"A ha ha..." Lão phong tử (Lão điên) ngửa mặt lên trời cười to, bàn tay to đen sì dùng sức vỗ vai Tiêu Thần, trên quần áo màu xanh nhạt lưu lại dấu tay vô cùng bẩn.
"Ngươi là ai? Biết những gì?" Tiêu Thần cảnh giác nhìn lão, lại biết hắn có thể ra vào Trường Sinh Giới thì tuyệt đối không phải chuyện đùa.
"Ta là sư phụ của ân nhân ngươi, ha ha..." Trong đôi mắt già đục ngầu của lão điên kia loé lên hai tia sáng ngời, nói: “Còn nhớ ngươi làm thế nào tiến vào Trường Sinh giới không? Nếu như không phải nhờ đồ nhi tốt của ta kia, với tu vi của ngươi có thể Phá Toái Hư Không chắc? Có thể chỉ trong tám năm mà đột nhiên tăng mạnh sao?"
“Lão là… sư phụ của Lan Nặc?” Tiêu Thần thần sự không chịu nổi, lão đầu tử này nhìn qua bộ dạng bẩn thỉu, lại điên điên khùng khùng chẳng lẽ lại là sư phụ của thần nữ phong thái tuyệt thế, siêu trần thoát tục sao? Người đó được xưng là thần nữ nhân kiệt trong thiên cổ đó, lão già dơ bẩn này… liên hệ với nhau quả thật tương phản quá lớn.
“Làm sao, không tin hả?” Lão điên trừng mắt nói: “Đồ đệ của ta bộ dáng trắng trẻo nuột nà, chẳng lẽ sư phụ của nó bộ dạng cũng phải là tiểu bạch kiểm? Không có ta tang thương thế này, làm sao có được con bé phóng khoáng thoát tục chứ?"
“Lan Nặc căn bản không có sư phụ”. Tiêu Thần nhớ lại lời đồn, Lan Nặc hoàn toàn là tự học để thành thần, hình như không có sư môn.
“Đó là người ngoài không biết đó thôi. Ngươi có biết con bé tu luyện “Thần Dẫn” từ đâu sao? Đó là ta vụng trộm đặt trong phòng nó, tính ra, con bé chính là đồ đệ tốt của ta đấy”
“Ồ…” Tiêu Thần dường như đã hiểu ra gì đó, nói: “Lan Nặc lúc hai mươi tuổi cầm kiếm học hỏi thiên hạ mà vẫn không tìm được người ngang tay. Sau này, bởi vì tu luyện “Thần dẫn” trong truyền thuyết nên suýt nữa táng mạng. Tự phong bế ở trong Tuyết Cốc sâu vạn trượng, ở chốn Băng Phong mười ba năm mới thoát khỏi nguy khốn, Phá Toái Hư Không ra ngoài. Hoá ra là do lão già này tạo thành, ông còn mặt mũi nói là sư phụ người ta. Làm tiêu phí của người ta mất mười ba năm liền”.
Lão điên hiếm khi nào lộ ra bộ dáng xấu hổ như hiện giờ, nói: “Ta thấy con bé trời sinh có tiên cốt, muốn nhận nó làm đồ đệ, thật không ngờ lại làm ra chuyện ngoài ý muốn.”
“Lão nhân ngươi toàn làm trở ngại chứ giúp được gì đâu, nói như vậy căn bản ngươi không phải là sư phụ của người ta.”
“Hừ, mặc dù không có quen biết nhau, nhưng mà bản “Thần Dẫn” kia sau cùng lại có ích cho con bé, đó là kết hợp hoàn mỹ nhất giữa võ học cùng thần thông. Có thể nói là bảo điển tối cao”.
Rốt cuộc cũng biết được thân phận lão điên này, nếu nói Tiêu Thần không kinh hãi thì không phải. Vị sư phụ ẩn phía sau thần nữ, lai lịch đúng là quá doạ người.
