Trường Sinh Giới

Chương 103: Chương 103: Bí ẩn






Độc Cô Kiếm Ma im lặng không nói gì.

Mà Kha Kha ở trên vai Tiêu Thần hết nhìn đông lại ngó tây khi nghe được hai chữ ‘Tổ Long’ thì nhất thời đôi mắt linh động mở to, cố hết sức huy động thú trảo nhỏ, tỏ vẻ không phục.

“Trong thôn sao lại có dáng vẻ như vậy?” Tiêu Thần phát hiện mặc dù có bảy tám chục căn hộ thế nhưng sau khi tiến vào trong thôn cũng chỉ có thể thấy được năm ba người mà thôi.

“Nhà tuy rằng không ít thế nhưng nhân khẩu lại ngày càng ít, hiện tại chỉ còn không đến ba mươi người.” Lão bà thở dài môt hơi.

Ngay lúc này, một lão giả tóc bạc tựa như u linh chợt bay xuống giữa biệt viện. Đây là một linh sĩ đã lớn tuổi.

“Tứ gia gia…” Tiểu mập mạp thô lỗ kia gọi.

Lão giả đáp lời rồi chợt nhíu mày nói: “Không tốt, ác quỷ kia lại xuất thế, ta đã phát hiện ra tung tích của nó.”

“Ác quỷ gì?” Độc Cô Kiếm Ma hỏi.

“Là một ác quỷ thời thượng cổ, đã sống không biết bao nhiêu năm tháng. Một lệ quỷ đáng sợ từ trong tử thành đi ra.”

Những lời này của lão giả khiến trong lòng Tiêu Thần rùng một cái, hắn nghĩ đến lão quỷ nhiều lần lột xác trên Tuyết sơn dường như có liên hệ……

Ác quỷ đã tồn tại không biết qua bao nhiêu năm tháng, từ trong tử thành trốn ra mà lại là từ thời thượng cổ. Tin tức này thật đáng sợ, khiến cho người ta lo lắng vô cùng.

Trước đây, thôn này cũng không phải nằm ở đây mà là trong một sơn cốc phong cảnh xinh đẹp, chỉ vì trong lúc đào đất xây nhà thì phát hiện hơn mười cái quan tài đá sau đó xảy ra thảm sự khiến mọi người phải chuyển nhà đến đây.

Không lâu sau đó, một ác quỷ xuất hiện. Ác mộng của thôn cũng bắt đầu từ đó, mọi người hình như là thức ăn của nó. Thường thì mất đi một hai người, tất cả đều biết là do ác quỷ đã cướp đi sinh mệnh của bọn họ.

Tổ tiên của lão bà cũng từng phản kháng, cũng muốn tiêu diệt hung quỷ này thế nhưng cuối cùng đều thất bại. Hơn nữa lại mang đến sự trả thủ khủng khiếp. Đối với bọn họ mà nói đó chính là một khoảng thời gian đen tối khó mà quên.

Theo từng lời lão bà nói, sắc mặt của Tiêu Thần và Độc Cô Kiếm Ma đã bắt đầu ngưng trọng. Đầu tháng này hung linh đáng sợ kia sẽ lại xuất hiện trên Long Đảo. Mang đến uy hiếp sinh mệnh cho bọn họ. Lão bà thở dài một hơi, phảng phất như từ trong ác mộng tỉnh lại, hai gò má già nua tựa hồ lại xuất hiện thêm mấy nếp nhăn.

Trong thời gian đen tối trước kia, tổ tiên của lão bà đã từng phát hiện di tích của các thôn xóm cổ xưa. Từ trong cổ thôn đã suy tàn kia có lưu lại một đoạn ghi chép. Mãi đến lúc đó bọn họ mới biết hung linh kia chính là một thượng cổ tử linh. Là ác quỷ duy nhất từ trong tử thành trốn ra. Bọn họ không có khả năng chống cự được.

Có thể thấy được, trong khoảng thời gian khác nhau trên Long Đảo đều có người bị phong khốn, mà sự diệt vong của những người này đều quan hệ mật thiết với hung linh kia. Bởi vậy đều có ít nhiều đầu mối được để lại.

Trước đây rất lâu từng có truyền thuyết rằng một ít thần linh tức giận hung quỷ cướp đoạt sinh khí trên thế gian để làm cho nó lột xác không ngừng qua đó mà tái sinh. Hung linh như vậy được gọi là ma quỷ. Những thôn xóm cổ đại hoang tàn kia lưu lại một ít ghi chép kiểm nghiệm sự thật này, rất hiển nhiên hung linh trên đảo này là ma quỷ.

Cũng may thời gian lệ quỷ tàn sát bừa bãi cũng không dài, chỉ có một năm mà thôi. Thời gian còn lại nó đều ngủ say, trải qua trăm năm sau mới có thể tiến hành tái lột xác, phá quan tài ra ngoài hấp thụ dương khí.

