Trường Sinh Giới

Chương 350: Chương 350: Kiếp trước kiếp này, Thần Nguyên thức tỉnh




Hai "Vương" đại chiến với nhau, cánh chim khổng lồ thối rữa vỗ vỗ tạo thành từng trận gió mạnh. Ngay cả những cây đại thụ chọc trời cũng bị bật gốc, cành lá bay tán loạn.

Tay phải bọn họ vung lên thanh kiếm cổ to lớn mà không ngừng va chạm, giao phong kịch liệt. Còn tay trái của bọn họ đều mang thạch thuẫn dày nặng ngăn cản những công kích trí mạng những khi không thể né tránh.

"Ầm!"

Một "Vương" không địch lại, bị thanh cốt kiếm dài hơn hai thước chém trúng, bờ vai trái bị chém đứt gãy. Hắn rống lên một tiếng kinh thiên đầy giận dữ, khói đen vô tận phóng lên cao, vỗ mạnh cánh chim thối rữa bay lên trong khu rừng tối tăm mà quay đầu bỏ chạy.

Tiêu chăm chú nhìn tất cả mọi chuyện đang xảy ra. Hắn đã thức tỉnh hơn bốn năm rồi, rất muốn đi tới thế giới bên ngoài. Dưới bầu trời sao xa xôi kia giống như có thứ gì đang kêu gọi hắn.

Hắn thường khát khao được thấy ánh mặt trời, muốn được sống dưới ánh sáng. Nhưng có một lần vào ban ngày, hắn bò lên tán cây, bị ánh mặt trời xuyên thấu qua sương mù trong U Lâm đốt cháy đến trọng thương thì hắn đã không dám nữa. Hắn quyết định phải trở nên mạnh hơn, mạnh mẽ tới mức có thể không sợ hãi ánh mặt trời, xông qua lãnh địa của những "Vương" kia, đi ra thế giới bên ngoài.

Một tháng sau đó, hắn cầm cốt đao, di động dọc bên rìa những vùng nguy hiểm, bắt đầu ra tay với những sinh vật cường đại, đánh chết được hai đầu Địa Long Hồn cốt, Hỏa Chủng càng ngày càng lớn mạnh.

Ba tháng sau, khi hắn cảm giác được Hỏa Chủng của mình đủ cường đại mới bắt đầu trở lại đầm lầy, chuẩn bị ra tay với quái vật lớn dưới ao bùn.

Đó là một con Ác giao hung dữ, mặc dù không thể so sánh được với "Vương" ở khu vực này nhưng cũng tương đối mạnh mẽ. Nó tuyệt đối là một trong những sinh vật mạnh mẽ nhất ở phạm vi mấy dặm quanh đây, Hỏa Chủng cũng khá sáng. Nếu như hấp thu được nó, Tiêu sẽ bước tới một cảnh giới khác.

Cứ bốn năm ngày, Ác giao lại đi ra ngoài một lần. Tiêu đã quan sát nó hơn bốn năm nay, nắm rõ mọi thứ như lòng bàn tay.

Ác giao có hình dạng như một con rắn lớn, dài tới bảy tám thước, phía dưới mọc bốn cái chân có móng vuốt sắc bén, đương nhiên to lớn hơn những con rắn có chiều dài tương đương. Thân mình nó thô như hai cánh cửa xù xì, trên người phủ kín lân giáp và thịt rữa, trông dữ tợn vô cùng.

Tiếng nước "Rào rào", nó vẫn lên bờ giống như ngày thường, cái đầu khổng lồ nhô lên dò xét, đè ép bùn đất bên bờ hãm xuống một mảng lớn, cảnh giác nhìn quanh bốn phía một lượt rồi mới bò lên bờ.

Ngay khi nó vừa mới thả lỏng, bò thêm được vài mét trên tuyến đường quen thuộc thì dưới bùn nhão đột nhiên xuất hiện một đạo hàn quanh, một thanh cốt đao cứng rắn đâm thẳng vào cái đầu to lớn của nó.

