Trường Phong Độ

Chương 77: Chương 77: Ta có liều mạng cũng không cho bọn chúng tiến vào thành Vọng Đô




Tiếng hét này làm ai cũng ngớ người.

Đầu óc Mộc Nam chỉ còn lại tiếng rên “thôi xong rồi”, còn Liễu Ngọc Như đứng trên cổng thành vừa túm chặt tay áo vừa run rẩy nói, “Hắn…hắn làm gì vậy!”

Dưới cổng thành, quân đội của Lương Vương chần chừ trước câu chửi này. Quân đội dừng lại theo tiếng trống lệnh, đứng đối diện Cố Cửu Tư. Lát sau, binh lính rối rít nhường đường cho một người cưỡi ngựa tiến lên. Ông ta nhìn qua khoảng ngoài bốn mươi, thân mặc áo giáp, khí thế siêu phàm. Ông ta đứng giữa biển người mà nhìn Cố Cửu Tư từ xa và cất cao giọng hỏi, “Thằng nhãi cản đường phía trước là ai?”

“Vọng Đô Huyện lệnh, Cố Cửu Tư!”

Cố Cửu Tư cũng cưỡi ngựa bước ra khỏi hàng, lớn tiếng đáp trả.

Lương Vương đánh giá Cố Cửu Tư từ trên xuống dưới trong chốc lát rồi gật đầu, “Bản vương đã nhớ.”

Lương Vương đưa mắt nhìn lướt qua đoàn người phía sau Cố Cửu Tư và cười nhạo, “Ngươi mang theo nhiêu đó người đối đầu với ta? Mở to mắt ra mà nhìn, phía sau ta là mười vạn đại quân có thể san bằng Vọng Đô như giẫm trên đất bằng. Ta đề nghị ngươi đừng kháng cự, mau chóng đầu hàng thì ta còn cho các ngươi một con đường sống.”

“Loạn thần tặc tử,” Cố Cửu Tư “xì” một tiếng, khinh miệt nói, “mà cũng dám nói cho ta một con đường sống? Các ngươi tự ngắm nghía bộ dạng chả bằng heo chó của mình đi, bị Phạm đại nhân đánh tơi bời tan tác nên chả dám trực diện đối đầu rồi nghĩ ra biện pháp xấu xa này để tìm đường sống cho mình. Thế mà còn nói tha cho chúng ta? Ngươi tỉnh táo lại chút, có phải quãng đường năm trăm dặm nhiều cát quá làm mù mắt hay sông đào bảo vệ Đông Đô khiến não ngập nước không? Một đám cẩu tặc mưu phản còn dám nói cho mệnh quan triều đình một con đường sống?!”

“Ngươi!” Lương Vương giận dữ tiến lên trước một bước.

Một nam tử mặc áo xanh đứng cạnh nhanh chân chạy lại ngăn cản ông ta, hắn nhỏ giọng khuyên, “Vương gia đừng tức giận, thằng nhãi này muốn khích tướng ngài.”

Lương Vương nghe vậy bèn thoáng dừng lại, Cố Cửu Tư thấy phản ứng của ông ta thì như sợ ông ta chưa đủ phẫn nộ liền nhanh nhảu nói, “Sao im re thế? Chẳng nói gì đồng nghĩa với chột dạ và ngầm chấp nhận đúng không? Chạy trốn từ Đông Đô tới đây chắc khó khăn lắm nhỉ? Các ngươi đói bụng chưa? Thành Vọng Đô chúng ta luôn khoan dung, đối đãi lưu dân tử tế. Các ngươi sớm buông vũ khí để cải tà quy chính thì vẫn là người, đừng đi theo súc sinh để làm súc sinh nữa!”

Câu chửi này khiến biển người phía sau Lương Vương bắt đầu xôn xao. Ban nãy mắng Lương Vương, giờ lại mắng tất cả bọn họ!

Có binh lính tính khí nóng nảy nhịn không được bèn gầm lên chửi lại Cố Cửu Tư, “Tiểu bạch kiểm[1] nhà ngươi nói hươu nói vượn cái gì đó?!”

“Tiểu bạch kiểm nói hươu nói vượn, mặt giống con heo như ngươi thì không nói bậy?”

