Trên núi Phục Hổ u tĩnh , có một tòa miếu thờ hương
khói nghi ngút. Vào ngày hoàng đạo, đều có vô số thiện nam tín nữ tề tựu về đây
cầu phúc.
Trong miếu thờ phụng một vị thần nữ đạo giáo. Tương
truyền, nếu thành tâm thăm viếng người, sẽ được thần nữ gợi ý, đạt được lương
duyên trời ban.
Hai mươi bốn tháng tám, miếu thờ tổ chức nghi lễ.
Sau giờ ngọ gió thổi nhè nhẹ, khí trời sáng sủa.
Đường Cẩn Tư hiện đảm nhiệm ‘Binh bộ Thượng thư’, cùng
mẫu thân đi xe ngựa bôn ba, đến Phục Hổ sơn ở vùng ngoại ô kinh thành.
Dọc theo đường đi, nghe mẫu thân không ngừng quở trách
tội không chịu thành thân của hắn. Đường Cẩn Tư nhiều lần nghĩ lý do để bỏ đi,
cuối cùng đều bởi vì mẫu thân sắc mặt buồn khổ mà không có cách nào mở miệng.
Ngựa không dừng vó lên núi, đi vào bên ngoài miếu thờ.
Đường Cẩn Tư vừa rời xe ngựa, liền phát hiện trong đám người xếp hàng dài không
dứt, lại có thân ảnh đồng liêu. (đồng liêu: bạn cùng làm quan)
Đường Cẩn Tư như gặp ánh rạng đông, vội vàng gọi đối
phương.‘Tiếu đại nhân.’
Đối phương nghe thấy, lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên.‘Đường
đại nhân?’
‘Nương, hài nhi có chuyện quan trọng cùng Tiếu đại
nhân thương nghị, thỉnh nương vào miếu thăm viếng trước.’ Đường Cẩn Tư không
đợi mẫu thân phản ứng, trực tiếp phân phó người hầu đưa nàng vào miếu, chính
mình thì nhanh chóng đi về hướng Tiếu Dương.
‘Đường đại nhân, gặp nhau lúc này, thật sự là khéo.’
Tiếu Dương thấy Đường Cẩn Tư hành động né tránh giống như đang lẩn trốn rắn độc
mãnh thú truy kích, nhịn không được bật cười .
‘Không có ngờ tới sẽ ở loại địa phương này gặp phải
Tiếu đại nhân, thất lễ.’ Đường Cẩn Tư bất đắc dĩ lắc đầu.
Hai người quen biết đã lâu, ở triều đình quan hệ không
tệ, qua lại có chút hòa hợp. Tiếu Dương cũng thừa cơ thoát thân từ trong đội
ngũ người nhà, cùng Đường Cẩn Tư đi đến lương đình cách ngoài miếu không xa
nghỉ chân.
Vừa vào không thấy có người nào, Tiếu Dương lập tức
trêu ghẹo hỏi:‘Đường đại nhân cũng là bị người nhà cưỡng chế mang đến trong
miếu cầu duyên à?’
Đường Cẩn Tư quay lại cho hắn một cái ánh mắt đồng
tình,‘Chẳng lẽ Tiếu đại nhân cũng đang gặp nan như ta?’
Tiếu Dương nhịn không được cất tiếng cười to,‘Không
nghĩ tới trên đời này còn có người có thể làm khó được Đường đại nhân, hạ quan
thật sự là bội phục lệnh đường.’
Tính tình binh bộ Thượng thư, so với chức quan hắn
càng làm vua và nhân sĩ thán phục.‘Lịch sự, nho nhã, bình tĩnh’ tám chữ này,
quả thực chính là hình dung tốt nhất về Đường Cẩn Tư.
Vô luận là cùng quần thần tranh luận chính sự, hay là
đối phó sự khó dễ của hoàng quyền. Đường Cẩn Tư vĩnh viễn đều là một bộ tư thái
tâm bình khí hòa, trước nay đều thế. Tiếu Dương từ khi biết hắn đến nay, đây là
lần đầu tiên nhìn thấy hắn thất thố như thế.
‘Không biết là ai nói miếu thờ trên núi này, chuyên
môn phù hộ nam nữ chưa lập gia đình lấy nhân duyên được tốt. Mẹ ta nghe được
cái này tin đồn này, liền bức ta đi lên tế bái……’ Đường Cẩn Tư mặt hướng ngọn
núi xanh xanh, trên mặt thoáng hiện lên thần sắc không chịu nỗi phiền phức này.
Tiếu Dương cũng gặp cảnh ngộ như hắn, buồn bực
hỏi:‘Đường đại nhân năm nay đã hai mươi, đã đến tuổi lo cưới xin rồi , vì sao
vẫn chưa lập gia đình thê?’
Đường Cẩn Tư làm người thập phần công bằng hiểu lẽ,
xuất thân quyền quý thế gia, tướng mạo thanh tú lịch sự tao nhã, cơ hồ có thể
xưng hắn là hoàn mỹ vô khuyết. Nhưng mà, hắn lại cho tới nay chưa lập gia đình
lại cũng không có nạp thiếp, thanh tâm quả dục* khiến người ta hoài nghi hắn có
phải là trên người có bệnh không tiện nói ra?
*Thanh
tâm quả dục: Tâm trong sạch không có ham muốn nhục dục.
‘Chưa bao giờ gặp phải cô gái mình thích, như thế nào
có thể cưới vợ?’ Đường Cẩn Tư khẽ mỉm cười, khôi phục vẻ mặt lịch sự nho nhã
như bình thường.
‘ Chuyện hôn nhân, chỉ cần cha mẹ hài lòng. Làm hài
tử, tùy tiện nhân nhượng đi!’
‘Ta đây cũng có chút ít kháng nghị’ bởi vì nguyện vọng
cha mẹ, Đường Cẩn Tư bỏ qua rất nhiều lý tưởng, miễn cưỡng chính mình vào triều
làm quan.
