"Đại ca ngươi trước kia ở đâu?" Hồng Toản vương giả vừa bắn mình lao đi
trốn vừa lôi kéo làm quen: "Ra ngoài xông xáo không dễ dàng, cùng là
người lưu lạc góc bể chân trời , chúng ta hẳn là nên quan tâm lẫn nhau."
Tiêu Thần bực bội đuổi theo, bạch cốt đao trong tay vươn tới, vỗ một
cái không nhẹ không nặng vào trên xương chậu của kẻ ở phía trước , đánh
cho Hồng Toản vương giả nhe răng nhếch miệng kêu giời kêu đất.
"Đại ca ngươi kiềm chế một chút. Đồng hương gặp đồng hương thì hai mắt
nước mắt lưng tròng, chúng ta nói chuyện vui vẻ có được hay không, đừng
bạo lực như vậy có được hay không?" Rõ ràng có thể thấy được, Hồng Toản
vương giả rất có tính cách, mặc dù không ngừng làm như thân mật, nhưng
mà tốc độ tuyệt không giảm. Cốt thể đỏ bừng như ngọc trong đêm trăng tựa như một tia chớp màu đỏ rất là chói mắt.
"Ngươi là người Cửu Châu sao, sống ở niên đại nào?" Tiêu Thần từ tốn đuổi theo.
Hồng Toản vương giả thấy Tiêu Thần rốt cục chấp nhận nói chuyện cùng
hắn thì bảo: "Ta là người Kinh Châu. Về phần sống ở thời đại nào thì đã
sớm tan đi theo gió mà không có ấn tượng ." Tuy rằng đang trả lời, nhưng hắn lại không dám chậm đi chút nào.
"Ngươi năm đó là nhân vật
ra sao, làm thế nào mà đi tới thế giới này?" Tiêu Thần rất hiếu kỳ đối
với lai lịch gia hỏa này. Phải biết rằng hắn chính là rơi xuống từ Ma
Tỉnh, mà tu giả bị Ma Tỉnh nuốt chửng thì không có một người nào là nhân vật đơn giản.
"Ôi, chuyện cũ như khói, chuyện cũ như gió
thoảng, không đề cập tới cũng được mà." Nói tới đây, tên gia hỏa này lại rung đùi đắc ý cảm khái một phen.
Thấy tên gia hỏa này khắm như vậy, Tiêu Thần cũng không có nói gì. Cốt đao trong tay phớt hiện hào
quang vàng chói, lấy đầu mũi đao liền đánh lên mông hắn.
Hồng
Toản vương giả sợ đến nhảy tưng tưng, tựa như tia chớp đỏ cắt qua bầu
trời đêm nhưng vẫn bị nện một đao khá nặng làm hắn hô to gọi nhỏ: "Đại
ca ngươi kiềm chế chút, chúng ta đều là người văn minh, anh hùng dùng
tài hùng biện không dùng tay chân."
Tiêu Thần nghe hắn nói như
thế thì đặc biệt tức giận, lúc mới gặp mặt thì gia hỏa này đang đầy vẻ
tàn bạo đứng ở trên vách đá, bày ra một tư thế của cao thủ vô song, khí
thế vương giả tỏa ra bốn phía. Hiện tại lại muốn giảng văn minh, thật sự là quá đáng.
"Đại ca ta phục. Ngươi cứ nói như thế nào ta liền
như vậy. Đừng đánh ." Hồng Toản vương giả có suy nghĩ của loài người.
Hoàn toàn sợ bị đánh. Hắn mở miệng cầu xin tha thứ: "Chuyện cũ như mây
khói. Đã sớm theo gió mà tan. Không phải ta không muốn nói. Thật sự là
ta không nghĩ ra . Ta chỉ biết là chính mình đến từ Nhân Gian Giới mà
thôi."
Tiêu Thần không tin nên cứ bực mình đuổi theo. Tiếp tục cuộc đấu võ.
Hồng Toản vương giả chạy trối chết. Lúc thật sự bị truy quá khẩn cấp
thì liền xoay người lại "rầm rầm" đánh một trận cùng Tiêu Thần. Sau đó
lại trốn.
Hai người lượn một vòng lớn ở trong xứ sở này . Như
hai ngôi sao băng với tia sáng quấn vàonhau. Ban đêm đúng là lúc Hỏa
Chủng sinh vật hoạt động nên khí tức của hai đại cường giả làm kinh động rất nhiều bạch cốt sinh vật khiến chúng nơm nớp lo sợ rồi bối rối bỏ
chạy.
