Tiêu Thần trong lúc vô tình giết chết một vị quân vương, mặc dù là lão
cổ hủ đã bị phế nhưng ảnh hưởng vẫn đủ lớn để dấy lên một cơn đại địa
chấn tại hải ngoại.
Kết quả này trực tiếp làm cho rất nhiều chủng tộc đối địch nghi kỵ lẫn nhau, hoài nghi lẫn nhau khiến cho vận mệnh
của các thế lực hải ngoại vốn phức tạp càng thêm tế nhị. Sóng ngầm bắt
đầu khởi động, lúc nào cũng có thể dẫn đến một trận bão táp.
Tiêu Thần muốn đi giết chết mấy vị dị tộc vương cũng không phải bởi sự xúc
động nhất thời. Nếu như ở phía sau đám lửa cháy lại đổ thêm dầu thì mấy
chủng tộc hùng mạnh vốn đang nghi kỵ lẫn nhau vô cùng có khả năng bộc
phát đại chiến. Như vậy Cửu Châu chắc chắn sẽ được nghênh đón một thời
gian yên tĩnh.
Nhưng trước mắt gió bão ào ào, xứ sở hải ngoại đặc biệt nguy hiểm. Chỉ hơi có sơ suất liền có thể lâm vào cảnh vạn kiếp
bất phục. Tiêu Thần cũng không dám hành động lỗ mãng , tại gần biển hắn
yên tĩnh tu luyện mấy ngày, từ trong đại dương mênh mông dẫn dắt tinh
hoa Ngũ Hành Nguyên Tố ở trong nước để tu luyện. Linh khí trong biển đậm đặc khác thường, vô cùng thích hợp để tu luyện.
Sau khi tự điều
chỉnh bản thân đến trạng thái tốt nhất, Tiêu Thần lại thăm dò một hồi
tại Duyên Hải, rốt cục đã biết tin tức về đám người Ngưu Nhân, Liễu Mộ.
Lúc đó bọn họ lại bị Dạ Xoa Vương một mực đuổi giết từ Ung Châu đến Tây
Vực, rồi sau đó lại một mực đánh tới vùng đất hoang dã ở cực tây.
Cuối cùng Liễu Mộ cùng Ngưu Nhân vì trời cao không đường độn thổ không cửa
nên bị ép buộc, đành phải Phá Toái Hư Không quay về Trường Sinh Giới.
Sau khi trải qua đại kiếp ngụy thần, các đại thế giới tứ phương nhanh
chóng teo đi, xứ sở hư ảo hoàn toàn tan biến. Nhưng mà Tứ Giới thật sự
vẫn không có khả năng bị hủy diệt, vẫn tồn tại. truyện copy từ
tunghoanh.com
Về phần đám Kim Tam Ức, Nghịch Long vương thì tung
tích không rõ, điều này làm cho trong lòng Tiêu Thần có hơi lo lắng.
Nhưng cũng nghĩ rằng bọn họ hẳn là có tuyệt học bảo vệ tính mạng , không đến mức bỏ mạng.
Mấy tin tức này không thể nói là tốt nhưng cũng chưa tới mức hỏng bét. Dù sao mấy người tránh được tử kiếp, chỉ là Liễu Mộ cùng Ngưu Nhân nếu muốn trở về chỉ sợ có chút khó khăn . Mặc dù sau
khi trải qua một hồi đại kiếp năm đó thì từ tứ phương thế giới tiến vào
Nhân Gian Giới đã không còn khó khăn giống như dĩ vãng. Nhưng nếu muốn
vượt Giới trở về thì cũng cần trả giá nhất định.
Bầu trời hải
ngoại u ám, rất nhiều tộc giả có gan đều phải đề phòng lẫn nhau. Chính
vào thời gian căng thẳng tế nhị này thì Tiêu Thần lại một lần nữa xông
vào đó.
Nhưng hắn cũng không lại đi đến đảo Khô Lâu. Từ cách rất
xa là có thể đủ nhìn thấy Tử khí ngút trời, rất hiển nhiên nơi đó đã trở thành một chốn hang rồng huyệt hổ, không thể đến gần chút nữa .
