Trường Sinh Bất Tử

Chương 19: Q.3 - Chương 19: Phong Thần Bảng






- Hôm nay sắc phong Chung Thiên, Chung Chính là thái tử của Đại Tình vương triều.

Chung Sơn trịnh trọng nói.

- Tạ ơn phụ hoàng.

Chun Thiên và Chung Chính lập tức nói.

TRong lúc đó bên trái Phong Thần Bảng cũng hiện lên hai chữ “Thái tử” bên dưới chữ thái tử là “Chung Thiên”. Tương tự như vậy, bên phải Phong Thần Bảng cũng hiện lên hai chữ “Thái tử” và bên dưới là hai chữ “Chung Chính”.

Hai người thái tử, Chung Sơn muốn phát triển đất nước khác với các đất nước khác. Thái tử không phải chỉ là thái tử mà còn phải giúp đỡ hoàng đế điều hành đất nước. Tuy cả hai đều làm thái thử nhưng Chung Thiên vẫn đứng trước.

- Hôm nay sắc phong Lâm Khiếu làm đệ nhất thống soái đại tướng quân.

-Hôm nay sắc phong Anh Lan làm đệ nhị thống soái đại tướng quân.

Tiếp theo trên Phong Thần Bảng chậm rãi hiện lên chữ “Đệ nhất đại tương quân” “Đệ nhị đại tướng quân” “Lâm Khiếu” “Anh Lan” trong trang nghiêm không gì sáng được.

- Hôm nay sắc phong Ngụy Thái Trung làm tổng quản đại nội Đại Tình vương triều.

……………………………

…………………………….

……………………………..

Chung Sơn tuyên bố sắc phong một loạt các triều thần.

Khi tất ca đã an bài xong, Chung Sơn chậm rãi thu hồi Phong Thần Bảng lại, đợi sau khi xây dựng Khiêm Thiên Gian xong sẽ cất giữ Phong Thần Bảng trong đó.

- Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!

Sau khi sắc phong, tất cả bá quan và hàng trăm vạn đại quân đều quỳ lạy.

- Ừ, vào triều.

Chung Sơn trịnh trọng nói, sau đó chậm rãi đi xuống dưới đài.

Tất cả bá quan văn võ đều theo Chung Sơn đi vào trung tâm Tuyên Thành. Bây giờ Chung Phủ đã được xây dựng thành một cung điện hoành tráng.

“Trường Sinh Điện”.

Từ hôm nay, Trường Sinh Điện sẽ là nơi tổ chức buổi triều sớm.

Trong Trường Sinh Điện là một ngai vàng chín rồng. Chung Sơn chậm rãi bước tới ngai vàng, thở sâu một hơi rồi nhẹ nhàng ngồi xuống. Tất cả bá quan văn võ đều xếp thành hai hàng phía bên dưới.

- Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!

Bá quan văn võ và thái tử đều quỳ lạy.

- Bình thân.

Chung Sơn nói.

-Tạ ơn bệ hạ.

Bá quan văn võ đồng thanh nói.

Nhín thấy hiện tượng Phong Thần Bảng lúc này bá quan văn võ đều thán phục.

- Lâm Khiếu.

Chung Sơn mở miệng nói.

- Có thần.

Lâm Khiếu lập tức tiến lên nói.

- Đại Tông đến xâm phạm đất nước, ngươi nhanh chóng thống lĩnh quân đội sang bằng bọn chúng cho ta.

Chung Sơn trịnh trọng nói.

- Tuân lệnh bệ hạ.

Lâm Khiếu nói.

- Anh Lan.

Chung Sơn lại gọi.

- Có thần.

Anh Lan lập tức tiến lên.

- Đại Côn Quốc đã diệt vong nhưng đất nước vẫn chưa yên bình. Ngươi dẫn theo binh lính tiêu diệt phản tặc, bình định tứ đại gia tộc.

- Tuân lệnh.

Anh Lan lập tức đáp.

Tiếp theo Chung Sơn hạ lệnh trấn an dân chúng, đo đếm đất đai, thống kê dân chúng. Đồng thời chính thức định đô ở Tuyên Thành, đổi tên Tuyên Thành thành Tuyên Kinh. Mở rộng Tuyên Kinh ra cho bách tính bên ngoài di chuyển vào, tất cả những tổn thất do chiến tranh, Đại Tình vương triều đều chịu.

