Là người sao?
Thiên Linh Nhi vô thức hỏi đã khiến cho nữ tử áo xanh không khỏi chua xót mà lau lau mũi.
- Ta là di nương, Niết Thanh Thanh.
Nữ tử áo xanh lập tức lau vết bẩn trên khuôn mặt của Thiên Linh Nhi rồi nói.
Ở phía trước, Thiên Tinh tử đang chỉ đường cũng thấy khóe mũi cay cay.
- Linh Nhi, con ăn hạt đan dược này trước, chúng ta sẽ lập tức đi tới sơn cốc.
Thiên Tinh tử lập tức lấy đan dược ra nói.
Lúc này Thiên Linh Nhi cũng không phản kháng mà lập tức nuốt hạt đan dược vào, nàng nhìn về phía xa xa, khẽ nhắm mắt điều tức.
Thấy con gái mình như vậy, Thiên Tinh tử cũng chỉ có thể đặt tay vào phía sau lưng của Linh Nhi, trợ giúp Linh Nhi tiêu hóa đan dược.
Cơ thể Thiên Linh Nhi cuối cùng cũng đã trở nên tốt hơn rất nhiều.
Nhìn thấy di nương này Thiên Linh Nhi vô cùng kích động, giờ khắc này cũng không nhúc nhích, bây giờ đối với nàng quan trọng nhất chính là Chung Sơn. Chung Sơn, ngươi ngàn vạn lần không được xảy ra chuyện gì đó!
Nước mắt Thiên Linh Nhi ứa ra, Niết Thanh Thanh không ngừng lau mặt cho nàng.
Nhìn thấy Thiên Linh Nhi như vậy, Thiên Tinh tử lại càng đau lòng.
- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -
Ngày thứ tám, bản thể của Chung Sơn vẫn đang cố gắng chịu đựng Lôi điện.
Chung Sơn cắn chặt hàm răng lại, ngày thứ tám, tám ngày nay vẫn không có gì để ăn, người bình thường chỉ cần một ngày không ăn cơm thôi cũng đã không chịu đựng được vậy mà hắn phải chịu đến tám ngày. Điện, một lượng điện lớn xuyên qua toàn thân Chung Sơn.
Thậm chí, Chung Sơn còn cảm nhận được chân khí của mình rõ ràng đang có sự biến hóa, liên tiếp xuất ra ngoài, lượng chân khí ngày càng trở nên ít đi.
Chung Sơn lúc này cũng chỉ có thể gắng gượng chịu đựng sự tra tấn, chỉ cần gắng gượng chịu đựng thì nhất định sẽ có tương lai tốt đẹp.
Nhưng mà có thể chịu đựng được bao lâu đây? Ngày thứ tám, mi mắt Chung Sơn đã muốn rũ xuống, trong óc sinh ra một lượng ảo giác vô cùng lớn, Chung Sơn nhắm mắt lại tựa như muốn nhớ lại quá khứ.
- Lão gia, ánh mặt trời hôm nay thật là tốt, chúng ta đã lâu không đi thúy hồ đạp thanh, lần này đi nhất định phải bắt mấy con cua lớn, nấu canh cua cho lão gia ăn.
- Được, lần này phải bắt một con cua lớn, kêu đệ đệ của ngươi cùng đi nào.
- Ừ, kêu lão Nhi, tiểu tam bây giờ không có ở đây, nếu không thì với kỹ thuật bắt cua của hắn hôm nay nhất định sẽ kiếm được nhiều cua.
- Ha ha, ha ha, lão gia người mau tới đây, ở đây có một con cua lớn, rất lớn đó!
- Đến đây, Quỳ nhi chờ ta, ta đi lấy lưới lớn.
Những ảo giác không ngừng xuất hiện trong đầu của Chung Sơn, nữ tử xinh đẹp, thê tử thứ nhất của Chung Sơn, Quỳ Nhi, trong khoảnh khắc, Chung Sơn cảm thấy hơi lười biếng, khóe miệng bỗng nhiên nở ra một nụ cười, tựa như là muốn buông không chống cự nữa.
Đúng lúc này, ảo giác đột nhiên biến hóa.
Ở bên bờ hồ, Quỳ nhi kéo ống quần bắt cua, Chung Sơn ở đằng xa nhanh chóng chạy tới.
Bỗng nhiên, bầu trời trở nên tối sầm.
- Ha ha, ta tìm được rồi, tìm đuộc nữ tử ngày âm tháng âm rồi!
Một nam tử mặc hoàng bào cười to. Trên trán nam tử có một lỗ hở, tựa như là có con mắt thứ ba ở đó vậy.
Chỉ thấy người này lướt tới bắt lấy Quỳ nhi.
- Ầm.
Máu rơi đầy trời, thân thể ôn nhu của Quỳ nhi bỗng nhiên nổ tung, huyết nhục bay đầy trời, tan tác, mà đôi nam tử mặc hoàng bào kia bỗng nhiên biến thành một màu xanh. Hắn lướt tới ôm lấy Quỳ nhi, kéo vào trong lá cờ đen.
