Trên làn da của Tiêu Thần nở rộ hào quang, lớp hoa văn
thần bí hiện lên. Nó hóa thành thực chất, bám vào bên ngoài thân hắn như là một tấm giáp trụ.
"Leng keng. . ." Hai thanh Chiến Kiếm phong cách cổ xưa cắm ở trên vách nham thạch của vực sâu đang không ngừng rung động, chúng khẽ kêu lanh
canh tựa hồ đang có mối kết nối nào đó cùng Tiêu Thần.
Hỏa Diễm Hoàng như con Phượng Hoàng rực lửa, hào quang chói mắt, thần
lực ngút trời. Hắn bắt đầu khởi động những ngọn lửa vô tận quét về hướng Tiêu Thần.
"Dám nhòm ngó đến Chiến Kiếm của bổn hoàng, tội tăng thêm một bậc. Ta
sẽ rút hồn phách của ngươi, luyện hóa một vạn năm trong Hỏa Ngục!"
Nếu như thật sự đối đầu với Hoàng giả cảnh giới Triệt Địa, Tiêu Thần
hẳn phải chết không sai. Nhưng là vào giờ khắc này hắn phát hiện chẳng
qua Hỏa Diễm Hoàng này mới chỉ là cảnh giới Chí Nhân mà thôi, còn không
đáng sợ như vậy.
Tiêu Thần dựa vào Bát Tướng Cực Tốc tránh khỏi một kích tuyệt sát. Chỗ
hắn đứng vừa rồi ---- một vách đá thật lớn trong nháy mắt đã hóa thành
nham thạch nóng chảy. Nó hóa thành chất lỏng nóng bỏng, nhưng ngay sau
đó lại bị khí hoá rồi hoàn toàn biến mất không thấy tăm tích đâu nữa.
Trong ngọn lửa ngập trời kia, thân thể của Hỏa Diễm Hoàng đang phóng
đại rất nhanh chóng. Đến cuối cùng thì giống như một tòa núi cao, mắt
hắn nhìn xuống Tiêu Thần mà quát: "Địa Ngục Luân Hồi Hỏa!"
Ánh lửa chôn vùi tứ phương, khắp vực sâu đều trở thành biển lửa mà cuồn cuộn về hướng Tiêu Thần.
Loại ngọn lửa đáng sợ thế này, khiến cho Tiêu Thần cũng không khỏi
phải hoàn toàn dốc hết tinh thần ứng phó, nếu không chỉ hơi có vô ý sẽ
gặp họa hình thần câu diệt.
Xích
Từng luồng lửa phụt hiện lên. Chôn vùi tất cả vật chất hữu hình. Căn bản vô phương chống cự.
Cuối cùng. Tiêu Thần lấy Thủy Tướng thế giới trong Bát Tướng Thế Giới
để chống lại. Dòng nước biển màu xanh vô tận phun trào ra, khó khăn lắm
nó mới ngăn chặn được ngọn lửa ngập trời có thể chôn vùi không gian kia.
Mặc dù chống lại được Hỏa Diễm Hoàng. Nhưng mà Tiêu Thần bất đắc dĩ
phát hiện, căn bản hắn vô phương hủy diệt đối phương. Hiện tại chỉ có
thể gượng gạo tự bảo vệ mình mà thôi.
Ngọn lửa màu xanh lam kia vĩnh viễn không dập tắt, sinh sôi không
ngừng. Phảng phất cho dù thế giới bị hủy diệt thì nó cũng vẫn hừng hực
thiêu đốt như thường.
"Ta là Bất Tử Chi Thân. Một kẻ Thần Tộc Chí Nhân nho nhỏ mà cũng muốn
tranh giành cùng ta. Không biết tự lượng sức mình. Huỳnh Hỏa Chi Quang
thế này, để xem nó luyện hóa ngươi như thế nào!"
