Chung Sơn lúc này cũng không có tâm trí mà thưởng thức màn y nỉ này, hai tay hắn ôm chặt lấy tảng đá trên đầu, đồng thời dán chặt vào Thiên Linh Nhi.
Tảng đá lớn bị Chung Sơn cắt gọt trở nên vô cùng gọn ghẽ, cho nên dưới áp lực cũng không bị vỡ vụn hay bị nứt ra.
Tốc độ, tốc độ, tảng đá lớn mang theo hai người nhanh chóng bay lên.
Thiên Linh Nhi áp vào thân thể Chung Sơn khiến cho khuôn mặt trở nên đỏ bừng, nàng thậm chí không dám mở to mắt ra.
- Chung Sơn, ngươi có thể buông lỏng ra một chút được không?
Thiên Linh Nhi nhỏ giọng kêu lên.
Nhưng Chung Sơn biết rằng giờ phút này quan trọng như thế nào nên không thể nghe nàng, hắn biết đây chính là thời khắc mấu chốt, bởi vì sắp tới lúc tốc độ trở nên chậm lại, chính là lúc mình rời khỏi tảng đá.
Nhất định phải tới gần tảng đá mới được.
Chung Sơn chế trụ tảng đá lớn, ngày càng ôm Thiên Linh Nhi chặt hơn.
Thấy Chung Sơn không nghe lời mình mà lại còn ôm chặt hơn khuôn mặt Thiên Linh Nhi trở nên ửng đỏ, nàng cảm thấy tức giận trong lòng. Mặc dù nàng biết bây giờ không phải là lúc như vậy nhưng thời khắc này Thiên Linh Nhi vẫn có phản cảm.
Cuối cùng tảng đá lớn cuối cùng cũng không bị đè ép nữa, mà phi thiên bay ra ngoài.
Thiên Linh Nhi cảm thấy chuyện này thật là đáng ngạc nhiên, tảng đá lớn trước kia ở cùng một khối với mình và Chung Sơn mà lúc này lại không còn ở đây nữa.
Giờ khắc này, Thiên Linh Nhi đã biết tại sao Chung Sơn không buông tay, Thiên Linh Nhi vô cùng sùng bái nhìn Chung Sơn, nàng phát hiện ra rằng, trên thế gian này tựa hồ như không có gì có thể ngăn cản được Chung Sơn vậy. Chung Sơn quá thần kỳ, quá lợi hại.
- A….
Tảng đá lớn đã vọt ra khỏi miệng núi lửa cao ba nghìn thước.
Ra rồi, ra rồi, được cứu rồi.
Giờ khắc này, Chung Sơn và Thiên Linh Nhi đều muốn la lớn lên, ở bên ngoài, không khí thật là tốt thật là tốt.
Cả hai hít sâu một hơi.
Bay ra ba mươi thước lên cao, tảng đá dột nhiên dừng lại trên không trung rồi rớt xuống dưới.
- A.
Thiên Linh Nhi kinh hãi kêu lên.
- Phịch.
Tảng đá lớn đã rơi xuống cạnh miệng ngọn núi lửa, hơn nữa hướng về phía dưới núi, rất nhanh rơi xuống.
- A a…
Tảng đá lớn vì được gọt phẳng cho nên cũng rơi xuống rất mau, Thiên Linh Nhi mặc dù được Chung Sơn ôm vào trong ngực cũng cảm thấy có cảm giác khó chịu.
Rốt cuộc, hành trình dài đã kế thúc..
- Ầm.
Tảng đá cuối cùng cũng đã rớt xuống một sơn cốc yên tĩnh.
Trong cuộc hành trình này, thân thể Chung Sơn và Thiên Linh Nhi đều có cảm giác xương cốt tựa hồ muốn rã rời ra.
Chung Sơn khẽ đứng dậy, nhìn Thiên Linh Nhi nói:
- Thế nào rồi? Không sao chứ?
Không, không có chuyện gì.
Thiên Linh Nhi nói.
- Ừ, vậy thì tốt, mau nghỉ ngơi đi, tí nữa ta sẽ mang ngươi đi gặp đại sư huynh.
Chung Sơn cất tiếng nói.
Đó chính là tính cách của Chung Sơn, nói là làm, trước đây hắn đã đáp ứng Linh nhi sẽ đưa nàng tới gặp thì hắn sẽ làm. Tuy nhiên, mình cũng chỉ có trách nhiệm mang Linh nhi đi nhìn đại sư huynh mà thôi, nếu như Thiên Linh Nhi không muốn rời khỏi đại sư huynh, thì hắn cũng phải đi bên cạnh nàng.