- Không.
Chung Sơn bỗng nhiên mở to hai mắt, trong mắt hiện lên một vẻ phẫn hận, hắn rống to lên.
Trong nhất thời, gân xanh của Chung Sơn nổi lên bốn phía, chân khí không ngừng vươn lên, xoay tròn trong thân thể, thậm chí ý chí mạnh mẽ như muốn đồng hóa lôi điện này.
- Ta không thể chết được, ta phải giết chết Liệt thiên thái tử, báo thù cho Quỳ Nhi, báo thù cho Quỳ nhi!
Trong mắt Chung Sơn hiện lên từng đường tơ máu, thân hình của Chung Sơn không ngừng run rẩy, không ngừng lay động, không ngừng dùng ý chí để ngăn cản lôi điện.
Ta không thể chết được!
Ta không thể chết được!
Đây là ý niệm duy nhất ở trong đầu của Chung Sơn!
- Chung Sơn.
Lúc Chung Sơn trở nên điên cuồng hết mức, thì bỗng nhiên trong sơn cốc truyền đến thanh âm của Thiên Linh Nhi.
Ở trên bầu trời đáp xuống một thanh loan vô cùng lớn, trên lưng thanh loan còn có một đám người. Thấy cảnh tượng như vậy, khóe miệng của Chung Sơn liền nở ra một nụ cười.
Chung Sơn nhắm mắt lại, cuối cùng cũng đã mất đi tri giác.
Mà giờ phút này, Thiên Tinh tử đã khẽ vẫy tay, đưa Chung Sơn bay lên.
- Chung Sơn.
Thiên Linh Nhi nhào tới trước mặt Chung Sơn, mặc kệ lôi điên ôm chặt lấy hắn.
Mặc dù đã thoát ly khỏi trứng bò cạp nhưng dòng điện trên người của Chung Sơn vẫy lấp lóe, tuy nhiên Thiên Linh Nhi vẫn mặc kệ, tiến tới ôm lấy Chung Sơn.
Thiên Tinh tử cầm cánh tay của Chung Sơn, ấn một cái, lôi điện đã tiêu tan hết.
- Không sao, chỉ là hôn mê thôi, qua vài ngày là khỏe rồi.
Thiên Tinh tử lập tức an ủi Thiên Linh Nhi.
- Chung Sơn hắn có việc gì không?
Thiên Linh Nhi nhìn Thiên Tinh tử, hai mắt nàng đẫm lệ nói.
- Không có việc gì đâu!
Thiên Tinh tử gật gật đầu.
Sau đó Thiên Tinh tử rời mắt xuống dưới, trứng bò cạp lúc này đã rơi vãi ra.
Ở trên vách núi, xuất hiện một con bò cạp tựa chừng như còn muốn lớn hơn, con bò cạp này đi ra, thấy xác chết của lôi bò cạp gần đó, nó lập tức vô cùng tức giận, cái đuôi bò cạp vô cùng lớn, hướng về phía Thanh Loan đánh tới.
- Ngâm…
Thanh Loan kêu lên một tiếng, trong mắt hiện lên một vẻ tức giận.
Móng vuốt của Thanh Loan dẫm mạnh lên đuôi của bò cạp, móng vuốt của Thanh Loan lấp loáng thanh quang.
Đầu của Thanh Loan như muốn mổ bò cạp.
- Phập, phập phập.
Lôi bò cạp không thể chống lại Thanh Loan, bị Thanh Loan mốt vài cái, lôi điện của nó từ từ mất đi.
Chết! Lôi bò cạp đã gặp phải khắc tinh trời sinh!
Huyền Tâm tử gỡ đuôi của lôi bò cạp xuống.
- Thanh Nhi, mau trở về.
Niết Thanh Thanh nói.
- Được.
Thanh Loan gạt gật đầu, nuốt lấy nội đan trong người của bọ cạp rồi mở miệng nói.
Đối với lôi bò cạp đã chết này, chẳng ai thèm ngó tới, cánh cửa lớn mở ra, mọi người bay về phía Khai Dương tông.
Mà Thiên Linh Nhi lúc này vẫn nắm lấy cánh tay của Chung Sơn, không chịu buông ra. Thiên Tinh tử cho Chung Sơn uống một chút đan dược, chờ Chung Sơn tỉnh lại.
Chung Sơn hôn mê, bản thể của Chung Sơn hôn mê trong khoảnh khắc. ở Đại Côn quốc Chung Phủ, ẩn khu của Chung Sơn bỗng nhiên tản ra, hư không biến mất.
Ẩn khu cùng với bản thể có liên hệ với nhau, bản thể hôn mê, ẩn khu cũng biết mất, chỉ khi bản thể thức tỉnh, ẩn khu mới có thể xuất hiện.
Vào lúc Chung Sơn hôn mê, ở Tuyên thành dã diễn ra một cảnh giương cung bạt kiếm.
Tám mươi vạn đại quân đang trong thời kỳ nguy cấp.
Hoàng đế Đại Côn quốc Tô Chính Đức ngự giá thân chinh.