Vương triều được lập và bắt đầu xây dựng, Chung Sơn dự tính trong thời gian ngắn có thể loại bỏ hết những tồn dư của Đại Công Quốc và phát triển đất nước.

- Bãi triều……….

Ngụy Thái Trung nói lớn.

- Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!

Triều thần thối lui.

Chung Sơn cũng từ Trường Sinh Điện chậm rãi quay về Chung phủ.

Buổi tối, Chung Sơn tới phòng của Chung Thiên.

- Phụ hoàng.

Chung Thiên cung kính nói.

- Ừ, ngươi trở về sơn môn đi, theo sư tôn của người tới Thần Châu, không cần lo lắng cho ta đâu. Nhớ kỹ lấy, cho dù có bất kỳ chuyện gì xảy ra nữa thì ngươi vẫn là thái tử của Đại Tình vương triều.

Chung Sơn trịnh trọng nói.

- Vâng, Phụ hoàng.

Chung Thiên đáp.

- Tốt, đây là năm trăm khối tinh thạch, ngươi tạm thời giữ lấy mà tu hành.

Chung Sơn nói.

Chung Sơn trở tay lấy ra một lượng lớn tinh thạch đặt lên trên bàn.

- Tạ ơn phụ hoàng.

Chung Thiên lập tức gật đầu đáp.

- Ừ, đi đi.

Chung Sơn nói.

- Vâng.

Chung Thiên đáp.

Bên trong Ỷ Lan Thính không còn ai nữa, Chung Sơn khẽ nói:

- Ám Hoàng, ra đi,

- Vâng thưa chủ nhân.

Ám Hoàng nhẹ nhàng đi ra từ một góc tối.

Chung Sơn nhìn Ám Hoàng nói:

- Hôm nay trong buổi triều, ta đã sắp xếp người bảo vệ xung quang đây. Thứ nhất người ở bên ngoài được gọi là “Cẩm y vệ”, để giám sát đất nước. Thứ hai là trong bóng tối, những người này cũng bảo vệ xung quanh đây được gọi là “Ảnh vệ”. Ta sắc phong ngươi làm tổng chỉ huy sứ ảnh vệ.

- Tuân lệnh.

Ám Hoàng lập tức đáp.

- Ừ, triệu tập một số ảnh vệ, bí mật bảo vệ Anh Lan.

Chung Sơn nói.

- Tuân lệnh.

Ám Hoàng đáp.

…………………………………………� � �…………

Bên trong nội điện Khai Dương Tông.

Thiên TInh Tử đang ngồi ở vị trí chủ tọa phía trên, bên cạnh là Huyền Tâm Từ và Cô Sương Tử cùng với Thiên Linh Nhi, khuôn mặt nàng đỏ bừng vì kích động. Ngoài ra còn có Niết Thanh Thanh với khuôn mặt nghiêm trang hết sức, vung xung quanh lông mày Niết Thanh Thanh hơi nhíu lại, dường như nàng không muốn tới đây. Nếu không phải vì Linh nhi thì có thể Niết Thanh Thanh đã phủi áo bỏ đi.

Bên trong đại điện còn có một người nữa, người này đầu tóc gọn gang, một thân bạch y sạch sẽ hết mức. Đó chính là Chung Sơn.

Chung Sơn nâng vạt áo lên quỳ gối trước mặt Thiên Tinh Tử mà tam quỳ tứ lạy đúng với quy củ của Khai Dương Tông.

- Đồ nhi Chung Sơn, bái kiến sư tôn.

Chung Sơn hết sức trịnh trọng, đồng thời nhẹ nhàng cầm lấy một chén trà đưa tới trước mặt Thiên Tinh Tử.

Hôm nay chình là ngày Chung Sơn bái sư. Chung Sơn là một người kiêu ngạo, thậm chí là hoàng đế, là người đứng đầu Đại Tình vương triều, thế mà tại sao lại làm như vậy?

