Trường Sinh Giới

Chương 328: Chương 328: Thần Đô vân động




Giờ phút này, mười vị cầm trong tay Đại Thiết Kiếm không nhúc nhích, lẳng lặng nhìn Tiêu Thần cùng Kha Kha.

"Kha Kha đưa một nửa linh đan cho bọn họ đi."

Tiểu thú không tình nguyện mở Thất Nhạc Viên ra. Khắp nơi bên trong phòng linh dược đều là chai chai lọ lọ bày ra bừa bộn không chịu nổi, thậm chí trên mặt đất cũng có rất nhiều bình.

"Hừ, thứ tốt khẳng định đều bị tên Tu Chân Giả lâu năm gầy trơ cả xương vừa rồi mang đi ." Tiêu Thần lập tức có cảm giác không ổn, hắn nhặt lên những bình ngọc này rồi cẩn thận quan sát thì phát giác trên mặt ghi rõ đại đa số là những chữ như "Trúc Cơ", "Hộ đan", "Bảo lãnh anh" vv....

Cuối cùng mới tìm được mấy cái bình đan "Tục mệnh", "Trường sinh" nhưng đều trống rỗng. Mặc dù giành được Đan Phòng, nhưng rõ ràng là thứ xương xẩu, ăn thì vô vị mà bỏ đi lại tiếc.

Kha Kha vô cùng buồn phiền, đồng thời lộ ra vẻ nghi hoặc. Nó "y nha" nói cho Tiêu Thần rằng vừa rồi cũng không có cảm giác thấy khí tức của Linh Túy trên người lão nhân kia.

Tiêu Thần sờ sờ đầu của nó rồi nói: "Không nên ảo não, chúng ta đã thu hoạch rất lớn. Trên người lão nhân kia nhất định là có các loại đồ linh tinh như không gian Giới Chỉ hoặc không gian Thủ Trạc, có muốn giấu bao nhiêu thứ cũng không thành vấn đề."

Vừa lúc đó, từ trong phòng chính đột nhiên thoang thoảng toả ra những trận hương thơm, vừa ngửi thấy đã làm cho lỗ chân lông toàn thân người ta đều bắt đầu nở ra, cả người vô cùng thư thái. Mùi thơm ngát từ trong bốn chiếc Dược Đỉnh xông vào mũi, mà lại còn có những tràng tiếng sấm nổ mạnh truyền đến, có thể thấy từng đạo tia chớp lằng ngoằng vờn quanh Dược Đỉnh.

Cả bốn lò đại đỉnh ù ù rung động rồi lay động mãnh liệt, như thể bên trong có vật gì còn sống đang giãy dụa.

Kha Kha từ lúc vừa vào phòng chính này đã chú ý đến bốn chiếc đại đỉnh này, nhưng mà lại cũng không để ý tới lắm.Còn vào giờ phút này tâm tình đột nhiên tăng vọt, nó vui mừng nheo mắt bình tĩnh chờ các đại đỉnh đứng yên trở lại.

Vào giờ khắc này, Tiêu Thần nhạy cảm cảm thấy năng lượng không gian đang dao động. Cùng lúc đó cả mười thanh Thiết Kiếm của Độc Cô gia đồng thời bổ về phía không trung, không ngờ đó là tên lão nhân gầy trơ cả xương kia đã đi mà quay lại.

"Xích xích xích "

Hắn mặc dù tránh thoát một kích toàn lực của mười thanh Thiết Kiếm, nhưng có lẽ đã bị một thanh chém trúng nên phun ra mấy ngụm máu tươi ngay tại chỗ, không cam lòng liếc nhìn Dược Đỉnh trong phòng rồi lại độn thổ mà trốn đi.

"Đây tuyệt đối là thứ tốt!" Tiêu Thần dám khẳng định loại đan bên trong Dược Đỉnh hoàn không giống thứ tầm thường.

