"Hạ xuống ... Đúng là vẫn còn hạ xuống ." Tại một chỗ bí mật trên Cửu Châu , Bạch Hổ Thánh Hoàng nhìn về hướng Tử Thành xa xa với ánh mắt phức tạp.
"Phải phá bỏ Tử Thành..." Thái Dương Thánh Thần chắp hai tay sau lưng đứng thẳng trên một đỉnh núi cao tít mà nhìn về Ung Châu xa vời.
"Biến mất... Không sẽ là vận mệnh cuối cùng của ta !" Tam Anh Thái Quân đứng trên không trung, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo cũng đang nhìn về thôn cổ thời hồng hoang ngoài bầu trời xa xôi.
Tử Thành đã hạ xuống nhân gian, tu giả thập phương hội tụ nơi đây, đám người từ bốn phương tám hướng như thủy triều bị rung động sâu sắc.
Bức tường toàn thân đen nhánh kia trông nặng nề mà lại rất thực. Nó cao ước chừng hơn trăm thước, giống như dãy núi ngang bằng đứng ở phía trước, mà toà lâu thành to lớn ở giữa lại càng hùng vĩ đồ sộ. Nó giống như dãy núi cao đứng sừng sững định đổ xuống người. Sao có thể là toà thành trì tầm thường, rõ ràng là thiên ngoại Ma cung.
Nhất là bức tường màu đen dọa người, dù nhìn thế nào cũng thấy giống như nó đã bị máu tươi vô tận nhuộm qua, cùng với năm tháng trôi qua biến nên đã biến thành màu đen tử vong .
Tiêu Thần cùng Thanh Thanh đứng trên bức tường thành cao hơn trăm thước, mắt nhìn xuống đám tu giả vô tận bên ngoài thành, rất có có cảm giác siêu thoát như đang đứng ngoài chín tầng trời mà quan sát chúng sinh.
Mọi người có một loại ảo giác, vào giờ khắc này thanh niên nam nhân dáng người cao ngất đứng trên tường thành kia cùng với nữ nhân thanh cao thoát tục phảng phất như đứng đầu thiên hạ, giống như chủ nhân của thế gian chìm nổi.
Trong thiên địa hoàn toàn yên tĩnh, tất cả mọi người đang nhìn về Tử Thành.
Thanh Thanh cười nói thản nhiên. Nàng phá vỡ sự im lặng mà hướng về phía dưới thành hô lớn: "Toà Tử Thành đã bị chúng ta chiếm lĩnh , chư vị mau mời trở về đi thôi. Cái gì, ngươi không tin? Tốt lắm ngươi lại đây, đúng, ta nói chính là ngươi. Ngươi cũng bắt đầu thử xem, tiến đến Tử Thành mà đi quanh một vòng."
Nàng cười nói uyển chuyển, với giọng nói vô cùng nhẹ nhàng mà trêu chọc. Nhưng mà mọi người không có ai thực sự dám xông lên.
Bậc Tồn Tại trong Tử Thành thì ở Trường Sinh Giới đã không là bí mật gì , rất nhiều người khi từ Long Đảo tiến vào Nhân Gian Giới thì đều đã thấy tận mắt sự đáng sợ của nó. Ngay cả là Bán Tổ đều không làm gì được thì người bình thường đi một vòng bên trong nó thật sự là muốn chết.
Có điều lần này đây lại liên quan đến vận mệnh của Bán Tổ, vẫn có vô số tu giả trong thiên hạ đến. Bên ngoài Tử Thành bóng người thấp thoáng, đen ngòm một vùng lớn mà một mực kéo dài đến tận phương xa.
Trong vòng hơn mười dặm tĩnh lặng không một tiếng động, tất cả mọi người ngừng thở mà lẳng lặng ngắm nhìn Tử Thành ở phía trước.
"Ầm ầm ầm "
Mặt đất đang rung động, từ phương xa có vô tận kỵ sĩ đang vọt tới đây. Đại kỳ đón gió phấp phới, tung bay phất phới.
Lại là trọng kỵ binh của đế quốc , sáu ngàn thiết kỵ trùng trùng điệp điệp điên cuồng lao đến đã tạo nên màn bụi mịt mù vô tận. Đây là những bất tử tinh binh trên chiến trường, đã nhuộm qua vô tận máu tươi, chứng kiến biết bao cảnh tử vong. Ngay cả không có tu giả cao cường tại đó, nhưng với luồng sát khí sắc bén đặc hữu cho quân nhân kia thì đến như tu giả cũng chưa chắc đã có.