Lực lượng mạnh mẽ trên cốt đao chấn động, ép lấy một mảnh hỏa chủng từ trong xương sọ của nó bật ra ngoài hốc mắt. Sau đó, lực lượng khổng lồ từ cốt đao truyền tới còn đánh vỡ một phần tư đầu của nó.

Ác giao vừa sợ hãi vừa tức giận, vội vàng lui lại. Tiêu Thần từ trong bùn lao ra, ôm lấy mảnh xương đầu kia, nhanh chóng hấp thu hỏa chủng ở bên trong. Nhất thời, hỏa chủng trong đầu Tiêu Thần sáng lên không ít.

Sau khi nhìn rõ được kẻ địch, Ác giao nổ giận. Thứ sinh vật hình thể nhỏ yêu này cho dù có hỏa chủng mạnh mẽ thì cũng không thể bằng được nó, vậy mà dám tới đánh lén nó. Thật không thể tha thứ được!

Mặc dù hình thể của nó khá khổng lồ nhưng không hề vụng về, nhanh chóng đánh tới. Tiêu Thần không muốn cứng đối cứng với nó liền rút lui, đồng thời cầm thanh cốt đao trong tay đánh về phía Ác giao đầy khiêu khích.

Ác giao khổng lồ kia quả nhiên bị chọc giận, hỏa chủng trong đầu lâu nhảy lên, từ hốc mắt bắn ra hai tia sáng đáng sợ, giống như xe lu lăn qua, cây cối trong rừng đổ nghiêng ngả, cành lá bay tán loạn.

Rời khỏi ao đầm mà tiến vào lãnh thổ của cổ mộc chọc trời. Ác giao khó có thể đụng gãy những cây lớn ở đây. Mà cổ mộc dày đặc, khu vực trống trải có hạn nên Ác giao bị hạn chế nghiêm trọng, tốc độ buộc phải chậm lại, thậm chí có lúc còn bị kẹt giữa các cây lớn.

Cho đến lúc này, đầu óc bị lửa giận thiêu đốt của nó mới dần dần tỉnh táo lại, nhưng đã muộn. Tiêu Thần bắt đầu phản kích. Cốt đao cứng rắn trong tay nhanh mạnh như sấm chớp cắt mất hai mươi mấy đoạn khớp xương từ cái đuôi lớn của Ác giao.

Mặc dù Ác giao cố gắng giãy dụa, muốn dùng cái đuôi xương cốt đầy thịt rữa đánh gãy thân thể của kẻ địch nhưng không được. Địch thủ này nhanh nhẹn hơn tất cả đám kẻ địch mà nó từng gặp phải. Di chuyển như gió, ra tay như sấm chớp, căn bản không giống một cái khô lâu mà giống như một con chim ưng đang đánh tới.

Chỉ trong chốc lát ngắn ngủi khi nó bị kẹt, cái đuôi lớn của nó và một cái chân sau đã bị cốt đao chém rời, khả năng di chuyển của nó bị hạn chế nghiêm trọng.

Khi Ác giao cuối cùng cũng thoát khỏi không gian chật hẹp kia, nó bi ai phát hiện ra tình hình cũng không lạc quan hơn. Chỉ còn ba cái chân và không có đuôi, tốc độ di chuyển của nó trở nên chậm chạp, mà đối thủ lại di chuyển như gió, công kích càng hung hiểm hơn.

"Răng rắc!"

Lại thêm một cái chân sau bị cắt rơi, Ác giao điên cuồng nhưng không thể làm gì được.

Địch thủ chiến đấu rất có trí tuệ, từ đầu tới cuối chỉ vờn quanh du đấu với nó, căn bản không hề tới gần, lại từ từ tìm cách chém rụng các bộ phận trọng yếu trên thân thể nó, muốn khiến nó hoàn toàn mất đi năng lực di chuyển.

Lúc này phát hiện ra rồi nhưng nó không thể thay đổi được gì. Chỉ còn sót lại hai chân trước, tốc độ chậm đến mức chính nó cũng phát điên. Nó cảm thấy rất ấm ức, nhưng mà nó cũng không tuyệt vọng. Nếu như đối phương đến khoảng cách gần dùng cốt đao bổ đầu nó ra, nó sẽ không do dự cho toàn bộ hỏa chủng lao ra, cắn nuốt đối phương.

