Trường Sinh Giới

Chương 323: Chương 323: Trường minh bất diệt




Chữ "Ông" vừa xuất, hơn trăm cao thủ tất cả bị diệt sát, khiến cho toàn bộ thiên hạ khiếp sợ, cường giả bốn phương tụ tập lại đây.

Hổ gia càng điều động nhiều cao thủ hơn, vây khốn Cổ thôn. Hải Vân Tuyết đã nổi điên thực sự, Tiêu Thần giết Hải Phiên Vân ngay trước mặt nàng, chẳng khác nào chà đạp lên nhân cách và tôn nghiêm của nàng cùng Hổ gia.

Thế nhưng Tiêu Thần tĩnh tọa trên Hoàng Nê Thai, khổ tu Huyền công, mặc cho mưa gió vẫn không hề nhúc nhích. Dường như đã hóa thành đá, không hề chú ý tới bất cứ thứ gì bên ngoài.

Lần đầu sử dụng Bản Nguyên Bát Âm, qua một trận chiến là lúc Tiêu Thần tĩnh tâm lĩnh ngộ. Chữ "Ông" nhập vào trong trí não, dung hợp với linh hồn hắn càng khiến cho hắn hiểu thêm nhiều đạo lý.

Tuyết rơi càng lúc càng dày, tràn ngập trong thiên địa như những hạt châu. Những bông tuyết bay bay như lông ngỗng đầy trời lại một lần nữa bao phủ Tiêu Thần. Cổ âm từ Hoàng Nê Thai lại vang vọng, Bát Âm luân phiên nhau, có khi thì giục giã như hành khúc, có khi thì lại nhẹ nhàng như tổ khúc, luôn luôn thay đổi, khó để tập trung suy xét.

Tiêu Thần cùng Hoàng Nê Thai bị vùi lấp hoàn toàn dưới bão tuyết, chỉ có thể nhìn thấy một hình dáng mơ hồ xếp bằng trên đài.

Hải Vân Tuyết tức giận cực độ, mày liễu dựng ngược, mắt phượng trợn lên, dung nhan tuyệt mĩ tràn đầy sát khí. Thế nhưng lại chẳng có cách nào làm gì được Tiêu Thần, chỉ trơ mắt nhìn đại cừu gia lẳng lặng tu luyện.

Phương Thiên Khải, Phong Vương Vấn Đỉnh tại Thái Sơn, vốn là một trong Thập Kiệt trẻ tuổi mạnh nhất của Tu Chân Giới, thời điểm này thì uy danh hiển hách, danh trấn thiên hạ, sau khi biết tin em trai tử vong thì hắn suất lĩnh rất nhiều cao thủ đuổi tới

Diệp Thiên cũng là một trong Thập Kiệt, em gái hắn cũng bị Tiêu Thần giết chết, vì vậy cũng dẫn theo rất nhiều cao thủ tới đây.

Ba ngày qua, cao thủ bốn phương đều nghe tin rồi kéo tới.

Nghe nói cao thủ danh chấn thiên hạ là Triệu Trọng Dương, Tuyết Vũ, Mộng Tập Nghiệt, Thương Hải cũng đi tới bên ngoài hồng hoang cổ thôn, có điều là không ai biết bọn họ ẩn thân ở nơi nào. Đã có thể Phong Vương Vấn Đỉnh tại một phương thì tất nhiên sẽ là những người kiệt xuất nhất. Họ đều muốn nhìn thấy cảnh Tiêu Thần làm thế nào mà trong nháy mắt giết cả trăm người.

Tất nhiên là cũng có nhân vật thuộc lớp già đến. Thái Dương giáo, Xiển giáo, Tiệt giáo, các thế lực lớn xuất ra cao thủ thì không cần phải nói, đều là những người bất phàm.