Tên Tu Chân Giả lâu năm kia sở dĩ đợi tận lúc Tiêu Thần cùng Độc Cô gia đánh tới thì mới rời đi, hơn phân nửa chính bởi vì đang đợi linh đan bên trong Dược Đỉnh luyện thành. Có lời đồn đại. Nếu muốn luyện ra tuyệt phẩm tiên đan thì cực kì không dễ, điều kiện hà khắc dị thường. Ngoại trừ như Linh Túy những nguyên liệu có yêu cầu cực kì nghiêm ngặt ra thì còn phải suy nghĩ đến nhiều loại nhân tố như hoàn cảnh. Đan lô tuỵêt đối không thể di động mảy may.

Sau khi những tia chớp biến mất, Dược Đỉnh đứng yên trở lại thì Kha Kha là kẻ thứ nhất bắt đầu hành động. Thất thải thần quang xuất ra, nắp đỉnh bay đi. Bên trong bốn chiếc đại đỉnh cao cỡ nửa người hào quang lóng lánh, màn sương mù dày đặc lập tức trào ra. Khắp cả mấy gian phòng thuốc đều tràn đầy hào quang đủ màu sắc. Một luồng hương khí thấm vào ruột gan lan toả ra, cả một khu vực rộng lớn đều được bao phủ trong dược hương.

Bên trong mỗi chiếc Dược Đỉnh đều có một viên linh đan to bằng cỡ quả long nhãn. Toàn thân nó xanh biếc, trong suốt long lanh như ngọc Phỉ Thúy. Chúng như có sinh mệnh mà đang rung động qua lại. Mỗi Đồng Lô chỉ để luyện một viên đan, đến ngay cả người không biết việc chế thuốc cũng hiểu đây là thần đan tuyệt phẩm.

Kha Kha nhảy vào trong một chiếc đại đỉnh lập tức bắt được một viên. Hào quang toả ra từ linh đan đã nhuộm thân thể đều thành một màu xanh biếc nổi bật.

"Y nha. . ." Tiểu thú kêu lên kinh ngạc, không ngờ viên linh đan lại giãy dụa rồi bay ra khỏi trảo của tiểu thú như muốn phá không thoát đi.

Tiểu tử kia vội vàng xuất ra một đạo Thất Thải Hà Quang cố định không gian rồi cẩn thận bắt nó lại.

"Thật sự là thần đan!" Đúng lúc đó, ngay cả cường giả Độc Cô gia vốn trầm lặng ít lời đều thốt ra cảm khái. Đến như bọn họ là môn phái không dựa vào những vật bên ngoài như Linh Túy mà giờ phút này cũng bị linh đan hấp dẫn. Hai người trong đó bước ra rồi xuất hai chùm tia sáng thu hai viên linh đan đang bị giữ cứng vào trong tay, chuẩn bị cẩn thận nghiên cứu một lần.

Còn lại một viên hóa thành một chùm tia sáng muốn phá không bay đi thì bị Tiêu Thần chộp một cái bắt lấy rồi giữ chắc chắn trong lòng bàn tay.

"Cực phẩm dược đan có linh thì không nghi ngờ tất là tuyệt phẩm."

Giờ phút này, cuộc chiến đấu bên trong Thần cung cơ bản đã kết thúc, nếu nói toàn bộ môn phái bị diệt thì cũng không sai biệt lắm.

Tiêu Thần mang theo Kha Kha phóng thẳng lên trời. Thần cung Thủy Tinh khổng lồ mặc dù là chí bảo của Bán Tổ, nhưng hắn cũng tự mình hiểu đó là chiến lợi phẩm của Độc Cô gia. Hắn có thể kiếm được không ít Linh Túy thì cũng không tệ rồi.

Quả là một ngày làm kinh ngạc thiên hạ.

Thiết Kiếm của Độc Cô nhất mạch chém Thần cung, chiến lực cường đại đã làm tất cả tu giả hai giới đều biến sắc. Căn cơ ở nhân gian của một Đại tông phái Tu Chân Giới cứ như vậy bị tiêu diệt , có thể nghĩ Độc Cô này là một gia tộc biến thái ra sao.

