Trường Sinh Giới

Chương 232: Chương 232: Viên Mãn Bảo Bình Ấn






Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng. Cộng với dáng vẻ duyên dáng yêu kiều của Yến Khuynh Thành. Đương nhiên rất dễ bị người ta chú ý tới. Một vài tên Thế gia Tử đệ (1) ánh mắt dừng lại ở trên người Yến Khuynh Thành. Nói: "Vị này là Yến Khuynh Thành tiểu thư một trong Nam Hoang Song châu thì phải, quả nhiên phong hoa tuyệt đại (2), quả thật là tuyệt thế mỹ nhân."

Ân Phong ở phía trước nghe mấy tên bạn tốt nói như thế, liền thu hồi sát ý, hướng về phía Vũ Văn Phong nói: "Hôm nay coi như nể mặt hai vị mỹ nữ này. Ta không giết ngươi."

Liền sau đó, vài tên Thế gia Tử đệ hướng về mọi người ở trên tửu lâu hô: "Giải tán. Chúng ta muốn mời hai vị tiểu mỹ nữ bồi tiếp một phen. Xin mời các vị đi ngay nào."

Mấy gã này mặc dù không có kiêu ngạo trực tiếp động thủ đuổi người. Chỉ là trong giọng cười hi hi ha ha lại mang một chút thách thức.

Rất dễ nhận thấy nếu như nghịch ý với họ, nhất định là phát sinh một trận đánh nhau.

"Các ngươi quá mức hỗn xược đi?" Một gã Nam tử gầy ốm gạt đám đông đi ra, khắp người hồng quang lập lòe, ắt là Hỏa diễm chân thật, không phải là cương khí hộ thể.

"Hỗn láo chỗ nào. Chúng ta chẳng phải thương lượng cùng các vị sao? Hắc hắc, chư vị yên tâm, chúng ta tuyệt không dùng đến thế lực của gia tộc, như vậy rất không có phẩm giá. Chi bằng cứ coi chúng ta như những người bình thường đi. Mọi người đều là Tu luyện Giả, nếu như ngươi đủ sức đánh bại chúng ta, chẳng những cừu này sẽ không ghi nhớ, đồng thời còn dâng tặng trân bảo lẫn mỹ nữ. Từ nay về sau sẽ là thượng khách của bọn ta."

Mấy tên Thế gia Tử đệ này còn giải thích cực kỳ thẳng thắn.

"Hảo a! Để ta đánh với người một trận." Gã nam tử gầy ốm đi ra hồi nãy. Thoạt nhìn cực kỳ điềm đạm nho nhã, không cao lớn lắm, nhưng cũng rất tuấn tú. Thái độ nho nhã, gã chỉ Ân Phong nói: "Ta muốn đánh với ngươi một trận. Ngươi tu luyện Minh Hỏa. Ta tu luyện Thần Hỏa. Vậy thì đến đây phân tài cao hạ đi."

"Thần Hỏa? "

Con ngươi của mấy tên Thế gia Tử đệ này đều phát ra quang mang nghi hoặc.

Trên mặt Ân Phong lộ rõ vẻ trang nghiêm mà hỏi: "Ngươi đến từ Tây Cương Hỏa Vân Điện.?"

"Không sai. "

"Tên của người là gì?"

"Ngươi có thể gọi ta là Hỏa Niểu." Nam tử gầy ốm nhưng rất nho nhã tuấn tú đi thẳng sang một bên, cùng Ân Phong dãn ra thành một khoảng cách.

"Đại Nhật Hắc Liên!" Ân Phong mới bắt đầu liền thi triển ngay tuyệt học, có thể thấy gã đối với Hỏa Niểu đích thực coi trọng.

Hắc sắc Thái dương. Trong chớp mắt liền hóa thành một đóa Liên hoa (Hoa sen). Trung tâm cánh hoa bị rung động. Nhiều đóa tách ra, hướng về phía Hỏa Niểu bao phủ lại.