Có điều ba ngày qua Tiêu Thần chẳng hề quan tâm, như biến thành gốc cây khô, chìm vào tĩnh mịch, đối với cường địch bên ngoài hắn vẫn không hề cựa quậy. Nội tâm của hắn hoàn toàn yên lặng, Thiên Bi huyền pháp hiện lên trong tim, Bản nguyên Bát âm vang rền trong tai, lỗ chân lông quanh người tràn ra những tia tinh khí, chậm rãi chảy dọc theo cơ thể. Hắn hòa dần với thế giới bên ngoài, dung hợp vào tự nhiên.

Đây chính là Thiên Nhân Hợp Nhất, trong thời khắc này từ từ hiện ra.

Bên ngoài có tu giả nhạy cảm phát hiện được trạng thái của hắn, lập tức báo cho bọn người Phương Thiên Khải, Diệp Thiên khiến bọn chúng tức giận vô cùng. Người khác thì đứng ngoài gió tuyết, hắn thì không coi ai ra gì mà tiếp tục tu luyện, thật là vừa tức vừa hận.

Ngày thứ tư, rốt cuộc thì Tiêu Thần đã tỉnh lại, băng tuyết bên ngoài cơ thể vỡ vụn ra, rơi xuống dưới.

Lúc này, bão tuyết đã ngừng, ánh nắng ban mai chiếu xuống một vùng trắng sáng ánh lên như một thế giới bằng ngọc.

Thấy trong rừng bên ngoài thôn thấp thoáng bóng người, có rất nhiều cao thủ, Tiêu Thần vươn vai đứng dậy. Sau khi thấy Hải Vân Tuyết, Phương Thiên Khải Diệp Thiên những người muốn giết hắn thì hắn cười phá lên. Thanh âm vạch phá trời cao, chấn động tuyết đọng trên cành cây rơi xuống lộp độp.

"Tiêu Thần ra đây chiến một trận." Phương Thiên Khải hét lớn, mặc dù xung quanh người hắn có tiên khí lưu chuyển nhưng cũng khó che giấu được sát khí đang phóng lên trời.

Diệp Thiên thì đã sớm mặc tử kim tiên giáp, đứng thẳng giữa trời. Lơ lửng trước mặt hắn là một cái Hoàng Kim Chung (chuông vàng) chiếu rọi cả một góc trời, mà ngay cả lớp tuyết trên mặt đất dường như được dát qua một lớp vàng. Hắn lạnh giọng nói: "Nếu ngươi dám ra đây đấu, ta sẽ tự trói một tay, cùng ngươi quyết đấu."

"Các ngươi nói chiến thì là chiến sao? Ta nói khi nào chiến thì mới chiến!" Tiêu Thần nhìn quét qua phía trước, không thèm quan tâm tới địch ý của mọi người, xoay người đi vào trong thôn, không chút nào khách khí bỏ mặc đám đông ở đó.

"Ngươi..."

Một cơn tức giận lan tràn trong đám đông, tu chân giả trẻ tuổi nhìn theo bóng lưng của Tiêu Thần tức giận không nên lời.

"Các ngươi đợi ở đó, khi nào ta có hứng thì sẽ ra chiến."

Lời nói của Tiêu Thần từ đầu thôn vọng ra khiến cho toàn bộ tu giả nổi trận lôi đình.

"XXX, lão tử đến đây là do khinh bỉ nhà ngươi thôi."

"Có gan thì lăn ra đây, ta chỉ dùng ba đầu ngón tay là có thể nghiền nát ngươi."

Không ít người quay ra chửi bới.

Tiêu Thần không thèm quan tâm đến bọn họ, trong lòng cực kỳ an tĩnh. Ba ngày yên lặng cảm nhận làm cho hắn càng hiểu sâu hơn với huyền pháp. Cổ Bi thiên đồ, Võ ấn ký, Bản Nguyên Bát Âm, Nghịch Long Thất Bộ ... rất nhiều điều khó hiểu trước kia giờ đã thông suốt.

Đi trên con đường nhỏ giữa thôn ngập trong tuyết trắng, thân thể của Tiêu Thần nhạt dần đi, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể biến mất. Thân thể hắn hòa với thiên địa xung quanh thành một thể, hài hòa một cách tự nhiên, đây chính là biểu hiện của Huyền công đã tịnh tiến thêm một bước.

