Trường Phong Độ

Chương 171: Chương 171: Thành tần bị công phá




Cố Cửu Tư nói làm tất cả mọi người trầm mặc, hắn bình tĩnh nhìn Giang Hà, “Cữu cữu, hiện tại là thời điểm đặc biệt.”

Không liều mạng thì sao có đường sống?

Bọn họ không binh không tướng nhưng lại muốn cân bằng cùng lúc thế lực ba nước nên lấy đâu ra thời gian nghỉ ngơi hồi sức?

Giang Hà cũng hiểu ý Cố Cửu Tư, ông thở dài rồi vỗ vai hắn và đành chấp nhận, “Cứ làm theo lời ngươi vậy.”

Tuy Giang Hà không nắm giữ thực quyền nhưng ông sở hữu nhiều tòa nhà ở những khu vực của tầng lớp thấp nhất. Bọn họ vạch ra con đường trốn thoát khẩn cấp cho Cố Cửu Tư, sau đó sai người đi chuẩn bị.

Hôm sau, Tây Phượng luyện múa tại nhạc phường còn Dương Huy mới sáng sớm đã ghé qua. Hai người tán tỉnh nhau một hồi, Tây Phượng được Dương Huy kéo tới chỗ khuất mà ôm vào lòng. Tây Phượng thấp thỏm đưa lưng về phía Dương Huy, nàng ấy khẽ thở dốc, “Ngài sẽ nghênh đón ta vào phủ chứ?”

“Chỉ cần ngươi tình nguyện thôi,” Dương Huy bật cười rồi thì thầm bên tai nàng ấy, “ta đã xin phép bệ hạ.”

“Xin phép bệ hạ?!” Tây Phượng vui mừng quay đầu lại. “Bệ hạ đồng ý không?”

“Chỉ là một vũ cơ,” Dương Huy thấy nàng ấy phấn khích thì bất giác cười sung sướng, “nên bệ hạ đâu gây khó dễ.”

Tây Phượng nghe vậy bèn nhón chân hôn Dương Huy một cái, ông hiếm khi được hưởng thụ nữ nhân thế này nên chỉ cười ha hả. Nàng ấy đang định nói gì đó nhưng đột nhiên cau mày, Dương Huy lo lắng hỏi, “Sao thế?”

“Trong bữa tiệc hôm qua,” Tây Phượng thận trọng ngước nhìn ông, “ta thấy hình như bệ hạ tranh cãi với hai vị tướng quân khác. Bệ hạ thật sự sẽ không gây khó dễ cho ngài à?”

Lời nhắc nhở này khiến sắc mặt Dương Huy thoáng biến đổi nhưng ông vẫn giữ nguyên vẻ bình tĩnh để nhàn nhạt đáp, “Bệ hạ độ lượng nhân đức, chuyện đêm qua nghiêm trọng nên không trách ngài được. Bệ hạ rất nhân hậu với ta, ngươi yên tâm đi.”

“Ngài nói vậy là ta yên lòng rồi.”

Tây Phượng áp sát và dùng cả cơ thể quấn lấy ông, nàng ấy vui vẻ hỏi, “Bao giờ ngài đến đón ta?”

Dương Huy suy tư bảo, “Ngày mai?”

Ông ôm eo Tây Phượng rồi cúi đầu hít một hơi thật sâu ở cần cổ nàng ấy, say đắm nói, “Ngươi thơm quá. Tối nay nhớ thu xếp hành lý, sáng sớm mai ta sẽ phái người tới nhạc phường đón ngươi.”

“Ta chờ ngài đấy,” Tây Phượng hạ giọng nỉ non, “mai sau ta là người của ngài nên hãy đối tốt với ta.”

“Tất nhiên rồi,” Dương Huy cười sảng khoái.

Lúc hai người quyến luyến nói lời tạm biệt đã là hoàng hôn, Tây Phượng trở về phòng mình tại nhạc phường rồi bắt đầu trang điểm.

Nàng ấy tô điểm khuôn mặt thật diễm lệ với đường kẻ mắt mỏng, trông vô cùng xinh đẹp động lòng người.

Khi mặt trời lặn, Nguyệt nương đến phòng nàng ấy rồi khẽ giục, “Người của Lưu công công tới, ngươi nhanh tay lên.”

Tây Phượng đáp một tiếng, nàng ấy duyên dáng đứng dậy cúi chào Nguyệt nương và nhẹ nhàng nói, “Đa tạ ngài đã chiếu cố ta.”

Nguyệt nương đáp lễ, “Chúng ta phải cảm ơn ngươi mới đúng.”

Hai người đứng thẳng lưng nhìn đối phương trong phút chốc rồi nở nụ cười.

“Mau đi đi,” Nguyệt nương thúc giục.

