Vận Mệnh Song Sinh tử thần thông, uy thế ai cũng biết rõ, có thể chết mà tái sinh thật là khiến cho thần linh đều phải hâm mộ thần thông có một không hai. Sở Hành Cuồng năm đó trải qua đủ loại đau khổ và khảo nghiệm, dưới đủ loại kỳ ngộ, tâm có cảm ứng, bế quan tìm hiểu mấy tháng mới tu thành loại thần thông vô cùng này. Đúng ngày công thành, phụ thân hắn vốn đang do dự lập tức xác định hắn là người thừa kế gia chủ.
Sở Hành Cuồng cường đại đó là điều ai cũng thấy, nhưng là giờ phút này lại bị Hủy Diệt chi Quang liên tục đánh nát thân thể. Ánh hồng quang đáng sợ đó đi qua nơi nào thì ngay cả Thiên Phật Bảo Luân cùng Tử Thần Liêm Đao đều mấy lần suýt nữa vỡ vụn.
Chú bé tóc vàng nam mạnh tới mức làm cho người ta cảm giác khó có thể tin nổi!
Xoát xoát xoát
Sở Hành Cuồng liên tục thay hình đổi vị, không ngừng tránh né huyết sắc quang mang để cố gắng tiến lên. Nhưng tốc độ của hắn nhanh đi nữa thì có thể nào vượt qua tốc độ mở mắt của cậu bé?
Từ đôi mắt đại biểu hủy diệt, từng đạo huyết mang phảng phất có lực lượng vô cùng vô tận không bao giờ hết đánh cho thân thể Sở Hành Cuồng không ngừng hủy diệt tái sinh.
Cảnh quen thuộc lại hiện lên trong đầu Tiêu Thần. Ngày đó tại đại chiến Nam Hoang Thú Vương, Hoàng Kim Sư Tử vương một mắt đại biểu hủy diệt, một mắt đại biểu luân hồi, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi. Ngay cả lớp cao thủ bán thần tiền bối đều không nhất định có thể áp chế. Nếu như không phải tiểu thú tuyết trắng Kha Kha ngang trời xuất thế, ai cũng không ngăn được nó.
Hôm nay, hủy diệt nhãn thần lại xuất hiện, có thể nào không cho làm cho người ta nghĩ đến Hoàng Kim Sư Tử vương?
Sở Hành Cuồng hơn mười lần bị hủy diệt, lại hơn mười lần trọng tổ chân thân, rốt cục mang theo Thiên Phật Bảo Luân cùng Tử Thần Liêm Đao áp sát đối thủ.
Nhưng vừa lúc đó, cậu bé tốc vàng lại mở mắt trái ra, rồi như là đang nói mê buông ra hai chữ: "Luân hồi!"
Trong phút chốc không gian bị nghiền nát, cửa địa ngục mịt mờ đột nhiên hiện lên. Hắc vụ quay cuồng, sát khí âm lãnh phả ra từ cánh cửa tối om. Cậu bé tóc vàng lại đã mở ra luân hồi!
Vô tận minh vụ cuồn cuộn đến, một luồng lực lượng thật lớn xé rách Thiện Tử. Như là hoàn toàn bị ngàn vạn quả núi lớn ngăn chặn Thiện Tử, hắn không cách nào cử động. Chỉ có thể từng bước tường bước bị đẩy vào trong cửa Luân Hồi.
Sát khí làm cho người ta sợ hãi, âm vụ làm cho người ta hoảng hốt. Ô quang lấp lóe, cuối cùng Thiện Tử lại bi cửa Luân Hồi nuốt vào. Sở Hành Cuồng Thiện Tử đã bị phong bế vào địa ngục!
Cậu bé tóc vàng dáng vẻ mộc mạc nhưng lại cóa khí thế vô hình trung làm cho người ta cảm thấy cực kỳ kinh khủng. Sau đó Luân Hồi nhãn lại mở ra lần nữa, hắn đem Thiện Tử cũng đánh vào một không gian không biết tên.
Nghiền nát hư không chậm rãi khép kín, Vận Mệnh Song Sinh tử đã biến mất khỏi Diễn Vũ Tràng. Âm vụ tản đi, hiện trường khôi phục vẻ rõ ràng giống như là chưa từng phát sinh một chuyện gì.
