Trường Sinh Giới

Chương 230: Chương 230: Toạ Tỉnh Quan Thiên






Gần hai năm nay, tu vi của Tiêu Thần tiến triển rất nhanh. Lĩnh vực tinh thần đã đạt tới cảnh giới Ngũ trọng thiên, nhưng lực lượng cơ thể vẫn đình trệ tại Tam trọng thiên.

Bởi vì hấp nạp tinh hoa của đại địa huyết mạch làm cho tu vi tăng quá nhanh do đó đình trệ lại. Nhưng Ngưu Nhân lại chẳng có chút ảnh hưởng nào. Các lão nhân tại Tịnh Thổ nghiên cứu thân thể Tiêu Thần thì phát hiện ra nguyên nhân là do ngày trước thọ nguyên của hắn giảm mạnh nên lực lượng cơ thể không cường đại bằng lĩnh vực tinh thần.

Tiêu Thần đã tu luyện thành bảo thể nhưng vì vậy mà suýt nữa bại vong,cũng may là đã ổn định lại.

Các lão nhân cùng với Tiêu Thần cũng không có quá mức lo lắng, bởi vì trong huyệt đạo đã Thần hóa của Tiêu Thần ẩn tàng một nguồn tinh nguyên rất lớn. Một khi có thể sử dụng thì lực lượng cơ thể sẽ vượt xa lĩnh vực tinh thần.

Hôm nay, hắn liên tiếp phá ba điểm nghẽn trên huyệt đạo, lực lượng cơ thể lẫn tinh thần lĩnh vực đều tiến vào cảnh giới Lục trọng thiên. Thọ nguyên khôi phục, thể chất được cải thiện, đây xác thực là một lần lột xác.

Bằng mắt thường cũng có thể thấy được tốc độ biến hoá không ngừng của cơ thể hắn.

Những cơ quan bị lão hoá lại hiện ra sức sống, nhìn kỹ có thể thấy được lục phủ ngũ tạng như được tái sinh, loé ra trận trận quang huy, như pha lê điêu khắc mà thành. Bộ xương như kim cương, xương cốt dần ngưng tụ, mật độ càng ngày càng dày đặc. Da dẻ thì ngày càng bằng phẳng, cuối cùng mềm mại như da em bé, rất chi là bóng loáng.

Thể chất cấp bách đề cao, không chỉ có khôi phục đơn giản như vậy mà là xảy ra sự biến hoá siêu việt hơn hẳn so với dĩ vãng, bảo thể lại được cải tạo thêm lần nữa.

Đây đích thực là một lần lột xác toàn thân.

Mái tóc dài màu đen như thác nước xõa ra, mặc dù ngày nào hắn cũng ăn Hắc Chi Ma của Thanh Thanh nên mái tóc đã chuyển sang màu đen nhưng lại thiếu đi một phần trơn bóng và sức sống, hôm nay lại thay đổi không giống như trước.

Tiêu Thần cảm nhận được mỗi thớ thịt đều ẩn chứa lực lượng cường đại, có cảm giác chỉ một cái phất tay đủ để hủy thiên diệt địa.

“Tu hành cũng là tu tâm, xem ra ta thật sự muốn đi khắp thiên hạ”

Lúc này đây, Tiêu Thần đã hiểu ra, hắn cảm nhận được rất nhiều, chỉ một chữ “Đạo” nhưng lại chứa rất nhiều huyền ảo, “Đạo lộ” lại càng dài, càng cao thâm, huyền bí.

Trang Chu, người có sức mạnh tinh thần đạt gần tới cấp bậc Tổ Thần, đã cho Tiêu Thần một bài học tốt nhất.

Khi Tiêu Thần từ Huyền Cảnh tỉnh lại thì hắn phát hiện các tu giả lúc trước đang kịch chiến trên bầu trời tất cả đều biến mất không thấy. Mấy vạn người đã rút lui chỉ còn mỗi mình hắn với thảo nguyên hoang vắng.