Tám mươi vạn đại quân vây thành, bất kể kẻ nào cũng không cho phép ra ngoài.
Ở đại doanh phía nam.
Trong đại trướng lúc này có mười hai người vây quanh.
Một người ngồi phía trên còn mười một người ngồi phía dưới. Mà Tô Chính Đức lúc này mặc long bào lại ngồi ở phía dưới, không hề ủy khuất nhìn lên người ngồi phía trên.
- Lão tổ tông, Triệu Tiền Tôn Lý tứ gia, tất cả là hai cao thủ Tiên Thiên cùng với hoàng thất Tô gai chúng ta, còn có Ngụy công công nữa, như vậy là mười một cao thủ Tiên Thiên, cộng thêm với lão tổ tông Tiên Thiên đỉnh phong nữa là mười hai người, lần này nhất định phải lấy được Tuyên thành.
Tô Chính Đức mở miệng nói.
Ở phía trên là lão tổ tông hoàn thất, người tu hành ở Tiên môn.
Lần trước chúng ta đã xem thường Chung Sơn, lần trước bốn lão tổ tông và bốn gia chủ của tư đại gia tộc tại sao lại thất bại vậy?
Lão tổ tông cất tiếng nói.
- Lão tổ tông, lần đó có ngoại viện, một người là Triệu Sở Hướng, một người là Hồng y nữ tử, chỉ là hai người này hiện nay đều không có ở Chung Phủ, hiện tại Chung Sơn chỉ còn lai nghĩa tử của mình ở nhà mà thôi.
Tô Chính Đức nói.
- Chính Đức, ngươi bây giờ là hoàng đế, ngươi nói phải làm sao bây giờ?
Lão tổ tông cất tiếng nói.
- Trẫm… ta cho rằng chúng ta đầu tiên phá thành, sau đó dùng đại quân bao vây Chung phủ, tiêu diệt sạch sẽ toàn bộ Chung phủ.
Tô Chính Đức lập tức nói, hắn đã quen dùng từ “trẫm” bây giờ lại phải đổi thành ta.
Nghe thấy Tô Chính Đức nói như vậy, mọi người đều gật gật đầu, tuy nhiên một người ở bên cạnh Tô Chính Đức lại lắc lắc đầu.
- Liêm Hiền, ngươi chính là phụ thân của Chính Đức, ngươi thấy phương pháp của Chính Đức có gì không được?
Lão tổ tông nhìn về người đối diện với Tô Chính Đức nói.
Người kia không giận mà có uy, lắc lắc đầu nói:
- Tam gia gia, con cảm thấy phương pháp này không thể nào được, con đã sớm hiểu rõ Chung Sơn, tên này ở Tuyên thành, đã bố trí phòng thủ rất kiên cố. Mọi người không thấy tường thành ở Tuyên thành bố trí rất cao hay sao
- Vậy thì sao?
Một người cất tiếng hỏi, dù cao tới đâu thì cũng có thể đối phó được nhóm người Tiên thiên này hay sao?
- Ta nghĩ rằng giờ phút này bốn phía đã xây xong Bát Ngưu Nỗ Sàng trừ phi chúng ta đi cùng một phía, có người nguyện ý hy sinh tính mạng để người khác tiến vào.
Bát Ngưu Nỗ Sàng ư? Các cao thủ đều hơi run rẩy, loại đại tiễn này mọi người không có cách nào ngăn cản được, đặc biệt là lúc bay lên không, không có cách nào mượn lực, nếu như lúc đó có tên phóng tới thì chắc chắn sẽ chết, huồng chi không lâu trước đây, bốn lão tổ tông cũng đã chết dưới cái bẫy này.
Trường Sinh Bất Tử
Quyển 3
Chương 7 : Hỗn trướng!
Tác giả: Quan Kỳ
Nguồn: Sưu Tầm
-Lâm Hiền, ngươi có để gị gì ko?
Lão tổ tông nhìn Lâm Hiền hỏi.
-Hôm nay chúng ta vây thành chính là một biện pháp tốt! Tuyên thành có nước, chúng ta sẽ cắt đứt lương thực của bọn họ, xem bọn họ có thể duy trì trong bao lâu. Đồng thời, mỗi ngày chúng ta sẽ tới trước Tuyên thành chửi mắng, cho những người giữ thành cảm thấy mỏi mệt. Trời tối thì chúng ta bắn tên vào trong thành, khuấy động dân tâm, nội ứng ngoại hợp.
Lâm Hiền nghĩ ngợi, vẻ mặt đầy tự tin nói.
-Được, được, dân tâm có thể dùng tới, vây mà không đánh. Chung phủ cho dù không có động thái gì cũng sẽ không chịu được, chỉ cần có người kích động thì dân chúng sẽ lao ra khỏi thành, thậm chí còn có thể diễn ra dân biến trong thành. Cho dù không thể nhảy vào trong Chung phủ thì lúc đó có người ra khỏi thành, Tuyên thành sẽ bị phá. Đến lúc đó, tám mươi vạn đại quân tràn vào, há không phá được Chung phủ ư?