Về phần hôn nhân đại sự, Đường Cẩn Tư không muốn lại
ủy khuất chính mình thuận theo an bài của song thân. Lấy vợ, chính là phải nắm
tay cả đời. Không tìm người thật lòng yêu thích làm bầu bạn, ai có thể nhân
nhượng cả đời?
‘Đại khái là lưỡng tình tương duyệt trong thơ ca sách
văn đã thấy nhiều, trúng chút ít độc, trong lòng luôn hi vọng một ngày kia có
thể tìm được cô gái tình đầu ý hợp.’
Đường Cẩn Tư bình thản trả lời, khiến cho Tiếu Dương
bán tín bán nghi nhíu mày.
Vị Binh bộ Thượng thư ưu nhã này, chức quan nhất phẩm,
quản lý quân vụ cả nước, xuất thân tướng môn, dáng vẻ đường đường, thì trong
mắt cô gái tuyệt đối là là vị hôn phu tốt không thể bắt bẻ. Nhưng bản thân hắn,
chính là thích hình thức cô nương thế nào?
Lúc này, ngoài lương đình chợt có một hồi tiếng cười
cắt đứt suy nghĩ hai người.
Chỉ thấy một đội nhân mã, tầng tầng lớp lớp hướng miếu
thờ đi tới. Mà ở giữa đội ngũ, có một đôi tỷ muội sinh đôi diện mạo giống nhau,
đang nói nhỏ vài tiếng.
Chân trời khuất trong mây, một tia ánh mặt trời ấm áp
hiện ra, rơi tại trên người hai nữ hài tử có dung mạo khó có thể nói thành lời
này. Chiếu rọi khiến các nàng càng sặc sỡ lóa mắt.
Tỷ muội sinh đôi cùng cưỡi một con ngựa, thân thể mềm
mại dán chặt lấy nhau, người ngồi ở phía trước khuôn mặt thẹn thùng, người ở
phía sau thần sắc sáng sủa. Đều là khuôn mặt phong tình xinh đẹp, đôi môi vừa
khẽ nhúc nhích, thì có tiếng cười thanh thúy như chuông bạc bay ra.
Khách hành hương đi ngang qua cửa, rối rít ghé mắt xem
cảnh đẹp.
Hai vị thanh niên trong lương đình, không thể ức chế
động tâm, trầm mặc nhìn chăm chú vào thiếu nữ xinh đẹp tựa như gió xuân thổi
qua nhân gian. Cho đến khi các nàng đi xa vẫn không có thu hồi tầm mắt.
Trong hoảng hốt, Đường Cẩn Tư đầu óc bất ngờ hồi tưởng
lại lời của mẫu thân trước khi ra khỏi cửa đã nói qua──
Người người đều nói thần nữ trong miếu kia rất linh
nghiệm, đi tế bái qua người. Không sớm thì muộn cũng sẽ gặp được người trong
lòng, tới cùng kết nhân duyên.
Đường Cẩn Tư cười khổ, lẩm bẩm tự hỏi:‘Nương…… Người
đã vì con bái sao?’
Nắng sớm xuất hiện.
Chung Uyển Ước theo phu quân cùng nhau đứng lên, đỏ
ửng thẹn thùng nhàn nhạt hiện lên hai gò má của nàng. Thỉnh thoảng nhìn lén phu
quân tuấn tú vẻ mặt ôn nhu kia, đôi mắt nàng mềm mại đáng yêu giống như là chứa
đầy xuân thủy, lóe ra ánh sáng lấp lánh.
Hắn ở bên giường, cúi người, mang hài tú hoa giúp
nàng. Nàng nhón chân lên, kéo qua xiêm y đã chuẩn bị tốt, giúp hắn mặc triều
phục.
Hành động hai người thoạt nhìn giống như người làm hầu
hạ chủ tử, nhưng giữa giơ tay nhấc chân lúc nào cũng nhu hòa săn sóc lẫn nhau,
lại tràn đầy ngọt ngào ấm áp mà chở ở tình nhân mới có.
Uyển Ước níu lấy đai lưng phu quân, có chút không nỡ
buông ra, cho dù là xa cách trong chốc lát, nàng cũng không muốn.
Ngoài phòng, mặt trời rực rỡ đã dần lên cao ──
‘Phu nhân, hôm nay thức dậy muộn. Đã nhanh đến giờ lâm
triều rồi, ta liền không thể giúp nàng trang điểm.’ Đường Cẩn Tư vừa sửa sang
lại dung nhan, vừa mở cửa gọi nha hoàn bưng đồ ăn sáng.
Uyển Ước ôn thuần gật đầu, từ từ buông tay ra níu lấy
hắn nữa.
Từ khi gả vào Đường gia tới nay, nàng cùng phu quân
thập phần ân ái. Hắn lịch sự nho nhã, dễ dàng thu phục lòng của nàng, khiến
nàng cam tâm tình nguyện hầu hạ hắn, yên tâm mà không muốn xa rời hắn.
‘Ta đi trước.’ Đường Cẩn Tư ăn vài thứ, liền vội vàng
rời đi, đến hoàng cung trước.
Uyển Ước tiễn hắn đến ngoài viện, ánh mắt lưu luyến
không rời nhìn chăm chú vào thân ảnh tuấn dật của hắn. Thấy thế nào cũng không
chán ghét.
Nàng bất khả tư nghị mê luyến hắn, tình cảm ngày càng
sâu hơn.
Trước khi lập gia đình, Uyển Ước chưa bao giờ nghĩ
tới, nàng sẽ may mắn gả cho một trượng phu hài lòng hợp ý như thế. Hơn nữa lại
còn thích hắn như vậy.
‘Phu nhân.’ một đứa nha hoàn từ viện chạy bộ đến.
Phủ đệ của Đường Cẩn Tư diện tích thập phần rộng lớn,
chỉ riêng viện của hai vợ chồng bọn họ, đã là một tòa tửu lầu lớn
rồi.
