Trường Sinh Giới

Chương 250: Chương 250: Lục diệp độc nhất vô nhị






“Luyện chế Thiên Địa Đồng lô…”

Văng vẳng trong không gian, Tiêu Thần nghe được âm thanh đó, lúc có lúc không. Cộng thêm sự yên tĩnh lúc nửa đêm, làm cho sự việc càng trở nên huyền ảo.

Một đám mây đen bay ngang qua che đi ánh trăng sáng, làm cho thạch lâm trở thành một mảng đen tối. Nhất là những cây đại thụ bằng đá ở cách đó không xa, nhìn như là một đám người khổng lồ. Hình dáng mơ hồ, những bóng đen cao lớn nhìn có vẻ thêm u ám nặng nề.

Xung quanh vẫn yên tĩnh, Tiêu Thần lần nữa lại nghe văng vẳng bên tai âm thanh mơ hồ truyền đến nhưng cũng khó có thể nắm bắt rõ ràng, không thể hiểu được nó có ý nghĩa gì.

“Thiên giới …. Địa ngục …”.

Sau khi nghe được vài chữ, Tiêu Thần cảm giác trong lòng tim đập mạnh, có người nào đó đang nói chuyện. Tuyệt không phải là người tầm thường đàm luận suông, tựa hồ có liên quan tới điều cấm kỵ bí ẩn, người bình thường khó mà hiểu được.

Tiêu Thần nôn nóng muốn biết cuối cùng là người phương nào đang nói chuyện, nhưng cũng không dám nhúc nhích, sợ kinh động đến người đó. Hết sức cẩn thẩn, Tiêu Thần phóng thần thức tìm kiếm xung quanh nhưng không được, bốn phía như là có một lớp sương đen thần bí bao phủ nơi này làm cho thần thức một đi không trở lại.

Là ai? Người nào? Ở đâu? Hà cớ gì đang luận bàn đề tài cấm kỵ?

Tiêu Thần khẽ nhích thân đứng dậy, đột nhiên mơ hồ thấy được điều gì đó, càng ngày càng rõ ràng hơn. Ngay trước mặt hắn ở dưới tàng thạch cây, hai lão nhân đang ngồi trên một chiếc chiếu. Mặc dù nhân ảnh hơi mơ hồ nhưng vẫn có thể thấy được, hai lão nhân tóc bạc, một người uy nghiêm vô cùng, một người lại rất hiền lành.

Là họ, chính là họ đang luận đàm.

Chỉ cách Tiêu Thần vài thước.

Thật là kì diệu. Loại cảm giác này làm cho Tiêu Thần cảm thấy phi thường quái dị. Nhìn khoảng không gian nhỏ trước mắt nhưng lại cách xa vạn dạm. Rõ ràng là rất gần nhưng cảm giác xa xôi như ngôi sao với mặt trời.

Chẳng lẽ bọn họ không thấy có người đang ở bên cạnh? Tiêu Thần cảm giác lão nhân đó đã thấy hắn và liếc nhìn hắn, nhưng lại xem hắn tầm thường như là cỏ cây núi đá xung quanh vậy.

“Hữu Sào ...”

Vừa rồi lại nghe rõ hai chữ. Một trong hai lão nhân kêu người còn lại. Cái này làm Tiêu Thần kinh hãi suýt nữa thì thở không ra hơi.

Họ Hữu Sào … Có phải người trước mắt chính là Tổ Thần? Là Tổ Thần đang gần trong gang tấc.

“Toại Nhân thị…”

Lão nhân kia lại nói ba chữ. Tiêu Thần cũng đã ghi nhớ, không ngờ là họ Toại Nhân ….

Tiêu Thần cảm giác huyết mạch phun trào. Huyết lưu đột nhiên tăng tốc, ở trước mặt hắn có phải chính là hai vị Tổ Thần?

Quả thực là không thể tưởng tượng được!

“Nhân gian giới …”

Tiêu Thần rất xúc động, hai vị Tổ Thần đứng trước mặt hắn, cách hắn không xa như đang luận bàn việc trọng đại bí ẩn. Mà hắn thì chi có thể nghe được vài chữ, làm cho hắn hận không thể nào đi tới gần để nghe cho rõ.

