Trường Sinh Giới

Chương 211: Chương 211: Thiên Địa Đồng Bi






“Ô ô…Y nha…” Tiểu thú thương tâm khóc rống lên, dùng sức lay Tiêu Thần đang ho ra máu, vô luận như thế nào cũng không chịu rời khỏi một mình.

“Ngươi không thể cứu được ta đâu. Nếu không đi thì ngươi cũng sẽ phải chết ở nơi đây.”

“Ô ô…” Tuyết bạch tiểu thú không chịu nghe lời Tiêu Thần khuyên bảo, đôi mắt to cứ không ngừng rơi lệ. Nó muốn bảo hộ Tiêu Thần an toàn liền dùng thất thải hà quang đem Tiêu Thần bao phủ vào trong rồi lấy thân thể nhỏ bé vác Tiêu Thần lên lưng muốn thử phóng lên cao một lần nữa. Nó muốn liều mạng xông ra ngoài, thoát khỏi không gian cầm cố.

“Một khi đã tiến vào lưới rồi mà còn nghĩ có thể thoát khốn ra ngoài sao?” Hổ Nô cười lạnh lùng. Quỷ trảo chém ra, đồng thời thì Hổ Thị cũng phóng xuất ra thần quang ngăn cản tiểu thú lại.

Sau khi bị đánh rơi xuống đất, tiểu thú nhìn Tiêu Thần không ngừng ho ra máu khiến nó kêu lên một tiếng thê lương. Nó không muốn vì vậy mà buông tha, tiếp tục mang Tiêu Thần trên lưng vọt lên một lần nữa.

Một lần, hai lần, ba lần…

Mặc dù mạnh mẽ như tiểu thú, có tiềm lực vô hạn nhưng trong quá trình trùng kích liên tục này cũng bị thương nặng. Lấy thần thông của nó miễn cưỡng có thể đối phó với một kẻ bán thần nhưng mà ngạnh kháng với sáu bán thần liên kết với nhau xuất ra ‘Vực’ thì nó có vẻ quá mức yếu đuối và nhỏ bé.

“Y nha…ô ô…” Như là đang hỏi tại sao lại như vậy? Kha Kha mang theo vẻ mặt lệ quang nhìn bọn họ. Nó không hiểu rõ những người này tại sao lại hung ác muốn dồn bọn nó vào chỗ chết. Lấy tâm tình đơn giản như trẻ em của nó lúc này thì sao có thể hiểu rõ được lòng người phức tạp đây chứ?

Tiểu thú không ngừng cố gắng che chở cho Tiêu Thần, có chết cũng không chịu buông ra. Nó mang theo sự đau khổ nhằm vào lão ẩu trên không trung đánh đến. Nó muốn đánh bay lão ẩu ác độc này mở ra một đường máu chạy thoát.

Trong đôi mắt sáu tên bán thần cao thủ phong tỏa bầu trời không mang theo một chút tình cảm nào cả. Bốn tên cao thủ của Hải gia phụ trách giam cầm bốn phương, chủ sát chính là Hỗ Nô và Hỗ Thị. Chỉ có Trung Thổ Hổ Gia có dũng khí mạo phạm Nam Hoang Long Tộc mà thôi. Trong cơ thể người nhà Hổ gia đều chảy xuôi huyết mạch Bạch Hổ. Tương truyền rằng có một lão tổ tông của bọn họ được ‘thiên’ ban thưởng cho thần văn của Bạch Hổ Thánh Hoàng. Trong chiến tranh thời thượng cổ từng ngạnh hám tam kích của Phật Đà mà còn mạng trở ra. Thực lực cao thâm khó dò.

Xoát.

Thất thải thần quang lóng lánh, đại thần thông của Long Tộc phát ra quang huy rực rõ đánh đến phía trước Hổ Nô và Hổ Thị.

Xích xích.

Hổ Nô đánh ra ánh sáng hình hổ trảo, quang nhận chân thật như thần binh xé rách không gian phát ra âm thanh sấm vang đinh tai nhức óc khiến cho phiến thiên địa này rung chuyển kịch liệt. Hổ Thị đánh ra một đạo quang nhận hình loan nguyệt cũng phát ra âm thanh ầm ù như thiên binh vạn mã đang di chuyển lại giống như thiên địa rung chuyển kịch liệt.