Lão tổ tông gật gật đầu cười nói.
Mọi người đều gật đầu, mà trong đó Ngụy công công cũng co rút đồng tử lại, gật gật đầu phụ họa với mọi người.
Ở ngoài thành, binh lính vây công mà ở trong thành cũng diễn ra từng đợt xung đột.
Chung Sơn bế quan ngoài viện, đại lượng cung tiễn thủ được Anh Lan sắp xếp bốn phía, nàng tức giận nhìn những người này.
Hai mươi mấy người, quần áo hoa lệ nhưng thần sắc lại không giống nhau, có người la hét, có người không nói gì, trong mắt hiện lên một vẻ âm lãnh.
-Anh Lan, ngươi dựa vào cái gì mà sắp xếp? Ngươi chỉ là một tôn nữ của nghĩa phụ, mà chúng ta chính là thúc bá của ngươi, ngươi định làm gì?
Một nam tử béo mập đứng đầu nói.
-Bây giờ là lúc nguy cấp, trừ chúng ta, những huynh đệ đã chết hết rồi, ngươi muốn để cho đại quân phá thành hay sao?
Lại một nam tử khác tiến tới kêu lên.
-Các vị thúc thúc bá bá, các người hãy nghe kĩ, ta nói lại lần nữa, cô gia gia hiện đang bế quan, bất kỳ người nào cũng không được quấy nhiễu, các vị dám cãi lời sao? Còn nữa, cô gia gia đã nói rằng, khoảnh sân này bất luận là ai cũng không được tiến vào nửa bước, chẳng lẽ các vị muốn cãi lời cô gia gia sao?
Anh Lan trừng mắt nhìn đám thúc thúc bá bá nói.
-Cũng phải coi là thời điểm nào, bây giơ đại quân đang tiếp cận, sinh tử tồn vong của Chung phủ rất nguy cấp thì còn gì nói tới quy củ? Nghĩa phụ không biết tình huống trước mắt, nếu không người nhất định đi ra ngoài, ngươi rõ ràng là ngu trung, chẳng những làm chậm trễ sự phán đoán của nghĩa phụ mà còn đem cái chết đổ lên người chúng ta.
Nam tử béo mập lại một lần nữa kêu lên.
-Hừ, ngu trung ư? Điều cô gia gia muốn chính là ngu trung, ta nói lại một lần nữa, ai mà dám bước vào đây nửa bước, đừng trách ta không khách khí.
Trong mắt Anh Lan hiện lên một tia lệ khí.
-Không khách khí ư? Ngươi chỉ là một tiểu nha đầu hoàng mao, ngươi làm được gì ta? Ngươi đừng tưởng được nghĩa phụ sủng ái mà trở nên kiêu căng.
Nam tử béo mập lại một lần nữa cất tiếng nói.
-Cung thủ chuẩn bị, nếu như ai dám bước vào nửa bước thì cho dù là nghĩa tử của cô gia gia cũng không lưu tình.
Vì cô gia gia, Anh Lan buộc phải đắc tợi với các vị thúc thúc bá bá của mình.
-Ta xem ai dám? Quản gia ngươi đứng ở bên kia ư?
Nam tử béo mập hung ác nói.
Quản gia lắc đầu, vẻ mặt hiện lên vẻ đau khổ nhìn nam tử kia nói:
-Thiếu gia, ngươi hãy nghe lời tiểu thư, lão gia đã dặn, bất luận kẻ nào cũng không được quấy rầy.
-Hừ, đó là ngươi chưa báo cho nghĩa phụ biết là có chiến tranh xảy ra, lần chiến tranh này hoàn toàn là do ngươi làm việc không tốt, nghĩa phụ mà biết há có thể bế quan! Hôm nay ta quyết vào cánh cửa này, xem ai dám bắn ta?
Nam tử béo mập cả giận nói.
Những người này liền cất bước đi vào bên trong, mà cung thủ cũng khó xử, không biết nên bắn hay là không nên bắn.
Nhìn thấy cung thủ chần chừ, nam nhân béo mập càng thêm đắc ý, những người phía sau lưng cũng chuẩn bị đi vào, xem ra cung tiễn thủ không dám bắn.
Anh Lan nhìn chúng thúc bá đi qua cấm tuyến trước mắt, trong mắt hiện lên vẻ tức giận.
-Keng.
Anh Lan nhanh chóng rút bảo kếm ra, ngăn cản ở trước cửa.
-Ai cũng không được vào.
Anh Lan lại quát lên một lần nữa.
-Keng, keng keng...
Đằng sau nam tử mập mạp lại có hai người rút kiếm ra, chĩa kiếm về phía Anh Lan.
-Anh Lan, ngươi mau lui ra, đây chính là sinh tử tồn vong của Chung phủ, không phải là trò đùa, mau tránh ra, bằng không đừng trách thúc bá vô tình.
Nam tử mập mạp lạnh lùng nói.
-Anh Lan, chúng ta nói lớn như thế, nghĩa phụ chắc hẳn đã nghe được, có phải nghĩa phụ đã xảy ra chuyện gì không? Tại sao nghĩa phụ không đi ra, lần này chúng ta nhất định phải đi vào.