Bầy ngựa điên cuồng lao nhanh. Giáo gươm chĩa thẳng phía trước, hàn quang hắt ra từ những bộ giáp sắt trông giống như một con Cự Long sắt thép quét sạch cản trở mà đến với sát khí ngút trời.
Tất cả tu giả đều mau tránh ra một con đường, sáu ngàn thiết kỵ vọt tới dưới thành. Một viên chiến tướng cầm trong tay Thiết Qua, xông lên quát to: "Mở cửa thành ra!"
Tiêu Thần quét mắt về đám thiết kị phía dưới, âm thanh mặc dù không cao, nhưng rõ ràng đã truyền khắp toàn vùng: "Từ nơi nào tới thì quay về đó đi."
"Khắp Cửu Châu đều thuộc về nữ hoàng, thành này thuộc về đế quốc, mau mau mở cửa thành ra thì sẽ tha cho ngươi khỏi chết!"
"Thì ra là Thái Dương Giáo kỵ sĩ đang chủ trì đại cục. . ." Tiêu Thần thấy trong đám thiết kỵ có lẫn một số kỵ sĩ tóc vàng cưỡi Man Thú thì nói: "Chỉ bằng vào các ngươi? Ngay cả là Thái Dương Thần đích thân đến thì cũng phải nuốt hận cho qua."
Hơn mười người Thái Dương kỵ sĩ xen lẫn trong sáu ngàn thiết kỵ đều là phần tử cuồng nhiệt cực kỳ sùng kính đối với Thái Dương Thánh Thần. Nghe vậy thì hoàng kim chiến mâu đều giơ lên cao quá đỉnh đầu, cùng nhau quát to: "Công thành, sát!"
Sáu ngàn thiết kỵ đều là tinh binh trăm trận bất tử tuyệt đối phục tòng mệnh lệnh, họ như làn sóng lớn phóng ngựa đánh thẳng vào hướng đại môn Tử Thành.
Thiết kỵ lao vút lên, mặt đất ù ù rung động, phảng phất như cơn hồng thủy đang xông đến.
"Sát!"
Sáu ngàn người đều nhịp cùng kêu lên, sát khí bốc thẳng tới trời cao. Bọn họ nhất tề huy động Thiết Qua, từ cách rất xa đã bắt đầu nhằm hướng cửa thành đâm tới. Vào giờ khắc này, sáu ngàn người phảng phất ngưng kết thành một khối, từng đạo sát khí huyết sắc hữu hình bổ ra, giống như là những tia chớp đỏ bầm nện về hướng cửa thành.
Lúc đầu, Tiêu Thần vẫn còn kỳ quái. Kỵ binh có thể nào đánh sâu vào toà thành lớn như thế, hiện tại rốt cục hắn đã hiểu đây là trận thế Thái Dương Giáo. Tinh Khí Thần của sáu ngàn người hợp nhất, loại sát ý của bất tử lão binh trên chiến trường đúng là không thể khinh thường.
Chiến pháp bí mật của Thái Dương Giáo đã biểu hiện ra chiến lực cường đại khiến cho sáu ngàn phàm binh cũng phô bày ra chiến lực khủng bố sắc bén.
Sáu ngàn đạo huyết sắc quang nhận đánh sâu vào Tử Thành, âm thanh chấn động không trung, phảng phất nhưng cơn sấm sét đang giáng xuống. Cửa thành khổng lồ quả thật cũng rung động ầm ầm từng đợt. Nhưng vẻn vẹn chỉ là rung động vài cái rồi sau đó lại bất động giống như toà núi cao đồ sộ .
Còn trong sáu ngàn thiết kỵ tối thiểu có hơn một ngàn người toàn thân mạch máu vỡ tung tóe mà ngã lăn khỏi chiến mã. Bọn họ vừa rồi đã dốc kiệt sức huyết khí tinh. Dù sao cũng chỉ là phàm nhân nên loại hao tổn này không phải là thứ mà bọn hắn có khả năng nhận nổi.