Nha hoàn đi đến trước người Uyển Ước, hành lễ thông
báo,‘Nhị tiểu thư nhà phu nhân tới chơi.’
Uyển Ước vừa nghe, vui vẻ nói:‘Mời nàng tới đây.’
Một lát sau, muội muội sinh đôi của Uyển Ước là Chung
Uyển Diễn, mang theo một chút vật phẩm nhà mẹ đẻ cho, đi vào viện của Uyển Ước.
‘Tỷ tỷ, lâu rồi không gặp, có nhớ muội muội hay
không?’
Uyển Ước lôi kéo muội muội hoạt bát đáng yêu đi vào
trong phòng, cười nói:‘Ngươi tiểu tinh nghịch này, nghe nói muội đẩy một hôn sự
ra khỏi cửa đúng không? Ta đang muốn tìm muội để lên tiếng hỏi cho ra nhẽ đây!’
‘Tỷ tỷ nói đúng là Tiêu gia cầu hôn?’
‘Vì cái gì cự tuyệt?’ Uyển Ước vào đến trong phòng,
lập tức cho nhà hoàn của nàng lui hết xuống, cùng muội muội tâm sự.
‘Vị Tiếu Dương kia nha! Muội đã từng lúc du ngoạn trên
đường phố len lén gặp qua hắn một lần, lớn lên chẳng có gì đặc sắc.’ Uyển Diễn
vụng trộm thè lưỡi, ghét bỏ nói:‘Không đẹp mắt bằng tỷ phu!’
Uyển Ước nụ cười ửng đỏ. Nhắc tới tướng mạo phu quân
nhà mình, nàng ngoại trừ say mê, không còn lời nào để nói.
Lúc trước nhìn thấy Đường Cẩn Tư, nàng cơ hồ là vừa
gặp đã thương. Nghe cha mẹ nói hắn có ý cưới vợ, nàng lại càng mừng thầm trong
bụng, thấp thỏm bất an, suy tính thiệt hơn, cho đến khi lấy hắn mới bình phục
được nội tâm xôn xao.
‘Tỷ tỷ mặt đỏ cái gì? Là công nhận lời của
muội muội, hay là lại thèm muốn tướng mạo tỷ phu rồi?’
Uyển Diễn trêu chọc làm Uyển Ước càng thêm thẹn thùng.
‘Nói cái gì mà thèm muốn, muội cho là ta nhấm
nháp mỹ thực à?’ nàng giống như giận lại không phải là giận liếc muội
muội một cái, nghiêm chỉnh khuyên bảo,‘Uyển Diễn, không cần phải tính trẻ con
nữ. Tướng mạo không thể làm ra cơm ăn, muội cũng không hiểu rõ người ta, lựa
chọn vị hôn phu không thể trông mặt mà bắt hình dong.’
‘Xem người đầu tiên không phải là xem tướng mạo? Nếu
như ngay cả tướng mạo đều xem không thuận mắt, muội như thế nào có thể cùng hắn
bái đường, động phòng, cùng sinh con dưỡng cái?’ Uyển Diễn chép miệng, phản
bác.
Uyển Ước than nhẹ. Muội muội cùng nàng, diện mạo giống
nhau, tính tình nhưng lại trống đánh xuôi, kèn thổi ngược.
Muội muội hiếu động hoạt bát, mà nàng……
‘Tỷ tỷ, đừng nói nữa làm mất hứng.’ Uyển Diễn lắc
lắc tay Uyển Ước, phá vỡ trầm tư của nàng, cõi lòng đầy hứng thú hỏi:‘Tỷ
cùng tỷ phu chung đụng có được không?’
‘Hắn đối với ta rất ôn nhu, không có một chút tính tình
ngạo mạn của quan lớn triều đình.’ Uyển Ước ngượng ngùng cười một tiếng, thủy
mâu yêu kiều hàm chứa hạnh phúc quang mang.
Uyển Diễn thấy thế, khẽ nhíu mày, thần sắc có chút
phức tạp.‘Tỷ, ta luôn không hiểu. xét thân phận cùng địa vị
của tỷ phu, làm sao có thể sẽ hướng nhà chúng ta cầu hôn?’
Từ xưa, thương nhân địa vị thấp nhất,
mà tỷ muội Chung thị gia tộc từ xưa đều là dân buôn bán, thân phận
cũng không cao quý.
‘Việc này ta cũng đã hỏi qua.’ Uyển Ước thẹn đỏ mặt
nói:‘Hắn nói có một lần ở trên đường nhìn thấy ta, liền hướng người hỏi thăm ta
là nữ nhi nhà ai, biết rõ ta chưa gả liền vội vã tới cầu hôn. Cũng không thèm
để ý môn hộ có kém hơn hay không.’
‘Tỷ tỷ rất ít ra khỏi cửa, hắn ở trên con
đường nào gặp qua tỷ?’ Uyển Diễn không quá tin tưởng, nào có chuyện trùng
hợp như vậy?
‘Ta ngại hỏi nhiều.’
Uyển Diễn tròng mắt đi lòng vòng, nhỏ giọng
nói:‘Tỷ tỷ cùng ta ngày thường giống nhau như đúc, hắn ở trên đường
nhìn, như thế nào phân biệt ra được ai là tỷ tỷ, ai là muội muội?’
Uyển Ước sững sờ, lập tức hiểu được ám hiệu của muội
muội. Nàng nhìn chăm chú quan sát muội muội, phát giác Uyển Diễn trong mắt cất
giấu một chút mất mát.
Uyển Ước thương yêu giơ tay lên, khẽ vuốt trán muội
muội.‘Uyển Diễn, ta lấy chồng, một mình ngươi ở nhà, tịch mịch sao?’
Uyển Diễn cắn cắn miệng, gật đầu xin lỗi.‘Ta…… Không
muốn cùng tỷ tách ra.’
‘Đừng buồn. Ta cầu xin tỷ phu muội giúp muội
tìm một lang quân diện mạo như ý, thế nào?’