"Hồng Liên Diệu Thiên Hạ!" Hỏa Niểu khẽ quát, xích hồng Hỏa diễm, từ trong thân thể gã bắt đầu tuôn ra, tại trên đỉnh đầu tụ thành một đóa Hồng liên. Cùng với động tác của gã. Cánh hoa liên tục bay ra công kích Minh Hỏa. Sau khi nó cùng Hắc sắc Diễm hỏa đó va chạm vào nhau thì phát ra âm hưởng ‘Phốc Phốc.’

Tất cả mọi người thần sắc hết sức ngưng trọng, đối kháng như thế nguy hiểm phi thường. Nếu như có một chút Hỏa diễm bắn tung tóe ra đây. Sẽ thiêu hủy cả tòa tửu lâu này ngay. Thật là không thể tưởng tượng ra uy lực của Thần Hỏa cùng Minh Hỏa lại như vậy.

Hai loại Hỏa diễm tương sinh tương khắc. Siêu việt hơn hẳn tam muội chân hỏa, chạm vào là chết, vốn dĩ là thần thông cực kỳ đáng sợ !

Tiếng 'Phốc phốc' không ngừng vang lên bên tai. Tất cả mọi người không thể không thối lui về phía sau. Hắc sắc Minh hỏa khiến cho ở chỗ của Ân Phong như rơi vào một mảng đen kịt, tựa như tu la địa ngục. Hỏa hồng Thần hỏa quang mang rực rỡ, lại khiến cho chỗ của Hỏa Niểu như rơi vào một vùng sáng rực.

Hai người ở giữa Hỏa diễm cuộn trào mãnh liệt. Cuối cùng bọn họ trực tiếp từ cửa sổ bay ra. Ở trên bầu trời tiếp tục kịch chiến. Bởi vì Hỏa diễm mãnh liệt, sắp vượt quá sự kiểm soát của bọn họ rồi, nếu không ra khỏi Vọng Nguyệt Lâu. E rằng tòa tửu lâu nổi tiếng này sẽ hoàn toàn bị thiêu rụi.

Lửa lớn cuồn cuộn ngất trời, một bên nhiễm hồng như vầng dương mới mọc. Mà bên kia lại đen nhánh như mực.

Đây chính là xu thế đại chiến biểu hiện lực lượng tương đương nhau.

"Không biết ai chính thị ếch ngồi đáy giếng vậy. Tưởng rằng cao thủ Ân Đô mình là trùm thiên hạ à. Hắc!" Bây giờ đến phiên cao thủ không phải người Trung thổ châm chọc khiêu khích lại.

Rốt cục đã xuất hiện cao thủ không thuộc tầng lớp Thế gia Tử đệ rồi.

"Chư vị không nên coi. Đây là một hồi chiến đấu rất nguy hiểm, mời các ngươi xuống lầu đi."

Những tên Thế gia Tử đệ còn lại không thèm để ý đến trận chiến ở trên trời. Hướng về phía mọi người nói một cách tùy tiện.

Đang khi nói chuyện, mấy người này liền đi tới phía trước, bạo phát ra vô hình lĩnh vực của mình. Làm cho mọi người không tự chủ được bị bức thụt lùi lại.

Sắc mặt của Vũ Văn Phong khó coi tới cực điểm. Nếu không phải A Thủy và A Băng kéo lại, gã nhất định đã xông lên rồi.

Ở bên cạnh, thần sắc của Tề Lạp Áo và Yến Khuynh Thành cũng thật là khó coi. Bọn họ tại Nam Hoang Thiên Đế Thành chưa từng bị người ta khinh thường qua, vô luận đi tới nơi nào cũng đều là tiêu điểm chính, đến Quốc đô Đại Thương này. Hết thảy đều đã thay đổi hẳn.

Đúng lúc này. Lửa lớn cuồn cuộn ngất trời ở trên không trung đột nhiên dụi tắt. Hỏa Niểu lảo đảo quay trở về. Sắc mặt hơi tái nhợt. Mà thần sắc của Ân Phong vẫn như thường bay vào, trận chiến của hai gã Linh sĩ cứ như vậy chấm dứt. Hiển nhiên Hỏa Niểu đã thua cuộc.

"Ngươi rất mạnh mẽ, không bằng đi theo ta. Ta tất sẽ lấy lễ đối đãi." Ân Phong hướng về phía Hỏa Niểu nói.