Bốn phía trở nên trống trải, người xung quanh dường như cũng biến mấy, ngay lúc này bọn họ đang đứng trong không trung. Tiêu Thần cảm thấy sự đáng sợ của lão điên này. Không ngờ dùng đến ngăn cách không gian, trò chuyện trong không gian thứ nguyên.
“Tám năm qua rồi, ông lại vẫn nhận ra ta được?” Tiêu Thần nhìn lão điên
“Haizzz, năm đó ta nhất quyết không gặp mặt tiểu nha đầu kia, lúc con bé Phá Toái Hư Không mà đi, vừa nhận được tin tức ta lập tức đi ngăn lại mà đã muộn mất rồi. Vừa hay nhìn thấy bóng lưng các ngươi lúc biến mất, sóng của linh hồn ngươi sớm bị ta nhớ kỹ rồi, cả đời này sẽ không quên. Đúng rồi…” Nói đến đây, vẻ mặt lão điên ngưng trọng nói: “Tại sao ngươi lại trở về, đây là chuyện không thể nào!”
“ Bị một không gian hải nhãn hút trở về.” Tiêu Thần cũng không biết tình huống thật sự là như thế nào, đành tả lại tình huống lúc đó một lượt, rồi sau đó nghi hoặc hỏi: “Lúc ấy ông muốn ngăn cản Lan Nặc tiến vào Trường Sinh Giới, chẳng lẽ Trường Sinh Giới không tốt sao?”
“Bỏ đi, không nói chuyện này nữa. Đi giúp ta đối địch đi.” Không nói thêm gì, lão điên túm lấy Tiêu Thần, sau đó hai người thoát khỏi không gian thứ nguyên, xuất hiện lại trên bầu trời. Lão cười lớn ha ha: “Hiện giờ tốt cuộc cũng tìm được truyền nhân chính thống của Nhân Gian mà nhỏ tuổi hơn ta, hắc hắc hắc…”
Trên bầu trời, phần đông Tu Chân Giả nhìn Tiêu Thần, Thiên Ngoại Thiên và Nhân Ngoại Nhân cũng đưa mắt nhìn hắn một lát, tất cả đều khẽ gật đầu, lộ vẻ mặt tán dương.
Bị một tên tiểu lưu manh và một chú bé trắng nõn khen ngợi. Lại làm Tiêu Thần sinh ra cảm giác cực kỳ hoang đường. Nhưng lại không tiện tỏ vẻ gì cả, dù sao những người kia cũng thực sự là cao thủ phi phàm.
Tu Chân Giả già tuổi nhìn Tiêu Thần. Lại hướng lên trời nhìn Thiên Ngoại Thiên và Nhân Ngoại Nhân rồi hỏi: “Cũng chỉ có một mình hắn sao?”
“Đúng vậy, chỉ có một mình hắn. Cái chuyện cỏn con thì một tên tiểu bối thế là đủ rồi.” Thiên Ngoại Thiên không thèm quan tâm đáp lời.
Tiêu Thần có cảm giác không còn gì để nói, dường như mình thật sự là một tiểu thí hài biết nghe lời vậy, mà tiểu lưu manh cùng tiểu đồng trước mặt thì là trưởng bối đức cao vọng trọng.
“Này, ánh mắt của ngươi là ý gì đây, tiểu tử?” Lưu manh bắt chước Thiên Ngoại Thiên nghiêng đầu liếc nhìn Tiêu Thần, nói: “Tiểu thí hài, ngoan ngoãn biểu hiện đi, tương lai sẽ có chỗ tốt cho ngươi.”
“Lão lưu manh!” Tiêu Thần bất mãn thì thầm một tiếng, bay về phía trước, đối mặt với đám đông Tu Chân Giả
Lão Tu Chân Giả nói: “Hôm nay chúng ta không muốn làm khó các ngươi, không muốn đại khai sát giới ở chỗ này, trong vòng mười trận quyết đấu mà các ngươi chiếm được thượng phong, chúng ta lập tức rút đi.”