-Có ta ở đây, au cũng không được vào.
Anh Lan lạnh lùng nói, trường kiếm vung lên, nhắm thẳng về phía thúc bá của mình.
Kiếm bạt cung giương, hết sức căng thắng. Trước mảnh sân mà Chung Sơn bế quan, hiện lên một không khí căng thẳng, mọi người tựa như nín thở, cơ hồ không chịu được nữa. Anh Lan nhìn chằm chằm về đám người này, trường kiếm trong tay dựng thẳng lên, tựa như chỉ cần bọn họ bước lại gần thì sẽ sống chết cùng nhau vậy.
Không khí trong trường trở nên căng thẳng.
-Đại thiếu gia trở về, đại thiếu gia đã trở về.
Ở phía xa xa, đột nhiên truyền tới âm thanh thở phào. Trong âm thanh này tràn đầy vẻ kinh hỉ.
-Đại thiếu gia? Đại thiếu gia nào vậy?
Anh Lan bây giờ mới dừng lại, nàng gật đầu vui vẻ.
Mà vẻ mặt của nam tử mập mạp và những người khác cũng thay đổi.
Đại thiếu gia ư? Đại thiếu gia Chung Thiên đã mất tích một năm, Đại thiếu gia ở Chung phủ, ngoại trừ Chung Sơn thì chính là người có quyền lực cao nhất. Trong tất cả các nghĩa tử, người có quyền lực cao nhất chính là y, Chung Thiên!
Chung Thiên cũng vừa mới vào trong thành ngày hôm nay, nhìn thấy tám mươi vạn đại quân vây quanh Tuyên thành thì hắn đã biết là đã xảy ra chuyện lớn.
Chung Thiên không hề chần chừ một chút nào, nhanh chóng chạy về phía Chung phủ.
Quản gia đứng ở cửa ra vào, nhìn thấy Chung Thiên trở nên trẻ hơn rất nhiều, nhưng quản gia đã lớn lên cùng với Chung Thiên cho nên mới liếc nhìn là đã nhận ra.
-Đại thiếu gia!
Quản gia kinh hỉ kêu lên, thủ vệ thấy vậy cũng không dám ngăn cản.
-Trong nhà đã xảy ra chuyện gì vậy?
Chung Thiên cau mày nói.
-Nhanh nhanh, Anh Lan tiểu thư cùng với các vị thiếu gia đang chuẩn bị đánh nhau ở trước sân mà lão gia đang bế quan!
Quản gia cất tiếng nói.
-Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Chung Thiên vừa đi vừa hỏi.
Quản gia không hề giấu diếm một chút nào, lập tức đem mọi chuyện một lượt nói qua cho Chung Thiên biết.
Lúc Chung Thiên đi đến thì thấy cảnh giương cung bạt kiếm trước mắt, quản gia liền kêu to thức tỉnh mọi người.
-Hỗn trướng, các ngươi đang làm gì vậy?
Chung Thiên gầm lân giận dữ nói.
Hai mắt của Chung Thiên trừng lên, nhìn đám người này.
-Đại ca.
-Đại ca.
Chúng thiếu gia hơi sợ hãi kêu lên. Hiển nhiên là ngoại trừ Chung Sơn thì ở Chung phủ người có uy vọng nhất chính là Chung Thiên. Cho dù là Anh Lan cũng không có uy vọng này.
-Các ngươi không biết đây là chỗ nào sao? Tại sao các ngươi dám to gan xông vào cấm viện?
Chung Thiên giận dữ trừng mắt nhìn chúng nhân nói.
-Đại bá người đã trở lại.
Anh Lan kêu lên.
Chung Thiên quay đầu nhìn Anh Lan, thoáng suy tư ở trong đầu một chút, sau đó liền xác định người trước mắt mình là Anh Lan, lúc trước mình nhìn thấy nàng, nàng mới mười mấy tuổi.
-Con chính là Anh Lan sao? Hảo! Lần này con làm tốt lắm!
Chung Thiên cất tiếng nói.
-Dạ!
Anh Lan cũng gật gật đầu, nàng cũng tỏ ra rất vui sướng, dù sao cô gia gia cũng không đi ra, mọi chuyện đều không quan trọng.
-Đại ca, bây giờ là sinh tử tồn vong của Chung phủ đang nguy nan, mà nghĩa phụ không có ở đây, chúng đệ cũng là bất đắc dĩ mà thôi.
Nam tử mập mạp cất tiếng nói.
-Bất đắc dĩ? Hừ, nghĩa phụ lúc trước đã có lời, cho dù trời có sập xuống cũng không được vào cấm viện này, vậy mà các ngươi không nghe theo sao? Được rồi, nửa giờ sau các ngươi tụ tập đến “Ý Lan sảnh” chờ ta.
Chung Thiên trầm giọng nói.
-Dạ, đại ca!
Chúng thiếu gia cũng chỉ có thể gật đầu đáp ứng.