Tất cả mọi người hoàn toàn ngây dại, hiện trường lặng ngắt như tò.
Một hồi lâu cũng không có ai nói một câu, Diễn Vũ Tràng yên tĩnh tới cực điểm.
Cho đến lúc có tiếng một quý tộc tiểu thư kêu thảm truyền ra. Mọi người mới phảng phất như ở trong mộng mới tỉnh.
"Sở... Sở Hành Cuồng bị giết. Ô ô..."
Hiện trường một hồi đại loạn, mọi người sợ hãi lên tiếng. Cái này quá mức đáng sợ, đây chỉ là một cậu nhóc mười một mười hai tuổi sao. Lại còn giết được Vận Mệnh Song Sinh tử, quả thực không thể tưởng tượng ...
Cậu bé này rốt cuộc là có lai lịch gì? Bản lĩnh tương lai ... chỉ sợ không sao lường được!
Chẳng lẽ thật đúng như Thái Dương giáo Thánh Nữ nói là Vô Thượng thần sao? Nếu không như vậy làm sao có thể sở hữu thần thông như thế, có lẽ ... Chỉ có thần tại tuổi mười một mười hai mới có thể giết được Vận Mệnh Song Sinh tử.
"Không có khả năng! Sở Hành Cuồng như thế nào có thể bị giết được? !"
"Sở Hành Cuồng không thể chết được!" Không muốn tin tưởng chuyện này là thực, rất nhiều người gần như cuồng loạn kêu to.
Không giống với Bát Tướng Thế Giới của Tiêu Thần, cậu bé tóc vàng thật sự đem Thiện Tử phong bế trong địa ngục, đem Ác Tử phong bế vào không gian không biết, thủ đoạn như thế càng ngẫm lại càng khiến người ta sợ.
Xa xa, Ngưu Nhân một hồi kinh hãi, Độc Cô Kiếm Ma hờ hững, bọn họ đều ý thức được sự đáng sợ của cậu bé.
Đối với Tiêu Thần đang yên lặng, tuyệt thế thần thông đáng sợ như thế cùng Hoàng Kim Sư Tử vương không khác nhiều ... Nếu như hắn triển khai toàn bộ thần thông ở trong Diễn Vũ Tràng đấu với cậu bé tóc vàng thì kết quả sẽ như thế nào?
Trúc đình xa xa bày đầy bồn hoa tươi nở rộ, hương thơm ngan ngát. Tam Công Chúa Ân Oánh thật lâu không nói. Sở Hành Cuồng một trong Ân Đô tứ kiệt cứ như vậy bị giết khiến nàng có chút khó thể đón nhận.
Bên cạnh, Triệu Lâm Nhi cũng là cau chặt mày. Nàng muốn để cậu bé đánh bại Sở Hành Cuồng, nhưng đối phương lại trực tiếp động sát ý. Điều này ra ngoài dự liệu của nàng làm nàng rất khó giải thích với tam Công Chúa.
Cả hai tên tuyệt đại giai nhân đều lâm vào trầm mặc, đều phải cực lực tránh làm bùng nổ sự xung đột đáng sợ.
"Thánh Nữ ... Có chút hơi quá" Suy nghĩ một lúc lâu, Tam Công Chúa cũng không phát tác, chỉ nói vài lời.
Đúng vậy, lần này quyết đấu đã sớm thỏa thuận trước là không thể sinh tử với nhau. Hiện tại chẳng những có người chết, mà còn là một người cực kỳ trọng yếu, một trong Ân Đô tứ kiệt mà tương lai sẽ là không thể hạn lượng. Nhưng cứ như vậy lại bị giết.
"Là ta sai, không nên để hắn xuất trận. Hắn là một phân thân của Vô Thượng thần nên giữ lại ý thức không nhiều lắm, cho nên rất khó khống chế"
Cách đó không xa, rất nhiều người cũng nghe được lời nói của Thái Dương giáo Thánh Nữ mà lập tức trong lòng ngạc nhiên. Cậu bé tóc vàng chỉ là một phân thân thôi mà cũng đã đáng sợ như thế. Nếu như chân thân xuất hiện thì hỏi là còn biểu hiện đến đẳng cấp nào?
