Hắc Long Vương như một tia chớp lao về phía trước, Tiểu Bàn Tử Ngưu Nhân tất nhiên không thể bỏ nó chạy một mình, Tiêu Thần thì không do dự tiến vào.
Rừng sâu không hề có một âm thanh, sự tĩnh lặng khiến cho người ta sợ hãi. Ngoài tiếng gió do mình chạy gây ra thì không hề có bất cứ một chút âm thanh nào khác. Áp lực trầm trọng tác dụng lên tâm thần của Tiêu Thần và Ngưu Nhân khiến họ có cảm giác muốn hét lên.
Trong rừng sâu luôn có một luồng áp lực vô hình khó lòng tưởng tượng nổi. Nếu như bị khốn lâu dài tại đây chắc chắn sẽ khiến người ta phát điên.
“Tiểu Hắc, Ngươi làm sao vậy?” Ngưu Nhân nhận ra được có cái gì đó không ổn.
Hắc Long Vương không thèm để ý đến họ mà tiếp tục tiến nữa vào trong rừng thẳm.
Đi được khoảng một dặm thì Hắc Long Vương dừng lại trước một gốc cây cổ thụ cực lớn. Xung quanh là vô số hài cốt trắng lóa như tuyết xếp chồng lên nhau thành một ngọn núi nhỏ.
Tiêu Thần và Ngưu Nhân giật mình. Bọn họ thấy một bộ long cốt rất lớn, rất giống hài cốt của Tổ Long nằm uốn quanh gốc cây cổ thụ hơn mười người ôm làm thành một vùng trắng hếu. Nếu như kéo dãn ra thì độ dài ít nhất cũng phải đến trăm thước.
Cái đầu của Tổ Long ngẩng cao, cho dù đã chết cũng không chịu cúi xuống. Bộ xương quanh thân nhiều chỗ đã hư hại, còn có hơn mười chỗ đã gãy hoàn toàn. Chắc chắn là trước khi chết nó đã bị trọng thương nghiêm trọng, chắc là bị chặt thành mười đoạn mà chết.
Chẳng lẽ đây là một Tổ Long? Tiêu Thần và Ngưu Nhân cùng lộ ra vẻ trịnh trọng. Hắc Long Vương hai mắt đã lưng tròng, quỳ gối dưới bộ xương của con rồng. Phải nói rằng Long Vương rất kiêu ngạo, ngay cả nhìn trời cũng không lễ kính mà lúc này lại rơi lệ quỳ xuống đã đủ chứng tỏ được sự thương cảm của nó.
Tiêu Thần cùng Ngưu Nhân im lặng không nói gì. Rốt cuộc thì bọn họ cũng đã phát hiện đây là một Long Vương chí cường, mặc dù không tiến hóa thành Tổ Long nhưng cũng chỉ còn thiếu bước cuối cùng. Chỉ có hai chân phía sau là không giống nhau, mặc dù khác vị trí nhưng mà so với Tổ Long thì không khác mấy.
Hắc Long Vương yên lặng không nói gì, lặng lẽ bay một vòng quanh bộ hài cốt không biết đã bao nhiêu năm tháng, rồi sau đó há miệng phun ra một luồng ô quang đốt cháy bộ hài cốt.
Một ngọn lửa cao tận trời bốc lên nhưng cổ mộc xung quanh lại không hề bị ảnh hưởng. Tất cả hắc diễm hỏa như có linh tính, mặc dù có bao cây rừng xung quanh nhưng lại không mảy may tổn thương chúng.
Đúng lúc này thì bộ xương bỗng nhiên biến hóa, hài cốt long vương phát ra quang mang chói mắt rồi thu nhỏ lại rất nhanh.
Các vết nứt trên bộ xương cũng khép lại, cuối cùng bộ xương vốn trăm thước chỉ dài còn một thước thì dừng lại lơ lửng giữa không trung. Bộ hài cốt lúc này không còn màu trắng mà lại xuất ra từng đạo quang thải trong suốt óng ánh như viên ngọc được đánh bóng.
Nhưng sự việc làm cho Tiêu Thần và Ngưu Nhân kinh dị không thôi diễn ra sau đó. Từ đôi mắt Hắc Long Vương bắn ra lưỡng đạo lãnh điện, hai sừng trên đầu cũng bắn ra hai đạo thần quang trong phút chốc đã bao phủ long cốt.
“Leng keng!” Âm thanh vang lên như bảo kiếm rút ra khỏi vỏ. Một đạo quang mang rạng rỡ chậm rãi chiếu sáng cả ốc đảo, làm cho tất cả thánh hồn ở bên ngoài ốc đảo phát ra tiếng rống rung trời. Rất nhiều hồn phách tụ tập bên ngoài muốn xông vào nhưng nhưng lại không dám.