Uyển Diễn đi tới gần ôm lấy Uyển Ước,‘Chúng ta từ nhỏ
đến lớn đều ở cùng nhau, vì cái gì hôm nay người một nhà biến thành hai nhà
rồi?’
‘Sớm muộn gì muội cũng sẽ lập gia đình, tự nhiên thành
nhà mình. Hảo muội muội, Muội sẽ không tịch mịch quá
lâu. Tỷ tỷ đáp ứng muội, sẽ thường xuyên trở về thăm muội.’
Uyển Ước cử chỉ quan ái ngôn hành làm Uyển Diễn ngực càng
buồn bực. Nàng làm cúi đầu giống như làm nũng, đầu chôn ở bả vai Uyển Ước,
không nói một lời.
Uyển Ước thở dài cảm thán, biết mình có cuộc hôn nhân
tốt đẹp sẽ khiến muội muội cảm thấy tủi thân. Nhưng lại không biết làm thế nào
an ủi muội muội, chỉ có thể giữ nàng ở lại ăn cơm, cùng nàng nói chuyện nhiều
một chút, dụ dỗ nàng vui vẻ.
Thời gian qua mau, chỉ chớp mắt, nửa ngày đã qua.
Uyển Diễn tại Đường gia dùng bữa, không yên lòng cáo
biệt tỷ tỷ. Chưa ra khỏi cửa chính Đường gia, rất xa, liền nhìn
thấy tỷ phu người mặc quan phục.
Ở chỗ gấp khúc ngay giữa hành lang, Đường Cẩn Tư nhanh
nhẹn hướng thân ảnh đẹp như tranh vẽ phía trước đi đến.
Uyển Diễn tâm vừa động, bước đi về phía trước,
chủ động lên tiếng:‘Tỷ phu.’
Đường Cẩn Tư đến gần, thấy dung nhan cùng thê tử giống
y hệt, đối diện với mình mở nụ cười tươi tắn. Phát giác ra có chút hoảng hốt,
phảng phất như lại gặp được nụ cười có lúm đồng tiền lúc ban đầu tại Phục Hổ
sơn làm hắn động tâm,.
‘Muội muội đến thăm Uyển Ước sao?’ Đường Cẩn Tư thật
nhanh thu lại tâm tư mê loạn. (>.)
Uyển Diễn cúi cúi người, hỏi lại:‘Tỷ phu bên ngoài đã
dùng cơm rồi?’
‘Là đồng liêu mời cơm, chối từ không được.’ Đường Cẩn
Tư nhẹ giọng lời nói nhỏ nhẹ, thần thái lịch sự nho nhã, làm người ta như tắm
gió xuân.
Nơi hành lang gấp khúc, thực đầy hoa cỏ sum suê. Uyển
Diễn lơ đãng nhìn về phía bụi hoa, thuận miệng nói:‘ Mẫu Đơn
nhà tỷ phu nở đặc biệt xinh đẹp.’
Đường Cẩn Tư phát giác trong lời nói của nàng có ý,
không nhanh không chậm phân phó người làm chung quanh,‘Các ngươi đi hái Mẫu
Đơn, bỏ đầy hai cái giỏ, đưa đến Chung gia.’
‘Tỷ phu phí tâm.’ Uyển Diễn chờ người bên cạnh tứ tán
ra, lúc này mới to gan nhìn thẳng Đường Cẩn Tư, có dụng ý khác nói:‘Tỷ tỷ thực
rất may mắn.’ (Làm
đoạn này mà ta muốn đập máy tính quá. *Ánh mắt lạnh lùng*)
Đường Cẩn Tư cười nhưng không nói, phát hiện lời nói
và hành động của Uyển Diễn không giống Uyển Ước nghiêm túc như vậy.
Trước khi cùng Uyển Ước thành thân, hắn cũng chỉ gặp
qua Uyển Diễn một lần, chưa từng quen biết sâu đậm, cũng chưa từng bắt chuyện
qua, cũng không hiểu rõ con người của nàng. Hôm nay gặp lại, hắn đột nhiên cảm
giác được…… Uyển Diễn so với Uyển Ước càng chói mắt hơn.
‘Tỷ phu, Uyển Diễn mạo muội hỏi qua tỷ tỷ,
dùng thân phận của tỷ phu tại sao lại đối với tỷ tỷ có
nhiều ưu ái như vậy?’ Uyển Diễn duy trì khoảng cách cùng Đường Cẩn Tư, sâu kín
nói:‘Tỷ tỷ nói cho ta biết, nguyên nhân là vì tỷ phu từng ở
trên đường gặp qua tỷ tỷ.’
‘Đúng vậy.’ nói đến ngày gặp gỡ đó, Đường Cẩn Tư luôn
luôn vững tâm, cảm giác ấy tự hồ vẫn luôn ở trong người.
Lúc trước, phảng phất thấy được bảo bối không thể
thiếu trong cuộc đời, hắn như mất lý trí. Khát vọng lập tức lấy được nàng,
chính là cô nương thản nhiên cười nói kia.
Hiện tại, mặc dù thành công cưới nàng vào cửa, nhưng
khi chung đụng, hắn lại phát hiện có chút cổ quái, tựa hồ cô gái hắn nhất kiến
chung tình, không phải là Uyển Ước. (^^ Hay à nha. Vụ này ngon đây)
Hay hoặc là, khi đó động tâm chỉ là ảo giác?
Đường Cẩn Tư không thể nào hiểu được. Bất quá, hắn có
kiên nhẫn, cũng tin tưởng giữa phu thê không thể dùng cách kinh doanh để soi
xét được. Hắn không vội mà đối với Uyển Ước, đối với động tâm của hắn ngay lúc
đó, khẳng định điều gì.
‘Uyển Diễn có thể không đường đột hỏi tỷ phu, tỷ phu
là ở nơi nào cùng tỷ tỷ từng gặp nhau?’
Nàng không hợp lễ nghi truy vấn, nhiễu loạn Đường Cẩn
Tư nhớ lại.