Tây Phượng gật đầu, nàng ấy nhanh chóng ra ngoài và bước lên cỗ kiệu do trong cung đưa tới. Kiệu nhỏ nâng nàng ấy vào cung, sau đó Tây Phượng đứng chờ ngoài tẩm điện. Ở đây có vài nữ tử đang đợi giống nàng ấy, Tây Phượng nhận ra họ cũng là vũ cơ của nhạc phường.

Nhan sắc mấy vũ cơ này kém xa nàng ấy, cả người bọn họ còn run bần bật. Bên trong truyền đến tiếng Phạm Ngọc mắng chửi ai đó, chẳng mấy chốc, mọi người nghe thấy một nữ tử hét lên. Lát sau, cửa tẩm điện mở ra và thi thể nữ tử được khiêng đi.

Tây Phượng lẫn các nữ tử kia dõi theo người ta khiêng nàng ấy rời khỏi đây, kế tiếp bên trong vang lên giọng nói mất kiên nhẫn của Phạm Ngọc, “Vào đi.”

Tây Phượng nghe vậy liền cất bước tiến vào, những vũ cơ khác sợ hãi theo sau nàng ấy. Phạm Ngọc quay đầu lại và thấy Tây Phượng cung kính hành lễ với hắn, “Bệ hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”

Nàng ấy trái ngược hẳn với mấy nữ tử run lẩy bẩy, Phạm Ngọc nhướn mày, “Ngươi có vẻ không sợ trẫm.”

“Bệ hạ là thiên tử,” Tây Phượng kính cẩn bảo, “mạng của nô tỳ thuộc về bệ hạ. Nô tỳ cam tâm tình nguyện chết vì bệ hạ, có gì đáng sợ đâu?”

“Thật sao?” Phạm Ngọc càng nhướn mày cao hơn, hắn lấy thanh kiếm ở bên cạnh rồi ném tới chỗ nàng ấy. “Tự cắt cổ đi.”

Nghe đến đây, Lưu Thiện tính mở miệng thì Tây Phượng đã dứt khoát rút kiếm kề vào cổ mình. Không đợi Lưu Thiện lên tiếng, Phạm Ngọc mau chóng ngăn lại, “Chờ chút!”

Phạm Ngọc ngồi thẳng dậy, hắn nhìn Tây Phượng mà chỉ tay bảo, “Ngươi, đêm nay ở lại đây.”

Tây Phượng buông kiếm rồi uyển chuyển dập đầu lạy Phạm Ngọc, “Tạ ân sủng của bệ hạ.”

“Đám còn lại,” Phạm Ngọc dùng giọng điệu chán ngấy ra lệnh, “vứt cho chó ăn.”

“Bệ hạ!”

Các nữ tử trong phòng lập tức gào khóc, Phạm Ngọc quay đầu nhìn về phía Lưu Thiện khiến hắn vội phất tay, “Mau lôi xuống hết!”

Lưu Thiện vừa sai khiến người khác vừa theo họ ra ngoài, khi mọi người đi hết thì trong phòng chỉ còn Phạm Ngọc và Tây Phượng. Phạm Ngọc nghiền ngẫm quan sát Tây Phượng, “Mạng của ngươi thuộc về trẫm?”

“Vâng,” Tây Phượng kiên định trả lời.

Phạm Ngọc dựa vào đầu giường lặng lẽ nhìn Tây Phượng, sau một hồi, hắn bật cười, “Ngươi thích trẫm à?”

Tây Phượng không đáp trả, nàng ấy chăm chú ngắm nhìn vị đế vương thiếu niên ở trên giường. Khuôn mặt hắn cũng khá khôi ngô, cổ áo rộng cùng những sợi tóc tán loạn khiến hắn khoác lên mình vẻ chán nản mà đáng lẽ hắn không nên sở hữu. Ánh mắt Tây Phượng điềm tĩnh lại dịu dàng, lát sau, nàng ấy vẫn giữ động tác quỳ để lại gần rồi đặt tay lên má Phạm Ngọc.

“Ta đau lòng cho bệ hạ.”

“Đau lòng?” Phạm Ngọc giễu cợt, “Trẫm có gì mà làm ngươi đau lòng? Hỏi ngươi thích trẫm hay không, ngươi lại nói đau lòng, thế là không thích hả?”

“Bệ hạ,” Tây Phượng thở dài, “khi chúng ta thích một người thì mới có thể đau lòng.”

Phạm Ngọc sững sờ trước những lời này. Tây Phượng nhìn thẳng vào mắt hắn, Phạm Ngọc cảm tưởng nàng ấy nắm giữ cặp mắt nhìn thấu lòng người. Nàng ấy từ tốn nói, “Nếu xung quanh có nhiều người thích bệ hạ, hà cớ gì ngài lại hỏi nô tỳ như thế?”