"Chết tiệt. Nghiêu Thuấn Vũ Thang. Điểu sinh ngư thang. Ta không chạy nữa." Hồng Toản vương giả cuối cùng bị buộc phải nổi nóng.
Trời cao không lối độn thổ không cửa. Hắn dừng lại rồi tạo tư thế khiến
cho Tiêu Thần cũng phải im lặng. Chân sau quì trên mặt đất, đao chỉ trời cao, hắn ngửa mặt lên trời thở dài nói: "Trời ghét anh tài. Nghĩ tới ta là một đời thiên kiêu ( vua Hung Nô), không ngờ bỏ mạng ở chỗ này. Ông
trời a. Đánh sét đi. Trời mưa đi. Nổi phong ba đi. Thiên địa khóc than
cho ta đi."
Tên gia hỏa này thật là có thú vị. Tiêu Thần đầy
hứng thú nhìn hắn mà bảo: "Nếu muốn giữ mạng sống thì cứ thẳng thắn mà
nói lai lịch ra. Nếu không ngươi khắc biết kết quả."
"Ta khóc. . . Đại ca, ta thật sự đã quên trước đây, chỉ biết là chính mình là người Cửu Châu."
Tiêu Thần giơ cốt đao lên, trợn mắt nhìn hắn rồi nói: "Nói hươu nói
vượn, còn nhớ chính mình là người Cửu Châu , tại sao có thể quên lai
lịch được?"
"Đại ca ta thật sự không lừa ngươi. Ta chỉ nhớ chính mình là người Kinh Châu , dường như là bị một chiếc đèn cổ hút vào
trong một mảnh phế tích dưới đất. Không hiểu tại sao bị kẹt ở đó, khi
tỉnh lại liền đi tới thế giới này." Nói tới đây Hồng Toản vương giả lại
bắt đầu tuôn ra: "Người giống như ta, khi còn sống tất nhiên là một đời
thiên kiêu, không nghĩ cứ như vậy chẳng biết tại sao mà chết. Thật sự là vô cùng buồn bực ."
Tên gia hỏa này thật sự tự kỷ, làm Tiêu Thần hận không thể lại nện cho hắn vài đao.
Nhưng mà trong lòng hắn cũng có vài phần kinh ngạc. Hắn đã từng thấy
qua chín chiếc đèn cổ, chín ngọn đèn chính bởi vì hắn mà xuất thế. Hơn
nữa hắn đã qua thấy ở những nơi mỗi chiếc đèn cổ nổi lên thì tận sâu
dưới đất cũng có một mảnh phế tích. Đương nhiên, ngoại trừ Ung Châu. Bởi Tử Thành dưới Ung Châu thì hoàn hảo không tổn hao gì.
"Ngươi bớt nói qua loa tắc trách, mau nói ra chi tiết. Nếu không ta hủy ngươi đi."
"Đại ca muốn ta nói như thế nào thì ngươi mới tin tưởng?"
Hồng Toản vương giả giải thích mọi cách , nhưng căn bản là Tiêu Thần
không tin, cuối cùng hai người lại cầm đao đối diện lần nữa .
"Không có biện pháp, vậy thì liền tiếp tục đấu võ đi. Không hủy ngươi đi thì ngươi chưa từ bỏ hi vọng."
"Điểu sinh ngư thang! Tượng đất cũng có ba phần tức giận, không tức
giận với ngươi thì ngươi không biết con mắt thứ ba của Mã vương gia."
Hồng Toản vương giả rống lớn rồi xông lại.
Hai vị Hồng Toản cường giả lại đại chiến một lần nữa .
Hai thanh bạch cốt đao cắt qua bầu trời đêm, ánh đao trắng lòa như cơn
sóng bạc đầu nổi lên cuồn cuộn, mặt đất dưới chân đều bị bọn họ đạp văng tung tóe. Ngẫu nhiên gặp phải tảng đá hay chướng ngại vật như đống
xương ngăn cản thì một đao chém qua, trong nháy mắt liền hóa thành một
đám cát bụi.
Cuộc đại chiến đến đẳng cấp này đã rất đáng sợ, ở
những vùng ven rìa như thế này cơ hồ rất khó gặp được cường giả như thế. Đám Hỏa Chủng sinh vật đều sợ đến tránh né thật xa , không mảy may dám
tới gần.
Hai người chiến lực không sai biệt nhiều, Hồng Toản
vương giả xác thật là kình địch của Tiêu Thần. Nhưng sau mấy trăm chiêu, Hồng Toản vương giả rốt cục không địch lại, bị Tiêu Thần đánh ngã xuống đất.