“Nói cái gì?” Thiên Ngoại Thiên thản nhiên ôm quyền rồi nói: “Cứ như lão tử sợ các ngươi hả, có gan thì chúng ta tỷ thí, lão tử không muốn gây chiến trước mà thôi. Nói thật sớm muộn gì cũng có ngày máu chảy thành sông, nhưng cũng không biết là bên nào đổ máu!” Nói đến đây, khí chất của lão đại biến, như một thanh thần kiếm bình thường lăng lệ ác liệt phát ra một cỗ khí thế bức người.
“Được, nhiều lời vô dụng, để bọn họ khai chiến đi.” Lão già Tu Chân Giả cười lạnh một tiếng, lui về sau một bước.
Tiêu Thần rất bình tĩnh đứng thẳng, một mình trước mười tên Tu Chân Giả mà nói: “Các ngươi cùng lên đi.”
Lời này vừa nói xong, chẳng những tất cả Tu Chân Giả đều phẫn nộ, mà ngay cả lưu manh Thiên Ngoại Thiên cùng tiểu thí hài Nhân Ngoại Nhân còn có lão điên Sơn Ngoại Sơn cũng đều lộ vẻ mặt kinh dị, bọn họ có thể nhìn thấu thực lực của Tiêu Thần, nhưng mà không ngờ hắn lại mạnh đến thế.
Mà Tu giả của Nhân Gian ở phía dưới lại càng ồn ào, một hai năm gần đây Tu Chân Giả áp bức tu giả của Nhân Gian đến thở không ra hơi. Phi kiếm vừa xuất, đầu của các cao thủ nhân gian đều rơi xuống đất, vậy mà hôm nay lại xuất hiện một nhân vật như vậy, dường như coi Tu Chân Giả như một đám bù nhìn. Trạng thái khí chất như thế, thật sự là đã đảo lộn cảm giác trước đây.
“Được, không hổ là truyền nhân chính thống của Nhân Gian, vốn phải được như thế. Tu Chân giả chỉ là cỏ rác, năm đó chúng ta tung hoành thiên hạ, chính là chém giết trong thiên quân vạn mã Tu Chân Giả. Cái gì mà pháp bảo phi kiếm… Những cái đó đều là đống sắt vụn. Chỉ như cái đầu b. ấy! Thằng nhãi đánh thật hăng cho ta, đừng sợ tai nạn chết người. Đánh chết đi, chúng ta sẽ tiếp nhận ngươi.”
Thiên Ngoại Thiên càng lúc càng giống lưu manh côn đồ. Không có một chút phong phạm cao thủ tiền bối, mở mồm nói ra làm cho rất nhiều Tu giả Nhân Gian đi theo phải xấu hổ. Nhưng mà mọi người đều thầm giật mình, hình như lai lịch của lão rất lớn, cũng dám nói khoác không biết xấu hổ trong đại quân Tu Chân Giả xung phong liều chết, chỉ sợ chỉ là nói khoác thôi.
“Ngươi quá cuồng vọng!” Mười tên Tu Chân Giả phẫn nộ trừng mắt với Tiêu Thần.
“Ta đánh với ngươi trước” Một người trong đó lao ra, tay dùng sức ném thanh Kim Sa.
Ngay lúc này, không gian bên trên Hoa Sơn lập tức tối tăm mù mịt, gió lớn gào rít. Sét đánh đầy trời, Kim Sa như là những ngôi sao giữa trời, trên bầu trời mờ mịt toả ánh sáng lóng lánh, rồi sau đó hoá thành từng ánh hào quang rừng rực phóng thẳng về phía Tiêu Thần.
Từ xa nhìn lại, đủ mười ngôi sao băng bay ngang bầu trời, vọt xuống mặt đất. Thanh thế cực kỳ kinh người.
Tiêu Thần cả người vẫn ở trên trời không chút kinh hãi nào, chậm rãi mà dùng sức giơ tay phải lên, hướng lên trời khẽ lắc!
“Ầm”
Một tiếng vang thật lớn, cả toà Hoa Sơn dường như bị chấn động bắt đầu chuyển động, trên bầu trời năng lượng tuôn ra như sóng biển, mấy chục ngọn “sao băng” đều tan vỡ cùng lúc trong không gian. Nát bấy ở phía chân trời.
