Liễu Ngọc Như và Cố Cửu Tư cùng trở về phủ. Vừa xuống xe ngựa đã thấy Chu Diệp dẫn vị Phạm tiểu công tử kia xuống xe. Phạm tiểu công tử xem chừng đã rất hoảng loạn nên lúc xuống xe vẫn mang theo vẻ hoang mang, miệng liên tục mắng Dương Long Tư với Chu Diệp. Chu Diệp khẽ cau mày, chỉ im lặng nghe chứ không lên tiếng. Khi dẫn thiếu niên đến trước Cố Cửu Tư và Liễu Ngọc Như, Chu Diệp giới thiệu, “Vị công tử này là nhi tử của thúc phụ ta, năm nay mới mười lăm tuổi. Thúc phụ nói muốn để hắn trải nghiệm nên bảo ta mang hắn theo. Tiểu Ngọc,” Chu Diệp ôn hòa bảo, “chào Cố công tử và Cố thiếu phu nhân đi.”
Phạm Ngọc chắp tay hành lễ qua loa với Cố Cửu Tư và Liễu Ngọc Như chứ chẳng thèm mở miệng; nhìn thái độ rõ ràng không coi trọng hai người bọn họ. Chu Diệp hơi xấu hổ, đang muốn giải thích thì bị Cố Cửu Tư nắm lấy vai rồi nghe hắn nói thẳng, “Đi thôi Chu huynh. Chúng ta đi uống rượu, để nhóc con này chơi một mình.”
Chu Diệp nghe xong liền thấy không ổn, quả nhiên Phạm Ngọc giận dữ nói, “Ngươi gọi ai là nhóc con?!”
“Há, ngươi không phải nhóc con?” Cố Cửu Tư cười nhạo, “Sao một chút lễ phép đều chả có? Ta không những cứu ngươi còn xem huynh trưởng của ngươi là bằng hữu nhưng ngươi lại tỏ thái độ thế này?”
“Đồ con buôn ti tiện…”
“Phạm Ngọc!” Chu Diệp quát mắng.
Nét mặt Phạm Ngọc cứng ngắc, hắn bất mãn mà lạnh lùng “hừ” một tiếng, “Ta không ăn bữa cơm này, ngươi thích thì tự đi mà ăn, ta về đây.”
Nói xong, Phạm Ngọc lập tức quay người trở về xe. Liễu Ngọc Như nhíu mày nhìn theo, trong lòng có chút lo lắng.
Mặc dù Chu Diệp không nói rõ nhưng là thúc phụ của hắn, còn mang họ Phạm, thì chỉ có U Châu Tiết độ sứ Phạm Hiên. Tức nghĩa vị này chính là nhi tử của tiết độ sứ. Bọn họ dự định chuyển tới U Châu nhưng chưa chi Cố Cửu Tư đã đắc tội tiểu công tử kia; về sau họ phải làm sao bây giờ?
Song hiện tại không thể nói ra nỗi sầu lo này. Liễu Ngọc Như thở dài, nhìn Cố Cửu Tư kéo Chu Diệp vào nhà rồi cũng đi theo.
Trên đường đi đã để gia nô báo tin nên Giang Nhu và Cố Lãng Hoa sớm chuẩn bị tốt tiệc rượu. Sau khi Chu Diệp ngồi vào bàn, người một nhà luôn miệng nói lời cảm tạ. Chu Diệp là người chân chất, không biết xã giao lắm, nhưng hắn rất cảm kích Cố Cửu Tư. Vì vậy hắn chỉ biết bưng chén rượu rồi dùng vốn từ nghèo nàn để nói, “Không nhiều lời nữa, đa tạ Cố công tử chuyện hôm nay, lời ta muốn nói đều ở trong rượu!”
Uống xong một chén, Chu Diệp nhíu mày nhìn chén rượu nhỏ. Cố Cửu Tư hiểu ý nên lập tức sai bảo, “Mang chén lớn đến đây!”
Chu Diệp cười cười, quay sang giải thích với Cố Lãng Hoa, “Người U Châu chúng ta uống rượu đều dùng chén lớn; lần đầu tiên dùng chén nhỏ thế này nên cảm thấy không đủ thành ý.”