Nhưng có nôn nóng cũng vô dụng, căn bản là không có cách nào nghe rõ ràng, gần nhau trong gang tấc mà biển trời cách mặt.

“Thạch Nhân cửu phần …”

Nếu bốn chữ này làm cho Tiêu Thần trong lòng rung động thì kết quả vẫn là như vậy, không thể nghe rõ ràng.

Nôn nóng!

Tiêu Thần hận không thể lập tức đứng lên chạy đến chỗ đó.

Chỉ các có vài thước, hai vị Tổ Thần chắc hẳn phải sớm phát hiện ra hắn mới đúng, vì sao lại như thế này? Cố ý không để cho hắn tới, không muốn cho hắn nghe rõ ràng.

Nhưng đúng lúc này, hình ảnh của hai lão nhân dần dần rõ ràng lên. Có thể chúng kiến Tổ Thần đang ngồi khoanh chân đối diện với nhau, ngay cả ánh mắt cũng có thể thấy rõ đôi chút, không còn mơ hồ nữa mà nghiêm túc và hiền lành.

Ngay sau đó, Tiêu Thần phát hiện hai người đang di chuyển. Tổ Thần Sào Thị trông vô cùng uy nghiêm, tay phải vung lên, vài kiện khí vật liền xuất hiện bay lơ lửng phía trên. Một bả thạch chùy ( dao găm đá) , một quả thạch cầu. Một cánh tay cụt, đó không phải là những món bảo vật kì dị của Tổ Thần ở trong Thiên cung của Hữu Sào ở Thiên La quốc sao? Như thế nào lại xuất hiện ở chỗ này?

Tiêu Thần biết rằng, thạch cầu do Thông Thiên giáo chủ giữ, thạch chủy bị Võ thánh Tôn Vũ đoạt được, về phần cánh tay gẫy thì hắn đang giữ. Tuy nhiên ngay lúc này, hắn thấy động trong cơ thể, vội vàng nhìn kỹ, liền phát hiện giác thạch nhân thiếu các chi tiết vẫn đang lẳng lặng ngồi xếp bằng trong cơ thể hắn. Tay cầm thạch toản, trông như tượng điêu khắc nhưng vẫn không nhúc nhích.

Ngay sau đó, Tổ thần người Toại Nhân hiền từ cũng mở bàn tay. Thạch toản, chân trái Thạch Nhân, chân phải của Thạch Nhân … tất cả hiện ra lơ lửng trong lòng bàn tay Ngài.

Tiêu Thần bổng nhiên tỉnh ngộ. Tổ Thần trước mắt không phải là người thật mà chỉ là ảo ảnh của Tổ Thần được bảo tồn vĩnh viễn ở nơi này trải qua những năm tháng vô tận. Trong những thời điểm riêng biệt lại xuất hiện.

Đây cũng không phải sự kiện thần kỳ gì. Những cảnh đặc thù ở pháo đài cổ, trong mộ thất dưới đất, nếu như cảnh vật chung quanh không thay đổi, trong hoản cảnh đặc biệt có thể sinh ra ảo giác, tái hiện toàn bộ sự kiện lịch sử năm đó.

Lòng hắn giờ không còn sốt ruột nữa mà chậm rãi bình tĩnh, lẳng lặng nhìn vào ảo ảnh của Tổ Thần ở giữa sân. Hai vị Tổ Thần lặng lẽ ngồi yên tại chỗ, khung cảnh xung quanh thoáng chốc yên tĩnh trở lại.

Thời gian trôi qua, Tiêu Thần đột nhiên cảm giác được nơi này giống như một cõi bình an. Chỗ hai vị Tổ Thần ngồi, không gian phảng phất khí tức an thần, làm cho người ta cảm thấy tâm bình khí hòa.

Không, không phải khí tức của Tổ Thần viện dẫn, mà là chính là loại khí tức có được từ việc tư thái bình tĩnh đến tự nhiên viện dẫn tạo thành.

Tự nhiên bình thản chi đạo!

