“Tội đáng muôn chết!” Lôi Đình tướng quân quỳ rạp xuống hổ thẹn nói. Đồng thời lòng hận thấu xương. Nếu không phải kẻ đó, bản thân sao không phạm phải sai lầm lớn thế này? Đều do hắn, đều do hắn!
Lục Đạo hết cách, quay đầu nhìn về phía Lôi Đình tướng quân đang quỳ, lệ khí chợt lóe trên mặt. Nếu không phải Lôi Đình, kế hoạch của mính há sẽ thành công cốc?
Nhân sinh chuyển ngoặc, một bước ngoặc rất lớn. Lần này làm lỡ việc, không biết phải chờ đến lúc nào mới có cơ hội thứ hai.
Nhìn Lôi Đình tướng quân, hoàng đế hít sâu mấy hơi mới ép chặt được buồn bực trong lòng xuống.
Hoàng đế an ủi nói: “Cũng không hoàn toàn trách ngươi, nếu ta không để ngươi tới mặt bắc thì không xảy ra chuyện.”
Một tên sau hoàng đế Lục Đạo nói: “Nói đến, đều do tên nam tử kia, lần trước chẳng những không chết, mà lần này còn dẫn Lôi Đình phạm vào sai lầm lớn như vậy. Đều do hắn, nếu không vì hắn, đại kế của bệ hạ há thành công cốc?”
“Đúng, chính là người đó, người đó tội chết vạn lần.” Những người khác dồn dập phụ họa, hiển nhiên là muốn nói đỡ cho Lôi Đình tướng quân.
Hoàng đế hít sâu một hơi, nhìn nhìn chúng nhân, lại nhìn Lôi Đình tướng quân đang quỳ trướ mặt, trong mắt chớp qua một cỗ phẫn nộ.
Hoàng đế ngưng thần kêu lên: “Lôi Đình”
Lôi Đình lập tức ứng thanh: “Vâng”
Hoàng đế nói: “Người đó tội ác chí cực, lần này thất bại đều do hắn tạo thành, ngươi lập tức đuổi giết hắn, lập công chuộc tội, nhất định phải giết chết hắn, ngươi đó không chết thì đừng trở về gặp mặt ta.”
Hiển nhiên hiện giời cần có kẻ gánh tội, mà Chung Sơn vừa vặn là đối tượng thích hợp nhất để chúng nhân hả giận.
Lôi Đình lập tức kêu lên: “Vâng”. Hiển nhiên, thù hận với Chung Sơn trong lòng y đã thăng lên cực hạn.
Thi tiên sinh đứng bên cạnh lặng yên quan sát, nghe thấy hoàng đế sai Lôi Đình tướng quân đuổi giết Chung Sơn, Thi tiên sinh không lo lắng chút nào, còn có phần mong đợi. Giống như mong đợi Chung Sơn bị đuổi giết, sau đó sẽ chuyển nguy thành an vậy.
Lục Đạo lại nói: “Về triều”.
Chúng nhân dồn dập ứng thanh: “Vâng”.
Tiếp đó chỉ lưu lại một mình Lôi Đình tướng quân, những người khác cùng theo Lục Đạo bay nhanh về phía bắc, nơi ở của Âm Nguyệt hoàng triều.
Lôi Đình tướng quân nhìn về phương hướng hoàng đế rời đi, nắm tay xiết chặt, một loại quyết tâm chợt sinh, sau đó quay đầu về hướng đông, nhất định phải giết chết Chung Sơn, báo ân của bệ hạ.
Nhưng phương đông là lang vực, hiện giờ Lôi Đình không đám đi, muốn chết chắc?
Có điều Lôi Đình tướng quân cũng đoán được khái thân phận của Chung Sơn. Lần trước nhìn thấy hắn, Khai Dương Tông, đệ tử Khai Dương Tông? Hắn tránh ở Lang vực, chẳng lẽ tránh được cả đời? Hừ! Tốc độ Thanh Vân lang tướng cực nhanh, lần nữa hạ xuống ngoại vi sơn cốc, lúc này trời đã sáng, nhưng vạn lang trong sơn cốc vẫn chưa lui đi, hơn nữa càng lúc càng nhiều.
Vô số lang bò rạp trên mặt đất khắp bốn phương, bộ dáng vô cùng cung khiêm, nhìn đại lang bốn phương quỳ rạp dưới đất, Thanh Vân lang tướng lập tức hiểu ra chuyện gì.
Chí tôn tới.
Thân hình Thanh Vân lang tướng hơi run, lần nữa hóa thành hình người, bay về phía sơn cốc.
Tất cả đại lang đều dừng ở rìa ngoài sơn cốc, ngay cả đại lang dẫn đầu cũng lui ra, bò tạp trên mặt đất.
Thanh Vân lang tướng nhanh chóng bay vào trong.
Trong sơn cốc trừ tiểu lang và Chung Sơn thì còn có một nam tử áo trắng.
Nam tử áo trắng có bộ dáng chừng năm mươi tuổi, đầu tóc trắng xóa phất phơ sau gáy. Trong khi đó lông mi của nam tử lại thuần màu đen.