Nhưng tên khô lâu ghê tởm kia lại ngoài ý muốn của nó lền nữa. Hắn kéo theo một tảng đá lớn nặng mấy chục cân, nhanh nhẹn trèo lên một cây đại thụ, rồi ném mạnh từ trên xuống.

"Rầm!"

Đầu lâu tàn phá của Ác giao mặc dù không vỡ vụn nhưng cũng xuất hiện mấy vết rạn nhỏ. Nếu như có thể kêu gào, nhất định nó sẽ nổi điên rống to, hơn nữa còn hung hăng mắng chửi. Đây là cái thứ khô lâu quái quỷ gì vậy!

"Rầm! Rầm! Rầm!..."

Một lần, hai lần... mười mấy lần sau, đầu lâu to lớn của Ác giao cuối cùng cũng bị nện tan thành năm bảy mảnh, Hỏa Chủng cũng bị chia ra. Lúc này, Tiêu mới bắt đầu hấp thu Hỏa chủng mạnh mẽ kia.

Ánh sáng rực rỡ tràn ngập trong đầu lâu của Tiêu , đồng thời thân thể của hắn cũng được cường hóa, trở nên cứng rắn kiên cố hơn. Hơn nữa, đầu lâu của hắn còn có thêm ánh sáng chớp động.

Hỏa Chủng tràn đầy giống như đèn sáng, cho thấy Tiêu đã trở thành một cường giả trong khu vực này. Từ nay về sau, trừ những cao thủ hàng đầu như "Vương" thì hắn có thể đường đường chính chính kịch chiến với cường giả mà không cần lo lắng đề phòng.

Theo Hỏa Chủng càng ngày càng tràn đầy, sau khi trở thành cường giả ở khu vực này, hành động của hắn càng lúc càng không giống với đồng loại.

Tiêu thường xuyên trèo lên tán cây vào những đêm trăng, ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng trên bầu trời. Ánh trăng sáng tỏ buông xuống, hắn im lặng thật lâu, có khi nhìn cả đêm.

Có thể có chuyện cũ như khúc ca?

Có thể từng có quá khứ huy hoàng?

Có thể nào nhớ lại chuyện xưa?

Có lúc hắn mất mát, có lúc mơ màng, có lúc lại thống khổ... Dường như trí nhớ vốn biến mất kia vẫn còn ở dưới đáy lòng.

Sáng sáng chiều chiều, vui buồn hợp tan, làm sao nhớ lại được trước kia?

Hắn càng trở nên kiên cường, chưa từng buông tha, cố gắng làm cho mình trở nên mạnh hơn. Mặc dù chốn U lâm này nguy hiểm trùng trùng nhưng hắn vẫn cố gắng trưởng thành.

Đã mấy tháng trôi qua kể từ khi giết chết Ác giao, trong thời gian này, Tiêu cũng đánh chết thêm mấy tên cường giả đồng cấp nhưng không phát sinh tính chất lột xác, hỏa chủng chỉ lớn mạnh dần dần. Đến lúc này, Tiêu mới rõ, giết chết một cưởng giả có hỏa chủng tràn đầy hơn mình sau đó thôn phệ mới làm cho mình mạnh hơn. Nếu như thu nạp hỏa chủng của cường giả đồng cấp thì cần một lượng tích lũy.

Cứ như thế, nửa năm trôi qua, sau khi Tiêu Thần sử dụng các loại phương pháp, phát huy cực hạn thiên phú chiến đấu khác thường của mình, đánh chết gần ba mươi tên sinh vật đồng cấp thì Hỏa Chủng mới lại đột phá, trở nên mạnh mẽ hơn, giống như một đoàn hỏa thần thiêu đốt bên trong hộp sọ.

Từ khi thức tỉnh đến nay, Tiêu vẫn luôn né tránh Vương của khu vực này, không để cho nó phát hiện. Tiêu cảm thấy khoảng ba đến năm năm nữa hắn sẽ có thực lực khiêu chiến với "Vương". Nhưng hắn thật sự muốn đạt được cơ hội này ngay lập tức. Vì vậy, hắn bắt đầu quan sát tập tính của "Vương".

