Trường Sinh Giới

Chương 142: Chương 142: Quá vô lại!






Không cần biết đêm nay có phải là một đêm bình lặng hay không, tiểu thú Kha Kha và Tiểu Quật Long nhanh như hai chiếc bóng thầm lặng. Chúng đều là dị chủng trời sinh, kết hợp linh giác của nhau để tránh hết thảy mọi nguy hiểm mà tiến vào.

Bế Nguyệt Tu Hoa điện hùng vĩ, đình viện nối nhau trùng trùng như mỹ nhân xinh đẹp hoa lệ, bao nhiêu cái đẹp đều tập trung hết vào đây. Nơi này tuyệt đối là thiên đường của nam nhân, hương thơm phảng phất thấm vào lòng người đang lan toả trong điện.

Chỉ là, hai tiểu thú hoàn toàn không có cảm giác với những chuyện này, chúng chỉ biết dựa vào bản năng tiến về phía trước. Bởi vì lời của Yến Khuynh Thành hỏi được trước lúc hoàn toàn say đã lọt vào trong đôi tai nhạy bén của chúng, nên chúng muốn tìm được long vương giấu trong Bế Nguyệt Tu Hoa điện.

Thật là quá mức rộng lớn như hoa viên và đền đài trong hoàng cung vậy, chúng hao tốn rất nhiều thời gian không ngừng tra xét mà vẫn mãi không tìm thấy mục tiêu, chỉ là thoáng có chút cảm ứng mà thôi.

“ Nước….”

Đêm khuya tĩnh lặng, trong đại điện của Tuý Nhân Cư, Yến Khuynh Thành tựa như đang nói mê, lúc này trạng thái của nàng và Tiểu Vũ quấn lấy nhau quả là vô cùng ám muội!

Những người khác đều đã sớm say sưa bất tỉnh, trong đại điện thoang thoảng từng làn hương hoa, vô cùng yên tĩnh.

Sau nửa đêm, hai tiểu thú tìm được một cái cửa ngầm dưới đất, che giấu một cung điện bên dưới, chúng dùng cảm giác linh mẫn tra ra được phía dưới có khí tức của long vương. Mà lúc này, vài bóng đen từ trong thập đại hoa uyển cũng đã chạy về hướng này, sau khi hai tiểu thú phát hiện có người, chúng lập tức lui lại một cách êm thắm.

Sau khi thấy bọn họ trước sau tiến vào cung điện phía dưới, chúng mới theo vào. Chỉ là không lâu sau chúng như con thỏ bị kinh hãi mà chạy trốn, trong địa cung truyền ra từng hồi tiếng thú gầm rống trầm thấp, Kha Kha và Tiểu Quật Long chạy như bay trở về Tuý Nhân Cư.

Bế Nguyệt Tu Hoa điện đã không còn yên tĩnh nữa, tại một nơi sâu trong đám đình viện, mặt đất và cả trên không có hơn mười nhân ảnh chớp động, chỉ là từ hỗn loạn đã bình tĩnh lại rất nhanh, yên lặng trở lại, có thể thấy thực lực Bế Nguyệt Tu Hoa điện thật là cường đại.

Ánh dương sáng chói, chiếu xuyên qua lớp kính của Bế Nguyệt Tu Hoa điện hóa thành từng tia sáng mờ mà trải qua phản xạ không ngừng của những chiếc gương ở bên trong khiến cho ánh bình minh có thể chiếu khắp các ngõ ngách trong đại điện.

Yến Khuynh Thành mơ mơ hồ hồ tỉnh lại, cảm giác như mình đang ôm một cái gối ôm to tướng, nhưng hơi có chút kỳ quái, tại sao lại có nhiệt độ cơ thể chứ? Hiển nhiên nàng vẫn còn chưa hoàn toàn thanh tĩnh, mơ hồ chừng hai giây sau, đôi mắt mềm mại đẹp mê hồn vừa mở ra, trong phút chốc nàng suýt nữa thét lên.

Nàng dĩ nhiên đã ôm Tiêu Thần nằm trên thảm, ôm nhau mà ngủ một đêm, cảnh tượng này thật sự làm cho người ta phát điên lên được, đối với một nữ nhân kiêu ngạo như nàng lại càng không thể tưởng tượng. Thế nhưng rốt cuộc nàng cũng không phải loại nữ nhân tầm thường, nằm yên không nhúc nhích, trước hết quan sát một phen, phát hiện Tiêu Thần quả thật còn đang say ngủ.