"Xoẹt xoẹt rắc, răng rắc răng rắc "
Tiêu Thần lưu loát tháo khớp sạch.
Nhưng mà lại không có bẻ gẫy xương cốt Hồng Toản hắn. Chỉ tháo khớp
khỏi mấy chỗ mấu chốt để nó dồn thành một đám xương cốt rời.
Nhìn Hồng Toản đầu lâu lấp lánh trong đống cốt, Tiêu Thần cầm bạch cốt
đao vỗ vỗ mà nói: "Nói đi, cho ngươi một cơ hội cuối cùng."
Hồng Toản vương giả khóc nức nở bảo: "Đại ca, ta thật sự quên đã quá khứ,
trong lúc đang lưu lạc chân trời góc bể mà gặp nhau thì hà tất từng quen biết. Chúng ta đều đến từ Cửu Châu, không thể tự giết lẫn nhau a."
"Bớt ba hoa cho ta, nếu không nói ta sẽ hủy đầu lâu của ngươi." Tiêu Thần gí bạch cốt đao vào Hồng Toản đầu lâu ở trên mặt đất.
"Trời cao ơi, đất dày ơi, Thiên đạo bất công, trời ghét anh tài. Một đời thiên kiêu sắp bỏ mạng , ô hô ai tai. . ."
"Ngươi bớt gào thét đi, nói nhanh lên một chút."
Hồng Toản vương giả bắt đầu thề với trời, mang theo khóc nức nở mà nói: "Ta dễ dàng sao, Hỏa Chủng sinh vật có ngàn vạn cái. Lại mấy cái có thể nhớ lại quá khứ, ta có thể nhớ ra một chút đã không tồi rồi."
"Tại sao ta lại nhanh chóng liền nhớ lại quá khứ từng có chuyện gì, ta xem ngươi rõ ràng là đang giấu diếm."
"Đại ca chẳng lẽ ngươi là yêu quái sao? Ở chốn Tử Giả (người chết) thế
giới này, chính là không có có bao nhiêu người có thể nhớ ra kiếp trước. Có giống như ta tuyệt đại thiên kiêu cũng chỉ là nhớ ra một chút mà
thôi."
Tiêu Thần phát hiện rằng gia hỏa này thật không là giống
như tự kỷ, mạng cũng không chắc giữ nổi, vẫn còn làm bộ tịch rắm thối
như vậy.
"Ta thật sự không có nói sai, hơn nữa nếu dối gạt ngươi thì ta tùy tiện bịa ra một chuyện không được sao."
Tiêu Thần đánh hắn đến hơn nửa đêm làm gia hỏa này sắp rã rời, tựa hồ
thật sự hắn đã quên quá khứ, chỉ biết là bị một chiếc đèn cổ hút vào phế tích dưới đất, không hiểu vì sao bỏ mạng đến nơi này.
Thấy Tiêu Thần tựa hồ không có ý giết hắn, Hồng Toản vương giả lại vuốt mông
ngựa, miệng nói: "Đại ca a, ngươi chính là ngọn đèn sáng trong đêm tối,
chỉ rõ phương hướng đi tới cho ta. Tiểu đệ ta sau này ắt lăn lộn với
ngươi, có đánh chết ta cũng không đi ."
Mặc dù không có huyết nhục, nhưng mà Tiêu Thần vẫn có cảm giác buồn nôn, tên gia hỏa này vẫn còn có thể liếm gót.
"Ta còn không nói tha cho tính mệnh của ngươi."
"Thân thiết hay không vẫn là người cố hương, có đẹp hay không cũng là
dòng sông quê hương. Đồng hương thấy đồng hương hai mắt nước mắt lưng
tròng. Đại ca ơi, ta không thể khách khí, sau này đại ca liền là thân
nhân của ta ."
"Cốp "
Tiêu Thần cảm giác tên gia hỏa này thật sự rất có thể lừa dối bèn dùng bạch cốt đao hung hăng gõ đầu lâu hắn một cái.