"Đáng tiếc đáng tiếc, đế quốc tinh nhuệ, trăm trận bất tử lão binh mà kết quả là diệt vong như thế, thật là không đáng giá." Tiêu Thần nói thật bình tĩnh, không nghe ra vui buồn yêu ghét gì cả. Sóng âm như sấm sét liên tục lan xa trên vùng đất mênh mông bên ngoài Tử Thành.
Vì thử dò xét mạnh yếu của Tử Thành mà những tinh binh này rõ ràng bị trở thành vật hi sinh, nhưng mọi người vẫn tuyệt đối phục tòng mệnh lệnh, cũng không lùi bước. Điều này không thể không nói là sự đau buồn lớn nhất của đời binh nghiệp.
"Sát!"
Lần xung phong thứ hai bắt đầu, nhưng là kết quả là có thể dự liệu. Ngay cả với chiến ý cao ngất, sát khí ngút trời, nhưng đám phàm binh cũng khó mà rung chuyển Tử Thành. Lần này đây có gần ba nghìn người bỏ mình, huyết nhục toàn thân đều văng tung tóe , máu huyết khô kiệt mà chết.
"Sát!"
Một lần xung phong cuối cùng, hơn một ngàn người còn dư lại mặc dù đã bổ ra huyết sắc quang nhận sắc bén vô cùng, nhưng rồi chính bọn hắn ngay cả chiến mã đều nổ tung toàn bộ bên ngoài Tử Thành.
Sáu ngàn thiết kỵ trong nháy mắt chết hết trước toà thành hùng vĩ, hiện trường lập tức lặng ngắt như tờ.
Bên trong Tử Thành sương đen cuồn cuộn, nó lượn lờ chung quanh Tiêu Thần càng tôn lên vóc dáng cao lớn của hắn mà lại đáng sợ vô cùng, giống như Ma vương có một không hai .
Lúc này, ở giữa trán Tiêu Thần từ từ hiện ra một đạo ma vân huyền ảo phức tạp khó hiểu, trông như một con mắt dựng thẳng hoặc như là một đóa Hắc Liên. Điều đó làm hắn vô hình trung lại có thêm một uy thế có tính áp bách tính, tràn ngập một luồng ma tính.
Nhưng những nhân vật tiền bối ở xa xa đều đã nhận ra, ma vân này kỳ thật là Thái Cổ thần văn. Nhưng mà đã sớm không người nào có thể phân biệt điều đó đại biểu ý nghĩa như thế nào, bọn họ chỉ có thể giật mình nhìn một nam một nữ trên tường thành.
Mà ngay cả chính Tiêu Thần đều không hiểu vì sao trên lại có thêm một đạo ma vân. Có lẽ cái này đều quy về việc bố trí của Hoàng Nê Thai .
Trước đây, trong khoảnh khắc Tử Thành hoàn toàn hạ xuống thế gian loài nguời, Hoàng Nê Thai đã tự chủ bay ra từ không gian huyệt đạo. Sau đó nó bay lên cửa thành lâu của Tử Thành , dẫn đến Thanh Thanh cùng tiểu thú Kha Kha cũng bắt đầu bay lên đó.
Mà cũng tại khoảnh khắc đó, một loại dao động tựa như đại dương mênh mông từ bên trong thành cuồn cuộn bốc ra trong nháy mắt làm rung chuyển Cửu Châu. Rồi sau đó lực lượng khủng bố ngay lập tức biến mất, còn trên trán hắn liền có thêm một cái ấn ký như vậy . Chẳng qua là khi đó nó hiện ra vô cùng mờ nhạt mà thôi, nhưng hiện tại lại càng phát ra rõ ràng .
Tiêu Thần cùng Thanh Thanh sóng vai đứng ở trên Tử Thành, đối mặt quần hùng phía dưới , còn sau lưng là sát khí khủng bố. Mặc dù không quay đầu lại nhưng bọn họ cảm giác được có một đôi mắt u ám đang nhìn chăm chú vào bọn họ. Chỉ có Kha Kha từ trên vai Thanh Thanh len lén quan sát về phía sau, trong mắt tràn ngập vẻ kinh ngạc. Nó nhỏ giọng lẩm bẩm "y nha".
"Sát!"