Ngay lúc này, trong nháy mắt, Tiêu Thần đột nhiên hiểu ra, hài hòa an bình của Tự Nhiên chi thuật, làm cho hắn tỉnh táo.

Gần đây hắn quá mức theo đuổi tốc độ tu luyện, dục tốc thì bất đạt. Ở di tích của Phục Hy, hắn tự lĩnh hội ra thần thông Bát Tướng Thế Giới. Đi tới nơi Tổ Thần từng hiện ra, hắn ngồi đồng mà cũng hi vọng có thể thu hoạch được điều gì đó. Mặc dù bề ngoài không mong đợi nhưng thật ra nội tâm lại chờ đợi thu hoạch được điều gì đó …do vậy liền rơi vào cảnh không thể tiến được.

Thực sự có Tự Nhiên chi đạo.

Lúc này đây dù không có bất cứ cơ duyên gì, nhưng mà tâm trạng của Tiêu Thần lại đột nhiên an bình trở lại. Không hề sốt ruột nữa. Vào giờ khắc này trong lòng hắn là một cõi bình thản tự nhiên.

Nhưng thật sự là như thế nào? Tự Nhiên chi đạo của Tổ Thần nhất định chính xác không? Lòng hắn có nghi hoặc, có thể cũng không hẳn là phù hợp với hắn ….

Phía trước, bóng dáng hai vị Tổ Thần cứ bình tĩnh như hòa cùng với trời đất, hình ảnh như đang chậm rãi hướng về trái tim hắn tiến tới, hai đạo quang ảnh chậm rãi tới gần.

Trong sự yên lăng sau nửa đêm, Tổ Thần ảo ảnh như hòa vào trái tim Tiêu Thần, làm cho hắn cảm nhận được sự bình thản cùng tự nhiên vô cùng.

Sáng sớm, khi ánh mặt trời chiếu rọi khắp nơi, Tiêu Thần mở mắt. Vài chiếc lá xanh không biết từ đâu thổi tới, rơi là là vào trong thạch lâm ( rừng đá).

Tiêu Thần vươn vai đứng dậy đón ánh bình minh, vươn hai tay tiếp được hai phiến lá bay xuống, ánh sáng chiếu lên hai phiến lá ướt làm lóe lên quang mang màu lục ngọc. Tiêu Thần chăm chú nhìn thật lâu, không nói gì.

Nếu quan sát kỹ, hai phiến lá nhìn như nhau nhưng thật sự khác nhau rất lớn. thế giới này không có gì hoàn toàn giống nhau, hai phiến lá xanh tự nhiên cũng có quá trình sinh trưởng khác nhau. Mặc dù được cảnh giới tự nhiên bình thản của Tổ Thần khai mở, nhưng Tiêu Thần không có khả năng nhìn thấu như Tổ Thần. Ngay lúc này, hai đạo bóng dáng của Tổ Thần tại trái tim hắn chậm rãi mờ dần cho tới khi biến mất.

Trái tim Tiêu Thần hoàn toàn xóa bỏ hình ảnh bọn họ.

Con đường của người khác có thể đi tiếp, có thể đi về quá khứ hay tới tương lai. Nhưng chính thức mà nói thì con đường dưới chân hắn chỉ có thể do hắn tự đi.

Gió nhẹ khẽ vút qua, ánh bình mình sặc sỡ, hắn nhẹ nhàng nâng hai tay. Hai phiến lá xanh biếc như lục diệp phấp phới bay lên, cuối cùng hạ xuống.

Trong sáng sớm tinh mơ, hào quang quanh cơ thể Tiêu Thần lóe lên một khắc, thoạt nhìn như thể hắn đã hòa cùng với tự nhiên, phảng phất đã dung nhập với chốn đất trời này. Như hóa thành một phần không thể tách rời cùng với vạn vật xung quanh. Thạch lâm, đại thụ hòa lẫn vào nhau, chẳng thể nào phân biệt đươc, tất cả cùng nhau hình thành một chỉnh thể. Một cánh lá xanh hình thành ngay trên hai tay của hắn, lóe ra lục quang nhàn nhạt. Sau đó phất phới bốc lên, rồi đột nhiên vỡ vụn mà hóa thành một luồng thần quang rực rỡ, xông thẳng lên trời mây làm cư dân vùng phụ cận một phen hoảng sợ vô bờ.