"Hừm." Hỏa Niểu vừa vặn hừ lạnh lên một tiếng, liền tiến vào trong đám người mất dạng.

"Kẻ bại tướng dưới tay. Sao còn dám vô lễ như thế?" Một tên Thế gia Tử đệ đả kích không thương tiếc nói.

"Nam Hoang và Tây Cương bất quá cũng chỉ có vậy!"

Ân Phong ngăn bọn họ lại, nói: "Tu vi tên Hỏa Niểu này rất mạnh. Ta chỉ hơn gã một chút mà thôi."

Mấy tên Thế gia Tử đệ biến sắc mặt, bất quá rất nhanh khôi phục lại như cũ, hướng về phía mọi người hô: "Xin mời chư vị xuống lầu cho, ha ha ... A Băng cô nương. Khuynh Thành tiểu thư, xin hãy dừng bước. Chúng ta thành tâm mời hai nàng lưu lại."

Giọng cười cợt nhả một cách láo xược truyền đi khắp cả tầng tửu lâu thứ chín.

A Thủy phẫn nộ bừng bừng, dám trêu ghẹo muội muội của ta, gã bước dài tiến lên phía trước. Vũ Văn Phong một lần nữa cũng đi ra khỏi đám người. Yến Khuynh Thành nghiến răng nghiến lợi. Rút tuột trường kiếm ra. Thấy nàng như vậy. Tề Lạp Áo cũng bước ra khỏi đám người.

A Thủy, A Băng, Vũ Văn Phong, Yến Khuynh Thành, Tề Lạp Áo năm người như một triển khai, đối mặt với năm tên Thế gia Tử đệ ở phía trước.

"Ha ha... Mỹ nữ có tính cách như vậy, ta thích !"

"Hắc hắc... Tuyệt sắc mỹ nữ sở dĩ xinh đẹp tuyệt trần, đó là bởi vì có tính cách. Nếu giống như cái bình hoa. Không có nửa điểm linh tính, đến cả nhìn ta cũng không thèm liếc mắt một cái nữa là."

Trước mặt đám đông mà bọn họ bàn luận bình phẩm . Ngôn ngữ lại cực kỳ lỗ mãng. Căn bản không có kiêng nể bất cứ điều gì.

A Băng cùng Yến Khuynh Thành cực kỳ tức giận. Khi đó liền xuất thủ.

Vô hình Lĩnh vực tán phát ra, song phương Lĩnh vực hòa hợp cùng một chỗ. Mười vị cao thủ trong chớp mắt biến mất ở bên trong, trận đại chiến kịch liệt đã bắt đầu.

Nếu như không có Lĩnh vực, tất nhiên Vọng Nguyệt Lâu sẽ bị chấn thành phấn mạt. Cao thủ Thức Tàng Cảnh Giới đều rất mạnh mẽ, phát ra lực lượng để phá hủy tòa Cao lâu này chỉ là chuyện nhỏ nhặt.

Trong Lĩnh vực mênh mông lực lượng xung động vô cùng kịch liệt. Mặc dù bị Hắc Sắc Quang Mang che phủ lại, chỉ có thể nhìn thấy bóng người đang di động mờ nhạt. Nhưng tất cả mọi người đều biết đó là một hồi đại chiến rất kịch liệt.

Đang lúc mọi người ở đây căng thẳng chú ý và phỏng đoán thì Lĩnh vực đột nhiên tan vỡ. Vũ Văn Phong ngã bay ra ngoài, trên khóe miệng thổ huyết. Tiếp đó huynh muội A Thủy cùng A Băng cũng bị chấn ra, sắc mặt bọn họ vô cùng trắng bệch, không có một chút huyết sắc.

Cuối cùng, lam phát mỹ nam tử Tề Lạp Áo cũng bị đánh bật ra, một nửa mái tóc dài màu lam bị chặt đứt, trên cổ hiện rõ một vệt máu. Gã suýt nữa đã bị bổ đứt cả đầu.