Tu hành trước hết phải cần người hướng dẫn, ở Khai Dương Tông có một số cao nhân Kim Đan Kỳ, hiện tại Thiên Tinh Tử đã là Nguyên Anh Kỳ, nếu theo học Thiên Tinh Tử thì còn gì bằng.

Bi Thanh Ti là Kim Đan Kỳ nhưng Chung Sơn cũng biết mình và nàng quan hệ khác nhau, nếu như muốn nàng tận lực chỉ bảo thì căn bản là không thể. Thế nhưng bây giờ đã có tông chủ chỉ bảo, Chung Sơn vô cũng thỏa mãn.

Uống xong ly trà bái sư, Thiên Tinh Tử khẽ cười nói

- Theo quy củ của Khai Dương Tông, bây giờ ngươi vẫn còn là Tiên Thiên Kỳ, vậy ngươi sẽ làm tam đại đệ tử. Hôm nay tạm thời thu nhận ngươi làm đệ tử ký danh, sau này ngươi đạt được Kim Đan Kỳ thì sẽ chính thức làm đệ tử.

- Vâng, sư tôn.

Chung Sơn lập tức đáp.

Bên trong đại điện, tất cả mọi người đều đang chứng kiến.

- Đây là hai khối Ngọc Phù, ta nghĩ ngươi cũng đã từng nhìn thấy Linh nhi sử dụng rồi. Bây giờ ngươi giữ lấy coi như món quà bái sư.

Thiên Tinh Tử lấy ra hai khối Ngọc Phù đưa cho Chung Sơn.

- Tạ ơn sư tôn.

Chung Sơn lập tức gật đầu hưng phấn nói. Đồng thời tiếp nhận hai khối ngọc phug, một khối là Băng Phượng Hoàng, khối còn lại là Hỏa Phượng Hoàng.

Chung Sơn đã từng nhìn thấy THiên Linh Nhi sử dụng, uy lực của nó có thể uy hiếp được Kim Đan Sơ Kỳ, thế nhưng nếu như rơi vào tay Chung Sơn thì nhất định uy lực của nó không chỉ có thế mà thôi.

- Được rồi, nếu như đã bái sư xong vậy thì ta cũng đi. Linh nhi, chúng ta đi.

Niết Thanh Thanh lập tức đứng dậy, không nể mặt Thiên Tinh Tử chút nào.

- Không, dì, ngươi cứ đi trước đi.

Thiên Linh Nhi Lập tức lắc đầu nói.

Từ khi trải qua những biến cố đến giờ, Thiên Linh Nhi biết bản thân mình đang muốn cái gì, thế nên lúc này làm sao có thể đi được.

- Hừ!

Niết Thanh Thanh cau mày nhìn Chung Sơn hừ lạnh một tiếng rồi quay đầu đi ra khỏi Khai Dương Điện.

Bên trong đại điện, Cô Sương Tử đang lạnh lùng nhìn về phái Niết Thanh Thanh, hiển nhiên là đối với Niết Thanh Thanh Cô Sương Tử không chào đón. Huyền Tâm Tử thì lại không có biểu tình gì, còn về phần Thiên Linh Nhi thì dường như không chú ý đến cái gì, cái mà nàng quan tâm lúc này chỉ có Chung Sơn. Thiên Tinh Tử cũng khẻ thở dài một tiếng, trong lòng vẫn còn cảm giác mắc nợ đối với Niết Thanh Thanh.

- Vẫn là sư huynh có con mắt tinh tường. Còn nhớ hai năm trước khi Chung Sơn đến Khai Dương Tông, đâu ai có thể nghĩ rằng hắn lại có thể tu hành nhanh đến như vậy. Trong nhóm đệ tử mới, đạt được đến mức tiên thiên đệ ngũ trong cũng không có nhiều.

Huyền Tâm Tử mở miệng nói.

- Cái đó đâu có liên quan tới ra, tất cả đều là nỗ lực của Chung Sơn. Nếu như không có ý chí mạnh mẽ thì đâu có thể đạt được đến thành tựu này.

Thiên Tinh Tử nói.

- Đệ tử cũng nhờ vào may mắn thôi.

Chung Sơn nói.

Tất cả mọi người đều nhìn về Chung Sơn, gật đầu thỏa mãn.

- Ta cũng phải đi về đây.

