Âm Nguyệt hoàng triều đã để lại vết sẹo trên mặt ngươi, ngươi chính là đã chiến đấu cùng Âm Nguyệt hoàng triều sao?
Chung Sơn nhíu mày nhìn về phía Nam Phách Thiên, nhìn về phía vết sẹo này mà hỏi.
- Đúng thế.
Âm Nguyệt hoàng triều quá mạnh mẽ, ở chỗ ta, mười bảy doanh trại tiên phong, có tất cả ba trăm người, toàn quân bị bại, thậm chí doanh trưởng Kim Đan kỳ cũng đều bị giết chết, ngoại trừ mình ta may mắn chạy thoát tất cả đều không sống sót.
Trong mắt Nam Phách Thiên hiện lên một vẻ đau thương mãnh liệt.
Chung Sơn châm cho Nam Phách Thiên một chén trà rồi khẽ thởi dài. Sa trường chính là một nơi vô tình, ngày xưa mình cũng không phải như thế hay sao? Nhìn đám huynh đệ ngã xuống, lòng cũng trở nên đau như cắt.
- Còn sống là tốt rồi, ngươi có như là sống thay phần huynh đệ đã chết đi.
Chung Sơn nói.
- Ừ.
Nam Phách Thiên nhìn Chung Sơn không ngờ rằng Chung Sơn lại biết chỗ bi ai ở trong lòng mình,
- Phương đông thì sao?
Chung Sơn mở miệng hỏi hắn.
- Phương đông ư? Ở phương đông phía Đong nam, đông bắc là một nơi có tên là lang vực. Ngươi muốn đi nơi này thì phải qua “Thiên Lang đảo”. Chúng lúc này vẫn còn tốt một chút, ở phía tây Thiên Lang đảo, nói cách khác khu vực đảo này vô cùng hung hãn. Ngoại từ một số ẩn sĩ cá biệt, thì các tông môn ai cũng không được đi vào trong đó, ngay cả Amm Nguyệt hoàng triều cũng không dám bước vào. Bởi vì nơi đó chính là nơi hùn mạnh nhất thiên hạ, cho dù là mang cả vùng đất thần châu cũng không sánh lại Thiên Lang.
Nam Phách Thiên chú thị noi.
- Vậy ư?
Chung Sơn ngạc nhiên nói.
- Dù sao ta cũng chỉ là nghe nói chứ không rõ ràng. Ta chỉ biết rằng ở nơi đó rất lợi hai, các vị tông chủ ở đó tu vi cao rất là nhiều.
Nam Phách Thiên nghĩ nghĩ rồi nói.
- Rất nhiều ư?
Chung Sơn nghe thấy những lời này thì kinh hãi. Tông chủ đã đạt tới Nguyên Anh kỳ, nơi đó thật sự lợi hại như vậy sao?
Không nói đến chuyện này nữa, hai năm nay tu hành của ngươi thật tiến bộ, rõ ràng là đã đạt tới tiên thiên tầng thứ sáu, sư tôn nói là ta có thể động đao với ngươi, bây giờ chúng ta thử xem.
Nam Phách Thiên đột nhiên tự tin nói.
- Được.
Chung Sơn đáp , chiến đấu, Chung Sơn cần chiến đấu.
- Ngày mai giữa trưa, hẹp gặp nhau ở Khai Dương đình.
Nam Phách Thiên nói.
- Đúng giờ phó ước.
Chung Sơn gật đầu.
Sau đó, Nam Phách Thiên rời khỏi. Đối với Chung Sơn, Nam Phách Thiên không dám khinh thường, tuy Chung Sơn mới đạt tới Tiên thiên tầng thứ sáu, cách hắn đến ba tầng nhưng một năm trước, Nam Phách Thiên đã thua vì sự khinh thường, tuy nói là chỉ dùng hai thành lực lượng nhưng thua cũng là do khinh thường hắn.
Nam Phách Thiên biết rằng Chung Sơn có bí pháp để có thể tăng lực lượng, cho nên phải cẩn thận.
Sau khi Nam Phách Thiên rời khỏi, Chung Sơn mới từ từ lấy “Vân chi tinh” mà tông chủ cho mình.
Vân chi tinh chính là bảo vật hi hữu của thiên địa. Đương nhiên cái này cũng chỉ là đối với người đạt dưới Nguyên Anh kỳ mà thôi, trên Nguyên Anh kỳ thì chỉ cũng giống như vật vứt đi vậy.
Hồng lăng của Thiên Linh Nhi có thể bay chính là vì Hông lăng đã sát nhập với Vân chi tinh. Triệu Sở Hướng không có vân cho tinh nên không thể đạp thương mà phi hành.