Mọi người đi rồi, Chung Thiên liền nhìn về phía Anh Lan khẽ cười nói:
-Vài chục năm không gặp, Anh Lan đã trở thành một đại cô nương, nếu như không có người báo thì ta cũng không nhận ra.
-Đúng vậy, con đã già rồi, mà đại bá cùng với cô gia gia càng ngày càng trẻ ra.
Anh Lan cười nói.
-Nghĩa phụ không có chuyện gì chứ?
Chung Thiên nhìn mảnh sân phía sau lưng Anh Lan nói.
-Cô gia gia hiện tại đang bị nội thương, đang dưỡng thương ở trong phòng, cô gia gia dặn dò bất luận là ai cũng không được quấy nhiễu.
Anh Lan gật đầu nói.
-Ừ, con làm rất tốt, tí nữa cùng ta đi tới Ý Lan sảnh, bây giờ nói cho ta biết rốt cục chuyện gì đã xảy ra, ta vừa mới về cho nên không rõ.
-Dạ!
Anh Lan nói.
Chung Thiên gật đầu, sau đó nhìn về phía các tiễn thủ nói:
-Các ngươi nhớ kỹ cho ta, bất luận là kẻ nào, thiếu gia nào xâm nhập vào đây cũng thẳng tay bắn cho ta, ta không có trách tội các ngươi.
-Dạ!
Chúng tiễn thủ cất tiếng rồi im lặng.
Bây giờ, Đại thiếu gia đã hạ lệnh, ai còn dám không nghe theo?
Trường Sinh Bất Tử
Quyển 3
Chương 8 : Sàng chọn
Tác giả: Quan Kỳ
Nguồn: Sưu Tầm
Sau nửa giở, ở Chung phủ, Ỷ Lan sảnh.
Ỷ Lan sảnh là một cái phòng khách dùng để bàn bạc, trong sảnh có hai chiếc ghế.
Ngoại trừ Chung Thiên, toàn bộ hai mươi ba thiếu gia đều đã ở trong sảnh chờ đợi,có người đứng có người ngồi ở hai hàng ghế.
Chúng thiếu gia không ngừng nói chuyện với nhau, không ngừng đàm luận thế cục nguy hiểm hiện tại, còn bày ra cả kế sách, có người than thở, có người thì trầm mặc.
Lúc này, Chung Thiên và Anh Lan cũng đi từ bên ngoài phòng vào. Chung Thiên đi vào trong đại sảnh, tất cả thiếu gia đều đứng dậy.
- Đại ca, đại ca.
Chúng thiếu gia lo lắng kêu lên.
Chung Thiên không nhanh không chậm đi tới chỗ đó.
Chung Thiên ngồi xuống vị trí phía bên phải mà không ngồi phía bên trái.
Bởi vì phía bên trái chính là chỗ ngồi của Chung Sơn, cũng chỉ có Chung Sơn mới có thể ngồi, bất luận kẻ nào cũng không dám, cho dù Chung Thiên là đại nghĩa tử cũng thế.
- Đại ca, hiện nay tám mươi vạn đại quân đang vây ở bên ngoài, chúng ta phải làm sao bây giờ?
- Đúng thế, chung phủ ta dù sao cũng chỉ là một gia tộc thương nhân, hiện tại bị nhiều binh lính vây công như vậy, phải biết làm sao đây?
Chung Thiên nhìn những thiếu gia này, nếu như là hai năm trước, Chung Thiên nhất định sẽ chỉ dẫn bọn họ, nhưng sau sự kiện ở đại hội Long Môn, Chung Thiên đã hiểu ra một điều rằng, chỉ có một số ít người không phụ lòng của nghĩa phụ, không phải tất cả ai cũng cảm kích nghĩa phụ, khi gặp nguy hiểm, bọn họ có thể vong ân bội nghĩa.
Điều hiện tại bây giờ Chung Thiên muốn làm chính là đoán được suy nghĩ của nghĩa phụ, nếu bây giờ nghĩa phụ đang ở đây, người sẽ nghĩ gì nhỉ?
- Cãi nhau như vậy thì còn ra thể thống gì nữa?
Chung Thiên trầm giọng nói.
Bị câu nói này của Chung Thiên cắt đứt, chúng nghĩa tử đều á khẩu không dám nói điều gì, lập tức ngồi xuống. Đương nhiên, cũng có người ngồi ngay từ đầu.
Anh Lan cũng ngồi xuống chiếc ghế.
Lúc này, nam tử béo mập mới mở miệng:
- Đại ca, lúc này ở Chung phủ chỉ có tám nghìn người phòng thủ, mà Đại Côn quốc có tới tám mươi vạn đại quân. Chỉ cần bọn họ vây công trong một thời gian, khiến chúng ta cạn kiệt lương thực thì Chung phủ cũng phải thất thủ.
- Đúng thế, đại ca, chúng ta phải làm sao đây? Chẳng lẽ lại phải tử thủ hay sao?
Lại một người nữa lo lắng hỏi.