Gió mạnh trong chốc lát đã ngừng lại, trên bầu trời lập tức khôi phục lại sự tĩnh lặng, tên Tu Chân Giả kia đưa tay đặt lên ngực, miệng phun máu tươi bay ngược ra ngoài.
Tất cả mọi người đều giật mình sửng sốt, mấy tên Tu Chân giả lập tức vọt tới bảo vệ hắn.
“Khụ..” Hắn không ngừng ho khan, bên trong dòng máu lại có xen lẫn cả mảnh vỡ của tim, lúc này một câu hắn cũng nói không nên lời, bởi vì nội tạng đã bị chấn vỡ hoàn toàn.
Các Tu Chân giả dựng tóc gáy. Người xem phía dưới lại càng lớn tiếng hô lên.
“Chỉ Thủ Phá Thiên (ngón tay phá trời)!” Lão già Tu Chân Giả trong mắt lộ ra sự kinh hãi.
Mà ngay cả lưu manh Thiên Ngoại Thiên cũng có chút kinh ngạc, trầm trồ khen ngợi: “Cái này chính là thủ đoạn của võ giả cổ xưa năm đó, Chỉ Thủ Phá Thiên, không gì không phá, không gì kháng cự được!”
“Ngươi tên hung ác này.. Ta tới giết ngươi!” Một nữ Tu Chân Giả giận dữ, dường như có quan hệ không tồi với người chết kia, cầm lấy phi kiếm vọt tới. Mười ba thanh phi kiếm như những tấm lụa thường, trên bầu trời đan vào nhau thành võng kiếm, từng ánh kiếm loé lên chói mắt.
Thanh thế cực kỳ kinh người. Sát khí đầy trời xung quanh võng kiếm. Từng đạo tia chớp cực lớn, làm cả bầu trời như vỡ vụn. Có thể tưởng tượng được kiếm trận cường đại cùng đáng sợ đến mức nào. Kiếm khí tung hoành kích động cùng vô số tia chớp hoà lẫn, như thể có vô số thần quang xen kẽ nhau trong thiên địa, muốn làm Tiêu Thần nát bấy người.
Kiếm trận che kín cả người Tiêu Thần, sát khí lượn lờ đến tận đỉnh Hoa Sơn gần đấy, làm cho mọi người bên dưới xem cuộc chiến như rớt vào hầm băng, lưng đều bốc lên khí lạnh.
Nhưng mà kết quả lại ngoài dự liệu của mọi người, Tiêu Thần như là một Ma thần, tung hoành trong kiếm quang của kiếm trận như ra vào chỗ không người. Hai tay tuỳ ý chém, làm những kiếm quang trùng kích kia đánh cho nát bấy, những lôi điện lại càng khó tiếp cận được thân thể hắn.
"Răng rắc "
Giữa ánh mắt không thể tượng tưởng được của mọi người, Tiêu Thần bắt được một thanh phi kiếm trong kiếm trận, lập tức nắm lấý bóp làm nát bấy, cứ như thứ đó căn bản không phải là một pháp bảo tu chân, mà chỉ là một thứ đồ sứ tinh xảo thông thường.
Bị đả kích nhất chính là phần đông nhóm Tu giả đứng ở Hoa Sơn. Không ít võ lâm cao thủ đã không thể đánh lại dưới phi kiếm, rất nhiều nhân vật võ lâm đều bị phi kiếm chém tới rơi đầu. Tận mắt chứng kiến đối với bọn họ là đả kích quá lớn, phi kiếm chém sắt như bùn trong truyền thuyết như thế… lại đơn giản bị người ta bẻ vụn, rung chuyển cả tâm bọn họ.
Tiêu Thần như nhàn nhã dạo chơi trong kiếm trận, làm lòng người chấn động khi tiếng nứt vỡ không ngừng phát ra. Mười ba thanh phi kiếm toàn bộ bị bẻ gẫy trong tay không của hắn, kiếm khí sáng chói chỉ trong chốc lát đã mờ đi, kiếm trận hoàn toàn bị huỷ.