Một thanh tuyệt thế bảo kiếm từ long cốt chậm rãi hiện ra.
Chất liệu của thanh kiếm tựa như ngọc mà không phải ngọc, cũng hơi giống xương, nhưng long cốt sáng long lanh lại đột nhiên hóa thành phấn lả tả rụng xuống, trên không chỉ còn nhìn thấy thánh kiếm.
Hắc Long Vương vô cùng trân trọng quỳ rạp trên đất, thánh kiếm dài hơn nửa thước trên không trung tựa như có linh tính, hóa thành một đạo thần quang bay vào cột sống của nó.
“Leng keng!” Lại một âm thanh trong trẻo vang lên, lần này là như bảo kiếm thu vào vỏ phát ra tiếng vang rất chân thật.
Trái tim Ngưu Nhân không khỏi nhảy lên vài cái, hắn rất sợ là Hắc Long Vương sẽ bị chém.
“Tiểu Hắc, chuyện gì xảy ra?” Ngưu Nhân vừa có chút kinh ngạc vừa có chút khó hiểu hỏi.
Hắc Long Vương cúi đầu trầm mặc, cuối cùng cũng rống lên vài tiếng: “Nó nói đây là thánh vật của long tộc, chỉ có Long Vương mới sử dụng được, nếu ngươi muốn …”
Hắc Long Vương lại lâm vào trầm mặc.
Như thế nào?
Tiêu Thần và Ngưu Nhân trong lòng kích động, bọn hắn đồng thời nghĩ đến một loại khả năng, nhưng không thể nào nói ra. Hắc Long Vương đã tin tưởng bọn hắn như thế, mặc dù biết nhưng vĩnh viễn cũng chỉ để trong bụng chứ không dám nói ra.
Thánh kiếm biến mất thì các thánh hồn bên ngoài cũng đã giải tán, nơi này lại khôi phục sự tĩnh mịch.
“Tại sao nơi này lại bốc lên huyết khí?” Tiểu Bàn Tử Ngưu Nhân kinh ngạc nhìn phía trước.
Tại nơi long cốt lúc nãy đã hiện ra một cái động khẩu đen ngòm, vì long cốt bị luyện hóa nên hiện ra, đang phun ra hắc vụ cùng với huyết khí.
Hắc vụ lành lạnh, huyết khí khiến người ta liên tưởng đến máu tươi nhưng nó lại không có một chút âm sát khí tức, ngược lại còn đích thực có một linh lực oai vệ.
Hắc Long Vương đi tới chỗ đó, từ trên sừng Tổ Long trên trán nhè nhẹ xuất ra quang mang bắn lên huyết khí rồi không ngừng dẫn nó đến bên cạnh mình. Dần dần Hắc Long Vương đã bị bao phủ bởi một mảnh huyết sắc.
“Linh khí này rất tinh khiết đó!” Tiểu Bàn Tử Ngưu Nhân hưng phấn hẳn lên:
“Ta có nghe một lão tế tự nói là đại địa có linh, đây có thể là Đại Địa Huyết mạch trong truyền thuyết. Nếu là nó … thì đây là đại cơ duyên của chúng ta.”
Tiêu Thần có chút cảm thán, trên đời thật sự có người có vận khí tốt. Như Ngưu Nhân chẳng hạn, vận khí từ đầu đến cuối phải nói là cực tốt. Hắn nghe qua truyền thuyết huyết mạch thì miêu tả cực giống với cảnh tượng trước mắt, có lẽ nơi này là chỗ mà Thiên Địa Đồng Lô giao tiếp với Đại Địa Huyết mạch không chừng. Dù sao đây cũng là nơi mà Tổ Thần triều Toại Nhân tế luyện đồng lô.
Tiểu Bàn Tử Ngưu Nhân ngồi xuống bên cạnh cái động sâu không đáy mà bắt đầu tu luyện.
Lúc này, Thất Thải Thánh Thụ ẩn trong người Tiêu Thần bắt đầu rung động. Huyết khí đều hướng về phía nó mà tụ họp, Tiêu Thần cũng nhanh chóng đến bên cái động ngồi xuống đất bắt đầu tu luyện.
Thất Thải Thánh Thụ vừa hiện ra, khiến cho huyết sắc tinh khí tuôn ra. Trong bảo thụ như có một lực lượng lạ thường từ Đại Địa Huyết mạch dẫn đi ra không ngừng làm cho xung quanh huyết quang chói mắt, đỏ thẫm một mảnh.
Quang mang khởi động làm cho tốc độ hấp thụ linh khí của bọn Tiêu Thần Ngưu Nhân và Hắc Long Vương càng nhanh.
Cảnh tượng này rất hiếm thấy, nếu người nào có thiên nhãn chứng kiến cảnh này thì có thể thấy Đại Địa Huyết mạch không ngừng bốc lên, cuồn cuộn hướng về phía bảo thụ mà tụ lại, ba người bên cạnh cũng như được bao bọc trong một tầng huyết khí.