- Ừ, ở đây đều là huynh đệ một nhà, tình huống này ta cũng vừa mới được Anh Lan cho biết, Anh Lan có thể gạt các ngươi nhưng ta thì không thể.
Chung Thiên đột nhiên mở miệng nói.
Chung Thiên vừa nói song, thần sắc mọi người đều ngưng trọng lại, tất cả đều nhìn về phía Chung Thiên, quả nhiên đại ca mới là huynh đệ của chúng ta, Anh Lan dù sao cũng kém bọn họ một bậc.
Chung Thiên nhìn vẻ mặt của chúng thiếu gia.
- Trước kia, nghĩa phụ bị trọng thương, lúc chữa thương đã nói rằng các ngươi không được ồn ào, cũng không được đi ra ngoài.
Chung Thiên nhìn chúng thiếu gia nói.
Nghe thấy lời nói này của Chung Thiên, tất cả mọi người đều lo lắng, cũng có một số người ngưng trọng thần sắc lại, tựa như đây là một tin tức bất ngờ với họ.
- Sau đó, đại quân của đối phương, hoàng thất Tô gia, còn có tứ đại gai tộc, gồm những cao thủ Tiên thiên đều xuất động. Tổng cộng có tất cả mười hai cao thủ tiên thiên, còn có lão tổ tông của Tô gia, Tiên Thiên đỉnh phong.
Chung Thiên nói tiếp.
Anh Lan ở bên cạnh không nói lời nào, bởi vì Chung Thiên đã nói với nàng từ trước, ông dượng lúc này đang cần tìm người đáng để thân cận bên mình. Nhân tâm khó lường, việc lập quốc ở tương lai, muốn dẹp yên thiên hạ thì không thể không đề phòng nội loạn ở phia sau, nhất định phải để nội bộ bền chắc như thép, có thể ở đây có một số nghĩa tử không hợp, nhưng tuyệt đối có những người một lòng với Chung Sơn.
- Thật như vậy sao?
- Mười hai cao thủ tiên thiên ư?
- Lần đầu tiên trước đó, tứ đại gia chủ lúc xâm phạm chẳng phải là tám cao thủ tiên thiên sao? Hơn nữa bốn người cũng đều là Tiên Thiên đỉnh phong, chẳng phải nghĩa phụ cũng đã ứng phó được hay sao?
Nam tử béo mập lập tức nói.
- Ta lúc nãy vừa nghe Anh Lan nói, nghĩa phụ lần đó được sự trợ giúp của hai ngoại viện vô cùng mạnh mẽ, hơn nữa còn có Bát Ngưu Nỗ Sàng xuất kỳ bất ý mới có thể thủ thắng. Ngoại viện đã đi, bây giờ nghĩa phụ lại trọng thương, chỉ còn lại chúng ta, hơn nữa đối phương lại là mười hai cao thủ Tiên thiên, lúc cần thiết bọn họ còn có thể dùng tám mươi vạn quân tiến đánh Chung phủ.
Chung Thiên nhíu mày nói.
- Tại sao lại như vậy? Nghĩa phụ nếu như không nhanh chóng khang phục thì chúng ta phải làm sao bây giờ? Tử kháng ư? Đến lúc đó, chỉ còn có thể chết mà thôi, nếu như nghĩa phụ không bị thương thì cũng sẽ đầu hàng.
Một trong những thiếu gia đột nhiên sợ hãi nói.
Những người khác cũng bị ảnh hưởng, sợ hãi theo.
- Chung Kim.
Chung Thiên đột nhiên trừng mắt nhìn người vừa nói.
Bị Chung Thiên trừng mắt nhìn, Chung Kim liền run rẩy.
Chung Thiên đưa mắt nhìn hắn một lượt sau đó lại quét mắt nhìn khắp đại sảnh rồi chậm rãi nói:
- Chung Kim, còn có những người đang ngồi đây nữa, các ngươi nghe cho ta, các ngươi trước kia đều là những tên khất cái, nhà tan cửa nát, nghĩa phụ cho các ngươi miếng ăn, giảng dạy kiến thức cho các ngươi, hơn nữa còn cho các ngươi phú quý, để các ngươi hưởng thụ, các ngươi nhớ ký, hết thảy những gì các ngươi có hôm nay đều là do nghĩa phụ ban cho.
Chung Thiên trừng mắt quả nhiên đã khiến cho chúng thiếu gia yên tĩnh lại. Chung Thiên nói như vậy đã cổ vũ tâm tình của chúng thiếu gia, bọn, khiến cho bọn họ nhớ lại mình có thân tình với Chung Sơn.
- Ở bên ngoài, tám mươi vạn đại quân đã bao vậy, nhưng chúng ta còn có nghĩa phụ, nghĩa phụ nuôi lớn chúng ta, nghĩa phụ cho chúng ta ăn, chẳng lẽ không thể gánh vác chung hoạn nạn với nghĩa phụ hay sao?
- Tứ đại gia chủ chết ở trong tay nghĩa phụ, người ở bên ngoài hận không thể băm vằm nghĩa phụ ra thành trăm vạn mảnh, cho nên tuyệt đối không có tình thương, chung ta phải dốc toàn lực tử thủ đến cùng.