Thiên cung Hữu Sào đã hoàn toàn vỡ nát mà rơi xuống, trên không chỉ còn lại một mảnh đổ nát, dị bảo thì bị các cường giả lấy đi. Có một việc khiến người ta tiếc nuối chính là Tà vương Trương Tam Phong trong truyền thuyết lại không xuất thủ.

Nhìn lên bầu trời hư vô, Tiêu Thần yên lặng trầm tư. Đừng nói so sánh với Khổng Tuyên, ngay cả so với Đọa Lạc Thiên sứ, Nhai Tí, Toan Nghê thì Tiêu Thần cũng kém hơn không biết bao nhiêu lần. Với Đại cảnh giới Cửu trọng thiên, nếu bọn họ đạt tới cảnh giới Trường Sinh thì ít nhất cũng phải kém hơn mười mấy trọng thiên, thậm chí là mấy chục trọng thiên.

Nhưng mà hắn cũng không tức giận, tất cả cao thủ đều phải qua một quá trình khổ tu mới có được sức mạnh, đều từ một người nhỏ bé mà phát triển đi lên.

Không có gì lưu luyến, Tiêu Thần triển khai Bất Tử Thiên Dực hướng về phía đế quốc Đại Thương bay đi.

Nam Hoang Thiên Đế thành ngày hôm nay có vẻ vắng lặng, đã có rất nhiều thanh niên đã tiến vào Trung thổ. Hai năm qua, các nhân vật chỉ tồn tại trong truyền thuyết không ngừng xuất hiện làm cho vô số thanh niên hướng đến. Nói là theo đuổi giấc mộng thì có vẻ hơi ngây thơ, nói là nghe theo lí tưởng thì lại lộ vẻ cuồng đại. Nhưng thật sự là đã có không ít người đã tiến về phía bắc trong hai năm qua.

Ba năm qua, chưởng môn Bất Tử Môn vẫn tọa trấn Thiên Đế thành. Trong một đêm ba năm về trước, lão đã chém một kiếm giải vây cho Tiêu Thần. Hai năm trước, lão lại một lần nữa xuất kiếm, lần này người được cứu là Yến Khuynh Thành. Một kiếm xuất ra, chém đứt ấn kí của Toái Ma Chủng thần trong người Yến Khuynh Thành, lấy kiếm khí mạnh mẽ giúp nàng độ qua cửa ải khó khăn.

“Sư huynh, cám ơn ngươi!” Sư phụ của Yến Khuynh Thành là Liễu Thanh Phong run giọng nói với chưởng môn Bất Tử Giáo.

“Ta không sao, ta cũng đang muốn đột phá nên giúp Khuynh Thành một lần” Bất Tử chưởng giáo thần sắc lạnh nhạt, rất khó nhìn ra là lão lại có tuyệt thế kiếm quang, rốt cục lão nhân này đã đạt đến cảnh giới nào thì chẳng ai biết.

Liễu Thanh Phong có chút thất thần, sư huynh của mình lại gián tiếp tu luyện đại pháp Toái Ma Chủng thần nên mới trừ bỏ được chủng thần trong người Yến Khuynh Thành. Nếu như lão đột phá thì sẽ đạt tới cảnh giới nào, có lẽ sẽ là Tà Vương thứ hai.

Nhưng đại pháp Toái Ma Chủng thần của lão dù kế thừa Toái Ma Chủng thần Đại pháp thì cũng đã rất khác với Ma công nguyên bản. Lão tự lấy thân mình làm đỉnh, lấy trái tim làm lô, không cần đến đỉnh lô bên ngoài giống như đại pháp Thần Căn Tái Chủng khiến cho pháp môn của Toái Ma Chủng thần đại pháp tiến thêm một bước.