Hỏa Diễm Hoàng hoàn toàn vây khốn Tiêu Thần. Ngọn lửa xanh lét ngập
trời đang hừng hực thiêu đốt. Chúng từ từ công kích về hướng trung tâm,
nơi Tiêu Thần bị nhốt ở bên trong đang lấy thần lực đối kháng. Toàn thân hắn tỏa ra hào quang lóng lánh. Gần ba trăm khỏa huyệt đạo đã được thần hóa giống như những ngôi sao lóng lánh, chúng kết thành một tầng thần
lực ở bên ngoài cơ thể hắn như thể đúc thành vỏ kén.
Trong mấy ngày kế tiếp, ngọn lửa ma quái ngập trời của Hỏa Diễm Hoàng
đã bao vây Tiêu Thần vào chính giữa nó, rồi bắt đầu lấy ngọn lửa địa
ngục vô cùng vô tận để luyện hóa hắn.
Đây là một loại tôi luyện địa ngục, Tiêu Thần phải đốt hết thần linh
thành tro bụi trong ngọn lửa ma đó, không ngừng tung ra hết tiềm năng,
dốc toàn lực chống cự.
Đồng thời, thần thức cường đại của hắn không ngừng liếc nhìn trong khắp vực sâu. Hắn đang tìm kiếm bản thể của Hỏa Diễm Hoàng. Còn thân hình
cao to như quả núi trong không trung kia, căn bản không phải chân thân
của hắn, nếu không thì không có khả năng giết chết được dối phương.
Giằng co ròng rã suốt mấy ngày, Tiêu Thần mới diệt trừ được ba nghìn
hai trăm bảy mươi lăm con rối hóa thân trong lớp nham thạch nóng chảy
dưới mặt đất, tìm ra chân thân của Hỏa Diễm Hoàng.
Thành bại là ở chỗ một đòn này, quanh thân hắn đột nhiên bắt đầu khởi
động thần lực vô tận. Cái vỏ kén thật lớn kia hoàn toàn vỡ vụn, Tiêu
Thần hóa thành một đạo thần quang phóng về hướng hai thanh Chiến Kiếm
cắm ở trên vách nham thạch.
Lớp hoa văn huyền ảo hiện lên quanh thân , càng là lóng lánh chói mắt,
từng đạo hào quang như một làn sóng nước gợn chảy về phía Chiến Kiếm.
"Leng keng "
Chiến Kiếm làm vỡ nát vách đá thật lớn. Nó lao ra từ trong vực sâu mà bay về hướng Tiêu Thần.
"Dám đoạt Chiến Kiếm của ta, tiểu tử ngươi nhất định phải chết!" Âm
thanh to lớn của Hỏa Diễm Hoàng ù ù rung động, nó chấn động làm khắp vực sâu đều phải lay động.
Ở trong ngọn lửa vô tận, hai thanh Chiến Kiếm bắn ra hai đạo hào quang
chói mắt mà chém về hướng Tiêu Thần. Khí thế kiếm quang dao động đủ để
cho cả vực sâu gần như sụp đổ, những tảng đá vô tận đua nhau lăn xuống,
ngàn vạn luồng nham thạch nóng chảy phun ngược lên từ dưới mặt đất.
Hỏa Diễm Hoàng không ngờ có thể phát huy ra được một phần uy lực của
chiến kiếm . Lực lượng thịnh nộ điên cuồng có tính hủy diệt quả thực
không thể ngăn cản, tựa hồ có khả năng phá hủy tất cả thế gian này.
Nhưng mà, Tiêu Thần cũng không hành động giống như đối thủ tưởng tượng vậy. Hắn không nhằm về phía hai thanh Chiến Kiếm phong cách cổ xưa đang phát ra lực lượng động trời, mà là lựa chọn phi thẳng xuống, xâm nhập
vào trong nham thạch nóng chảy.
Hỏa Diễm Hoàng bố trí bẫy rập, bình tĩnh chờ Tiêu Thần đi thu Chiến
Kiếm, mà Tiêu Thần lại giương đông kích tây, cuối cùng không hề tiếp xúc Chiến Kiếm, mà là nhằm thẳng hướng bản thể của hắn.
"Đáng chết!" Hỏa Diễm Hoàng lập tức đã biết ý đồ của đối phương.
