Trường Sinh Giới

Chương 123: Chương 123: Vùng biển cấm kỵ






"Cái này. . ." Yến Khuynh Thành thật sự không thể nói gì. Trên thực tế đúng là như vậy, nếu như đổi lại là nàng thì nàng cũng không thể tin tưởng Tiêu Thần.

Nàng biết có một loại khả năng, đó là hiến dâng thân thể. Có lẽ chỉ có lấy quan hệ hôn nhân mới có thể đủ để đối phương tín nhiệm. Đối phương hẳn cũng hiểu là một nữ tử tâm cao khí ngạo như nàng coi trọng tấm thân thánh khiết hơn cả sinh mệnh. Có lẽ chỉ có như thế, mới có thể đủ khiến cho Tiêu Thần tin tưởng.

Nhưng là, nàng làm sao có thể cam lòng? Nhất là với cựu thù này. Tuy rằng hiện tại phải tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, nhưng nàng vẫn không thể chấp nhận được chuyện này.

Chỉ là, nếu không làm như vậy mà chỉ bằng vào lời nói thì sao có thể khiến đối phương tín nhiệm? Với tính cách của Tiêu Thần mà nói thì sẽ tiêu hủy tất cả mọi hiểm họa càng không cho phép nàng sống sót .

Quân Vương Thuyền chậm rãi lướt đi, biển vàng nổi lên từng trận ánh sáng. Cổ thuyền toàn thân đen xì, dưới ánh thần quang chói lọi của vùng biển cấm kỵ khúc xạ càng trở nên bắt mắt.

Xa xa nhìn lại, con thuyền giống như là một đầu lâu khổng lồ lộn ngược đang di động, lấp lánh ánh xám âm u tà dị. Đây là một cảnh tượng kỳ lạ câu nhiếp nhân tâm, chỉ là lúc này không có nhiều người xem.

Cổ thuyền lâm vào sự trầm mặc. Tiêu Thần dù bận nhưng vẫn ung dung, tựa như tùy ý thoải mái, quên sạch chuyện vừa rồi mà đứng ngắm nhìn hải dương vàng kim, chiêm ngưỡng sự diễm lệ lộng lẫy của vùng biển cấm kỵ.

Nhưng Yến Khuynh Thành biết sát ý của đối phương vẫn chưa giảm, chỉ là bởi vì đang chiếm thế chủ động tuyệt đối, tùy thời có thể ra tay giết nàng vốn đã bị phong bế công lực cho nên mới tạm giữ nàng làm tù binh mà thôi. Nội tâm của nàng đang tranh đấu dữ dội, nàng không muốn chết. Nàng còn trẻ, còn có tương lai tốt đẹp vô hạn, tiền đồ tràn ngập hào quang, nhưng làm thế nào mới có thể sống sót đây?

Thật sự phải hy sinh sao? Yến Khuynh Thành là một nữ tử chí hướng rộng lớn, đồng thời thiên phú hơn người. Nàng không muốn cả đời tầm thường, nàng muốn vượt qua tiền nhân. Xông xáo khuynh đảo thiên hạ, nhưng lúc này lại đang trơ mắt không biết làm thế nào để vượt qua cửa ải khó khăn, chẳng lẽ sẽ phải vượt qua giới tuyến trong lòng sao?

Rời khỏi Long Đảo, tất cả đều thay đổi, hai người vốn có quan hệ vi diệu đã bắt đầu suy nghĩ , cũng không còn là ở trên hoang đảo vật lộn để sinh tồn như trước nữa. Hiện tại bọn họ phải lo lắng cho tương lai, lo lắng những chuyện có thể phát sinh.

Tất cả đều rất tĩnh lặng, chỉ còn tiếng nhóp nhép của hai con tiểu thú đang cắm đầu ăn lấy ăn để, Kha Kha hiện tại cũng không có nhiều tâm tư, nó đang say sưa ăn các loại kỳ quả, còn tiểu long cao ngạo hiển nhiên dần dần đã bị cách sống của Kha Kha ảnh hưởng. Đối mặt với mỹ vị không hề từ chối, trái lại còn khoái trá hưởng dụng giống hệt như tiểu thú trắng muốt.