"Vương" thường xuyên ra ngoài để thu thập Hỏa Chủng. Sinh vật ở trong khu vực này đều yếu hơn ,kém hơn nó, không cách nào thỏa mãn nhu cầu lên cấp của nó. Thu hoạch ba mươi cái Hỏa Chủnng của những kẻ đồng cấp mới có thể miễn cưỡng tăng lên một bậc. Mà nếu như ngoài ý muốn chiến thắng một người cao cấp hơn thì một viên Hỏa Chủng đó cũng đủ cho người cấp thấp hơn tăng lên rồi.

Trong U Lâm, có rất ít sinh vật dám khiêu chiến vượt cấp, bởi vì chênh lệch đẳng cấp là rất lớn. Đại chiến phát sinh nhiều nhất vẫn là giữa những kẻ ngang cấp. Giết chết ba mươi kẻ cùng bậc để tấn cấp vẫn an toàn hơn một chút.

Đương nhiên, đấy cũng chỉ là tương đối mà thôi. Kẻ nào có thể yên ổn, không sao mà giết chết được ba mươi tên cường giả ngang mình?

Ở trong U Lâm diện tích vô biên này, sống sót đã khó khăn nhưng muốn trưởng thành còn tàn khốc hơn nhiều.

Cứ thể lại trôi qua hai năm, Tiêu đã không còn giới hạn trong khu vực này nữa mà bắt đầu di chuyển sang các lãnh địa ở xung quanh, sử dụng đủ các loại thủ đoạn, cuối cùng cũng đánh chết được ba mươi tên sinh vật ngang cấp, gian nan lên cấp.

Hỏa Chủng trong hộp sọ sáng rực rỡ giống như thần diễm, bốc chạy rừng rực. Cả đầu lâu chìm trong ánh sáng, càng trở nên chắc chắn,

Bộ xương vốn không phải thân thể của hắn mặc dù cũng chắc chắn hơn nhưng rõ ràng không có ánh sáng lưu chuyển như đầu lâu.

Đến lúc này, Tiêu chỉ kém hơn một cấp so với Vương ở khu vực này. Những sinh vật đồng cấp trong khu vực này gần như bị hắn đánh chết hết, "Vương" hiển nhiên cũng cảm giác được có chuyện khác thường, thường xuyên càn quét ở khu vực này, hy vọng có thể diệt trừ được mối họa ngầm trong lãnh địa của mình.

Nhưng mà Tiêu đã sớm trốn vào lãnh địa của một "Vương" khác, đợi cho mọi thứ yên ổn rồi mới lại trở về, bắt đầu quan sát chăm chú tới từng hoạt động của "Vương".

Từ lúc Tiêu thức tỉnh tới nay đã qua bảy năm rồi, hắn dựa vào thiên phú của mình, trải qua tầng tầng tử vong rèn luyện, sống sót khó khắn, cuối cùng cũng trở thành cường giả gần ngang bằng "Vương" trong khu vực.

Năm thứ bảy, cuối cùng hắn cũng chờ được cơ hội.

Mấy năm nay, mỗi lần "Vương" đi ra ngoài đều bị thương trở về. Dù sao cũng là việc khiêu chiến cường giả ngang cấp. Không thể không nói, "Vương" của khu vực này là kẻ có thiên phú cực mạnh. Mấy năm nay, nó đã thu hoạch được mười một viên hỏa chủng, nhưng mỗi lần nó cũng phải trả giá rất nhiều.

Hôm nay, rõ ràng lag nó gặp phải cường địch, không có chút thu hoạch nào. Một cánh tay của nó đã gãy, thịt rữa trên người bong ra, cánh chim rữa nát bị xé toạc, xương cột sống có mấy vết nứt cực kỳ kinh khủng, bộ xương toàn thân giống như có thể tan nát bất cứ lúc nào.