Tai Cố Cửu Tư cực nhạy, vừa bị chửi cái liền đốp chát lại ngay. Ai mắng chửi hắn cũng đáp trả, nhất thời thành ra một người đấu võ mồm với rất nhiều người, quân đội hai phe ầm ĩ cả lên.

Đối phương mắng khó nghe, lời Cố Cửu Tư nói chẳng hề thô tục nhưng so ra càng khó nghe hơn. Trong lúc bọn họ chửi qua chửi lại, Diệp Thế An không lãng phí thời gian; hắn nhanh chóng cùng Dương Chủ bộ kiểm kê lại binh lính, vũ khí, và lương thảo.

Hiện giờ trong thành có tổng cộng một vạn binh lính. Lúc trước vừa chế tạo xong số lượng lớn binh khí, vốn dĩ muốn vận chuyển đến chiến trường nhưng chưa kịp làm nên tất cả còn ở trong thành. Bởi vậy tuy rằng thiếu thốn binh lính song lại dư thừa vũ khí.

Diệp Thế An sai người chia nhau đi phân phát binh khí, sau đó kêu gọi từng nhà mang hết dầu ra và chuẩn bị củi lửa. Tiếp theo hắn bố trí lực lượng canh phòng trong thành; hai ngàn năm trăm người cho mỗi cổng bắc và nam, cổng tây thì một ngàn người, còn cổng đông là bốn ngàn.

Trong lúc Diệp Thế An bận rộn, Cố Cửu Tư vẫn đang cãi nhau ồn ào với quân đội của Lương Vương. Người phe Lương Vương lục tục theo sau ông ta, nam nhân áo xanh đứng cạnh Lương Vương quan sát Cố Cửu Tư rồi nói, “Vương gia, người này sáng sớm đã ra đây bày binh bố trận chứng tỏ hắn biết tin chúng ta tới từ lâu. Thế mà chỉ dẫn theo nhiêu đó người, còn chủ động khiêu khích, sợ là đang muốn gài bẫy.”

Lương Vương nghe vậy bèn trầm mặc giây lát, trong lòng ông ta bất an. Ông ta ngẩng đầu nhìn Cố Cửu Tư đang tranh chấp với quân mình và thấp giọng đáp, “Nhưng hiện giờ chúng ta đã đến Vọng Đô, bất luận thế nào cũng phải công phá thành!”

Nam tử áo xanh chần chừ. Lát sau, hắn khẽ nói, “Vậy ngài thử một lần đi.”

Lương Vương thấy nam tử áo xanh đồng ý thì ánh mắt tối sầm. Ông ta quay đầu, vung tay về phía người cầm cờ.

Cố Cửu Tư dõi theo động tác của Lương Vương liền biết ông ta muốn tấn công. Hắn kìm nén cảm xúc, nhanh chóng ngoảnh đầu lại căn dặn Mộc Nam, “Lát nữa ta ra lệnh rút lui thì phải lập tức nghe theo!”

Mộc Nam đực mặt ra. Ngay sau đấy, người cầm cờ trong quân đội của Lương Vương đột nhiên vẫy cờ rồi biển người gào thét và xông tới. Cố Cửu Tư cắn chặt răng, cưỡi ngựa phóng về phía trước! Liễu Ngọc Như đứng trên cổng thành nhìn mà lá gan muốn nứt ra. Nhiều người như vậy thì chỉ cần mỗi người cắn một miếng cũng đủ ăn sống Cố Cửu Tư!

Nàng trơ mắt nhìn Cố Cửu Tư xông lên trước, tim đập nhanh như bay. Nàng không dám thốt ra tiếng nào, nàng sợ bản thân thất thố nên chỉ có thể liên tục tự nhủ với chính mình.

Tin hắn.

Tin hắn!

Giống như lần cá cược ở Dương Châu, giống như bao lần trong quá khứ, nàng phải tin hắn!

Nàng dõi theo Cố Cửu Tử cầm trường thương phi nước đại đến chỗ thiên quân vạn mã, hắn rống lên, “Giết!”