Chung Thiên một lần nữa nói.
Nghe thấy lời nói của Chung Thiên, có một số người cau mày lại, nhưng bọn họ che giấu vô cùng tốt, không biểu lộ ra bên ngoài.
Chung Thiên nhìn một vòng chung quanh.
- Đương nhiên, ta cũng không phải là người vô tình, tai vạ đến mọi người dù sao cũng có người không muốn chết. Nghĩa phụ hiện tại đang bế quan chữa thương, ta thay mặt cho nghĩa phụ làm chủ, nếu như ai không thể đồng lòng thì hãy quyết định nhanh chóng, ai không muốn ở lại có thể rời đi, ta tuyệt đối không ngăn cản, Tuyên thành cũng không ngăn cản, mặc cho các ngươi đi ra ngoài.
Nghe thấy lời nói của Chung Thiên, tất cả thiếu gia đều ngưng trọng lại, mặc cho tất cả ra ngoài ư?
- Đại ca, chuyện này có thật không?
Chung Kim đột nhiên mở miệng nói.
- Không sai, Chung Thiên ta lấy danh dự ra đảm bảo, ta nói được là sẽ làm được, tuyệt đối không ngăn cản các ngươi, chỉ hy vọng sau khi rời khỏi đây, các ngươi không bán đứng Chung phủ.
Chung Thiên trầm giọng nói.
Chúng nghĩa tử lập tức lao xao bàn tán, không ai hoài nghi Chung Thiên bởi vì chúng thiếu gia đều biết, Chung Thiên giống như nghĩa phụ, nhất ngôn cửu đỉnh, lời hứa đáng giá nghìn vàng, lời nói đã ra thì tuyệt đối không đổi ý.
- Các ngươi còn một nén nhang để quyết định, ai muốn đi thì đi đi, sau một nén nhang này, nếu như ai muốn bỏ phủ mà đi, ta sẽ phái người đưa các nguơi ra khỏi thành, cơ hội chỉ có một lần, nếu như các ngươi không đi thì từ nay về sau phải toàn tâm toàn lực ngăn cản đại quân, nếu như có lòng khác ta sẽ thay mặt phụ thân mà trừng trị.
Chung Thiên trầm giọng nói.
Sau đó Chung Thiên nhắm mặt lại, không nói thêm lời nào, chờ đợi một nén nhang.
Đại quân đã tới, thành khẳng định là sẽ bị phá, chỉ cần một thời gian nữa Tuyên thành sẽ bị sụp đổ, sau khi tám mươi vạn đại quân ào vào, bao vây Chung phủ, mọi người sẽ bị giết.
Chúng thiếu gia không ngừng đàm luận, một số người đã khiếp sợ muốn bỏ phủ mà đi, không có nơi này thì cũng có nơi khác dung mình. Hoàng đế đối với mình không có cừu hận, nói không chừng còn cho một cái quan chức, thiên hạ to lớn, cũng không phải là chỉ có Đại Côn quốc, mình đến Đại tốc, dùng danh nghĩa của nghĩa phụ, có thể sống vô cùng tốt, sống sẽ được tất cả, còn chết thì sẽ mất không còn gì.
Một nén nhang sau.
- Các ngươi nghĩ kỹ chưa?
Chung Thiên trầm giọng hỏi.
- Đại ca, chúng đệ đã nghĩ kỹ, chúng đệ đi ra ngoài, lưu lại dòng dõi Chung gia, sau đó sẽ quay về trả thù.
Chung Kim đầu tiên mở miệng nói.
Mà những người ở sau lưng Chung Kim, cũng tựa như nghe theo lời nói của y.
Hai mắt Chung Thiên nhíu lại, nhìn chằm chằm về phia Chung Kim rồi nói:
- Được rồi, các ngươi cũng không cần thu dọn, lập tức đi ngay thôi, các ngươi cũng không cần phải báo thù cho Chung phủ, các ngươi cũng không còn là họ Chung nữa.
Nguyên một đám người đều đỏ bừng cả khuôn mặt, nhưng lúc này cũng không ai nhiều lời nữa mà chuẩn bị thu dọn rời đi.
- Anh Lan, con hộ tống những người này rời khỏi Chung phủ, ra khỏi Tuyên thành, từ nay về sau Chung phủ chúng ta cùng với bọn họ không còn chút gì liên quan đến nhau nữa.
Chung Thiên hơi thương cảm nói.
- Dạ.
Anh Lan gật gật đầu.
- Đi đi đi…
Trong đó hai mươi người dưới sự dẫn dắt của Chung Kim đã nhanh chóng đi theo Anh Lan mà rời khỏi Chung phủ, tiến về cửa thành phía nam.
Trong đại sảnh chỉ còn lại ba thiếu gia, người đầu tiên chính là nam tử béo mập, một người khác thì tuổi khoảng bốn mươi, một người nữa là một thiếu gia rất nhỏ tuổi.
Nhìn ba người này, Chung Thiên hít một hơi thật sâu.