Một Tổ Long hiển linh tại Đông Hải, một pho bia khổng lồ cắm thẳng vào giữa đất trời. Một vị Tu Chân Giả từ Đông Hải bay tới mang đến tin tức như thế làm cho mọi người kinh ngạc. Chẳng lẽ là dòng Hoàng Hà gầm rú phi nhanh thật sự là một con Tổ Long sao?
Nó. . . muốn sống lại .
Đây thật sự có thể nói là tin tức kinh thiên động địa, bất kể là người trần mắt thịt hay bậc tu giả thông thần thì đều chấn động đến tình trạng tột đỉnh.
Giữa không trung, Hoàng Hà đang gầm thét cực kỳ giống một con Tổ Long rống lớn, âm thanh đinh tai nhức óc. Đây là một hình ảnh làm cho người ta sợ hãi. Dòng Hoàng Hà cuồn cuộn vạn dặm lại không chịu chảy trên mặt đất mà tung hoành trên bầu trời. Con sông dài cuồn cuộn bắt đầu điên cuồng nổi sóng, dòng nước vàng vô tận tựa hồ muốn đâm thẳng lên chín tầng mây.
"Nó sống kìa, Hoàng Hà sống lại. Đó là một con rồng, một con rồng thuỷ tổ . . ." Các bậc cao niên ở thôn Tổ Long hoảng sợ thốt lên. Bọn họ từ nhỏ sinh trưởng ở bên bờ Hoàng Hà, từ lớp người già đã nghe được rất nhiều đồn đại. Thấy cảnh tượng trước mắt thì theo bản năng liền nhớ lại truyền thuyết.
Dòng Hoàng Hà vạn dặm lao nhanh về phía chân trời, quang cảnh thật sự rất hùng tráng và dọa người. Có thể nói nghìn đời không gặp được cảnh tượng như thế. Trong dòng nước sông vàng đục mênh mông nổi sóng ngút trời, giống như ngàn vạn quân mã đang gào thét lao nhanh, phảng phất như muốn xé rách cả vùng trời .
Xoát xoát xoát
Tu Chân Giả không ngừng phóng lên cao. Sau khi nhận được tin tức, tất cả bọn họ lựa chọn rời khỏi thôn Tổ Long lập tức nhằm hướng phương đông phóng đi. Nếu đầu của Tổ Long đã hiện ra tại Đông Hải, như vậy Đông Hải mới là nơi căn bản.
Bọn họ đã bất chấp nguy hiểm lớn lao để tiến vào Nhân Gian Giới, trong đó một mục đích chủ yếu nhất chính là nhằm về phía Hoàng Hà. Vào thời khắc mấu chốt hôm nay sao có thể không nôn nóng.
Tiêu Thần phát hiện rất nhiều tu giả nhân gian cũng phóng lên cao rồi bay về hướng Đông Hải, điều này làm cho hắn giật mình khác thường, điều này . . . sao có thể?
"Những... vị này là hải ngoại tán tu." Thanh Vận tiên tử mở miệng bảo.
"Thì ra là thế." Tiêu Thần gật đầu.
"Tại sao lại như vậy?" Trần Phóng giật mình nhìn tất cả cảnh này. ===
Tiêu Thần không lập tức đi theo Tu Chân Giả và đám hải ngoại tán tu bay về phía Đông Hải, mà lại lựa chọn quay về thôn. Hắn muốn hỏi các bậc cao niên trong thôn để hiểu cặn kẽ tình huống.
Đến hiện tại, hắn mơ hồ cảm giác cái tên "Tổ Long" của thôn hẳn là có ý nghĩa sâu xa. Có lẽ những bí mật này là đi kèm theo truyền thuyết. Hiểu càng nhiều thì sau này sẽ trợ giúp hắn càng nhiều.
"Hoàng Hà là Tổ Long, đó là sự thật. Trước kia không ai tin tưởng, nhưng lúc này đã chứng thật. Những lời tổ tiên chúng ta để lại thì tất cả là sự thực."
