Cao Lãng, những cảm xúc luôn bị chôn giấu chợt bùng nổ, “Huyết mạch quan trọng thế ư? Vì con không phải huyết mạch của người nên hai mươi năm người nuôi nấng và dưỡng dục con, hai mươi năm con kính trọng và đi theo người chả được coi là tình cảm sao?!”
“Con chỉ muốn ở cùng Uyển Chi thôi.” Chu Cao Lãng lắng nghe, ông suy tư đề nghị, “Giờ nó đã sinh con thì để đứa bé lại Đông Đô rồi Uyển Chi đi với con chẳng tốt hơn à?”
“Đứa trẻ thì sao?” Chu Diệp lạnh lùng nhìn Chu Cao Lãng. “Nó còn nhỏ như thế, Uyển Chi sao nỡ đi? Ngay cả khi nó lớn lên, phu thê chúng con bỏ thằng bé lại Đông Đô thì ai nuôi nó?”
“Mẫu thân con…”
“Bà ấy mà là mẫu thân?!” Chu Diệp gầm lên, “Nếu bà ấy thật lòng coi con là nhi tử, con làm gì phải chật vật tới mức này! Người nghĩ con chỉ muốn ở bên Uyển Chi? Con biết rõ Uyển Chi sống trong Chu gia ở Đông Đô hứng chịu biết bao uất ức lẫn khó khăn! Con làm trượng phu,” Chu Diệp đau đớn nhìn Chu Cao Lãng, “sao có thể biết nàng khó xử mà chả hề quan tâm? Làm phụ thân mà biết con mình sống tại nơi đây mang ý nghĩa gì thì sao nhẫn tâm bắt nó ở lại được? Ở lại cái gì chứ?”
“Phải gọi là từ bỏ! Là con từ bỏ gia đình!”
Chu Cao Lãng nghe những lời này liền cụp mắt xuống, ông nhìn mặt nước sóng sánh trong chén trà thật lâu mới cất tiếng, “Vậy con muốn Chu gia phải làm gì bây giờ?”
Chu Diệp ngẩn người, Chu Cao Lãng dường như đã quyết định xong, ông ngẩng đầu nhìn hắn và điềm nhiên nói, “Con nghĩ ta đề phòng con? Thế khi xưa việc gì ta phải đích thân nuôi nấng và dạy dỗ con nên người? Nếu ta coi trọng huyết mạch thì dàn xếp một cái chết ngoài ý muốn cho con chả tốt hơn sao?”
Các câu hỏi liên tiếp làm Chu Diệp bối rối, Chu Cao Lãng cười rộ, “Không lẽ con tưởng ta để con sống vì con chịu thương chịu khó nên có thể giúp ta kiếm tiền?”
“Đúng là trẻ con.” Chu Cao Lãng lắc đầu. “Ta sai con đến U Châu không phải vì đề phòng con mà vì muốn chừa đường lui cho Chu gia.”
“Con không hiểu…”
“Sức khỏe Phạm thúc thúc của con kém lắm rồi.” Chu Cao Lãng hạ thấp giọng. “Từ trước ta đã khuyên lão tục huyền để sinh thêm đứa nữa, nhưng lão yêu sâu sắc tẩu phu nhân nên kiên quyết từ chối. Ta khuyên lão nghiêm khắc dạy dỗ Ngọc nhi thì lão lại chẳng nỡ. Lúc ấy vì nóng vội nên ta nhúng tay vào rất nhiều việc, làm Ngọc nhi chán ghét ta tột độ. Nếu chúng ta còn ở U Châu thì nó ghét cũng chẳng sao, nhưng còn hiện tại?”
Chu Cao Lãng nhìn Chu Diệp, “Nó là thái tử, là vị vua tương lai của đất nước. Ta là điện tiền đô điểm kiểm với binh quyền trong tay. Dựa theo tính nết của nó, con nghĩ một khi nó đăng cơ thì chuyện gì sẽ xảy ra?”
“Nếu ta không từ bỏ quyền lực, e rằng nó sẽ ngày ngày nghĩ ta muốn soán vị cướp ngôi. Nếu ta trả lại quyền lực, liệu nó có cho người Chu gia sống sót với bản tính đấy?”