Hắn ngưng mắt nhìn đôi mắt trong suốt của Uyển Diễn,
không ngại nàng đường đột, trả lời:‘Năm ngoái cuối tháng tám, trên Phục Hổ
sơn.’
Uyển Diễn ngạc nhiên,‘Lúc ấy muội cùng
với tỷ tỷ ở cùng một chỗ.’
‘Ta biết, các ngươi cưỡi cùng con ngựa, ngươi ngồi ở
phía trước, nàng ngồi đằng sau.’ hắn nghe được nhất thanh nhị sở*.
*Nhất
thanh nhị sở: Một hai rõ ràng.
‘Không đúng!’ Uyển Diễn vội vàng sửa lại,‘Ngồi người
phía sau là ta!’
Đường Cẩn Tư âm thầm kinh ngạc, bình tĩnh nói:‘Ta hỏi
qua không ít người, xác định ngồi ở đằng sau chính là Uyển Ước, ta cũng vậy
hướng song thân các ngươi xác nhận qua.’
Cô gái trước khi lấy chồng, không có cách nào lén lút
cùng nam tử xa lạ qua lại. Sau khi Đường Cẩn Tư cầu hôn, chỉ biết Chung gia phụ
mẫu mang theo hai nữ nhi cùng hắn bên ngoài gặp mặt một lát, cũng không nói
chuyện gì với nhau. Hắn hơi quan sát, nhất định Uyển Ước là cô gái hắn muốn.
Không ngờ, Uyển Diễn lại vào lúc này đẩy ngã hắn chứng
thực qua phán đoán của hắn là sai lầm. ──
‘Tỷ tỷ không giỏi cưỡi ngựa, ngày đó, thật
sự là muội ngồi ở đằng sau, khống chế con ngựa. Tỷ phu, huynh thực sự
nhận lầm chúng ta.’
‘Vì sao thân nhân các ngươi đều nói người cưỡi ngựa
là tỷ tỷ muội?’
‘Vốn là nàng nói muốn cưỡi ngựa. Về sau lúc lên ngựa,
nàng đột nhiên cảm thấy khó chịu, tạm thời cùng muội thay đổi vị trí. Chúng ta
thường xuyên mặc xiêm y giống nhau, người ngoài không dễ dàng phân biệt. Loại
chuyện nhỏ nhặt này, chúng ta cũng không có cần thiết hướng người khác nói rõ.’
Đường Cẩn Tư im lặng. Hắn chọn lầm người rồi?
Vợ của hắn, không phải là người làm hắn động tâm, là
cô gái hắn khát vọng? (Bỉ ổi)
‘Tỷ phu nếu không tin, có thể trực tiếp
hỏi tỷ tỷ.’
Uyển Diễn quan sát thấy Đường Cẩn Tư sắc mặt bình
thản, từ dung nhan dung nhan của hắn bắt không được chút tâm tình nào. Nhưng mà
nàng tin tưởng, lần này nói chuyện với nhau, đã ảnh hưởng tới hắn.
Đường Cẩn Tư mang nghi ngờ, trở lại phòng ngủ, tân hôn
thê tử đang nằm dài trên giường nghỉ ngơi.
Hắn ý bảo nha hoàn chớ có lên tiếng lui ra, chính là
lặng lẽ đi đến bên cạnh Uyển Ước, hắn cúi đầu, nhìn kỹ khuôn mặt
nàng điềm tĩnh ngủ.
Nàng có khuôn mặt tinh tế, lông mày dài nhỏ, mũi cũng
rất nhỏ, cùng với môi anh đào non mềm.
Mỹ nhân hắn đã gặp nhiều, Uyển Ước tướng mạo mặc
dù đẹp, cũng không phải là đẹp nhất trong số người hắn từng gặp. Nhưng, hắn chỉ
vì nàng mà động tâm.
Sau giờ ngọ gió thổi nhè nhẹ tại nơi ấy gặp gỡ nàng,
lúc ấy nàng cười đến tươi sáng như vậy, có thể nói như là như ánh nắng hòa tan
băng tuyết.
Nhưng hôm nay, có người nói cho hắn biết, cô gái hắn
gặp hôm ấy không phải là nàng!
Thê tử hắn cưới vào cửa…… Không phải là người hắn
muốn?
Đường Cẩn Tư không tiếng động cười khổ. Hắn cũng có
lúc phạm hồ đồ?
‘Tướng công, chàng đã về nhà?’ Uyển Ước phát giác có
người, nàng cảnh giác mở mắt ra.
Thân ảnh tuấn tú của Đường Cẩn Tư tràn đầy mi mắt
nàng.
Uyển Ước khóe miệng khẽ nhúc nhích, sung sướng tình
cảm ở trong người lan tràn. Chỉ cần trông thấy Đường Cẩn Tư ở bên người, liền
vui mừng nhiều thêm, tình cảm mãnh liệt khiến ánh mắt nàng ngắm nhìn hắn, thật
lâu khó có thể dời đi.
Đường Cẩn Tư ngón tay khẽ vuốt nàng đầu tóc rối bời,
hơi có toan tính giống như vô tình nhắc tới,‘Vừa rồi gặp muội muội nàng, muội
ấy lớn lên với nàng thật giống nhau.’
‘Chàng không phải là đã gặp qua nàng mấy lần……’ Uyển
Ước từ từ đứng dậy.
‘Là gặp qua hai ba lần…… Nhưng hôm nay, lại là lần đầu
tiên nói chuyện với nhau.’ Đường Cẩn Tư giang hai tay, nắm ở đầu vai Uyển Ước.
Nàng mềm mại cúi đầu, gần sát ngực rắn chắc của hắn,
buông lỏng thân thể tựa sát hắn.‘Ta cùng muội muội tính tình cũng không giống
nhau, Uyển Diễn hoạt bát hơn so với ta nghiêm túc.’