Đây là lời của một vị lão nhân cao niên. Mặc dù mắt lão đã sớm mờ đục, sức lực gần như cạn kiệt, nhưng giờ phút này dường như ông lão đột nhiên có một chí khí phấn chấn mới, thành kính hướng tới Hoàng Hà trên trời mà quỳ lạy.
"Tổ tiên chúng ta còn nói gì nữa?" Tiêu Thần hỏi.
"Tổ tiên từng nói rằng Hoàng Hà là một con Tổ Long, đã từng làm ổ tại thôn chúng ta. Đó là lý do của tên gọi thôn chúng ta." Một ông lão hơn trăm tuổi bên cạnh không ngờ từ đôi mắt mờ đục lại bắn ra hai đạo hào quang cực sáng mà lẩm bẩm: "Thôn chúng ta thôn là một chỗ đất lành, không ngờ lại thực sự có Tổ Long đã tạm trú ở đây. Con cháu đời sau tất nhiên sẽ có phúc phận cực lớn."
Tiêu Thần tiếp tục dò hỏi: "Liệu còn những người, câu chuyện, vật gì đó từng có liên quan đến Tổ Long lưu truyền tới nay?"
"Có . . . Có một cái vòng ngọc." Ông lão hơn trăm tuổi kia suy nghĩ một chút, rồi sau đó lại thở dài một hơi mà bảo: "Thời gian quá mức rất xưa. Lúc nhỏ ta mơ hồ nghe người lớn nhắc tới nhưng mà sớm không có ấn tượng, chỉ nhớ rõ nhắc tới hai chữ vòng ngọc."
Ông lão lớn tuổi nhất đã không nhớ gì thì những người khác cũng không có một chút ấn tượng. Nhưng mà ông lão hơn trăm tuổi cũng chỉ biết là có chiếc "Vòng ngọc" vừa nói tới thôi.
Về vòng tay. Tiêu Thần đã từng hỏi cha mẹ hắn, nhưng hai vị lão nhân đều chỉ biết là đó là ông cha truyền lại, còn những cái khác thì hoàn toàn không biết gì cả .
Mặc dù không thu được tin tức đặc biệt kinh người, nhưng Tiêu Thần cũng thoả mãn.
Tạm biệt người trong thôn, bái biệt cha mẹ, Tiêu Thần rời khỏi thôn Tổ Long. Sau lưng hắn ở ngoài núi tại cửa thôn vọng đến tiếng cười khúc khích, điều này làm cho Tiêu Thần đặc biệt yên tâm.
Dòng Hoàng Hà cuồn cuộn lao nhanh lên bầu trời làm đinh tai nhức óc
Thanh Vận tiên tử cùng mấy vị tán tu trẻ tuổi đến từ hải ngoại chuẩn bị đi Đông Hải, Tiêu Thần cũng đang có ý đó. Hắn phô ra nụ cười rạng rỡ tràn đầy mong chờ.
Mặc dù biết mấy người bọn hắn không có gì gấp gáp, nhưng Tiêu Thần vẫn muốn được mở rộng tầm mắt về cuộc đời một phen. Hắn muốn giúp đỡ từng bằng hữu, biết nhiều hơn để sau này tương trợ hắn tu hành cũng tốt.
Trên biển Đông Hải mênh mông đang tụ tập đông đảo tu giả. Hoàng Hà xuất hiện dị thường mà phi lên trời cao nên không chỉ làm có kinh động Cửu Châu, mà càng khiến Tu Chân Giả cùng hải ngoại tán tu bị chấn động.
Giờ phút này, chỗ Hoàng Hà đổ ra cửa biển có bóng người lố nhố.
Mặc dù sớm có chuẩn bị tâm lý, nhưng mà đám Tiêu Thần vẫn không nhịn được mà tỏ ra chấn động.
Một bóng dáng vàng sẫm cực lớn hùng vĩ nhô lên khỏi Đông Hải mênh mông ở phía chân trời. Đó là thân hình gần như chân thân của một con rồng. Nó vô cùng khổng lồ, giống như một rặng núi hùng vĩ màu vàng làm cho người ta có một cảm giác bị đè nén nặng nề khó nói lên lời.