“Ta phái con đến U Châu nắm giữ binh quyền vì hy vọng nếu có ngày Chu gia ở Đông Đô gặp nạn, chí ít con vẫn còn sống. Chỉ cần con khống chế binh quyền tại U Châu thì bọn họ mới kiêng dè và không dám tùy ý làm bậy. A Diệp, lý do con ở U Châu chẳng phải vì bản thân con mà vì ta, vì Uyển Chi, vì mẫu thân con, vì toàn bộ Chu gia.”
“Con cho rằng hiện giờ địa vị của ta cao, lại từng vào sinh ra tử với bệ hạ nên Chu gia có thể bình chân như vại? Ta nói con hay,” Chu Cao Lãng nghiêm túc nhìn Chu Diệp, “Chu gia ta đã đi trên băng mỏng và đối đầu với nguy hiểm chồng chất từ lâu rồi. Ta và đệ đệ con sống tại Đông Đô chẳng khác gì đặt tính mạng ở nơi đây, thế mà con lại khóc lóc đòi về. Con về làm gì, để chết chung cả đám hả?”
“Con nghĩ tại sao mẫu thân con cư xử tệ bạc như vậy? Vì nàng biết đến ngày Chu gia gặp tai họa ngập đầu, con là người có khả năng sống sót cao nhất. Nàng chỉ không cam lòng thôi.”
Chu Diệp ngơ ngác nhìn Chu Cao Lãng, ông đáp lại ánh mắt hắn và khàn khàn bảo, “A Diệp, con là đứa trẻ ta tự tay nuôi dưỡng. Hơn hai mươi năm qua, con vẫn luôn là niềm tự hào của ta. Đáng lẽ ta không định nói những lời này sớm đến thế nhưng con thật thiếu kiên nhẫn, hôm nay con đã nói tới mức ấy thì ta đành phải thành thật thôi.”
“Con về U Châu đi, cứ giả bộ trung thành cũng như tận tâm, và để nhược điểm lại Đông Đô. Đừng nhắc tới việc cho gia đình mình rời khỏi đây, nó sẽ khiến bệ hạ nghi kỵ. Sau đó hãy tiếp tục chờ.”
“Chờ đến khi nào?” Nguồn:
“Đến ngày,” Chu Cao Lãng bình tĩnh trả lời, “thái tử sinh hạ con nối dõi.”
“Hoặc là ngày,” ông nghiêng đầu nhìn Chu Diệp, “nó chĩa kiếm vào Chu gia.”
Chu Diệp im lặng, Chu Cao Lãng cụp mắt xuống và nhàn nhạt nói, “Ta biết con lo ngại mẫu thân mình, ta sẽ nói chuyện riêng với nàng. Về sau ta sẽ cho Ngọc Như thường xuyên ghé thăm để bầu bạn với Uyển Chi, con yên tâm chưa?”
Sau khi lắng nghe hồi lâu, Chu Diệp như đã bỏ cuộc nên mở miệng thì thào, “Xin nghe phụ thân dạy bảo.”
“A Diệp,” Chu Cao Lãng mệt mỏi nhìn hắn, “con không trả giá vô ích, mọi thứ trong tương lai đều thuộc về con.”
“Phụ thân,” Chu Diệp điềm tĩnh nói, “những gì con làm chưa bao giờ vì con muốn kiếm lời. Nguyện vọng của con rất đơn giản. Con không đủ sức tạo nên thiên hạ thái bình, cũng chẳng thể khiến nó phát triển thịnh vượng, hiện giờ con chỉ mong muốn một điều duy nhất–”
Hắn chăm chú nhìn Chu Cao Lãng, thành khẩn bảo, “Con hy vọng người một nhà chúng ta bao gồm thê nhi của con, người, mẫu thân, và đệ đệ có thể sống bình an cả đời là đủ rồi.”
Chu Cao Lãng lẳng lặng quan sát người thanh niên trước mặt mình. Nhuệ khí lẫn gai góc của hắn đã bị mài mòn, song dường như hắn chẳng khác trước kia là bao.
Hắn vĩnh viễn kính cẩn vâng lời, hiếu thuận, khiêm tốn, chính trực; luôn ra tay giúp đỡ và là đại ca của mọi người, nhưng chưa từng làm kẻ xấu.