Đến dưới cây hòe cổ ở trong thôn, Tiêu Thần cảm thấy một cỗ sinh mệnh dao động cực mạnh, đó chính là Tuyết Bạch Tiểu Thú. Cho đến khi bước vào cảnh giới Niết Bàn thì hắn mới thực sự cảm nhận được tiềm lực của Kha Kha lớn ra sao.

Bên trong thân thể của cục bông xù kia là một lực lượng khó thể tin được.

Tiêu Thân bay lên trời, tóm lấy Kha Kha đang ngủ say bên trong cái ổ được bện thành từ linh thảo ra ngoài.

Tên nhóc kia đang ngủ say sưa, cuộn mình thành một quả cầu lông, cho đến lúc bị lôi ra vẫn còn đang mơ mộng.

- Y nha Y nha...

Thú nhỏ mơ màng mở mắt ra, bất mãn kêu lên, dường như là đang trách móc Tiêu Thần quấy rầy giấc ngủ của nó.

Cặp mắt ngái ngủ, thân hình tròn vo, dáng vẻ ngây thơ, da lông bóng loáng như Bạch Tuyết, lấp lánh từng điểm quang mang, nó lầm bầm vài tiếng bất mãn rồi mở Thất Nhạc Viên, lôi ra vài cây sâm dài một thước to như thân thể nó mà ôm vào lòng, say sưa gặm.

Tiêu Thần bật cười, thằng nhóc này ngủ đông mấy tháng, vừa tỉnh dậy chuyện đầu tiên làm là đi tìm đồ ăn, đúng là bản tính khó đổi. Tiêu Thần mang nó đáp xuống, đi dọc theo con đường tĩnh lặng trở về nhà.

Tất cả mọi chuyện xảy ra trong thôn đều rất khó lý giải, cho đến bây giờ thì mọi người trong thôn đều vẫn đang ngủ say, tiến vào giấc mộng ngọt ngào nhất.

Đầu tiên là hắn lay hai cô bé dậy. Lung Lung cùng Thố Thố vừa tỉnh dậy thì lập tức xuất ra hơn chục đạo hào quang, đổ ập xuống Kha Kha, suýt nữa thì đem nó đánh bay đi. Với hai cô bé này thì tính cảnh giác không thể không cao

Sau đó thì ba tên nhãi dư thừa tinh lực đuổi bắt loạn cào cào, chạy hết ra bên ngoài.

Tiêu Thần nhìn cha mẹ, nhẹ nhàng lay động. Cuối cùng họ cũng tỉnh lại, không có bất cứ chuyện gì bất thường xảy ra, cứ như là chỉ mới ngủ trong chốt lát. Thế nhưng lúc bọn họ thấy tuyết phủ khắp nơi thông qua cửa sổ thì giật mình kinh hãi.

Sau đó Tiêu Thần đánh thức một số thôn dân, chủ yếu là những người già, để hỏi xem trước đây đã từng xảy ra chuyện như thế này chưa.

- Đã từng có, từng xảy ra chuyện giống như thế này.

Một ông lão gần trăm tuổi, chống quải trượng nói:

- Đã qua vô tận năm tháng, cũng không biết rõ đó là vào niên đại nào, tất cả người trong thôn chúng ta đều lâm vào ngủ say. Đến lúc tỉnh lại thì đã trôi qua hàng ngàn năm rồi.

Ông lão chậm rãi kể, như thể đang kể chuyện cổ tích:

- Tất cả mọi người đều nghĩ rằng chỉ ngủ một đêm mà thôi, thế nhưng thật bất ngờ là bên ngoài đã trải qua vài lần thay đổi triều đại. Thế nhưng mọi sự trong thôn đều y như cũ, không có một chút thay đổi. Thậm chí là nước trong bình vẫn còn đang nóng, lửa trong lò vẫn không bị tắt. Hết thảy dường như là bị dừng lại trong một khoảnh khắc.