Đúng vậy, hình ảnh tuyệt đối rung động.
Từ cửa biển chỗ Hoàng Hà bắt đầu trào dâng về phía chân trời, nước sông chậm rãi kéo dài về phía trước. Ở phía chân trời nó nhẹ nhàng lao vào trong biển, sắc vàng rực rỡ hòa tan vào trong nước, phía trước là một cái đầu rồng cực lớn đang như ẩn như hiện trong biển xanh.
So với những rặng núi cổ xưa thì nó còn cao lớn hùng vĩ hơn! Đầu của Tổ Long quả là lớn vượt quá tưởng tượng.
Cái đầu rồng so với quả núi có lẽ còn cao hơn. Trên mặt nó là một đôi mắt lớn như hồ nước nhưng đang nhắm chặt, dường như vẫn còn đang ngủ say. Sừng rồng phân nhánh tỏa hào quang sáng lạn, râu rồng như hai con rắn lớn uốn éo trong nước biển.
Đầu của Tổ Long lập lờ chìm nổi trong nước biển, nó giống đúc từ hoàng kim, hào quang ngút trời làm biển xanh lập tức bị nhuộm thành biển vàng.
Mà có vẻ như nó đang lâm vào trạng thái không biết tớicảm giác. Mặc kệ cho sóng biển vỗ tới, nó cứ không ngừng nhấp nhô giữa biển khơi nhưng mà không ai dám tới gần. Long khí hào hùng không thể phỏng đoán làm cho linh hồn người ta khó có thể giữ nổi trấn tĩnh.
Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu nhất lại là ở tít ngoài biển khơi có một tấm bia đá khổng lồ đang đứng sừng sững giữa đất trời. Kệ cho mây mù bắt đầu phun ra như ẩn như hiện, nhưng rõ ràng có thể thấy nó có vẻ trấn áp được cả vùng biển này.
Thiên Bi ở chỗ này làm cho tất cả Tu Chân cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Dù sao theo truyền thuyết đây chính là báu vật nhà trời có thể trấn áp Tổ Long. Bằng không, Tu Chân Giả chỉ sợ đã sớm không thèm để ý tính mạng mà tiến lên để đánh Tổ Long đang ngủ say.
Thực sự là một con rồng. Tổ Long một ngày lớn thêm vạn dặm!
Cảnh tượng trước mắt nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì không ai sẽ tin tưởng, ngoại trừ rung động vẫn chỉ có rung động.
Mặc dù trong Đông Hải bóng người thấp thoáng, Tu Giả đông đảo. Nhưng không ai nguyện ý làm kẻ đầu tiên, cũng không muốn hành động thiếu suy nghĩ mà đều đang chờ đợi thời cơ tốt nhất.
"Tổ Long đã chết, đã sớm bỏ mạng nhiều năm. Mặc dù có hiện ra thân thể thì chẳng qua cũng là một thây rồng mà thôi."
"Tất nhiên, thi thể của một con rồng khổng lồ. Theo truyền thuyết thì đây có thể là Thuỷ Tổ Long."
Tán tu cùng Tu Chân Giả đứng trên mặt nước đều nhỏ giọng bàn luận.
Tổ Long sống thì không người nào dám động, nhưng nếu như là thi thể một con rồng thì chắc chắn sẽ làm vô số tu giả ùn ùn kéo tới. Tranh đoạt tinh khí Tổ Long còn sót lại sẽ làm rất nhiều người lâm vào tình trạng điên cuồng.
Thuỷ Tổ Long khổng lồ mặc dù đã bỏ mạng vô tận năm tháng, nhưng trên thi thể nó hẳn là còn chứa long khí dồi dào không cách nào tưởng tượng. Nếu như có thể từ cái xác chết đó mà thu được một chút ít thì hẳn là đủ cho mọi người hưởng thụ cả đời.