Ở chỗ sâu trong nham thạch nóng chảy dưới vực sâu , bản thể của hắn
giống như một đạo cầu vồng thần kì đang di động. Hắn là một Hoàng giả
cẩn thận, ngay cả khi đấu với cùng đối thủ có thực lực xấp xỉ thì hắn
cũng không muốn bị bại lộ ra bản thể.
Nhưng mà, Tiêu Thần đã nhớ kĩ khí tức của hắn, nên lấy Bát Tướng Cực Tốc nhanh chóng đuổi kịp.
Nham thạch nóng chảy cuồn cuộn ào ào như nước, giống như con sông lớn
mênh mông đang lao nhanh. Hai đại cao thủ tựa hồ căn bản không cảm nhận
được cái nóng bỏng của tâm trái đất, đang phi hành cực nhanh.
Xèo xèo
Hai thanh Chiến Kiếm cũng không xâm nhập vào trong nham thạch nóng chảy ở tâm trái đất, chỉ hướng về Tiêu Thần mà chém kiếm khí đến. Những đạo
kiếm khí như trời long đất lở khiến cho ngay cả Tiêu Thần đều cảm giác
những trận sợ hãi.
Hắn cũng không ngăn cản, chỉ là lựa chọn né tránh để truy đuổi tiếp bản thể của Hỏa Diễm Hoàng.
Đây là một trận đấu kỳ dị, Hỏa Diễm Hoàng ẩn núp ở chỗ sâu trong nham
thạch nóng chảy, còn Tiêu Thần không ngừng tìm tòi đuổi giết. Nhưng
chính hắn lại bị hai thanh Chiến Kiếm uy năng ngập trời không ngừng chém theo.
Đây là một cuộc chiến giằng co. Đến ngày thứ tám Tiêu Thần mới chính
thức tìm được bản thể của Hỏa Diễm Hoàng. Hắn liền trực tiếp trưng dụng
Tứ Đại Tán Thủ cùng Bản Nguyên lực lượng của Bát Tướng thần thông .
Đại chiến không chết không ngừng liền bùng phát dữ dội, khiến cho cả
vùng vực sâu này gần như bị hủy diệt, nham thạch nóng chảy vọt lên cao
mấy ngàn trượng. Hào quang của hai thanh Chiến Kiếm đã sớm lờ mờ. Hỏa
Diễm Hoàng sau khi khống chế bọn chúng phát ra một đòn cuối cùng, hắn
rốt cục tức tối phát hiện, Chiến Kiếm đã bị đoạt đi .
Xèo xèo
Kiếm khí ngút trời, hào quang ngàn trượng. Nó ẩn chứa lực lượng không gì sánh bằng, tức thì quét ngang Hỏa Diễm Hoàng.
"Ngươi. . . làm thế nào mà cũng có thể thúc dục được Chiến Kiếm?" Hỏa
Diễm Hoàng lộ ra vẻ khiếp sợ. Lúc trước hắn cho là Tiêu Thần chỉ lấy
thần lực cường đại để thu lấy Chiến Kiếm, căn bản không ngờ tới là giữa
đôi bên có sự cộng hưởng.
Tiêu Thần rất kích động. Hắn vạn lần không ngờ sau khi trên da hiện ra
hoa văn thần bí thì lại thành lập cùng Chiến Kiếm một loại liên lạc tinh xảo, có thể đơn giản tác động lên hai thanh cổ kiếm .
Kiếm quang ngàn trượng xuất ra, ngay cả là Hỏa Diễm Hoàng cũng khó lòng ngăn cản. Những ngọn lửa xanh lè vô tận lập tức bị áp chế .
Kiếm khí ngút trời, tung hoành kích động. Hỏa Diễm Hoàng mặc dù vô cùng cường đại, hắn ra sức phản kích, nhưng rốt cục vẫn rơi vào hạ phong.
Xích
Đột nhiên, thanh Chiến Kiếm thứ ba xuất hiện. Nó hóa thành một đạo cầu
vồng đâm thẳng tắp vào bản thể của Hỏa Diễm Hoàng, trực tiếp xé rách ra.