Trong quá khứ thì chỉ có hai người tu luyện loại ma công này, một người là Ma giáo Giáo Tổ, người còn lại là Bất Tử Tà vương. Vì luôn cố gắng để cường đại hơn thì bọn họ chọn con đường tu luyện vừa đáng sợ vừa gian nan hơn cả Toái Ma Chủng thần đại pháp này.

Bất Tử Chưởng giáo thân ảnh nhìn có vẻ mông lung, ngửa mặt lên trời nói: “Khuynh Thành tựa hồ đã chọn pháp quyết Thần Căn Tái chủng trước khi đi Trung Thổ.”

“Nha đầu này thật sự là không biết trời cao đất rộng!” Liễu Thanh Phong tức giận mắng.

Bế Nguyệt Tu Hoa điện, tiếng địch sâu kín lại lần nữa vang lên, một lão phụ nhân mang thần sắc bi thương buông ngọc địch: “Thanh Long Vương bị trọng thương đã hồi phục rời đi rồi, mà mộ của tôn nhi ta …”

Hải gia, Hải Vân Tuyết đã tiến vào trung thổ. Hải Vân Thiên thiên phú cũng rất cao, nhưng từ khi bị tẩu hỏa nhập ma vào ba năm trước, đành phải tiến vào con đường tu luyện Liên Hoa Bảo Điển Ma Thiên, đã bế quan được ba năm.

Ngay hôm nay, tại nơi hắn tu luyện lại xuất hiện đóa đóa đại nhật kim quỳ, theo một tiếng nổ vang, bụi bay mù mịt, đầy trời đều là hoa ảnh, Hải Vân Thiên đã xuất quan.

Gia Cát Bàn Tử ( mập mạp) mặc dù có rất nhiều ý tưởng kinh doanh, nhưng lại không phải gia tộc trực hệ nên phải đi đến Trung Thổ.

Tên nhị thế tổ Hoắc Phu Mạn của gia tộc Lý Căn nhìn bọn người cùng lứa ra đi, trong lòng cũng cảm thấy khó chịu, trong tâm đã có ý làm ra một phen đại sự.

Về phần Độc Cô Kiếm Ma, Vũ Văn Phong, Tề Lạp Áo, thì đã ở Trung Thổ từ sớm. Mà trước bọn họ lại còn có một Triệu Trọng Dương, Nam Hoang thanh niên cao thủ duy nhất chưa từng giao chiến cùng Tiêu Thần.

Nhà Thương đóng Quốc đô ở Ân là một trong năm đại quốc gia, nằm về phía tây nam Trung Thổ, rộng hơn ức vạn ( trăm triệu) dặm vuông, rộng lớn khôn cùng.

Một tháng sau, Tiêu Thần đi tới đô thành Ân Thương vô cùng phồn hoa. Trên con đường tu luyện tại hồng trần, Tiêu Thần lĩnh hội thâm sâu, tâm cảnh đã rất khác với quá khứ.

Đạt tới Thức Tàng cảnh giới, không chỉ có đại thần thông hiện lên, tiểu pháp thuật của Chư Bàn cũng lộ ra. Thay đổi tướng mạo là một trong những tiểu pháp thuật mà Tiêu Thần luyện được trong bảo thể, nhưng chỉ là di động huyết nhục mà thôi, chưa thấm vào đâu cả.

Không lo lắng bị Hổ gia phát hiện, Tiêu Thần đã ở lại Ân đô đã nửa tháng. Hôm nay, hắn đi tới Vọng Nguyệt lâu, nơi này vô cùng nổi tiếng. Truyền thuyết nói rằng tuyệt thế kiếm tiên Lý Bạch từng ở đây say rượu rồi viết một trăm bài thơ, làm nơi này không chỉ là đất thánh để các tài tử văn nhân lui tới mà còn là cõi thiêng cho các tu giả tụ hội.

Ngày thường, quốc đô Đại Thương quốc có không ít đệ tử cao môn đại phiệt ( thế lớn) thường xuyên tụ tập tại chỗ này, mà những tu giả đi ngang qua cũng không ít.