“Nô tỳ chỉ là một vũ cơ, sao sánh bằng thiên tử như bệ hạ.” Tây Phượng dựa vào ngực Phạm Ngọc mà thủ thỉ, “Cái thích của nô tỳ vô giá trị nhưng bệ hạ đã hỏi thì nô tỳ xin nói thật.”

“Nô tỳ đến đây vì thích ngài.”

“Bệ hạ còn nhớ năm ngài cưỡi ngựa vào Đông Đô với thân phận thái tử không?”

Tây Phượng hỏi khiến Phạm Ngọc ngẩn ngơ, hắn chậm chạp nhớ lại ngày hắn theo Phạm Hiên vào Đông Đô. Thuở ấy hắn cho rằng thiên hạ cuối cùng đã thuộc về phụ tử bọn họ, ai cũng nguyện trung thành với hắn và tôn kính lẫn yêu thích hắn từ tận đáy lòng.

Vì thế hắn ngập tràn hứng khởi, cả cơ thể toát lên sự ngông cuồng. Ngày đó bá tánh đứng chật kín đường phố nghênh đón bọn họ vào thành, tuy không quỳ nhưng vẫn làm hắn cao hứng tột độ.

Tây Phượng dựa vào lòng Phạm Ngọc, ngón tay vẽ bâng quơ lên ngực hắn. Nàng ấy thổ lộ, “Vừa nhìn thấy dáng vẻ bệ hạ khi đó, nô tỳ đã vô cùng yêu thích.”

Lời này khiến Phạm Ngọc lặng thinh, hắn đẩy Tây Phượng ngã xuống giường rồi kéo rèm.

Sáng sớm hôm sau, Cố Cửu Tư mới thức dậy liền nhận được tin tức trong cung–

Phạm Ngọc sắc phong Tây Phượng làm quý phi.

Từ ngày Phạm Ngọc đăng cơ tới nay, đây là phi tử chính thức đầu tiên.

Việc này vượt ngoài dự kiến của mọi người, ngay cả Cố Cửu Tư cũng chẳng ngờ nổi. Song với bọn họ mà nói, chuyện ấy cực kỳ có lợi; nó chứng minh Phạm Ngọc ít nhiều cũng thích Tây Phượng.

Cố Cửu Tư suy nghĩ và quay sang hỏi Vọng Lai, “Chu đại nhân đi tới đâu rồi?”

“Chậm nhất là năm ngày nữa,” Vọng Lai căng thẳng đáp, “Chu Cao Lãng sẽ đến Đông Đô.”

“Còn Thẩm Minh?”

“Tin sáng nay báo lại,” Vọng Lai hạ thấp giọng, “thành Tần e rằng sắp thất thủ. Trong vòng năm ngày, bọn họ cần lui về Thủ Nam Quan để trấn giữ.”

Thủ Nam Quan là địa điểm hiểm yếu nhất Dự Châu – hay thậm chí của toàn Đại Hạ. Nếu lui về trấn giữ Thủ Nam Quan, trận chiến này sẽ thuận lợi hơn nhiều cho Thẩm Minh.

Nhưng đây là chuyện bất khả thi.

“Ngọc Như gửi tin chưa?” Cố Cửu Tư hấp tấp nói. “Ngọc Như không giải quyết ổn thỏa Hoàng Hà thì Thẩm Minh tuyệt đối chẳng thể tới bảo vệ Thủ Nam Quan.”

Thượng du Thủ Nam Quan chính là Hoàng Hà, sở dĩ Lạc Tử Thương chưa động đến Hoàng Hà vì y đang chờ Thẩm Minh lui về trấn giữ Thủ Nam Quan. Một khi Thẩm Minh đến đó, Hoàng Hà vỡ đê sẽ cuốn trôi toàn bộ tám vạn binh lính lẫn bá tánh trong thành.

“Phu nhân vẫn đang tìm,” Vọng Lai bẩm báo. “Thư hôm qua viết rằng mỗi ngày phu nhân ngủ không đầy hai canh giờ, chỉ sợ sức khỏe ngài ấy chả chịu nổi nữa.”

Thông tin trên khiến Cố Cửu Tư cụp mắt xuống, hắn đặt tay lên sa bàn thật lâu mới chậm rãi lên tiếng, “Ngươi sai người nhắn nàng…”

Song chưa nói hết câu thì Cố Cửu Tư im bặt, cuối cùng hắn bảo, “Thôi, đừng nói gì hết.”

Có gì để nói đâu?

Hắn còn biết làm gì nữa chứ?