Thật ra người Cố gia, bao gồm Liễu Ngọc Như, đều không hiểu lắm cái lý lẽ thành ý nằm trong rượu. Nhưng Cố gia làm buôn bán nên tiếp xúc nhiều với người đến từ vùng phía Bắc như U Châu, Cố Lãng Hoa vội nói, “Chu công tử không cần giải thích, chúng ta đều hiểu. Hôm nay muốn ăn thì ăn, muốn uống thì uống, người trong nhà cả nên cứ tự nhiên!”
Chu Diệp cười đáp ứng, mọi người tiệc tùng vui vẻ. Được một lúc thì Giang Nhu và Cố Lãng Hoa rời tiệc trước, để lại Liễu Ngọc Như cùng Cố Cửu Tư tiếp đãi Chu Diệp. Ba người ra ngoài sân, Cố Cửu Tư nói chuyện phiếm với Chu Diệp, Liễu Ngọc Như ngồi quỳ ở một bên rót rượu.
Cố Cửu Tư giải thích hôm nay hắn gài bẫy Dương Long Tư thế nào, Chu Diệp tấm tắc miết, “Cố công tử trẻ tuổi mà đã sắc sảo như vậy, thật sự là rồng phượng giữa loài người. Công tử mà ở U Châu, tại hạ chắc chắn sẽ tiến cử; đáng tiếc công tử ở Dương Châu, tại hạ không giúp được nhiều. Nhưng bất kể về sau thế nào, chỉ cần công tử có chuyện nhờ thì đều có thể nói với tại hạ.”
“Chu huynh đừng khách khí như vậy,” Cố Cửu Tư khoát tay. Thương tích hắn chưa lành nên bị cấm uống rượu, chỉ có thể uống trà hoa cúc cẩu kỷ[1] không có hương vị gì. Hắn bất đắc dĩ nói, “Lần trước Chu huynh bênh vực lẽ phải, toàn bộ nhà họ Cố đều vô cùng cảm kích. Chuyện hôm nay là bổn phận phải làm, Chu huynh cứ một mực nói lời cảm tạ thì quá xa cách rồi. Ra bên ngoài nhất thiết cần huynh đệ bằng hữu chiếu cố, Chu huynh không cần nghĩ nhiều.”
“Cố công tử nói đúng.” Chu Diệp nhìn Cố Cửu Tư, hơi kích động mà đề nghị, “Chu mỗ bất tài, muốn kết bạn với Cố công tử, không biết ý công tử thế nào?”
Nghe vậy Cố Cửu Tư chỉ cười, “Chu huynh cứ đùa, chẳng phải bằng hữu thì sao Cố mỗ lại đến sòng bạc? Chu huynh không cần nhiều lời, chúng ta vốn là bằng hữu. Mai sau chỉ cần Chu huynh có chuyện nhờ Cửu Tư thì đều có thể nói với ta.”
Chu Diệp nghe Cố Cửu Tư nói thế liền yên lòng. Cố Cửu Tư thấy Chu Diệp uống từng ngụm rượu lớn, trong lòng ngứa ngáy bèn ngẩng đầu nhìn Liễu Ngọc Như rồi thì thào, “Cho ta uống một chút nhé?”
Chu Diệp cười ha hả với Liễu Ngọc Như, “Thiếu phu nhân để hắn uống đi. Trước kia trên chiến trường, chúng ta thương tích đầy mình còn uống rượu nâng cao tinh thần, không sao đâu!”
Liễu Ngọc Như hơi khó xử, nàng thoáng liếc Cố Cửu Tư nhưng rốt cuộc vẫn rót cho hắn chén rượu. Cố Cửu Tư bưng chén nhấp một ngụm, tức khắc bày ra dáng vẻ hưởng thụ vô cùng, chọc cho Chu Diệp lẫn Liễu Ngọc Như cười thành tiếng. Cố Cửu Tư nghĩ nghĩ rồi nói với Liễu Ngọc Như, “Này, ta không thể uống rượu nhưng không uống thỏa thích thì đâu có nghĩa lý gì? Ta chơi oẳn tù tì với Chu huynh, ngươi thay ta uống nhé?”
“Ta sao uống được?” Liễu Ngọc Như bất đắc dĩ bảo, “Hơn nữa, ngươi oẳn tù tì mà lại muốn ta uống, ngươi không thấy thẹn chết à?”