Vừa lúc đó, bầu trời tĩnh lặng đột nhiên chấn động, ngay sau đó hư không vỡ ra. Sương mù tràn ra mãnh liệt, âm trầm hắc khí che kín nửa bầu trời, cửa Luân Hồi lại xuất hiện.
Cậu bé tóc vàng như là cảm ứng được điều gì, con mắt dọc giữa trán kịch liệt nhấp nháy giống như sắn sang lúc nào cũng mở ra. Điều này làm cho mọi người ngoài sàn đấu một hồi tim đập dồn dập.
Xoát
Bóng người chợt lóe, trong đám sương mù bốc lên ngùn ngụt có một bóng hình rất nhanh vọt ra. Thiên Phật Bảo Luân trôi nổi trên đỉnh đầu của hắn chiếu khắp thập phương. Hắc vụ bị xua tan hết nhưng hào quang thần thánh không tăng. Sát khí không ngừng mãnh liệt tỏa ra, sát ý vô hạn, sát khí ngùn ngụt, nhưng mà trong hai mắt của hắn lại khó có thể che dấu vẻ ủ rũ.
"Là Sở Hành Cuồng đã trở về!"
"Trời ạ, Sở Hành Cuồng từ trong địa ngục đã trở về, thực khó có thể tin nổi !"
"Thiện Tử bị giết chết đã ra khỏi địa ngục, kỳ tích!" Cho dù Sở Hành Cuồng Song Sinh tử còn sống chỉ một thân, cũng có thể đem một thận khác bị diệt vong sống lại.
Đối với mọi người mà nói thì đây là thần tích. Một người Thức Tàng cao thủ lại có thể xuyên qua địa ngục và Trường Sinh giới, quả thực không thể tưởng tượng.
Cậu bé tóc vàng không nhìn Sở Hành Cuồng, con mắt dọc thứ ba mấp máy kịch liệt. Còn đôi mắt nửa nhắm nửa mở dừng ở hư không sau lưng của hắn. Tựa hồ như đang xuyên qua cửa Luân Hồi xem xét đến tột cùng là cái gì.
"Bùm." Thiện Tử Sở Hành Cuồng rơi xuống mặt đất.
Mọi người kinh hô, rất nhiều người vọt tới. Vội vàng cứu giúp.
Mà ngay cả Đại Thương quốc Tam Công Chúa cũng đứng lên trong trúc đình.
Thái Dương giáo Thánh Nữ vội vàng kêu gọi cậu bé tóc vàng vì sợ hắn lại ra tay với Sở Hành Cuồng. Nhưng mà cậu bé vẫn không nhúc nhích, con mắt dọc thứ ba vẫn không ngừng máy, hắn gắt gao nhìn cửa Luân Hồi.
"Y Nha... y nha!"
Từ trong hư không bị chấn vỡ, từ cánh cửa đen ngòm của địa ngục đột nhiên truyền ra một thanh âm nho nhỏ.
"Y Nha... y nha!"
Trong nháy mắt tiếp theo đã trở nên rõ ràng hơn. Trong hư không đen ngòm, âm thanh non nớt thực sự vang vọng ra, nó chỉ nhạt nhòa yếu ớt giống như tiếng trẻ thơ, giống như tiếng trẻ nhỏ ở lớp học nhưng rõ ràng âm vang khắp trong đất trời.
"Y Nha... y nha!"
Bên ngoài Diễn Vũ Tràng mọi người ngẩn ngơ, từ trong địa ngục làm sao lại vọng ra âm thanh mềm mại như thế? Điều này thật sự vượt quá tưởng tượng của mọi người.
Cậu bé tóc vàng như gặp đối thủ lớn. Gương mặt vốn mộc mạc đột nhiên trở nên kích động. Từ đôi mắt nhắm hờ, Hủy Diệt chi Quang và Luân Hồi chi Quang chưa có bắn ra. Nhưng mà năng lượng dao động đáng sợ ở chung quanh không ngừng mãnh liệt. Con mắt dọc thứ ba càng ngày càng lợi hại, tạm thời huyết nhục xung quanh gần như trong suốt, mạch máu không ngừng nhảy lên có thể thấy được rõ ràng.