Nam tử đứng ở kia, giống như căn bản không hề tồn tại, cảm giác vô cùng kỳ quái, giống như đã dung hợp với cảnh vật bốn phía, thiên nhân hợp nhất, khiến cho người ta không thể có chút lơ là, cho dù là khẽ lắc đầu cũng khiến người ta không nhớ rõ hắn vậy.
Lúc này tiểu lang không ở bên Chung Sơn mà lại đi tới dưới chân nam tử, đầu nhỏ không ngừng quẹt quẹt váo ống quần nam tử.
Nam tử nghiêm túc nhìn Chung Sơn, hai tay đặt sau gáy, hệt như đang thẩm tra tù nhân.
Chung Sơn bình tĩnh đứng trước mặt nam tử.
Không phải Chung Sơn không nói chuyện, mà là không mở miệng được. Nam tử trước mặt chưa hề phóng thích chút áp bách nào với mình, nhưng lúc nhìn vào tròng mắt nam tử, Chung Sơn đột nhiên có cảm giác bị nhiếp hồn. Đôi mắt thâm sâu như nước hồ, hút tất cả ý thức của mình vào đó, chỉ cảm thấy hồn phách bản thân như đang đung đưa trong thân thể, một khắc sau liền có thể bị nam tử thu nhập vào trong mắt.
Chỉ liếc một cái mà Chung Sơn đã chịu không thấu, loại cảm giác này giống như thời gian ngừng lại, nhìn vào đôi mắt kia, giống như thiên địa đều ngừng vận chuyển.
Thẳng đến khi ánh mắt nam tử chuyển sang tiểu lang dưới chân, Chung Sơn ướt đẫm mồ hôi lạnh mới thở phào một hơi.
Nam tử lại lần nữa nhìn về hướng Chung Sơn, khóe miệng khếch lên nụ cười nhạt: “Tiểu gia hỏa, số mệnh thật tốt.”
“Tiền bối quá khen.” Chung Sơn lập tức nói, tinh không dám liếc nhìn nam tử kia.
“Ngươi có biết ta là ai?” Nam tử hỏi Chung Sơn, tròng mắt sáng quắc lên như nhìn thấu lòng dạ hắn.
“Tiền bối là chủ nhân lang tộc.” Chung Sơn lập tức nói ra suy nghĩ trong lòng, điều nghi hoặc này, Chung Sơn không giấu diếm chút nào.
Nhẹ cười khẽ, trong mắt nam tử chớp qua một tia hân thưởng: “Ngươi có biết khế ước lang tộc?” Chung Sơn lập tức trả lời: “Vãn bối không biết”
“Hả” trong mắt nam tử chớp qua một tia ngoài ý.
Chung Sơn nghi hoặc nhíu mày.
Nhìn nhìn Chung Sơn, biết hắn không nói dối, nam tử cảm thán nói: “Thật là cố ý thì không gặp được, vô tri gặp đại vận. Không ngờ Tiên Tiên đem khế căn rót vào người ngươi, tính là thiên ý a!”
Chung Sơn cung kính nói: “Tiền bối, khế ước lang tộc như thế nào? Cái gì là khế căn?”
Xem ra Chung Sơn trước mắt được chỗ cực tốt lớn, không ngờ vẫn không biết chút gì, nam tử nhẹ than thở.
Nam tử suy nghĩ một chút rồi nói: “Cũng được, căn cốt này của ngươi nếu đạt tới Nguyên Anh kỳ cũng mất thời gian ban trăm năm sau. Nếu có thể đạt tới vậy, vậy lang tộc ta sẽ nguyện lập khế ước cùng ngươi. Chỉ là, ngươi tất phải kiến lập một vương triều, lấy lang tộc là quốc thú, chia sẻ số mệnh thiên địa.”
Nghe đến đó, tuy Chung Sơn còn chưa rõ chuyện gì, nhưng với người già thành tinh như hắn liền ngửi được lợi ích cực lớn, lợi ích lên đến tận trời. Lúc này là lúc minh nên lấy ra vật đánh cược rồi.
Chung Sơn lập tức biểu thị thái độ nói: “Tiền bối yên tâm, thực ra vãn bối đã kiến lập một vương triều, chỉ là ngày giờ ngắn ngủi…”
“Hả?” Nam tử choáng kinh ngạc, nhìn chằm chằm Chung Sơn, đi qua đi lại một chút, nam tử hỏi tiếp: “Vật định quốc là gì? Sách thần sao? Không thể nào, với tu vi như ngươi, có thể kiến quốc đã không tồi, còn nói cái gì là vật định quốc.”
Nam tử lắc đầu hiển nhiên nghĩ răng đã kỳ vọng với Chung Sơn quá cao.
Chung Sơn nói tiếp: “Tiền bối, vãn bối kiến lập Đại Tình vương triều, vật định quốc là sách thần Phương Thiên Ngọc Vọng đúc từ Long Phương Thiên Ngọc, do Cửu Thải Long Tàm sở chế.”
Bởi vì Chung Sơn ngửi thấy lợi ích cực lớn, một khối bánh to tường ngay trước mắt, miệng tất phải đủ rộng mới ăn được. không đủ khả năng, người ta cũng không cho ngươi ăn.