Gió xuân rung rinh cành liễu xanh thẳm mềmmại, thổi qua trăm hoa tươi đẹp.

Chốn Lạc Dương nằm ở giữa Cửu Châu, trải qua vô tận chiến hỏa mà vẫn bất diệt. Có nhiều triều đại đã chọn nó làm quốc đô nên nó càng xứng đáng là toà thành hùng vĩ duy nhất xưa nay được gọi là Thần Đô.

Vào tiết xuân về hoa nở này, lễ hội Mẫu Đơn Lạc Dương tấp nập những người.

Đây đã không chỉ là lễ hội của nhân gian, Tu Chân Giới cùng Trường Sinh Giới cũng có vô số cao thủ đi tới Thần Đô Lạc Dương, bắt đầu cho lần đại chiến đầu tiên.

Thần Đô Lạc Dương ở trên Cửu Châu vốn cực kỳ giàu có về những sắc thái thần bí, có thể nói nó là một cội nguồn nhân văn ở chốn nhân gian .

Vĩnh hằng giữa Hoài Hà, huy hoàng tổ tông nghiệp.

Đám người Phục Hy, Nữ Oa, Hoàng Đế, Đế Khốc, Đường Nghiêu, Ngu Thuấn trong thời kỳ Thượng Cổ đã lưu lại biết bao truyền thuyết thần thoại về cội nguồn của vùng đất này.

Tứ phương vân động ( nổi mây), cao thủ hai giới cùng tụ tập đông thế, chỉ là vì để đấu với nhau sao? Hiển nhiên không phải!

Tương truyền, trong thời kỳ Thượng Cổ khi mà Lạc ấp chưa thành thôn trấn, từ thời đại hồng hoang thì nó cũng đã là vùng đất cổ xưa thần bí mà thiên hạ tất tranh giành.

Ở chỗ này mà trở thành Tổ Thần không chỉ có riêng một người mà thôi. Gần như tất cả Tổ Thần đều đã lưu lại dấu chân ở đây .

Không biết có phải trùng hợp hay không mà những vị Tổ Thần đó đều chỉ sau khi rời khỏi nơi này thì cuối cùng mới tấn chức nhập vào cảnh giới Tổ Thần .

Thịnh hội Lạc Dương luôn làm rung động tất cả tu giả thiên hạ.

Đến bây giờ, khi câu chuyện Hoàng Nê Thai ở Cổ Thôn đã sớm lan truyền ra thì có lời đồn đại nói rằng Thần Đô Lạc Dương chính là nguồn gốc Cửu Châu cổ. Nơi này có thể đối kháng với lực lượng của hồng hoang Cổ Thôn .

Truyền thuyết kể rằng mỗi khi mùa xuân trăm hoa đua nở thì chốn cổ địa nguồn gốc của Cửu Châu sẽ có lực lượng thần bí dao động.

Có thể nghĩ, lần lễ hội Mẫu Đơn này vì sao lại dẫn tới tứ phương vân động.

Lễ hội trong thời gian đầy biến động tự nhiên không thể thiếu rất nhiều nhân vật danh chấn thiên hạ. Các cao thủ Hổ gia, Thái Dương Giáo, Xiển Giáo, Tiệt giáo tự nhiên sẽ cùng nhau kéo về. Các tu giả kiệt xuất mỗi đại môn phái tu chân thì càng không thể bỏ qua dịp hội hè như vậy.

Tại Thái Hành Sơn ở cách Thần Đô thành Lạc Dương hơn mấy trăm dặm, Tiêu Thần đang ẩn tu ở trong một hang đá. Hắn đã luyện hóa viên linh đan kia để thần hóa trọn vẹn bẩy đại huyệt.

Sau khi chia của cùng Kha Kha, hắn lấy Linh Túy trong dược thảo viên làm vật dẫn lại lần lượt thần hóa thêm lần nữa bốn bậc đầu tiên của cảnh giới. Sinh mệnh Tinh Nguyên càng thêm tràn đầy, bảy mươi hai đại huyệt phát ra hào quang chói lọi, còn có thần mạch dày đặc càng tỏ ra hoàn thiện.