Tiêu Thần cẩn thận đi trong lòng nước. Dọc đường mỗi khi đi qua một hòn đảo
lớn đều phải lưỡng lự một thời gian ngắn. Hắn muốn tìm cơ hội tập kích
giết chết dị tộc vương đi ra ngoài. Nhưng hắn cũng không phát hiện được
con mồi thích hợp. Vẫn không phát hiện ra một vị vương đi lẻ nào.
Phía trước có một hòn đảo Hồ Lô cực lớn, ước chừng mấy chục vạn ki-lô-mét
vuông. Một màu xanh biếc, trong đó có tiếng hổ gầm vượn hú, Man Thú
hoành hành khiến Tiêu Thần có cảm giác nơi này phòng thủ không nghiêm
ngặt như vậy. Hắn muốn tìm cơ hội trong đó. Nhưng hắn vừa mới xâm nhập
hơn mười dặm liền lập tức ngừng lại.
Từ rất xa liền thấy được
trên bầu trời ở giữa đảo. Có hơn mười con vật to lớn đang lượn quanh.
Những bóng dáng khổng lồ kia tụ chung một chỗ trông giống như một đám
mây đen. Không ngờ là Dực Long!
Không chỉ có Cự Long thần thánh . Còn có các loại Dực Long khác. Lục Long xanh như ngọc bích. Hồng Long
đỏ đậm như máu. Hắc Long đen nhánh như mực . . . Hai cánh chúng mở rộng
ra đều vươn hơn tới hơn một hai trăm mét mà che khuất bầu trời.
Tiêu Thần trong lúc vô tình lại đã xông vào đảo Cự Long thần thánh. Nơi này
đâu phải là đất lành, bất luận là ở đâu thì một hệ Long tộc đều là sinh
vật nguy hiểm nhất. Không trách được phòng thủ ở đây đơn giản như thế.
Đây là một chủng tộc hùng mạnh, chiến lực kinh động thế gian nên căn bản không sợ kẻ địch đột kích.
Có điều nếu đã tới nơi đây thì Tiêu
Thần căn bản không muốn tay không quay về. Nhưng là đến chỗ sâu trong
hòn đảo thì hắn tuyệt đối sẽ không đi . Với chủng tộc cường đại như vậy
nhất định sẽ có cao thủ phi phàm tọa trấn. Ngay cả khi gặp phải một trận đại loạn thì hắn cũng sẽ không tự tìm tử lộ mà lọt vào trung tâm đảo.
Vào lúc sắc trời sắp tối hắn lại bí mật đi tới hơn mười dặm rồi mới ngừng
lại. Ở trên một vách đá dựng đứng của quả núi đá cao ngất hắn phát hiện
ra một cái cửa động cực lớn, đã có thể nghe được tiếng rồng ngáy như sấm từ cách rất xa .
Tiêu Thần cầm Thất Bảo Diệu Thụ giống như u
linh tiến vào hang rồng xây trên vách đá. Động phủ này rộng lớn phi
thường, mặc dù sắc trời đã đen, nhưng bên trong nhưng không hề lờ mờ mà
ánh sáng chói lọi, dĩ nhiên có rất nhiều châu báu.
Hắn đã sớm
nghe nói qua Cự Long thích những báu vật phát quang, nay tận mắt nhìn
thấy quả thật đã được chứng thực. Đây quả thực chính là một kho báu loại nhỏ, nhìn thấy con Cự Long ở đây đang ngủ say chứ không phải giống như
người ốm yếu. Nếu không thì không có khả năng bảo vệ được kho báu của
mình.
Ngay tại phía trước, một con Cự Long thần thánh toàn thân
vàng óng chói mắt đang lóe ra vô vàn đạo hào quang thánh khiết. Nó như
là một tòa núi nhỏ đang nằm ở nơi này. Bất kể nhìn thế nào đều thấy
giống nhau khác thường với con Cự Long thần thánh Vương đã chết. Quả
thực chính là một khuôn mẫu đúc ra.
Tiếng rồng ngáy chợt biến
mất, tòa núi nhỏ kia mở ra một đôi mắt lớn to như cái cối xay, giống như hai vầng trăng tròn cực lớn treo ở trong động.
Vào lúc thấy Tiêu Thần, mới đầu nó hơi phẫn nộ. Nhưng đến khi thấy hào quang lượn lờ
quanh Thất Bảo Diệu Thụ thì nó lại lộ ra vẻ đùa cợt.