Lĩnh vực biến mất, thân ảnh Yến Khuynh Thành cũng hiện rõ ra. Thân thể uyển chuyển mềm mại hoàn toàn bị mồ hôi làm cho ướt nhẹp, chân sau của nàng quỳ trên mặt đất, tay chống trường kiếm, sắc mặt trắng bệch, song mục phẫn nộ như phát ra Hỏa diễm. Gian nan đứng lên.

Cao thủ Tây Cương và Nam Hoang đều thảm bại !

Không ai có thể ngờ, ở trung tâm Ân Đô lại có vài tên Thế gia Tử đệ lực lượng cường đại như thế. Rõ ràng toàn thắng trước đối thủ !

Năm gã cố nhịn cười, một tên trong số đó nói: "Xin lỗi! Làm cho hai vị mỹ nữ bị thụ thương rồi. Nhưng trên chiến trường chúng ta là kẻ địch. Không thể lưu tình a. Để chút nữa ta bồi tội với hai vị mỹ nữ vậy." Nghe có vẻ kiêu ngạo, nhưng mấy người này quả thật có cái để mà kiêu ngạo, đám người Vũ Văn Phong càng giận dữ hơn, nhưng lại biết nói gì đây.

Mọi người ở đằng sau cũng đồng dạng đè nén cảm giác rất giận dữ của mình lại. Mấy tên này thực lực đích thật có phần cường đại đáng sợ. Có người còn suy đoán bọn chúng có lẽ chính là lớp thanh niên cao thủ cực mạnh của Ân Đô.

Tề Lạp Áo ngoác mồm ra. Nhưng cũng chẳng biết nói gì, quả thật gã chẳng sợ gì mấy cái tên kia. Trong trận hỗn chiến mới vừa rồi. Cá nhân gã chiến lực mặc dù cường đại nhất. Nhưng chiến hữu bên mình lại thiếu mạnh mẽ. Gã cũng đành thúc thủ vô pháp.

"Xin mời chư vị đi cho!"

Năm tên này hướng về phía trước đe dọa.

"Hai vị tiểu thư này là khách quý của chúng ta có thể lưu lại, những người khác mời xuống lầu cho."

Tu luyện giả đều là kẻ có huyết tính. Chưa có người nào di động cước bộ rời đi.

"Bất quá chỉ toàn là Nhị thế tổ (3) mà thôi, nếu như gia tộc của các ngươi chẳng cường đại, có dám kiêu ngạo như thế sao?"

"Vị huynh đệ này, ngươi nói sai rồi đó. Chúng ta chưa hề dựa vào gia tộc. Cũng chẳng có cậy mạnh hiếp yếu, mới vừa rồi ngươi có xem được mà, không phải chúng ta chẳng hề động thủ trước à. Đó chỉ là sự phòng vệ chính đáng mà thôi. Nếu như ngươi không phục, chi bằng tới giết ta đi. Bọn ta sẽ hoàn toàn không dùng tới lực lượng của Gia tộc, nếu ngươi có thể đánh bại chúng ta, tất sẽ được tôn sùng là thượng khách."

Năm người không thèm đếm xỉa gì tới ngôn luận, rõ ràng là kiêu ngạo khinh người.

Cường đại Lĩnh vực dồn ép về phía trước, làm mọi người không thể không lui ra phía sau.

"Hảo a! Nếu các ngươi không muốn đi. Ta đích thân tiễn các ngươi một đoạn vậy." Ân Phong nói tới đây. Minh Hỏa trực tiếp chém đến. Nhất thời khiến Tu luyện giả ở trên lầu kinh hãi. Đều ào ào trốn tránh.

Tiêu Thần rất bình tĩnh, chủ yếu là vì không muốn xuất thủ. Nam Hoang, Tây Cương cùng hắn chẳng có quan hệ gì. Bại thì thua, hắn không có ý định vì bọn họ mà xuất đầu lộ diện. Từ trong Tịnh Thổ đi ra. Hắn thầm nghĩ sẽ đi chu du khắp cả thiên hạ, tại cõi hồng trần luyện tâm - tu hành. Không muốn gây chuyện thị phi.