Tiêu Thần cảm giác mình đang có được tiềm năng vô cùng vô tận, tựa hồ tùy thời sẽ bộc phát ra. Hắn đã lẳng lặng tu luyện hơn mười ngày. Chờ đợi thời kỳ thấp nhất của cảnh giới Niết Bàn đến.

Nhưng có điều khiến hắn suy nghĩ mãi cũng không giải đáp được. Hắn lại lâm vào một trạng thái cực kỳ thăng bằng, tu vi cứ hơi giảm xuống sẽ được bổ sung trở lại. Hắn rõ ràng cảm giác thời kỳ thấp nhất đã tới, chính là tu vi căn bản không giảm xuống. Tựa hồ có một bảo tàng nào đó với lực lượng vô cùng vô tận cứ nạp đầy hư không trong thời kỳ thấp nhất.

Sau khi yên lặng suy tư, Tiêu Thần cảm giác được tất cả đều có liên quan tới bảy mươi hai huyệt đạo được thần hóa. Bọn chúng bảo đảm cho võ thể thăng bằng, năng lượng cứ giảm xuống bao nhiêu liền bổ sung bấy nhiêu, lúc nào cũng rót cho võ thể khi lâm vào chu kỳ thấp nhất.

Lực lượng này giống như nguồn suối, đối với Tiêu Thần mà nói thật sự là một tin mừng. Cảnh giới Niết Bàn đối với hắn mà nói giống như căn bản không hề có thời kỳ cực thấp.

Nếu có người muốn dựa vào điều này để thanh toán hắn, nhất định sẽ có "Niềm vui bất ngờ" phát sinh.

Tuyết Bạch Tiểu Thú Kha Kha đang khò khò ngủ ngon. Sau khi nó ăn linh đan đã xảy ra sự biến hóa kỳ dị. Giữa lớp lông mượt trắng như tuyết lại lấp ló hiện ra những điểm màu vàng.

Tiêu Thần đánh thức nó dậy rồi bảo: "Chúng ta đi xem Lạc Dương thôi. Tiểu quỷ nhà ngươi ăn uống quá bổ béo, ngay cả bộ lông cũng không còn trắng như tuyết, đã có màu pha tạp rồi."

Kha Kha đang càu nhàu lập tức trở mình ngồi dậy. Nó hồ nghi nhìn qua một lượt thân thể của mình rồi sau đó vui mừng lăn lộn qua lại giữa bụi cỏ.

"Ngươi cao hứng?"

"Y nha. . ." Tuyết Bạch Tiểu Thú sau khi cười rộ lên thì đôi mắt to híp lại thành hai vầng trăng khuyết. Nó kiêu ngạo ưỡn ngực nói cho Tiêu Thần rằng mình đang từ từ lớn lên.

Theo lời tiểu thú tự mình giảng giải. Nó mới ra sinh thì đen bóng, sau đó mới lại mới biến thành màu trắng tinh. Hiện tại đang biến thành màu vàng tinh khiết là chuyện bình thường. Nó cảm giác đang có lực lượng cường đại.

Kha Kha vui mừng lẩm bẩm rồi sau đó rút Thất Thải Thánh Thụ từ trong Thất Nhạc Viên ra. Nó lần lượt chỉ vào các sắc lá như Mặc Ngọc diệp, Bạch Ngọc diệp, Kim Ngọc diệp, Bích Ngọc diệp vân vân.

Tiêu Thần rất kinh ngạc. Thánh Thụ có bảy màu, thế này chẳng phải là nói tiểu tử kia sẽ tiến hành bảy lần lột xác sao? Mới có hai lần lột xác là có thể đủ để đánh lui bán thần, bảy lần lột xác thật đúng là có điểm không sao tưởng tượng nổi.

