Một tiếng vang thật lớn kêu lên, Chung Sơn lại thổ ra một ngụm máu tươi.
- Bịch.
Chung Sơn nặng nề đâm về phía vách tường bằng thủy tinh, bất tử kiếm rơi xuống đất, tuy bị người ta đánh lén, như Chung Sơn biết không cần phải đấu lại, đấu pháp lưỡng bại câu thương của Chung Sơn chính là mong muốn Sơ Cửu ra tay.
Hai người lưỡng bại câu thương, Sơ Cửu phải ra tay, chắc chắn phải ra tay.
Quả nhiên, thấy hai người chuẩn bị chém đứt cánh tay của nhau, Sơ Cửu đột nhiên vọt tới, một chưởng đánh Chung Sơn văng ra, đâm về phía vách tường bằng thủy tinh.
Sơ Cửu này đánh ra sau đó đỡ lấy thiếu niên.
Thiếu niên hơi oán hận nhìn Sơ Cửu nhưng cũng không trách, dù sao thời khắc này, Sơ Cửu không thể không ra tay.
Khẽ che miệng vết thương lại, sau đó thiếu niên nhìn về phía Chung Sơn.
- Ngươi rất mạnh, trong số những người cùng cấp với ta, ngươi chính là người mạnh nhất, ta và ngươi đánh ngang nhau, hy vọng ngày sau tái chiến, ngươi không làm cho ta thất vọng.
Thiếu niên đem trường kiếm tra lại vào trong vỏ kiếm.
- ta tên là Kiếm ngạo, ta tin rằng ngươi sớm muộn gì cũng sẽ tái chiến với ta ở Danh Dương thần châu.
Thiếu niên chăm chú nói, hiển nhiên đối với danh tự này thiểu niên rất ít khi nói cho người khác biết.
- Xin cáo từ.
Chung Sơn gật đầu nói, bước ra một cánh cửa rồi đi ra ngoài.
Chung Sơn ôm vai lập tức tiến về phía cánh cửa khác, ở trong đó bây giờ hoàn toàn trống rỗng, linh thạch đã bị mọi người lấy đi, hiển nhiên là đã có người đi vào bên trong. Chung Sơn ôm đầu vai, thân hình nhoáng một cái, biến thành một cái bóng rồi chìm xuống mặt đất.
Chung Sơn rời khỏi, Kiếm Ngạo và Sơ Cửu cũng ở lại nơi đó, Sơ Cửu làm hộ pháp, Kiếm Ngạo điều tức một lúc mới từ từ mở to mắt ra.
Kiếm Ngạo nhíu mày nhìn về phía Sơ Cửu sau đó mở miệng nói:
- Sơ Cửu, sở trường của Chung Sơn chính là kiếm pháp sao?
- Không biết, chỉ có điều ngộ tình của hắn có có khả năng vượt ra khỏi phạm trù luyện kiếm, giống như công tử, không thể nói là chỉ biết một mình kiếm pháp.
Sơ Cửu nghĩ nghĩ rồi nói.
- Không chỉ có như vậy mà thân pháp của hắn còn vô cùng quỷ dị, không quỷ mị.
Sơ Cửu lại tiếp tục nói.
- Không sai, loại thân pháp quỷ mị này quá….
Kiếm Ngạo nghĩ nửa ngày vẫn không ra một danh từ nào thích hợp.
- Công tử, người có muốn điều tra thêm chi tiết về người này không?
Sơ Cửu suy nghĩ một chút rồi nói.
- Không cần, kỳ tài ngút trời này lần sau phải phân thắng bại ở Danh Dương Thần Châu, hôm nay thắng bại chưa định, lần sau ta lại có cơ hội thỉnh kiếm, đến lúc đó xem hắn đã tiến triển ra sao.
Kiếm Ngạo suy nghĩ một hồi rồi nói.
- Dạ.
Sơ Cửu gật đầu nói.
Trên đỉnh núi, Thiên U công chúa nhìn bốn phía, A Nhị cũng không thấy được chỗ nào có vẻ kì dị cả. Trong lòng Thiên U công chúa bỗng nhiên có một cảm giác thật không ổn, lúc Chung Sơn ôm vai đi ra khỏi cánh cửa Thiên U công chúa cảm nhận được thật không ổn.
Không ổn ư? Một cảm giác kỳ lạ.