Một ngàn người cưỡi ngựa theo sau hắn cũng nhắm mắt nhào tới trước. Tốc độ Cố Cửu Tư nhanh nhất, hắn vung lên trường thương. Hai phe vừa mới giao chiến sơ sơ, Cố Cửu Tư bất chợt gào thét, “Đánh không lại, chạy mau!!”

Hắn mới gào xong thì mọi người đã thấy Cố Cửu Tư quay đầu ngựa, chạy như điên về phía cổng thành, còn vừa chạy vừa kêu, “Mau mở cổng thành!!!!!!”

Thật ra mọi người đều đang chờ mệnh lệnh “chạy mau” này của Cố Cửu Tư. Người chưa xông lên thì điều khiển ngựa chạy về phía thành trì, người đã xông lên đều cưỡi ngựa tốt nhưng chả hiếu chiến mà quay đầu bỏ chạy.

Quân đội Lương Vương vượt trăm dặm tới đây nên vốn mệt mỏi, vì vậy đuổi không kịp một ngàn người của Cố Cửu Tư. Bọn họ chỉ thấy nhóm người này trở mặt nhanh như gió; giây trước còn hào hùng hô “giết”, giây sau đã liều mạng dùng tư thế kêu cha gọi mẹ để rống “chạy mau, cứu mạng!” rồi trốn về thành.

Hành động này không chỉ khiến Lương Vương khiếp đảm mà cũng làm người trên cổng thành hoảng sợ. Liễu Ngọc Như là người hoàn hồn đầu tiên, nàng lập tức ra lệnh, “Mở cổng thành! Mau mở cổng thành!”

Vọng Đô là một tòa thành lớn. Bên ngoài cổng thành có bức tường dày hình vòng cung bao quanh và hai cửa để ra vào. Bảo vệ cổng thành chính là sông đào, muốn vào từ hai cổng nam bắc phải dùng cầu mới vượt qua được.

Cố Cửu Tư chạy một mạch tới cổng thành, Liễu Ngọc Như chưa từng chứng kiến hắn bỏ chạy với tốc độ như vậy nên không khỏi có chút nửa cười nửa mếu. Cố Cửu Tư vừa đến sông đào bảo vệ thành thì cổng thành hạ xuống, hắn lập tức cưỡi ngựa phóng vào. Vừa vào thành trì, hắn tức khắc xoay người xuống ngựa rồi điên cuồng vọt lên trên cổng thành!

Trong lúc hắn đi lên phía trên cổng thành thì nơi đây vừa bố trí xong lực lượng phòng thủ. Các binh sĩ giờ mới đuổi kịp Cố Cửu Tư, người trên cổng thành kéo cung, sẵn sàng đợi lệnh. Diệp Thế An quan sát tình hình, hắn khẩn trương đến siết chặt nắm đấm. Cố Cửu Tư vừa xuất hiện đã lớn tiếng hô, “Đừng nhúc nhích! Đừng bắn tên!”

Lời hắn nói làm mọi người lúng túng, Dương Chủ bộ nhịn không được bèn nhắc nhở, “Đại nhân, giờ mà còn chưa bắn tên thì bọn chúng sẽ áp sát cổng thành mất.”

“Đừng bắn.” Cố Cửu Tư nhìn chằm chằm chiến trường, bình tĩnh nói, “Chờ một chút.”

Quân Lương Vương cách thành trì rất gần, càng lúc càng có nhiều binh lính gấp gáp trở về. Cố Cửu Tư không ra lệnh thì chả ai dám động đậy, song mọi người nhìn biển binh lính đang bao vây thì bàn tay chẳng thể ngừng run rẩy. Diệp Thế An ước lượng khoảng cách của Lương Vương, hắn không thể không nhắc, “Cửu Tư, chỉ còn hai dặm.”

“Chờ đến khi bọn chúng còn cách một dặm.” Tim Cố Cửu Tư đập liên hồi nhưng hắn vẫn nói, “Nếu còn tiến lên hẵng bắn tên!”

Dương Chủ bộ không thể nhẫn nhịn nữa, ông ta vội khuyên can, “Để bọn chúng chỉ còn cách một dặm mới bắn tên thì quá trễ rồi!”

Song chính vào giây phút ấy, đột nhiên có tiếng kèn vang lên trong quân doanh của Lương Vương!