Mọi lời an ủi chẳng qua đều dành cho hắn, cứ như nói một câu dặn dò tương đương với một hành động thiết thực. Nhưng trên thực tế, không đến trước mặt nàng để giúp đỡ – dù chỉ là rót một chén nước chăng nữa – thì thốt ra mấy lời vô ích vì muốn an ủi bản thân có nghĩa lý gì?

Cố Cửu Tư hít sâu một hơi, hắn quay lại căn dặn Vọng Lai, “Sau khi Dương Huy gặp Tây Phượng, hãy sắp xếp cho ta gặp ba vị đại nhân.”

Vọng Lai tuân lệnh rồi nhanh nhẹn lui xuống đi thu xếp.

Tin Tây Phượng được phong làm quý phi mau chóng lan truyền khắp nơi. Dương Huy cũng không phải ngoại lệ, ông nhận được tin tức này tại phủ đệ. Người do ông phái đi đón Tây Phượng mới từ nhạc phường về cùng cỗ kiệu trống rỗng, hạ nhân thấp thỏm bẩm báo, “Quản lý nhạc phường bảo tối qua người trong cung triệu tập một nhóm vũ cơ vào cung. Tây Phượng nằm trong số đó, nàng ấy được giữ lại qua đêm.”

“Nói bậy!” Dương Huy tức khắc nổi giận khi nghe mấy lời này. “Ta đã cầu bệ hạ và ngài cũng đồng ý ban nàng cho ta. Bên nhạc phường không biết hay sao mà còn đưa nàng vào cung?!”

“Quản lý…quản lý…”

Thấy người đang quỳ nơm nớp lo sợ, Dương Huy phát giác sự việc còn bí ẩn gì đó nên nhíu mày, “Nói!”

“Quản lý lén tiết lộ với nô tài rằng người trong cung chỉ đích danh nàng ấy.”

Lời này khiến Dương Huy sửng sốt. Ông xin Phạm Ngọc ban Tây Phượng cho mình, hắn đáp ứng nhưng sau lại có xích mích với hai vị tướng quân, hiện giờ còn triệu Tây Phượng vào cung…

Mâu thuẫn giữa Phạm Ngọc với Tư Mã Nam và Vi Đạt Thành thực chất là một lời cảnh cáo. Ông hiểu Phạm Ngọc đang răn dạy bọn họ, như vậy Tây Phượng…

Một đống ý niệm tràn vào đầu Dương Huy làm ông phẫn nộ.

Dương Huy trung thành lẫn tận tâm với Phạm Ngọc nhưng hắn vì muốn thăm dò mà đoạt người của ông, thử hỏi sao ông có thể nín giận?

Ông đang định vào cung chất vấn Phạm Ngọc song mới đến cổng, tin Tây Phượng được phong làm quý phi truyền đến. Nếu chỉ là giữ lại qua đêm thì ông đòi còn được, nhưng đòi một quý phi là chuyện không tưởng.

Dương Huy thẫn thờ đứng tại cổng, thị vệ thân cận thì thào, “Đại nhân, cỏ thơm mọc khắp thiên hạ, ngài quên đi nhé?”

Câu nói ấy càng khiến Dương Huy khó chịu nhưng ông cũng hết cách rồi nên đành hít sâu một hơi và xoay người quay về phủ đệ.

Trong lúc Cố Cửu Tư triển khai kế hoạch, Liễu Ngọc Như dẫn người đi kiểm tra hầu hết những địa điểm do Lạc Tử Thương tu sửa dựa theo đánh dấu trên bản đồ. Những địa điểm ấy bao gồm một khúc sông nằm ở nơi hiểm trở; nó chảy xuyên qua núi và giấu mình giữa chốn hoang dã, để tới đó phải mất một ngày. Nếu có thể thì nàng muốn kiểm tra khúc sông này cuối cùng nhưng vậy sẽ kéo dài thời gian, vì thế nàng phân công mọi người đến địa điểm khác còn mình đích thân chỉ huy đội ngũ tới kiểm tra nơi đây.

Khi mặt trời mọc, Liễu Ngọc Như dẫn người vô núi.

Nàng đã sớm trút bỏ váy áo lụa là lẫn trâm vàng trâm ngọc để khoác lên trang phục sẫm màu làm từ sợi đay. Chân nàng mang đôi giày rơm thuận tiện cho đi đường, tóc dùng dây cột cao, đầu đội chiếc nón lá úa vàng, tay cầm gậy trúc như bao người mà tiến vào núi.

Mộc Nam ở phía trước chém cỏ mở đường, đi giữa chừng thì hắn bất chợt cất tiếng, “Có người đã đi qua con đường này.”

Liễu Ngọc Như nghe Mộc Nam thông báo bèn ngẩng đầu lên, nàng uể oải hỏi, “Núi hoang mà cũng có người ra vào sao?”

