Mà luồng nội lực màu xanh này nhanh chóng khiến cho Thiên Linh Nhi cảm thấy thanh tỉnh hơn rất nhiều, nàng cũng nhận thấy Chung Sơn không ngừng đưa chân nguyên vào trong người mình, bây giờ trong lòng Chung Sơn chỉ có một ý niệm là cứu sống Thiên Linh Nhi, cho dù phải trả giá bất cứ điều gì cũng được.
- Chung Sơn, phụt….
Thiên Linh Nhi lại thổ ra một ngụm máu, trên khuôn mặt nàng nở ra một nụ cười.
- Ta ở đây.
Chung Sơn ôm lấy Thiên Linh Nhi, trong mắt không ngứng ước nước ra. Hắn không ngừng quán thấu chân nguyên, một tay khẽ lau khóe miệng cho nàng.
- Ta hôm nay có xinh đẹp không?
Thiên Linh Nhi gian nan cười nói, ngữ khí vô cùng yếu ớt, tựa nhe lúc nào cũng có thể bị cắt đứt vậy.
- Xinh đẹp, vô cùng xinh đẹp, Linh Nhi sư tôn sẽ lập tức đến, ngươi sẽ được cứu.
Chung Sơn đau đớn nói.
- Linh Nhi không tốt, không như Bảo Nhi hay Quỳ nhi của ngươi, nhưng Linh Nhi có thể vì ngươi chết, trong lòng cảm thấy vui vẻ.
Thiên Linh Nhi run rẩy nói.
- Đừng nói nữa, ngươi nhất định sẽ khỏe lại.
Chung Sơn ôm Thiên Linh Nhi lại, trong lòng hắn cảm thấy thiên địa dường như cũng đều tan nát.
- Linh nhi có thể làm thê tử thứ ba của ngươi không?
Thiên Linh Nhi vô cùng gian khổ hỏi, lúc nói đến trên mặt nàng nở ra một nụ cười gian nan, đồng thời trong mắt cũng hiện lên một vẻ khát vọng.
- Có thể, đương nhiên là có thể, có với thiên địa làm chứng, từ hôm nay, Chung Sơn và Thiên Linh Nhi kết thành phu thể, sinh tử cùng nhau, sống chết không rời.
Chung sơn cầm lấy bàn tay của Thiên Linh Nhi, mười ngón tay đan vào nhau, sau đó nhẹ nhàng giơ lên.
Nhìn Chung Sơn cầm lấy bàn tay trái của mình, khuôn mặt tái nhợt của Thiên Linh Nhi nở ra một nụ cười vô cùng hoàn mỹ.
- Ta là thê tử của Chung Sơn.
Thiên Linh Nhi yếu ớt nói, nói xong, hai mắt của nàng đóng lại, tựa như nguyện vọng cuối cùng của mình đã hoàn thành rồi vậy.
Mà trong nháy mắt, ở bên cạnh Chung Sơn đã hiện ra thêm mấy người.
Thiên Tinh Tử, Niết Thanh Thanh, Cô Sương TỬ, Huyền Tâm Tử, còn có cả Thủ Sơn và Thủ Tông.
- Sư tôn, sư tôn, người màu cứu Linh Nhi, mau cứu Linh Nhi.
Chung Sơn lập tức kinh hô lên.
Chung Sơn phát hiện ra rằng, thân thể của Thiên Linh Nhi ngày càng suy yêu, tựa như lúc nào cũng có thể đứt hơi vậy.
Thiên Tinh Tử nhanh chóng chạy tới, Niết Thanh Thanh cũng đi lên trước một bươc. Niết Thanh Thanh nhấc cánh tay của Thiên Linh Nhi lên, trên khuôn mặt hiện ra một vẻ lo lắng.
Thiên Tinh Tử nhìn thấy Niết Thanh Thanh làm như vậy thì lùi về phía sau, tuy trong lòng ông vô cùng lo lắng, nhưng ông biết rằng, Niết Thanh Thanh ra tay thì sẽ tốt hơn so với mình.
Niết Thanh Thanh lấy ra một hạt đan dược, nhét vào trong miệng Thiên Linh Nhi.
Sắc mặt Thiên Linh Nhi dần chuyển sang màu hồng, Chung Sơn cũng trở nên vui mừng, tuy nhiên nước mắt của hắn vẫn không ngừng chảy ra, bởi vì Thiên Linh Nhi vẫn còn chưa khỏe lại.
Chung Sơn vừa khóc vừa cười, tựa như là một đứa trẻ vậy. Tuy nhiên lúc này không hề ai cười hắn, tất cả mọi người đều chú thị nhìn về phía Thiên Linh Nhi. Đoạn đối thoại lúc trước của Chung Sơn và Thiên Linh Nhi, đều lọt vào trong tai tất cả mọi người.
- Linh Nhi thế nào rồi?
Thiên Tinh Tử lập tức lo lắng nói.
- Kinh mạch bị vỡ vụn, huyệt khiếu đã bị hủy, nếu là Kim Đan kỳ bình thường thì đã bị chết từ lâu rồi.