“Hả?” Nam tử hơi kinh dị nhìn về phía Chung Sơn. Trong mắt chớp qua một tia kinh ngạc.
Hai thứ đó đều là kỳ trân thiên địa a, một tên tiên thiên nho nhỏ như y, không có lại có được hai vật này?
Nam tử hỏi: “Là thật?” Hiển nhiên đã nảy sinh hiếu kỳ đối với tên tiểu nhân vật này.
Chung Sơn nói: “Tuyệt không hư ngôn, Đại Tình vương triều ngay ở bên trong Thiên Lang đảo.”
Nam tử cẩn thận nhìn Chung Sơn lần nữa, còn Chung Sơn thì đứng thẳng lưng, ưỡn ngực, mắt nhìn về phía trước.
“Ô ô…” Tiểu lang vừa kêu vừa cọ chân vào chân nam tử, bộ dáng như muốn thỉnh cầu gì đó.
Đồng thời, Thanh Vân lang tướng cũng đã bay vào sơn cốc, vội quỳ xuống đất, hô lớn:
“Chí tôn.”
Nam tử quay đầu, nhìn Thanh Vân lang tường một cái rồi nhíu mày hỏi: “Những người kia đi rồi?”
Thanh Vân lang tướng lập tức noi : “Vâng, thuộc hạ có tội, xin chí tôn trách phạt.”
Song nam tử tịnh không để ý Thanh Vân lang tướng nữa mà nhìn về hướng Chung Sơn.
Chí tôn lang tộc chỉ chỉ vào tiểu lang dưới chân hỏi: “Ngươi có biết nó là ai?”
Tiểu lang thấy chí tôn chỉ về mình, lập tức bước ra một bước.
Chung Sơn gật đầu nói: “Thiếu chủ lang tộc!”
Chí tôn hỏi: “Vì sao vạn lang đều nghe nó?”
Chung Sơn nói: “Bởi vì có tiền bối.”
Chí tôn khẽ cười: “Không! Cho dù không có ta, vạn lang có chết vẫn nghe mệnh lệnh nó.”
“Ách?” Chung Sơn nhăn mặt nghi hoặc nhìn Chí tôn.
Chí tôn nói: “Bởi vì trừ ta, nó là người thứ hai có được căn nguyên huyết mạch của lang tộc, căn nguyên huyết mạch bất diệt, lang tộc vĩnh thịnh không suy. Cũng tức là trong là tộc, trừ ta ta, người duy nhất có thể ký khế ước lang tộc với ngươi chỉ có đời chí tôn tiếp theo.”
Nhìn tiểu lang trước mặt, nội tâm Chung Sơn tràn đầy kích động, được gặp tiểu lang, bản thân gặp được đại vận, ký khế ước với lang tộc? Nếu không phải đã ký kêt, vì sao lang tộc ta lại không công kích?
Chí tôn mở miệng nói: “Đi thôi, đi tới cái gọi là Đại Tình vương triều của ngươi. Nếu thật đúng như lời ngươi nói, vậy ta sẽ đem khế căn Tiên Tiên đưa vào người ngươi ký kết. Từ đây có thể triệu hoán lang tộc, cho ngươi sử dụng.”
Từ đây có thể triệu hoán lang tộc, cho ngươi sử dụng?
Từ đây có thể triệu hoán lang tộc, cho ngươi sử dụng?
Câu nói kia không ngừng vang vọng trong đầu óc Chung Sơn, Chung Sơn có cảm giác như bị hạnh phúc nên ngất. Triệu hoán lang tộc? Vậy không phải có thẻ triệu hoán một đại quân lang tộc ư?
Chung Sơn hưng phấn nói. “Vâng”
Chí tôn khẽ vẩy tay, dưới chân xuất hiện một đóa mây trắng, chở Chung Sơn, tiểu lang và Thanh Vân lang tướng đang quỳ dưới đất bay lên.
Chí tôn nói : “Ngươi chỉ phương hướng đi”
“Vâng”. Chung Sơn lập tức trả lời, chỉ vào một phương hướng.
Mây trắng chở chúng nhân, chớp mắt đã xuất hiên ở chỗ Chung Sơn vừa chỉ, hệt như không hề bay mà đột nhiên xuất hiện ở nơi xa kia. Chung Sơn ngẩn người, không hề cảm thấy phi hành, cứ như vậy là đến nơi?
“Chỉ tiếp” Chí tôn lại nói nữa.
“Vâng” Chung Sơn lại chỉ về nơi xa, chỉ dẫn phương hướng cho chí tôn.
Chung Sơn biết một kỳ ngộ rất lớn đang tới, phải nắm bắt thật tốt. Thanh Vân lang tướng bên cạnh vẫn quỳ, không hề đứng lên. Còn tiểu lang lại nhảy nhót không ngừng, hệt nhe biết tiếp theo sẽ là chuyện gì, lúc thì ở dưới chân chí tôn quẹt quẹt đầu, lúc lại đến bên Chung Sơn quẹt quẹt đầu.