“Thiếu phu nhân nói đúng,” Chu Diệp cười, “nào có nam nhân oẳn tù tì lại để nữ nhân uống rượu thay?”
“Ta khác.” Cố Cửu Tư nói toạc ra, “Huynh không biết chứ ta ở nhà ăn bám, về sau còn cần phu nhân ta kiếm tiền nuôi.”
Hắn vừa dứt lời, Chu Diệp phun ra ngay một ngụm rượu. Liễu Ngọc Như vội nói, “Đùa thôi, hắn nói giỡn đó.”
“Ngươi đừng vờ vĩnh nha,” Cố Cửu Tư nhanh nhảu bảo, “phải có lòng tin với bản thân! Ta nói Chu huynh nghe, về sau gặp nàng đừng gọi thiếu phu nhân, phải gọi là Liễu lão bản. Huynh gọi một tiếng thì trong lòng nàng ấy hớn hở cả ngày.”
“Ngươi đừng nói nhảm!” Liễu Ngọc Như ngượng chín mặt, đều tại nàng ngầm dung túng Cố Cửu Tư, không ngờ hắn miệng rộng vậy.
Cố Cửu Tư cười tí tởn, “Thế Liễu lão bản có uống không?”
“Ngươi đừng nói nữa, ta uống là được chứ gì.” Liễu Ngọc Như đỏ mặt, vội lí nhí đồng ý. Cố Cửu Tư liền dạy quyền pháp phương Nam cho Chu Diệp, cùng oẳn tù tì với Chu Diệp.
Rượu chuẩn bị cho Chu Diệp là rượu mạnh phương Bắc, còn cho Liễu Ngọc Như là rượu trái cây phương Nam. Mọi người vừa oẳn tù tì vừa cười đùa uống rượu. Liễu Ngọc Như khi chưa say thấy miệng đầy hương vị ngọt ngào mang theo chút mùi trái cây nên uống hơi nhiều. Cố Cửu Tư mới chơi mấy vòng, Liễu Ngọc Như đã ngã “rầm” xuống bàn. Cố Cửu Tư vô thức thốt lên, “Tửu lượng kém vậy á?!”
Ấn Hồng đứng cạnh lúng túng phân trần, “Thiếu phu nhân trước giờ chưa từng say rượu, ngài đừng gây khó dễ cho ngài ấy.”
“Nha hoàn này to gan,” trong lời Cố Cửu Tư không có tí uy hiếp nào, hắn cố ý làm mặt nghiêm, “sao dám ăn nói với ta như thế!”
Ấn Hồng liếc hắn một cái rồi đỡ Liễu Ngọc Như dậy.
Chu Diệp nín cười, “Tiểu nha hoàn này của nhà ngươi thật lợi hại.”
Cố Cửu Tư thở dài, “Gia môn bất hạnh, địa vị của ta quá thấp, lòng ta vô vàn đắng cay.”
Hắn thấy Liễu Ngọc Như được đỡ sang một bên liền phấn khích nói, “Nào nào nào, nàng say rồi, chúng ta có thể uống đã đời!”
Mọi người: …
Hóa ra nãy giờ hắn chỉ chờ giây phút này.
Chu Diệp dở khóc dở cười, “Cửu Tư,” hắn đổi xưng hô, đủ thấy sự thân mật giữa hai người, “nếu ngươi đem trí thông minh đặt vào chuyện nghiêm túc thì đã sớm nổi danh ở Dương Châu.”
“Nổi danh để làm gì?” Cố Cửu Tư xua tay, “Nổi danh cũng đơn giản để kiếm nhiều tiền hơn một chút, để người ta tôn kính hơn một chút. Nhưng ta sinh ra đã là nhi tử nhà giàu nhất Dương Châu, có cái gì ta không mua được, có cái gì ta không cầu được? Đã không có thì ta cố bò lên trên làm gì?”
Chu Diệp nghe Cố Cửu Tư nói liền trầm tư. Một lúc lâu sau hắn mới chậm rãi cất tiếng, “Đạt địa vị cao cũng không hẳn vì quyền thế. Nếu ngươi ở vị trí càng cao thì chuyện ngươi có thể làm càng nhiều, có thể vì người dân mà làm nhiều hơn một chút.”