Đường Cẩn Tư nhàn nhạt cười. Hắn cũng không thích cô
gái quá nghiêm túc. Uyển Ước toát ra điềm đạm nho nhã, hắn vẫn ngại để lộ ra
biểu hiện kích tình, cho rằng hai người chung đụng đã lâu, nàng sẽ dần dần hết
băn khoăn, bừa bãi để lộ mình, khiến cho hắn có thể thường thường nhìn thấy
tính cách tươi trẻ chói sáng của nàng như mới ngày đầu gặp mặt.
Mà nay, hắn hoài nghi, tính toàn của hắn…… Thật sự sai
lầm, không thể nào sửa được.
‘Tướng công.’ Uyển Ước tại lúc Đường Cẩn Tư trầm tư,
cố lấy dũng khí hỏi:‘Chàng lần đầu tiên nhìn thấy thiếp, là ở nơi nào?’
‘Muội muội nàng hỏi nàng ?’ Đường Cẩn Tư hỏi ngược
lại.
‘Làm sao chàng biết được?’ nàng vẻ mặt kinh ngạc, xác
nhận suy đoán của hắn.
Đường Cẩn Tư thần bí cười, có chỗ giữ lại nói:‘Năm
ngoái tại Phục Hổ sơn, ta thấy nàng cùng muội muội nàng cưỡi cùng một con ngựa,
khi đó các ngươi không biết đang nói những thứ gì, cười đến rất vui vẻ.’
Uyển Ước cảm thấy một tia quái dị, lại phân tích không
ra sai ở chỗ nào?‘Lúc ấy, làm sao chàng phân biệt được thiếp cùng Uyển Diễn?’
‘…… Làm sao có thể phân biệt không ra đây?’ Đường Cẩn
Tư nhẹ nhàng đem đầu thê tử đặt tại trên ngực của mình, làm cho nàng không nhìn
thấy sắc mặt của hắn.‘Nàng ngồi ở phía trước muội ấy, có đúng hay không?’
Uyển Ước dùng sức gật đầu, hài lòng tiếng cười ở ngực
hắn nhộn nhạo.
‘Bọn thiếp là lên Phục Hổ sơn cầu duyên, nghe nói chỗ
đó thần tiên rất linh nghiệm, cầu được ước thấy.’
‘Thật là vừa khéo, ta cũng vậy.’ hắn thuận miệng đáp
một tiếng.
Nàng từ trong ngực hắn ngửa mặt lên, ngưng mắt nhìn
phu quân có chút xuất thần. Hắn tựa hồ đang suy tư chuyện gì, nàng cảm thấy tâm
của hắn đang ở chỗ khác.
‘Tướng công?’ nàng ân cần theo dõi đôi mắt đen nhánh
của hắn, nhìn không thấu bên trong cất dấu cái tâm tình gì.
Đường Cẩn Tư chú ý tới quan tâm của nàng, trong lòng
thoáng ấm áp, không tự chủ được cúi đầu, hôn một chút cái miệng nhỏ nhắn mê
người của nàng.
Nàng nhu thuận nhắm mắt lại, không tự giác hé miệng,
nghênh đón lưỡi mềm của hắn, mặc hắn tùy ý xâm chiếm. Nàng trầm mê phối hợp, có
chút không lưu loát, có chút khiếp nhược, nhưng lại toàn tâm toàn ý ……
Nhưng mà, Đường Cẩn Tư lại bắt đầu cảm thấy vô vị .
Vốn là, hắn có đầy đủ kiên nhẫn, chờ đợi sau khi cùng
nàng chung đụng càng thêm lâu dài, nàng sẽ trở nên hoạt bát một chút, làm quan
hệ của hai người càng sinh động muôn màu muôn vẻ.
Chỉ là, đột nhiên phát hiện, hắn chỉ sợ là cưới sai
người rồi.
Sự kiên nhẫn của hắn căn bản không thể thay thế được
việc tính sai này.
Cả đời này, chỉ sợ chỉ có thể nhân nhượng cái nữ nhân
nhu nhược thuận theo, không hề cá tính này.
Một cổ tiếc nuối tại trong nội tâm Đường Cẩn Tư khuếch
tán…… Hắn muốn là cái cô nương có thể vui vẻ cười to, sáng lạn chói mắt kia.
Hắn muốn, không phải là Uyển Ước.
Sáng sớm, sau khi tiễn Đường Cẩn Tư ra khỏi cửa, Uyển
Ước như cũ dẫn nha hoàn đi về phía mẹ chồng thỉnh an.
Đường gia người không nhiều lắm, công công mấy năm
trước đã tử trận ngoài sa trường, tiểu cô đã sớm đã xuất giá. Cả phủ đệ to như
vậy, chỉ có mẹ chồng cùng phu quân.
Uyển Ước ngẫu nhiên sẽ cảm thấy tịch mịch, bởi vì phu
quân nàng công vụ bề bộn, hơn nữa thường xuyên cùng đồng liêu xã giao, thời
gian ở nhà làm bạn cùng nàng không nhiều lắm.
Nhưng mà, mỗi ngày ở trong tịch mịch mong mỏi chờ
Đường Cẩn Tư trở về, cũng trở thành một loại tiêu khiển của nàng lúc nhàm chán.
Tính xem hắn bao lâu sẽ về nhà, chờ hắn xuất hiện ở trước mắt, rốt cục có thể
đụng chạm đến hắn ── tư vị ngọt ngào thoáng cái che mất lòng của nàng.
Chờ đợi, lại thành một loại niềm vui thú, chỉ cần hắn
sẽ trở lại.
‘Nương, hôm nay thân thể tốt không?’ Hướng bà bà vấn
an, Uyển Ước thuận theo hành lễ, ngôn hành cử chỉ không khỏi thể hiện ra người
được nuôi dạy cẩn thận.
‘Uyển Ước, ta vừa vặn có việc cùng con thương lượng.’
bà bà hướng nàng cười cười, lập tức gọi nha hoàn mang tới một vật, để tới trên
mặt bàn bên cạnh Uyển Ước.
‘Đây là?’ Uyển Ước mê mang làm theo chỉ thị của bà bà,
ngồi ở bên cạnh bàn, nhìn xem vật đó.