“Ta muốn ngươi chết!” Nữ Tu Chân giả hét to, trong nháy mắt kiếm trận bị huỷ, nàng ta lập tức đánh tới Tiêu Thần, trong miệng phun ra một tia máu, đó là tinh khí toàn thân ngưng tụ thành huyết kiếm.
Tiêu Thần hừ lạnh một tiếng, không chút thương hoa tiếc ngọc, tay trái vung ra, lập tức làm vỡ nát huyết kiếm. Sau đó thân thể như một ảo ảnh xông đến bên cạnh nữ Tu Chân Giả, tay phải hắn nhẹ nhàng vẽ qua cổ, một cái đầu xinh đẹp bay xéo xuống, máu tươi phun thẳng lên trời, thi thể không đầu từ trên trời rớt xuống.
Xuất thủ vô tình! Tiêu Thần cực kỳ bình tĩnh, liên tục đánh chết hai Tu Chân Giả, trấn tĩnh đứng thẳng trên bầu trời.
Lão Tu Chân giả phía sau trong mắt loé sáng, mà Thiên Ngoại Thiên cùng Nhân Ngoại Nhân cũng nhìn nhau, Nhân ngoại nhân trắng nõn nhỏ giọng nói thầm: “Chẳng lẽ thật sự là cánh tay đó?”
“Ý ngươi là… Chỉ Thủ thật sự?!”
Ba Tu Chân giả liên tiếp lao đến, vây quanh Tiêu Thần.
“Ngươi quả là tâm địa hung ác!”
Đối với loại lời nói này, Tiêu Thần chẳm thèm nói thêm gì.
Nhưng mà, hắn không nói không có nghĩa là người khác sẽ không nói, Tu giả phía dưới đã không ít người hét lên.
“Lúc các ngươi dùng phi kiếm chém giết người võ lâm có từng nghĩ như vậy không?”
“Liên quan đến bản thân mới có ý nghĩ như vậy sao?”
Ba tên Tu Chân giả trên trời tuy bao vây Tiêu Thần, nhưng mà không ai tiến lên, từng người lôi pháp bảo của mình ra. Một người cầm đại kỳ trong tay bắt đầu phe phẩy, chấn động tạo ra một luồng ma khí. Tên còn lại hất tay ném ra một mạng lưới lớn, bao phủ lấy Tiêu Thần. Kẻ thứ ba lập tức tế ra một mặt trống lớn, bắt đầu nên thùng thùng. Thứ phát ra khôg phải là sóng âm, mà là từng đạo lôi điện màu tím.
Lưới khổng lồ cuồn cuộn ma khí, vô biên vô hạn, lôi điện màu tím cuồng bạo vây khốn Tiêu Thần vào bên trong hư không. Đối với người khác thì chính là đường chết, nhưng mà đối với Tiêu Thần lại vô cùng bình thản, mở miệng hỏi: “Cái này thì làm được gì đây? Cho rằng có thể giết được ta chắc?”
Hắn cất bước trong hư không, từng bước tiến về phía trước, tay phải chém ra tuỳ ý, ma khí bị đánh tan. Lôi điện màu tím bị đánh tan, lưới khổng lồ bị nát bấy!
"Sát!"
Ba Tu Chân giả rống to, tung phi kiếm ra, liều mạng chống đỡ.
Tiêu Thần đối xử với địch nhân chưa bao giờ nương tay, trong tử chiến nhân từ là hành vi ngu xuẩn nhất, hắn hờ hững vọt tới. Một quyền tung ra, phi kiếm vỡ nát, đồng thời làm nát bấy cái đầu của một tên Tu Chân giả, tốc độ quá nhanh, căn bản không ai kịp tránh nổi.
Tốc độ của Bát Tướng vượt qua tốc độ phi kiếm của Tu Chân Giả!