Trong chốc lát, lục quang bỗng nhiên ẩn lui, hạ dần xuống rồi như tan vào trong thân thể Tiêu Thần.

Đó là tuyệt kĩ độc nhất vô nhị “Lục diệp”. Ở kho tàng ẩn ngay trong thân thể, trong Thần thức hải lúc này biến hóa ra. Một chiếc lá xanh dung nhập trong nội thể, tựa như hai vi Tổ Thần làm cho hai phiến lá xanh hoàn toàn biến mất khỏi trái tim hắn.

Tiêu Thần từ từ tỉnh lại khỏi ảo ảnh. Núi vẫn còn đó, mây vẫn đang trôi, hết thảy đều nguyên vẹn như chưa từng xảy ra biến hóa gì. Khổ tu, thần tốc tiến bộ tuyệt không dừng lại.

Trải qua chín ngày ngồi thiền, một khi hiểu ra huyền cơ, nhưng không thể nói thành lời. Tiêu Thần cuối cùng chỉ cười trừ vài tiếng, hắn liền đi nhanh ra khỏi thạch lâm.

Hào quang kim sắc từ trên người hắn phát ra như có thiên địa lưu động xung quanh, hình thành một cỗ khí thế khác thường không thể diễn tả được.

Điều này hết thảy là do Tiêu Thần có được đột phá từ Thức Tàng Lục trọng thiên bước vào Thức tàng Thất trọng thiên, do vậy thần thức tự nhiên cũng khác với lúc trước.

Cũng từ bây giờ, Tiêu Thần nhận ra tinh thần cảnh giới cũng đã đột phá tiến vào cảnh giới Thức Tàng Thất trọng thiên. Lần này nhờ có di tích của Tổ Thần triều Hữu Sào, sau chin ngày ngồi thiền mộ khi hiểu ra đã cho hắn hoàn toàn thăng tấn lên Thức Tàng Thất trọng thiên.

Bảo tàng trong cơ thể hắn càng thêm cường hãn, da thịt lóe ra quang mang trong suốt lộng lẫy. Đệ nhất thần thông Dong Binh Luyện thể tăng tiến đến vài tầng. Đây là lần thần thông liên thông thẳng vào thần thức của hắn. Mỗi khi hắn mạnh mẽ có bước tiến, uy lực của Dong Binh Luyện thể sẽ tăng gấp bội.

Mà thần thức càng thêm ngưng luyện, Bát Tướng Thế Giới hiện ra càng rõ ràng, phàng phất giống như thế giới chân thật, đồng dạng cũng tiến hành biến hóa.

Từng loại tàn ảnh gần như ngày càng mạnh mẽ, các thứ đã từng được thần thông hóa như pháp ấn tán thủ cũng được ngưng luyện, uy lực tăng lên rất nhiều lần.

Điều này làm cho Tiêu Thần tin tường hơn nữa rằng hắn cảm giác được chính mình dường như cũng có thể đánh nhau với bán thần một phen.

Tiêu Thần biết vài cường giả mạnh nhất các đại tông giáo khẳng định đã tới Ân Đô rồi, hơn phân nửa đã cùng cao thủ thanh niên kiệt xuất Đại Thương quốc bắt đầu quyết đấu.

Từng bước nhàn nhã, hắn đã tới ngoài đường lớn. Hắn cũng không muốn bỏ qua cơ hội xem cao thủ cùng lứa tuổi cường đại như thế nào. Nếu như người của Hổ gia đến, hắn cũng chuẩn bị một trận đại chiến xả láng cho sướng người, rồi sau đó lại chuồn đi.

Những thanh niên ưu tú của hai đế quốc giao đấu đã thật sự bắt đầu. Nơi diễn ra cũng không phải là ở quân doanh ngoài thành mà là ở ngay trong thành, tại một lâm viên hoàng gia. Bên trong có một võ trường to lớn đủ để cho thanh niên cao thủ thi triển thân thủ.