Âm thanh to
lớn vang lên trong sơn động tựa như sấm sét, phát ra vô số trận âm rung: "Chủng tộc thấp hèn, nhân loại nhỏ bé dám xông vào động phủ của ta .
Hãy để bảo thụ trong tay ngươi xuống thì ta có khả năng cho ngươi một
cái chết nhẹ nhàng, nếu không lửa giận của Cự Long thần thánh không phải loại sinh vật hèn mọn như ngươi có khả năng tiếp nhận!"
Tiêu
Thần bị chọc cười, Cự Long thần thánh tựa hồ là một sinh vật trời sinh
có cảm giác về sự ưu việt chủng tộc của mình. Trước đây tại thành Trường An hắn giết hại tên kia cũng là có dáng vẻ này, lỗ mũi kiêu ngạo hướng
lên trời.
"Đại thằn lằn mau thu hồi sự kiêu ngạo của ngươi lại, ở trước mặt ta chẳng qua ngươi là một loài đại bò sát mà thôi."
"Càn rỡ!" Âm thanh của Cự Long thần thánh rung động ong ong trong hang, cả quả núi đều rung rinh một hồi.
"Tại sao ta cảm giác được ngươi cùng Cự Long thần thánh vương có hơi giống
nhau." Tiêu Thần vừa quan sát hoàn cảnh bên trong hang, vừa đối đáp cùng con vật to lớn này.
"Ta cùng với nó là huynh đệ cùng trứng, ta
là. . ." Nói tới đây nó đột nhiên phát động công kích, long ngữ chú pháp ngưng tụ thành một đạo hào quang mãnh liệt trực tiếp bao phủ phần hang
động phía trước.
Đây là một con rồng nhìn thì như tự cao tự đại,
nhưng mà không thiếu mưu cơ, cả hai đều có đủ. Từ khi phát hiện có người tiến vào hang động thì nó đã có dự cảm không ổn, cố ý diễn trò mà thôi. Bởi vì ở trong hang động nhỏ hẹp này thì nó không có lợi, thân thể
khổng lồ không thể mở rộng ra.
Tiêu Thần sớm có phòng bị, khi
long ngữ chú pháp đáng sợ bao phủ đến thì hắn trước hết lao vào vách
động ở bên cạnh, thân thể giống như Thần Kiếm đâm vào miếng đậu hũ trực
tiếp xuyên thấu đi vào. Rồi sau đó một khắc hắn từ vách hang ở vị trí cổ của Cự Long xuyên thấu ra, nhảy dựng lên cao cao, một cái tát hung hăng vỗ xuống.
"Phanh "
Long lân vỡ vụn, máu tươi văng khắp nơi, Cự Long đã bị dính một đòn nghiêm trọng.
"Ngao. . ."
Nó kêu lên thảm thiết, nhưng âm thanh phát ra lại phải nuốt xuống. Bởi vì
cú chưởng thứ hai đã trực tiếp cắt vào cổ họng nó, cứ thế cắt đứt âm
thanh của nó.
Đến lúc này thì Cự Long thần thánh cũng bất chấp
việc giữ gìn kho báu của mình, dùng lực mãnh liệt rung động thân thể,
hai cánh càng vươn ra làm hang động lớn lao phát ra tiếng nổ ù ù rồi ầm
ầm vỡ vụn.
Quanh thân Cự Long bộc phát ra vầng sáng vô tận làm
người ta không mở ra được hai mắt. Lực lượng cường đại làm tâm hồn người ta khiếp sợ, loại uy áp này giống như trời long đất lở.
Nó trực tiếp làm vỡ nát hang động định bay lên trời.
Nhưng tất cả đều đã chậm, Tiêu Thần đã ngồi xuống trên cổ nó, cốt chưởng
xuyên thấu qua giáp sắt phát ra tia sáng vàng tươi liên tục nện xuống
đầu Cự Long. Trong miệng thì trực tiếp quát ra Bản Nguyên Thiên Âm đánh
thẳng vào linh hồn Cự Long.
Cự Long thần thánh vừa phẫn nộ vừa
sợ. Nó phát ra tiếng gầm rống nặng nề, một cỗ năng lượng lớn lao dao
động dập dờn ra, không ngờ là ---- thần thông Quang Huy Tuế Nguyệt .