Gia tộc đã truyền đạt mệnh lệnh rằng nếu như có cơ hội thì vĩnh viễn không thể để cho tiểu thú này còn tồn tại trên thế gian này nữa. Nhiệm vụ cần phải diệt sát này được Hổ gia truyền ra cũng thấy rõ Hổ gia rất kiêng kỵ với Kha Kha. Bởi vì lão tổ đã từ người miêu tả đã đoán ra lai lịch bất phàm của Kha Kha.

Quang mang thiểm thiểm vô thanh vô tức va chạm với nhau tuy không có năng lượng mang tính chất hủy diệt truyền ra xung quanh nhưng tại một ‘điểm’ trung tâm của sự va chạm đó lại giống như một bầu thái dương rực cháy phát ra ánh sáng chói mắt suýt làm cho nhiều người không thể nhìn thấy rõ. Rồi sau đó, một ‘điểm’ kia giống như là tinh quang của vũ trụ bị yên diệt ( lần tỏa sáng cuối cùng của một vì sao) cuối cùng chỉ còn lại một mảnh đen nhánh trong hư không.

Loại quyết đấu này rất hung hiểm, nếu nhưu sơ sẩy liền bị hôi yên phi diêt. Khóe miệng của tuyết trắng tiểu thú tràn ra một vết máu bay ra ngoài. Tuy vậy nó vẫn liều mạng dùng thất thải hà quang bảo vệ Tiêu Thần không làm cho hắn bị thương tổn nữa. Nó mặc dù rất cường đại, thiên phú siêu thường, có được thần thông mà người thường không thể tưởng tượng ra nhưng đối mặt với nó chính là hai gã bán thần ở trong ‘Vực’ do bọn họ liên thủ tạo nên.

Phải biết rằng đây là ‘Vực’ của sáu gã bán thần. Nó ở bên trong đó thì đã lâm vào thế yếu hơn, tuyết trắng tiểu thú vô luận như thế nào đi nữa cũng không có khả năng đánh vỡ ‘Vực’ cường đại này.

Bị trùng kính rơi xuống đất, Tiêu Thần phun ra một ngụm máu tươi di chuyển thân thể một cách khó khăn đi qua ôm tiểu thú trọng thương vào trong lòng, sau đó lẳng lặng nhìn sáu gã bán thần trên bầu trời.

Tiêu Thần mạnh mẽ nuốt xuống một ngụm máu tươi bình tĩnh nói: “Giết hai hồn bảy phách của ta, lưu lại một tia tàn hồn vĩnh viện trấn trước mộ Bạch Hổ. Thả tuyết trắng tiểu thú rời đi.”

“Ta vốn vì nó mà đến thì thế nào có thể bỏ qua được chứ ?” Hổ Nô lạnh lùng cười nói.

“”Nếu như các ngươi giết nó thì Long Tộc sẽ không bỏ qua cho các ngươi.”

“Nam Hoang có Long Tộc, Hổ gia có lão tổ. Đến tột cùng thì ai mạnh ai yếu cũng khó mà nói rõ ràng!” Hổ Thị bất động thanh sắc trả lời.

Ở một phương xa, trên bầu trời cổ bảo của Độc Cô Gia có một lão nhân lưng đeo thiết kiếm lẳng lặng nhìn về phương hướng này. Sau khi thở dài một tiếng liền lẩm bẩm: “Nó vốn không nên xuất hiện trên cõi đời này. Long Tộc đối với nó vừa mừng lại vừa sợ, tâm tình phức tạp vô cùng. Long Vương đã quá nhiều rồi, có tư cách trở thành Tổ Long cũng không dưới bốn tiểu long. Tiểu ấu thú này vốn không nên xuất thế làm gì. Nhưng mà nó không có bị chúng long trên Long Đảo giết chết mà lại thành công chạy đến đại lục thì lão cổ đổng trong Nam Hoang không thể không tỏ ra chút hành động nào. Nhưng bây giờ tiểu thú đã rời khỏi Nam Hoang rồi thì sợ rằng lão cổ đổng kia đã mắt nhắm mắt mở muốn cho nó tự sinh tự diệt.”

Xích.

Âm thanh phá không truyền đến, lão ẩu Hổ Nô sợ rằng có biến cố phát sinh nên phóng ra một đạo hàn quang từ trên trời giáng xuống nhắm thẳng vào Tiêu Thần và tiểu thú.

Kha Kha từ trong lòng Tiêu Thần giãy thoát ra liều mạng bay lên bầu trời nghênh hướng lão ẩu.