"Vương vừa mới trở lại lãnh địa của mình, đang bắt đầu tìm một bộ cương thích hợp, thay thế cho thân thể sắp hỏng của mình. Vừa lúc đó , một khối đá lớn nặng cả nghìn cân đột nhiên bay tới.

Nó là một cường giả rất có thiên phú, mặc dù bị thương nặng nhưng vẫn phát hiện được nguy hiểm, nhanh nhẹn trốn sang một bên. "Ầm!" một tiếng, cự thạch nện xuống làm gãy cả một gốc cây cổ thụ chọc trời.

Tiếng gió "vù vù" vang lên không ngừng, mấy tảng đá lớn nặng cả nghìn cân đập tới liên tục, thân thể của "Vương" vốn đang có vấn đề lớn, không thể né tránh hết được, chỉ đành vung nắm đấm lên, đánh vỡ một tảng đá ngàn cân không tránh được.

Mặc dù tảng đá vỡ nát nhưng thân thể của nó cũng không thể chịu nổi nữa, từ chỗ cột sống có vết nứt vang lên tiếng "răng rắc", rồi vỡ vụn. Nửa trên của nó ngã xuống đất, thân hình tách làm hai, mất đi liên lạc với nửa thân dưới.

Sau đó, vô số tảng đá lớn nghìn cân khác lại bay tới không ngừng, cái đầu lâu có mấy vết nứt kia dường như có thể bị đập vỡ bất cứ lúc nào. Cuối cùng, hộp sọ của nó cũng bị đánh nứt, bị thương nặng.

Mà lúc này, Tiêu cầm cốt đao vọt tới, nhưng không dám đến gần "Vương" mà nhanh như chớp dùng cốt đao chém gãy tất cả đám cây cổ thụ cao lớn ở xung quanh, để cho ánh mặt trời mới mọc kia chiếu vào trong rừng.

Đạt đến cấp bậc như "Vương" thì đã không còn e ngại ánh mặt trời nữa. Nhưng hôm nay lại có chút đặc biệt. Vương đã bị thương nặng, mặc dù trong thời gian ngắn, ánh mặt trời không tổn thương được nó nhưng cũng có thêm chút tác dụng, khiến nó bị bó tay bó chân, động tác chậm lại.

Cả thân Tiêu Thần đều đắp kín bùn, tránh khỏi ánh mặt trời chiếu vào, đứng ở gần đó cầm đá lớn đập tới, thỉnh thoảng tìm được cơ hội liền cầm cốt đao nhanh chóng xông tới, chém một đao.

"Rầm rầm rầm!..."

"Răng rắc! Răng rắc!..."

Thân thể của Vương bị Tiêu đập vỡ hoàn toàn, đầu lâu cuối cùng cũng bị đánh nát, Hỏa Chủng tràn đầy bị chia năm xẻ bảy, run rẩy dưới ánh mặt trời. Tiêu nhanh chóng xông tới, cầm lấy một mảnh đầu lâu rồi trở lại vùng đất âm u cạnh đó, hấp thu Hỏa Chủng.

Đây là một bữa tiệc hỏa chủng thịnh soạn, Tiêu dùng mất mấy canh giờ mới hoàn toàn hấp thu hết Hỏa Chủng lớn mạnh của "Vương".

Cũng may là đám cường giả cùng cấp quanh khu vực này đều bị hắn đánh chết hết. Nếu không, nhất định có không ít sinh vật tới tranh đoạt với nó. Nhưng dù là như vậy thì xung quanh đây cũng tụ tấp không ít sinh vật có Hỏa Chủng yếu nhỏ, trơ mắt nhìn tất cả mọi chuyện diễn ra.

"Rống...!"

Từ nơi xa truyền đến tiếng rống dữ dội, cây rừng lay động, đám sinh vật có Hỏa Chủng yếu ớt kia sợ hãi tới mức quỳ rạp trên mặt đất. "Vương" của khu vực gần đó dường như cảm giác được cái gì, lao tới thật nhanh. Nhưng cuối cùng nó vẫn tới chậm một bước, chỉ kịp nhìn đến Tiêu vừa lên cấp xong. Đầu lâu của Tiêu trở nên lấp lánh rực rỡ, Hỏa Chủng ở bên trong như nhảy múa, giống như ánh mặt trời chói chang, lóa mắt vô cùng. Cho đến khi từ từ ổn định lại, Hỏa Chủng mới giống như ánh trăng thánh khiết và mạnh mẽ.