Tất cả mọi người ngỡ ngàng nhưng binh lính của Lương Vương thật sự dừng lại. Lương Vương lui binh, binh sĩ cuối cùng vào thành trì, Cố Cửu Tư vừa giơ tay vừa theo dõi sát sao chiến trường mà ra lệnh, “Đóng cổng thành.”

Cổng thành chậm rãi đóng lại, Lương Vương lẫn nam tử áo xanh đều nhìn chòng chọc Cố Cửu Tư ở trên cổng thành. Cố Cửu Tư lộ ra vẻ mặt châm biếm, hắn hét lớn, “Lão tặc, không dám vào à? Có bản lĩnh thì tấn công thành đi, trong thành của ta chẳng có người, chỉ sót lại người già tàn tật. Ngươi mau tới đây, ngươi không tới thì phải làm tôn tử của ta. Ta đếm đến ba, nếu ngươi còn không vào thì tránh xa thành trì của ta ra! Lão tử chả đủ kiên nhẫn chơi với tôn tử đâu! Ba, hai, một! Úi cha,” Cố Cửu Tư hào hứng gọi, “tôn tử!”

Cố Cửu Tư ở trên cổng thành quơ chân múa tay, mắng toàn những câu vô lại. Song Lương Vương không hề bị lay động và bắt đầu cho người thối lui. Ở chu vi cách thành Vọng Đô năm dặm, ông ta đóng quân dựng trại để chuẩn bị nghỉ ngơi hồi sức.

Cố Cửu Tư thấy bọn họ rút lui bèn tiếp tục đứng trên cổng thành mắng mỏ, “Sao đi mất rồi? Nghe lời quá vậy?”

Chờ Lương Vương hoàn toàn rút lui và chứng kiến ông ta bước vào lều trại, Cố Cửu Tư liền mệt lả mà lùi về sau mấy bước rồi ngồi bệt xuống.

Liễu Ngọc Như nhanh tay đỡ lấy hắn nhưng theo đà bị hắn kéo xuống. Áo giáp hắn nặng mấy chục cân, Liễu Ngọc Như sao chống đỡ nổi? Hắn thấy Liễu Ngọc Như bị hắn kéo cho ngồi bệt xuống đất trước bàn dân thiên hạ thì dựa vào tường rồi nhếch mép cười.

Liễu Ngọc Như nhìn hắn cười vô tự lự với mình, sợ hãi và phẫn nộ đồng thời trào dâng trong lòng, nàng nhịn không được mà giơ tay tát một cái “chát”.

Cái tát này làm Cố Cửu Tư sững sờ, hắn đang tính cãi lại rồi mắng nàng nhỏ mọn thì đã thấy nước mắt của Liễu Ngọc Như lã chã rơi. Nàng nhào vào lòng hắn, vừa khóc vừa trách, “Đồ hổ con, sao chàng liều lĩnh thế!”

Đợi Cố Cửu Tư phản ứng lại thì mọi người đã vây quanh hai người, ánh mắt bọn họ dở khóc dở cười. Hắn chẳng biết sự đoan trang ngày thường của Liễu Ngọc Như đi đâu mất vào giờ phút này, hắn chỉ cảm thấy phu thê hai người ngồi dưới đất ôm nhau khóc trước bao người thì dù da mặt hắn luôn dày cũng không chịu được ánh mắt giễu cợt từ đồng liêu.

Hắn khẽ ho một tiếng, vỗ vỗ lưng Liễu Ngọc Như rồi nhỏ giọng nói, “Ngọc Như, ta không sao, nàng đứng lên đi.”

Nghe hắn mở miệng, Liễu Ngọc Như mới phát hiện giọng hắn khàn khàn. Chửi bới trong thời gian dài như vậy, còn gân cổ lên mà chửi, dây thanh quản ắt phải đau.

Liễu Ngọc Như vội vàng nhấc đầu khỏi ngực hắn, lúc này nàng mới ý thức được xung quanh có rất nhiều người. Nàng giả bộ chả có chuyện gì rồi rời khỏi vòng tay Cố Cửu Tư mà đứng lên và giơ tay lau nước mắt.