"Không có khả năng. . . làm thế nào mà lại có thanh Chiến Kiếm thứ ba?" Hắn lộ ra vẻ mặt vô cùng khiếp sợ , miệng lẩm bẩm: "Ta hao hết tâm lực, mới rót được Hỏa Diễm Chi Lực vào bên trong Chiến Kiếm. Có điều là chỉ
có thể điều khiển chúng trong vòng thời gian ngắn ngủi, ngươi. . ."
Kế tiếp thì hắn đã không có cơ hội mở miệng nói chuyện. Tiêu Thần quả
thật không muốn để sổng tên địch thủ đáng sợ, ba thanh Chiến Kiếm tỏa ra hào quang vạn trượng, đồng thời tung hoành. Trong phút chốc xé nát tàn
thể của Hỏa Diễm Hoàng, làm cho hắn chịu hình thần câu diệt.
Đến sau khi tất cả trở lại yên tĩnh, hoa văn trên người Tiêu Thần dần
dần biến mất, mà ba thanh Chiến Kiếm cũng như là bị mất đi sức sống,
chúng từ từ lờ mờ đi.
Tiêu Thần vuốt ve ba thanh Chiến Kiếm này, lộ ra một vẻ kích động.
Chiến Kiếm không người có thể huy động lại có uy lực cường đại như vậy,
hắn tin tưởng đây mới vẻn vẹn là một góc của quả núi băng.
Sau đó nửa tháng , Tiêu Thần bắt đầu rồi một cuộc đại lẩn trốn mới. Vô
tận hỏa diễm ma vật bao vây truy đuổi chặn đường hắn, triển khai cuộc
đại truy sát không chết không ngừng.
Khắp nơi trong Hang Ma Quỷ đều là hỏa diễm cháy bập bùng, khắp nơi đều
là ma vật cường đại, so sánh cát trong sa mạc thì còn phải hơn rất
nhiều, so sánh cỏ dại trên thảo nguyên còn phải dày đặc hơn, vô tận Hỏa
Diễm cường giả từ bốn phương tám hướng lao đến chặn giết hắn.
"Con mẹ nó, ta thực là có huyết tám đời xui xẻo !" Tiêu Thần âm thầm
mắng, Hỏa Diễm Hoàng mà hắn đã giết lại thật sự là một kẻ "Hoàng giả".
Chỉ có điều là hai năm trước hắn tiến hành một hồi đại chiến sinh tử
cùng Vong Linh Hoàng, đã bị thương nặng cho đến nay còn chưa kịp phục
hồi như cũ.
Trận đại truy sát này giằng co ròng rã suốt lâu hơn nửa năm. Hỏa Diễm
sinh vật căn bản là kéo đến vô cùng vô tận, hết đợt này đến đợt khác.
Dưới sự chỉ huy của vài tên Hỏa Diễm sinh vật hình người đạt cảnh giới
Thiên vương, mấy lần suýt nữa đã đốt Tiêu Thần thành tro bụi.
Quần áo, râu tóc hắn bị đốt hoàn toàn sạch sẽ, ngay cả là võ thể tuyệt thế cũng suýt nữa bị nướng chín.
Tốn thời gian lâu hơn nửa năm, Tiêu Thần liên tục gặp chuyện khủng
khiếp. Cho đến sau khi trong đám ngàn vạn Hỏa Diễm sinh vật hắn lần lượt giết chết ba tên Thiên vương , thì hắn mới hoàn toàn thoát khỏi một đám lớn đại quân đuổi giết này.
Mặc dù chật vật không chịu nổi, cửu tử nhất sanh. Nhưng mà chiếm được hai thanh Chiến Kiếm, tất cả đều rất đáng giá!
Cả ngày loanh quanh trong các cuộc chiến vào sinh ra tử, đến võ thể
tuyệt thế đều suýt nữa sụp đổ, tiềm năng của Tiêu Thần do bị đè nén mà
phóng thích ra, tu vi tấn chức đến cảnh giới Chí Nhân Ngũ Trọng Thiên.
