Trường Sinh Giới

Chương 115: Chương 115: Thân phận của thần bí nữ tử






Đột nhiên, thân ảnh một nam tử tóc vàng rơi vào trong mắt Tiêu Thần, hắn xuyên qua khu rừng trùng điệp đi đến nơi đây chính là là chú sư Rand.

Nét vui vẻ trên mặt Tiêu Thần biến mất, ngồi tại chỗ không di chuyển nhìn hắn nói: “Ngươi quả thực rất là can đảm, dám đi đến trước mặt ta, muốn hướng ta khiêu chiến sao?”

Liễu Mộ, Ngưu Nhân, Nhất Chân, Liễu Như Yến vẫn vui vẻ trò chuyện như cũ, không vì Rand đến mà có chút khẩn trương, đây chính là tự tin vào lực lượng chính mình, nhiều người như vậy ở cùng một chỗ cho dù là Độc Cô Kiếm Ma có đến cũng không thể làm gì được.”

“Được rồi, ta từng cho rằng ta nên đi qua đây để xin lỗi bất quá căn bản không cần. Bởi vì ngươi đã cho ta giáo huấn đầy thống khổ khiến ta phải nhớ rất rõ. Phải biết rằng ngay trận sơ chiến đó, ngươi đã xuất thủ rất vô tình, đánh gãy hơn ba mươi đầu khớp xương của ta.” Mỹ nam tử tóc vàng Rand trong khi nói những lời này không hề có nhiều khó khăn lắm, bình tĩnh ngồi đối diện Tiêu Thần, bên trong đôi mắt xanh như biển phát ra vẻ chân thành tha thiết nói: “Vài ngày trước ta còn đang suy nghĩ tìm ngươi báo thù, thế nhưng hôm nay ta đã suy nghĩ cẩn thận. Chúng ta không cần phải kết thù oán.”

Sắp phải rời khỏi Long Đảo, không có gì so với sống sót khiến cho người ta phải kích động hơn, rời khỏi Long Đảo chúng ta nên quên hết tất cả những chuyện không thoải mái đã từng xảy ra đi. Không phải vì trước kia ta quá kiêu ngạo và tự phụ, kết quả ta phải ăn rất nhiều quả đắng, ta không muốn tiếp tục như thế nữa. Hôm nay ta đến đây muốn cùng ngươi hóa giải ân oán trong quá khứ.”

Tiêu Thần nói: “Nếu như không phải là bất đắc dĩ, ai lại muốn cùng với ngươi sống chết chứ? Nếu như ngươi thật tâm, ta sẽ tiếp thu đề nghị của ngươi, hóa giải mọi ân oán cá nhân trước kia.”

Gương mặt có chút bệnh tật của Liễu Mộ xuất hiện một ý cười nói: “Rand, ta nghe nói qua trước đây không coi trọng ngươi, ta trong vòng hai mươi chiêu có thể lấy được đầu của ngươi xuống.

Bất quá, hôm nay nhìn ngươi thông minh như thế, ta cần phải nhận thức lại ngươi rồi. Khó có thể thay đổi được chính mình, có phải tâm cảnh của ngươi đã đột phá.”

“Nói như vậy thì ta đã có cơ hội cùng với tuyệt thế nam tử trở thành bằng hữu mà không phải là kẻ thù?” Liễu Như Yên quyến rũ cười nói.

Rand gật gật đầu nói: “Ta đã từng tuyệt vọng cho rằng vĩnh viễn bị vây khốn trên Long Đảo này, đột nhiên có niềm vui ngoài ý muốn có thể rời khỏi đây, xác thực đối với tâm cảnh của ta được mở rộng hơn rất nhiều.”

“Liễu Mộ ngươi có thể nào nhìn nhầm không? Rand không chỉ có đột phá tâm cảnh. Vả lại tu vi so với trước đây chỉ sợ rằng tăng mạnh hơn nhiều. Hắn chính là một bán thần đã được thức tỉnh, là hậu duệ của bán thần.”