Tổ tiên của lão bà đã từng trải qua hai lần quỷ kiếp, hiện tại số người của thôn đã rất thấp, nếu như trải qua thêm một lần quỷ kiếp. Hai ba mươi người còn lại cũng không đủ đáp ứng nhu cầu của ma quỷ. Cuối cùng chính là diệt tuyệt.

“Nói như vậy chúng ta chẳng phải là chết chắc rồi sao?” Độc Cô Kiếm Ma tuy rằng hỏi như vậy thế nhưng hắn không có chút nào e ngại. Hắn là một người ‘tâm kiên ý sắc’, là loại người rất tàng khốc.

“Dựa theo một ít nghi chép lưu lại, hiện tại chúng ta chỉ có một cơ hội.” Lão bà uống một ngụm nước trà, thấm ướt đôi môi khô cằn nói: “Ba tháng sau khi hắn lột xác là khoảng thời gian hắn suy yếu nhất, chúng ta chỉ có thể trong thời gian này đánh nó một trận. Sau ba tháng, nó chính là vô địch, chúng ta căn bản không thể chống lại, quả thật rất xứng với cái tên ma quỷ.

Ma quỷ đã trải qua mấy mươi lần lột xác, theo lý mà nói thì nó đã đạt được cảnh giới viên mãn từ lâu, trở thành tồn tại khiến cho thần cũng phải run rẩy. Chỉ là bị thần bi trên Long Đảo phong ấn, ma quỷ căn bản không thể đột phá được những ràng buộc này, bị áp chế ở cảnh giới bán thần. Nó cũng không dám mạnh mẽ đột phá, hậu quả thật sự rất đáng sợ. Trên Long Đảo không cho phép thần cấp tồn tại.

Thuế Phàm, Thức Tàng, Ngự Không, Niết Bàn, Trường Sinh năm đại cảnh giới. Ngự Không cảnh giới được xưng là bán thần cảnh giới, thực lực của các tu giả trên đảo so với ma quỷ chênh lệch rất rõ ràng.

“Ba tháng thời gian sao? Sợ rằng không dài như vậy…” Tiêu Thần đem những gì mình nhìn thấy trong Tuyết sơn nói ra.

Lão bà và lão ông đều lộ ra thần sắc kinh hãi, lão bà nói: “Hắn… đã sớm lột xác? Nói như vậy đã trải qua một hai tháng rồi. Chúng ta tựa hồ ngay cả một tháng thời gian cũng không có.”

Lão ông cũng là đến phụ cận Tuyết sơn thu thập tuyết sen mới phát hiện được khí tức của ác quỷ lưu lại, bất quá lão cũng không phát hiện ra ba cái quan tài băng kia.

Tiêu Thần hạ giọng nói: “Trên cổ tay trái hắn có một cái bớt hay không?”

“Truyên thuyết kể lại… hình như vậy.”

“Không tốt, lúc ta đến đây, tên kia hình như cũng……đã đến gần đây rồi.”

Tin tức này của Tiêu Thần tựa như là sao chổi rơi vào trong biển rộng yên ả vậy, trong lòng mọi người đều cực kỳ run sợ. Thần sắc bọn họ thảm biến, mọi người đều cảm giác sống lưng phát lãnh, rất nhanh quan sát xung quanh.

Nơi đây chợt trầm lặng, yên tĩnh như chết.

Chỉ có Kha Kha là chẳng hề để ý, chuyển động đôi mắt to quan sát xung quanh.

Tiêu Thần đem âm thanh hạ xuống mức thấp nhất nói: “Nó lợi hại như vậy, chúng ta lẽ nào không thể mượn lực lượng khác đối phó nó sao? Mấy ngày trước Long tộc đều thể hiện đại thần thông bất phàm a.”

Đây là một ý kiến, cũng là một câu hỏi. Mấy ngày này, Long tộc vì sao lại chợt khôi phục lực lượng trước kia? Đến bây giờ trong đầu hắn hoàn toàn là sương mù, đối với tử thành thần bí hoàn toàn không biết gì cả.

“Tử thành…… tử thành a!” Lão giả khẽ thở dài một tiếng nói: “Tất cả đều là vì tử thành. Ngẫm lại, ma quỷ đều là từ trong đó trốn ra a.”

Lão giả tuy không có nói nhiều nhưng bọn họ cũng đã sáng tỏ, tin tức tìm được đều là từ tổ tiên lưu lại. Cách nhau mấy trăm, Long Đảo có một khoảng thời gian ngắn ngủi giải phong ấn, trong những ngày đó Long tộc đều khôi phục lại thần thông trước kia. Sau đó đánh đến tử thành, muốn hủy diệt thần bi kia. Những bí ẩn trong đó người ngoài không thể biết được.