Cự Long đã bị thương nặng, nhưng vẫn chưa chết, vẫn còn triển khai được
phản kích mạnh mẽ như thế. Điều này làm cho Tiêu Thần giật mình đồng
thời càng cảm giác được rõ hơn một chút khí tức nguy hiểm.
Có
điều Cự Long đúng là vẫn còn kém một chiêu. Bị Tiêu Thần chẹn ở trong
động thì nó cũng đã thua một nửa, thân thể địa long khổng lồ khó có thể
phát huy ra toàn bộ chiến lực. Giờ phút này chẳng qua là hấp hối giãy
dụa mà thôi, tiên cơ đã bị Tiêu Thần cướp đi hết. Bản Nguyên Thiên Âm là loại thần thông thích hợp nhất cho cận chiến, nó hoàn toàn tác động lên linh hồn Cự Long thần thánh, ở trong hang động này căn bản vô phương
tránh né.
"Rống. . ."
Cự Long thần thánh gào thét làm vỡ
nát hang động, mạnh mẽ bay lên trời. Nưng lúc này thân thể nó đã bắt đầu sụp đổ, long lân lóe ra được thần quang bị lột từng tảng từng tảng lớn, long huyết thì phun đầy trời. Tiếp theo đầu lâu vỡ vụn trước hết, rồi
sau đó thân rồng khổng lồ bắt đầu chia năm xẻ bảy.
"Ta là em của
Cự Long thần thánh vương hiện nay . . . Giết ta thì ngươi cũng chết chắc rồi. . ." Đây là những lời cuối cùng của Long Hồn trước khi vỡ vụn.
Hỏa Chủng của Tiêu Thần do ảnh hưởng của thần thông "Quang Huy Tuế Nguyệt"
chưa hoàn chỉnh cũng đã bị rung động. Mặc dù không đáng ngại, nhưng hắn
cũng nghĩ lại mà sợ một hồi. Con Cự Long thần thánh này phi thường cường đại, mặc dù không thể so cùng Long vương đã chết đi kia, nhưng lại cũng có thể xưng là một vị vương giả .
Nếu như là đại chiến dưới tình huống thông thường, nếu muốn giết nó thì tất nhiên phải trả một giá khá đắt.
Chẹn trong hang rồng để giết rồng, cơ hội như thế thật sự quá hiếm hoi.
Tiếng gầm rống rung động thiên địa đã làm kinh động tất cả Dực Long trên đảo, những bóng ma khổng lồ vọt tới nơi này.
Tiêu Thần cũng không quay đầu lại, hóa thành một vệt sáng lờ mờ nhằm về phía biển khơi.
Mặc dù là cùng sinh sống trên một hòn đảo lớn, nhưng đối với loài sinh vật
kiêu ngạo như Long Tộc mà nói thì cũng không có khả năng quần cư. Mỗi
một con rồng đều cũng có hang động của mình và cách xa nhau một khoảng
cách cũng rất xa, chính điều này đã tại ra cơ hội chạy trốn cho Tiêu
Thần. Tức thời, hắn liền xuất hiện ở trong biển khơi ,lặn sâu xuống nước rồi trốn đi dưới đáy biển.
Khi đàn rồng đuổi đến bờ biển thì đã
sớm mất đi bóng dáng Tiêu Thần, trên Cự Long đảo tiếng rồng gầm rung
trời, hoàn toàn ồn ào náo động. Những con vật to lớn bay lên, tìm kiếm ở hải vực chung quanh.
Một con Cự Long thần thánh bị giết ở bên
trong đảo, đây tuyệt đối là sự sỉ nhục không thể chịu đựng được. Nhất là Cự Long chết đi lại chính là một vị Long vương sau này liền càng khiến
Dực Long tộc phẫn nộ hơn.
Các loại long ngữ chú pháp cùng khủng
bố đại thần thông đánh thẳng xuống vùng biển xanh này. Quả thực đã đánh
cho đại dương mênh mông này bay vọt ra ngoài vòm trời, sóng biển cuộn
lên trên cao đánh tan mọi đám mây trên bầu trời.
Đàn rồng trên Cự Long đảo thật sự phẫn nộ!
Cự Long thần thánh phẫn nộ là không thể tưởng tượng , chúng làm kinh động
tất cả chủng tộc hải ngoại . Rất nhiều cường giả bay tới xứ sở này.