Tiểu thú lăn qua lăn lại trong lớp hoa cỏ, rồi sau đó vèo vèo liên tục di động thân thể. Thật sự là nhanh như tia chớp vậy, nó dễ dàng xuyên qua không gian mà như đang đi tản bộ. Nếu đem so sánh với Bát Tướng cực nhanh của Tiêu Thần đã tùy thời tăng lên sau khi đi vào cảnh giới Niết Bàn thì cũng không hề chậm hơn.

Có điều bất kể nhìn thế nào thì cái đầu của nó cũng không có vẻ to hơn. Quả là nghịch thiên tiểu thú rất không tầm thường, chỉ hơi có một chút điểm biến hóa mà thực lực liền tăng rất nhiều.

"Xem ra chúng ta cần phải đi thăm thú nhiều hơn những đại môn phái tu chân này." Tiêu Thần đứng dậy rồi nói "Với cái đám người kia lúc nào cũng nghĩ đến diệt ta thì đối với bọn họ không cần khách khí, cần phải đi thăm nhiều hơn nữa."

Đối với điều này thì Kha Kha giơ cả hai tay đồng ý, ra sức gật đầu như gà mổ thóc.

Thần Đô thành Lạc Dương hùng vĩ tráng lệ, với bức tường thành cao lớn vừa dày vừa nặng, từ xa nhìn lại giống như Trường Thành liên miên với khí thế hào hùng. Nó phát ra một khí tức mạnh mẽ.

Trong thành, trên đường ngựa xe như nước, dòng người đi như nước chảy. Hai bên đường đi cửa hàng san sát, cảnh tượng phồn hoa hiện ra không thể nghi ngờ.

Sau khi Tiêu Thần mang theo Kha Kha đi vào toà thành này thì hắn lập tức cảm giác được Hoàng Nê Thai rung động một cái. Chẳng lẽ lời đồn đại bên ngoài là sự thật? Nơi đây có lực lượng đối kháng với hồng hoang Cổ Thôn? Như thế, hắn lại càng muốn tìm kiếm một phen .

Giờ phút này, các nơi bên trong Thần Đô có rất nhiều tu giả cũng đều tự tụ hội tới.

Hải Vân Tuyết đang mở tiệc chiêu đãi đám người Diệp Thiên, Phương Thiên Khải trong một tòa lâm viên. Mọi người ngồi ở trong một cái đình dựng trước hồ đang cùng trao đổi các loại lời đồn đại về thành Lạc Dương. Họ đều muốn có thu hoạch gì đó ở chốn cố đô này.

"Có Hoàng Nê Thai kia bên mình, Tiêu Thần giống như có tấm thân bất tử." Phương Thiên Khải thở dài một cái.

"Hy vọng chúng ta có thể có thu hoạch ở chỗ này." Từ trong đôi mắt Diệp Thiên bắn ra hai đạo hào quang chói mắt. Hải Vân Tuyết đứng ở giữa đình đài, mắt nhìn về phía cái hồ nhỏ mà nói: "Không biết hắn sẽ tới đây hay không, ngay cả Hoàng Nê Thai vào thời khắc mấu chốt cũng bảo vệ hắn. Nhưng cũng không phải không có sơ hở nào để không lợi dụng được, mặc dù không giết được hắn thì cũng có thể bày mưu hoàn hảo hạ hắn một phen."

"Bày mưu như thế nào đây? Lần này trong Đại Hội Giao Lưu của hai giới mà khiêu chiến hắn, để rồi sau đó chỗ ngồi vững chắc 'vương giả trong thế hệ trẻ tuổi' của hắn lại được nâng cao thêm một bậc?"

"Không nên bi quan như vậy."

Tiêu Thần mang theo Kha Kha trước sau đi tới vài vườn hoa lớn, quan sát muôn hồng nghìn tía với vương hoa Mẫu Đơn đang nở rộ rực rỡ. Đúng lúc này, một tiếng cười khẽ vang lên sau lưng của hắn.