Tất cả sinh vật Hỏa Chủng tại khu vực này chứng kiến một "Vương" mới ra đời liền lo sợ nơm nớp. "Vương" của khu vực bên cạnh không cam lòng phát ra một tiếng gầm thét rồi rút lui. Nó cảm thấy hôm nay không phải một ngày tốt để chiến đấu.

Tiêu đứng dưới ánh mặt trời, cảm thấy ấm áp. Đây là cảm giác chưa từng có. Cuối cùng hắn cũng trở thành "Vương" mới, không còn e ngại ánh mặt trời nữa. Đám sinh vật Hỏa Chủng ở xung quanh cũng cúi đầu xưng thần trước hắn.

Hỏa chủng tràn đầy rừng rực, đó là một đoàn thần hỏa bất diệt, có lực lượng mạnh mẽ hơn trước kia đến hai mươi mấy lần. Mà xương cốt của hắn cũng xảy ra biến hóa rõ rệt. Đầu lâu sáng trong suốt như ngọc, hơn nữa còn mọc ra bảy cái đốt cổ trong suốt óng ánh. cứng rắn hơn nhiều so với bộ xương phía dưới.

Tất nhiên, đó chính là xương đầu của hắn sinh trưởng mà mọc ra thành xương cổ cũng trong suốt, thay thế xương cổ lúc đầu. So sánh với khung xương phía dưới thì cứng rắn hơn rất nhiều lần.

Rõ ràng, hắn đang không ngừng trở nên mạnh mẽ, hoàng toàn có thể mọc ra xương cốt thuộc về chính mình.

Tiêu quyết định rời khỏi mảnh rừng âm trầm rộng vô bờ này, đi ra ngắm nhìn thế giới bên ngoài một chút.

U Lâm thật sự quá rộng lớn, hắn dùng thời gian suốt một năm, trải qua không ít khảo nghiệm sinh tử mới xuyên qua được lãnh địa của các Vương, đi ra khỏi mảnh rừng mênh mông này. Mà trong quá trình này, hắn cũng thấy không ít tồn tại mạnh mẽ hơn, nhưng hắn không hề khiêu chiến. Bởi vì như thế cũng giống như đi chịu chết.

Sau khi xuyên qua U Lâm thì phía trước là một ngọn núi lớn cao chừng mấy nghìn thước, trơ trọi không một ngọn cỏ, giống như là một ngọn núi chết không có bất kỳ sự sống nào có mặt. Ở nơi này, dưới ánh trăng, Tiêu leo lên đỉnh núi.

Ánh trăng như nước, mềm dịu buông xuống. Tiêu ngắm nhìn trăng sáng, Bản Nguyên trong Hỏa Chủng giống như bị đốt. "Ầm" một tiếng, Hỏa Chủng của hắn lại lao ra bên ngoài đầu lâu, giống như một con Phượng Hòàng bất tử bay lượn.

Ánh trăng ngưng tụ lại, dung nhập vào trong Hỏa Chủng khiến cho Hỏa Phượng hoàng càng thêm dữ dội, rồi sau đó bùng lên luồng sáng chói lọi, xông lại vào đầu lâu, giống như mở ra cánh cửa thần bí đã phong ấn bấy lâu.

Tiêu sững sờ, ngơ ngác nhìn trăng sáng, trong đầu hiện lên một vài bức hình. Mọi thứ trong quá khứ bỗng nhiên hiện lên… Hắn phát ra dao động tinh thần: "Ta là Tiêu Thần... Ta không chết... Ta còn sống!"

Tiêu Thần đứng yên, ngửa mặt lên trời huýt sáo. Tuy không phải giọng nói thật sự nhưng sóng tinh thần xuyên thấu xa hơn, không trung rung động.

Từ phương xa truyền đến từng đợt tinh thần kinh khủng dao động như muốn đáp lại tiếng "thét dài" của hắn khiến cho mọi thứ càng thêm mãnh liêt.