Thực lực tăng lên, hoàn toàn đây là mang mạng sống ra mà đánh đổi, mà
lại còn không phải vấn đề một cái mạng. Hơn trăm lần hắn suýt chết mới
đổi lại được tu vi tăng Nhất Trọng Thiên này. Thành quả này thật sự làm
cho người ta sinh ra kinh hãi.
Hắn không biết chính mình còn có thể kiên trì bao lâu, không có khả
năng mỗi lần đều có thể vật lộn trở về từ ranh giới tử vong . Nếu có một lần sai lầm, như vậy chính là vạn kiếp bất phục, hoàn toàn ngã xuống ở
chỗ này.
Còn cách thời gian giao hẹn đã không đủ một năm rưỡi, Tiêu Thần tính
toán để lợi dụng thật tốt thời gian còn lại, bắt đầu mới một vòng vật
lộn đọ sức tu luyện mới.
Thế nhưng lần này số phận hắn thật sự tồi tệ đến cực độ, không ngờ lại lọt vào Độc Giác Ác Ma vương tộc trong vực sâu.
Ngàn vạn ác ma cùng rít gào, hơn mười con Thiên Vương Ác Ma cùng nhau gầm rống.
Khắp hang Ma Quỷ đều rung động, càng có rất nhiều chủng loại Ma vương
cường đại khác vọt tới, Tiêu Thần hoàn toàn bị chìm ngập trong đại dương Ác Linh cùng đám ma vật khác.
"Tiêu Thần làm thế nào còn không đi ra vậy?" Kha Kha cơ hồ mỗi ngày đều phải "quấy rầy" lão khô lâu, cầu xin lão đi mở phong ấn cửa ra. Đối với âm thanh non nớt của tiểu tử kia, Thất Thải Khô Lâu Hoàng thật sự không sinh ra sự phiền chán, mỗi ngày đều kiên nhẫn an ủi nó.
Tiểu tử kia cảm thấy buồn tẻ cùng đơn điệu gấp bội. Lúc mới đến thành
Quân Vương thì còn tốt, nhưng mà ở chỗ này đã gần bốn năm, đối với Tiểu
Thú mà nói thật sự rất bị đè nén .
Vốn uể oải lười biếng, nhưng do nó chán đến chết nên đã nhổ hết toàn bộ "Cỏ dại" trong Thất Nhạc Viên, khiến cho thần viên trở nên gọn gàng
ngăn nắp, làm cho tất cả thần thụ đều xanh um tươi tốt. Biểu hiện chăm
chỉ như thế phát sinh ở trên người Tiểu quỷ này, có thể nói đã là kỳ
tích.
Bốn năm qua Kha Kha đã trút hết "Cỏ dại" trong Thất Nhạc Viên vào mỗi
một góc nhỏ của cung điện Quân Vương. Ở trọng địa xứ sở với không khí
trầm lặng này, không ngờ lại có tiên thảo chói lọi đang sinh trưởng, nên không thể không nói có vẻ rất thần kì.
Cuối cùng tiểu tử kia hãy còn trồng tiên thảo tại Diễn Vũ Tràng , để
hợp lại thành ra hai chữ to: Thanh Thanh xiêu xiêu vẹo vẹo, rồi sau đó
nó mới vừa lòng thu tay lại.
Thời gian mỗi một ngày trôi qua, bốn năm ước hẹn rốt cục đã đến .
Kha Kha vô cùng cao hứng đi theo lão Khô Lâu Hoàng tới trước hang Ma
Quỷ. Do đã thất vọng bốn năm, tiểu tử kia vô cùng bức thiết hy vọng được nhìn thấy Tiêu Thần, để rồi vội vàng rời khỏi chỗ này.
Đến khi phong ấn cửa mở ra , ma khí ngập trời lập tức bắt đầu ùa ra.
"Ma vật lớn mật dám hung hăng xông ra hang Ma Quỉ, muốn chết!" Lão Khô Lâu Hoàng hét lớn.