Bọn Tần Quảng Vương hoàn toàn im lặng, ngồi ở bên cạnh tấm vải liệm như ba pho tượng hoá thạch không hề nhúc nhích, chúng nó giống như đã nhập vào trạng thái tĩnh mịch, đang lẳng lặng tu luyện. Thỉnh thoảng, tia linh quang ở trong hốc mắt chớp động vài cái. Ấn ký hoa sen trên trán phát ra ánh sáng chói lọi.

Cũng không biết qua bao lâu. Sắc trời dần trở nên ảm đạm, Tiêu Thần cũng lột vỏ vài loại quả không rõ tên, bắt đầu bữa tối. Đây là một loại cảm giác kỳ lạ, ở đây, ngay cả bán thần đều không thể trụ lại trên biển cấm kỵ. Vậy mà bọn họ lại đang thưởng thức dã quả, uống nước dừa. Tĩnh lặng ngắm nhìn hoàng hôn nhiễm hồng hải dương vàng kim. Có khác nào thưởng ngoạn đâu.

Màn đêm buông xuống. Bầu trời tràn ngập ánh sao, tràn ngập hơi thở tự do. Tiêu Thần cảm giác tâm tình vô cùng thoải mái. Quan trọng là đã thoát khỏi Long Đảo.

Ở phía sau, Kha Kha chợt kinh hô.

Đang ngắm nhìn bầu trời, Tiêu Thần cả kinh, vội vàng xoay người lại. Chỉ thấy Kha Kha vừa bỏ cái mũ bảo thụ của nó xuống, kêu y nha cái gì đó. Tiểu long quật cường cũng tò mò nhìn, tiểu long cao ngạo dường như không quan tâm chút nào đến tiểu thánh thụ mà ngay cả tiểu long vương cũng thèm khát này.

"Kha Kha, làm sao vậy?" Tiêu Thần nghi hoặc hỏi nó.

Tiểu thú trắng muốt vẫn chỉ vào mũ bảo thụ mà không ngừng y nha. Nó dường như rất ngạc nhiên, hẳn là là tiểu thánh thụ xuất hiện tình huống gì đó. Tiêu Thần đi đến cạnh nó. Ngồi xổm xuống, khẽ chạm nhẹ vào tiểu thánh thụ, lập tức cảm thấy có chút ấm nóng. Dường như như đang có năng lượng dao động trong đó.

"Ý?" Tiêu Thần trong lòng cũng tràn đầy nghi hoặc.

Yến Khuynh Thành cũng rất kinh ngạc. Quay đầu nhìn về phía này.

Quả thật là có thể cảm nhận được một tia dao động mỏng manh, chỉ là, lúc trước cả Kha Kha và Tiêu Thần cũng không để ý đến, tiểu thánh thụ dường như đang hấp thụ năng lượng bên ngoài.

Trong màn đêm, linh giác mẫn tuệ của Tiêu Thần phát huy đến mức tận cùng. Rốt cục cũng thấy rõ, bốn phương tám hướng có vô số điểm sáng vàng kim nhỏ đến mức không thể nhận ra, đang nhẹ nhàng chậm rãi ngưng tụ về phía tiểu thánh thụ.

Đây là. . . lực lượng trong hải dương vàng kim.

Tiêu Thần chấn động. Tiểu thánh thụ chưa từng có biến quá lớn, lại chợt có thể hấp thu thần lực của vùng biển cấm kỵ.

Lúc trước, bởi vì dao động quá yếu ớt. Tất cả mọi người đều không chú ý đến, hiện tại vô luận là Tiêu Thần, Yến Khuynh Thành hay là hai con tiểu thú và ba bộ xương khô đều phát hiện chuyện gì đang xảy ra.

Tiểu thú trắng muốt hưng phấn kêu lên y nha. Định đặt tiểu thánh thụ vào trong biển vàng. Bất quá, nửa đường thì nó lại ảo não ngừng lại, bởi vì nó nghĩ tới sự đáng sợ của hải dương vàng kim.