Giờ phút này, Tiêu Thần giống như thông linh vậy, ngay khi vừa nhớ lại mọi thứ, linh giác của hắn trở nên cực kỳ nhạy cảm... Trong nháy mắt, hắn "thấy" được trăm dặm phía trước mình có mấy tòa Ma điện cực lớn. Bên trong đó đều có cường giả mạnh kinh khủng, còn hơn xa so với đám "Vương" trong U Lâm.

Mà ở xa xôi hơn nữa còn có những cổ bảo to lớn hơn, thậm chí, hắn còn mơ hồ thấy được Ma thành. Khiến người khác giật mình nhất là ở chỗ sâu nhất trong lục địa vô tận dường như có một cỗ ba động khó có thể tưởng tượng, làm cho người ta không nhịn được mà phải tìm kiếm. Đây là thứ lúc trước hắn từng cảm nhận được như ẩn như hiện, phảng phất tựa như đang kêu gọi cường giả khắp nơi.

Linh quang chợt lóe lên rồi biến mất, Tiêu Thần rời khỏi trạng thái kỳ diệu này, không thể tiếp tục cảm giác mọi thứ ở phương xa nữa.

"Ta không chết... Không, ta đã chết!" Hắn giống như hóa đá, đứng yên thật lâu trên đỉnh núi.

Rất lâu sau, Tiêu Thần mới vươn cánh tay xương xẩu lên, vuốt ve thân hình xương trắng, máu thịt đã không còn, hắn chỉ còn là một bộ xương trắng.

"Ta phải sống sót. Ta muốn chân chính sống lại..." Tiêu Thần nắm chặt bàn tay xương.

Khoảng cách hắn chết đi rồi ngây ngốc đã qua bao nhiêu năm rồi?

Những bằng hữu ngày xưa có khỏe không?

Đám địch thủ liệu có cường đại hơn không? Bọn họ liệu còn nhớ rõ đối thủ đã từng đánh cho cường giả thiên hạ phải im tiếng hay không?

Tiêu Thần nhìn lên trời cao, im lặng. Thứ hắn mất đi không chỉ là máu thịt mà còn là hồn lực. Chỉ có thần thức Bản Nguyên là bảo tồn được... Nhưng mà, thế là đủ rồi! Chỉ cần hắn còn sống, không ngừng hấp thu hỏa chủng, hồn lực đương nhiên có thể nhanh chóng phục hồi như cũ.

Cảnh giới thần thức vẫn còn, chỉ cần chuyển lực lượng vào trong "thùng" là được.

"Đây là thế giới bên dưới giếng ma hay sao?" Tiêu Thần nhìn về phía vùng đất phía xa. Phía trước sẽ có những gì?

Không tự chủ được, hắn nghĩ tới Tần Quảng Vương, Diêm La Vương, Luân Hồi Vương. Bọn họ cũng giống hắn, ngày đó cả ba vương đều biến mất ở bình nguyên Ma Quỷ, không biết có thể gặp lại bọn họ nữa hay không?

Có lẽ mọi thứ đã định trước, hắn sẽ lợi dụng cơ hội này để tìm hiểu rõ thế giới lòng đất bên dưới giếng ma. Cuối cùng, Tiêu Thần im lặng... Từ sau khi hoàn toàn tỉnh lại, trong đầu của hắn vẫn luôn hiện lên bóng hình của Thanh Thanh. Trước lúc biến mất, Thanh Thanh vẫn luôn mỉm cười yếu ớt, hình ảnh dường như vĩnh viễn dừng lại trong khoảnh khắc đó.

"Có một nàng Thanh Thanh, sao linh hoạt kì ảo ..." Tiêu Thần nhìn trăng sáng, tinh thần lại phát ra từng đợt sóng: "Băng cơ giấu ngọc cốt, giai nhân hóa đất vàng. Hôm nay xa Thanh Thanh, hẹn kiếp sau gặp lại..."

Sau đó, hắn đứng thẳng người, đi tới. Hắn cần tiến lên!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.