Lần này là kỵ sĩ Thái Dương Giáo Thánh tự mình hành động. Năm trăm người mặc bộ Thanh Đồng chiến giáp, cầm trong tay chiến mâu và cự kiếm. Tóc vàng tung bay, chiến ý ngút trời. Bọn họ ngồi trên các loại Man Thú khổng lồ toàn thân phủ lân giáp lành lạnh. Chúng chỉ hơi chạy một tí đã đủ làm cho mặt đất rung động.
Có bọn họ dẫn dắt. Các môn đồ Bán Tổ khác cũng xông lại đây, những kẻ này là phần tử cuồng nhiệt . Khi biết thành này có thể liên quan đến tính mạng Bán Tổ thì bọn họ liều lĩnh điên cuồng đánh tới.
Nhưng trong giây lát bay tới gần Tử Thành, tất cả tu giả bay trên bầu trời đều bị rơi xuống.
Cấm cố không trung!
Tử Thành phát ra dao động làm cho tu giả có thể phi hành bị mất đi Phi Thiên thần thông, chỉ có thể công kích từ mặt đất.
Năm trăm Thái Dương Giáo Thánh kỵ sĩ nhịp nhàng, hơn nữa còn có thêm các tử sĩ đạo giáo khác, chừng gần hai ngàn người đánh sâu vào. Họ muốn mạnh mẽ đè nén Tử Thành.
"Ầm ầm ầm "
Cửa Tử Thành rung động, cánh cửa cực lớn cổ xưa cao hơn trăm thước bị mở ra từ bên trong. Mấy trăm thiên binh lao ra, mặc dù áo giáp trải qua vô tận năm tháng ma luyện đã mất đi sự sáng bóng ngày nào, binh khí trong tay lại càng là loang lổ vết rỉ sét nhưng trông lại có vẻ càng thêm khiếp đảm hồn người.
Tiếp theo, lại có mấy trăm âm binh lao ra. Không sai, so với âm binh trong truyền thuyết thì giống nhau như đúc. Chiến giáp đen nhánh bao trùm toàn thân, Âm Khí bức người, chúng cầm trong tay cổ kiếm cùng chiến kích hoen rỉ mà xông ra.
Trải qua năm tháng kết tinh, áo giáp tang thương phảng phất như làm thiên binh cùng âm binh ngưng kết thành một thể, vô hình trung đã phát ra một cỗ lực lượng làm kinh sợ linh hồn người ta.
Tiêu Thần rõ ràng cảm giác được những âm binh và thiên binh này cũng không biết so với ngày đó lúc hắn xông vào Tử Thành thì cường đại hơn bao nhiêu lần. Lực lượng của bọn họ không biết vì sao lại điên cuồng tăng lên tới mức làm cho không người nào có thể phỏng đoán mức độ tình trạng.
Đối mặt tiếng hô "sát" ngút trời của kỵ sĩ Thái Dương Giáo Thánh, cùng với chiến ý ngút trời của tu giả các phái, thiên binh và âm binh có vẻ quá mức im lặng. Bọn chúng im như như đã hoá thạch đứng yên tĩnh không tiếng động ở ngoài thành.
Nhưng khi đối thủ xông tới thì bọn họ vô tình giơ lên Thanh Đồng chiến mâu rỉ quèn cùng Thiết Kiếm lờ mờ không ánh sáng . Máu tươi bắn tung toé, những cái lưỡi Thanh Đồng của binh khí cổ vốn đã yên lặng vô tận năm tháng đã cắt nát huyết nhục địch nhân, chấn vỡ xương cốt địch thủ . Một mùi máu tươi gây mũi lập tức tràn ngập khắp chốn.
Kết quả là phi thường chấn động, giống như đang cắt mớ rau, đám tu giả công kích trên hàng đầu bị cắt thành phiến thành phiến rồi ngã xuống. Kiếm khí rực rỡ, pháp bảo sáng lạn đều bị đánh nát , trong khoảnh khắc tiếp xúc ngắn ngủi thiên binh cùng âm binh cầm trong tay binh khí Thanh Đồng cổ xưa đã giết chết mấy trăm người.
Khí tức tử vong lập tức trấn áp mọi người, thiên binh cùng âm binh lúc đầu vừa nhìn thì cực kỳ giống binh gỗ tượng đất, phi thường cổ xưa và lỗi thời nhưng mà chiến lực lại kinh người.