"Lão gia tử không nên lầm, ta là Tiêu Thần, đại gia hỏa phía sau mới là Ma Quỷ Hoàng, mau mau ngăn cản bọn chúng!"
Một tên ma quỷ cao lớn, trên đầu mọc ra một sừng, mắt xanh tóc tím,
khắp người đều phủ những tấm lân phiến trắng như tuyết, ma diễm ngập
trời, sát khí ngưng tụ thành hắc vụ đã thực chất hóa. Đây tuyệt đối là
đã giết chết mấy chục vạn đến trên trăm vạn Ác Linh mới có được thanh
thế đáng sợ như vậy.
"Phanh! "
Toàn thân ma quỷ nứt toác ra, một người nam nhân toàn thân thoáng hiện
hào quang lấp lánh giống như con bướm phá kén, từ trong lớp vỏ thân xác
ma quỷ vọt ra, đúng là Tiêu Thần.
"Tiểu tử ngươi thật là có thể gây họa!" Thất Thải lão Khô Lâu Hoàng
luống cuống tay chân, rồi cực nhanh phong ấn hang Ma Quỷ. Dựa vào trận
pháp nơi này do thiếu nữ Quân Vương tự mình bố trí , lão chỉ cần thúc
dục Hoàng cấp thần lực liền có khả năng làm được.
Trong Hang Ma Quỷ lại có hai con ác ma Hoàng giả đã đạt tới cảnh giới Triệt Địa đang ra sức công kích vào phong ấn.
Trải qua suốt hơn canh giờ cố gắng, lão Khô Lâu Hoàng mới hữu kinh vô hiểm thuận lợi phong ấn hang Ma Quỉ .
Hơn một năm cuối cùng này, đối với Tiêu Thần mà nói quả thực như là cơn ác mộng. Không có thời gian nghỉ ngơi chỉ chốc lát, thời thời khắc khắc đều phải tiến hành đại chiến sinh tử.
Hắn đã chém chết vô số Ác Linh cùng ma quỷ, mỗi ngày đều ở lấy máu
huyết ma quỷ để tắm rửa. Đây là nguyên nhân sinh ra sát khí đã thực chất hóa khắp người .
Cũng không biết đã giết chết bao nhiêu Ác Linh, chém giết bao nhiêu ma
quỷ, hắn đã sớm không nhớ rõ, nhưng phỏng đoán thận trọng thì cũng phải
lấy vạn là đơn vị.
Mà nửa năm trước hắn giết chết một ma quỷ non lại càng có lai lịch lớn, không ngờ đúng là một đứa con của Ma Quỷ Hoàng.
Từ ngày hôm đó trở đi, hắn bắt đầu một cuộc đại trốn tránh đầy thảm
kịch trên đời. Nếu như không có Bát Tướng Cực Tốc mà nói, chỉ sợ hắn đã
sớm chết hơn một ngàn lần.
Trong đại quân Ác Linh xung phong liều chết, tung hoành giữa ngàn vạn
lần ma quỷ, vong linh, khô lâu, Hỏa Diễm sinh vật, ma quỷ. . . có đủ mọi thứ của các loại chủng tộc tà ác. Đương nhiên đáng sợ nhất chính là bị
hai bộ xương cốt ma quỷ Hoàng giả đuổi giết, quả thực là trời cao không
đường độn thổ không cửa.
Đồng hóa làm ma quỷ, hóa thân thành vong linh. . . Các loại biện pháp
đều phải đem ra dùng hết. Ngay cả là hiện tại đã an toàn rồi mà Tiêu
Thần cũng không nguyện hồi tưởng lại đoạn quá khứ bi thảm kia.
Nếu như lại trốn ra muộn thêm vài ngày, mặc dù không bị hai tên ma quỷ
cường đại cấp Hoàng giả giết chết, thì chính hắn cũng sắp sụp đổ vì phát điên mất rồi.