Niết Thanh Thanh thở sâu ra một hơi nói.
- Tiền bối, tiền bối, người nhất định phải cứu Thiên Linh Nhi, nhất định phải cứu Thiên Linh Nhi.
Chung Sơn không ngừng cầu xin Niết Thanh Thanh.
- Còn có thể cứu được không?
Thiên Tinh Tử lo lắng hỏi.
Chung Sơn đợi chờ nhìn Niết Thanh Thanh, tất cả mọi người đều nhìn về phía náng, mong nàng nói hai tiếng có thể.
- Tiền bối, cầu xin người cứu Niết Thanh Thanh, mọi yêu cầu của tiền bối ta đều đáp ứng.
Chung Sơn lập tức nói, giờ khắc này Chung Sơn không hề nghĩ tới chuyện khác, chỉ nghĩ đến thê tử của mình, chỉ cần nàng còn sống, mọi chuyện đều có thể đáp ứng.
Mọi người đều nhìn về phía Niết Thanh Thanh.
- Muốn cứu Linh Nhi thì phải đưa Linh Nhi đến phượng hoàng cung, tới Niết hỏa trì, thực hiện niết hỏa trọng sanh, chỉ là không cho ngươi được thấy nàng nữa.
Niết Thanh Thanh nhìn Chung Sơn noi.
- Linh Nhi là thê tử của ta.
Chung sơn lập tức noi.
- Nghe thấy lời nói này của Chung Sơn, Niết Thanh Thanh liền nhướn mày:
- Ta muốn đem Thiên Linh Nhi đi, ngươi muốn gặp Thiên Linh Nhi thì phải đạt tới tu vi Nguyên Anh kỳ, nếu không sẽ vĩnh viễn không gặp được nàng.
- được, chỉ cần cứu sống được Linh Nhi thì ta sẽ làm được.
Chung Sơn lập tức nói.
Nếu là thời khắc mà Chung Sơn tỉnh táo thì hắn biết rằng cho dù mình không đáp ứng thì chắc chắn Niết Thanh Thanh cũng sẽ cứu Thiên Linh Nhi. Nhưng lúc này thì khác, chỉ cần Thiên Linh Nhi được cứu sống, bất kỳ chuyện gì cũng đều không quan trọng nữa.
Niết Thanh Thanh thỏa mãn nhìn về phía Chung Sơn. Bàn tay nàng xuất ra một quả cầu màu hồng có đường kính khoảng một trượng, quả cầu đó vô cùng trong suốt, có thể nhì thấy hỏa diễm bên trong. Hỏa diễm không ngừng nhảy múa, khiến cho quả cầu lộ ra một vẻ kỳ dị.
- Buông tay ra.
Niết Thanh Thanh hướng về phía Chung Sơn nói.
Chung Sơn không muốn nhưng vẫn buông tay khỏi ngực Thiên Linh Nhi. Hắn nhẹ nhàng hôn lên trán của Linh Nhi một chút, sau đó mới từ từ ôm nàng đặt vào trong quả cầu màu đỏ đó.
Linh Nhi nằm ở trong quả cầu, tựa như là đang nhắm mắt nằm ngủ vậy. Trên khuôn mặt tái nhợt vẫn nở ra một nụ cười.
Nhìn Thiên Linh Nhi ở trong quả cầu đỏ, Chung Sơn duỗi cánh tay ra, cảm thấy thật ngoài ý muốn.
- Thanh Thanh.
Thiên Tinh Tử hướng về phía Niết Thanh Thanh nói.
Niết Thanh Thanh nhìn Thiên Tinh Tử rồi nói:
- Thiên Tinh Tử, ta mang Thiên Linh Nhi đi.
- Ai.
Thiên Tinh Tử thở dài ra một hơi, đây quả là điều bất đắc dĩ, Thiên Linh Nhi đúng là chỉ có thể đưa đến Phượng hoàng cung mới có thể cứu được, Thanh Thanh là người duy nhất có thể ra vào Phượng hoàng cung, chỉ cần cứu sống được Thiên Linh Nhi, hết thảy đều đáng giá.
- Thanh nhi.
Niết Thanh Thanh hướng về phía trên trời kêu lớn lên.
- Ngao.
Ở trên trời truyền tới một tiếng kêu, sau đó Thanh Loan từ trên trời lao xuống sơn cốc, hiện ra trước mặt mọi người.
Niết Thanh Thanh nhấc quả cầu chứ Thiên Linh Nhi lên rồi nhảy vào trong Thanh Loan.
- Đi, mau trở về Phượng hoàng cung.
Niết Thanh Thanh nói.
- Ngao.
Thanh Loan lại kêu lên một tiếng nữa, nó phong lên trên trời, mang theo Niết Thanh Thanh chạy về phía Tây bắc, biến mất trước mặt mọi người.
Chung Sơn thấy Thiên Linh Nhi được đưa đi thì cánh tay bỗng nhiên nhấc lên, tựa hồ như không muốn rời xa nàng vậy.
- Sư tôn, Linh Nhi sẽ không có chuyện gì chứ.