Nàng vừa xấu hổ vừa giận dữ rút tay ngọc thon nhỏ của mình ra khỏi áo cùa Tiêu Thần, rồi sau đó giơ bàn tay phải lên, rất muốn chém phắt xuống một nhát, hoàn toàn giải quyết nam nhân đã áp chế nàng, làm cho nàng bao phen phải chịu uỷ khuất và nhục nhã.

Thế nhưng, cuối cùng tay nàng như vô lực từ từ buông xuôi xuống, Toái Ma Chủng Thần đã bắt đầu, đối phương chính là lò luyện của nàng, nếu như phát sinh chuyện ngoài ý muốn, như vậy nàng chắc chắn sẽ trọng thương, gần như tử vong. Hiện tại, vận mệnh đã kéo bọn họ lại với nhau, một người tổn hại thì cả hai cùng tổn hại, một người quang vinh thì cả hai cùng quang vinh.

Yến Khuynh Thành tức giận nhích từ từ tay chân và thân thể ra khỏi người Tiêu Thần, nhưng cũng không dám có động tác quá mạnh, sợ làm đối phương tỉnh giấc, nếu như vậy lại càng thêm xấu hổ.

Có điều, bàn tay to tướng kia có chút luồn vào trong áo của nàng, lại làm cho tiếng nghiến răng của nàng vang lên, trên trán xinh đẹp nổi đầy gân. Mặc dù giờ phút này hắn chưa chạm đến thân thể của nàng, thế nhưng có trời mới biết đêm mai có bình an hay không.

“ Tên đầu heo này, ngủ say như chết vậy!” Yến Khuynh Thành cố sức đẩy cái đùi đang gác ngang trên người nàng qua một bên, nhưng ngay lúc đó Tiêu Thần tựa hồ như đã tỉnh, như muốn vươn vai, hai tay đều giơ lên.

Còn chưa kịp đẩy tay của hắn ra khỏi áo mình, lúc này lại phát hiện bàn tay ấy đang…

“ A…” Yến Khuynh Thành thất kinh kêu lên.

Yến Khuynh Thành một cước đá văng Tiêu Thần ra, như con thỏ giật mình nhảy chổm lên, tư thái mặc dù cực kỳ ưu mỹ, nhưng thần sắc lại ngập tràn vẻ bối rối chật vật.

Tiêu Thần mơ mơ màng màng mở mắt ra, dưới ánh mắt sống động có thể giết người của Yến Khuynh Thành, hoạt động cánh tay của mình một chút, mơ màng nói: “ Cả người đau nhức, có cảm giác như bị bạo long đè cả đêm a!”

Yến Khuynh Thành tức giận đến cực điểm, quả thực là sắp nổi bão.

“ Ngươi… tên gia hoả ngươi, thật quá vô lại rồi!”

Có điều, một câu kế tiếp của Tiêu Thần đã dồn nàng vào đường cùng, hận không thể chạy trốn ngay lập tức.

“ Vừa rồi ta gặp một giấc mộng rất kỳ quái, rõ ràng bắt được một con thỏ….”. Tiêu Thần đưa tay phải lên nhìn nhìn, lấy làm kỳ mà lẩm bẩm : “ Tựa hồ có cảm giác rất là mềm mại và êm ái….”

“ Tên gia hoả khuyết đức này nên xuống địa ngục mới phải!” Mái tóc dài của Yến Khuynh Thành như dòng suối chảy, đen tuyền óng ả lấp lánh, chỉ là dung nhan ngọc ngà đã nổi lên đầy những vầng mây đỏ, sắc mặt ửng hồng, như đã uống say. Đôi mắt to đã gần như ngập nước, lúc tức giận dĩ nhiên cũng giậm chân như những thiếu nữ tầm thường, hai tay ôm sát ngực, phảng phất như sợ bị tấn công.

“ Ta nằm mơ thấy bắt được thỏ thì quan hệ gì tới ngươi?!”. Tiêu Thần còn đang nhìn tay phải của mình, tựa hồ đang hồi tưởng lại giấc mộng đẹp đã qua.

“ Ngươi đi chết đi!”. Yến Khuynh Thành xấu hổ và giận dữ lấy mâm đựng hoa quả bằng ngọc trên bàn ném tới Tiêu Thần, sau đó xoay ngọc thể thon dài, như một cơn gió bay ra khỏi Tuý Nhân Cư, thanh âm còn văng vẳng: “ Tiêu Thần ngươi hãy chờ đó, chỉ cần ngươi còn ở Thiên Đế thành, bổn cô nương không tha cho ngươi đâu!”