"Đại ca không nên, thiên tài người nọ mà giết người kia thì ông trời
đều phải chảy nước mắt. Nếu đại ca muốn Hỏa Chủng thì tiểu đệ đi lấy
giúp. Chuyện giết Hỏa Chủng sinh vật cùng bậc đối với thiên tài như
chúng ta mà nói thì thật sự đơn giản như lấy đồ trong túi." Hồng Toản
vương giả xác thật rất sợ hãi, thực sự sợ bị treo ở trên đầu bạch cốt
đao rồi hung hăng chém xuống. Hắn vội vã muốn lập công bèn nói: "Ngoài
ba trăm dặm còn có một tòa Cổ Bảo thật lớn, bên trong có ba cái Hỏa
Chủng sinh vật cùng bậc như chúng ta. Tối nay chính là vì ba bọn họ mà
đệ mới đến xứ sở này. Vì đại ca đệ sẽ đưa Hỏa Chủng bọn họ tới."
Khó mà gặp được một kẻ đích thực có tư tưởng loài người đồng loại, Tiêu Thần xác thật không đành lòng giết chết. Cuối cùng đã khôi phục hắn lại rồi bảo: "Đừng có giở thêm trò đùa giỡn ta, nếu không ngươi biết hậu
quả."
"Sau này đệ liền cùng đại ca lăn lộn, trường đao đại ca chỉ hướng nào, tiểu đệ liền nhằm phía đó."
"Được, đao của ta hôm nay chỉ hướng Cổ bảo cách ba trăm dặm kia."
"Đao đại ca chỉ thực sự nhanh." Hồng Toản vương giả nhỏ giọng nói thầm.
"Ngươi còn lẩm bẩm cái gì?"
"Không có, đại ca chỉ hướng nào, tiểu đệ liền xông về hướng đó, giết
thôi . . ." Tên gia hỏa này cầm cốt đao lên liền nhằm hướng phía trước
như bay đi. Hắn rất muốn cứ như vậy chạy trốn, nhưng mà len lén quay đầu lại nhìn thoáng qua thì phát hiện Tiêu Thần không nhanh không chậm đi
theo phía sau. Hắn lập tức ủ rũ.
Đi về phía trước ước chừng ba
trăm dặm, trước mặt có một tòa Cổ Bảo thật lớn đứng sừng sững ở nơi này, âm khí dày đặc dọa người. Nó giống như một con cự thú viễn cổ khổng lồ.
Giữa buổi tối như mực, trên vòng móc của cánh cửa đồng lớn có treo hai
cái khô lâu hung ác. Hai bên cửa có bày hai pho tượng bạch cốt sư tử
khổng lồ, giúp cho tòa Cổ Bảo nguy nga cao lớn này càng thêm lành lạnh.
"Thật đúng là sĩ diện." Hồng Toản vương giả túm lấy một con bạch cốt sư tử hung hăng nện lên cửa, quát to: "Có còn tay còn chân không? Hai ba
đứa đi ra đây cho ta."
Tiêu Thần ôm cốt đao đứng ở phía sau mà bảo: "Ngươi la to như vậy là đả thảo kinh xà."
"Nếu như đúng là cường giả bậc một thì tự nhiên là lấy đánh hôn mê làm
chính. Giống như thiên tài chúng ta là vương trong cùng bậc , đánh giết
mười lăm kẻ cùng bậc vẫn khỏi phải bàn." Hắn hắc hắc cười nói: "Đối phó
bọn họ sẽ có phong thái vương giả."
Thật đúng là không phải dễ
chơi, Tiêu Thần âm thầm nói thầm. Cần phải đề phòng, nếu không bị tên
hỗn đản này đánh cho một côn thì liền thực sự khóc không ra nước mắt .
"Rống. . ." Từ trong Cổ Bảo truyền ra tiếng gầm khủng bố .
"Rống cái gì mà rống? Đại vương nguy hiểm đến đây." Hồng Toản vương giả bổ một đao bổ lên cửa rồi phóng về phía trước.
Lập tức có không ít Hỏa Chủng sinh vật vọt tới, Hồng Toản vương giả mặc dù khi nói chuyện với Tiêu Thần thì hi hi ha ha, nhưng lúc đích thực ra tay thì thật đúng nghiêm túc. Cốt đao tung hoành chém tới đánh nát một
cái bạch cốt làm cho những Hỏa Chủng sinh vật này nơm nớp lo sợ mà nhanh chóng đào tẩu.
Hắn mang theo cốt đao liền xông tới, dọc theo
đường đi đánh đâu thắng đó, tựa hồ rất hiểu biết đối với kiến trúc Cổ
Bảo . Hiển nhiên đối với loại chiến đấu khiêu chiến Cổ Bảo thì hắn vô
cùng có kinh nghiệm, rõ ràng là tay lão luyện đã không ít lần làm loại
chuyện này.