Một thiếu nữ chân trần lả lướt đang đến, như là một Tinh Linh thông thường xinh đẹp mà lại linh hoạt. Bộ quần áo đen phất phơ theo gió, vòng eo mềm mại nhẹ nhàng uốn éo. Những ngón chân óng ánh lóe ra tia sáng làm mê hoặc lòng người, dung nhan tuyệt mỹ tràn đầy niềm vui.

"Yêu Yêu. . ." Tiêu Thần liếc mắt liền nhận ra. Đây chính là tiểu yêu nữ Thiên Ma Cung đã xuất hiện, không nghĩ rằng những người quen trước kia đều đi tới nhân gian .

Yêu Yêu như làn gió xuân nhẹ nhàng bước đến gần càng làm hiện ra hết phong thái hoạt bát linh động. Nàng nở một nụ cười đầy quyến rũ, có thể nói xinh đẹp dụ hoặc có một không hai, nàng khẽ cười nói: "Ngươi thật to gan, dám đến Thần Đô Lạc Dương. Không sợ quần hùng thiên hạ lấy nước bọt dìm chết đuối ngươi sao?"

Tiêu Thần cười cười, không trả lời nàng mà hỏi ngược lại: "Nữ nhân chân trần, ta chém đầu của Đại Thiên Ma mà ngươi không muốn báo thù cho tổ sư các ngươi sao?"

"Tổ sư không việc gì thì ta ôm cừu hận làm gì?" Yêu nữ Thiên Ma Cung thản nhiên cười một tiếng, đôi mắt to long lanh cực kỳ quyến rũ động lòng người. "Vậy ngươi tìm ta có việc sao?"

"Đồ đầu gỗ nhà ngươi này, thật sự là không hiểu được phong tình. Không có chuyện thì cũng không thể tìm ngươi à?" Yêu Yêu liếc xéo hắn một cái.

Cách nàng không đủ nửa thước, có thể ngửi thấy rõ ràng một mùi thơm thấm vào ruột gan thoảng đến từng đợt. Có khả năng cảm giác được làn da như mỡ dê mỹ ngọc kia đang lóe ra sáng bóng như phập phồng. Đây mới thật sự là một yêu nữ đầy mị hoặc .

Kha Kha chớp chớp đôi mắt tò mò đánh giá thiếu nữ xinh đẹp quyến rũ này làm cho Yêu Yêu cười khẽ một hồi. Nàng đương nhiên biết được con tiểu thú này nghịch thiên ra sao nhưng mà lại tuyệt không e ngại, nàng cười hì hì đưa bàn tay ngọc nhỏ nhắn mềm mại về phía Kha Kha miệng nói: "Để tỷ tỷ xoa bóp vuốt ve ôm một cái nào."

Lại cầm lại vuốt lại ôm, đối với tiểu thú mà nói thì đó thật sự là rất khủng bố. Bây giờ còn không phải kẻ địch nhưng vẫn không thể cho phép động thủ. Nó vèo một tiếng trốn sang một bên, đôi mắt trợn to , cảnh giác nhìn Yêu Yêu.

"Tiêu. . . Tiêu Thần." Kim Tam Ức bỉ ổi nói lắp xuất quỷ nhập thần, không ngờ lại một lần nữa gặp được nhau ở chỗ này.

"Ngươi vẫn còn vẫn còn vẫn còn. . . Dám dám đến tham gia náo nhiệt?" Cái tên hỗn xược này tuy rằng đang nói chuyện với Tiêu Thần, nhưng ánh mắt lại dán chặt vào Yêu Yêu. Từ ý nghĩa nào đó thì hắn nói mà hoàn toàn không nhìn đến Tiêu Thần.

Yêu Yêu liếc mắt lườm Kim Tam Ức một cái rồi nói: "Tiểu Kết Ba ( nhóc cà lăm) ngươi là đang nói chuyện với tỷ tỷ sao?"

"Là là là đang nói với Tiêu Thần."

"Vậy thì hãy ngó qua chỗ khác sáu mươi độ."