Bên trong mới một ngày, bên ngoài đã ngàn năm.

Tiêu Thần toàn thân chấn động. Quả thật là sự tình đã từng xảy ra này thật khó thể tưởng tượng nổi. Thế nhưng những ông lão mới tỉnh lại này lại không hề tỏ ra sợ hãi, trái lại tất cả lại tràn đầy thần sắc vui mừng.

- Lão thái gia, vì sao ông lại cười?

Tiêu Thần nghi hoặc hỏi.

Ông lão lớn tuổi nhất thần thần bí bí kéo tay Tiêu Thần nói:

- Tương truyền rằng, sau lần ngủ say đó, tổ tiên của chúng ta xuất ra không ít nhân vật có khả năng phi thiên độn địa, lần này không biết chừng là...

Tất cả những ông lão ở đây đều cười tít cả mắt lại.

Tiêu Thần bị những lời nói của ông lão làm sững sờ, khó có thể dự đoán được rốt cục là Hồng Hoang Cổ Thôn này có điều gì bí mật.

Bấy giờ, tất cả những người đang ngủ đều bị đánh thức hết. Tiêu Thần dặn bọn họ là không được đi ra ngoài thôn. Thế nhưng bất ngờ là không có ai sợ hãi cả. Nghe xong lời của ông lão thì tất cả mọi người đều nở nụ cười, không ít thanh niên còn cao hứng bừng bừng, dường như là đang chờ thành tiên?

Tiêu Thần không biết nói thế nào cho phải nữa.

Không phải tiếp tục khổ dịch để tu bổ Hoàng Hà, cuộc sống của thôn dân rất giàu có, ngay sau đó là một tràng hoan hô, không khí vui mừng khắp nơi, giết gà giết dê chuẩn bị ăn mừng, tổ chức một cái tết âm lịch muộn.

Tiêu Thần đi xung quanh bốn hướng của thôn, sợ rằng có thôn dân không nghe khuyên bảo mà đi ra ngoài. Kết quả là đáng yên tâm, không có người nào làm trái cả.

Thấy thôn dân bận rộn, hương thơm từ rượu thịt đã phiêu đãng trên không. Ngoài trời băng giá, những tu giả dầm trong băng tuyết kia cả lũ sắc mặt bất thiện nhìn chằm chằm vào Tiêu Thần đang đi tới đi lui, phóng ra từng ánh mắt lạnh lẽo.

Tiêu Thần xuất ra Thiên Âm chữ "Ông", chữ này đại biểu cho lực lượng sinh tử. Tuy nhiên lúc này không phải sử dụng lực lượng chết chóc để giết địch, mà dùng lực lượng sinh mạng để giúp cây cối hoa cỏ thêm sinh cơ, phá tuyết đâm chồi, đơm hoa kết trái. Tất cả các cây cối đều xum suê quả chín thật mê người.

Những cây ăn trái kết quả như ngọc bích, cành lá xum xuê. Giữa tán lá xanh thấp thoáng những quả đào phớt đỏ, những quả hồng vàng óng, những trái táo thơm nức. Những quả lựu chớm nứt bám đầy đầu cành, chùm quả trĩu xuống.

Trong thế giới băng tuyết này mà xuất hiện một cảnh tượng sinh cơ ùn ùn như vậy, có thể nói là thần tích. Mọi người trong thôn đều cảm thấy vui mừng vô cùng, càng thêm vững tin rằng trong thôn sẽ sinh ra được thần tiên có thể phi thiên độn địa.

Nhìn thủ đoạn của Tiêu Thần, những tu giả ở bên ngoài đều chấn động. Ngay cả là Trường Sinh giả cũng không thể dễ dàng làm cho toàn bộ cây cối trong thôn dạo dào sinh cơ như vậy, đây là lực lượng to lớn cỡ nào?

Bọn họ tất nhiên là sẽ không biết rằng điều này không phụ thuộc vào tu vi cao thấp.