Đột nhiên Thiên U công chúa nghĩ tới ba nữ tử của Chung Sơn từ lúc bước vào trong cánh cửa đến giờ vẫn chưa đi ra. Chuyện gì đã xảy ra, Chung Sơn bỏ lại hai nữ tử đó ư?
Không đúng, tuyệt đối không phải là bỏ rơi, ba nữ tử tiến vào một cánh cửa, kết cục không hề rời ra khỏi ở một cánh cửa khác. Tại sao lại không đi ra? Tại sao chỉ có Chung Sơn đi ra vậy?
Thiên U công chúa cả kinh, với trí tuệ của nàng, nàng cảm nhận được không ổn.
- Không hay, mau đi thôi.
Thiên U công chúa đột nhiên quát to lên một tiếng, dẫn đầu đám người mà bay lên. Thủy Kính tiên sinh và Cổ Lâm tuy khó hiểu nhưng vẫn đi theo Thiên U công chúa về một cánh cửa phía xa xa.
- Đại bá.
Bi Thanh Ti hơi thương cảm nói.
- Được rồi, ngươi mau cầm lệnh bài đi, sau đó đi lấy phần chứng cứ thứ hai, ta chỉ cần được chôn cất ở Bát Môn Kim Tỏa trận là đã thỏa mãn rồi.
Thái Hư tử nhìn Bi Thanh Ti rồi nói.
- Dạ.
Bi Thanh Ti gật gật đầu.
Thiên Linh Nhi ở bên cạnh không nói gì cả, cùng với Chung Sơn nhìn về phía Anh Lan.
Anh Lan nhắm hai mắt lại tựa như là mê ngủ, ngã vào trong lồng ngực Chung Sơn.
Thái Hư tử quay đầu nhìn về phía Anh Lan nói:
- Nàng ta dung hợp trận hồn cần có thời gian mới có thể tỉnh lại.
- Đa tạ tiền bối.
Chung Sơn trịnh trọng nói.
- Ừ.
Thái Hư tử gật gật đầu.
Bỗng nhiên, Thái Hư tử vẫy tay một cái, ở trước mặt Thái Hư tử bỗng nhiên xuất hiện một cánh của, ở bên ngoài cánh cửa này có một khu rừng, ánh trăng nhàn nhạt chiếu xuống, có một vẻ vô cùng u tĩnh.
- Các ngươi đi đi, từ cánh cửa này mà ra thẳng bên ngoài.
Thái Hư tử nhìn mọi người rồi cất tiếng nói.
- Đa tạ.
Chung Sơn gật gật đầu.
Chung Sơn ôm Anh Lan, Bi Thanh Ti và Thiên Linh Nhi cũng theo sát phía sau.
Trong khoảnh khắc này, Thiên U công chúa đã mang theo một nhóm người đột nhiên xông vào.
Trong nháy mắt, Thiên U công chúa cả kinh kêu lên:
- Chung Sơn.
Tiếng nói này của Thiên U ẩn chứa một sự không thể tưởng tượng nổi, còn có một vẻ oán hận cực độ.
Những người khác cũng không thể tưởng tượng nổi nhìn Chung Sơn và ba nữ tử kia đi ra ngoài. Đôi mắt họ trợn trừng lên, làm sao có thể xảy ra chuyện này được?
- Biến.
Thái Hư tử khẽ vẫy tay, cánh cửa cũng biến mất trong hư không.
Chung Sơn mang theo ba nữ tử cứ như vậy mà biến mất trước mặt mọi người.
Giờ phút này, ngoại trừ Thủy Kính tiên sinh, mọi người đều cắn răng oán hận.
- Cái tên Chung Sơn kia, hắn đã lừa gạt chúng ta.
Cổ Lâm tức giận nói.
Thủy Kính tiên sinh phe phẩy quạt lông, khuôn mặt lộ vẻ cảm thán nói:
- Lúc trước đã nói là tất cả toàn bộ dựa vào vận khí có vận khí thì ai cũng có thể sở hữu Trận hồn.
Thiên U công chúa bây giờ vô cùng căm phẫn, trước kia nàng đối với Chung Sơn nổi lên lòng mến tài nên muốn thu nhận, còn nói với A Đại ở trên đường chiếu cố cho hắn. Nhưng đối tượng được chiếu cố này, bề ngoài trông có vẻ là một tên gia hỏa yếu nhược nhưng đã sắp xếp mọi chuyện từ trước.