Chung Sơn nhìn về phía Thiên Tinh Tử nói.
Thiên Tinh Tử nhìn Chung Sơn khẽ thở dài nói:
- Ở trong quả cầu kia, Linh Nhi tuyệt đối không xảy ra chuyện gì, Linh Nhi nhất định sẽ khôi phục được như ban đầu, thậm chí còn tốt hơn, ngươi không cần phải lo lắng.
- Dạ, sư tôn.
Chung Sơn bị câu trả lời của Thiên Tinh Tử thuyết phục, hắn thở ra một hơi, lau nước mắt trên mặt đi.
- Rốt cuộc là ai?
Trong mắt của Thiên Tinh Tử hiện ra mộ tia lệ khí, hướng về phía Chung Sơn mà hỏi.
Chung Sơn quỳ xuống trước mặt Thiên Tinh Tử, hai tay xiết chặt lại, gân xanh nổi lên.
- Linh Nhi đã là thê tử của Chung Sơn ta, lần này cừu nhân chính là người đã hãm hại ta ở Lôi Hoa Cốc. Thù này nhất định Chung Sơn sẽ báo,, ta sẽ băm thây hắn thành vạn mãnh, giết sạch cửu tộc của hắn.
- Sư tôn, con sẽ lập tức báo thù.
Chung Sơn hung dữ nói, hai mắt trở nên đỏ bừng, trong giọng nói tràn đầy lửa giận nghịch thiên.
- Giết sạch cửu tộc ư?
Mọi người thấy Chung Sơn tỏ ra như vậy thì thở ra một hơi. Tu chân giả chém giết lẫn nhau, đem đối phương giết chết còn chưa chắc được, Chung Sơn này dựa vào cái gì mà dám nói là giết sạch cửu tộc của đối phương?
Thiên Tinh Tử hít sâu một hơi rồi gật đầu.
- Được, ngươi hãy đi báo thù cho Linh Nhi.
Thiên Tinh Tử nói một câu này xem như đã đáp ứng thỉnh cầu của Chung Sơn.
Mọi người nhìn chấm nhỏ ở trên bầu trời, bọn họ nghe thấy hàn ý trong lời nói của Chung Sơn thì định khuyên, tuy nhiên Thiên Tinh Tử đã tin tưởng Chung Sơn như vậy thì cứ để hắn tự do.
- Đa tạ sư tôn.
Chung Sơn lập tức đập đầu về phía Thiên Tinh Tử,
- Còn gọi ta là sư tôn sao?
Thiên Tinh Tử nói.
Chung Sơn ngẩng đầu nhìn Thiên Tinh Tử rồi lập tức nói lại:
- Đa tạ nhạc phụ.
- Ừ, chờ sau khi ngươi trở về ta sẽ dẫn ngươi đến tế điện gặp nhạc mẫu.
Thiên Tinh Tử nói.
- Dạ.
Chung Sơn lập tức đáp lời.
Sau đó Thiên Tinh Tử lật tay lấy ra một cái đinh dài bốn phân, nhìn Chung Sơn rồi nói:
- Thấu cốt đinh này dùng để xử lý Lôi Đình, đừng để hắn chết một cách dễ dàng.
Lời nói này của Thiên Tinh Tử khiến cho người ta phải rét lạnh, tựa như là có một luồng gió lạnh thổi qua vậy. Hiển nhiên Thiên Tinh Tử cũng không phải là một người lương thiện, đặc biệt là đối với kẻ thù của mình, không hề thương tiếc.
- Dạ, sư tôn.
Chung Sơn một lần nữa kêu lên, xưng hô nhạc phụ chỉ là một loại hình thức cho nên Chung Sơn vẫn gọi Thiên Tinh Tử là sư tôn.
Hắn tiếp nhận thấu cốt đinh, trên mắt hắn lúc này hiện ra một luồng sát khí.
- Đứng lên đi.
Thiên Tinh Tử nhỏ giọng nói.
- Dạ.
Chung Sơn nhẹ nhàng đứng dậy.
- Bi Thanh Ti đã rời khỏi rồi ư?
Thiên Tinh Tử lại hỏi một lần nữa.
- Đã đi Thần Châu, đệ tử đã tìm Nê Bồ Tát, không biết là người đó có tới đây hay không.
- Nê Bồ Tát đang ở Khai Dương Tông, ngươi đi đim chuyện khác tạm thời không cần phải lo.
Thiên Tinh Tử nói.
- Đệ tử cáo lui.
Chung Sơn hướng về phía mọi người rồi nói.
Mọi người đều gật đầu, Chung Sơn lại thoáng qua bọn họ, rồi không quay đầu lại lần nữa.
Mà lúc này, Thủ Tông và Thủ Sơn cũng đã biến mất từ bao giờ, chỉ còn lại, Thiên Tinh Tử, Cô Sương Tử, Huyền Tâm Tử hướng về phía Chung Sơn nơi xa xa.
- Sư huynh, chúng ta đi về trước.
- Ừ.
Thiên Tinh Tử gật đầu, mang theo hai người bay về phía Khai Dương Tông.