Đây chính là một ngày hội to lớn, cuộc đối đầu của những thanh niên ưu tú nhất thế hệ giữa hai đại đế quốc, có vài người trong cuộc đấu lần này nhất định sẽ có cơ hội danh chấn thiên hạ.

Bởi vậy, mọi người trong thành nội, bất kể thân phận đều tới lâm viên hoàng gia này để được quan sát những trận long tranh hổ đấu đó.

Đáp ứng nguyện vọng bên ngoài, hoàng gia lâm viên mở cửa cho tất cả mọi người, chỉ cần nộp một lượng kim tệ nhất định, người dân tầm thường cũng có thể đến võ trường xem cuộc chiến.

Trong ngày hôm nay, chung quanh diễn võ trường ở hoàng gia lâm viên là cả một biển người đông đúc, ước chừng có mấy vạn người đổ xô tới nơi này.

Trong đó có các tướng lĩnh quân đội, cao thủ của Ân Đô thế gia, rất nhiều thanh niên tuấn kiệt đến từ khắp nơi của Trường Sinh đại lục, cường giả bậc tiền bối. Cũng có không ít quí tộc chẳng biết gì về tu luyện cũng như kẻ bình dân chỉ đơn thuần tham gia xem náo nhiệt.

Yến Khuynh Thành, a Băng, Tam công chúa Ân Oánh ngồi cùng một chỗ. Đã nhiều ngày không thấy đâu Tề Lạp Áo, Vũ Văn Phong, Hỏa Niểu, a Thủy rồi cũng chịu xuất đầu lộ diện.

Ngay cả Độc Cô Kiếm Ma cũng tới tham dự sự kiện này.

Phía bên kia, đám Bạc Sĩ, Trần Hàng Cẩm cùng một số lượng lớn đệ tử thế gia của các Vương tộc quanh vùng. Sở Hành Cuồng, Yến Lăng Không của bốn đại cao thủ Ân Đô tề tụ một nơi. Trên người bọn họ đều tỏa ra khí thế cao không thể tưởng tưởng được, vì vậy mà cả một khu vực rộng lớn vốn sớm đã chật chội không thể chịu nổi chợt chẳng có ai đến thêm.

Lần này, bốn đại cao thủ cùng tề tụ một chỗ, cũng xem là một sự kiện chấn động.

Đương nhiên, bọn họ mặc dù cũng là một nhóm thế lực lớn nhưng vẫn chưa phải là đệ nhất nhân. Bốn đại cao thủ ở trong biển người đang nhìn xung quanh tìm kiếm bởi vì họ biết có vài người trong truyền thuyết khẳng định sẽ xuất hiện.

Bên phía La Mã đế quốc tỏ ra khí thế vô cùng cường thịnh. Thái Dương Kỵ Sĩ đoàn, một đoàn năm trăm kỵ sĩ tất cả đều cỡi man thú đi tới võ trường. Được các cao thủ của các tông phái xúm xít bao quanh, các nhân vật trọng yếu có được một khu vực tương đối yên tĩnh rộng rãi. Mặc dù nhìn không thấy những cao thủ tuyệt đỉnh của mấy đại tông giáo, nhưng mà hào quang xung quanh man thú của kỵ sĩ cũng đủ để cho lòng người kinh hãi.

Điều này rất hợp lí vì man thú đều là quái thú to lớn như Sanh Dực Cự Báo, Cửu Đầu Đại Mãng, lưu quang lấp lánh như được chạm trổ … đều tỏa ra sát khí hào hùng, thanh thế kinh người.

Ngưu Nhân lắc lư đôi sừng khổng lồ đứng ở trong đám người mà buồn bực vô cùng. Bởi vì hắn thấy được ở khoảng cách không xa Tam công chúa là Vũ Văn Phong, cái tên may mắn kia ... lại không ngờ chiếm được Mã Vương hồn!

Dựa vào linh giác mẫn cảm của Ngưu Vương, Tiểu Bàn Tử ( mập mạp) trước tiên cảm giác có điều dị thường liền cẩn thận dò xét xung quanh rồi phát hiện chỗ có vấn đề. Trong truyền thuyết khi Ngưu Mã ở gần nhau sẽ sinh cảm ứng, ắt phát hiện sự tồn tại của đối phương.