Vọng Nguyệt Lâu chín tầng là một trong những kiến trúc cao nhất tại đây, ngày nào cũng có khách quý ghé thăm.

Vài tên đệ tử đang ở lầu chín bàn luận: “Nghe nói Tôn giả Thông Thiên đoạt được một kiện chí bảo của Tổ Thần, còn kiện Thạch Chủy thì ai đoạt được?”

“Nghe nói là Võ Thánh lấy được”

“Cũng chưa chắc, Chân Chủ An Lạp ( giáo chủ Allah) cùng với chủ nhân của Thất Bảo Diệu thụ ai mà không có võ công lay trời chuyển đất. Mặc dù Võ Thánh có hồn lực nghịch thiên nhưng cũng chưa chắc đã chống lại được hai người liên thủ”

“Cuối cùng thì trong ba người cũng phải có một người đoạt được. Bị Võ Thánh đoạt được thì có gì ngạc nhiên. Phải biết rằng năm đó Võ Thánh tung hoành ngang dọc, đứng đầu vô địch thiên hạ. Lấy đầu địch trong trăm vạn đại quân như lấy đồ trong túi, không sợ nhất chính là quần chiến”.

“Những người đó cách chúng ta rất xa xôi, hay là nói về các thanh niên cao thủ gần đây có nhân vật nào xuất sắc”

“Trung thổ đại địa, địa linh nhân kiệt, các cao thủ mới xuất thế gần đây phần lớn đều ở ngũ đại bá chủ quốc nội, được chỉ dạy đủ điều. Thanh niên chúng ta tùy tiện lấy ra một vị cao thủ cũng có thể quét ngang Nam Hoang, Tây Cương, Mạc Bắc”

“Hừ”

Một tiếng hừ lạnh truyền đến, một người thanh niên thần sắc lạnh lùng đang ngồi tựa vào cửa sổ, rất bất mãn với lời của mấy người thanh niên, hắn lạnh lùng nói: “Một bọn ăn chơi trác táng cũng dám bàn luận thanh niên cao thủ?”

Mấy tên thanh niên cao thủ xuất thân từ các đại gia tộc cũng xem như không, chỉ lạnh lùng liếc mắt, nhìn hắn, tiếp tục nói chuyện mà không để ý.

“Cũng không thể nói như vậy được, Trung Thổ cũng có không ít mỹ nhân a, ha ha”

“Nói rất đúng, Nam Hoang có song châu đại danh đỉnh đỉnh, tú lệ vô song, đáng tiếc một người đã gả vào Hổ gia, đàn hổ này không dễ trêu chọc”

“Sợ cái gì, dù sao cũng là góa phụ, nói không chừng sẽ tái giá đây. Ha ha …. Được rồi, nghe nói Yến Khuynh Thành cũng tiến vào Trung Thổ rồi, không chừng đã đến Ân đô rồi cũng nên.”

“Ừ, Mạc Bắc cùng Tây Cương cũng có mỹ nữ mà, phỏng chừng đang ở trong Vọng Nguyệt Lâu này a”

Vài tên thanh niên phá lên cười, không ngừng nhìn về phía phía mấy đôi mắ đang soi mói.

“Mạc Bắc Cô Lang lãnh giáo!” Thanh niên ngồi cạnh cửa sổ tức giận nhìn mấy tên kia, tay khẽ vung lên, một đạo đao khí phá không bay đi, chém về phía mấy tên đệ tử Ân đô.

“Hạt gạo mà cũng biết phát sáng à” Trong khi nói chuyện, một gã thế gia đệ tử nhẹ nhàng vung tay lên, Minh Hỏa thiêu đốt, linh thuật đáng sợ trong phút chốc đem thanh niên kia vây quanh, hắc sắc hỏa diễm bùng lên dữ dội.

Gần như trong nháy mắt, nam tử tên là Cô Lang đã biến mất, ngay cả một ít huyết nhục cũng bị Minh Hỏa luyện hóa sạch sẽ.