“ Ha ha ha…” Nhìn Yến Khuynh Thành chạy trốn một cách chật vật, Tiêu Thần rũ bỏ trạng thái mơ màng vừa rồi, ánh mắt trở nên sắc bén vô cùng, hiển nhiên rất là thanh tĩnh, hắn cất tiếng cười oà.

Cùng lúc này, Hoả Vũ và Băng Cầm cũng lần lượt tỉnh lại, các nàng cũng lộ ra nụ cười nhàn nhạt, bất quá dường như có chút ám muội.

Cách đó không xa mập mạp thoát khỏi nữ nhân đang quấn quanh người cũng đã bò dậy, mơ màng nói: “ Thiếu sót lớn rồi, tự nhiên lại uống say, ngủ ở đây hết một đêm. Không được đâu, Băng Cầm cô nương, Hoả Vũ cô nương, chúng ta lần này quá thiệt thòi rồi, tự nhiên lại không có vào Tẩm điện.”

Băng Cầm khí chất thoát tục, dung nhan thanh lệ, Hoả Vũ diện mạo quyến rũ xinh đẹp đều nở nụ cười, cùng nói: “ Cái này không thể trách chúng ta được, là vì công tử say ở nơi đây.”

Sắc trời đã bừng sáng, sau khi rửa mặt, Tiêu Thần và mập mạp ra khỏi Tuý Nhân Cư.Vườn hoa hồng thoang thoáng từng luồng hương hoa, tiếng chim hót thánh thót uyển chuyển thật êm tai, đình đài lầu các, suối chảy dưới cầu, dưới ráng trời buổi sớm trông hết sức sinh động hài hoà.

“ Gia Cát công tử, xin mời lần sau lại ghé Bế Nguyệt Tu Hoa điện!”

“ Tiêu huynh, chúng ta khẳng định sẽ còn gặp lại nha!”

Từ Tuý Nhân Cư truyền đến thanh âm êm ái của vưu vật Hoả Vũ và tài nữ Băng Cầm.

Đi trên đường phố của nơi phồn hoa bậc nhất này, mặc dù mới sáng sớm nhưng cùng đã có người qua kẻ lại, nơi đây bình thường lúc nào cũng như thế, ban ngày có tiếng ồn ào của ban ngày, ban đêm cũng có tiếng ồn ào của ban đêm.

“ Tiêu huynh, cô nương giả nam trang kia lai lịch ra sao mà lại có thể uống đến nỗi tất cả chúng ta đều quá chén, thật là đáng tiếc!” Mập mạp cho đến bây giờ vẫn còn hậm hực nuối tiếc không được vào Tẩm điện, tức giận nói: “ Đợi ta lên chức rồi, nhất định mỗi ngày đều đến nơi đây, càng muốn gặp vị ‘Hoa Hoàng’ trong truyền thuyết. Ô ô…..Nhắc đến thì tất cả đều tại cô nương ấy, bất quá nàng đúng thật rất tà môn a! Sao lại không đi chung với ngươi vậy?”

Nghe những lời lải nhải của mập mạp, Tiêu Thần thật sự muốn cười to, thế nhưng lại có chút cười không nổi, bởi vì hắn lại thấy Yến Khuynh Thành đang đứng đối diện bên đường mà nghiến răng trừng mắt nhìn hắn!

“ Chờ ở đây, ta đi một chút sẽ trở lại…” Tiêu Thần đi qua, nhìn vưu vật mỹ lệ không gì sánh được đến khiến ráng trời sáng lạn cũng phải trở nên một màu ảm đạm, nói: “ Nàng đang đợi ta sao?”

“ Không có, ai lại chờ đợi tên lưu manh ngươi chứ!” Tuy đang mặc nam trang, nhưng vẫn phong hoa như ngọc, Yến Khuynh Thành sắc mặt ửng hồng, tức giận nói: “ Chưởng giáo truyền lời, nếu như ngươi ở Thiên Đế thành này gặp phải nguy hiểm, nên trực tiếp biểu lộ thân phận cho người khác biết, ngươi là hộ pháp của Bất Tử Môn nhất mạch.” Nàng tựa như rất bất mãn với quyết định này của chưởng giáo, lại tức giận nói: “ Chưởng giáo thật là có phần thái quá, không biết tại sao lại đối xử với ngươi như vậy, ta thật muốn đập ngươi một trận.”