Nhưng làm cho Tiểu Bàn Tử Ngưu Nhân tức giận không thôi chính là Vũ Văn Phong không có chút dấu hiệu nào của “Mặt Ngựa”. Dấu hiệu vương hồn thoạt nhìn so với người bình thường thì không khác chút nào, còn hắn thì cứ làm cho mình thật “bắt mắt” gây ra sự chú ý của người khác.

Trong đám người bên kia, tên chết tiệt vô cùng hèn mọn bỉ ổi lại đang lượn lờ ở vòng quanh đám quí tộc tiểu thư, thật là làm cho người ta cảm thấy run rẩy.

Một tiểu thư quí tộc tức giận trừng mắt liếc nhìn hắn quát lên: “Người là ai hả? Sao cứ đi tới đi lui hoài thế, định muốn kiếm chác gì ah?”

“Chính là hắn, cặp mắt đào hoa kia, đến bây giờ vẫn nhìn chằm chằm trên người chúng ta không bỏ sót tí nào”.

“Hạ lưu. Mau tránh ra”. “Tiểu thư cao … cao quý. Ta là … là là là … trong truyền thuyết … hộ hộ hộ hộ … hộ hoa sứ giả a. Này … này này … xung quanh đây có nhiều gã lưu manh lắm … để ta …ta chỉ cho cô xem nhé?” Nói xong tên nam nhân bi ổi liền chỉ vào Ngưu Nhân đứng cách đó không xa nói: “Đó … đó … cái … tên kia, nhìn cặp mắt láo liên, đôi sừng lắc lư … của … của của hắn là … là biết ngay hắn chính là một tên háo sắc … sắc lưu manh đầu trâu!”

Sau đó, hắn lại chỉ tay sang một phương khác về phía Độc Cô Kiếm Ma nói: “Xem … xem xem tên kia , nhìn một chút, ủa tên đó sao? Đừng … đừng … biệt biệt, đừng nhìn hắn vậy mà lầm tưởng … hắn chính là một tên mặt lạnh! Thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn, hung ác.”

“Còn … còn còn còn có cái … tên mặt thẹo kia” Nói tới đây, tên nam nhân xấu xa lại chỉ về hướng Bạc Sĩ nói: “Đây … đây đây là một … một một người lòng lang dạ sói, tâm địa dã thú … cực kì hung bạo, mọi người đều gọi hắn là … là là là Nhị Ngốc tử sắc ma vương! Tuyệt đối là nhân vật nguy hiểm, ngũ tinh ác ma”

“Lại … lại, lại … lại còn có, cái tên mặt trắng … mười tuổi vẫn còn đái dầm … bắt đầu làm chuyện ác, chuyên … chuyên chuyên môn đối phó với nữ sinh nhỏ tuổi … mọi người gọi … gọi gọi hắn là tiểu ngọc diện!”

“Đi chết đi …cái đồ lưu manh nhà ngươi” Một nữ sinh cầm đồ ăn trong tay nện tất cả lên mặt tên nam nhân bỉ ổi hèn mọn.

“Ngươi … cái đồ lưu manh, còn dám nói người khác, nhân tiện chúc ngươi … là kẻ đểu giả nhất!”

“Đánh hắn”

Một đám phụ nữ liền đem tên nam nhân vây lại, hung hăng chà đạp hắn.

Tên nam nhân xấu xa như cá trong nước, phi thường linh hoạt, vừa cố gắng tránh né, vừa lắp bắp giải thích: “Oan uổng …. oan uổng! Ta …ta ….ta thật sự là tới bắt lưu manh, những tên kia …tên kia chính là đồ lưu manh, tuyệt …tuyệt …tuyệt đối là những nhân vật nguy hiểm.”

“Ừm …”

Vài tiếng gầm dài truyền đến, làm cho võ trường trở nên im lặng, vài đầu cự đại bach hổ, từ trên không đáp xuống trước đám đông.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.