Tiêu Thần phát hiện ra làm vậy cũng giống như đang tu luyện. Điều khiển Thiên Âm làm cho linh hồn cộng hưởng, tựa hồ đối với việc lý giải chữ "Ông" thêm phần sâu sắc.

Phương thức tu luyện mới lạ và đậm đặc hương vị cuộc sống, nó vừa thỏa mãn thôn dân lại vừa có thể cô đọng tu vi của hắn. Tiêu Thần bắt lấy Kha Kha đang đại chiến cùng hai cô nhóc con, muốn nó lấy ra một ít tiên thụ kỳ hoa trong Thất Nhạc Viên ra.

Trong Thất Nhạc Viên có rất nhiều kỳ hoa dị thụ, tuy rằng chúng kết thành trái không phải là linh túy cực phẩm, thế nhưng so với những vật phàm thì nó cũng chứa nhiều linh khí hơn. Cho thôn dân ăn thì sẽ có tác dụng kéo dài tuổi thọ.

Thú nhỏ cực kì hào phóng, dùng móng tay nhỏ xíu của mình khoát một cái, ý là tùy tiện lấy đi, muốn bao nhiêu cũng được. Mấy loại trái cây phổ biến trong Thất Nhạc Viên này Kha Kha đã sớm chán ngấy, chẳng thèm ăn nữa rồi.

Kha Kha chỉ hào hứng nhất với mảnh rừng ở trung ương, đó là chiến trường Hoang mạc của Cổ Thần Trường Sinh Giới đại chiến với Bán Tổ dị giới. Linh lực của hơn mười vị Bán Tổ đã biến thành thần thụ.

Mỗi cây trong đó đều là đại thụ che trời, bên trên sum suê hoa quả chưa chín. Từ lúc tỉnh lại, không ngày nào là thú nhỏ không chạy lại xem, chỉ hận trái cây lâu chín, chờ mãi mà không thấy phát triển tí gì, làm cho tên tham ăn này chỉ còn cách trơ mắt đứng nhìn.

Không được nửa ngày, kỳ hoa dị quả đã thay thế hết cây cỏ bình thường, trong thôn tràn đầy linh khí, càng làm cho người ta tin tưởng vào việc thành tiên. Lại nói, bọn trẻ hào hứng trèo lên hái những trái quả vàng óng.

Tiêu Thần thấy rằng việc trồng linh mộc thật sự là quá hao tổn nguyên khí, thế nhưng đây chắc chắn là một loại tu luyện nên hắn vẫn mặc niệm chữ "Ông", tu luyện trong sinh hoạt thường nhật.

Người trong thôn vui mừng phấn khởi, tu giả bên ngoài thì mắt mũi tròn xoe.

Tiêu Thần không muốn đại chiến trước mặt người trong thôn.

Đến giữa trưa, chuyện khiến người ta giật mình đã xảy ra. Những kì hoa dị thụ mà Tiêu Thần trồng phát ra lượng linh khí nồng đậm hơn, thậm chí có cả hào quang lượn lờ, tuyết đọng dưới gốc đã tan chảy rất nhanh. Toàn bộ thôn như một sinh mạng thể bắt đầu tỏa ra sinh cơ, không chỉ vẻn vẹn giới hạn quanh những cây cỏ kia.

Không lâu sau, toàn bộ băng tuyết tiêu tan, trên mặt đất lập lòe đủ các loại màu sắc, mây khói nhàn nhạt bay lên, mông lung, lượn lờ khắp thôn cứ như tiên cảnh trong mộng. Không riêng gì những người trong thôn giật mình, mà cả những tu giả bên ngoài cũng toàn bộ biến sắc, không ngừng kinh ngạc.

Tại sao lại thế? Tiêu Thần cảm thấy rất khó hiểu. Hắn lại trở về Hoàng Nê Thai ở đầu thôn, tĩnh tâm ngưng thần đi cảm ứng khắp thôn, phát hiện ra dưới lòng đất linh khí cuồn cuộn, câu thông với những gốc cây kì hoa dị thụ kia.