Lúc trước hắn đáp ứng với Thiên Tinh tử là sẽ đem Thiên Linh Nhi an toàn trở về, dĩ nhiên là sẽ làm cho được.
Một tháng sau, ở trong khe núi, một chỗ vô cùng kỳ lạ.
Ngọn núi này không cao lắm nhưng giờ phút này có một lượng sương trắng xóa xuất hiện, quả nhiên là một trận pháp do người ta thiết lập nên.
Sương trắng này lan tỏa bốn phía, nhưng lại vây quanh rất nhiều núi cao, đem sương trắng quấn thành một vòng, tựa như là một mái vòm vậy.
Ở các đỉnh núi bốn phía lúc này đã xuất hiện không ít người, chia thành các thế lực khác nhau nhìn làn sương trắng ở giữa, nhưng không có ai tiến lên mà lại lẳng lặng chờ đợi.
Ở đỉnh ngọn núi phía bắc có một đám người Khai Dương tông.
Đại sư huynh đời thứ hai Thiên Sát cùng với tam sư tỷ Bi Thanh Ti cầm đầu bọn họ, tám người khác đứng ở đằng sau chỉ tham mưu mà thôi.
- Sư muội, muội thấy sao?
Thiên Sát nhìn Bi Thanh Ti, trong mắt hiện lên một vẻ ái mộ.
- Thanh Ti đang chờ đại sư huynh nói.
Bi Thanh Ti nhàn nhạt mở miệng, hai con mắt nhìn về phía tòa núi trắng xóa, không thèm để ý tới Thiên Sát, hiển nhiên đối với sự ái mộ của hắn, nàng cũng không hề có cảm giác.
Nhìn thấy thần sắc của Bi Thanh Ti, Thiên Sát hơi cau mày, hắn cũng không nói nhiều nữa, nhìn về phía làn sương trắng ở trung tâm dãy núi.
Ở phía đông toà núi cao, nơi có vị trí tốt cũng bị một đám người chiếm cứ. Đám người này khoảng chừng hai mươi người, cầm đầu là một nữ tử.
Nữ tử này có dáng người cao gầy, cặp chân rất đẹp, dài và thon. Khuôn mặt nàng được phủ một lớp vải đen, cho dù không nhìn thấy mặt nhưng cũng khiến cho người ta âm thầm có một cảm giác xao động.
Khuôn mặt nữ tử vô cùng tự tin lại vô cùng thanh tú, hai mắt vô cùng hữu thần, trên khuôn mặt có một vẻ vô cùng kiêu ngạo, loại kiêu ngạo này không thô tục tầm thường mà mang theo dáng dấp phú quí cao sang.
- Thủy Kính tiên sinh, Hạo Tam đang ở trước mắt, ông nói chúng ta nên làm thế nào đây?
Nữ tử này quay đầu lại, cười cười với một nam tử đằng sau lưng.
Nam tử này khoảng chừng bốn mươi tuổi, khuôn mặt vô cùng nho nhã và anh tuấn, là một điển hình của nam nhân thành thục.
Nam tử này khẽ vung vẩy cái quạt trong tay, tỏ ra trầm ngâm nghĩ kế.
Nghe thấy câu hỏi của nữ tử, Thủy Kính tiên sinh liền khẽ mỉm cười nói:
- Công chúa, người đã có dự tính còn hỏi ta ư?
- Thiên U, bây giờ chúng ta đi xuống bắt Hạo Tam.
Một thiếu niên tuấn tú khác ở bên cạnh ân cần nói.
Chứng kiến dáng vẻ xao động của thiếu niên như vậy, Thiên U công chúa khẽ nhíu mày, nàng không hứng thú nói:
- Có nhiều người như vậy chờ đợi, ngươi cứ đi xuống thì có thể thành công không? Với lại, Hạo Tam là tên ngu ngốc à?
Bị Thiên U công chúa giáo huấn một hồi, thiếu niên này hơi tức giận nhìn về dãy bạch sơn xa xa.
- Thế tử, người cứ kiên nhẫn chờ đợi một chút, cá lớn cần phải từ từ mới câu được.
Thủy Kính tiên sinh cười cười nói.
- Không cần ngươi lắm mồm, ta cùng với Thiên U nói chuyện với nhau, không khiến một tên hạ nhân như ngươi xen vào.
Thiếu niên nhìn về phía Thủy Kính tiên sinh tức giận nói, xem như hắn đem toàn bộ nỗi tức giận do Thiên U công chúa tạo ra chút giận lên người Thủy Kính.
- Cổ Lâm, ngươi câm mồm cho ta, ngươi dám nói chuyện như vậy với tiên sinh sao?
Thiên U công chúa lập tức bất mãn kêu lên.
