Trường Sinh Bất Tử

Chương 8: Q.1 - Chương 8: Hàn Nha Tấn Công






Ngày thứ ba, quần áo Chung lão gia tử đã bị rách rưới đi rất nhiều, nhưng ông vẫn kiên trì đi về phía tòa núi.

Đứng ở trên đỉnh tòa núi, Chung lão gia tử nhìn lướt qua địa hình chung quanh, ở bên trái có mấy tòa núi trải dài, trong đó tràn ngập chướng khí, chướng khí dày đặc khiến cho phong cảnh đều trở nên mờ ảo, từng luồng chướng khí màu đen khiến cho dã thú và yêu thú bớt đi rất nhiều.

Ở bên phải, có một con sông vô cùng lớn.

- Ài!

Chung lão gia tử thầm than một tiếng, dựa theo bản đồ thì mình đã đi đúng rồi. Với tốc độ này, chỉ hai tháng sau nhất định sẽ tới được Khai Dương tông.

Nhìn về phía xa xa, Chung lão gia tử càng hưng phấn, tiếp tục đi về phía bắc, tuy nhiên vừa tới chân núi, ông đã dừng lại.

Chung lão gia tử nhíu mày nhìn cảnh tượng xung quanh.

Cỏ cây đều bị chặt đứt ư? Chỗ này dường như trước kia từng xảy ra đánh nhau, hơn nữa còn rất kịch liệt.

Chung lão gia tử nhanh chóng đi về phía trước, dựa vào dấu vết đánh nhau, cuối cùng Chung lão gia tử cũng tìm thấy một cỗ thi thể.

Lang thi ư?

Là con sói bạc ngày hôm qua ư? Trong lòng Chung lão gia tử thầm cả kinh, giờ phút này ông thấy ở trên người sói tràn ngập những vết thương, từng vết máu xem ra là bị lưỡi dao sắc bén cắt phải, hơn nữa phần ở trên thân thể còn đông lại như gặp băng tuyết vậy.

Đông lại ư?

Chung lão gia tử ngước nhìn trời, bây giờ tuy không phải là mùa hạ, nhưng hôm nay thái dương cũng rất tỏa sáng, làm sao có thể kết băng được?

Chung lão gia tử lật xem ngân lang một hồi, sau khi lật đến chỗ vết thương bị thanh đao chém trúng, chung lão gia tử rốt cuộc cũng xác định, đây chính là con ngân lang muốn ăn thịt mình.

Ngân lang bị giết chết? Bị yêu thú mạnh hơn giết chết ư? Sau ngân lang liệu còn có yêu thú nào xông lên đánh mình nữa không? Nếu mình không đánh lại, thì sẽ bị giết hại.

Nghĩ tới đây, Chung lão gia tử cả kinh trong lòng, ông nhìn xung quanh một lúc, xác định không có yêu thú nào khác mới lấy thanh tiểu chủy thủ ra cầm trong tay, vạch bụng ngân lang tìm dấu vết.

Tiểu chủy thủ tuy nhỏ, nhưng sắc bén hơn so với đại đao rất nhiều.

Ngân lang mặc dù làn da rất giày nhưng hiện giờ đã chết, không có yêu khí hộ thể, cho nên chỉ cần một thanh tiểu chủy thủ chất lượng bình thường, trong vòng một nén nhang cũng đã đủ vạch người nó ra.

Thân thể bên trong đã đông cứng, Chung lão gia tử vạch ra tìm kiếm một hồi, cũng tìm thấy một tiểu hạt châu nhỏ bằng đầu ngón tay.

Nội đan, là ngân lang nội đan. Yêu thú và dã thú phân chia với nhau chính là nhờ nội đan, yêu thú có nội đan, nhưng dã thú thì không có.

Yêu thú thông qua nội đan hấp thu linh khí đất trời, tinh hoa của nhật nguyệt, đồng thời, nội đan cũng nhờ đó mà có tinh hoa của nhật nguyệt.

Ở trong mắt người tu tiên, yêu lang như thế này một chút pháp thuật cũng không có, nội đan nhất định sẽ kém cỏi, chỉ là đối với Chung lão gia tử thì lại là đại bảo bối.