Tiêu Thần tại đáy biển một mực độn đi xa hơn ngàn dặm rồi mới lộ ra ngoài
khơi. Ngay cả như thế thì vẫn có thể thấy một ít Cự Long thường lui tới ở chung quanh các hòn đảo lớn, không ngờ lại đuổi theo ra hơn ngàn dặm.
Từ đó có khả năng suy đoán rằng hải vực kia tất nhiên đang bạo động .
Tiêu Thần thoáng suy tư chỉ chốc lát rồi quyết định tiếp tục hành động. Giờ
phút này ánh mắt của mọi người bị thu hút vào đảo Cự Long thần thánh,
nói không chừng sẽ buông lỏng cảnh giác. Nếu như lúc này xuất kích nói
không chừng sẽ có đại thu hoạch.
Không thể không nói Tiêu Thần cả gan làm loạn, hoàn toàn là đạp lên sợi dây thép tử vong đi tới.
Biển xanh ầm ầm sóng dậy, mênh mông vô ngần. Những hòn đảo lớn mấy chục vạn
ki-lô-mét vuông thì có không dưới mấy chục hòn. Chúng đều cách nhau khá
xa, trông giống như những con mãnh thú cổ xưa đang ngủ say.
Lần
này Tiêu Thần không có lựa chọn đảo lớn, mà là đổ bộ lên một hòn đảo so
sánh tương đối mà nói thì là đảo nhỏ, nhưng mà cũng rộng chừng hai ba
vạn ki-lô-mét vuông.
Nơi này rất yên tĩnh, trên đảo mặc dù cây
cối xanh um tươi tốt, sức sống hừng hực, nhưng căn bản không thấy có
người canh giữ ở bên bờ. Tiêu Thần nghĩ đây là một chủng tộc yếu ớt đang thống trị hòn đảo nhỏ này.
Nhưng mà đi trên đảo chưa quá một dặm thì hắn lập tức đứng sững lại, bởi vì một tấm đá xanh cực lớn đứng sừng sững ở nơi này, trên mặt khắc ba chữ to: Đấu Thần Tộc.
Đây
tuyệt đối là một chủng tộc cực kỳ hùng mạnh và khủng bố, Đấu Thần Vương
cùng Dạ Xoa Vương được xưng Thiên vương đã từng đại chiến một hồi, thế
lực ngang nhau, không phân thắng bại nên chiến lực của hắn đã làm rung
động Cửu Châu.
Tạm thời, tục truyền nói Đấu Thần Tộc cùng Chiến
tộc chính là kẻ địch lâu năm. Có thể làm đối thủ truyền kiếp của Chiến
tộc cường đại , về một mặt khác đã chứng minh sự khủng bố của bọn họ.
Sau khi Tiêu Thần nhìn thấy tảng đá lớn này thì lập tức rút lui. Tạm thời
hắn không muốn trêu chọc vào chủng tộc đáng sợ nầy, thậm chí khi tất yếu còn muốn lôi kéo liên lạc.
Giờ phút này đã đến đêm khuya, nhưng ở phương xa còn có thể nghe được tiếng rồng ngâm, Tiêu Thần rời xa khu
vực kia. Trong bất tri bất giác hắn lại đi tới một hòn đảo lớn.
Dưới những ánh sao lấp lánh, sóng biển xô bờ, hắn bước lên hòn đảo lớn này.
Bỗng nhiên hắn phát hiện vài tên Dạ Xoa, không ngờ là đảo Dạ Xoa một mực tìm kiếm.
Tiêu Thần thoáng do dự, nhưng cuối cùng vẫn hướng về
bên trong đảo đi tới. Có điều hắn lại phi thường cẩn thận, nơi đây không nghi ngờ là hang rồng huyệt hổ, hắn không muốn gây ra động tĩnh lớn tới đâu . Tất cả sẽ tùy tình huống mà quyết định, chủ yếu nhất là ở ngoại
vi dò thám thực hư.
Nhưng ngay tại lúc này, hắn cảm giác hoàn
cảnh chung quanh có dị biến. Tựa hồ bị người ta cố ý bố trí, bỗng nhiên
từ mặt đất phát ra hào quang ngút trời.