Hoàn toàn hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Tiêu Thần lập tức động tâm. Thần lực của vùng biển cấm kỵ gần như là vô hạn, nếu tiểu thánh thụ hấp thu một ít. Nói không chừng sẽ biến lớn ra một chút.

"Ta thử xem sao." Tiêu Thần nâng tiểu thánh thụ đặt gần mép thuyền. Lúc này thánh thụ bắt đầu phát ra ánh sáng, điểm sáng vàng kim tụ lại đã rõ ràng hơn rất nhiều.

Tiêu Thần cũng không dám lỗ mãng đem tiểu thánh thụ ra ngoài Quân Vương Thuyền. Dù sao lần trước cũng đã thấy được, vừa rời khỏi ánh xám bảo hộ của cổ thuyền thì tất cả vật chất hữu hình đều bị phá nát. Tuy đây chính là thánh thụ trong truyền thuyết. Nhưng cũng rất khó nói là nó có thể chịu đựng được thần lực hay không.

Cánh tay của Tiêu Thần đã tiến sát tới mép thuyền, điểm sáng vàng kim tụ tập lại càng lúc càng nhiều, tiểu thánh thụ đã rất nhanh hấp thụ thần lực.

Lại mạo hiểm bước xa thêm một chút, lúc này đã ra ngoài mép thuyền một chút rồi nhưng vẫn ở trong phạm vi cổ thuyền thấu phát ra ánh xám, cỗ lực lượng vàng kim ngưng tụ mỗi lúc một nhanh giống như là đom đóm từ bốn phương tám hướng tụ tập lại chỗ tiểu thánh thụ.

Đây là một kết quả khiến cho người ta vui mừng. Nhìn tận mắt thần lực bị tiểu thánh thụ hấp thụ, thu hoạch khiến người ta có cảm giác vô cùng thỏa mãn.

Kha Kha nhấp nháy cặp mắt to chạy tới chạy lui. Cực kỳ hưng phấn, chỉ là, Tiêu Thần không có khả năng luôn luôn nâng cây tiểu thánh thụ như thế này, cuối cùng, hắn lui về, đem tấm vải liệm quấn quanh tiểu thánh thụ, rồi mang lại chỗ mép thuyền.

Đây là một đêm khiến người ta rất thoải mái, vô số ngôi sao điểm thêm vẻ huyễn lệ cho bầu trời. Quân Vương Thuyền chậm rãi lướt đi. Ở đuôi thuyền, tiểu thánh thụ lấp lánh ánh vàng kim. Xung quanh nó mỗi lúc một nhiều điểm sáng.

Gió đêm nhẹ nhàng thổi. Ở sâu trong vùng biển cấm kỵ không tĩnh mịch như trong tưởng tượng. Cũng có gió thổi, cũng có tiếng sóng biển, mặc dù chỗ khoang thuyền sát khí ngập trời, khiến cho bọn Tiêu Thần cảm giác sởn tóc gáy. Nhưng ở đuôi thuyền, dưới sự che chắn của tấm vải liệm của tổ thần Toại Nhân coi như cũng có thể bình an. Dưới ánh trăng nhu hòa, hai con tiểu thú đã ngủ say phát ra tiếng ngáy mà ba bộ xương khô cũng đã hoàn toàn nhập định .

Tiêu Thần nhìn Yến Khuynh Thành. Tuyệt không lo lắng nàng đánh lén, yên tâm chìm vào giấc ngủ, với linh giác hiện tại của hắn mà nói. Chỉ cần có chút khác thường là sẽ tỉnh lại ngay lập tức. Mà công lực của đối phương đã bị hắn phong trụ, không thể gây chút thương tổn gì đối với hắn.

Cũng không biết là bao lâu, Tiêu Thần từ trong giấc ngủ say tỉnh lại. Hắn nghe thấy tiếng rống trầm thấp, dường như có quỷ âm lan tỏa. Tại chỗ khoang thuyền, ngọn minh đăng khổng lồ phát ra ánh sáng nhàn nhạt, nhưng là không cách nào thật sự chiếu sáng được khu vực đó, ánh sáng ảm đạm mong manh giữa bóng đêm đã bị hạn chế trong phạm vi vô cùng nhỏ hẹp.