Tiêu Thần quay người lại, chưởng đao quét ngang, máu phun tung tóe. Bàn tay phóng ra hào quang hơn mười trượng lập tức chém ngang lưng Tu Chân Giả thứ hai. Dòng máu phun ra nhuộm đỏ cả bầu trời.
Tên Tu Chân Giả thứ ba vừa định chạy trốn, Tiêu Thần đã dùng thân pháp cực nhanh vọt tới. Tay trái xuất quyền, ánh sáng cực đại hóa thành một nắm đấm bằng cối xay, hung mãnh tung đến.
"Phụt "
Tên Tu Chân Giả sau lưng toàn bộ bị đập nát, cả người thành cục thịt băm.
Đây là chuyện chỉ xảy ra trong chốc lát, ba Tu Chân đã chết thảm
“Chẳng lẽ quả thực hắn lại xuất ra Võ Chiến Kỹ cổ xưa?” Lưu manh Thiên Ngoại Thiên lộ ra vẻ mặt đứng đắn hiếm có, nhìn chằm chằm bàn tay từ những chùm sáng bạc đang dần biến mất của Tiêu Thần.
Nhân Ngoại Nhân cũng lộ ra vẻ mặt nghi hoặc, nói: “Rất giống!”
Trong mười tên Tu Chân Giả quyết đấu chỉ còn lại năm người. Trong đó ba người định cùng lúc xông lên. Nhưng lập tức bị hai người còn lại ngăn cản, hai người kia lắc đầu nói: “Các ngươi không phải là đối thủ của hắn. Chúng ta đi.” Tiêu Thần bình tĩnh nhìn bọn họ, hai người này thoạt nhìn chỉ gần ba mươi tuổi, nhưng mà hắn cảm thấy số tuổi thật có vẻ lớn hơn so với vẻ ngoài, hiển nhiên đã bước vào cảnh giới Nguyên Anh, cũng có thể đối ứng cảnh giới Bán Thần với hắn.
“Làm người phải lưu lại một đường lui, ngươi ra tay vô tình như thế, không sợ bị trời phạt sao?”
Hai người lạnh lùng nhìn Tiêu Thần
“Trời cao sẽ trừng phạt ta sao?” Tiêu Thần nhìn lên trời, vô cùng hờ hững, nói: “Nếu như vì thế mà trừng phạt thì cứ đến đây đi.”
“Chúng ta thay trời trừng phạt!”
Hai người nói đến đây, đồng loạt phóng ra Bảo Bình, ánh sáng lập loè nhắm đến Tiêu Thần.
Ngàn vạn ánh hào quang nở rộ ra, đỉnh Hoa Sơn bao phủ bởi đủ loại màu sắc. Từ xa nhìn lại tựa như tiên cảnh.
“Cẩn thận!” Lão điên Sơn Ngoại Sơn hô lớn với Tiêu Thần.
Một lực hút lớn xé rách không gian hút lấy Tiêu Thần, hút về phía Bảo Bình. Bảo Bình dần phóng đại, muốn nuốt chửng Tiêu Thần.
Tất cả là chuyện xảy ra trong chốc lát, Tiêu Thần bị lực hút đưa đến tận miệng bình, chỉ trong chốc lát là sẽ bị hút vào.
“Thu ngươi vào trong bình để Hoá huyết, ba canh giờ là đủ khiến ngươi hồn phi phách tán, hoá thành một vũng máu.”
Hai tên Tu Chân giả cười lạnh.
Nhưng ngay lúc Tiêu Thần tới gần miệng bình, bàn tay trong chốc lát trở nên trắng nõn như ngọc, sau đó dùng sức chém về phía trước.
“Loảng xoảng” một tiếng, sau đó rắc rắc, Bảo Bình cực lớn đã bị nứt vỡ!
Khắp trời là sóng năng lượng cuồn cuộn, hai gã cảnh giới Nguyên Anh, cũng là Tu Chân giả cảnh giới Bán Thần bị oanh kích trọng thương ngay tại chỗ. Bọn họ bị năng lượng trong Bảo Bình cắn trả, miêng phun máu tươi không ngừng.
