Trường Phong Độ

Chương 115: Chương 115: Trẫm ban cho ngươi cái tên thành giác




Động tác nghiêng đầu của Cố Cửu Tư mang theo vẻ phong lưu khó nói thành lời.

Giang Hà có thể làm công tử phong lưu tại Đông Đô hơn hai mươi năm là nhờ đôi mắt đẹp của ông, mắt Cố Cửu Tư rất giống ông nhưng vẫn còn nét trong sáng của thiếu niên. Sự kết hợp giữa quý công tử đầy bản lĩnh trêu chọc lòng người với chàng thiếu niên thuần khiết mới đủ sức làm nữ nhân chết chìm trong bể tình.

Liễu Ngọc Như vô thức đỏ mặt, nàng quay đầu sang chỗ khác rồi vừa phe phẩy quạt vừa đổi đề tài, “Ta đã thuyết phục được y.”

“Ồ?” Cố Cửu Tư hơi tò mò. “Nàng thuyết phục thế nào?”

Liễu Ngọc Như tóm tắt cuộc nói chuyện, Cố Cửu Tư nghe mà thấy bất an, “Lạc Tử Thương dễ bị thuyết phục vậy à?”

“Dĩ nhiên.”

Liễu Ngọc Như cười cười, “Nếu y tình nguyện đầu tư vào thương đội của ta thì y sẽ thành lão bản, y tất nhiên phải cố gắng hết sức vì vấn đề liên quan đến túi tiền bản thân. Đối với y mà nói, danh tiếng tu sửa Hoàng Hà đã thuộc về y, hiện giờ chỉ cần cho y thêm lợi lộc. Hơn nữa tu sửa Hoàng Hà có lợi với thương nhân Dương Châu, thế là vấn đề thương nhân phản đối cũng được giải quyết. Nếu y vẫn cố chấp thì chắc phải tăng thuế hàng hóa từ Dương Châu thật.”

Cố Cửu Tư gật gù, “Phu nhân lợi hại nhất, phu nhân ra tay thì chuyện gì cũng xong.”

“Ta cũng vì chuyện làm ăn của mình thôi.” Liễu Ngọc Như ngẫm nghĩ rồi dặn, “Chàng hãy coi như không biết việc này. Nói thật, ta không muốn chàng dính dáng quá nhiều đến công việc kinh doanh của ta.”

“Tại sao?” Cố Cửu Tư ngờ ngợ hỏi. “Nàng sợ ta ảnh hưởng đến nàng à?”

“Ta sợ mình ảnh hưởng tới chàng.” Liễu Ngọc Như thở dài. “Cửu Tư, ta không muốn có một ngày mình sẽ thành gánh nặng của chàng.”

“Sao có thể chứ?” Cố Cửu Tư bật cười. “Yên tâm, trong nhà chúng ta, muốn nói làm gánh nặng thì chỉ có ta thành gánh nặng của nàng. Nhìn đâu xa, hôm nay nàng vì ta mà cho tiền người khác.”

“Ai bảo ta cho?” Liễu Ngọc Như trừng mắt nhìn hắn. “Ta bàn chuyện làm ăn rõ ràng. Nếu y không tu sửa Hoàng Hà thì ta phải đi vòng vèo mới đến được Đông Đô, còn tu sửa xong thì có thể nối thẳng tới tận Dương Châu.”

“Vâng vâng vâng,” Cố Cửu Tư gật đầu tán thành, “nàng thông minh nhất.”

Hai người vừa cười nói vừa về nhà. Mấy ngày sau, Lạc Tử Thương chuyển giao sổ con từ Dương Châu gửi tới. Trong đó xác nhận Dương Châu chấp thuận gánh vác toàn bộ chi phí tu sửa Hoàng Hà.

Cam kết này khiến mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó triều đình bắt đầu chuẩn bị đội ngũ đi sửa chữa Hoàng Hà.

Sau khi tranh chấp về Hoàng Hà kết thúc, Liễu Ngọc Như lập tức đi khắp nơi thuyết phục thương gia đầu tư để nàng thành lập thương đội.

Thành lập thương đội mang quy mô lớn, tuyệt đối không thể chỉ dựa vào tiền của Lạc Tử Thương và nàng. Lạc Tử Thương chiếm ba mươi phần trăm cổ phần của thương đội. Để đảm bảo quyền lên tiếng, Liễu Ngọc Như tự mua hai mươi phần trăm; ngoài ra nàng là người giám sát toàn bộ quá trình nên dựa vào sức lao động mà lấy thêm được hai mươi phần trăm. Tổng cộng nàng sở hữu bốn mươi phần trăm, còn lại ba mươi phần trăm thì cần người khác góp vào.