Mặc dù bầu trời thế giới Tử Vong luôn luôn xám xịt, nhưng mà giờ phút
này Tiêu Thần vẫn thật sự có cảm giác sáng ngời trước mắt. Trước mặt Kha Kha cùng lão khô lâu đang trợn mắt há hốc mồm, hắn trực tiếp áp sát
gương mặt xuống đất mà hôn thật say mê, rồi giống như đứa trẻ con lại
nhảy dựng lên hô to: "Mẹ kiếp, Tiêu mỗ đây rốt cục đã thoát ra!"
Rồi sau đó, hắn vui mừng ôm lấy Tiểu Thú vuốt vuốt, lại chạy đến nhiệt
tình ôm cùng lão Khô Lâu Hoàng một cái. Khiến cho một già một trẻ kinh
hãi lập tức lui ra xa ngoài trăm trượng.
"Đừng sợ, là ta đang kích động! Bốn năm vừa rồi quả thực sống không bằng chết, thiếu chút nữa ép ta đến phát điên. . ."
Mỗi ngày đều bị bao phủ trong bóng ma tử vong, thần kinh căng thẳng
thời thời khắc khắc đều có thể đột nhiên rã rời, đây là một đoạn hành hạ dưới địa ngục.
Tôi luyện sinh tử rốt cục kết thúc!
Thực lực của Tiêu Thần đã đạt tới cảnh giới Chí Nhân Thất Trọng Thiên,
mà Thiên Âm chữ "Đốt" đã có xu thế đạt tới hoàn mỹ, hoàn toàn thấu hiểu.
Trả giá là thật lớn, thu hoạch cũng là đáng xem.
"Nghỉ ngơi một đoạn thời gian, rồi lại tiến vào hang Ma Quỷ tiến hành
tôi luyện sinh tử nữa chứ?" Thất Thải Khô Lâu Hoàng cười cười như có như không, lão ngoác miệng hếch cằm mà hỏi.
Nghe thấy nói thế, Tiêu Thần lập tức biến sắc. Bóng ma tử vong, huyết
dịch ma quỷ lạnh như băng , vong linh Thiên vương hung ác . . . Tất cả
những thứ đó phảng phất như hiện ra trước mắt, hắn lắc đầu đáp: "Ta tình nguyện đi vào chỗ sâu trong đại lục, cũng không muốn lại tiến vào hang
Ma Quỷ ."
Ba ngày sau, Tiêu Thần từ biệt lão Khô Lâu Hoàng. Hắn muốn lập tức trở
lại Cửu Châu tràn ngập sức sống hừng hực, để thả lỏng thể xác và tinh
thần vừa mới trải qua cơn ác mộng.
"Lần sau ta cùng với ngươi đồng thời quay về Cửu Châu nhìn một chút,
thật sự là nhớ mong!" Lão Khô Lâu Hoàng tựa hồ có chút thất thần.
Đối với lão khô lâu này, Tiêu Thần rất cảm kích. Bởi vậy cũng không giấu diếm bí mật hắn có thể phản hồi Cửu Châu .
Mười ngày sau, Tiêu Thần đi ra từ chỗ sâu đại lục Tử Vong, cùng Kha Kha cùng đi đến bên cạnh Cốt Tỉnh.
Cùng lúc đó, ở phân nhánh Tử Thành Cửu Châu hiện lên bóng dáng của hắn.
"Đa Bảo Thiên Vương Ngô Minh vừa ra, ai cùng tranh giành?"
"Ngũ Hành Thiên vương, uy chấn thiên hạ, đánh đâu thắng đó, khó gặp gỡ đối thủ chống lại được!"
"Thiên ngoại Phi Tiên, Diệp Tĩnh tiên tử có thể làm rung động chín tầng trời!"
"Thiên Nhân tộc vừa ra, trăm tộc phải lui!"
"Dạ Xoa Thiên Hậu, gầm vang non sông. Tuyết Vũ không ra, ai cùng tranh giành?"
"Chú Giới thần sư xuất hiện, truyền lệnh Cửu Châu!"
"Hồn Giới. . ."
Vẻn vẹn chỉ trong thời gian nửa ngày, Tiêu Thần liền nghe được đủ loại đồn đại trên đây.