Nhưng đối phương hiển nhiên linh giác nhạy cảm dị thường. Tựa hồ nhìn ra tu vi của hắn bất phàm. Một đạo Minh Hỏa trực tiếp kích đến. Định buộc hắn phải xuất thủ.

Xoát.

Lưu lại một đạo tàn ảnh. Tiêu Thần lẫn vào trong đám người, tưởng có thể yên thân xuống lầu mà rời đi.

Nhưng. Ân Phong như xiềng xích khóa chặt lại. U minh Hỏa diễm, theo sát như hình với bóng. Rồi sau đó vượt qua Tiêu Thần chặn đứng ở lối đi. Tu luyện giả ở sát bên cạnh đều không ngừng trốn tránh, sợ sẽ bị một ít Minh Hỏa dính vào.

Tiêu Thần không rời đi được. Liền xoay người lại lẳng lặng nhìn Ân Phong. Hắn chẳng sợ phiền phức, nếu như lại phát sinh thêm sự kiện lưu huyết một đêm như hồi ở Thiên Đế Thành.

Đối phương đã cố ý muốn thử xem cân lượng của hắn. Tiêu Thần dĩ nhiên chẳng sợ gì mà cự tuyệt.

Ầm

Hắc sắc Minh hỏa. Giống như một cơn hồng thủy. Dâng trào mãnh liệt hướng về phía Tiêu Thần điên cuồng vọt tới.

Hai tay Tiêu Thần rất nhanh vẽ lên. Thân tùy Tâm động. Ấn do Tâm sinh. Áo nghĩa Viên Mãn Bảo Bình Ấn tối cao của Sâm lâm Tộc hình thành ở giữa song thủ của hắn. Một cái Thủy Tinh Bảo Bình ánh sáng rực rỡ chói lọi xuất hiện ở giữa song thủ của hắn.

Toàn bộ U Minh Hỏa Diễm giống như bị hấp dẫn, hướng về cái Thủy tinh Bảo bình sáng long lanh ấy mà lao vọt đến, như trăm sông đổ về biển rộng. Thủy Tinh Bảo Bình cứ vậy mà đem tất cả Minh Hỏa hấp thu sạch.

Bảo bình gần như trong suốt nhưng quang mang lập lòe, có thể thấy rõ Minh Hỏa ở bên trong nó như con sóng lớn cuồn cuộn chảy, cuối cùng bị nén lại thành một khỏa hình cầu màu đen.

Tất cả mọi người đều hít vào một hơi lãnh khí !

Minh Hỏa lúc nãy không gì không phá, đánh đâu thắng đó, vậy mà bị người ta thu lấy đơn giản như thế. Cái này hơi kinh khủng thật sự, Minh Hỏa thần thông đó rất lợi hại, tất cả đều thấy quá rõ ràng. Ngay cả đám người Vũ Văn Phong và Hỏa Niểu cũng thua, tên Ân Phong Thế gia Tử đệ này bộc lộ ra, hoàn toàn có thể chống cự được với cao thủ Thức Tàng Lục Trọng Thiên.

Mà lúc này...

Tất cả mọi người nhìn về phía Tiêu Thần, thấy hình dáng của hắn cũng bình phàm phổ thông. Nào ngờ đâu đó lại là một cao thủ lợi hại như vậy.

Vũ Văn Phong và Tề Lạp Áo đều cau mày, tựa như có chút cảm giác quen thuộc, nhưng lại vô pháp tìm kiếm được bóng dáng đó ở trong trí nhớ, bọn họ rất nhanh thoát khỏi cái loại tâm tình này. Viên mãn Bảo Bình Ấn của đối phương. Uy lực thật lớn như vậy, từ trước đến giờ bọn họ chưa từng kiến thức qua, không thể là người quen được.

Trong lòng Yến Khuynh Thành dâng lên một cảm giác kỳ dị. Cái bóng dáng phía đối diện kia ngay cả một vết tích ở trong trí nhớ cũng không có, nhưng không biết vì sao nàng cứ cảm thấy giống như đã từng quen biết hắn vậy.