Liễu Ngọc Như biết Lục Vĩnh lẫn Giang Hà đều có tiền nên ngày ngày đến Lục phủ tìm người, tới chiều tối nàng về thì lại bám lấy Giang Hà.

Giang Hà chịu hết nổi, ông đành phải càm ràm với Cố Cửu Tư, “Ngươi quản cô vợ nhỏ của mình đi, nó muốn tiền đến phát điên kìa. Nó đòi ta bỏ ra một triệu rưỡi lượng, một triệu rưỡi đấy, nó nghĩ nhà ta là quốc khố chắc?! Điên thật rồi.”

Cố Cửu Tư thấy Giang Hà nổi khùng liền chắp tay lại trong tay áo, dựa người vào cây cột trên hành lang mà cười nói, “Cữu cữu, không phải chỉ là một triệu rưỡi thôi sao, Ngọc Như đáng yêu vậy thì cho nàng đi.”

Giang Hà nghe Cố Cửu Tư nói thế bèn khiếp sợ nhìn hắn. Lát sau, ông hít sâu một hơi, “Ta sai rồi, đầu óc ngươi có bệnh, ta không nên nói chuyện với ngươi.”

Dứt lời, Giang Hà ném một thỏi bạc cho Cố Cửu Tư, ông phất tay, “Mau tìm đại phu khám bệnh, nhớ uống thuốc đúng liều, đừng để bệnh tình trầm trọng hơn.”

“Cảm ơn cữu cữu khen thưởng.” Cố Cửu Tư hí hửng nói, hắn nhanh nhảu thêm vào, “Ta đi ngay đây.”

Giang Hà biết nhờ Cố Cửu Tư cũng vô dụng nên đành thay đổi biện pháp. Ông trốn tránh Liễu Ngọc Như hệt tránh tà, và cuộc chạy trốn này kéo dài đến ngày Cố Cửu Tư đội mũ.

Ngày Cố Cửu Tư đội mũ, Cố gia mở tiệc chiêu đãi rất nhiều người, thậm chí cả Phạm Hiên cũng đến dự.

Sự hiện diện của Phạm Hiên đủ để mọi người hiểu Cố Cửu Tư được ân sủng, Cố Cửu Tư vội vàng mời Phạm Hiên ngồi ở ghế trên.

“Hôm nay ta dùng thân phận trưởng bối tới dự lễ, nếu không chê thì ta sẽ làm chủ lễ.”

Sau khi Phạm Hiên ngồi xuống, ông đã đề nghị với Cố Lãng Hoa như vậy. Cố Lãng Hoa sửng sốt, ông lập tức quỳ xuống cùng Cố Cửu Tư và cao hứng đáp, “Cảm tạ bệ hạ.”

Phạm Hiên làm chủ lễ tức nghĩa ông sẽ là người ban tên tự. Được hoàng đế đích thân ban tên là vinh dự to lớn hơn cả làm môn sinh của thiên tử.

Cố Cửu Tư ngầm hiểu Phạm Hiên đang lót đường cho hắn. Hắn thoáng nhìn Phạm Hiên rồi kính cẩn hành lễ và nghiêm trang nói, “Cảm tạ bệ hạ.”

Mọi thứ được chuẩn bị hoàn tất xong, lễ đội mũ chính thức bắt đầu. Hôm nay Cố Cửu Tư không bỡn cợt, hắn luôn giữ vẻ mặt nghiêm túc. Theo lễ nghi, hắn được Giang Hà hỗ trợ đội ba chiếc mũ; lần lượt từ truy bố, đến bì biện, và cuối cùng là tước biện[1].

Mỗi lần hắn đổi mũ sẽ phải nhìn về mọi người để họ chứng kiến, sau đó nhận lời chúc từ Phạm Hiên.

Liễu Ngọc Như ngồi trên ghế dõi theo Cố Cửu Tư mặc lễ phục, đầu đội mũ hoa, vẻ mặt trịnh trọng. Nàng nhìn hắn hành lễ với mọi người mà trong lòng bất giác nảy sinh cảm xúc khó nói thành lời.

Tương tự như ngươi trồng một bông hoa; tự tay ngươi gieo hạt, chứng kiến nó nảy mầm rồi nở rộ. Ngươi cùng nó trải qua hành trình trưởng thành nên trong khoảnh khắc hoa nở, ngươi sẽ cảm thấy xúc động hơn người khác.