“Bảo Bình đã bị đánh nát rồi, làm sao đây? Đây chính là pháp bảo sư tôn tự tay tế luyện ra đấy!” Ba Tu Chân Giả đứng sau quá sợ hãi.
Tiêu Thần như một sát thần vô tình, ngay thời khắc này vô tình lạnh lùng, không nói thêm câu nào, trực tiếp đưa tay chém chết.
Như một đạo tinh quang loé qua, hắn một chưởng bổ xuống người một tên Tu Chân Giả từ đỉnh đầu đến hai chân chia ra thành hai nửa, máu phun tung toé. Hắn xông đến hai nửa tàn thi, làm ngay cả Nguyên Anh cũng không kịp chạy đã bị chẻ nát bấy.
Tốc độ nhanh không thể tưởng tượng nổi, mọi người dường như chứng kiến Tiêu Thần đi xuyên qua thân thể Tu Chân Giả, tất cả mọi người hoảng sợ kêu lên.
Một tên Tu Chân giả khác mặc dù cũng bị trọng thương, nhưng lại rõ ràng mạnh hơn nên khống chế phi kiếm như một đạo quang ảnh định chạy đi.
Nhưng tốc độ của Tiêu Thần không cách nào lường được, Bát Tướng cực nhanh như xuyên giữa không gian, lập tức ngăn trước người hắn. Tay phải chém ra, loé ra ánh sáng yêu dị, ai cũng có thể nhìn ra, bàn tay hắn có vẻ cực kỳ đáng sợ!
Bàn tay trắng nõn như ngọc lập tức làm vỡ phi kiếm, rồi sau đó tiếp tục chém tới chặt vát đầu cùng nửa thân người Tu Chân giả, máu tươi phun thẳng lên trời.
Một tên Nguyên Anh to cỡ bàn tay hét lên chói tai phóng lên trời, định chạy trốn. Nhưng mà Tiêu Thần sao để hắn có cơ hội, tay phải đưa ra, một cỗ lực hút khổng lồ kéo Nguyên Anh bay ngược trở lại.
"Phụt "
Nguyên Anh màu trắng đã nổ tung trong tay Tiêu Thần.
Hai tên Tu Chân Giả bậc Nguyên Anh Nhất Trọng Thiên cứ thế bị đánh chết!
Còn lại ba tên Tu Chân giả sắc mặt xám ngoét, căn bản không dám tiến lên. Bọn họ còn chưa đạt tới cảnh giới Nguyên Anh, đi lên cái chết còn đến nhanh hơn.
Phía sau, lão già Tu Chân Giả quát: “Các ngươi mau quay về, không nên tỷ thí. Cái đó là Võ Chiến Kỹ, là võ học thuần khiết vốn đã từng biến mất…”
Thiên Ngoại Thiên dáng vẻ lưu manh mặt không biển đổi, hai mặt nhìn nhau với Nhân Ngoại Nhân.
“Hắn thật sự trở lại loại Võ Chiến Kỹ cổ xưa, hình như đó là Thượng Thương Chi Thủ trong truyền thuyết!”
“Không sai, chính là hậu thế của Thượng Thương Chi Thủ lại xuất hiện. Ngay cả thần khí cũng không đỡ được Huỷ Diệt Chi Thủ. Võ Chiến Kỹ cổ chẳng lẽ còn có ngày tái hiện thế gian sao?”
Phía dưới, đám người đã sớm sôi trào, gọn gàng chém chết Tu Chân Giả như thế làm quần hùng phấn chấn, hoan hô như sấm động.
“Tiêu Thần…” Ngay lúc đó Trần Phong lo lắng hô to về phía Tiêu Thần, trên mặt tràn đầy vẻ kinh ngạc cùng sợ hãi, chỉ vào một tên Tu Chân Giả mà nói: “Vòng ngọc trên tay người kia là của Nhược Thuỷ, là vòng năm đó tặng cho Nhược Thuỷ!”