Cố Cửu Tư được Diệp Thế An đỡ dậy, Liễu Ngọc Như rót chén nước cho hắn. Cố Cửu Tư uống nước thông cổ họng xong mới lên tiếng, “Mọi người đi theo ta.”

Mọi người nối gót Cố Cửu Tư vào hội trường, hắn ngồi xuống và nói với Diệp Thế An đang ở bên cạnh, “Ngươi thông báo tình hình cho ta trước.”

Diệp Thế An gật đầu, hắn liệt kê các số liệu cùng tình trạng canh phòng, Cố Cửu Tư vừa nghe vừa gật gù. Dương Chủ bộ thấy sắc mặt Cố Cửu Tư điềm tĩnh thì sốt ruột hỏi, “Đại nhân, bây giờ chúng ta phải làm gì?”

“Cứ câu giờ đã,” Cố Cửu Tư khàn khàn đáp, “ta đã nghĩ mọi cách cầu viện, Phạm đại nhân sẽ phái binh tới giúp sức. Còn trước đấy hãy tận lực câu giờ với bọn chúng.”

“Nhưng bọn chúng thật sự quá đông.”

Một người thận trọng mở miệng, Cố Cửu Tư liếc mắt nhìn người nói. Trầm mặc giây lát, hắn cất tiếng hỏi, “Ngươi có biện pháp khác à?”

“Chúng ta bỏ thành đi.” Người nọ trả lời, “Hoặc đầu hàng.”

“Lâm Phong, đây là lần đầu tiên ngươi thốt ra mấy lời này, chúng ta ngày thường cũng là huynh đệ nên ta nể tình tha cho ngươi.” Vẻ mặt Cố Cửu Tư bình tĩnh, thanh âm còn khản đặc, nhưng trong đó lại xuất hiện sự nghiêm túc mà mọi khi hoàn toàn vắng mặt, “Nghe cho kỹ đây, bắt đầu từ giờ phút này, nếu kẻ nào lại đề nghị đầu hàng hay bỏ thành thì lôi ra ngoài chém!”

Hắn vừa dứt lời, mọi người đều biến sắc. Cố Cửu Tư cầm chén trà nhấp một ngụm rồi nói tiếp, “Các ngươi không cần oán ta, ta cũng muốn tốt cho mọi người thôi. Các ngươi hãy suy nghĩ cẩn thận, tại sao bọn chúng chả màng xa xôi mà cấp tốc lại đây? Vì bị Phạm đại nhân đánh cho tan nát mới đến! Hôm nay nếu đầu hàng, mai sau Phạm đại nhân chiếm lại U Châu, nguyên đám chúng ta sẽ bị tịch thu tài sản lẫn cả nhà mất mạng!”

Cố Cửu Tư ngẩng đầu nhìn lướt qua mọi người, “Chúng ta không được quyền lựa chọn. Nếu đầu hàng thì đợi Phạm đại nhân quay về, chả ai chạy thoát nổi. Mà bỏ thành cũng là tội chết. Việc duy nhất chúng ta có thể làm chính là kiên định ở tại chỗ, chờ Phạm đại nhân cứu viện.”

“Nhưng bọn chúng đông như vậy…” Dương Chủ bộ sầu lo, “Chỉ sợ chúng ta phản kháng kịch liệt nhưng vẫn không giữ được thành, đến lúc đó bọn chúng tàn sát dân trong thành thì phải làm sao?”

“Không đâu.” Cố Cửu Tư trầm tĩnh phân tích, “Bọn chúng tuy đông nhưng Lương Vương vốn là bại quân mang tâm lý được ăn cả ngã về không nên tinh thần chiến sỹ bất ổn. Thứ hai, bọn chúng vượt qua ngàn dặm xa xôi cũng đã kiệt sức. Thứ ba, thời điểm tấn công tốt nhất của bọn chúng chính là ban nãy. Hiện giờ bọn chúng ngần ngừ không tiến lên thì chúng ta đã bố trí kỹ lưỡng, bọn chúng muốn công thành sẽ khó khăn. Hơn nữa,” Cố Cửu Tư gõ gõ bàn, “chúng ta không thể cho bọn chúng trì hoãn thời gian công thành.”