“Có một chút bí mật thôi mà ngươi cũng nói toạc ra.” Rand không phủ nhận.

“Trời sinh bán thần? Rand, ta rất sùng bái ngươi nha.” Đôi mắt yêu mị của Liễu Như Yên như phóng điện, rất quyến rũ.

“Là thật? Sau này sẽ không lo buồn chán nữa rồi, thường xuyên tìm kiếm ngươi luận bàn.” Nhất Chân hòa thượng cũng kinh ngạc mở miệng nói.

“Gì, để cho ta hảo hảo quan sát xem bán thần có hình dạng như thế nào.” Tiểu mập mạp đi đến gần, chăm chú quan sát Rand khiến cho mọi người buồn cười, không thể không nói Ngưu Nhân khiến cho không khí vui vẻ hơn rất nhiều.

Trong suốt quá trình này, Yến khuynh thành với dung nhan tuyệt thế kia vẫn bảo trì trầm mặc. Không hề nói bất cứ điều gì thậm chí cũng không hề liếc mắt nhìn Rand.

“Tiêu huynh, ta có một yêu cầu hơi quá đáng. Có thể hay không khôi phục lại sự tự do của yến khuynh thành sư muội không? Chúng ta sắp phải rời khỏi Long Đảo rồi, những chuyện không vui trước kia cứ theo gió mà đi xa đi.” Rand chăm chú nhìn Tiêu Thần.

“Trước đây ta cũng không hề muốn cùng nàng đối địch, nhưng sự tình đã bị bức phải như thế này. Muốn thả tự do cho nàng là điều không thể.” Tiêu Thần từ chối nói: “Ngươi cho rằng ta có thể cùng nàng hóa giải hận thù sao? Ngươi tin tưởng nàng sao?”

Kỳ thực, đối với việc xử lý Yến Khuynh Thành, Tiêu Thần xác thực rất khó quyết định. Trên Long Đảo có rất nhiều người đều biết hắn bắt nàng làm tù binh. Nếu như mọi người bị vây khốn trên Long Đảo mà nói thì rất tốt. Thế nhưng mọi người sắp đi đến Trường Sinh đại lục, thế lực của Bất Tử nhất hệ thật sự rất lớn. Nếu như khi đi vào Trường Sinh đại lục, tin tức Yến Khuynh Thành bị bắt làm tù binh một khi bị truyền ra đối với hắn sẽ có phiền toái rất lớn. Hiện tại nên giết nàng sao?

Như vậy thì phiền phức sau này lại càng lớn hơn nữa. Đây là lý do khiến cho hắn đến nay vẫn không có dũng khí để hành động.

Đã rất nhiều ngày, bọn người Liễu Như Yên và Liễu Mộ cho Tiêu Thần một cái chủ ý, đó chính là cùng kết phu thê với Yến Khuynh Thành. Hóa giải nguy hiểm trong tương lai. Dù sao theo lời bọn họ nói, Tiêu Thần làm con rể của Bất Tử nhất hệ, cũng không thể xem Yến Khuynh Thành như nữ nô, Bất Tử nhất hệ như thế nào có thể gây phiền phức cho ngưoi đây? Đương nhiên là trước đó phải làm cho yến Khuynh Thành biểu hiện ra bên ngoài là nàng thật sự cam tâm tình nguyện.

Chỉ là khiến cho Yến Khuynh Thành phối hợp như vậy? Có thể sao?

Đương nhiên, còn có một việc rất quan trọng, Tiêu Thần đã từng giết chết hai người Vương Tử Phong và Lưu Nguyệt, chính là hai thanh niên cường giả của Bất Tử nhất hệ, tuy rằng không có lan truyền ra ngoài thế nhưng lại có một nhân vật biết được sự tình trong đó, chính là Triệu Lâm Nhi.