"A" Namnhân bỉ ổi mặc dù đã quay đầu sang chỗ khác, nhưng ánh mắt lại như móc câu vẫn liếc xéo về phía Yêu Yêu.

Kim Tam Ức muốn đi đến một vườn Mẫu Đơn ở phía trước, nghe nói có một số tu giả trẻ tuổi Trường Sinh Giới đang tụ tập ở đó.

"Đi, ta và ngươi cùng đến xem." Tiêu Thần nhẹ nhàng cho Kim Tam Ức với ánh mắt dính chặt kia một cái tát để hắn tỉnh lại.

"Kỳ thật ta cũng muốn đi đâu đó." Yêu Yêu cũng liền đi theo.

Vườn Mẫu Đơn rất rộng, bên trong đều là loại vương hoa quý báu, trong đó có một ít Mẫu Đơn dị thường hiếm thấy. Những đóa hoa to như chậu nước, cánh hoa tầng tầng lớp lớp, ở cách rất xa đã có thể ngửi thấy được mùi hoa thấm vào ruột gan. Đúng là dị chủng.

Tiêu Thần nhìn thấy Liễu Mộ ở chỗ này bèn bước dài đi tới.

"Làm sao mà ngươi dám ra khỏi Cổ Thôn ?"

"Không sao, ta có tự có biện pháp bảo vệ mình."

Ngoài Liễu Mộ và Kim Tam Ức ra, ở đây Tiêu Thần còn gặp cả mấy người quen như Tuyệt Đao, Hỏa Niểu, Tát Ma.

Tiêu Thần gần đây danh chấn thiên hạ, những người Trường Sinh Giới này thấy hắn đều cảm giác rất giật mình.

Bọn họ cùng Tiêu Thần chẳng phân biệt trước sau đi tới vườn Mẫu Đơn thì lại thấy mấy người khác. Đi đầu tiên là một thiếu nữ thanh tân hoạt bát như hoa tuyết đang nhẹ nhàng đi tới. Trông nàng linh hoạt kỳ ảo, dung nhan xinh đẹp khiến cho những bông hoa mẫu đơn chung quanh đều như ủ ê thất sắc.

"Tiểu Huyên Huyên thật là đẹp, quả là ta thấy mà cũng còn yêu." Yêu Yêu cười hì hì mà trêu chọc Kiếm Trai tiên tử. Nàng nói: "Đến bên này ngồi, ta giới thiệu lang quân tốt cho ngươi." Nói tới đây nàng liếc xéo sang Tiêu Thần.

Kiếm Trai tiên tử Huyên Huyên tuyệt không tức giận, nàng bình thản đi tới, hào phóng ngồi ở cách đó không xa.

Tiêu Thần mải nhìn một người phía sau Huyên Huyên. Đây là một nam nhân tóc vàng, trông bộ dạng khá du côn. Tiêu Thần nhìn thấy rất quen thuộc, bỗng nhiên nhớ ra đây không phải là thằng nhãi có tên Thác Đế sao. Lúc ở tại Ân Đô đã từng gặp hắn một lần, bị Kim Tam Ức bắt đi đưa cho hai La Lỵ Linh Lung cùng Thố Thố kia.

Nhưng mà điều Tiêu Thần đích thực quan tâm chính là, nghe nói Thái Dương Thánh Thần sau khi chuyển thế cuối lại thành con riêng của hắn.

Thằng nhãi này không bị Thái Dương Giáo giấu kín đi, chẳng lẽ không sợ người khác đánh hắn mà làm tổn hại đến uy nghiêm của Thái Dương Thánh Thần sao?

Liệu có phải vì muốn thu thập Thái Dương Thánh Thần mà Lão Tửtuỳ tiện kia vẫn còn một món nợ máu với Thái Dương Giáo sao? Không chờ Tiêu Thần mở miệng, Kim Tam Ức trước hết quay sang Thác Đế ngoắc tay miệng gọi: "Thác thác thác. . . Thác Đế lại đây, ca ca tìm ngươi có chuyện cần nói."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.