Giờ đây. Bảo thể của Tiêu Thần đại thành. Chuyện thay hình đổi dạng vốn dễ như trở bàn tay, bộ dáng tầm thường như lúc này, so với trước đây đã khác nhau rất nhiều. Còn pháp quyết thi triển cũng huyền ảo như thế, người quen cũ trước kia cũng không có khả năng liên tưởng đến hắn được.

"Ta nhìn sai ư!" Ân Phong vẫn như cũ cười nhạt, nói: "Thì ra là một cao thủ thật sự. Hãy thử lại xem nào."

Đại Nhật Hắc Liên. Đón gió tách ra bắn tới. Hắc Sắc Hỏa Diễm tối đen như mực, trong chớp mắt khiến trên tòa lầu như hóa thành lĩnh vực U minh Hắc ám. Như thủy triều quay cuồng. Hướng về phía Tiêu Thần bao phủ lại.

Song thủ giương lên, cầm Bảo bình trong tay. Tiêu Thần ung dung sai khiến miệng Bảo bình nhắm ngay về phía trước. Minh Hỏa thu được lúc trước trong phút chốc tự nhiên bắn phụt ra.

Ầm

Tiếng va chạm rất dữ dội. Minh Hỏa đối địch Minh Hỏa. Tất cả mọi người cực kỳ hoảng sợ. Như thế...Há chẳng phải muốn cho cả tòa Vọng Nguyệt Lâu này hóa thành tro bụi ư.

Nhưng ngoài dự liệu của mọi người. Tiêu Thần khống chế Bảo bình rất thỏa đáng, chỉ đánh cho Đại Nhật Hắc Liên tan tác mà thôi. Không để một tí Hỏa diễm nào bắn tung tóe ra bên ngoài.

Ân Phong sắc mặt hơi trắng bệch, liên tục thối lui bảy bước, gã khó tin nhìn tên thanh niên vóc người cao ráo phía trước, thật không ngờ đối phương lại mạnh mẽ như vậy.

"Rất mạnh! Nhưng ta không phải là tấm đệm lớn để lót nền cho ngươi, ta sẽ hạ đòn sát thủ. Tốt nhất ngươi nên triển khai tuyệt học mạnh nhất của mình đi. Nếu không hối hận không kịp đâu." Giọng Ân Phong phát lãnh. Thần sắc trở nên vô cùng ngưng trọng.

Nhiều đám Hắc Liên từ người gã tách ra phóng tới. Hắc Sắc Hỏa Diễm đáng sợ đang thiêu đốt hừng hực. Một cây Tử Thần Liêm Đao xuất hiện ở trong tay gã, nó vốn hoàn toàn do tinh hoa của Minh Hỏa ngưng tụ mà thành, đủ khiến cho người ta tim đập mạnh và loạn nhịp.

Không chỉ Tiêu Thần mà mọi người phía sau cũng biến sắc, ngay cả mấy tên Thế gia Tử đệ ở phía sau Ân Phong, cũng lộ ra thần sắc sợ hãi. Bọn họ đích xác cũng vô cùng cường đại, nhưng rất ít khi dốc sức đánh liều mạng như vậy. Chứng kiến Ân Phong trịnh trọng như thế, sắp sửa giở ra tuyệt học cực mạnh. Bọn họ biết đã gặp phải một địch thủ rất mạnh mẽ. Mấy tên này vốn hiếu chiến cũng đã chuẩn bị, nếu như Ân Phong không địch lại. Nhất định bọn họ sẽ xuất thủ.

Tử Thần Liêm Đao dần dần ngưng tụ thành hình, đó là tinh hoa của Minh Hỏa. Sự cường đại và kinh khủng của nó thì không cần phải nhiều lời. Mọi người đều trải qua cảm giác rất chân thật, không ít người tu vi kém một chút còn cảm thấy run cầm cập.

Tiêu Thần vẫn như cũ rất bình tĩnh, song thủ vẽ lên, lấy tâm để dẫn, lấy thân làm ấn, thi triển ra Viên mãn Bảo Bình Ấn hoàn chỉnh. Một cái Bảo bình cực lớn tái hiện ở trên đầu hắn, ngọc bình trong suốt sáng óng ánh tuy không có chút năng lượng xao động nhộn nhạo, nhưng tất cả mọi người đều không dám khinh thường nó chút nào.