Mộc Nam cúi xuống quan sát các nhánh cây dẹp lép rồi trả lời, “Mới đi qua thôi, coi bộ còn là người giàu có nữa.” Hắn lôi một mảnh vải bị lá cây móc rách ra khỏi bụi cỏ. “Ngài xem, chất liệu vải không tồi chút nào.”

Nghe đến đây, Liễu Ngọc Như liền thấy bất an. Nàng bước đến lấy mảnh vải từ tay Mộc Nam và hết sờ lại ngửi. Sau đấy nàng đột nhiên biến sắc rồi ra lệnh, “Mau đuổi theo!”

“Phu nhân?” Mộc Nam hơi bối rối.

Liễu Ngọc Như nôn nóng chỉ thị nhóm người ở phía sau, “Cấp tốc rời núi cầu chi viện, bảo rằng Lạc Tử Thương đã sai người tới châm lửa kíp nổ nên Phó đại nhân hãy dẫn người tới đây ngay. Những người khác mau đuổi theo bọn họ cùng Mộc Nam.”

“Sao phu nhân biết?” Ấn Hồng vẫn chưa hiểu.

Liễu Ngọc Như siết chặt mảnh vải trong tay, nặng nề nói, “Đây là gấm Vân Nam của Dương Châu!”

Vừa nhắc đến Dương Châu, mọi người tức khắc căng thẳng. Mộc Nam liên hệ tới tin từ chiến trường do Thẩm Minh gửi đến vào hôm qua, hắn chỉ thoáng nghĩ thôi cũng đã hiểu ra.

Thành Tần sắp chống đỡ hết nổi, Thẩm Minh buộc phải trấn giữ Thủ Nam Quan. Một khi Thẩm Minh làm thế, bọn chúng dĩ nhiên sẽ cho nổ tung Hoàng Hà.

Mặt mũi Mộc Nam sa sầm, hắn tuân lệnh Liễu Ngọc Như rồi tức tốc truy đuổi. Những người khác được Liễu Ngọc Như phái về báo tin, cuối cùng còn mỗi Ấn Hồng và một vị tiên sinh chuyên phụ trách tu sửa đê đập đi theo nàng.

Tiên sinh kia họ Lý, là một tú tài khoảng hơn ba mươi tuổi nhưng nhờ giỏi tu sửa công trình thủy lợi nên Phó Bảo Nguyên vẫn luôn tin dùng. Liễu Ngọc Như dẫn ông đến trợ giúp, bây giờ mọi người tách ra làm Lý tiên sinh không khỏi nói, “Phu nhân, tiếp theo chúng ta đi đâu?”

Liễu Ngọc Như suy nghĩ rồi đáp, “Chúng ta cũng đến bờ sông.”

Nàng vừa dẫn đầu vừa bảo, “Có thế nào thì cứ tới bờ sông xem tình hình đã.”

Liễu Ngọc Như, Ấn Hồng, và Lý tiên sinh cẩn thận đi về phía trước. Khi đến gần bờ sông, ba người nghe thấy tiếng đánh nhau bèn vội vã ngồi núp sau bụi cỏ. Mộc Nam đang chỉ huy người bao vây ba nam nhân, phe hắn người đông thế mạnh nhưng võ nghệ của đối phương rất khá. Hai bên giằng co hồi lâu, một nam tử nghiến răng rồi đâm đầu vào giữa lòng sông và bị nước cuốn trôi. Cùng lúc ấy, Mộc Nam bắt được hai người còn lại. Liễu Ngọc Như lao tới, gấp gáp kêu lên, “Bắt sống…”

Nhưng nàng chưa nói xong thì đối phương phun ra máu tươi; bọn chúng đã cắn túi thuốc độc giấu trong miệng để tự sát.

Mọi việc diễn ra quá nhanh. Khi hoàn hồn, Mộc Nam vội vàng quỳ xuống nhận tội, “Đều tại thuộc hạ bất cẩn.”

Liễu Ngọc Như lấy lại bình tĩnh, nàng quay đầu nhìn thoáng qua đê đập rồi bảo, “Không cần nhiều lời nữa, kiểm tra trước đã. Lý tiên sinh,” nàng quay sang Lý tiên sinh, “chúng ta đi thôi.”

Liễu Ngọc Như cùng mọi người đi từ trên bờ xuống. Vị trí này nằm tại thung lũng giữa hai ngọn núi, đi thêm vài chục bước là tới lối ra. Liễu Ngọc Như nhìn lướt qua bản đồ liền phát hiện tranh mô tả công trình khác với hình ảnh trước mặt; dựa trên bản vẽ thì khúc sông Hoàng Hà này bằng phẳng chứ chẳng dốc như nàng thấy.