Tiêu Thần cả kinh, phát
hiện mặt đất lại có đồ án quỷ dị như là một loại trận pháp. Sau khi hắn
đi vào chốn này thì liền bộc phát ra hào quang chói mắt. Đối với hắn
cũng không có bất cứ nguy hại gì, nhưng không nghi ngờ là đã làm bại lộ
hành tung của hắn.
"Chạy đi đâu. . ." Tiếng quát lạnh lẽo như một đạo sấm sét xé rách không trung. Đúng là Dạ Xoa Thiên vương, hắn lại
đang chờ đợi bên mép đảo từ hướng Cửu Châu tới mà không ở chỗ sâu trong
đảo lớn. Xem ra đây hoàn toàn là bình tĩnh chờ kẻ địch tới cửa.
Ma Ảnh cao lớn bắt đầu khởi động làn sương đen vô tận, hắn như một quả núi lớn đánh tới. Không chỉ có ven bờ biển mới có loại chấn động bởi uy áp
khủng bố mà chính đại dương mênh mông cũng dấy lên những cơn sóng lớn
ngất trời.
"Ta nói rồi, nhất định là do Nhân tộc giở trò, cố ý
khuấy lên nghi kỵ giữa các tộc, quả nhiên như thế." Từ một hướng khác,
Chiến Vương Cảnh Bồ sát khí kinh hoàng tựa như Ma thần bỗng xuất hiện.
Cùng trong lúc này, một khối Khô Lâu Vương trắng như tuyết cũng xuất hiện từ hướng khác, cũng bay về hướng Tiêu Thần, Tử khí ngút trời.
Trong lòng Tiêu Thần trĩu xuống, vương giả trăm tộc quả nhiên đều không phải
nhân vật đơn giản, lại đã nghi ngờ việc hắn muốn tới đảo Dạ Xoa.
Khô Lâu Vương hỏi: "Hai người các ngươi làm thế nào đoán được hắn muốn tới đảo Dạ Xoa?"
Chiến Vương Cảnh Bồ nói vô cùng lạnh lùng: "Dạ Xoa Vương giết chết vô số cao
thủ Nhân tộc. Nếu là Nhân tộc làm chuyện xấu thì tự nhiên sẽ không bỏ
qua Dạ Xoa Tộc. Đáng tiếc a. . ." Hắn nhìn Tiêu Thần, nói: "Kế của ngươi đã bị chúng ta đoán được , nếu muốn gây rối loạn giữa trăm tộc thì e
rằng sẽ thất bại ."
Tiêu Thần cười lạnh, truyền ra dao động tinh
thần: "Nhưng mà ngươi nói ra thì ai sẽ tin tưởng đây? Hạt giống nghi ngờ đã được gieo xuống, chỉ chờ đợi mọc rễ nảy mầm. Nếu như ngươi làm ra vẻ 'Trí tuệ ', người khác nhất định sẽ coi rằng là Chiến tộc các ngươi làm chuyện không muốn để lộ ra, cố ý đánh lừa dư luận."
Tam đại
vương giả xuất hiện, muốn liên thủ để giết hắn nên Tiêu Thần cũng không
dám ngang ngạnh đối kháng. Sau khi nói xong những lời này liền trực tiếp lựa chọn cách độn thủy thật xa.
"Đã đến thì cũng không đi được
." Dạ Xoa Vương nãy giờ im lặng không nói đã lên tiếng. Mái tóc xanh lá
cây trên đầu không gió cũng tự rung rinh, bóng dáng cao lớn đang quay
cuồng trong làn sương đen trông như núi Thái Sơn thật sự như chèn ép
xuống làm cho linh hồn người ta có cảm giác uy hiếp cường đại.
Mặc dù hắn đang cất bước đi mà lại giống như là đang xuyên qua không gian, tựa như chậm chạp mà lại cực nhanh để đuổi theo.
Tiêu Thần lấy dao động tinh thần để gầm rống, cốt che dấu Bản Nguyên Thiên Âm mà đánh về phía sau.
Nhưng Dạ Xoa Vương căn bản không sợ, quát lớn: "Phá cho ta!"
Có điều Thiên Âm chữ " Ông" vốn dễ dàng chấn vỡ Cự Long thần thánh lại
trực tiếp bị Dạ Xoa Vương xuất một quyền nện vỡ, không làm thương tổn
đến hắn một chút nào.
Cùng lúc đó, Chiến Vương Cảnh Bồ và Khô Lâu Vương cũng đuổi kịp.