Kỳ thụ đem linh mạch câu thông lên, khiến cho cổ thôn biến thành Tiên cảnh? Tiêu Thần tiếp tục ngưng thần thăm dò sâu xuống dưới lòng đất, bỗng nhiên trong lòng chấn động vô cùng. Cội nguồn linh khí từ bên dưới lại là một mảnh bóng đen liên miên không ngừng, không ngờ lại là một tòa thành trì cực lớn!

Dù là đang dùng Thiên Nhãn Thông Địa để soi xét, thế nhưng cũng không thể thấy rõ mà chỉ mơ mơ hồ hồ, phảng phất có vô tận mây đen lượn lờ bao phủ.

Cổ thôn quả nhiên có lai lịch phi phàm, bây giờ thì Tiêu Thần cũng tin chắc rằng, nơi này không chỉ đơn giản như những gì thể hiện bên ngoài.

Tuy rằng không thấy rõ bên trong thế nào nhưng Tiêu Thần vẫn cảm giác được sự trầm trọng lẫn hào hùng. Tòa thành kia phát ra khí tức cổ kính tang thương làm cho hắn xúc động trong lòng, khó thể tả được cảm giác phức tạp đó. Một cỗ uy áp mạnh mẽ khó có thể tưởng tượng được từ dưới mặt đất xuyên thấu lên trên.

Đúng lúc đó, Tiêu Thần cả kinh, đó là...

Mây mù cuồn cuộn, tòa thành dưới mặt đất như ẩn như hiện, một luồng sáng từ trong tòa Cổ Thành chiếu thẳng vào trái tim Tiêu Thần, khiến hắn như bị sét đánh, đánh bay hắn khỏi Hoàng Nê Thai.

Không ít tu giả bên ngoài cảm thấy hả hê, cho rằng Tiêu Thần luyện công bị tẩu hỏa nhập ma.

Không có sự trợ giúp của Hoàng Nê Thai thì khó mà cảm nhận được mọi chuyện dưới lòng đất. Tiêu Thần không muốn cho người bên ngoài thôn phát giác ra điều khác thường, liền mang Hoàng Nê Thai vào trong thôn, tiếp tục ngồi tĩnh tọa trên đó.

Luồng sáng này lại một lần nữa chiếu vào trái tim hắn, Hoàng Nê Thai run rẩy, Bản Nguyên Bát Âm réo rắt. Rốt cục hắn cũng đã nhìn thấy rõ, không ngờ là một cái đèn thần nhỏ trường minh bất diệt (tỏa sáng muôn đời) đang trôi nổi bên trên Cổ Thành, chính là điểm sáng duy nhất đó.

Thật sự là vô cùng tà dị, trải qua vô tận năm tháng mà nó vẫn bất diệt.

Bản nguyên Bát Âm vang lên, khi thì thô kệch phóng khoáng, khi thì uyển chuyển du dương, cuối cùng vận chuyển đến chữ "Ông". Hoàng Nê Thai rung động kịch liệt, trong khoảnh khắc đó thì người đá bị tàn phá trong cơ thể Tiêu Thần cũng rục rịch động đậy.

- Oanh!!!

- Rầm Rầm!

Cả vùng thiên địa đều ầm ầm dao động, Tiêu Thần cảm giác như trời đất ngả nghiêng. Sau đó xung quanh hắn là một thế giới tươi sáng, không nhìn rõ bất cứ cái gì, đập vào mắt hắn là Thánh Quang êm dịu.

Đến khi tất cả bình ổn trở lại, Tiêu Thần xếp bằng trên Hoàng Nê Thai, một chiếc đèn thần lơ lửng bên vai trái hắn, tựa hồ đang chiếu rọi cho con đường phía trước.

Giống như kim loại mà không phải kim loại, giống như gỗ mà không phải gỗ, trải qua vô tận năm tháng mà chiếc đèn cổ vẫn phát sáng.

Ngọn đèn đong đưa chiếu rọi Hoàng Nê Thai, làm cho Tiêu Thần thoạt nhìn như là cùng ngưng kết với nó vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.