Đó là một bức họa, vẽ cảnh hai vị cô nương trẻ tuổi
tại trong rừng trúc xanh ngắt dựa sát vào nhau.
‘Đây là của thân gia đưa tới, muốn ta cho Cẩn Tư, con
cảm thấy như thế nào?’
‘Cha mẹ con?’ Uyển Ước hoang mang. Song thân đem bức
họa này cho bà bà, còn nói là bức tranh muốn tặng phu quân…… Lần này rốt cuộc
sau lưng có cái hàm ý gì?
‘Nhìn này.’ bà bà ngón tay chỉ vài cái chữ thật nhỏ
trên tấm hình.
Uyển Ước ngước mắt nhìn lại, nhìn thấy mấy chữ đó, rõ
ràng là ── Nga Hoàng Nữ Anh.
Uyển Ước đáy lòng lại cả kinh.
Trong truyền thuyết Nga Hoàng, Nữ Anh là hai nữ nhi
của Nghiêu đế. Về sau, Nghiêu đế truyền ngôi cho Thuấn, tỷ muội hai người liền
cùng nhau gả cho Thuấn, một người phong hậu, một người làm phi. Vợ chồng ba
người lại cùng chung đụng được thập phần hòa thuận. (!Ta phỉ nhổ. Làm gì có
nữ nhân nào chịu cho được)
Uyển Ước, đúng lúc có một muội muội……
Bà bà cùng ám hiệu ẩn tàng trong bức họa này, từ từ
trồi lên mặt nước. Uyển Ước cảm giác được thấy cái lạnh từ sau lưng từ từ vịn
kéo dài tới khắp tứ chi.
‘Uyển Ước a!’ Thanh âm bà bà không nhanh không chậm
vang lên,‘Muội tử nhà con ta đã gặp qua, cùng con thật sự không thể phân biệt
được.’
Lại giống nữa, nhưng không phải là cùng một người.
Uyển Ước nghĩ tại trong lòng, không dám cãi lại.
‘Mẹ con nói nàng từ nhỏ liền quấn quýt con, sau khi
con gả đi lại càng cả ngày buồn bực không vui, ngay cả hôn sự Tiếu gia cũng
không chịu đáp ứng, chỉ muốn sống cùng con.’ (Muốn sống cùng con hay muốn sống cùng
chồng con đấy ạ??)
Uyển Ước lặng im, không muốn hiểu ý nghĩa thứ hai
trong câu nói hàm ý của bà bà.
Nàng gả vào Đường gia mới hai tháng, an phận tuân thủ
quy củ chưa từng làm qua nửa chuyện sai gì, trượng phu cũng đối nàng rất tốt,
vì cái gì cha mẹ nghĩ sẽ đem muội muội lại gả tới đây chứ?
Chẳng lẽ là Uyển Diễn yêu cầu?
Hai tỷ muội cùng chung một chồng? Uyển Diễn làm sao sẽ
nguyện ý? Nàng làm sao có thể tiếp nhận!
Uyển Ước tròn mắt không nói gì, nàng không muốn cùng
người khác chia xẻ Đường Cẩn Tư!
‘Uyển Ước a!’ bà bà thấp giọng gọi tinh thần người vợ
trở về, hiểu rõ nói:‘Việc này ta còn không có hỏi qua ý kiến Cẩn Tư, con tự
mình cùng nó thương lượng trước, như thế nào?’
‘Là.’ Uyển Ước miễn cưỡng quay lại cười một
tiếng.‘Uyển Ước hiểu.’
Nàng hiểu, nam nhân có thể cưới rất nhiều thê thiếp,
thân là Binh bộ Thượng thư Đường Cẩn Tư không có lý do gì ngoại lệ. Nhưng nàng
thích người trượng phu ôn nhu săn sóc này, không muốn để cho một nữ nhân khác
cướp lấy tình yêu thuộc về nàng a!
Bóng đêm dần dần buông xuống.
Bên ngoài dùng qua bữa tối, Đường Cẩn Tư chậm chạp trở
về, cho rằng Uyển Ước đã chìm vào giấc ngủ, không ngờ trong phòng ngủ vẫn sáng
đèn.
Hắn đi vào trong phòng, bước qua gian ngoài, phát hiện
trên bàn xếp đặt một bức tranh Nga Hoàng Nữ Anh thập phần bắt mắt.
Câu chuyện về đôi tỉ muội cùng chung chồng này, thế
nhân thường xuyên truyền miệng.
Đường Cẩn Tư đi vào phòng trong, thấy Uyển Ước đang
nằm nghiêng ở trên giường đọc sách, hắn mở miệng hỏi nàng:‘ Bức họa bên ngoài
kia là tác phẩm của phu nhân?’
Uyển Ước vội vàng ngồi đoan chính.
‘Không, là cha mẹ thiếp đưa cho…… Của chàng.’ nàng nhỏ
giọng trả lời. Tại sao có thể là bức tranh của nàng đây?
Đường Cẩn Tư thoáng kinh ngạc.‘Nhạc phụ nhạc mẫu?’
Bức họa kia ám chỉ quá rõ ràng, hắn làm sao có thể
đoán không ra. Uyển Ước đầy bụng bất an, dè dặt quan sát sắc mặt phu quân. Hắn
sẽ có cảm tưởng gì?
‘Nghe nói muội muội nàng từ chối một hôn sự, ngay cả
Tiếu Dương cũng chướng mắt.’
Uyển Ước ngẩn người, tại khóe miệng cùng đôi mắt sáng
của Đường Cẩn Tư, phát giác được một tia tình triều xôn xao.
Sự bất an của nàng sâu hơn.
‘Thiếp vốn định cầu xin chàng lưu ý giúp Uyển Diễn có
thể tìm được vị hôn phu thích hợp. Nhưng nàng không chịu tiếp nhận, nói là
trượng phu tương lai của nàng, phải là nàng tự mình chọn lựa ……’
‘Nàng thích nam tử hình thức thế nào?’