Chỉ có cường giả Nguyên Anh kỳ mới có thể bay lượn trong đất trời. Còn Kim Đan kỳ thì không thể làm được.
Cường giả Kim Đan kỳ có thể ngự kiếm mà giết địch, nhưng muốn ngự kiếm mà phi hành thì phải đến Kim Đan hậu kỳ, cự ly phi hành cũng không được quá xa, chỉ khi phi kiếm sát nhập với vân chi tinh mới có thể tự do bay lượn.
Chung Sơn để ý thấy những Kim Đan kỳ phi hành, phần lớn đều có vân chi tinh trong bảo kiếm.
Vân chi tinh là một vật vô cùng hi hữu, mười vạn linh thạch cũng không thể mua được một quả, cho nên nó vô cùng trân quý, hơn nữa còn là một vật phẩm vô cùng tiêu hao. Một cái cũng chỉ phi hành được trong vòng một trăm năm. Thời gian trôi qua nó liền dần dần mất đi.
Chung Sơn nhẹ nhàng lấy Ngạc Mông đao của mình ra, đem Vân chi tinh đặt lên trên đó. Ở trên Ngạc Mộng đao, vân chi tinh từ từ xuyên thấu vào bên trong.
Chung Sơn cùng với Ngạc Mộng đao có sự liên hệ với nhau, trong khoảng khắc mà vân chi tinh dung nhập vô, Chung Sơn cảm thấy có một cảm giác kỳ dị tràn ngập bên trong.
Hắn nhẹ nhàng buông chuôi đao ra, đại đao rõ ràng đang nổi lên trên không trung, không hề nhúc nhích.
Cảm giác này vô cùng hiếu ky, tựa như là thần thức mà sư tôn đã từng nói qua với hắn. Giống như là lão già lần trước mà Thiên Linh Nhi đã gặp qua ở miệng núi lửa, lão già đó đã dùng thần thức thao tùng mọi vật, khống chế Chung Sơn và Thiên Linh Nhi. Mà hiên tại, vân chi tinh này phảng phất giống như là thần thức, Chung Sơn bình thường có thể khống chế đại đao, nhưng chuôi đao nhưng lại không thể khống chế thức khác .
Hơn nữa, muốn đạt tới cường độ thần thức khống chế ngoại giới, phải ít nhất đạt tới Nguyên Anh kỳ.
Đại thế giới, cô kỳ bất hữu, vân chi tinh đúng là thần kỳ.
Chung Sơn nhẹ nhàng bước lên trên đại đao, Đại đao cứ như vậy đưa Chung Sơn lên trên không trung.
Thật thần kỳ! Thật là thần kỳ!
Chung Sơn khống chế đại đao bay lên trên trời.
Chung Sơn bay lên, hắn cố gắng không để cho mình rơi xuống, trong lòng chỉ có một cảm giác đầy hưng phấn.
- A……
Phi hành, đây chính là phi hành. Chung Sơn đã ước ai được phi hành từ lâu, năm nay tám mươi hai tuổi, Chung Sơn đã hoàn thành được ý nguyện.
Sau khi bay đến hai canh giờ, Chung Sơn mới từ từ hưng phấn hạ xuống thủy tạ.
Mà trong lúc Chung Sơn phi hành, có rất nhiều mục quang nhìn về phía hắn.
Thiên Tinh Tử đứng ở trên đỉnh Khai Dương Tông. Nhìn Chung Sơn có ngộ tính cao như vậy thì trong lòng cảm thán, ông vuốt ve chòm râu, trên mặt hiên lên một vẻ thỏa mãn.
Lần đầu tiên bay, đây chính là lần đầu tiên bay đó! Vậy mà có thể thực hiện nhiều kỹ xão như vậy sao? Những động tác kia, chính mình cũng không nghĩ ra, Chung Sơn thật là thông minh.
Mà lúc này ở Tuyết Trúc phong, Bi Thanh Ti ở phía sau lưng Cô Sương Tử cũng nhìn về phía Chung Sơn nhu hòa trên không trung, trong mắt hiện lên một vẻ nhu hòa.
Mà ở trong một sơn cốc bí mật, Niết Thanh Thanh cũng nhìn Chung Sơn bay ở trên trời, trong mắt nàng hiện lên một vẻ tức giận, nàng cầm lấy một hạt tùng tử, nhiều lần muốn bắn lên không trung nhưng đều kìm hảm lại được.
Thiên Sát cũng cùng những sư đệ của hắn ở cùng một chỗ. Nhìn thấy Chung Sơn bay lên trên bầu trời, trong mắt hắn hiện lên một vẻ kinh ngạc, một vẻ đầy sát khí.