Lúc này, thời gian như ngừng trôi, bọn Tiêu Thần cũng đắm chìm vào vô ngã cảnh giới. Không cảm giác được thời gian trôi qua, tất cả lỗ chân lông trên người cũng mở ra, thân mình cùng huyết sắc linh khí như hợp nhất lại với nhau.
Tiểu Bàn Tử Ngưu Nhân cũng rất khoa trương, sau khi ngũ hồn hợp nhất thì tạo thành một cái thú hồn quái thai trực tiếp hiện lên phía sau mà điên cuồng hấp thu Huyết sắc linh khí. Nó là một cái thú ảnh thật lớn, như một tòa tiểu sơn, cao hơn mười thước.
Đương nhiên thu hoạch lớn nhất phải nói đến bảo thụ. Huyết quang cuồn cuộn không ngừng giao tiếp với nó và Đại Địa Huyết mạch, cả hai nối thông với nhau, đạt đến một trạng thái cân bằng.
Một ngày trôi qua, tiểu thụ cuối cùng cũng lột xác. Một chồi non huyết sắc nhú ra, trông như một viên huyết ngọc trong suốt, sáng long lanh. Phiến thần diệp thứ năm cuối cùng cũng sắp sửa trưởng thành!
Nơi đây huyết sắc tinh khí dày đặc, không có cảm giác về thời gian, bọn Tiêu Thần vẫn bất động như núi, tiếp nhập cảnh giới vô dục vô cầu, mà lúc này bên ngoài lại xảy ra biến hóa kinh người.
Tất cả cổ mộc cũng phát ra lục quang, khắp nơi như là một viên lục bảo thạch, có không ít hồn phách đến gần nơi này đều bị lá cây quy tụ quây quanh rồi nuốt sạch!
Xung quanh đám người Tiêu Thần, các loại cổ mộc như sống dậy, vươn ra các cành cây, rễ cây tựa như tay người bao bọc bọn người Tiêu Thần lại, như là đang hút lấy hồn phách của họ.
Có điều, đám rễ cây vừa đến gần thì Thất Thải Thánh Thụ lại phát ra quang mang khiến toàn bộ đám rễ cây nát thành từng mảnh trong phút chốc.
Suốt một tháng liên tục, Tiêu Thần và Ngưu Nhân luôn ở trong trạng thái kỳ ảo này, linh khí từ Đại Địa Huyết mạch không ngừng tiến vào cơ thể, cải tạo lại cơ thể của bọn họ.
Mà trong một tháng này thì phiến xích ngọc diệp của thánh thụ cũng đã trưởng thành, phát ra huyết sắc long lanh trong suốt như hồng mã não, giống như là thần ngọc.
Đến lúc này thì trên thánh thụ đã có mặc ngọc diệp, bạch ngọc diệp, bích ngọc diệp, kim ngọc diệp, xích ngọc diệp( đen, trắng, xanh, vàng , đỏ)! Năm phiến thần diệp lưu động tỏa ra quang mang dịu dàng mà thần thánh.
Phiến thánh diệp thứ năm trưởng thành thì bảo thụ cũng dần mất đi liên lạc với đại địa huyết mạch. Huyết sắc tinh khí cũng không trào lên nữa, khôi phục lại sự yên lặng của rừng thẳm.
Thú hồn của Tiểu Bàn Tử Ngưu Nhân từ mười thước cao nay đã phát triển lên đến hai mươi thước, khí thế như núi đè làm người ta có cảm giác bức bách. Một tháng tĩnh tu làm cho Tiểu Bàn Tử Ngưu Nhân trực tiếp từ cảnh giới Nhất trọng thiên đột phá vào cảnh giới Tam trọng thiên! Chỉ một tháng ngắn ngủi, hắn đã đột phá được lưỡng trọng thiên.
Mà Hắc Long Vương lại lớn thêm nửa thước, thân mình giờ đã dài hai thước rưỡi. Thực lực hùng mạnh đó là chắc chắn không phải nghi ngờ.
Về phần Tiêu Thần thì tỉnh lại sau Ngưu Nhân một ngày, lúc hắn tỉnh lại thì thấy một gương mặt béo núc ních đang ở trước mặt hắn mà cười khúc khích.
“Ngưu Nhân, ngươi làm sao vậy?”
“Ta … Hắc hắc … hà hà … ta đã tiến vào cảnh giới Tam trọng thiên rồi.”
Tiểu bàn tử cười có chút thô lỗ, lại có chút ngu ngu, nhưng rất thành thật và đáng yêu.
“Tiêu Thần, ngươi đột phá được bao nhiêu trọng thiên?”