‘Uyển Diễn ngày thường thích nam tử xinh đẹp. Nàng
nói, công tử Tiếu gia nhìn không đẹp bằng chàng.’
Đường Cẩn Tư nở nụ cười, chính mình vươn tay cởi bỏ
xiêm y, ngồi ở bên cạnh Uyển Ước.‘Muội muội nàng tính thực trẻ con, lựa chọn
con rể có thể nào chỉ nhìn bên ngoài.’
‘Thiếp cũng vậy nói như vậy với nàng……’ Uyển Ước phát
hiện, Đường Cẩn Tư trên miệng tuy nói Uyển Diễn ngây thơ, nhưng vẻ mặt không có
coi thường chút nào, ngược lại ── đối với Uyển Diễn tràn đầy hào hứng.
Nàng tâm bất an, không ngừng trầm xuống.
‘Uyển Ước, nàng cùng muội muội nàng quan hệ tốt
không?’ Đường Cẩn Tư động tay gỡ xuống cái trâm cài đầu trên đầu Uyển Ước.
Hắn ôn nhu vuốt ve mái tóc như tơ của nàng, nàng thoải
mái nhắm mắt lại, cảm thụ một chút nhu tình của hắn. Hi vọng hắn chỉ đối tốt
với một mình nàng, càng ngày càng tốt.
‘Thiếp cùng Uyển Diễn rất tốt, trước lúc xuất giá,
chúng ta đều không rời được đối phương.’ Uyển Ước sẽ không nói dối, thẳng thắn
trả lời hắn.‘Từ nhỏ chúng ta liền như hình với bóng.’
Đường Cẩn Tư ánh mắt rơi vào trên khuôn mặt nàng. Nàng
nửa khép mắt, lông mi khẽ rung động, vạch trần ra nội tâm của nàng rối loạn.
Hắn nhìn chằm chằm lông mi thật dài của nàng, phảng
phất như thấy một con bươm bướm bị thương thống khổ vỗ cánh. Hắn sinh lòng
thương tiếc, cúi đầu hôn một chút mí mắt nàng.
Uyển Ước đột nhiên mở mắt ra, trong mắt nhìn đến hắn
khuôn mặt nhu hòa.
‘Cẩn Tư……’ nàng không biết lòng chua xót từ đâu tới,
quên đi dè dặt, chủ động ôm lấy eo của hắn.
Đang muốn mở miệng đối với hắn nói, nàng thích hắn,
nàng sẽ lấy hết tâm mình thương hắn, chỉ cầu hắn không cần phải thay lòng đi
thích những nữ nhân khác ──
Thậm chí, không cần phải đối muội muội nàng động tâm,
vô luận cha mẹ của nàng dụ dỗ như thế nào!
Nhưng mà, nàng mới mở miệng, mới vừa phun ra tên của
hắn, tiếp theo trong nháy mắt, hắn đã dò hỏi ──
‘Nếu như đem muội muội nàng đưa vào cùng nàng làm bạn,
nàng sẽ cao hứng sao?’
Uyển Ước đang đầy ngập tình yêu triền miên đột nhiên
lạnh cứng. Hắn đang nói đùa, hay có tâm thử dò xét?
Đường Cẩn Tư cảm giác được Uyển Ước biến hóa, mắt sáng
loe lóe, bất nói một từ.
Uyển Ước từ từ thu hồi hai tay đang ôm vào bên cạnh eo
hắn, hô hấp dồn dập, từng chữ từng chữ trả lời:‘Ta sẽ không cao hứng.’
‘Như thế nào, sợ muội muội nàng bị ta ăn đến thiệt
thòi?’ Đường Cẩn Tư cầm ngón tay khẽ run của nàng, dùng thon dài ngón tay của
hắn như khiêu khích trêu cợt đầu ngón tay của nàng.
Uyển Ước cúi đầu xuống, cất dấu hốc mắt dần dần đỏ
lên. Hắn không biết nàng thích hắn, hắn không biết nàng thích hắn đến cỡ nào.
‘Chàng nghĩ cưới Uyển Diễn sao?’ nàng mạnh mẽ tự tỉnh
táo hỏi ngược lại.
‘Ta thường xuyên bận rộn công việc, không thể thường
xuyên cùng nàng, cho muội muội nàng cùng làm bạn, không tốt sao?’
Hắn giảo hoạt đem vấn đề khó khăn ném vào cho nàng,
Uyển Ước chậm chạp ý thức được, trượng phu của mình thật khó đối phó.
‘Thiếp không hy vọng chàng nạp thiếp, tướng công.’
nàng cố gắng duy trì bình tĩnh, ngữ điệu vững vàng tỏ ra sáng suốt.
Đường Cẩn Tư lông mày khẽ nhướng lên, ngón tay nhẹ giơ
cằm nàng nâng lên.
Nàng thuận theo cử chỉ của hắn, để hắn nhìn thấy ánh
mắt cầu khẩn của nàng.
Đường Cẩn Tư cười thán một tiếng.‘Đúng là, nàng vào
cửa mới hơn hai tháng. Lúc này tái giá, cho dù là đón muội muội nàng vào cửa,
đối với nàng cũng quá thất lễ.’
Không, không chỉ là như thế mà thôi ── Uyển Ước đôi
môi khẽ động, nghĩ nói cho hắn biết, cho dù nàng lấy hắn không chỉ hai tháng,
mà là hai năm, hai mươi năm, nàng cũng không nguyện thấy hắn tái giá.
Vừa hé mở miệng được thể môi của hắn vượt lên trước
hôn nàng, khiến lời nàng muốn nói nuốt trở vào.
Uyển Ước không tự giác muốn khóc. Mặc dù được trượng
phu ôm ấp lấy, ngực của hắn ấm áp như vậy, nhưng nàng vẫn cảm giác hình như có
mất mát…… Nàng phát hiện, hắn đối nàng yêu thích không nhiều bằng nàng.