Mang theo ánh sáng chói mắt, thất thải quang mang lại một lần nữa hoành tảo thiên không, tiểu thú không ngừng liều mạng trùng kích muốn xé rách ‘Vực’ của bọn họ.

Nhưng mà kết quả có thể đoán trước được. Kha Kha còn rất nhỏ, tuy nó có tiềm năng vô tận nhưng lúc này lại không thể nào độc kháng sáu tên bán thần được. Một chuỗi huyết hoa bắn lên, tiểu thú lại rơi xuống mặt đất làm bay lên một trận bụi đất.

Tiêu Thần di chuyển thân thể chậm chạm bò qua, trên nền đất phía sau lưu lại một vết máu dài. Hắn từ trong quần áo lấy ra một căn ngũ thải thần vũ đặt lên trên người Kha Kha sau đó nhìn lên không trung nói: “Các ngươi không ngó ngàng đến uy nghiêm của Long Tộc chẳng lẽ lúc này lại muốn cùng với Phượng Hoàng tộc kết oán sao ? Ta không có muốn điều gì chỉ muốn các ngươi thả cho nó đi. Ta có thể thay nó thề độc rằng vĩnh viễn không được báo thù cho ta. Các ngươi có thể xóa đi trí nhớ của nó, chỉ cần lưu lại cho nó một mạng.”

“Còn có cái gì an toàn hơn so với tiêu diệt nó hoàn toàn đây ? Lão tổ tông chúng ta không sợ lão long trong Nam Hoang. Thần vũ bảo vệ tánh mạng của Phượng Hoàng tộc chỉ là một cái nhân tình mang tính chất tượng trưng thôi, không có quan trọng như ngươi tưởng tượng đâu.”

Bây giờ muốn cho Kha Kha một mình rời khỏi cũng không có khả năng. Tiêu Thần lặng im không lên tiếng chỉ lạnh lùng nhìn bầu trời.

Ai có thể cứu hắn cùng với Kha Kha đây ? Long Tộc sao ? Dường như Long Tộc đã tuyệt tình với bọn họ rồi, vốn nên xuất hiện rồi mới phải nhưng vì sao lại không hiện thân ra ?

Bất Tử Môn sẽ ra tay sao ? Hy vọng quá xa vời, mặc dù Yến Khuynh Thành tu luyện Toái Ma Chủng Thần Đại Pháp mà đồng mệnh với hắn nhưng mà bọn hắn làm sao có thể vì một đệ tử trẻ tuổi mà cùng với một siêu cấp thế lực như thế đối địch đây ? Đối với một đại một phái mà nói thì không thể có quyết định như vậy được.

“Y nha…” Kha Kha bò lên một cách suy yếu, cố gắng dùng thất thải thần quang đem Tiêu Thần bảo hộ vào trong sau đó lại dùng thân thể nhỏ bé của nó cõng Tiêu Thần nhằm phía bầu trời bay lên.

“Bịch.”

Thần quang thoáng hiện lên, tiểu thú lại bị đánh rơi trên mặt đất.

“Buông ta ra…”

“Y nha…” Kha Kha quật cường lắc đầu, khuôn mặt đầy lệ quang. Mặc dù nó đã ho ra máu rất nhiều nhưng vẫn cố chấp như cũ, cố gắng dùng thân thể yếu đuối mỏng manh đó mang theo Tiêu Thần bay lên một lần nữa.

Một lần, hai lần, ba lần…

Cũng không biết trải qua bao nhiêu lần bị lão ẩu kia tàn nhẫn đánh rơi xuống đất.

Kha Kha không hề tức giận. Đến hiện tại, tiểu thú vốn trắng như ngọc đã hoàn toàn nhiễm đỏ màu máu nhưng vẫn như cũ lần lượt cố chấp mang theo Tiêu Thần không ngừng bay lên bầu trời. Có chết cũng không chịu buông tha cho Tiêu Thần.

Tiêu Thần chưa bao giờ rơi lệ nhưng lúc hàn hắn đã cảm giác được khóe mắt mình đã ươn ướt. Hắn chưa bao giờ tin tưởng vào thiên cũng chưa bao giờ tinh tưởng vào vận mệnh mà chỉ tin tưởng vào lực lượng của mình lúc này như đang chảy máu trong tim. Hắn không ngừng cầu nguyện, cầu cho tiểu thú có thể chạy thoát an toàn.