Liễu Ngọc Như nhíu chặt mày, nỗi hoài nghi nhắm vào địa điểm này tăng cao. Nàng đưa bản vẽ cho Lý tiên sinh rồi chỉ ra điểm khác nhau, ông cau mày và ngẩng đầu quan sát xung quanh. Sau đấy ông nhận xét, “Bọn chúng hẳn sẽ không chọn vị trí làm vỡ đê ở giữa hai ngọn núi.”

“Ta cũng nghĩ vậy.”

Liễu Ngọc Như gật đầu, hai người thương lượng rồi dẫn mọi người xuống dưới. Càng đến gần lối ra thung lũng, mọi người càng thấy trời cao đất rộng. Sau đó bọn họ phát hiện khúc sông dưới sườn núi cực kỳ dốc. Thoạt nhìn khó nhận ra vì để giảm độ dốc của sông, có người đã đắp rất nhiều đất lên nhưng ngay cả khi như thế vẫn thấy được dòng nước lao băng băng về phía trước.

Hạ du khúc sông này chính là Thủ Nam Quan, Liễu Ngọc Như đọc nhật ký công trình mới biết tại đây đã cải tạo ba mực nước. Hiện giờ là mùa mưa tháng tám, nước sông tràn qua dải phân cách từ lâu và bọn họ chỉ tiếp cận được vùng bên ngoài đập cùng vị trí của mực nước cao.

Nơi này quá dốc, vì vậy chỉ có Mộc Nam dẫn người xuống xem xét.

Chắc do địa hình hiểm trở nên việc xây đập ở đây được thực hiện cầu kỳ hơn hẳn những nơi khác; chỗ tiếp xúc với nước sông dùng đá tảng, giữa là bùn đất, bên ngoài bọc một lớp gạch đá. Nhìn con đập cực kỳ kiên cố chứ chẳng có gì bất thường.

Trong lúc nhóm người Mộc Nam kiểm tra từng vị trí tại mực nước cao, phía sau có người lục tục tới. Phó Bảo Nguyên dẫn theo người bước ra từ khu rừng, ông vừa thấy Liễu Ngọc Như liền hỏi, “Tìm thấy gì chưa?”

Liễu Ngọc Như ngoảnh đầu nhìn thoáng qua Mộc Nam, “Vẫn đang kiểm tra.”

“Để chúng ta giúp một tay.”

Phó Bảo Nguyên gấp rút sai người bên mình đi hỗ trợ khiến tốc độ nhanh hơn nhiều. Sau nửa canh giờ, Mộc Nam tiến lên thông báo, “Mọi thứ đều bình thường.”

“Sao lại thế được?!”

Liễu Ngọc Như ngỡ ngàng.

Sát thủ, khác biệt với bản vẽ, cộng thêm loại trừ những địa điểm khác thì con đập này nhìn thế nào cũng là vị trí chôn thuốc nổ.

Nhưng Mộc Nam vẫn lắc đầu, “Không có chỗ nào rỗng ruột.”

Liễu Ngọc Như lặng thinh, nàng suy nghĩ một lát mới nói, “Còn mực nước phía dưới thì sao?”

Câu hỏi trên khiến mọi người sửng sốt, Lý tiên sinh bước tới trước rồi đề nghị, “Ta xem thời gian thì bọn chúng tu sửa đúng vào mùa khô của Hoàng Hà, mực nước lúc ấy rất thấp. Chúng ta nên kiểm tra cả mực nước trung lưu và hạ lưu.”

“Nếu chôn ở hai mực nước phía dưới,” Phó Bảo Nguyên hơi hoài nghi, “thì bọn chúng nhóm lửa kiểu nào khi nước sông Hoàng Hà giờ đã dâng cao? Ta cảm thấy Lạc Tử Thương sẽ không làm vậy.”

Vấn đề này khiến Lý tiên sinh lúng túng, còn Liễu Ngọc Như vừa ngẫm nghĩ vừa quan sát đê đập. Sau đấy nàng bảo, “Ta không biết bọn họ nhóm lửa kiểu nào nhưng với tài trí của Lạc Tử Thương, y chắc chắn đã tính tới chuyện nước dâng lên. Chúng ta cứ xuống kiểm tra đi.”

Liễu Ngọc Như nói xong, mọi người nhìn nhau rồi một người đánh bạo lên tiếng, “Phu nhân, nước ở đây chảy xiết, lại không có dụng cụ hỗ trợ…”

Xung quanh là đất vàng trọc lóc, trên đê có cây nhưng là cây nhỏ mới mọc nên không thể chịu trọng lượng của một người và làm điểm cố định giúp người ta lặn sông Hoàng Hà.