Chu Cao Lãng thở dài thành tiếng, ông vẫy tay, “Đi đi.”
Chu Diệp cung kính hành lễ rồi rời đi. Khi hắn trở lại phòng sinh, Liễu Ngọc Như đã chỉ huy hạ nhân dọn dẹp sạch sẽ. Liễu Ngọc Như đang ôm đứa trẻ, nàng trao nó vào tay Chu Diệp. Hắn ngắm nhìn con mình ngủ say sưa, không hề hay biết những chuyện diễn ra quanh nó.
“Huynh đặt tên đi,” Liễu Ngọc Như nhẹ nhàng nói, “nãy giờ chúng ta trêu ghẹo mà chẳng biết gọi nó là gì.”
Chu Diệp nhìn thằng bé thật lâu mới cất tiếng, “Tư Quy.”
Chu Tư Quy.
Chu Diệp chỉ nán lại Đông Đô mười mấy ngày, Tần Uyển Chi chưa hết kỳ ở cữ thì hắn đã rời khỏi Chu gia. Trước khi đi, hắn dặn Liễu Ngọc Như hãy cố gắng chăm sóc Tần Uyển Chi. Liễu Ngọc Như đáp ứng, nàng thường xuyên đến thăm Tần Uyển Chi cùng Diệp Vận.
Ba nữ nhân ở Đông Đô gặp mặt tán gẫu, ngoại trừ công việc kinh doanh của Liễu Ngọc Như và Diệp Vận, thì chủ đề nói chuyện toàn về nam nhân.
Chu Diệp hay viết thư gửi Tần Uyển Chi, trong thư chắc chắn sẽ đề cập Thẩm Minh. Nghe bảo Thẩm Minh gia nhập đội quân xung kích tại U Châu. Chu Diệp vốn không đồng ý vì đội quân này đa phần là tù nhân, chuyên được dùng để làm bia chắn cho người phía sau nên rất nguy hiểm. Nhưng Thẩm Minh khăng khăng muốn vào, Chu Diệp đành chịu thua.
Mỗi lần nghe tin về Thẩm Minh từ chỗ Tần Uyển Chi, Diệp Vận luôn cảm thấy người kia khác hẳn Thẩm Minh. Hắn thông minh và trầm tĩnh hơn nhiều so với Thẩm Minh trong trí nhớ của nàng ấy.
Nghe đâu hắn bắt đầu đọc sách; mỗi tối khi mọi người ở doanh trại đã ngủ, hắn lại lấy binh pháp ra đọc.
Ban đầu hắn đọc không hiểu, nhưng dần dần đã có thể phân tích cặn kẽ các chiến lược quân sự.
Khi chú ý một người thành thói quen thì sẽ luôn muốn biết tin tức về hắn. Liễu Ngọc Như cũng khuyến khích nàng ấy viết thư cho Thẩm Minh; một lá thư mà nàng ấy viết đi viết lại, viết rất nhiều lần mới bị Liễu Ngọc Như bắt gửi.
Nửa tháng sau ngày gửi thư, nàng ấy nhận được hồi âm. Chữ viết trong thư tuy không đẹp nhưng tương đối ngay ngắn, nhìn là biết người viết đã siết chặt bút mà nắn nót từng chữ với cảm xúc bị kìm nén.
Hắn không viết gì dư thừa nhưng lại khiến nàng ấy cảm thấy các con chữ chỉ kể chuyện lặt vặt. Nội dung thư lịch sự trả lời những gì Diệp Vận hỏi, chẳng hề có câu nào không nên nói hay không nên hỏi. Thẩm Minh cứ như chẳng phải người đặt bút viết lá thư này, song từng con chữ trịnh trọng lại chứng tỏ hắn đích thực là tác giả.
Hai người trao đổi những lá thư đầy quy củ. Bọn họ tận lực giữ lễ nghĩa còn thư từ Cố Cửu Tư viết lại càn rỡ gấp bội.
Lợi nhuận mà thương đội của Liễu Ngọc Như đạt được tăng theo quá trình cải tạo Hoàng Hà. Ngay từ tháng thứ nhất nó đã kiếm lời, còn giúp giảm phí tổn cho những thương vụ khác; tổng thu nhập tăng năm phần so với tháng trước.