“Ô ô…” Tiểu thú khóc nức nở. Nó đã không còn chút khí lực nào nữa rồi. Cùng với Tiêu Thần nằm vào trong vũng máu nhưng vẫn quật cường mà lại cố chấp cố gắng bò về phía Tiêu Thần. Muốn cõng hắn lên lưng một lần nữa đào tẩu. Nhưng mà mặc cho tiểu thú cố gắng một hồi lâu nhưng cũng chỉ có thể duỗi tiểu trảo ra mà thôi, vô luận thế nào đi nữa cũng không thể phóng xuất ra thất thải hà quang.

Cuối cùng nó đành khóc lên một cách thê lương, cố gắng di chuyển đến bên cạnh Tiêu Thần. Tiểu thú không ngừng khóc, lệ rơi ước đẫm khuôn mặt.

Tiêu Thần cố gắng hết khí lực ôm nó vào trong lòng. Cho đến bây giờ hắn không cần phải nói thêm điều gì nữa mà chỉ lạnh lùng nhìn Hổ Nô và Hổ Thị trên không trung.

“Cầu xin đi, cầu xin ta tha thứ đi…” Lão ẩu cười rất lạnh lùng, tạng thái có chút điên cuồng. Trong lòng nàng có áp lực rất lớn. Tiểu bạch hổ chết đi, một trực hệ đệ tử của Hổ gia cũng tán mạng nơi đây khiến cho nàng không thể nào trốn tránh trách nhiệm được.

Không có bất cứ lời nói nào mà chỉ lẳng lặng nhìn bọn họ.

“Vậy ngươi cũng đi chết đi!” Rất hiển nhiên là lão ẩu rất hận ánh mắt này của Tiêu Thần nên từ trên cao phóng xuống, hữu chưởng như đao xé rách hư không hung hăng chém về phía Tiêu Thần.

“Y nha…” Kha Kha cố gắng mở đôi mắt suy yếu lưu luyến nhìn Tiêu Thần một cái rồi sau đó bay vọt lên, dùng hết lực lượng nhằm về phía lão ẩu. Nhưng mà nó ngay cả thất thải hà quang cũng khó có thể phát ra thì làm sao có thể là đối thủ của lão ẩu. Một cao thủ bán thần đây chứ ?

Trên bầu trời truyền đến một tiếng kêu non nớt của tiểu thú rồi sau đó im bặt đi. Chưởng đao của lão ẩu hung hăng đánh lên người nó khiến cho huyết quang tung tóe, sau đó thất thải hà quang chiếu sáng khắp bầu trời, quang huy sặc sỡ chiếu sáng khắp nơi, hơn phân nữa Thiên Đế Thành cũng được chiếu sáng.

Tuy trái tim Tiêu Thần như thiết nhưng chỉ trong phút chốc phải thất thanh khóc thành tiếng. Đau đớn tê tâm liệt phế. Từ nhỏ đến hiện tại hắn rất ít rơi lệ nhưng lúc này lệ rơi như mưa. Cho đến bây giờ hắn không ngờ mình có một ngày yếu ớt như vậy.

Ánh mắt lưu luyến cuối cùng của tiểu thú trước khi nghênh đón lão ẩu vĩnh viễn khắc sâu trong tim Tiêu Thần.

“Y nha…y nha…” Âm thanh non nớt ấy phảng phất vẫn quanh quẩn bên tai như cũ.

Tiểu thú đáng yêu, tiểu thú tham ăn, tiểu thú hoạt bát, tiểu thú cùng sinh cùng tử với mình lại chết như vậy.

“A…” Tiêu Thần vì đau đớn mà phát cuồng lên như một dã thú không ngừng ngẩn đầu lên trời hống lớn.

Từ phương xa truyền đến âm thanh của tiếng sáo đầy ai oán, sự bi thương theo gió mà đưa đi xa. Âm thanh kêu khóc đau đớn như tiếng đỗ quyên khi chiều tà lại giống như địa ngục trấn hồn khúc đầy thê lương.

“Ta không nên như vậy…” Tim Tiêu Thần đau đớn như bị dao cắt, lệ rơi như mưa, trong vũng máu không ngừng ngửa mặt lên trời khóc lớn. Hắn lúc này lại khóc thất thanh giống như một tiểu hài tử.