Trong lòng Tiêu Thần có nghi hoặc, mấy ông lão trong thôn không phải là nói Hoàng Hà Tổ Long sẽ sống lại sao? Lời nói của Tổ tiên có chuẩn xác không? Sau đó hắn lại nghĩ tới Tổ Long ở Trường Sinh Giới, theo truyền thuyết Tổ Long hiếm khi gặp nhau. Nếu như Tổ Long Hoàng Hà sống lại thì trong đám Tiểu Quật Long và Long vương kia liệu còn có thể tiến hóa ra một con Tổ Long nữa sao?
Hắn gửi gắm Trần Phóng cho đám người Thanh Vận tiên tử chăm lo, rời khỏi vùng biển xanh chỗ hiện ra đầu của Tổ Long. Một mình hắn bay về hướng biển rộng tít mù xa.
Xa xa. Thiên Bi vĩ đại như ẩn như hiện với hắn mà nói thì còn có sức hấp dẫn hơn Hoàng Hà Tổ Long. Mọi thứ của hắn đều khởi nguồn với mặt Thiên Bi kia, nếu như không có pho bia cổ thì sẽ không có một thân tu vi hiện tại của hắn .
Mặc dù nhìn như không xa, không ngờ hắn bay đi hơn mười dặm vẫn không đến gần pho bia.
Nhưng sau đó hắn phát hiện Thiên Bi hình như đang di động. Nó không ngừng dập dờn giữa biển khơi làm cho người ta khó có thể suy xét, khó có thể tới gần.
Càng là như thế, Tiêu Thần càng có cảm giác kinh dị. Hắn không ngừng di chuyển cùng với Thiên Bi. Hắn phát hiện Thiên Bi cũng không rời khỏi hải vực này, tựa hồ thực sự nó vẫn đang trấn áp Hoàng Hà Tổ Long.
Như thế qua một ngày một đêm, dòng sông Hoàng Hà cuộn chảy ở trên trời làm chấn động khắp Cửu Châu, khiến thiên hạ xôn xao. Mà trong Đông Hải thì số người càng tụ tập nhiều, có lẽ tất cả Tu Chân Giả cùng hải ngoại tán tu ở Nhân Gian Giới đều chạy tới.
Cho đến ngày thứ hai, Tiêu Thần mới từ từ tiếp cận Thiên Bi giữa Đông Hải mênh mông. Lúc này pho cổ bia tựa hồ không hề nhúc nhích nữa mà từ từ chuyển sang bất động.
Vừa mới tới gần, Tiêu Thần liền nhận ra đây tuyệt đối chính là khối Thiên Bi ở thôn Tổ Long trước kia. Có điều bây giờ nó có vẻ lớn hơn trước đây rất nhiều, đứng sừng sững trong thiên địa giống như một quả núi khổng lồ cao vòi vọi. Bốn chữ "Vĩnh trấn Hoàng Hà" ở trên mặt bia có vẻ mờ đi rất nhiều, phảng phất sắp sửa biến mất.
Mà điều làm Tiêu Thần thất kinh chính là họa đồ ở mặt sau Thiên Bi hoàn toàn biến mất không thấy nữa, đó là . . . bộ tâm pháp đầu tiên mà hắn có được, làm sao lại biến mất cơ chứ? Điều này làm cho hắn khó có thể hiểu rõ.
Rốt cuộc là lực lượng nào có thể làm phai mờ ấn ký trên Thiên Bi?
Có lẽ. . . Tổ Long thật sự muốn giải trừ phong ấn đi, bởi vì bốn chữ ở mặt trước cũng phai nhạt, sắp sửa biến mất.
Tiêu Thần rốt cục chạm vào Thiên Bi, so với cảm giác khi còn nhỏ thì có hơi không giống. Vẫn có cảm giác thân thiết, nhưng cũng có một phần cảm giác làm tim hắn đập nhanh hơn, đó là nguồn gốc từ lực lượng đang xao động trên mặt đất.
Đúng vậy, Thiên Bi tràn đầy một phần lực lượng kỳ dị, nó cùng đồng nguyên với lực lượng trong cơ thể hắn, hai thứ đó tựa hồ đang cộng hưởng. Tiêu Thần nhảy lên trên pho bia khổng lồ, hắn đứng yên trên mặt mà cảm thụ loại dao động khó tả.