Người khác thì không rõ, không có nghĩa là Tiêu Thần không biết. Hắn như nghe thấy trong tai khúc tiên nhạc Tề Minh, đó là âm thanh của tuyết trắng tiểu thú, là Kha Kha!
Sở Hành Cuồng tất nhiên vô tình gặp nó nên bị tiểu thú truyền tống trở về .
Không cách nào ức chế nội tâm kích động, Tiêu Thần phóng lên cao. Cùng lúc đó Ngưu Nhân, Độc Cô Kiếm Ma cũng bay lên. Bọn họ cũng suy đoán đó là ai nên giúp che dấu Tiêu Thần. Vì nghe thấy Kha Kha, hai người gần như cùng Tiêu Thần đồng thời đến bên cạnh cửa địa ngục.
Hiện trường không còn ai ngoài bọn họ, còn có một vài người đang thăm dò rồi suy đoán chân tướng. Dù sao ba năm trước đây tiểu thú đã mất mạng nhưng thanh thế thật sự quá mức to lớn. Năm đó cũng phô trương hệt cảnh Lão Tử, Phật Đà mất ở kiếp trước, khiến thiên địa đồng bi, làm vạn hoa điêu linh.
Trong quả cầu Thủy Tinh ghi chép lại toàn bộ cảnh đất trời sụt sùi, cũng có phần liên quan đến tuyết trắng tiểu thú. Trên đại lục rất nhiều thế lực lớn đều bỏ ra số tiền lớn mua được quả cầu trí nhớ Thủy Tinh để xem lại từ đầu đến cuối cảnh đó. Người của Đại gia tộc đối với âm thanh này tuyệt không xa lạ.
Đầu tiên là bên phía Tam Công Chúa có chín lão nhân tên tuổi phóng lên cao. Sau đó phía Thái Dương giáo có sáu tên kị sĩ lâu năm bay lên trời. Cả mười lăm lão nhân vây quanh Luân Hồi môn.
Hành động như thế nhất thời làm mọi người giật mình không thôi. Những mái đầu bạc trắng với dáng vẻ nghiêm túc nhìn Địa Ngục môn. Mọi người đều không thể tin được, một âm thanh non nớt lại dẫn tới nhiều cường giả lão luyện xuất hiện như vậy.
Triệu Lâm Nhi sắc mặt biến đổi liên tục, nàng cũng ý thức được âm thanh kia là do ai phát ra .
Trên Long Đảo nàng tận mắt nhìn thấy vẻ bất phàm của tuyết trắng tiểu thú. Khi nó gọi về Tổ Long thần thuyền, Tiểu quỷ nghịch ngợm giẫm đạp trên người Long vương rồi cuối cùng vọt lên phía trước cứ Y y nha nha gào với biển khơi. Lúc tiểu thú mất làm đất trời cảm động. Sau khi tin tức này truyền ra đương nhiên Triệu Lâm Nhi biết được, một lần nữa nàng hồi tưởng lại tình cảnh lúc triệu hồi Thần Thuyền. Cảm giác được rất khó nói đến tột cùng là tuyết trắng tiểu thú triệu hoán được thần thuyền, hay là mười một con Long vương còn lại đã gọi được Thần Thuyền...
Triệu Lâm Nhi thật rõ ràng, tuyết trắng tiểu thú có lai lịch không sao tưởng tượng. Bởi vì Giáo hoàng Thái Dương giáo mỗi lần nhắc tới chuyện này, đều phi thường cố kỵ, chưa bao giờ đem thân thế của nó nói ra.
Cạnh cửa Luân Hồi, Tiêu Thần nội tâm kích động vô cùng, tuyết trắng tiểu thú đã trở về sao? Hắn rất muốn gọi to, nhưng mà không thể không kềm chế xúc động của nội tâm.
Một con tuyết trắng tiểu thú mơ hồ nhô đầu ra khỏi Luân Hồi môn, ánh mắt hồ nghi quét tứ phương. Hàng lông mi thật dài không ngừng rung rinh, đôi mắt to chớp chớp, bộ lông xù lên trông thật đáng yêu.