Ngay khi Tiêu Thần suy nghĩ đến Triệu Lâm Nhi thì nàng thật sự xuất hiện, chợt đi vào bên trong rừng dừa, mà tiểu thiên mã cả người trắng như ngọc kia cũng đi theo rất xa nàng, không nguyện ý đến gần mọi người, có chút sợ hãi nhìn qua đây.

Tiêu Thần hầu như không dám tin vào hai mắt mình, hoàng gia thiên nữ phong hoa tuyệt đại cư nhiên lại dám xuất hiện trước mặt hắn, thực sự là rất không bình thường. Ân oán của bọn họ có thể dùng hai từ ‘sống chết’ để tóm tắt, trước đây thật sự là không sống thì phải chết.

Tiêu Thần đứng lên, nếu như không phải là Triệu Lâm Nhi thì hắn không có khả năng đi đến thế giới này, trong lòng rất khó bảo trì được bình tĩnh, lạnh lùng nói: “Ngươi cũng dám xuất hiện ở đây!”

Thần sắc hoàng gia thiên nữ lạnh lùng nói: “Ta đến là muốn cùng ngươi hóa giải ân oán.”

Không riêng gì Tiêu Thần ngẩn cả người, mấy người bên cạnh cũng cứng cả miệng. Hôm nay là ngày gì vậy? Như thế nào đều đến để hóa giải ân oán chứ? Chuyện của Rand có thể hiểu được, dù sao là do trước kia bởi vì quá ngạo mạn và tự phụ nên mới cùng với Tiêu Thần chiến đấu kịch liệt. Thế nhưng Triệu Lâm Nhi và Tiêu Thần trước nay đều là kẻ thù sống chết. Ân oán nặng như vậy cũng có thể hóa giải sao? Vả lại thần sắc của nàng ta không phải là cam tâm tình nguyện.

Ngay cả Rand cũng có cảm giác không thể tin được, tuy rằng hắn là người đến trước thế nhưng tính chất của bọn họ lại hoàn toàn không giống nhau.

“Ngươi cùng ta hóa giải ân oán?” Tiêu Thần rất muốn cười nhưng không cười nổi.

“Mời ngươi cùng ta đi gặp một người.” Nói xong câu đó, Triệu Lâm Nhi không hề để ý đến Tiêu Thần, hướng về phía bãi biển đi đến.

Nơi đó có thân ảnh thước tha đang đứng. Có vẻ cao ngạo mà lại xuất trần. Bên cạnh nàng là Tử Long Vương. Nàng đang nhìn ra biển rộng vàng kia. Chính là nữ tử hiểu rõ thời gian pháp tắc. Bất quá lúc này thân thể của nàng vẫn không có thải vụ bao phủ. Chỉ là đưa lưng về hướng này, mọi người vẫn như cũ không thể nhìn thấy rõ được dung mạo của nàng.

Cũng không hề có âm mưu gì, mọi người không có đi theo, Tiêu Thần đi nhanh về hướng đó.

Lúc này Kha Kha mông lung mở đôi mắt to, nó đã tỉnh ngủ. Nhìn tiểu thú một sừng sáng như ngọc phía trước, đôi mắt to của nó nhất thời sáng lên, sưu một tiếng bay đến, rơi lên trên lưng của tiểu thiên mã.

Tiểu thú một sừng sợ hãi giống như một con thỏ nhỏ. Muốn chạy đi nhưng phác giác được làm thế nào cũng không làm cho Kha Kha rơi xuống được. Ủy khuất quay đầu lại, thấy được hình dáng của Kha Kha, sự sợ hãi trong lòng của nó cũng bình tĩnh lại, hiếu kỳ đánh giá tiểu thú nghịch ngợm này. Hai tiểu thú khả ái này nhìn nhau, thoạt nhìn phi thường thú vị.