“Ý đại nhân là?” Hoàng Long hoang mang.

Cố Cửu Tư cân nhắc nói, “Các ngươi có biết tên mặc áo xanh trên chiến trường là ai không?”

“Mưu sĩ của Lương Vương,” Diệp Thế An trả lời, “tên là Tần Tứ. Nghe đồn người này giảo hoạt đa đoan, đa mưu túc trí.”

“Thông minh quá bị thông minh hại.” Cố Cửu Tư cười cười, “Lương Vương bây giờ chắc sẽ nghỉ ngơi lấy sức. Bọn chúng chắc để kỵ binh tới trước, bộ binh đến sau. Ta đoán Lương Vương muốn toàn bộ binh lính có mặt rồi cùng nhau công thành. Thế này đi,” Cố Cửu Tư lại gõ bàn, “các ngươi gọi toàn bộ cô nương trong thanh lâu ra, ban đêm đứng trên cổng thành nhảy múa ca hát, xướng mấy bài vùng Kinh Châu[2] ấy. Sau đó cứ cách hai canh giờ thì gõ trống trận một lần.”

Mọi người đều hiểu tính toán của Cố Cửu Tư, hắn không muốn cho đối phương ngủ nghỉ. Đã hành quân cấp tốc suốt đoạn đường dài, giờ còn ồn ào như vậy thì ai mà ngủ được?

Cố Cửu Tư giao phó thêm vài chuyện, cuối cùng hắn nhìn người xung quanh, “Mọi người đừng quá lo âu. Ta đâu phải không sợ chết, ta ở đây cùng tiến cùng lui với mọi người nên sẽ chẳng lấy mạng mình ra đùa giỡn. Các ngươi yên tâm, Lương Vương chỉ là con hổ giấy; thành Vọng Đô sẽ không bị công phá và Phạm đại nhân sẽ cứu chúng ta.”

Những lời này được hắn nói rất nhẹ nhàng nhưng mọi người nghe xong lại thấy vững tâm hơn.

Một lần nữa, trong ánh mắt mọi người cháy lên tia hy vọng. Sau đó bọn họ lần lượt đi xuống làm phận sự của mình.

Lúc tất cả mọi người đi hết, Diệp Thế An thoáng do dự nhưng cuối cùng hắn chẳng nói gì mà xoay người rời đi.

Cố Cửu Tư dõi theo bóng lưng của Diệp Thế An, hắn khẽ cười thành tiếng. Liễu Ngọc Như nghi hoặc nhìn hắn, nàng không khỏi nói, “Chàng cười gì thế?”

Cố Cửu Tư lắc đầu, hắn đứng dậy, “Nàng chờ ta thay quần áo rồi chúng ta cùng về.”

Liễu Ngọc Như gật đầu, Cố Cửu Tư đi đến phía sau bình phong trong hội trường để cởi bỏ áo giáp. Lát sau, hắn mặc lại bộ quan phục màu lam thường ngày, khoác thêm áo lông chồn và bước ra khỏi tấm bình phong. Hắn thông báo với Liễu Ngọc Như, “Xong rồi.”

Cố Cửu Tư đi về phía trước, hắn cầm tay Liễu Ngọc Như rồi cúi đầu ngắm nhìn nàng. Liễu Ngọc Như bối rối ngẩng đầu thì thấy nụ cười dịu dàng của Cố Cửu Tư và nghe hắn nhỏ giọng hỏi, “Hôm nay dọa nàng sợ hả?”

Liễu Ngọc Như im lặng, Cố Cửu Tư liền hiểu ý nàng, “Để nàng nhọc lòng,” hắn duỗi tay ôm nàng, cười bảo, “là ta không đúng. Về sau ta sẽ không liều lĩnh như vậy.”

“Thật xin lỗi.” Liễu Ngọc Như khàn khàn cất tiếng, “Vì ta không kiềm chế được mà đánh chàng.”

Cố Cửu Tư cười cười, “Ta hiểu mà, vì nàng quá sợ hãi thôi. Làm nàng sợ đến thế là lỗi của ta, ta nên sớm báo cho nàng biết mới đúng.”

Cố Cửu Tư nắm tay nàng, khẽ cười, “Về nhà nào.”