Cô Sương Tử lúc này mới đứng dậy nói.

- Ừ.

Thiên Tinh Tử gật đầu.

- Cáo từ, cáo từ.

Huyền Tâm Tử và Cô Sương Tử cùng nói cáo từ.

Thiên Tinh Tử cũng chỉ gật đầu, tiễn hai người ra ngoài.

Bên trong đại diện bây giờ chỉ còn lại ba người, Thiên Tinh Tử, Thiên Linh Nhi và Chung Sơn.

- Chung Sơn, ta đã kiểm tra qua thân thể của ngươi rồi, chỉ cần thiếu một chút nữa là đạt được đỉnh của tiên thiên đệ ngũ trọng. Nếu như tu luyện thêm một thời gian nữa sẽ hình thành chân nguyên. Lúc đó căn cứ vào thể chất của người ta sẽ kahi mở lần lượt chu thiên huyệt cho ngươi.

Thiên Tinh Tử nói.

- Vâng.

Chung Sơn đáp.

- Linh nhi.

Thiên Tinh Tử kêu tên Linh nhi đáp

- Dạ?

Thiên Linh Nhi chần chờ, có chút nghi hoặc nhìn về phía Thiên Linh Từ.

- Lần nay đi ra ngoài con thu hoạch được rất lớn, đã đạt đến tiên thiên đệ thập trọng, nữa tháng sau sẽ bắt đầu bế quan xông phá cấp Kim Đan.

Thiên Tinh Tử nghiêm túc nói.

- A? Nhanh như vậy sao?

Thiên Linh Nhi lập tức kêu lên, vẻ mặt giống như không nguyện ý vậy.

Chung Sơn đứng bên cạnh nghe xong cũng cảm thấy buồn, nếu như vội vàng như vậy rất dễ xảy ra chuyện.

Thiên Tinh Tử nghe xong, trong lòng bỗng nghiên xuất hiện một cảm giác không nói thành lời được.

- Thế nào? Xông phá Kim Đan không được sao?

Thiên Tinh Tử hỏi.

- Xông phá Kim Đan ít nhất cũng phải mất một năm. Nếu như một năm mà bị nhốt trong phòng con sẽ buồn chết mất.

Thiên Linh Nhi lập tức nói, ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc nhìn về phía Chung Sơn.

- Sớm muộn gì cũng phải làm, hơn nữa nửa tháng sau, đúng lúc sẽ một lần linh triều bên trong mật thất, sẽ giợ giúp con đột phá.

Thiên Tinh Tử trầm giọng nói.

- Được rồi.

Thiên Linh Nhi gật đầu.

- Sư tôn, ở đây có phải có tài liệu ghi chép về thiên tài đại bảo, linh đan diệu dược, kỳ trân dị thú không?

Chung Sơn hỏi.

- Ngươi muốn xem à?

Thiên Tinh Tử cười cười nhìn Chung Sơn.

- Đúng vậy, đệ tử cũng muốn biết, nếu như sau này may mắn gặp mà lại bỏ qua thì đáng tiếc lắm.

Chung sơn nói.

- Được, Linh nhi, con dẫn Chung sơn tời Kỳ Trân Các.

Thiên Tinh Tử nói.

- Vâng.

Thiên Linh Nhi lập tức hưng phấn nói.

- Sư tôn, đệ tử xin cáo lui.

Chung sơn lễ phép nói.

Sau đó Thiên Linh Nhi dẫn Chung Sơn nhanh chóng đi qua mấy ngọn núi lớn, tới trước cửa Kỳ Trân Các.

Đứng trên núi, Thiên Tinh Tử nhìn theo bóng dáng hai người. Thiên Tinh Tử nhìn thái độ hưng phấn của Thiên Linh Nhi rồi lại nhìn Chung Sơn, trong mắt hiện lên vẻ nhu hòa tươi cười.

Kỳ Trân Các là một gian đại điện nhưng tọa lạc trọng một sơn cốc hẻo lánh. Sơn cốc này cảnh đẹp vô cùng, có một mảnh rừng trúc, một cái hồ nhỏ, trông rất thanh tịnh.

Khi Chung Sơn và Thiên Linh Nhi đi vào trong cốc thì đã có hai lão già đang cãi nhau.