"Trong núi không có cọp thì Hầu Tử xưng Đại vương,
bản Đại vương thiên tài đến đây." Hắn mang theo cốt đao lấy khí thế
không thể ngăn cản quét sạch tất cả Hỏa Chủng
Hắn bước dài tiến sâu vào trong Cổ Bảo, cốt thể trong suốt lóe ra ánh sáng đỏ hồng thánh khiết, đích thật là một vương giả.
"Rống. . ." Tiếng rống giận dữ đến gần, ba Hỏa Chủng sinh vật cường đại gây nên một cơn cuồng phong từ chỗ sâu nhất trong Bảo xông đến.
Hỏa Chủng sinh vật bên trái là một con bọ cạp lớn ráp từ bạch cốt, còn
bên phải chính là một bộ bạch cốt cự nhân (người khổng lồ) cao đến mười
thước. Ở giữa chính là một sinh vật hình người với chiều cao bình thường có vây cánh thối rữa.
"Hắc hắc, lại có nữ nhân tử vong thiên
sứ." Hồng Toản vương giả trêu ghẹo đối với thiên sứ có cánh ở giữa:
"Nàng mau cười một cái cho ca xem nào."
Lời nói lạnh lùng bất
ngờ làm cho ba Hỏa Chủng sinh vật cường đại đối diện hiển nhiên thật
không ngờ cái tên gia hỏa này lại sẽ có những lời như thế.
"Ngươi muốn chết!" Tử Vong thiên sứ giận dữ, xòe đôi cánh hư thối ra tạo nên một cơn cuồng phong, ngay tức khắc xông tới.
"Phanh "
Kết quả bị Hồng Toản vương giả cho một đao đánh bay đi ra ngoài. Nó
mãnh liệt vỗ cánh, hắc vụ lượn lờ quanh thân , trong tay xuất hiện một
thanh Tử Toản trường mâu đang lóe ra những đợt hào quang như mộng ảo rồi tựa luồng chớp tím phóng đến.
Bạch cốt đao trong tay Hồng Toản
vương giả cùng Tử Toản trường mâu không ngừng va chạm, hai người thân
hình như quỷ mỵ trong phút chốc đã đấu hơn trăm lần, kết quả Tử Vong
thiên sứ lại bị cốt đao đánh bay.
"Với nữ nhân phải nhẹ nhàng." Hồng Toản vương giả nói mà chẳng hề để ý, cứ bước dài tiến lên áp sát.
Tử Vong thiên sứ, bạch cốt bọ cạp, bạch cốt cự nhân dàn hàng ngang chữ
nhất. Ba con Hỏa Chủng sinh vật cường đại cảm giác đại sự không ổn.
Bình thường thì Thải Toản sinh vật ( có màu sặc sỡ) vô cùng hiếm thấy,
vậy mà hôm nay có hai kẻ Hồng Toản vương giả khủng bố liên thủ xông tới
cửa. Bọn họ đã dự cảm về lành ít dữ nhiều, nhưng mà thật sự cũng không
sợ hãi, vốn là đạp trên vô số Hỏa Chủng sinh vật bạch cốt để tiến hóa
đến tình trạng bây giờ thì đã sớm không sợ hủy diệt.
"Phá vòng vây!"
Tử Vong thiên sứ quát nhẹ một tiếng rồi bay lên trước để đào tẩu. Bạch
cốt bọ cạp cùng bạch cốt cự nhân cũng xoay người bỏ chạy.
Xoẹt
Tiêu Thần như một tia chớp đỏ chói, tốc độ nhanh đến mức độ khó có thể
tin nổi đã bay lên trời. Bạch cốt đao trong tay chém xéo xuống, lập tức
đôi cánh hư thối của Tử Vong thiên sứ bị chặt đứt.
Tử Vong thiên sứ rơi xuống , Tiêu Thần cũng mang theo cốt đao lui ra phía sau mà không hề ra tay tiếp.
Hồng Toản vương giả cơ hồ cũng là trong nháy mắt xông đến, có điều thật không ngờ Tiêu Thần lại ra tay trước.
"Đại ca ngươi như thế nào có thể không biết thương hương tiếc ngọc, ta còn muốn bắt sống thiên sứ hoàn mỹ."
Tiêu Thần mặc kệ hắn, đây là cái thú vui buồn nôn gì.