“Ta … tựa hồ rất đặc biệt” Tiêu Thần đã phát hiện ra tình trạng của mình, có chút ngạc nhiên nói: “Rõ ràng ta đang ở từ Nhất trọng thiên đến Tam trọng thiên, nhưng lại không ngừng thay đổi, rất không ổn định”
“Làm sao lại phát sinh chuyện này, còn có thể dao động?”
Tiểu Bàn Tử Ngưu Nhân nói tiếp: “Không phải là chỉ có cao thủ ở Hữu Niết cảnh giới mới có tình trạng như thế sao. Tu vi không ổn định liên tục dao động biến đổi”
“Ta cũng không biết, nhưng quả thật là như vậy. Luôn dao động, không ổn định chút nào”
Nhưng Tiêu Thần cũng không chán nản, dựa vào loại pháp quyết của hắn mà nói thì dẫn đạo tinh khí của Đại Địa Huyết mạch vào thân thể rồi tu luyện một tháng tiến vào cảnh giới Tam trọng thiên cũng đã là kì tích.
Vì càng nhiều huyết sắc tinh khí đi vào thì càng bị các huyệt đạo trong cơ thể hắn đoạt lấy.
Một tháng thời gian, toàn bộ thất đại huyệt đạo đã thần hóa!
Thiên Tỉnh huyệt ở khuỷu tay, Dương Quan huyệt ở đầu gối, Hoàn Khiêu huyệt ở đùi, Hội Âm huyệt ở hai chân, toàn bộ ngưng tụ thành ánh sáng chói mắt.
Đây là thu hoạch lớn không thể tưởng được.
Vậy trên người hắn đã có mười sáu huyệt đạo được thần hóa. Chủ yếu là nằm ở các đốt ngón tay, các huyệt đạo nối liền với nhau, giống như đã nối thông toàn thân hắn.
Trên thực tế, các thần huyệt đều có kim tuyến tương liên, phảng phất hình thành một bộ thần mạch. Đối với một người thì nó là một bộ máy tuần hoàn chưa được hoàn thiện.
Mặc dù không giống Ngưu Nhân tiến thẳng vào cảnh giới Tam trọng thiên rồi ổn định lại. Nhưng Tiêu Thần biết hắn còn có thể có thu hoạch lớn hơn nữa, hắn biết thần mạch hình thành thì lực lượng vô tận ẩn chứa trong cơ thể hắn lại một lần nữa sống dậy.
Đến lúc đó rất khó để tưởng tượng sẽ phát sinh biến hóa như thế nào.
Thánh Thụ Thải Hà không ngừng rung động. Tiêu Thần cẩn thận nâng lên, chứng kiến phiến thần diệp thứ năm trưởng thành khiến hắn còn cao hứng hơn lúc biết bảy huyệt đạo thần hóa. Một mảnh ngọc diệp còn trân quý hơn một toà kim sơn. Bảo thụ sinh ra phiến ngọc diệp thứ năm quả thật là một chuyện may mắn.
Lúc này, Tiêu Thần và Ngưu Nhân mới phát hiện sự đáng sợ của rừng thẳm. Cứ một đoạn thời gian thì rừng già này sẽ phát ra lục quang mãnh liệt chuyên thu lấy hồn phách. Nếu như không có Thất Thải Thánh Thụ thì họ có thể đã chết từ lâu.
Đi ra ốc đảo, Tiêu Thần nói với Ngưu Nhân: “Ta không nghĩ ngươi sẽ cùng ta đi mạo hiểm”
“Không cần nói nhiều, ngươi chẳng lẽ không thấy ta một lần gặp nguy mà tu vi lại tiến hai tầng sao, như vậy rất đáng giá.” Tiểu Bàn Tử thô lỗ cười nói: “Ngươi hiểu rất ít về phương pháp chiêu hồn của Man tộc tế tự chứ không được tinh thông như ta. Mặc dù ngươi tìm được một tế đàn cũng chưa chắc đã gọi về được hồn phách tiểu thú Tuyết Bạch”
Không cần phải nói nhiều, bọn họ lại tiếp tục lên đường, qua mấy lần hữu kinh vô hiểm, tránh qua mấy địa phương có cường đại hồn lực di động, bọn họ cũng đi thêm được một ngàn thước thì phát hiện một cái tế dàn.
Đến trên tế đàn, hai người nhanh chóng bố trí. Thời gian chính là tính mạng, ai biết khi nào bỗng nhiên xông đến một thánh hồn đáng sợ.
Từng nét đồ án phức tạp được Tiểu Bàn Tử khắc lên trên tế đàn. Tiêu Thần tóc trắng như tuyết đứng ở giữa tế đàn, tay nâng Thất Thải Thánh Thụ, bắt đầu cầu khẩn gọi về tiểu thú Tuyết Bạch.