Về Bát Quái bằng đồng, Thiết Ấn đen xám, Thần Kích hoàng kim đều là thánh khí trong truyền thuyết. Bọn họ cũng không biết là chúng ẩn tại khu vực nào trên Long Đảo. Long Đảo thần bí ẩn dấu rất nhiều bí mật, mặc dù trước đây đã có người từng nỗ lực tìm hiểu thế nhưng cuối cùng vẫn không hiểu được. Nơi đây dường như cất dấu bí mật to lớn ngút trời.

“Thần bi trên Long Đảo hẳn là đầu mối then chốt…” Độc Cô Kiếm Ma lẫm nhẫm.

“Quỷ hoạn đột nhiên lại xuất hiện.” dung nhan già nua của lão bà dường như càng thêm già yếu nói: “Long Đảo bị một lực lượng kỳ dị áp chế thần cấp lực lượng, mặc dù chủ yếu là nhằm vào Long tộc nhưng những tộc khác cũng bị ảnh hưởng rất lớn. Tổ tiên ta từ khi bắt đầy đến bây giờ vô luận là người thiên tư cao đến cỡ nào đều tu luyện đến đều rất khó tiến thêm được nửa bước.” Rất hiển nhiên người trên Long Đảo cũng không đủ lực lượng cường đại để đối kháng với ma quỷ.

Ngay lúc này, trong thôn truyền ra một thanh âm phá không, mọi người đều thấy rất rõ vài đạo kiếm khí sáng lạn bay lên cao, cùng lúc đó truyền đến từng thanh âm phẫn nộ và tiếng nổ do kiến trúc bị phá vỡ. Tiếp đó truyền đến những tiếng kêu thảm thiết rồi những tiếng long khiếu đinh tai nhức óc.

Lão bà, lão giả, Tiêu Thần, Độc Cô Kiếm Ma, tiểu mập mạp nhanh chóng lao ra khỏi sân nhỏ, đi nhanh hướng về phía đó.

Chỉ thấy nơi đó có mấy thi thể bị xé rách đang điên cuồng chảy máu. Mà trong một căn phòng đổ có một nữ tử ẩn thân trong thải vụ*, thân thể hơi rung động sau đó phun ra một ngụm máu, hiển nhiên nàng vừa mới bị thương. Tử Long Vương ở bên cạnh nàng, trên người nó cũng có vết thương, trên mặt đất có chút vảy và máu.

(*màn sương rực rỡ)

Trên mặt những lão giả lộ ra vẻ bi thương, đem các phần thi thể trên mặt đất gom lại một chỗ, sau đó đánh giá nữ tử trong thải vụ và Tử Long Vương.

“Đây chẳng lẽ là một con long vương?”

“Đúng vậy”

“Vừa rồi xảy ra chuyện gì?”

Không thể không nói nữ tử trong thải vụ rất thần bí, Tiêu Thần tuy gặp qua nhiều lần cũng không thể nhìn thấy rõ hình dáng của nàng. Thân thể nàng thủy chung bị thải vụ lượn lờ bao phủ. Có vẻ siêu trần thoát tục mà lại thần bí vô cùng.

“Mới vừa rồi có một người âm khí rất nặng xuất hiện ở đây……”

Theo như lời nói của nữ tử thần bí kể lại, mọi người rất nhanh suy đoán được đó là ác quỷ kia. Mặc dù hiện tại hắn đang trong thời gian suy yếu thế nhưng vẫn cường đại đáng sợ, ba người trong thôn hầu như bị hắn xé rách trong nháy mắt, mà nữ tử thần bí nắm trong tay thời gian linh lực cũng bị trọng thương, nếu như không phải trong thời khắc mấu chốt ác quỷ kia đột nhiên bị máu của Tử Long Vương xuyên thủng thân thể thì chỉ trong nửa khắc sau nàng cũng sẽ bị xé rách.

Máu của long vương lại có thể khắc chế được nó, đây quả thực là một tin tức khiến cho người ta vui mừng. Khuôn mặt đầy nếp nhăn của lão giả cũng bắt đầu rung lên, có thể nhìn được lão đang rất kích động, bất quá lại có chút kinh khủng, gương mặt đầy nếp nhăn kia gần như bị co quắp lại, lão dát dát cười nói: “Đây thật sự là một tin tức tốt a, đây có thể là thủ đoạn duy nhất để chúng ta có thể đánh bại ác quỷ. Chúng ta chỉ biết là máu của chín long vương hợp lại cùng một chỗ là có thể giải trừ trớ chú của chúng ta thế nhưng không ngờ nó lại có thể khắc chế ác quỷ kia, khặc khặc……”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.