Đội mũ hoàn tất, Cố Cửu Tư quỳ trên mặt đất chờ Phạm Hiên ban tên. Phạm Hiên ôn hòa nhìn Cố Cửu Tư, “Năm nay ái khanh chỉ mới hai mươi mà đã thành trụ cột lẫn cánh tay đắc lực của triều đình. Trẫm thường bảo thái tử mai sau thiên hạ sẽ thuộc về những người trẻ tuổi các ngươi, bây giờ trẫm cũng muốn lặp lại lời này với Cố ái khanh. Mai sau thiên hạ sẽ thuộc về những người trẻ tuổi các ngươi. Cố ái khanh sở hữu tài năng xuất chúng, sau này sẽ là món vũ khí lợi hại của đất nước. Trẫm hy vọng nhân phẩm Cố ái khanh tỏa sáng rực rỡ tựa ngọc quý, vì vậy trẫm ban cho ngươi cái tên ‘Thành Giác’.”

Nghe cái tên này, ánh mắt Cố Cửu Tư hơi dao động nhưng hắn vẫn dập đầu tạ ơn.

Lễ đội mũ hoàn tất, mọi người ở lại dự tiệc. Phạm Hiên được thu xếp ngồi một mình trong sảnh, có Cố Cửu Tư ở bên hầu hạ.

Phạm Hiên ngắm nhìn thanh niên đội mũ trước mặt mình, thật lâu sau, ông cười nói, “Ngươi có biết tại sao trẫm ban cho ngươi cái tên Thành Giác không?”

“Giác chính là hai miếng ngọc ghép lại,” Cố Cửu Tư thẳng thừng trả lời, “là vua của những viên ngọc. Thứ nhất, bệ hạ hy vọng thần trở thành một vị quân tử. Thứ hai, ngài đang nhắc nhở thần phải dốc sức phò tá thái tử.”[2]

Hai khối ngọc mới tạo thành giác, nếu chỉ có một khối thì chẳng qua là loại quân tử bình thường.

Thần tử mà không có chủ tử cũng chỉ là kẻ tìm đường trong bóng đêm.

Phạm Hiên nhẹ nhàng cười, “Trẫm luôn biết ngươi thông minh. Cửu Tư,” ông đưa mắt nhìn Cố Cửu Tư và thở dài, “ngươi còn trẻ, còn nhiều thời gian, sau này thái tử sẽ dựa vào ngươi.”

Lời này làm Cố Cửu Tư cụp mắt xuống, song hắn vẫn khom lưng nói, “Thần sẽ cố gắng hết sức.”

Phạm Hiên dường như chỉ chờ có vậy, ông vừa gật đầu vừa mệt mỏi bảo, “Được rồi, ngươi đi nói chuyện với bằng hữu đi. Trẫm đã già, không thích hợp ở chung với bọn trẻ các ngươi.”

Phạm Hiên dặn dò Cố Cửu Tư xong, hắn dẫn ông tới tận cổng rồi tiễn ông rời Cố phủ.

Lúc quay về, Cố Cửu Tư vừa vào sân đã thấy trên bàn đá xếp đầy bình rượu. Thẩm Minh, Giang Hà, Diệp Thế An ngồi quanh bàn chờ hắn tới.

Giang Hà chống cằm, ông nhìn Cố Cửu Tư lại gần mà cười nói, “Tiểu Cửu Tư tới đây nào. Hôm nay ngươi đội mũ, cữu cữu sẽ dạy ngươi nam nhân thì phải uống rượu thế nào.”

Cố Cửu Tư lộ vẻ sợ hãi, hắn lùi một bước, “Có cần phải vậy không?”

“Cửu ca đừng sợ,” Thẩm Minh tức khắc giữ chặt Cố Cửu Tư, “ta sẽ trông coi ngươi. Nếu ngươi say, ta khiêng ngươi về.”

“Ngọc Như sẽ không vui.” Cố Cửu Tư tiếp tục từ chối. “Nhỡ uống say thì sao?”

“Không sao,” Diệp Thế An cười, “ta đã nói với Ngọc Như, muội ấy sẽ không trách ngươi.”

Bị ba người thi nhau dụ dỗ, Cố Cửu Tư thở dài. Hắn ngồi bên bàn đá và miễn cưỡng nói, “Hết cách rồi, ta phải liều một phen thôi.”

Cố Cửu Tư giơ bình rượu lên, hắn dùng vẻ mặt chịu chết để nhìn Giang Hà, “Cữu cữu, bắt đầu nào.”

Giang Hà khí thế bừng bừng mà uống rượu với Cố Cửu Tư.

Sau khi uống mấy hiệp, trăng sáng đã mọc trên trời cao, ba người gục xuống bàn còn Cố Cửu Tư vẫn tỉnh táo. Một tay hắn chống cằm, tay kia khảy miệng chén, hắn lạnh nhạt hỏi, “Uống nữa không?” Bạn đang

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.