Không thể không nói, Kha Kha linh giác nhạy cảm gần như kinh khủng, mặc dù Tiêu Thần đã dùng thần thông dong binh luyện thể thay đổi dung mạo cùng khí tức. Nhưng mà nó lại nhận ra Tiêu Thần trước tiên. Có điều nó còn chưa có bất cứ vẻ gì thì trên mặt đất cậu bé tóc vàng liền phát động công kích. Hủy Diệt nhãn bắn ra từng đạo huyết quang chấn vỡ hư không, bắn về phía Kha Kha.
"Y Nha!" Vừa mới thò đầu ra liền đã gặp công kích, tuyết trắng tiểu thú thở hổn hển. Nó dửng dưng xuất ra một đạo Thất Thải Thần quang, xoẹt một tiếng phá tan bảy tám đạo huyết quang.
"Là .... con tiểu thú trong truyền thuyết!"
"Nó tên là Kha Kha, ba năm trước đây đã xuất hiện ở Thiên Đế Thành"
"Đó là tiểu thú của Tiêu Thần"
"Có điều ba năm trước đây nó đã chết làm cả đất trời than khóc. Làm sao lại có thể xuất hiện?"
Hiện trường rất nhiều người đều kinh ngạc kêu lên. Có một số là tu giả đến từ Nam hoang, mà có người thì đã từng xem Thủy Tinh lưu ảnh.
Tuyết trắng tiểu thú lại xuất hiện làm mọi người kinh ngạc, điều này dường như là ... không thể tưởng tượng .
Cái tên Tiêu Thần cũng lại lần nữa được người ta nhắc tới. Còn Triệu Lâm Nhi khi nghe được tên này thì sắc mặt biến đổi liên tục.
Đôi mắt đẹp của Đại Thương quốc Tam Công Chúa tỏa ra tia sáng kỳ dị. Nàng quá rõ ràng thực lực của tuyết trắng tiểu thú. Lại từng nơi với Tiêu Thần ở Thiên Đế Thành, Kha Kha có thể đứng trong hàng mười con ấu thú mạnh nhất thiên hạ. Nếu có thể thu được tuyết trắng tiểu thú, nàng nguyện ý nỗ lực bất cứ giá nào và trong mơ hồ, nàng cũng suy đoán ra thân phận của cậu bé tóc vàng.
"Luân Hồi!"
Cậu bé chất phác cúi đầu như tự nói thầm. Ô quang lóe lên, nó muốn đóng lại cửa Luân Hồi mà chấn nát Kha Kha nát ở trong đó.
Tiểu thú có chút mơ hồ vừa mới nhô đầu ra, sau lúc mơ màng ngắn ngủi thì đã rõ ràng chuyện gì xảy ra. Ngay khi vừa nhìn thấu chân thân cậu bé thì thốt lên: "Y Nha ..."
Từng đạo Thất Thải Thần quang rơi xuống. So với ba năm trước đây thì uy lực càng mạnh mẽ hơn khiến cho lớp cao thủ lõi đời cũng có chút kinh hãi.
Xoát xoát xoát
Tất cả thần quang quét về phía cậu bé tóc vàng, Triệu Lâm Nhi sắc mặt đột nhiên biến đổi mà quát: "Mau, mang nó về!"
Có điều là mặc dù mấy lão kỵ sĩ có nhanh nữa thì vẫn cứ hơi chậm. Thất Thải Thần quang cùng Hủy Diệt chi quang, Luân Hồi chi quang không ngừng cuốn vào nhau, chấn động sinh ra từng luồng sóng năng lượng làm cho không người nào có thể tới gần.
Cho đến cuối cùng khi tất cả yên tĩnh trở lại, cậu bé tóc vàng đã ngửa mặt lên trời mà rơi xuống đất. Từ khóe miệng tràn ra vết máu li ti, sinh tử không rõ. Còn con mắt thứ ba thì máy động không ngừng, nhưng trước sau vẫn không thể mở ra.
Mọi người ồ lên, chú bé tóc vàng đã đánh bại Vận Mệnh Song Sinh tử lại có thể dễ dàng bị thua dưới tay tuyết trắng tiểu thú như thế. Cửa Luân Hồi trong con mắt sáng ngời thì Tiểu quỷ đúng là một con thú kinh khủng đích thực!