Hồng Toản vương giả lắc đầu thở dài mà bảo: "Thiên tài giống như ta như vậy thì phía sau có thể nào lại không có một bóng hồng nhan tri kỷ đây. Hoàn mỹ thiên sứ không dễ tìm, không nghĩ mới gặp được một người lại
còn bị đại ca ngươi chém hỏng. Đừng khinh thường ta, đạo lữ là phải từ
từ bồi dưỡng. Một ngày kia chờ chúng ta lột xác đến cảnh giới sống động
thì ngươi sẽ phát hiện nuôi dưỡng thành hồng nhan sẽ xinh đẹp tới đâu."
Tên gia hỏa này miệng lưỡi khá lợi hại, nhưng mỗi lần đều làm cho Tiêu Thần có cảm giác buồn nôn và sợ đến lạnh toát.
"Còn không mau truy theo, người cũng không còn thấy đâu nữa."
"Đại ca yên tâm, ba kẻ bọn họ không trốn thoát." Dứt lời, Hồng Toản
vương giả hóa thành một chùm tia sáng, nhằm phía sâu trong Cổ Bảo. Không lâu sau đã có tiếng vang ù ù truyền đến, Cổ Bảo bắt đầu sụp đổ.
Tiêu Thần ôm cốt đao, bước dài chạy về hướng đó.
Ba con Hỏa Chủng sinh vật mặc dù phi thường cường đại, nhưng mà đối mặt Hồng Toản vương giả thì ngay cả ba người liên thủ cũng khó lòng chống
lại.
Hồng Toản vương giả không hề giữ gìn nữa, cốt đao như bão như chớp phát huy ra Thiên Trọng đao ảnh.
Tòa Cổ Bảo to lớn không ngừng sụp đổ sau những lần hắn vung đao, có thể nghĩ lực lượng trên cốt đao khủng bố ra sao.Một đao chém ra, đá núi nứt vỡ.
"Răng rắc "
Bạch cốt bọ cạp bị chặt đứt.
"Rắc "
Bạch cốt cự nhân (người khổng lồ) ngã xuống.
Cuối cùng, bạch cốt đao chém xuống, Tử Vong thiên sứ cũng bị giải quyết nốt.
Toàn thắng!
Hồng Toản vương giả cũng không phải khoác lác, lấy chiến lực bản thân
độc chiến tam cường mà chỉ hơn trăm chiêu liền giải quyết trận chiến
đấu.
Tiêu Thần lấy cốt đao móc đầu lâu cự nhân lên, rồi sau đó bắt đầu hấp thu Hỏa Chủng trong đầu lâu.
Thần hỏa bốc lên bập bùng, luyện hóa Hỏa Chủng cùng bậc cũng không phí sức, tốn hao thời gian có hạn.
Một lát sau một cỗ khí tức vô cùng cường đại bộc phát ra, hào quang rực rỡ chiếu sáng cả tòa Cổ Bảo u ám. Hồng Toản cốt thể của Tiêu Thần toàn
thân đỏ đậm giống như mã não đang bộc phát ra thần huy vô tận .
Dưới bầu trời đêm như là hiện ra một vầng thái dương đỏ ối. Hỏa Chủng
sinh vật trong cả vùng hơn mười dặm đều cảm ứng được một cỗ uy áp cường
đại mà nơm nớp lo sợ, vội quỳ lạy về phương hướng này.
"Rống. .
." Tiêu Thần không nhịn được ngửa mặt lên trời thét dài, dao động tinh
thần khủng bố mênh mông cuồn cuộn đi khắp tứ phương.
Con số ba mươi rốt cục đã tập hợp đầy đủ, hắn tấn bậc thành công! Thực lực tăng lên một mảng lớn.
Hồng Toản vương giả chính mắt thấy tất cả điều này mà khóc nức nở:
"Trời ghét anh tài, ô ô. . ." Thấy Tiêu Thần tấn bậc thành công , hắn
khóc không ra nước mắt. Thế này thật là hoàn toàn không thể trốn thoát
khỏi lòng bàn tay đối phương làm hắn lập tức ủ rũ.
Tiêu Thần không rảnh phản ứng hắn mà nhìn phía phương xa, chuẩn bị lần nữa quay về Nhân Gian Giới!
Lần trước sau khi tấn bậc , ngưng tụ xuất chân thân tại Cửu Châu thì có khả năng giữ lại trong thời gian ngắn ngủi kéo dài năm lần hô hấp. Hiện tại lại đến Cốt Tỉnh mà nhập nhân gian, tất nhiên có thể làm cho chân
thân giữ lại trong thời gian càng dài hơn.
Vô phương ngăn cản!
Lần này đây hắn muốn trở về nhân gian, gặp lại cố nhân năm đó một lần!