Đến lúc này, Tiêu Thần đã hoàn toàn có khả năng xác định, những chiến binh từ xa xưa này so với lần nhìn thấy lúc trước thì đã cường đại hơn rất nhiều lần. Như thể đây mới là thực lực chân chính của bọn hắn.
Tất cả "Hoạt binh dũng" ( quân lính sống ) này đều lẳng lặng đứng thẳng trước Tử Thành, chiến lực cường đại đã làm kinh sợ mọi người. Các tu giả tiến công chậm rãi lui về phía sau, tuy là vẫn cuồng nhiệt nhưng bọn họ cũng bị sợ hãi làm tỉnh lại .
Nhưng mà năm trăm thái dương Thánh kỵ sĩ của Thái Dương Giáo, sau giây lát im lặng ngắn ngủi lại một lần nữa xông tới, ngồi trên Man Thú đang gầm rống vang trời, bọn kỵ sĩ tóc vàng cùng quát lên: "Sát!"
Âm thanh rung trời !
Vật cưỡi của bọn họ đều là dị chủng, những thân thể khổng lồ vừa hơi chạy là đã đến như thể sấm sét đang rung động, mặt đất cũng không ngừng run rẩy, sát khí bốc lên tận mây xanh, khí thế kinh người.
Nhưng những chiến binh cổ xưa cũng không hoảng loạn, nhanh chóng mà lại có công hiệu đã kết thành một chiến trận, chậm rãi hướng về phía trước. Thanh Đồng cổ binh rỉ sét loang lổ phát ra khí thế bức người.
Trong giây lát song phương tiếp xúc, giống như là có chấn động mãnh liệt trong cơn mưa bão sấm chớp !
"Ầm ầm ầm "
Máu tươi bắn ra nhiễm đỏ bầu trời, năm trăm Thái Dương kỵ sĩ giống như là con thuyền nhỏ giữa biển đang giận dữ mà bị quét ngang bắn đi ra ngoài.
Thật đẫm máu!
Toàn bộ năm trăm người toàn thân huyết mạch vỡ tung, chết bất đắc kỳ tử bên ngoài Tử Thành, mà ngay cả tất cả Man Thú tọa kỵ của bọn họ cũng bị đánh chết tươi , thất khiếu chảy máu mà chết.
Trong thời kỳ Thượng Cổ , năm trăm kỵ sĩ Thái Dương Thần hợp nhất là có khả năng chống lại Bán Tổ hùng mạnh. Mặc dù năm trăm người này chẳng qua là Thánh kỵ sĩ mà thôi, không thể nào so sánh cùng chiến đoàn kỵ sĩ có thể tranh giành với Bán Tổ . Nhưng sức mạnh chiến lực cũng là không thể nghi ngờ .
Chỉ là, tất cả đều trở thành mây khói dĩ vãng, đứng trước "Hoạt binh dũng" của Tử Thành thì căn bản khó có thể tranh giành.
Mấy trăm cổ binh có chiến lực quá cường đại, lấy ưu thế tuyệt đối như bẻ cành khô mà quét ngang tất cả những kẻ công thành! Ở trước mặt bọn họ , những người đó quả thực không chịu nổi một kích.
Hình ảnh thật là chấn động nên không còn người nào dám tiến lên trước một bước. Tất cả mọi người đều lui về phía sau. Đứng ở xa xa yên tĩnh không tiếng động mà ngắm nhìn.
Mấy trăm cổ binh tựa như đã hoá thạch đứng thẳng khắp nơi ở phía trước Tử Thành, tất cả mọi người vẫn không nhúc nhích. Đối mặt với đông đảo tu giả, Thanh Đồng chiến kích, cổ kiếm, chiến qua rỉ sét loang lổ trong tay bọn họ đang không ngừng có những giọt máu nhỏ xuống. Tiếng nhỏ giọt trên mặt đất có thể nghe thấy rõ ràng .
"Rống. . ." Thấy không có người nào tiến lên, tất cả cổ binh đồng loạt xoay người. Chúng phát ra tiếng hô rung trời mà quơ chiến kích, cổ kiếm .... trong tay hướng về phía Tiêu Thần trên lầu cửa thành.
Thế này . . Tựa hồ cũng không phải khiêu chiến. Mà giống như là kính lễ làm mọi người ở đằng xa kinh ngạc đến trợn mắt há hốc mồm.