Người khác thì có cảm giác ngoài ý muốn, nhưng Tiêu Thần tuyệt đối không cảm thấy ngoài ý muốn. Cậu bé tóc vàng này tất nhiên là phân thân của Hoàng Kim Sư Tử vương không phải nghi ngờ. Ba năm trước đây tuy Hoàng Kim Sư Tử vương cũng không phải đối thủ của Kha Kha, càng không nói đến phân thân thân này.
"Mau, nhất định phải cứu sống hắn, có được một phân thân này thực không dễ dàng!" Triệu Lâm Nhi có chút lo lắng, trong lúc vô tình để lộ ra một chút tin tức.
Tuyết trắng tiểu thú lười biếng ngáp một cái, giống như mới vừa tỉnh ngủ. Căn bản không có bất cứ cảm giác hưng phấn khi chiến thắng đối thủ, phảng phất đó chỉ là một việc nhỏ không có ý nghĩa. Điều này làm cho mấy ngàn người ở Diễn Vũ Tràng có chút cứng người như hóa đá.
Nó chớp chớp mắt rồi sau đó nhìn phía Tiêu Thần.
Ngưu Nhân cả kinh, nếu giờ phút này Tiêu Thần bị nhận ra thì hậu quả là phi thường nghiêm trọng. Hắn liền đến sát bên Tiêu Thần vội vàng gọi: "Tiểu quỷ mau trở lại đi."
Tuyết trắng tiểu thú lập tức nhìn lại. Đương nhiên là nó nhìn về phía Tiêu Thần, nhưng người khác đều cho là nó đang nhìn Ngưu Nhân.
Âm thanh non nớt rõ ràng khuấy động trái tim mỗi người: "Không, sau một thời gian ngắn ta mới trở về. Sở Giang Vương đại thúc đang tìm cho ta âm mộc Sâm Quả. Ngài đồng ý tặng năm quả ..."
Hóa đá!
Mọi người hoàn toàn ngẩn người, đồ Tiểu quỷ này ... Đang nói cái gì vậy? Có nghe lầm không chứ? Lại ... Làm phiền Thiên Tử Âm phủ Sở Giang Vương trong truyền thuyết đích thân ... Đi ... tìm âm mộc Sâm Quả cho nó.
"Ta sẽ rất nhanh, rất nhanh trở về ... Thật sự rất nhớ ngươi..."
Hoàn toàn chỉ là cách truyền âm thần thức. Ba năm qua tiểu thú hiển nhiên tiến rất xa. Nhưng mà Tiêu Thần ý thức được, nó vẫn không có thân thể. Mặc dù thoạt nhìn lông xù nhưng đó hoàn toàn là linh hồn lực lượng ngưng tụ mà thành.
"Đi ăn Sâm Quả ... Quá vài ngày ta trở về..." Tuyết trắng tiểu thú tựa hồ mệt nhọc lại ngáp một cái, đôi mắt to đã không mở ra được nữa rồi sau đó hướng về phía Tiêu Thần quơ quơ móng vuốt tiểu thú. Đương nhiên trong mắt người ở bên ngoài thì đều cho là nó đang từ biệt Ngưu Nhân. Rồi sau đó Luân Hồi môn từ từ đóng lại.
Tiểu thú thật sự đã muốn trở về! Tiêu Thần biết, thời gian sẽ không lâu nữa. Tiểu thú đã ra khỏi Hắc Ám không gian tiến vào trong âm phủ của Tổ Thần Toại Nhân. Đây tuyệt đối là một tin tức khiến hắn vô cùng phấn chấn.
Đồng thời, tất cả mọi người ở đó sợ ngây người. Ba năm trước đây tiểu thú chưa từng chết, nó ... sẽ trở về!
Vẻ mặt các nhân vật tiền bối càng là biến ảo không ngừng.
"Sở Hành Cuồng là bị ... Tiểu quỷ trả về, cái này ... Giống như làm người chết sống lại đó!"
"Đó là là ... tiểu thú gì vậy, cùng Diêm vương âm phủ có quan hệ tâm đầu ý hợp. Trước kia ai cùng Tiêu Thần quan hệ tốt? Nói không chừng có thể nhờ nó, sau này đi vào địa ngục đều có thể hưởng phúc."