Tiêu Thần theo Triệu Lâm Nhi đi đến bờ biển rộng màu vàng kia, hắn rốt cuộc cũng có thể thấy rõ dung mạo của thần bí nữ tử. Trong sát na đó cả người hắn ngây dại. Như thế nào có thể? Thế nào lại là nàng đây?

‘Chim sa cá lặn’ rất khó có thể miêu tả được hình dáng vô song của nàng, ‘hoa nhường nguyệt thẹn’ khó mà có thể toát lên được khuôn mặt sinh đẹp của nàng. ‘Nghiêng nước nghiêng thành’ cũng khó có thể hình dung được vẻ đẹp tuyệt sắc của nàng. Cả người thoạt nhìn rất mờ ảo mà sâu thẳm. Rõ ràng đang đứng trước mắt nhưng phảng phất lại xa tận chân trời. Đây mới chính là khí chất siêu trần thoát tục chân chính.

Kỳ thực, luận tư dung thì Triệu Lâm Nhi và Yến Khuynh Thành đã đại biểu cho thiên hạ tuyệt sắc, mà trước mắt người này cũng không có hấp dẫn hơn. Bất quá khí chất đặc biệt của nàng siêu việt hơn hai người bọn họ. Đây chính là ‘tiên gia thân vận’ mà người phàm không thể có được. Dường như nàng không phải là một con người máu thịt mà là một tác phẩm nghệ thuật kiệt xuất của trời đất.

Nàng chính là thiên kiêu thần nữ Ranno! Chính là nàng đã phá toái hư không, khiến cho Tiêu Thần và Triệu Lâm Nhi cùng đi đến thế giới này.

“Rất ngoài ý muốn phải không?” Ranno mỉm cười hệt như trong núi tuyết xuất hiện cầu vồng lấp lánh rực rỡ.

“Quả thật…… rất ngoài ý muốn.” Tiêu Thần thành thực trả lời.

“Khi hư không bắt đầu bị phá toái, trước lúc ta đi có thấy được các người bay đến, vốn định ngăn cản các ngươi nhưng lại phát giác được không thể nghịch chuyển, đành phải để các ngươi đi đến nơi đây.

Không ngờ các ngươi lại là cừu địch, chúng ta đều đến từ Nhân Gian Giới, thật sự không muốn nhìn thấy các ngưoi phải sống chết, ta muốn các ngươi hãy bỏ qua ân oán trước đây.”

Tiêu Thần đối với vị thiên kiêu thần nữ này kính trọng không thôi, đây chính là người duy nhất trong những năm tháng dài dằng dặc sau này của Nhân Gian Giới phi thăng, vả lại là một người phong hoa tuyệt đại. Hắn đối với nàng cực kỳ kính trọng. Hắn mở miệng nói: “Ta vốn không muốn cùng với nàng là kẻ thù, kết quả hôm nay đều là do nàng ta tạo thành, không phải do ta, sự thật là vậy.”

“Hừ, nếu như không phải ngươi giết thị nữ thân như tỷ muội của ta thì ta sao lại phải làm như thế?” Dung nhan tuyệt mỹ của Triệu Lâm Nhi tràn ngập sự phẫn nộ.

“Nếu như không phải thủ hạ này của ngươi ỷ thế hiếp người, vây sát ta, ta sẽ phải nương tay sao? Vì tự bảo vệ mình, đối với địch nhân ta phải nhẹ tay sao?” Tiêu Thần không hề khoan nhượng.

“Đươc rồi, hai người các ngươi không cần phải kể lại chuyện quá khứ.” Thiên kiêu thần nữ Ranno mỉm cười nói: “Ta chỉ muốn hỏi các ngươi, ta thật tâm muốn giảng hòa cho các ngươi, các ngươi có nguyện ý hay không?”

Trầm mặc một lúc sau, hai người không lên tiếng đều gật đầu, bọn họ đối với Ranno phi thường kính trọng.