Chỗ ngoài xa còn như liên thông với cánh cửa hắc ám của địa ngục. Một cảnh tượng chết chóc âm sâm đến dọa người. Cảnh tượng không hề rõ ràng, nhưng tiếng quỷ âm trầm thấp đúng là từ nơi đó truyền lại. Đồng thời, trong khoang thuyền dường như cũng vang lên từng tràng thanh âm như tiếng động đất. Một bầu không khí khiến cho người ta cảm giác lạnh tóc gáy. Nhìn không rõ, chỉ có thể nghe thấy, càng khiến cho người ta thêm sợ hãi.

Bỗng nhiên, Quân Vương Thuyền khổng lồ dao động kịch liệt, trong khoang thuyền giống như có một quái vật khổng lồ đang nằm mộng mà chuyển động thân thể, khiến cho người ta nghe rõ từng đợt âm hưởng cuồn cuộn hõa lẫn với tiếng quỷ âm mê sảng. Sát khí ghê rợn vọt lên. Khiến cho những ngôi sao trên trời dường như đều trở nên ảm đạm vô quang .

U minh khí vụ đen sẫm trôi dạt, lượn lờ ở xung quanh cổ thuyền. khiến cho nước biển vàng kim ở gần đó dường như đều bị nhiễm đen.

Không chỉ có Tiêu Thần sớm bừng tỉnh, ngay cả Yến Khuynh Thành cũng khẩn trương ngồi dậy, hai cặp mắt to của hai con tiểu thú cũng không hề chớp mà nhìn chằm chằm về khoang thuyền phía trước, linh quang của ba bộ xương khô cũng không ngừng lóe lên.

Không hổ là một con thuyền ác quỷ. Tà dị đến dọa người. Không hề nghi ngờ gì, trên thuyền có chuyện rất không tốt tồn tại, có thể nhìn thấy rõ ràng luồng u minh khí vụ trôi dạt trên toàn chiếc cổ thuyền. Nếu không phải có tấm vải liệm của tổ thần Toại Nhân che chắn ở phía đuôi thuyền, chỉ sợ nơi này cũng đã lâm vào trong hắc ám.

Tiếng quỷ âm âm trầm tru rống. Thanh âm khủng bố không ngừng truyền ra. Quân Vương Thuyền bắt đầu hiển lộ ra một phần sâm nhiên của nó.

Bất quá, lúc này, thời gian đã gần đến bình minh, bầu trời hắc ám đã dần dần có chút sinh khí, thanh âm quỷ dị cùng tiếng động đất cũng dần lắng lại.

Bọn Tiêu Thần cuối cùng thở phào một hơi. Nếu trong khoang thuyền của cổ thuyền thật sự toát ra những chuyện không tốt. Chỉ sợ bọn họ đã lâm vào tình cảnh phi thường nguy hiểm. Mặc dù có tấm vải liệm che chở, nhưng vẫn rất khó đảm bảo là sẽ an toàn tuyệt đối.

Ngay lúc này, Kha Kha nhảy tới mép của cổ thuyền. Tiểu thú đang tìm tiểu thánh thụ, Tiêu Thần nhìn lại mà cả kinh. Chỉ thấy tấm vải liệm không biết khi nào đã buông thõng xuống, phủ ra tận ngoài mép thuyền đến một đoạn. Tiểu thánh thụ hạ thấp xuống, không ở trong tầm mắt của bọn họ. Nó đã rời khỏi phạm vi ánh xám bao phủ mép thuyền.

Điều này khiến cho Tiêu Thần trong lòng trầm hẳn xuống. Hắn bước nhanh tới. Bất quá ngay sau đó tâm tình lại thả lỏng, một đoạn của tấm vải liệm cùng tiểu thánh thụ tuy đã rời khỏi phạm vi của ánh xám, nhưng cũng không bị phá nát, ngược lại, ở bên ngoài mép thuyền thì ánh vàng kim rực rỡ, thần quang lấp lánh.