Chung Sơn trở về thủy tạ của mình rồi khoanh chân nhắm mắt điều tức. Chung Sơn cũng biết rằng không nên quá phô trương, nhưng được bay lượn hưng phấn như vậy, thì ai có thể nhịn được?
Ngày hôm sau, không biết tin tức tại sao bị lội ra, chuyện Nam Phách Thiên và Chung Sơn luận võ ở Khai Dương đỉnh đã truyền rộng ra đám đệ tử đời thứ ba. Đám đệ tử Kim Đan kỳ đời thứ hai không có hứng thú nhưng mỗi người đệ tử đời thứ ba thì đều hào khí bừng bừng. Nam Phách Thiên cường hãn thế nào ai cũng biết, hơn nữa hắn còn đạt tới Tiên thiên tầng thứ chín, lần này luận võ với một người đạt tới tầng thứ sáu là có chuyện gì xảy ra đây?
Các đệ tử đời thứ ba hai năm trước lại càng hưng phấn. Thời gian hai năm đã đến rồi sao? Đương nhiên cũng có mấy người đạt tới Tiên thiên tầng thứ sáu, chính là những người lần trước tranh đoạt Không Linh Châu, bọn họ bây giờ tu vi cũng đạt được như Chung Sơn.
Nhưng mà càng về sau, tu vi lại càng kham khổ. Chung Sơn mới đạt tới Tiên thiên tầng thứ sáu mà dám đối đầu với Tiên thiên tầng thứ chín rồi sao?
Cho nên một số đệ tử đời thứ ba lúc này đã chờ ở dưới đỉnh Khai Dương phong. Chờ xem Chung Sơn và Nam Phách Thiên quyết đấu với nhau.
Thiên Tinh Tử cũng nghe tin này, khi nghe thấy ông cũng chỉ coi là bình thường. Lúc này ông cũng với Huyền Tâm Tử hai người đứng trên đỉnh núi nhìn xuống dưới. Dù sao người luận võ cũng là đệ tử của hai người.
- Sư huynh, huynh cảm thấy Nam Phách Thiên bao lâu thì thắng?
Huyền Tâm Tử khẽ cười hỏi.
- Thắng bại chưa định, làm sao đệ biết Nam Phách Thiên nhất định sẽ thắng mà không phải là Chung Sơn thắng?
Thiên Tinh Tử lắc đầu cười nói.
- Biểu hiện của Chung Sơn khi luận võ trên núi lần trước cho thấy hắn có bí pháp kích thích chân nguyên, nhưng mà dù sao cũng kém đến ba tầng, hơn nữa Nam Phách Thiên cũng có bí pháp của nó.
Huyền Tâm Tử nói.
- Nam Phách Thiên cũng sắp đạt tới Tiên thiên tầng thứ mười, một tiên thiên tầng thứ mười đối phó với tiên thiên tầng thứ sáu thì đúng là Nam Phách Thiên được đánh giá cao hơn, Nhưng mà ta nghĩ rằng Nam Phách Thiên sẽ không dùng bí pháp huyết mạch truyền thừa của mình, cho nên việc thắng bại hôm nay thật sự là khó lường.
Thiên Tinh Tử khẽ cười nói.
- Chung Sơn ngoại trừ căn cốt kém thì ngộ tính vô cùng lớn, ta thấy nhất định đây sẽ là một trân long tranh hổ đấu. Những đệ tử đời thứ ba này, đều là tương lai của Khai Dương Tông chúng ta.
Huyền Tâm Tử gật đầu nói.
- CHúng ta cứ chờ xem đã. Thiên Tinh Tử gật đầu nói.
Hôm nay luận võ, Thiên Sát vẫn chưa tới xem, bởi vì hắn vô cùng xem thường những người Tiên thiên này. Mà Bi Thanh Ti và Niết Thanh Thanh lúc này thầm đứng ở trong một chỗ khuất, mong chờ cuộc quyết đấu. Đối với Chung Sơn, Niết Thanh Thanh cảm thấy mình nhìn thật không thấu, nàng muốn xem xem người này rốt cuộc có gì mà khiến Thiên Linh Nhi si mê như vậy.
Thời gian chính ngọ đã tới.
Chung Sơn bước lên hiên ra trước mặt mọi người.
Chung Sơn từ từ đi ra trước sân rộng dưới đỉnh Khai Dương Tông, mục quanh hắn quét về bốn phía, nhìn thấy có nhiều đệ tử đời thứ ba đến xem như vậy, Chung Sơn chỉ khẽ nhíu mày, rồi bước ra nhắm mắt trầm tĩnh chờ đợi.