Liễu Ngọc Như suy nghĩ rồi quyết định, “Một tổ hai mươi người cùng giữ dây thừng để người bơi giỏi xuống kiểm tra. Thưởng mười lượng bạc cho mỗi lần xuống.”

Mọi người nghe vậy thì không phản đối, vài người xung phong làm theo ý kiến của Liễu Ngọc Như.

Những người này cột dây thừng quanh mình và Liễu Ngọc Như cho người trên bờ giữ dây rồi mới để bọn họ lặn xuống. Cùng lúc ấy, Lý tiên sinh đi quanh con đập với hàng lông mày nhíu chặt.

Liễu Ngọc Như nhìn thoáng qua Lý tiên sinh, nàng nghi hoặc hỏi, “Tiên sinh đang xem gì thế?”

“Ta cứ thấy có gì kỳ kỳ.” Lý tiên sinh đưa mắt nhìn hai bên đập. “Ngài có cảm giác độ cao của mực nước hai bên khác nhau không?”

Liễu Ngọc Như nghe vậy liền tập trung nhìn Hoàng Hà. Mực nước hai bên quả thực không cân xứng, bên có Thủ Nam Quan ở hạ du thấp hơn; điều này đồng nghĩa với việc đê đập phía Thủ Nam Quan luôn gánh chịu sức nước lớn hơn.

“Ngoài ra,” Lý tiên sinh chỉ vào hạ du, “nơi đây rõ ràng là sườn núi nhưng khúc sông đang bằng phẳng thì đến đoạn cách đây hơn ba mươi trượng lại đột ngột dốc xuống. Thiết kế như vậy quá vô lý.”

Phải, rất vô lý. Thiết kế kiểu đó khiến sau ba mươi trượng thì nước chảy càng xiết, chưa kể còn tăng lượng công việc cho phân đoạn xây dựng phần đập trong khoảng cách kia vì phải đắp nhiều bùn đất vào đấy.

Liễu Ngọc Như bất an cùng cực, lúc này người lặn xuống sông đã lên bờ. Mộc Nam là người lên đầu tiên, hắn hổn hển chạy về báo cáo và lại lắc đầu, “Đặc ruột hết.”

Thông tin trên khiến Liễu Ngọc Như mím môi, Phó Bảo Nguyên há hốc mồm, “Chẳng lẽ phải xới tung cả con đập để tìm.”

Dựa theo quy hoạch thì đập được xây dựng thành ba lớp. Phần trong lòng sông dùng đá tảng loại lớn, đây là lớp dày nhất. Bên ngoài đá tảng là lớp đất rắn, bên ngoài lớp đất rắn là dây mây lẫn đá vụn, và lớp cuối cùng chính là gạch ngói.

Liễu Ngọc Như vốn tưởng rằng thuốc nổ sẽ được đặt ở lớp ngoài cùng nhưng mọi vị trí có khả năng cài thuốc nổ đều đặc ruột, nếu muốn tìm tiếp thì chỉ có nước xới tung cả con đập.

Khi Liễu Ngọc Như còn lưỡng lự, Mộc Nam nhớ tới một chuyện bèn nói, “À Lý tiên sinh, phía dưới không xây bằng đá mà bằng gạch thì có bình thường không?”

Tiết lộ này làm Lý tiên sinh ngẩng phắt đầu lên, “Ngươi nói cái gì?!”

Mộc Nam sợ chết khiếp bởi phản ứng của Lý tiên sinh, hắn nuốt nước bọt, “Ta sờ vách tường thì phát hiện là gạch chứ không phải đá.”

“Gạch?”

Lý tiên sinh ngẩn người giây lát rồi vọt tới cạnh lòng sông, ông ngồi khom lưng trên bờ và nhúng tay vào nước. Ông đào trong phút chốc, chau mày khi tay sờ trúng đá tảng. Mộc Nam hấp tấp bảo, “Lý tiên sinh, không phải chỗ đó, chỗ này cơ.”

Mộc Nam đi ra phía trước chỉ chỗ cho Lý tiên sinh. Lý tiên sinh duỗi tay xuống nhưng chẳng sờ thấy gì, lát sau ông túm được một sợi dây thừng. Sợi dây rất xù xì, Lý tiên sinh sờ một hồi thì nhận ra nó được che giấu trong bùn đất. Sắc mặt Lý tiên sinh khó coi tột độ, ông sai người đưa dây đến rồi cột quanh mình và chúi hẳn người xuống để kiểm tra. Bây giờ ông mới sờ đến gạch – không chỉ có một, hai miếng mà là rất nhiều – chúng được dây thừng cố định vào lòng sông.