Tiêu Thần cười to, hắn rất thích ngắm nhìn Yến Khuynh Thành trong bộ dáng buồn bực như thế này.

“ Ngươi hãy chờ đó, sớm muộn gì ta cũng sẽ tìm ngươi tính sổ!” Yến Khuynh Thành xấu hổ tức giận trừng Tiêu Thần một cái, rồi xoay người biến mất ở góc ngã tư đường.

“ Tiêu huynh ta có việc gấp, tối đến sẽ tìm ngươi.” Mập mạp ở bên kia đường vẫy tay, la lớn với Tiêu Thần: “ Ngươi nên ở tại khách sạn kia, ngàn vạn lần đừng có đổi chỗ khác!” Sau đó hắn cùng một tên thủ hạ vội vã rời khỏi đó.

Tiêu Thần mang theo hai tiểu thú , nhàn nhã dạo chơi trên đường phố ở nơi phồn hoa bậc nhất này. Nhìn dòng người đang ngược xuôi. Hắn trong lòng thầm nghĩ, suy đoán tương lai sắp tới, Thiên Đế thành sẽ nổi lên sóng gió, long vương thánh thú tụ hợp ở đây. Như vậy, cao thủ cũng sẽ theo đó mà đến. Hắn có một dự cảm, lúc này hiển nhiên mây từ tám phương đang tụ lại đây.

Sau khi ăn điểm tâm, bọn Tiêu Thần đi vào một cái chợ có tiếng thú rống đầy trời, nơi đây người đông như kiến, đây là chỗ có thể tiến hành mua bán đấu thú tự do.

Nơi đây tiếng động hết sức ồn ào, thanh âm hỗn tạp vô kể, mỗi chỗ có lồng sắt lớn đều tụ tập rất nhiều người, bên trong lồng chính là cự thú kỳ dị.

“ Những tên đó quá gian manh.” Một nam tử tóc vàng anh tuấn cùng một nữ nhân tóc lam tuyệt đẹp sóng vai nhau mà đi, phía sau bọn họ là một đám tuỳ tùng.

Khoảng cách của Tiêu Thần với bọn họ không xa, nên có thể nghe được tiếng nói chuyện của họ rất rõ ràng.

“ Đấu thú tốt thật sự làm sao có thể nhốt trong những cái lồng như vậy, những cự thú khổng lồ lại càng không chịu nổi. Dài hơn mười thước thì sao chứ, chỉ có thể hù doạ những người không biết mà thôi!” Thanh âm của nam tử tóc vàng tràn ngập sự khinh thường.

Nữ nhân tóc lam bĩu môi nói: “ Vậy huynh còn đến đây làm gì?”

Đôi mắt xanh biếc của mỹ nam tử tóc vàng nhìn về phía trước nói: “ Đương nhiên là ta tới đây để tìm bảo vật rồi, ghé mỗi chỗ bán đấu thú nhìn qua một chút, nói không chừng vận khí tốt có thể gặp được một đấu thú thượng hạng a! Mấy người bán bên kia căn bản có thể không biết giá trị đấu thú của bọn họ. Phải biết rằng mười năm nay, trước sau đã có hai người mua được thánh thú còn nhỏ ở đây.”

“ Thật sao? Chuyện này sao có thể chứ?”. Đôi mắt to của nữ nhân tóc lam chớp chớp, tràn ngập vẻ kinh ngạc, tựa hồ không thể tin được.

“ Biểu muội mới đến Thiên Đế thành lần đầu nên chưa biết hết tất cả tình huống, cũng không có gì lạ! Nam Hoang không giống những nơi khác, nơi này rừng rậm nguyên thuỷ hoang sơ trải dài mấy vạn dặm, thiên địa dị thú thường hay lui tới hoành hành. Đây là một trong những nơi sản sinh ra thú con trọng yếu nhất. Rất nhiều người dân miền núi bình thường cũng coi đây là kế sinh nhai, mỗi năm đều vào núi tìm dị thú. Bọn họ dĩ nhiên không thể bắt được những đấu thú cường đại, nhưng họ lại có phương pháp của mình, thường xuyên tìm được linh thú còn nhỏ, thậm chí đến lúc vận khí tốt có thể bắt được thú con quý hiếm. Nói ra có lẽ muội không tin, mười năm qua có hai thánh thú còn nhỏ đều là bị dân miền núi bình thường bắt được. Bọn họ không biết giá trị của chúng mà cứ tưởng là tiểu mãnh thú bình thường nên đem bán tại Thiên Đế thành. Nếu như bị người biết chuyện thấy được, cái đó coi như là phát hiện bảo tàng vô giá trong đống giấy lộn vậy.”