"Diệt!" Dạ Xoa Vương giống như quỷ mỵ, thân thể cao lớn xông đến trong khoảnh
khắc. Hắn bổ tới một chưởng về phía trước , một tiếng "Diệt" kia có khí
thế nuốt sơn hà làm cho đại dương mênh mông đều phát ra tiếng biển gầm.
Trong lòng Tiêu Thần kinh ngạc, Dạ Xoa Vương này cường đại gần như yêu tà!
Hắn trực tiếp bổ ra Thượng Thương Chi Thủ, đồng thời Thất Bảo Diệu Thụ
trong tay trái cũng vụt về phía trước.
"Phanh "
Bị loại
lực lượng dời núi lấp biển nện tới, Tiêu Thần bị đánh bay đi ra ngoài.
Dạ Xoa Vương cường đại đến mức làm cho người ta run rẩy.
Nhưng mà vào giờ khắc này, Dạ Xoa Vương cũng là đang quay cuồng trên bầu trời đi ra xa. Không phải hắn bị Thượng Thương Chi Thủ đánh lui, mà là do chùm
sáng từ Thất Bảo Diệu Thụ xuất ra đã vụt hắn một cái làm gục ngã.
Tiêu Thần kinh ngạc, bảo thụ này tại đảo Khô Lâu sau khi phải chịu một lần
bị thương nặng không ngờ lại có khả năng xuất ra Thất Thải Hà Quang. Một lần bị đòn nghiêm trọng tựa hồ đã thức tỉnh lực lượng ngủ say của nó.
Trong con ngươi không có đồng tử của Dạ Xoa Vương có ánh sáng xanh lè đang
nhấp nháy. Nó vô tình nhìn chăm chú Tiêu Thần rồi bước tới một bước, lại đánh tới lần nữa .
"Phá tẫn vạn pháp!" Cùng với một tiếng quát nhẹ của hắn, bóng dáng cao lớn trong nháy mắt đã đến trước mặt Tiêu Thần.
Áp lực lớn lao khiến xương cốt toàn thân Tiêu Thần đều phát ra tiếng "Kẽo
kẹt kẽo kẹt". Bản Nguyên Thiên Âm lại lần nữa phát ra, đồng thời Thất
Bảo Diệu Thụ bổ tới phía trước. Nhưng bốn chữ "Phá tẫn vạn pháp" kia
rống lên thì Bản Nguyên Thiên Âm rõ ràng bị ngăn cản, tạm thời ánh sáng
của Thất Bảo Diệu Thụ cũng lại yếu đi.
"Phanh "
Tiêu Thần ngã nhào lăn lộn mấy vòng bay ngược đi ra ngoài, mà Dạ Xoa Vương cũng bị bảo thụ một lần nữa vụt cho ngã quị.
Dạ Xoa Vương quá cường đại!
Tiêu Thần không muốn liều mạng cùng hắn liền trực tiếp nhằm phía Khô Lâu
Vương, muốn đột phá từ nơi đó. Dạ Xoa Vương gần như yêu tà, mà Chiến
Vương chỉ nghĩ đến cũng thấy là một địch thủ đáng sợ , so sánh mà nói
thì Khô Lâu Vương yếu nhất.
Xoẹt
Thất Bảo Diệu Thụ xuất
ra, Khô Lâu Vương trực tiếp bị quét lăn lộn mấy vòng, Tiêu Thần xông qua đó rồi chui vào trong biển khơi, bắt đầu độn thủy tại đáy biển thế
giới.
Nhưng sau khi Dạ Xoa Vương xuống nước thì cũng nhanh chóng
vô cùng, mắt thấy cự ly đã càng ngày càng gần. Đồng thời Chiến Vương
Cảnh Bồ cùng Khô Lâu Vương cũng theo đuổi không bỏ.
Tình huống vô cùng không ổn!
Cuối cùng, Tiêu Thần cắn răng, hướng về hòn đảo nhỏ Đấu Thần Tộc mà biến mất.
Vừa mới tới nơi hắn liền trực tiếp đổ bộ, rồi phóng đi về hướng bên trong đảo.
"Nguy hiểm. . ." Chiến Vương sau khi đi tới bờ hòn đảo nhỏ này thì lộ ra vẻ vô cùng ngần ngại.