Chung lão gia tử cất thật kỹ rồi hướng vào bên trong tòa núi.

- Quạ, quạ.

Lúc này, bỗng nhiên một tiếng “quạ” vang lên từ trên đỉnh đầu của Chung lão gia tử.

Nghe thấy thanh âm này, Chung lão gia tử cả kinh trong lòng, ông ngẩng đầu lên thì trông thấy một con quạ. Đôi cánh con quạ này, rõ ràng dài đến hơn hai thước.

Yêu thú Hàn nha ư?

Hàn nha giờ phút này đang nhìn chằm chằm vào Chung lão gia tử, hai mắt đổi sang màu hồng, tựa như coi Chung lão gia tử là cừu địch vậy.

Thấy cảnh tượng như vậy, Chung lão gia tử thầm kêu không tốt. hàn khí, thứ làm ngâng lang đông cứng, không phải là do nó làm chứ?

- Quạ.

Hàn nha vừa kêu, từng đạo bạch khí từ trong miệng nhanh chóng nhả về phía Chung lão gia tử.

Chứng kiến bạch sắc hàn khí này, Chung lão gia tử theo bản năng mà trốn chạy, hàn khí phun lên cây đại thụ, trong nháy mắt cây đại thụ tràn ngập sương tuyết, đông cứng lại.

Chạy! Chạy mau.

Cầm lấy thanh đại đao trong tay, Chung lão gia tử nhanh chóng trốn dưới cây đại thụ, nơi thâm sơn tuyệt địa, rừng núi rậm rạp, cũng rất tiện lợi để Chung lão gia tử trốn chạy.

Chung lão gia tử nhanh chóng trốn chạy, mà Hàn nha cũng không đổi theo, vô luận Chung lão gia tử chạy đến đâu, nó cũng đuổi theo đến đó, thậm chí dường như nó muốn đem khí hàn này làm cho Chung lão gia tử phải đông cứng chết lạnh lại.

Có mấy lần nếu không phải là do Chung lão gia tử trốn nhanh thì đã bị hàn khí đánh trúng, nhưng hàn khí sạt qua bên người, cũng khiến cho cánh tay Chung lão gia tử cảm thấy hơi tê dại.

Lại gặp, nếu cứ tiếp tục như vậy chỉ sợ sẽ bị Hàn nha giết chết mất. Chạy đã một canh giờ rồi mà Hàn nha vẫn không buông tha, Chung lão gia tử lúc này vô cùng lo lắng.

Đột nhiên, trước mặt một Hàn nha nữa bay tới, hai Hàn nha ư?

Hai hàn nha truy đuổi một mình Chung lão gia tử.

Đại đao không biết đã ném đi mất ở nơi nào, Chung lão gia tử lúc này cũng không quan tâm đến nó nữa, bây giờ trong đầu ông chỉ có chạy, chạy, nhưng có thể chạy thoát được hai hàn nha không?

Nghĩ tới đây, trong lòng Chung lão gia tử cảm thấy lo sợ. Sự lạnh lẽo và đông cứng của bàn tay phải đã xâm nhập vào ngực, Chung lão gia tử lúc này liền lấy ra một viên dược hoàn màu đen.

Dược hoàn chống chướng khí!

Chung lão gia tử nuốt vào trong miệng, sau đó thân hình chuyển động, thay đổi phương hướng, xông về phía khu vực tràn ngập chướng khí.

Tị chướng hoàn này được Chung lão gia tử mời rất nhiều thánh thủ trong giới y đạo luyện chế ra.

Tị chướng hoàn có thể trách được bách chướng xâm nhập, có thể ngăn cản được rất nhiều loại chướng khí, nhưng không biết khu vực này có thể chống đỡ nổi không.

Nhưng nếu ở bên ngoài, chỉ sợ không chỉ có hai con hàn nha đuổi giết ông, muốn sống lúc này thì phải liều mạng thôi.

Chung lão gia tử tiến vào trong khu vực tràn ngập chướng khí, bỗng nhiên chân của ông trở nên cứng nhắc, trên giày có một lượng lớn sương tuyết đọng ở đó.