Sứ mạng của Thiên Bi tựa hồ đã đi tới điểm cuối. Hắn không biết sau khi giải trừ phong ấn Hoàng Hà thì Thiên Bi sẽ đi về đâu. Giờ phút này hắn lẳng lặng để tiếp nhận tất cả điều này.
Bỗng nhiên, Tiêu Thần thấy được một hình bóng quen thuộc, trên mặt hắn dần hiện ra vẻ khó có thể tin nổi. Đó là -- Thanh Thanh.
Nàng giống như tiên nữ linh hoạt, xinh đẹp và ranh mãnh. Nàng mặc bộ váy trắng nhẹ nhàng, thanh tú xinh đẹp xuất trần, linh động lúc ẩn lúc hiện đạp sóng từ tít ngoài biển khơi mà đến.
Là nàng, không sai!
Dù thế nào thì Tiêu Thần cũng không nghĩ sẽ gặp Thanh Thanh ở chỗ này.
Hồi đó bị hải nhãn không gian nuốt chửng thì hắn đã có một loại cảm giác dường như Thanh Thanh sẽ cùng hắn đi tới Nhân Gian Giới. Có điều là mấy tháng đã qua mà cũng không từng thấy hiện ra bóng dáng Thanh Thanh làm hắn có cảm giác rất bất an. Thật không ngờ nàng lại xuất hiện ở Đông Hải mênh mông, không hề nghi ngờ là nàng đã trôi dạt đến hải ngoại.
Thanh Thanh không giống người khác, không đi tới chỗ con Tổ Long gì đó để chờ cơ hội, mà lại lặng lẽ trực tiếp đi tới chỗ Thiên Bi ở trong mắt người khác xem ra còn kinh khủng và cực kỳ nguy hiểm hơn rất nhiều.
"Thanh Thanh . . ."
"Ô, đại thúc, thật là thúc rồi . . ." Trong khoảnh khắc thấy Tiêu Thần, Thanh Thanh lập tức lộ ra vẻ tươi cười hớn hở. Nàng như là một đám mây bay tới, lập tức xuất hiện ở gần Thiên Bi.
Nhưng vừa lúc đó, Thiên Bi lại rung động, bắt đầu khởi động việc phát ra một lực lượng kinh khủng ngăn chặn Thanh Thanh, làm cho nàng khó có thể lại gần hơn nữa.
Tiêu Thần cũng phát hiện vấn đề, Thiên Bi không ngờ lại như thế. . . Chẳng lẽ bởi vì hắn tu hành theo công pháp của Thiên Bi, hiện tại do năng lượng dao động đồng nguyên nên mới có thể tới gần nó sao?
Dù sao, hiện tại Thiên Bi đã không giống với Thiên Bi hồi đó. Tựa hồ nó có một lực lượng cường đại đang cuồn cuộn, không cho phép người ta đến gần.
Tiêu Thần bay lên từ Thiên Bi hướng về phía Thanh Thanh.
Hàng mi dài của Thanh Thanh đang nhẹ nhàng chớp chớp, lộ ra nụ cười giảo hoạt mà bảo: "Đại thúc ưa gây chuyện, rốt cục lại gặp được thúc. Thật không ngờ ta và thúc cùng đi tới Nhân Gian. Ôi, xa xứ, hiện tại ta có thể nói là thân làm dị khách tại dị giới, đại thúc chuyên gây họa phải chú ý thật tốt tới ta."
Mái tóc dài mềm mại đen nhánh như tỏa sáng, gương mặt như ngọc trông thật vui vẻ, đôi mắt huyền tràn ngập linh khí. Với bộ váy áo trắng tinh trên nền những làn sóng xanh trông nàng đặc biệt hoạt bát xuất trần.
Lại lần nữa gặp được Thanh Thanh làm Tiêu Thần vui mừng phát ra từ nội tâm. Hắn từng lo lắng trong thời gian dài, hôm nay thấy nàng bình an không có việc gì thì rốt cục yên lòng.