Mùi hương thơm ngát truyền theo gió, từng cánh hoa năm màu phiêu phù trên không trung sau đó rơi xuống, mỗi một cánh hoa trong suốt như ngọc. Trên bầu trời cư nhiên lại xuất hiện hoa vũ. (Mưa hoa)

Tiếp theo là âm thanh phật xuống vang lên, trên bầu trời vang lên âm thanh cổ kinh mờ ảo mà chân thật bao phủ khắp không gian. Sau đó thánh ca cũng đồng thời vang lên. Âm thanh thê lương như từ thượng cổ truyền đến. Sau cùng là cổ âm cúng tế phảng phất như xé rách thiên không truyền đến mang theo niềm bi thương vô tận.

Thất thải hà quang bao phủ khắp thiên địa, hoa vũ từ từ rơi xuống.

Tất cả mọi người sợ hãi không thôi. Sau khi tiểu thú bị giết liền dẫn đến thiên địa dị tượng làm cho người không thể nào giải thích được.

Theo truyền thuyết thì chỉ có một ít tổ thần cấp như Phật Đà, Lão Tử ở tiền thế trước khi thành phật, ngộ đại đạo bị giết thì mới xuất hiện lại dị tượng này. Tiểu thú tuyết trắng rốt cuộc là có lai lịch như thế nào lại phát sinh chuyện như thế ? Có thể khiến cho thiên địa đồng bi, vạn hoa đồng khóc ? Như thế nào có thể ? Như thế nào có thể ?

Tất cả mọi người sợ ngây người. Nhất là Hổ Nô, cảm giác được cả người lạnh lùng vô cùng. Chính mình đã giết một tiểu thú như thế nào? Sao lại dẫn đến thiên địa đồng bi? Dị tượng phủ xuống thế gian? Nàng cảm giác được linh hồn của mình không ngừng run rẩy.

“Bất nguyện trường sanh, chính nguyện cộng sanh, bất tranh bách thế, chính tranh nhất thế, bất cầu vĩnh hằng, chính cầu kim sanh…Dĩ ngã linh hồn hiến tế, thiên thế khốn khổ, bách thế ma nan, chính nguyện hoán tiểu thú nhất mệnh….”

Tạm dịch: “Không nguyện trường sinh chỉ nguyện cộng sinh. Không tranh trăm đời chỉ muốn tranh một đời. Không cầu vĩnh hằng chỉ cầu kiếp này. Lấy linh hồn ta hiến tế, chịu sự khốn khổ của ngàn đời, chịu đau khổ muôn đời chỉ muốn đổi lại sinh mệnh tiểu thú.”

Lúc này Tiêu Thần rất trịnh trọng phát ra thệ ngôn hướng đến tổ thần huyền bí cầu nguyện. Âm thanh quanh quẩn rõ ràng trong thiên địa, truyền hơn nữa Thiên Đế Thành khiến cho rất nhiều người động dung.

Linh hồn lão ẩu lại càng run rẩy muốn đi diệt sát Tiêu Thần. Từ lúc vạn hoa phân lạc, phật âm, diệt thế âm, tế tự âm vang lên thì nàng đã biết mình đã gặp phải thiên địa đại họa rồi.

@Diệt âm là âm thanh thánh ca ở trên đó :d

Thi thể của tiểu thú vẫn chưa rơi xuống mặt đất liền biến mất.

Trên bầu trời có bảy đạo thất thải hà quang không ngừng xoay quanh, mỗi một đạo như là một Tổ Long đang bay lượn. Cuối cùng hướng về một gốc cây nhỏ bay đến. Chỉ trong phút chốc khiến cho quang mang trùng thiên. Thất thải thánh thụ cao khoảng lòng bàn tay phóng xuất ra ‘Thần Thánh Quang Huy’ khiến cho thiên địa thất sắc, sau đó chậm rãi rơi xuống đất.

Lão ẩu sợ hãi vô cùng liền hóa thành một đạo ô quang bay qua nhưng thất thải thánh thụ kia như có lực lượng cường đại vô cùng phá vỡ hết thảy mọi ngăn cản, phát ra ánh sáng rực rỡ chỉ trong nháy mắt đã đánh bay lão ẩu.

Tiểu thụ chậm rãi rơi vào trong tay Tiêu Thần đang nằm trong vũng máu. Thất thải quang mang lấp lóe không ngừng.

Trong mơ hồ hắn lại ghe được âm thanh ‘Y nha…” đầy non nớt của tiểu thú khiến cho tim hắn đau đớn vô cùng. Lệ rơi như mưa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.