Thanh danh của cửa hàng trực thuộc Liễu Ngọc Như càng lúc càng vang xa; những tiệm buôn nhỏ lẻ đều phó thác hàng hóa cho Liễu Thông Thương Hành vận chuyển.
Tiền vô như nước chảy, Liễu Ngọc Như bắt đầu mua đất theo đúng kế hoạch dự tính và khuếch trương cửa hàng. Cả Thần Tiên Hương lẫn Hoa Dung đảm nhiệm toàn bộ quy trình từ chuẩn bị nguyên vật liệu đến bán thành phẩm, vì tự kiểm soát mọi khâu như thế nên phí tổn giảm mạnh.
Buôn bán phát triển khiến thương đội hoạt động liên tục, Cố Cửu Tư lợi dụng việc này để hàng ngày gửi thư từ Huỳnh Dương về.
Tối nào hắn cũng viết thư, sáng lại sai người đưa tới bến tàu Huỳnh Dương để theo tàu về Đông Đô.
Thư từ thường xuyên như vậy nên đương nhiên chẳng có mấy chuyện để tâm sự, nhưng cái gì không tiến bộ chứ trình độ viết thư tình của Cố Cửu Tư lại tăng đột biến trong nửa năm qua.
Tháng tư cũng là thời điểm Liễu Ngọc Như sắp sinh. Nàng gửi thư báo cho Cố Cửu Tư thời gian mà đại phu dự kiến song hắn không hồi âm.
Liễu Ngọc Như thấy hơi lạ, lòng nàng khó tránh khỏi lo lắng Cố Cửu Tư gặp nạn. Chỉ lo bâng quơ vậy thôi đã kinh động đứa bé trong bụng. Lúc ấy Liễu Ngọc Như đang ở trong phòng thì đột ngột cảm nhận được cơn đau từ bụng mình. Nàng run rẩy hít thở, Ấn Hồng vội vã đỡ lấy nàng, “Phu nhân sao vậy?”
Liễu Ngọc Như chờ cơn đau kia trôi qua, nàng tự đứng dậy và chỉ thị rành rọt, “Mời Hà Ngự y và bà đỡ tới, báo tin ta sắp sinh cho đại phu nhân lẫn mẫu thân ta.”
Lời này khiến Ấn Hồng sửng sốt, sau đó nàng ấy luống cuống tuân lệnh rồi thu xếp người làm theo lời Liễu Ngọc Như.
Là sản phụ nhưng Liễu Ngọc Như bình tĩnh dị thường. Nàng chỉ huy người đỡ nàng đến phòng sinh rồi hít thở theo quy luật để giảm bớt đau đớn. Chẳng mấy chốc, Giang Nhu và Tô Uyển gấp gáp chạy tới. Nhìn dáng vẻ Liễu Ngọc Như, Giang Nhu mau chóng hỏi han sức khỏe nàng. Liễu Ngọc Như thong thả mô tả tình trạng hiện tại của mình, Giang Nhu gật đầu, “E rằng sẽ tốn nhiều thời gian đấy, con ăn chút gì để lấy sức đi.”
Liễu Ngọc Như gật gù, chờ chưa được bao lâu thì bà đỡ đến và ngay sau đấy Hà Ngự y cũng có mặt.
Lúc Hà Ngự y đến, Cố Lãng Hoa, Giang Hà, Diệp Thế An, và Diệp Vận đều chạy tới; quả thật náo nhiệt vô cùng. Ngay cả Lý Ngọc Xương mới từ Hình Bộ ra nhưng vừa nghe đồng liêu của Giang Hà bàn tán chuyện này, hắn suy nghĩ giây lát rồi cũng đến góp mặt. Chưa kể còn Tần Uyển Chi, các phu nhân quan gia mà Liễu Ngọc Như thân quen, cùng đông đảo chưởng quầy của Hoa Dung lẫn Thần Tiên Hương. Dù Cố Cửu Tư vắng mặt nhưng bầu không khí lúc Liễu Ngọc Như sinh đứa bé này lại chẳng hề tịch mịch, thậm chí nói là cực kỳ sôi động cũng không ngoa. Liễu Ngọc Như ở trong phòng sinh còn nghe được người bên ngoài vừa cắn hạt dưa vừa tán dóc, có cả tiếng làm phép cầu nguyện nữa. Nàng không biết nhóm người này lo lắng cho mình hay tới hóng hớt nên nàng sinh mà khuôn mặt nửa cười nửa mếu.