Từ xa Chung Sơn đã nhận ra một người.

Chính là Thủ Sơn, lần đầu tiên đến Khai Dương TÔng đã gặp lão già bảo vệ sơn môn này. Bề ngoài thì trông có vẻ như sắp gần đất xa trời thế nhưng lại khiến cho Chung Sơn có cảm giác lão già này cao thâm vô vùng.

Lúc này Thủ Sơn đang ngồi đánh cờ với một lão già khác, cả hai cùng tranh nhau xem ai đi trước, không ai chịu nhường ai cả.

- Sơn gia gia, Tông gia gia, các người đang tranh nhau đi trước sao?

Thiên Linh Nhi vui vẻ chạy đến chỗ hai lão già pha trò, thế nhưng một cô gái ngây thơ hoạt bát như Thiên Linh Nhi thì đâu có thể khiến ai nổi giận được.

Thủ Sơn lập tức nói:

- Tông gia gia của ngươi chơi xấu.

- Ngươi chơi xấu thì có, rõ ràng lúc nãy ngươi vừa thua lại còn muốn đi lại.

Một lão già khác lập tức cãi lại.

- Rõ ràng ngươi chơi xấu, có Linh nhi ở đây chắc chắn ngươi sợ mất mặt.

Thủ Sơn lập tức không khách khí nói.

Thiên Linh Nhi đứng bên cạnh chỉ cười hì hì nhìn hai lão già đang trnah nhau.

- Đệ tử Chung Sơn bái kiến hai vị tiền bối.

Chung Sơn trịnh trọng nói.

Hai người cùng nhau dừng lại nhìn về phía Chung Sơn.

- Có phải lần trước ngươi mang Ngọc Giản đến không?

Thủ Sơn nhìn Chung Sơn, suy nghĩ một chút rồi nói.

- Chính la đệ tử.

Chung Sơn lập tức nói.

- Đừng nhận làm đệ tử, ta chỉ là người bảo vệ sơn môn thôi, còn hắn là người bảo vệ Kỳ Trân Các mà thôi.

Thủ Sơn lắc đầu nói.

- Sơn gia gia, Tông gia gia, cha ta đã thu nhận Chung Sơn làm đệ tử ký danh rồi. Cha ta bảo ta đưa Chung Sơn tới Kỳ Trân Các đọc sách.

Thiên linh nhi nói.

- A!

Hai lão già lơ đãng nhìn về phía Chung Sơn, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.

- Không quấy rối các ngươi chơi cờ nữa, ta và Chung Sơn đi tới Kỳ Trân Các đây. A, ta nghĩ bây giờ phải đến lượt Sơn gia gia mới đúng.

Thiên Linh Nhi có chút nghịch ngợm nói, sau đó kéo Chung Sơn đi về phía Kỳ Trân Các.

Thiên Linh Nhi nói câu này giống như cho Thủ Sơn một viên tiên đan, Thủ Sơn lập tức quên mất Chung Sơn và Thiên Linh Nhi.

- Ha ha ha, thấy chưa, Linh nhi đã nhìn ra rồi, bây giờ phải đến lượt ta đi trước.

Thủ Sơn lập tức hưng phấn nói.

- Ván trước Linh nhi không ở đây nên không biết mà Linh nhi vẫn là một tiểu hài tử. Không được, ta phải đi trước.

Lão già lập tức kêu lên

……………………………….

Hai người tranh luận nhau không ngớt, trong lúc đó Chung Sơn và Thiên Linh Nhi đã đi tới trước Kỳ Trân Các.

- Linh nhi, hai người đó là ai?

Chung Sơn nhìn Thiên Linh Nhi hỏi.

- Người nói Tông gia gia và Sơn gia gia à? Ta cũng không biết rõ lắm, từ khi ta còn bé đã thấy bọ họ rồi. Sơn gia gia gọi là Thủ Sơn, Tông gia gia gọi là Thủ Tông, họ thường nói chuyện cùng ta. Ngươi thấy hai người đó lợi hại không?

Thiên Linh Nhi đắc ý nói.

- Lợi hại.

Chung Sơn gật đầu nói.

Thủ Sơn? Tông Sơn?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.