- Hô…

Tháo chạy vào.

- Quạ, quạ…

Hai con hàn nha quả nhiên không dám tiến vào trong khu vực này, không ngừng kêu lớn ở bên ngoài.

An toàn, thực sự an toàn rồi sao?

Chung lão gia tử khẽ lau mồ hôi trên người, dùng chân khí của mình bức lui hàn khí trên đùi đi. Ông nhìn ra bên ngoài thấy hàn nha không muốn rời đi, ngẫm lại chuyện lúc này thì thầm hoảng sợ, nếu như không phải mình đã đạt tới cảnh giới Tiên thiên kỳ thì đã sớm phải chết.

Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên Chung lão gia tử có một cảm giác nhức đầu chóng mặt.

Choáng váng? Dược hoàn này không có tác dụng ư?

Nghĩ tới đây, trong lòng Chung lão gia tử thầm hoảng sợ, ông vội vàng vận công bức độc. Quả nhiên lần này, cánh tay của Chung lão gia tử đã chuyển sang màu đen.

Nhìn cánh tay, Chung lão gia tử thầm cảm thấy lo lắng, Hàn nha bên ngoài không chịu bay đi, mình phải làm sao bây giờ?

Ông nhanh chóng vận chuyển chân khí, nhưng mà chỉ có thể chống cự được nhất thời mà thôi, chướng khí vẫn đang từ từ nhập vào trong thân thể.

Nhưng Chung lão gia tử bỗng nhiên phát hiện, cánh tay mặc dù có chút cảm giác tê dại, nhưng trên đầu vẫn còn có tri giác.

Tri giác ư?

Nghĩ tới đây, trong lòng Chung lão gia tử liền sáng bừng, ông nhanh chóng vận Hồng Loan thiên kinh, Hồng Loan thiên kinh vừa vận một lúc, toàn thân của Chung lão gia tử liền được một đám sương màu hồng bao quanh, không có vật nào có khả năng công kích xuyên qua được, nó có thể ngăn cản được chướng khí bên ngoài.

Hồng Loan mê vụ, hồng loan mê vụ có thể ngăn cản được chướng khí hay sao?

Chứng kiến chuyện này, trong lòng Chung lão gia tử liền thầm cảm thấy mừng rỡ, ông nhanh chóng vận chuyển niệm lực, hình thành nên một Hồng Loan mê vụ, không ngừng khu trừ chướng khí.

Tốn công một hồi, quả nhiên đã giải được toàn bộ độc trên người.

Ở bên ngoài, hai hàn nha vẫn không chịu rời khỏi, vậy mình phải làm sao bây giờ? Hồng Loan thiên kinh cũng chỉ là biện pháp nhất thời mà thô, không thể kéo dài mãi mãi.

Không được, mình phải nhanh chóng rời khỏi đây, xuyên qua khu vực chướng khí này, đi tới đỉnh núi kia, rời khỏi tầm mắt của Hàn nha rồi tiếp tục đi nữa.

Nghĩ là làm liền, Chung lão gia tử nhanh chóng đi về phía bắc.

Sau khi tới đỉnh núi đó có thể khuất được tầm mắt của hàn nha.

Trong lúc leo núi, Chung lão gia tử bỗng nhiên nghe thấy một tiếng động vang lên.

Tiếng động ư? Lại đến từ chỗ đỉnh núi mà mình đi lên này ư? Chung lão gia tử nhíu hai mắt lại, ông đứng dậy, ông biết rằng không thể xem thường thanh âm này,

Đây là một ngọn núi không lớn lắm, nằm ở một sơn cốc, núi đá rất cứng rắn, ở dưới núi ngoài bùn đất còn có một số đá rất cứng.

Càng nhìn càng cảm thấy kỳ lạ, Chung lão gia tử tập trung suy nghĩ cực độ, tuy nhiên Hồng Loan thiên kinh không thể duy trì được lâu, Chung lão gia tử phải tìm kiếm rất nhanh, sau một hồi, ở một góc bí mật, ông đã tìm thấy một sơn động.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.