Lý tiên sinh hít vào một hơi dài, ông đứng dậy hướng dẫn mọi người tìm vị trí của gạch. Bọn họ tìm ra tổng cộng mười chỗ dùng dây thừng giữ gạch, chỗ cuối cùng chính là điểm kết thúc của khúc sông bằng phẳng dài ba mươi trượng.

Đống gạch được dây thừng bó thành một khối cố định trên mặt tường, hai bên là những tảng đá lớn; tức nghĩa gạch và đá xen kẽ nhau.

Liễu Ngọc Như nhìn sắc mặt trầm trọng của Lý tiên sinh liền biết có điềm xấu. Lý tiên sinh cho người mang gậy trúc dài tới rồi đo lường mực nước, ông ngồi trầm tư bên bờ sông một lúc mới đứng dậy nói với Liễu Ngọc Như, “Phu nhân, ta nghĩ Lạc Tử Thương không chôn thuốc nổ ở đây.”

“Vậy y đã làm gì?” Phó Bảo Nguyên kinh ngạc, ông không hiểu nổi.

Lý tiên sinh giải thích, “Ta đoán y đã thiết kế kỹ lưỡng địa điểm này trong quá trình tu sửa. Mọi người xem kìa, mực nước đối diện rõ ràng cao hơn bên chúng ta rất nhiều, bên chúng ta phải chịu tác động từ dòng chảy suốt một thời gian dài. Y dùng gạch ở những vị trí đáng lẽ cần xây bằng đá, hiện giờ đống gạch được dây thừng bó chặt nên tương đương với đá tảng hay một bức tường và có thể tạm thời gánh chịu dòng chảy. Nhưng nếu chúng vỡ ra thì sao?”

Vấn đề ông đặt ra khiến tâm trạng mọi người nặng trĩu, Liễu Ngọc Như vẫn cố hỏi, “Nếu chúng vỡ, con đập có chống chọi được không?”

Lý tiên sinh lắc đầu, “Thật không dám giấu giếm, ban nãy ta xem qua thấy lớp ngoài của con đập này mỏng hơn bình thường, lớp đất cũng chẳng hoàn toàn là đất rắn. Hơn nữa mực nước hai hướng nam bắc chênh lệch nên càng dễ vỡ đê. Cắt đứt dây thừng sẽ khiến đống gạch khó chống đỡ dòng nước, nếu lại thêm một cơn mưa to thì chắc chắn chúng chịu không nổi.”

Liễu Ngọc Như im lặng, nàng cắn răng nói, “Nghĩa là bọn họ cần cắt đứt dây thừng nếu muốn đê vỡ, chúng ta mà dùng xích sắt bó chặt đống gạch thì bọn họ sẽ hết cách đúng không?”

“Phải đóng cọc,” Lý tiên sinh ngại ngần đáp. “Bây giờ đang mùa lũ, lặn xuống đáy sông đóng cọc rồi lấy xích sắt buộc lại không dễ đâu.”

“Khó cũng phải làm.”

Liễu Ngọc Như ngước nhìn Phó Bảo Nguyên, “Phó đại nhân nghĩ sao?”

Phó Bảo Nguyên thoáng trầm mặc rồi quay đầu về phía mọi người.

Tất cả mọi người nhìn bọn họ, Phó Bảo Nguyên hít sâu một hơi và cất tiếng, “Các vị đã nghe rồi đấy, hôm nay chúng ta mặc kệ thì Hoàng Hà sẽ vỡ đê, dẫn đến tai họa ngập đầu cho hàng triệu bá tánh ở hạ du. Ta hỏi các vị một câu, sửa chữa hay mặc kệ?”

Mọi người im phăng phắc. Rất lâu sau, một nam nhân vạm vỡ tiến lên rồi dùng giọng Vĩnh Châu đặc sệt để hỏi, “Phu nhân, nếu chúng ta quản việc này thì ngài có thể thưởng thêm năm lượng không?”

Liễu Ngọc Như nghe hắn hỏi liền cười rộ, “Mười lượng luôn!”

Mọi người tức khắc hoan hô, Liễu Ngọc Như nhìn bọn họ cao hứng thì không khỏi nhắc nhở, “Các ngươi chớ mừng sớm như vậy, đây là công việc chết người như chơi.”

“Phu nhân,” những người đó thở dài, “nói thật với ngài thì cuộc sống mấy năm nay có lúc nào mà không phải đề phòng bị rơi đầu? Nếu Hoàng Hà ngập lụt, đâu chỉ mỗi Vĩnh Châu hay Dự Châu chết. Ngài không trả tiền thì chúng ta cũng làm.”

Những lời tâm sự trên khiến Liễu Ngọc Như mỉm cười, nàng vội bảo, “Được, ta sẽ chẳng bạc đãi các ngươi, mau bắt tay vào làm đi.”

Bạn đang

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.