Hai chữ “về nhà” sưởi ấm lòng Liễu Ngọc Như, nàng cảm giác mùa đông cũng trở nên ấm áp hơn.

Bọn họ tay trong tay đi giữa đêm đông giá rét, cùng nhau sánh bước về nhà.

Trên đường đông người qua lại, ai cũng cầm binh khí làm cả thành tràn ngập không khí xơ xác tiêu điều. Song khi nắm tay người này, Liễu Ngọc Như cảm thấy nội tâm hoàn toàn thanh thản.

Nàng kinh ngạc phát hiện, chỉ cần nắm tay người này đã đủ để nàng nghĩ trên đời chẳng có chướng ngại nào mà không thể vượt qua.

Hắn như núi cao để nàng dựa vào, lại giống đại thụ che nắng cho nàng. Dẫu nàng chả phải hoa thơm hay ngọc quý thì hắn vẫn nâng niu trong lòng bàn tay như vàng bạc châu báu.

Nắm tay hắn khiến nàng nhớ rõ hôm nay trên chiến trường, khoảnh khắc nàng ý thức được mình có thể đánh mất hắn thì nội tâm nàng đã hoảng sợ tới mức nào.

Hai người đi trên đường, sau khi vào nhà, Cố Cửu Tư tắm nước nóng rồi thay quần áo. Lúc hắn đi ra thì thấy Liễu Ngọc Như đang trải chăn nệm. Đôi mắt hắn lặng lẽ ngắm nhìn bóng lưng nàng, tai hắn lắng nghe cây nến cháy lách tách, da thịt hắn cảm nhận độ ấm phù hợp từ than đốt, mũi hắn ngửi được hương quýt hài hòa.

Tất cả những thứ này đều đạt chuẩn của một cuộc sống hài hòa, nhưng Cố Cửu Tư biết rõ phải mất bao nhiêu tâm tư mới có sự “hài hòa” này. Độ ấm thế nào thì thích hợp, dùng mùi hương gì mới thỏa đáng; đây đều là những thứ phải phí công suy nghĩ. Trước giờ sống cùng Liễu Ngọc Như, bất chấp tình cảnh thế nào, Liễu Ngọc Như vẫn có năng lực thần kỳ khiến cuộc sống dưới mọi hoàn cảnh đều trôi qua tốt đẹp.

Người khác là tồn tại, nàng là sinh sống.

Liễu Ngọc Như hoàn tất trải chăn nệm mới phát hiện Cố Cửu Tư đã tắm xong, nàng quay đầu lại liền đón nhận ánh mắt của hắn. Nàng ngẩn người, ngượng ngùng mím môi, “Chàng nhìn ta làm gì?”

“Không có gì,” Cố Cửu Tư ấm áp cười, “ta chợt nhớ mẫu thân từng nói với ta một câu. Hồi nhỏ nương ta bảo cưới được một nữ nhân tốt sẽ khiến ta thấy cuộc đời mình dù nhấp nhô thế nào vẫn có thể trôi qua tốt đẹp. Lúc trước ta chẳng tin nhưng giờ ta tin rồi.”

Cố Cửu Tư vẫy vẫy tay với nàng, “Lại đây.”

Liễu Ngọc Như đỏ mặt lại gần hắn, Cố Cửu Tư dùng một tay ôm nàng vào lòng. Hắn để nàng ngồi trên đùi, tay ôm eo nàng, vừa dựa vào nàng vừa nhẹ nhàng nói, “Ngọc Như, có nàng ở bên thì ta cảm thấy chuyện gì cũng vượt qua được.”

“Đừng nói bậy,” Liễu Ngọc Như cười, “ta đâu phải bùa hộ mạng.”

“Ngọc Như,” Cố Cửu Tư chôn mặt ở đầu vai nàng, hắn thì thào, “thật ra ta sợ lắm.”

Liễu Ngọc Như ngẩn ra, Cố Cửu Tư chậm rãi nói, “Ta đã nói dối bọn họ. Phạm đại nhân sẽ chẳng mau chóng đến cứu viện, ông ấy ít nhất phải đánh bại Đông Đô mới quay về cứu chúng ta.”