Mọi thứ ở Trường Sinh Giới không phải là mộng, hôm nay thiếu nữ hoạt bát linh động đã hiện ra trước mắt khiến cho Tiêu Thần nghĩ tới rất nhiều chuyện cũ ở thế giới kia.
"Nhân Gian Giới kỳ thật rất buồn cười, giữa biển khơi có rất nhiều thần mạch, tiên đảo, danh lam thắng cảnh nhiều không kể xiết. Ta mới chỉ thăm một số nhỏ mà thôi."
Tiêu Thần cảm thấy tức cười, xem ra coi như hắn lo lắng vô ích. Thanh Thanh không hề có cảm giác tha hương chút nào, mà coi tất cả trở thành một lần lữ hành khoái trá, có lẽ thật sự nàng là một thiếu nữ cởi mở lạc quan .
"Nhưng mà ta phát hiện một bí mật, giữa biển khơi dường như có một thông đạo nối liền cùng Tu Chân Giới. Tại hải ngoại ta thấy được không ít Tu Chân Giả."
"A, ngươi cũng biết Tu Chân Giả?" Rõ ràng tin tức này làm Tiêu Thần hơi giật mình.
"Từ ngày đó tới giờ ta đều nghiên cứu môn phái tu luyện của bọn họ, rất có thu hoạch. Nhưng mà bị một số người trong bọn họ phát giác bèn muốn tìm ta làm phiền. Ta gắng gượng đưa đến chỗ bọn họ vài tên hải ngoại tán tu cường đại, kết quả ở hải vực đó trong mấy ngày nổi sóng gió ngập trời. Thế nào, rất có phong thái của đại thúc chứ? Ta cũng không cẩn thận dẫn đến một cơn tai họa, có điều ta thực sự không phải cố ý, hì hì."
Vừa lúc đó, từ xa hơn mười dặm truyền đến tiếng la hét.
Phía chân trời, bóng dáng con rồng vàng khổng lồ kia bắt đầu bay lên dữ dội, ở giữa biển khơi thì hào quang từ Tổ Long càng ngày càng đậm.
Rồi sau đó, trong thiên địa vọng tới một tiếng rồng gầm kinh thiên động địa, Hoàng Hà Tổ Long tựa hồ đang thức tỉnh.
"Oanh "
Khắp thiên địa rung động mãnh liệt một trận. Hoàng Hà dài đến vạn dặm kia trên bầu trời đang gầm rú lao nhanh nhằm về phía chín tầng mây.
Hoàng Hà đang điên cuồng với ông trời!
Màtrong biển Đông Hải thì càng sục sôi. Con Tổ Long vĩ đại như ngọn núi cao, như đúc từ hoàng kim mà thành không ngờ đã mở mắt rồi sau đó cắm đầu lao mạnh về phía biển sâu.
Rốt cuộc là muốn phá không mà đi, hay là long quy về biển cả? !
Đó là một đạo hoàng kim thần quang vĩ đại, như là một dãy núi hoàng kim đang vun vút lao giữa đại dương.
Cùng lúc đó, Thiên Bi bắt đầu lắc lư mãnh liệt khiến cho bộc phát ra một năng lượng dao động kinh khủng, làm rung động khắp Đông Hải khiến cho nổi lên sóng biển cuồn cuộn ngập trời.
"Tổ Long xác thật đã bỏ mạng, nhưng còn sót lại Long Hồn, hiện tại nó bắt đầu gầm!"
Tất cả Tu Giả đều bay về phía giữa biển khơi, đều mơ ước như Tổ Long hồn kia tràn đầy lực lượng vô biên.
Trên Đông Hải mênh mông đầy trời đều là bóng người. Tu Chân Giả, hải ngoại tán tu cũng không biết có bao nhiêu người đến. Tất cả đều là vì Hoàng Hà Tổ Long mà đến. Lúc này cực kỳ nguy hiểm, nếu như thực sự bắt đầu tranh đoạt thì đó chắc chắn sẽ là một trận đại chiến có một không hai .... .