Quang mang chói lọi rực rỡ, chiếu sáng cả tòa Vọng Nguyệt Lâu. Cự đại Bảo bình trôi nổi ở trên đỉnh đầu Tiêu Thần. Nó thẩm thấu nhè nhẹ phát ra quang thải làm nổi bật lên vẻ thần thánh.

Lúc này, gã Ân Phong hoàn toàn ngưng tụ xong tinh hoa của Minh Hỏa, cầm trong tay cự đại Hắc Sắc Liêm Đao. Vung lên ném về phía Tiêu Thần, cự đại Hắc Nhận thoạt nhìn vô cùng u ám đáng sợ, ba động của Minh Hỏa phát ra làm cho người ta tim đập mạnh và loạn nhịp.

Tất cả mọi người đều biết rõ. Cái tinh hoa của Minh Hỏa này dù chỉ bắn tóe một điểm nhỏ lên người thôi, chỉ sợ sẽ đục thành một cái lỗ máu, xương cốt sẽ tan rã mất.

Ầm.

Cự đại Bảo Bình trên đỉnh đầu của Tiêu Thần sớm đã thực chất hóa. Nó đột nhiên trút xuống một cỗ quang hoa rực rỡ óng ánh. Cuộn trào mãnh liệt hướng thẳng về phía trước.

Cả tòa Vọng Nguyệt Lâu đều lay động!

Mà Hắc Sắc Liêm Đao. Trong chớp mắt đã bị nó đập tan thành bụi phấn. Còn vô tận Minh Hỏa giống như gặp phải một thứ Thánh thủy, trong nháy mắt liền bị dập tắt hoàn toàn.

Mà Ân Phong thì như bị sét đánh trúng. Bay ngược trở lại, một tên Thế gia Tử đệ phía sau vội vàng duỗi cánh tay định ôm gã lại. Chỉ là, tên này đã chạm phải cự đại lực lượng mạnh không thể tưởng. Ngay cả tên Thế gia Tử đệ ấy cũng bị chấn bay theo.

Ầm.

Cửa sổ nát bấy. Hóa thành tro bụi. Hai gã đều bị Bảo Bình Ấn chấn "Ầm" oanh kích. Quay cuồng lăn lộn bắn ra rất xa ở trên bầu trời.

Ba gã Thế gia Tử đệ ở bên cạnh cũng bị ảnh hưởng đến, trong đó có một tên ngã quỵ xuống tầng lâu, hai tên khác cũng lung lay muốn ngã, vội vàng ba chân bốn cẳng chuyển vận thần lực mới đứng vững được thân mình.

Tất cả mọi người đều cực kỳ hoảng sợ, cái này quả thực không thể tưởng tượng. Bảo Bình Ấn vậy mà uy lực lại cự đại như thế. Thoáng cái đã đem cái tên Ân Phong vô cùng mạnh mẽ lúc nãy đánh bay đi mất, cơ hồ khiến cho người ta không thể tin.

Vã lại. Ngay cả vài tên Thế gia Tử đệ khác cũng đã bị dính vào.

Bảo bình chỉ một kích. Đánh bại cả năm gã.

Ân Phong miệng thổ huyết. Cùng một gã Thế gia Tử đệ khác vẻ mặt chẳng hay ho gì từ bên ngoài cửa sổ bay về.

Bốn gã Thế gia Tử đệ chưa tham chiến, tất cả đều nhìn Tiêu Thần chòng chọc, đều muốn đánh nhau với hắn một trận.

Ân Phong lắc đầu, nói: "Đừng thử nữa, chúng ta không phải là đối thủ của hắn. Bảo Bình Ấn... Ta đã suy đoán ra. Viên mãn Bảo Bình Ấn ... Không thể dùng lực để đối kháng!"

Tiếp đó gã quay đầu hướng về Tiêu Thần nói: "Ta từng nói qua, nếu có thể đánh bại bọn ta, nhất định sẽ là thượng khách của chúng ta, xin ngươi yên tâm. Ân Phong ta tuyệt đối thủ tín, chẳng phải hạng người không biết phân biệt tốt xấu đâu."