Không hỗ là từng được máu của tổ thần nhuộm thấm, tấm vải liệm vẫn như cũ không có chút ánh sáng gì, nhưng cũng không bị lực lượng của vùng biển cấm kỵ phá hủy. Thật sự quá khó tin.

Còn tiểu thánh thụ thì lại càng thêm thần dị, bởi vì Quân Vương Thuyền quá khổng lồ. Nó bị nửa tấm vải liệm treo giữa không trung, không thể tiếp xúc với hải dương vàng kim, nhưng là, vùng biển cấm kỵ bốc lên từng tia vàng kim như sóng gợn khiến nó cùng mặt biển liên thông với nhau, giống như hai người tương thông.

Năng lượng dao động tuy rằng không phải rất kịch liệt. Nhưng rõ ràng đã khiến cho người ta có thể cảm giác là có một dòng chảy nhỏ đang không ngừng cuồn cuộn hội tụ lại chỗ tiểu thánh thụ, lực lượng vàng kim đang bị nó hấp thụ.

Tuy không giống với thần lực vô cùng vô tận như trong tưởng tượng. Nhưng nếu cứ theo tốc độ này, tiểu thánh thụ vẫn tiếp tục hấp thụ lực lượng vô tận, hấp thụ từng chút, hấp thụ từ từ, chỉ cần có đủ thời gian, tiểu thánh thụ chắc chắn sẽ lớn dần từng chút một.

Mặt trời bắt đầu mọc lên ở phía đông, bình minh chiếu rọi mặt biển. Một ngày mới đã bắt đầu, thuyền lớn vẫn tiếp tục chậm rãi lướt đi .

Mặt trời mới mọc, phát ra ánh sáng vô tận khiến Quân Vương Thuyền âm u không còn phát ra sát khí dọa người. Trên biển rộng, vô vàn điểm sáng vàng bập bềnh, tất cả đều như chỉ có cát tường và bình an. Người không biết rõ chân tướng sự việc, rất khó có thể tin là nơi này, mỗi một tấc không gian đều có thể nghiền nát một gã bán thần. Thậm chí là cả thần linh.

Tiểu thú trắng muốt cùng tiểu long quật cường dường như rất không thích ứng với lữ trình này, bởi vì chúng nó đều có tính hiếu động. Hai con ấu thú vài lần định vượt qua phạm vi tấm vải liệm che chở, chạy đến khoang thuyền thăm dò. Nhưng đều bị Tiêu Thần quát bắt ngưng lại .

Yến Khuynh Thành tâm tư rất loạn. Nàng trong lòng khó có thể quyết định chấp nhận hay không, bởi vì cái giá đều quá lớn. Tiêu Thần không biết là mỹ nhân tuyệt sắc khuynh quốc rốt cuộc đang nghĩ đến cái gì. Nhưng hắn cũng không nóng nảy, hắn có thời gian, có lẽ đối phương thật sự sẽ giúp hắn nghĩ ra một biện pháp ổn thỏa mà lại an toàn.

Mặt trời lên rồi mặt trời lại lặn. Đảo mắt đã bốn ngày trôi qua.

Màn đêm lại buông xuống . Mấy ngày trước mỗi khi đêm đến, trên thuyền đều cuồng loạn. Luôn phát ra thanh âm khủng bố cùng với tiếng động đất. Thậm chí, mấy lần Tiêu Thần còn cảm giác được luồng sát khí ghe rợn phá nhập vào trong phạm vi tấm vải liệm. Có một lần, khi đang ngủ hắn tức thì bị kinh hãi mà tỉnh lại. Nhìn đến vài bóng dáng đáng sợ đang đứng cách bọn họ không xa.

Đêm ngày thứ tư, ánh sao có chút ảm đạm. Trong vùng biển cấm kỵ sóng cuộn nhấp nhô, cổ thuyền dường như có chút áp lực, có chút tĩnh lặng không bình thường.

Đã vào đêm khuya. Nhưng lại không có quỷ âm như vẫn thường xuất hiện. Nhưng Tiêu Thần vẫn không có cách nào ngủ say. Hắn cảm giác được không khí có gì đó rất khác thường, hắn rơi vào trạng thái ngủ mà như không ngủ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.