“ Thế nhưng, mười năm chỉ phát hiện được có hai tiểu thánh thú, huynh cũng muốn nhúng vào loại chuyện trông vào vận khí như thế này sao?” Nữ nhân tóc lam mặc dù đã bắt đầu động tâm, nhưng vẫn nghịch ngợm nói một cách đả kích.

“ Ta cũng không nói là không nên thử thiên vận, tìm được tiểu thánh thú chính là chuyện chỉ có thể gặp mà không thể cầu, thế nhưng nơi này thường xuyên có người lùng được linh thú còn nhỏ có chiến lực không tồi.”

Tiêu Thần nghe nói thầm gật đầu, nơi này tựa hồ vẫn là một chỗ tìm bảo vật rất tốt, xem ra cũng không có chuyện gì, hắn mang theo hai tiểu thú nhàn nhã đi theo hai người vào chợ mua bán giao dịch thú con.

Nơi này rõ ràng chất lượng cao hơn rất nhiều, không có lồng sắt lớn, cũng không có tiếng thú gầm rống. Ngược lại có rất nhiều phòng kính nhỏ trong có nhiều động vật nhỏ thiên hình vạn trạng, thậm chí có con chỉ lớn bằng bàn tay, lại còn chưa mở mắt nữa!

Choáng!

Tiêu Thần có cảm giác không nói nên lời, xem ra nhóm hành nghề đấu thú này quả thật là chuẩn hóa chính xác triệt để, ngay cả thú con cũng ghi chú khi đem ra mua bán. Tiêu Thần phát hiện, sau khi hắn đến đây, có không ít người đi theo đánh giá Kha Kha và Tiểu Quật Long bên cạnh hắn.

“ Đi, chúng ta cũng thử đi tìm bảo khố xem.” Tiêu Thần nở nụ cười, thấp giọng nói với hai tiểu thú: “ Hôm nay mọi việc phải trông vào nhãn quang của các ngươi rồi.”

“ Đến xem đi, Bích Nhãn Kim Mao Thần Lang non đây!”. Một con sói nhỏ lông vàng mắt xanh dài chừng một thước có ánh mắt hung dữ, bị nhốt trong một cái phòng thuỷ tinh, đang được chủ nhân của nó rao bán.

“ Thượng cổ dị chủng Bạch Ngọc Tê Ngưu Vương non đây!” Cạnh đó, một con tê ngưu* nhỏ trắng như bạch ngọc, dài gần một thước gần như trong suốt. Toàn thân lốm đốm hào quang cũng đang bị người rao bán.

(* bò tót)

“ Tam Đầu Sư Vương, linh chủng trời sinh hiểu được chú thuật…” Một con sư tử nhỏ giống như được đúc từ hoàng kim, toàn thân từ trên xuống dưới ánh kim lóng lánh, phảng phất như một ngọn lửa đang rực cháy. Ba cái đầu giống nhau như đúc, uy vũ bất phàm, nó chỉ dài chừng nửa thước, chủ nhân của nó cũng đang rao bán.

Tiêu Thần đã nhìn ra, những tiểu thú này cũng phi thường bất phàm. Dường như bị lực lượng nào đó phong trấn lại, nếu không chủ nhân chúng không dám đặt ở trong phòng thuỷ tinh như thế. Chính vì bất cứ ai nhìn những tiểu thú này cũng dễ dàng thấy được sự cường đại phi thường, cho nên rất nhiều người vây quanh tự nhiên cũng hét một cái giá cao đến tận trời.

Tiêu Thần chỉ nhìn thoáng qua, xong thở dài một hơi. Tuyệt đối mua không nổi, thật sự là giá trên trời!

Không ngờ đều là mười vạn kim tệ trở lên!

Đột nhiên, Kha Kha chạy lên, không hề quay đầu lại phóng về phía trước, ở đó dòng người tương đối thưa thớt.

Lúc Tiêu Thần đuổi tới, phát hiện Kha Kha đang lật tới lật lui một con tiểu ô quy* vô dụng to bằng nắm tay, lăn qua lăn lại trên tấm thảm trải trên mặt đất.

(* con rùa đen nhỏ)

Phát hiện không có đặt bên trong phòng thuỷ tinh, Tiêu Thần từ phía sau tiến đến lập tức kêu lên: “ Ông chủ, tiểu ô quy bao nhiêu tiền, ta mua!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.