Chưởng quỹ Vọng Nguyệt Lâu tựa hồ đã biết thân phận của mấy tên này nên không dám hỏi han gì, cuối cùng cũng chỉ sai hai tên tiểu nhị lặng lẽ dọn dẹp sạch sẽ tro bụi.

“Hừ, đừng trách ta, là hắn ra tay trước” Tên linh sĩ sắc mặt không đổi, tiếp tục cùng đám bạn cười đùa.

“Ân Phong, Minh Hỏa của ngươi lại có tiến bộ rồi, bây giờ chắc là đã đạt tới Thức Tàng cảnh giới Ngũ trọng thiên rồi chứ? Ha ha, với thân thủ như vậy thì thừa sức quét ngang Nam Hoang, Tây Cương thanh niên cao thủ. Hết lần này tới lần khác, bọn man di cứ như ếch ngồi đáy giếng, tưởng rằng mình là nhân vật số một số hai ở mấy tiểu khu vực mà nghĩ thiên hạ muốn đi đâu thì đi, thật là buồn cười quá mức.”

Người này vừa nói xong, nhất thời làm cho người tại đây biến sắc, trong đó cũng có Nam Hoang cao thủ là Yến Khuynh Thành và Tề Lạp Áo cùng nhau đến Ân đô.

“Bọn họ thật quá cuồng vọng rồi!” Mặc dù Yến Khuynh Thành là nữ tử nhưng cũng tức giận không thôi.

Nam nhân áo lam là Tề Lạp Áo lắc đầu nói: “Mấy người này thật sự mạnh, không nên để ý đến bọn họ”

Mà ở trong một gian phòng khác, Nam Hoang cao thủ Vũ Văn Phong điên cuồng như dã thú đã tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, con ngươi bắn ra lưỡng đạo quang mang đáng sợ.

“Ta có cảm giác như có người đang nguyền rủa chúng ta.” Một trong các thế gia đệ tử liếc sang phòng bao của Vũ Văn Phong lẩm bẩm: “Chớ để giống tên lúc nãy, tại địa phương của các ngươi xưng hùng xưng bá thì được. Nhưng khi tới Trung Thổ thì kiêu ngạo cùng vinh dự sẽ bị giày xéo cho không còn manh giáp.”

Vũ Văn Phong đẩy cái bàn đi ra, nói với mấy người kia: “Hảo, Nam Hoang Vũ Văn Phong thử xem cân lượng của các người.”

Nhưng nay lúc đó, một người phái tên tiểu nhị đưa đến cho Vũ Văn Phong một phong thư, trên đó viết một câu: qua nhất tự.

“Hừ, chút nữa tái chiến.” Vũ Văn Phong phất tay áo bỏ đi.

“Ha hả, không tiễn, đó là có người cứu ngươi khỏi phải chết dưới tay chúng ta.” Một tên thế gia đệ tử không chút lưu tình tiếp tục đả kích: “Nam Hoang có cao thủ sao? Đến bây giờ chưa nghe nói qua.”

“Không, có một người”

“Ồ, Nam Hoang thanh niên có cao thủ khi nào?” Tên thế gia đệ tử cười lên.

Người bên cạnh giải thích nói: “Đúng, có một người, nhưng quá nửa là đã chết”

“Có một người tên là Tiêu Thần, hơn người cũng chỉ chút thôi. Hắn dường như là một đoản mệnh quỷ, không chừng đã chết ba năm trước rồi.”

“A, ta nhớ rồi, cái đêm huyết tinh tại Thiên Đế Thành ba năm trước hả. Người này cũng được coi như một nhân vật, nếu như còn sống có lẽ có thể cùng cao thủ Ân đô chúng ta đánh một trận. Trừ người đó ra thì không có một ai, thật đáng buồn, đường đường là Nam Hoang Thiên Đế Thành …”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.