Chu Diệp khổ sở cười, “Đây chẳng qua là ý kiến cá nhân của ta. U Châu đâu thể so với Hàng Châu giàu có; bên ngoài chiến tranh, bên trong cằn cỗi. Vật tư thì chẳng phong phú bằng Dương Châu, cả nước cũng thành vật quý giá tại những địa phương không nằm ven biển. Mỗi lần ta đến Dương Châu đều cảm thấy nơi đây thật phồn thịnh. Mỗi lần chứng kiến Dương Châu vui vẻ ca hát, ta đều hy vọng bách tính của U Châu có được cuộc sống như thế thì tốt.”
“Thật ra vật chất ở phương Bắc nghèo nàn chủ yếu vì đất đai cằn cỗi, mậu dịch không đủ phát triển.” Cố Cửu Tư nhàn nhạt nói, “Phương Bắc mà giống phương Nam sông chảy bốn phương tám hướng thì chi phí vận chuyển thấp sẽ dẫn đến giá cả hàng hóa thấp theo. Lấy trâu ngựa phương Bắc đổi lúa gạo phương Nam, áo lông thú phương Bắc đổi tơ lụa phương Nam; trao đổi như vậy thì phương Bắc có ưu thế riêng, sẽ không đến nỗi quá khó khăn. Giống Bắc Lương vậy. Nếu họ có thể học cách trồng trọt, có thể ổn định nuôi trồng để trao đổi cùng Đại Vinh, đảm bảo nguồn cung ứng lương thực, thì đương nhiên họ sẽ không quấy nhiễu chúng ta hàng năm. Dù sao mọi tranh chấp trên đời này cũng chỉ để sinh tồn.”
Chu Diệp vừa nghe vừa gật đầu cảm khái, “Ngươi nói phải.”
Nói rồi Chu Diệp bật cười, “Không nghĩ ngươi còn trẻ mà hiểu biết như vậy.”
“Đều nhờ người khác.” Cố Cửu Tư cười khẽ, “Muốn đánh bạc giỏi cũng phải học người ta. Huống hồ nhà làm buôn bán, ta có ăn chơi trác táng thì sống trong môi trường như vậy cũng mưa dầm thấm đất. Nói cho cùng là do ta đầu thai tốt.”
Cố Cửu Tư cao hứng nâng chén, “Nào nào nào, uống rượu, uống rượu đi.”
Chu Diệp hào hứng uống. Thấy Cố Cửu Tư có suy nghĩ đặc biệt, Chu Diệp thẳng thắn trò chuyện quốc gia đại sự với hắn.
Chu Diệp nói cho Cố Cửu Tư về việc hệ trọng trong thiên hạ, về dã tâm phục thù của hắn.
Hắn uống say khiến câu chữ lộn xộn nhưng vẫn cứ nói, “Về sau ta muốn tất cả bách tính đều đủ tiền ăn cơm, được mặc quần áo, sẽ không bị chết đói hay chết cóng. Mỗi người đều có thể sống tốt, sống có tôn nghiêm.”
Cố Cửu Tư lẳng lặng nghe. Hắn không hiểu vì sao nghe Chu Diệp nói chuyện thì bản thân cũng thấy có chút nhiệt huyết sôi trào.
Hắn dâng chén, hào hứng nói, “Tốt! Cửu Tư mong ước mai sau Chu huynh được toại nguyện!”
Cố Cửu Tư đề cao thanh âm mà tuyên bố những lời này, Liễu Ngọc Như mơ màng mở mắt. Nàng nhìn người đang uống rượu ở đằng xa, chỉ nghe được câu nói kia–
“Về sau ta muốn tất cả bách tính đều đủ tiền ăn cơm, được mặc quần áo, sẽ không bị chết đói hay chết cóng. Mỗi người đều có thể sống tốt, sống có tôn nghiêm.”
Khóe miệng nàng không khỏi cong lên.
Phải, nàng cũng muốn được như thế. Được sống tốt, yên bình, và có tôn nghiêm.
Thứ nàng cầu cả một đời thật ra cũng chỉ là hai tiếng tôn nghiêm.
Chú thích
[1] Vị thuốc Đông y có tác dụng rất tốt đối với sức khỏe.