Liễu Ngọc Như nghe vậy thì sững sờ; nàng không dám động đậy, cũng chẳng dám tỏ ra kinh hoàng. Nàng mất thời gian rất lâu mới từ từ trấn định mà nhỏ giọng hỏi, “Vậy hôm nay ngươi chỉ muốn trấn an bọn họ?”

“Còn cách nào khác đâu?” Giọng Cố Cửu Tư đều đều, “Không thể đầu hàng, cũng chẳng thể bỏ thành. Hiện tại chúng ta chỉ biết cắn răng cầu một con đường sống. Lương Vương nhất quyết đánh chiếm U Châu sợ là vì muốn cầu cứu Bắc Lương.”

“Bắc Lương?” Liễu Ngọc Như không hiểu nổi.

Cố Cửu Tư bình tĩnh đáp, “Bắc Lương vẫn luôn bị trường thành cản trở, nếu Lương Vương dùng U Châu trao đổi để cầu Bắc Lương xuất binh thảo phạt Trung Nguyên thì e rằng Bắc Lương sẽ mừng húm. Lương Vương hiện giờ quyết tâm chiếm lấy U Châu, ông ta định lợi dụng U Châu để Đông Sơn tái khởi[3]. Ngoại trừ cách giải thích này thì ta chẳng nghĩ được cái gì khác.”

Liễu Ngọc Như không đáp lời, Cố Cửu Tư tiếp tục nói, “Không thể vứt bỏ Vọng Đô, và U Châu cũng không được phép bị phá hủy.”

“Ta biết.”

“Ngoài cố thủ ra thì chúng ta hết cách rồi.”

“Ta hiểu.”

“Nhưng ta không biết liệu mình có đủ sức giữ thành.” Cố Cửu Tư nhịn không được siết chặt tay, hắn khàn khàn hỏi, “Nếu ta thất bại, nàng sẽ thế nào? Cả cha mẹ nữa?”

“Chàng đừng sợ,” Liễu Ngọc Như nhỏ nhẹ cất lời, “nếu không giữ được thành, chúng ta vẫn có thể cầm đao.”

Lời này khiến Cố Cửu Tư mờ mịt ngẩng đầu. Liễu Ngọc Như quay đầu rồi duỗi tay ôm lấy cổ hắn, cười nói, “Đến lúc ấy, chúng ta giết một người là hòa vốn, giết hai người sẽ kiếm được lãi. Người một nhà cùng nhau sánh bước trên đường xuống suối vàng thì có gì đáng sợ đâu, đúng không?”

Cố Cửu Tư im lặng nhìn Liễu Ngọc Như. Cô nương như đang làm nũng nhưng lời nàng nói hoàn toàn chẳng nũng nịu.

Hắn vốn biết trong xương tủy nàng có tâm huyết sục sôi nhưng không ngờ lá gan cô nương này luôn lớn hơn so với tưởng tượng của hắn rất nhiều.

Hắn hít sâu một hơi, giơ tay đặt lên khuôn mặt nàng.

“Yên tâm đi,” hắn dịu dàng nói, “ngày đó sẽ không tới.”

“Ngọc Như nhà ta chưa trở thành nhà giàu số một,” Cố Cửu Tư khẽ bật cười, “thì sao ta có thể chấp nhận để nàng ‘giết một người là hòa vốn, giết hai người sẽ kiếm được lãi’? Nàng yên tâm,” hắn dựa vào nàng, thanh âm vừa kiên định vừa trầm tĩnh như đang tuyên thệ, “ta có liều mạng cũng không cho bọn chúng tiến vào thành Vọng Đô.”

Chú thích

[1] Cụm từ chỉ trai bao hay những chàng trai mặt mũi thanh tú, trắng trẻo (thường mang nghĩa châm chọc).

[2] Kinh Châu là quê hương của Lương Vương. Cố Cửu Tư yêu cầu hát nhạc vùng này vì muốn lung lạc tinh thần binh lính trực thuộc Lương Vương (điều này thể hiện rõ hơn ở chương sau).

[3] Khôi phục lại lực lượng sau khi thất bại. Cũng dùng để ví việc làm quan trở lại sau một thời gian ẩn cư.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.