“Tốt, các ngươi đã nguyện ý, như vậy thì từ nay về sau các ngươi hãy quên đi tất cả những sự việc không hài lòng trong quá khứ. Từ nay về sau không bao giờ là kẻ thù, các ngươi có thể nguyện ý phát thệ không?”

Ranno thật tình giúp hai người hòa giải, cuối cùng hai người bọn họ phát thệ sẽ không còn là kẻ thù. Kết quả này khiến cho hai người cảm khái không thôi, trước đây vô luận là thế nào cũng không hề nghĩ đến. Bất quá không là kẻ thù thì không có nghĩ là hai người sẽ là bạn bè tốt được, chứ đừng nói đến việc thân mật với nhau.

Đối với tu vi của Ranno đạt được cảnh giới nào, trong lòng Tiêu Thần tràn đầy nghi hoặc, phải biết rằng đây chính là một thần nữ có thể phá toái hư không. Nàng rõ ràng chỉ có thể ngăn được Độc Cô Kiếm Ma mà thôi.

Bất quá sau khi nghe Ranno đơn giản nói qua một lần hắn liền hiễu rõ.

Ranno khi phá toái hư không thì đã đạt được cảnh giới Niết Bàn trong truyền thuyết.

Đạt được cảnh giới này thì có thể trường sinh bất diệt, thể xác và tinh thần đều ở biên giới của tịch diệt, ở giữa sự sống và cái chết, cảm ngộ được ý nghĩa của sinh tử. Nếu như có hoàn toàn để hiểu rõ bí mật của sinh tử thì có thể tiến thêm một bước, đó chính là cảnh giới Trường Sinh, nhưng nếu như kéo dài quá lâu thì có thể vạn kiếp bất phục, thần hình câu diệt.

Đồng thời, tu giả ở vào một cảnh giới nhất định, tu vi bọn họ khi mạnh khi yếu, không xác định được. Mạnh thì có thể phát ra được lực lượng của cảnh giới Trường Sinh, yếu thì lực lượng không bằng tu giả đạt được cảnh giới Thức Tàng.

Cảnh giới Niết Bàn đối với tu giả mà mói đó chính là một kỳ ngộ lớn. Cũng là một lần hung hiểm thật lớn. Khám phá được bí mật của sinh tử có thể phá kén thành bướm, từ đó về sau trường sinh với trời đất. Mà một khi không thể hiểu rõ cũng chính là lúc thần hình không diệt, cực kỳ tàn khốc.

Ranno ở vào cảnh giới Niết Bàn, phá toái hư không, tiến vào Long Đảo, lực lượng của nàng vẫn lúc mạnh lúc yếu như cũ. Nàng cũng không hề biết được bí mật của Long Đảo, nơi đây phong ấn lực lượng của thần. Lúc trước khi lực lượng phong ấn khó lường kia hướng đến nàng, thì nàng chọn lựa chính là chống lại, kết quả khiến cho thiên kiêu thần nữ suýt bị phong ấn trên hoang đảo.

Ranno bị thương nặng, một thân tu vi gần như bị phế bỏ, bất quá nàng cũng rất thông minh. Rất nhanh nàng phát hiện được bản chất của vấn đề, ngay lập tức liền phong ấn tu vi của bản thân, lượng lượng phong ấn thần bí trên Long Đảo ảnh hưởng đến nàng càng nhỏ.

Mặc dù là vậy nhưng lực lượng phong ấn của nàng vẫn áp chế ở cảnh giới thấp nhất của Niết Bàn. Phải biết rằng tu giả cảnh giới Niết Bàn, khi mạnh có thể so với tu giả cảnh giới Trường Sinh, khi yếu thì không bằng tu giả cảnh giới Thức Tàng. Phạm vi dao động này đang ở điểm thấp nhất cũng là gần cảnh giới Thức Tàng.

Mà thân thể của nàng lúc này bị thương nặng trong nhất thời khó có thể khôi phục.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.