Sự việc nghịch chuyển kinh thiên này tựa như đã châm chọc đến trí tuệ của Thiên U công chúa vậy.
- Thủy Kính bái kiến Thái Hư tử.
Thủy Kính tiên sinh hướng về phía Thái Hư tử nói.
Giờ phút này, bốn phía mọi người đều đã đổ dồn ánh mắt về phái Thái Hư tử, bọn họ đều không biết lúc này Chung Sơn đã đi tới nơi nào.
- Thủy Kính, Đại La tiên sinh, Thủy Kính tiên sinh, kính ngưỡng đã lâu, chỉ là lần này ta đã tìm thấy truyền nhân của trận hồn và truyền cho người đó, thật là xin lỗi.
Thái Hư tử lắc đầu nói.
- Lão già, tại sao lại đưa trận hồn cho bọn họ?
Cổ Lâm lập tức ảo não kêu lên.
Nghe thấy giọng nói không khánh khí của Cổ Lâm, Thái Hư tử liền nhướn mày, trong mắt hiện lên một vẻ tức giận.
- Câm mồm.
Thiên U công chúa lập tức hướng về phía Cổ Lâm kêu lên.
Sự phẫn hận lúc đầu của Thiên U công chúa với Chung Sơn bây giờ đã biến mất, lúc này nàng đang trừng mắt nhìn Chung Sơn. Tuy nói mọi người ở đây không sợ Thái Hư tử nhưng đều biết y chính là chủ trận, hơn nữa nếu như cần thiết y có thể đồng quy ư tận.
- Tiên sinh thứ lỗi, trận hồn đã có truyền thừa vậy thì không quấy rầy nữa.
Thiên U công chúa nói.
- Ừ.
Thái Hư tử nhắm mắt lại gật gật đầu
Thiên U công chúa quay đầu lại trong phẫn hận, sau đó nàng nhanh chóng suất lĩnh một đám người, đi ra khỏi cửa.
Tâm tình của Thiên U công chúa vô cùng đau đớn, đây là lần đầu tiên nàng thảm bại như vậy. Cho tới bây giờ vẫn chưa có ai lớn gan làm mình phải thiệt thòi như vậy, cũng không có ai có thể làm cho mình thiệt thòi lớn như vậy.
Chung Sơn, Chung Sơn!!!
Giờ phút, này Thủy Kính tiên sinh cũng theo mọi người mà ra ngoài, vừa đi vừa phe phẩy quạt lông.
- Thủy Kính tiên sinh, Chung Sơn không hiểu đại trận, vậy tại sao hắn lại có thể đến chỗ của Thái Hư tử vậy?
Cổ Lâm vừa đi vừa mắng.
- Không, người này tâm tư kín đáo không phải là không hiểu đại trận, thậm chí hắn còn am hiểu hơn cả với thần. Chỉ là thực lực của người này quá thấp cho nên không biểu lộ ra ngoài mà thôi, huống hồ không ngờ trí tuệ của hắn lại phi thường như vậy, đối với sự hấp dẫn của trận hồn còn có thể tính táo để xử lý mọi chuyện.
Thủy Kính tiên sinh lắc đầu cảm thán nói
Tiếp theo, Thủy Kính tiên sinh cũng không nói gì nữa bởi vì y đã nhận ra trên khuôn mặt của Thiên U công chúa có một biểu hiện bất thiện, đây cũng là lần đầu tiên hắn chứng kiến nàng ta như vậy.
Mọi người đi ra khỏi đại trận, bay tới một đỉnh núi, nhìn về phía sa bạo đại trận phía trước, rồi lại nhìn ánh trăng dưới đáy sông trong đêm tối.
- Công chúa, không cần phải tìm, người này hành sự cẩn thận, bây giờ chắc chắn không thể nào tìm hắn được.
Thủy Kính tiên sinh lắc đầu nói.
- Thiên U tiểu tử kia ở Khai Dương tông, chúng ta đến đó tìm hắn, băm hắn thành tám khúc.
Cổ Lâm lập tức nịnh nọt nói. -
- Câm miệng, Khai Dương tông ngươi há có thể đi vào hay sao? Nếu như có xảy ra chuyện gì, phụ thân ngươi cũng không thể bảo vệ được ngươi, còn nữa chuyện này các ngươi quên đi, không cần phải tìm Chung Sơn nữa.