Nàng đau chuyển dạ tới tận nửa đêm. Vào khoảnh khắc đau nhất, nàng nhớ đến Cố Cửu Tư. Lần đầu tiên trong đời, nàng hơi oán trách Cố Cửu Tư vì đã nhét một đứa bé to như thế vào bụng nàng, khiến nàng phải hứng chịu tra tấn. Nhưng hay cho hắn, gây tội mà còn nhơn nhơn ở Hoàng Hà vì nước vì dân, chẳng về đây nhận lỗi.
Liễu Ngọc Như ấm ức thầm nghĩ, nàng muốn mắng vài tiếng song sợ lãng phí sức lực. Lý trí ép nàng ngậm chặt miệng, chỉ há ra để khẽ thở dốc. Tô Uyển ở bên cạnh nhìn nàng chịu khổ, bà lau mồ hôi cho nàng với nước mắt giàn giụa và giọng nói nghẹn ngào, “Con mà là một thằng bé thì không phải gánh nỗi đau sinh nở. Cửu Tư thật là, những lúc thế này lại chả ở bên con, một mình con…”
Hai người đang trò chuyện thì bên ngoài vang lên tiếng ầm ĩ.
Cố Cửu Tư dẫn theo Mộc Nam chạy thẳng vào Cố gia. Mộc Nam chạy phía sau hắn, lí nhí nhắc nhở, “Công tử nhỏ tiếng chút, chúng ta lén quay về…”
Hắn chưa nói hết câu, Cố Cửu Tư đã chạy như điên về phía nội viện rồi hét lớn, “Ngọc Như, ta về rồi! Ta về bên nàng đây!”
Giữa sự chật vật và hoang mang, Liễu Ngọc Như nghe thấy giọng Cố Cửu Tư. Nàng siết chặt ống tay áo và thở hổn hển mà quay đầu nhìn về hướng cổng chính, biểu cảm của nàng rất đỗi phức tạp.
Cố Cửu Tư vừa xông vào nội viện liền cấp bách bước qua cửa, đập vào mắt hắn là đám đông tưng bừng náo nhiệt. Bọn họ đồng loạt quay lại nhìn hắn.
Cảnh tượng trên khiến Cố Cửu Tư sợ ngây người, hắn thảng thốt, “Các ngươi kéo cả bầy đến nhà ta làm gì?”
Nói rồi hắn nhìn về phía Lý Ngọc Xương.
Chưa tính những người khác, chỉ riêng Hình Bộ Thượng thư xuất hiện tại nhà hắn đã hù Cố Cửu Tư sợ chết khiếp.
Vẻ mặt Lý Ngọc Xương hết sức bình thản, hắn nói như phải rồi, “Liễu phu nhân đang sinh con.”
Câu trả lời của hắn càng khiến Cố Cửu Tư mù tịt, hắn lập tức chất vấn, “Đúng vậy, phu nhân ta đẻ mà các ngươi kéo cả bầy đến nhà ta làm gì?”
“Để tiếp sức cho Ngọc Như,” Diệp Vận mở miệng.
Cố Cửu Tư liếc nhìn Diệp Vận, quanh nàng ấy là một đống quản lý của Thần Tiên Hương. Vân Vân ngồi bên cạnh cũng được bu quanh bởi quản lý ở Hoa Dung.
Đằng sau nhóm người này là mấy kẻ ăn mặc dị hợm đang nhảy nhót làm phép, miệng còn lải nhải thần chú làm cả viện tử nhộp nhịp hết mức.
Cố Cửu Tư bỗng thấy choáng váng.
Hắn nhất thời không thể phân biệt rốt cuộc mình trở về để bầu bạn bên cô vợ nhỏ khi nàng vượt cạn hay để tham dự bữa tiệc quái gở.