Giờ phút này, Thủy Kính tiên sinh cảm thấy vô cùng xấu hổ.
- Hắn chính là thuộc hạ của cha ta, ta nói vậy không đúng hay sao?
Cổ Lâm lập tức nói.
Thiên U nhìn Cổ Lâm một cách đầy chán ghét sau đó nàng nói :
- Thủy Kính tiên sinh, ta vất vả lắm mới mời tới được, nếu như ngươi tiếp tục đối xử với tiên sinh như thế thì hãy lập tức đi về, không cho đi theo ta nữa.
- Được lắm, ta không nói nữa là được.
Cổ Lâm lập tức xoa dịu Thiên U công chúa, nhưng khi nhìn về phía Thủy Kính tiên sinh, trong mắt hắn lại hiện ra một vẻ oán hận.
Thủy Kính tiên sinh chứng kiến Cổ Lâm như thế thì cũng chỉ hơi mỉm cười mà thôi, trong mắt của y không nhận ra được tâm tình nào.
Thiên U chứng kiến Cổ Lâm như thế thì chỉ có thể nhăn mày chứ không nói thêm lời nào, sau đó nàng tiếp tục nhìn về phía dãy bạch sơn phía xa xa.
Dãy bạch sơn đó bốn phía nằm ở trong sương mù mênh mông, ở trung tâm lại vô cùng sáng, đỉnh núi tựa như là được cường giả cắt gọt mà thành vậy, chỉ có điều, trên đó mọc rất nhiều cỏ.
Ở trên đỉnh núi có một ngôi chù, trước chùa là một cái sân rộng, ngoài sân hai người đang ở đó.
Một người mặc y phục màu đen, có dáng vẻ của phàm nhân năm mươi tuổi, trên tay lúc này đang cầm một cây phấn trần, quỳ rạp xuống mặt đất, dáng vẻ vô cùng sợ hãi.
- Tam thái tử, không được, người đã ăn đến năm mươi hạt, không thể nào ăn nữa, ăn nữa thì Hạo gia chúng ta sẽ bị tuyệt tự đó.
Người mặc y phục màu đen mang theo một vẻ vô cùng hoảng sợ khuyên giải.
Trước người này là một nam tử mặc bộ đồ màu trắng, nam tử này thoạt nhìn vô cùng tuấn tú, thế nhưng mái tóc lại rối bời, hơn nữa một nửa trong đó đã bạc trắng, chỉ có một số sợi màu đen mà thôi. Đây chính là người mà khắp nơi đang tìm, Hạo Tam.
- Lão Ngụy, ngươi là một thái giám thì biết cái gì?
Hạo Tam lộ vẻ sầu thảm cười nói.
- Tam thái tử, lão Ngụy cùng với lão Triệu hầu hạ Tam Thái tử đã nhiều năm, hiện tại cả gia tộc chỉ còn lại Tam thái tử là độc đinh, nếu thái tử mà chết thì mối thù ngày xưa làm sao mà báo đây, làm sao có thể chấn hưng Hạo gia đây? Tam thái tử người không thể ăn nữa.
Ngụy lão thái giám vội vàng nói.
Thấy dáng vẻ lão Ngụy như vậy, Hạo Tam lộ ra vẻ sầu thảm nói:
- Độc đinh ư? Ha ha, ngươi nhìn xem, bọn họ sẽ thả chúng ta ra sao? Độc đinh, bọn họ muốn giết hết Hạo gia, dù sao ai cũng phải một lần chết, chỉ là lần này đã liên lụy đến ngươi.
- Tam thái tử, lão Ngụy là nô tài của Hạo gia, sau khi chết cũng là nô tài, phục thị thái tử là phúc khí của nô tài, lão Ngụy không sợ chết.
Lão Ngụy lập tức nói.
Thấy biểu hiện của lão thái giám trước mặt, Hạo Tam tỏ ra một vẻ cảm khái.
- Lão Ngụy, lần này chúng ta chạy trời cũng không khỏi nắng, chỉ là ngươi yên tâm, Hạo Tam sẽ không vì chuyện ta chết mà phải tuyệt tự, ta đã để lại một huyết mạch đưa vào trong long cung, ở long cung nhất định nó có thể sống sót, cái chết của ta sẽ thu hút hết sự chú ý của mọi người, và nó có thể có một sự sống yên ổn.
Trong mắt Hạo Tam hiện lên một vẻ kiên định nói.
- Thật, thật vậy không?
Lão Ngụy vui vẻ nói, giống như người đó là huyết mạch của y không bằng.
- Đã ở trong Long cung thì an toàn của nó sẽ được đảm bảo tuyệt đối, ngươi mau đem “Bổ Thiên đan” ra đi.