Bốn tên bên cạnh tựa hồ sực tỉnh lại. Một gã giành nói: "Thân thủ của các hạ như thế, e rằng ở trong thế hệ trẻ của Đại Thương Đế Quốc ta. Có thể được xếp vào hạng đứng đầu, chúng ta khâm phục nhất là loại người vũ dũng, nếu ngươi không chê. Hãy kết giao bằng hữu với ta nào?"

"Hãy đem sức lực phục vụ cho Quốc gia ta nào?"

Mọi người phía sau Tiêu Thần đều trợn mắt há hốc mồm, lũ Thế gia Tử đệ này rốt cuộc đang toan tính nghĩ ra cái quái quỷ gì nữa đây?

Vũ Văn Phong, Tề Lạp Áo, A Băng, A Thủy, Hỏa Niểu tất cả đều ngó thử xem Tiêu Thần, mới vừa nãy Bảo Bình Ấn cấp cho bọn họ chấn động quá lớn, uy lực không thể tưởng tượng.

Mà Yến Khuynh Thành lại càng thêm mê hoặc, cảm giác như đã từng rất quen biết hơn với tên thanh niên tuyệt đỉnh cao thủ này.

Tiêu Thần ngậm miệng như thóc, bình tĩnh lắc đầu, xoay người rời đi.

Mọi người bất giác vì hắn tránh ra thành một đường đi. Thanh niên cao thủ như vậy. Cho dù im lặng không nói gì, nhưng cũng tạo thành áp lực tâm lý rất mạnh mẽ cho người khác rồi, có một số Tu luyện giả tự mình cũng không biết. Tại giờ phút này dĩ nhiên đang... Ngưỡng mộ.

Ân Phong ở phía sau hô lên: "Chúng ta thật sự không ý tứ gì khác, chỉ muốn kết giao bằng hữu với ngươi thôi."

Thấy Tiêu Thần không quay đầu lại mà vẫn đang đi xuống lầu. Ân Phong lại hô lên tiếp: "Ba ngày sau, tam Công chúa của Đại Thương Quốc ta ở tại Hải Thượng Minh Nguyệt Viên chủ trì Thư Kiếm Trà Hội, mời huynh đài nhất định phải đi đấy."

Kế tiếp, gã lại quay đầu hướng về mọi người trên lầu nói: "Nếu chư vị cảm thấy mình có tài. Vậy ba ngày sau có thể đến tham gia."

Cho đến khi thân ảnh của Tiêu Thần biến mất mãi một lúc lâu sau. Mọi người trên lầu dường như mới hồi phục lại tinh thần.

"Đi thôi...." A Thủy lôi kéo ống tay áo A Băng.

Đến lúc này các Tu luyện giả mới bắt đầu rời khỏi tiểu lâu.

Yến Khuynh Thành, Tề Lạp Áo, Vũ Văn Phong ba vị cao thủ Nam Hoang sắc mặt vốn không được tốt cho lắm.

Ân Phong cùng năm tên Thế gia Tử đệ. Thần sắc cũng rất phức tạp, ở trên lầu ngây ngốc trơ mặt ra, một lúc lâu sau mới chịu cùng nhau xuống lầu.

"Ta đoán chắc hắn sẽ đi, Tam Công chúa của Đại Thương Quốc ta xinh đẹp nhất thiên hạ, lại tự mình chủ trì Thư Kiếm Trà Hội. Nếu nói theo lẽ thường tình thì khẳng định sẽ dẫn dụ tất cả tài tử giai nhân ở Đô thành này đến. Mà hắn ... Rốt cuộc cũng là một tên trẻ người non dạ. Hẳn là không bỏ lỡ dịp thịnh hội như thế đâu nhỉ."

Chú thích:

(1) thế gia tử đệ : chỉ con em của Gia Tộc có quyền thế.

(2) phong hoa tuyệt đại: Chỉ người phong nhã tài hoa.

(3) Nhị thế tổ Hồ Hợi, con trai của Tần Thủy Hoàng , ý nghĩa của nó là ám chỉ những loại kẻ bất tài, tương đương với thành ngữ phá gia chi tử vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.