Mà ngay cả Tiêu Thần cùng Thanh Thanh cũng vô cùng kinh ngạc. Nắm giữ một chiến đội hùng mạnh đến như vậy, đó chẳng phải là có khả năng quét ngang tứ phương.
Chẳng lẽ nói bọn họ thật sự nắm được Tử Thành trong tay sao?
Xa xa mọi người đều câm như hến, kết quả này làm cho người ta khó có thể đón nhận.
Hoạt binh dũng bước vào trong Tử Thành, rồi sau đó cửa thành ầm ầm đóng lại. Kỳ thật căn bản không cần bọn họ ra tay, bản thân lực lượng của Tử Thành liền không có mấy người có khả năng rung chuyển, càng không nói tới bên trong thành còn có các lực lượng thần bí khác.
Thế này tựa hồ vẻn vẹn là vì uy hiếp!
Tiêu Thần cùng Thanh Thanh tự nhiên cũng không thực sự cho rằng bản thân đã trở thành Thành Chủ. Cả hai rõ ràng cảm giác được ở chỗ sâu trong Tử Thành có rất nhiều ánh mắt lạnh lùng đang chăm chú nhìn vào bọn họ, dù có đột nhiên quay đầu lại thì trong khoảnh khắc đó cũng không nhìn thấy cái gì.
Ở trên bầu trời xa xôi, Tam Anh Thái Quân mặt mày nặng trịch đang đứng ở trên một tòa thần đảo trôi nổi .
Trên một đỉnh núi cao vời , Thái Dương Thánh Thần mày nhăn tít để lộ ra vẻ suy tư mà tự hỏi: "Những cổ binh dũng này chẳng lẽ là. . . Bọn họ?"
Tại một chỗ bí mật của Cửu Châu , Bạch Hổ Thánh Hoàng đang tự nói: "Những người đó sớm nên tan thành tro bụi mới đúng. . ."
"Oanh "
Tử Thành rung động, Thiên Bi ở giữa lay động một hồi rồi không ngờ lại chậm rãi bay lên trời, tựa hồ muốn đem toà thành hùng vĩ này đi.
Thạch Nhân trong cơ thể Tiêu Thần run rẩy mãnh liệt một phen, rồi sau đó một đạo ấn ký từ Thiên Bi khổng lồ bay đến, trong tích tắc trên thân Thạch Nhân hư hại đã bị khắc lên một bộ đồ án -- Thiên Bi.
Cho tới bây giờ, trên thân Thạch Nhân đã khắc ấn lên Hoàng Hà cổ bi, Tử Thành Thiên Bi.
Nhưng mà Thiên Bi bên trong thành cuối cùng cũng không hề phá không bay đi, nó chỉ rời khỏi mặt đất rồi cố định ở giữa không trung.
Người trong thiên hạ ùn ùn đến xem, nhưng cuối cùng lại mất công quay về. Tử Thành gần như làm kinh ngạc thiên hạ, tất cả mọi người không hề nghi ngờ đều cho là Tiêu Thần đã trở thành Tử Thành Thành Chủ.
"Y nha y nha. . ." Kha Kha đột nhiên kêu lên kinh ngạc, nó ra sức lay động cánh tay của Thanh Thanh cùng Tiêu Thần, móng vuốt xinh xắn lông xù chỉ về chỗ giữa của Tử Thành.
Ở chỗ sâu trong Tử Thành, trên đường cái trống trải có một hình bóng cao lớn đang đứng ở đó. Trên người khoác tấm vải liệm xác đang theo gió bay phất phới, mái tóc rối bời ngang lưng xoã xuống che lấp khuôn mặt của hắn, nhưng vẫn có khả năng cảm giác được hắn đang nhìn chăm chú vào cửa thành lâu này.
Tiêu Thần thất kinh, tấm vải liệm xác kia . . . không ngờ là nó. Đúng vậy, hoàn toàn là giống nhau như đúc, hẳn là tấm vải liệm Toại Nhân thị giấu ở trong không gian huyệt đạo, có điều là giờ phút này trong không gian huyệt đạo lại rỗng tuếch, tấm vải liệm kia không ở bên trong.
Làm thế nào lại xuất hiện ở trên người kia? Chẳng lẽ. . . Một cơn lạnh buốt tràn vào trong lòng Tiêu Thần, vào giờ khắc này hắn cảm giác linh hồn đều đang sợ run.