"Ta ngất mất thôi, không tồi, mặc dù ta là đến từ Nam hoang , nhưng là trước kia không có bỏ đá xuống giếng vào lúc Tiêu Thần gặp khốn. Nếu không ngẫm lại liền đáng sợ. Đi địa ngục có kẻ sẽ tính sổ với ngươi!"
"Các ngươi nói Tiêu Thần đã chết rồi sao? Từ tình hình hiện tại như thế mà xem, cam đoan không có chết. Tiểu quỷ này còn tác động đến Diêm vương âm phủ, liệu có thể làm cho Tiêu Thần hoàn hồn? Đánh chết cũng không tin!"
Với kẻ tu vi bình thường. Rất khó nói rõ địa ngục là một nơi như thế nào, bèn chỉ phỏng đoán lung tung cũng đã khiến cho không khí ở Diễn Vũ Tràng vô cùng náo nhiệt.
Còn Ngưu Nhân vừa hạ xuống đất thì lập tức đã bị người xúm xít vây quanh.
"Ngưu đầu đại ca, tiểu đệ ngưỡng mộ huynh đã lâu. Sau này ta với huynh chung nhau ..."
"Ngưu đầu huynh đệ, ngươi là người tốt. Sau này huynh đệ gặp nạn, ngươi đừng quên nói tốt với địa ngục để châm chước cho tại hạ, ta gọi là ..."
Ngưu Nhân buồn bực vô cùng, đây là cái gì vậy. Một đám người coi hắn thành sứ giả địa ngục, quen biết với tiểu thú ở địa ngục, hẳn là một đầu trâu trong đám đầu trâu mặt ngựa của địa ngục ... Hắn buồn bực đến muốn húc vào tường.
"Việc này không do ta quản. Các ngươi đi tìm mặt ngựa đi."
"A ... Ngươi thật sự là đầu trâu. Chúng ta chỉ nghĩ đến ngươi là thuộc man tộc ngưu nhân, nguyên lai ngươi thật sự là đầu trâu địa ngục!"
Ngưu Nhân tức mình muốn kéo tai hai cái. Chẳng thà đừng có càu nhàu, nói lung tung đâm hại chết người thôi.
Trong trúc đình, Triệu Lâm Nhi khẩn trương nhìn cậu bé tóc vàng đang được cứu chữa lo lắng hỏi: "Sao rồi?"
"Không đáng ngại, hắn chỉ là một phân thân, bởi vì tiêu hao hết lực lượng mà rơi vào hôn mê thôi. Con tuyết trắng tiểu thú không có sát tâm, nếu không ... dù là nữ thần Sinh Mệnh tái thế cũng khó cứu sống hắn."
Nghe được lời ấy, Triệu Lâm Nhi thở phào một cái.
"Bẩm báo Thánh Nữ, đệ tam cao thủ thanh niên Thái Dương giáo chúng ta đã tới rồi!" Một người Thái Dương kỵ sĩ chạy từ xa xa đến bẩm báo.
"Tốt! Ha hả..." Triệu Lâm Nhi khẽ nở nụ cười.
Xa xa, tam Công Chúa Ân Oánh lẩm bẩm: "Cao thủ của chúng ta đến lúc nào về đến đây? Lão tiền bối hai nước ngầm đồng ý cho các đại cao thủ thanh niên đấu nhau. Mặc dù chỉ là hữu hảo quyết đấu, nhưng mà nếu như thua quá nhiều thì chẳng phải là làm yếu uy nghiêm của Thương Quốc"
"Báo... Tam Công Chúa, một người trong Ân Đô tứ kiệt đã trở về!"
Đúng vào lúc này, tam Công Chúa cũng nhận được một tin tức khiến nàng phấn chấn, đôi tay ngọc ngà nhẹ vỗ vào nhau chỉ thốt ra một từ: "Tốt!"
Lúc này, cậu bé tóc vàng đã hoàn toàn tỉnh lại liền một tay đẩy người kỵ sĩ bên cạnh ra rồi không một tiếng động vọt lên bầu trời nhìn khắp chung quanh. Đôi mắt nửa khép nửa mở, bắn ra ngàn vạn đạo hung quang, tựa hồ đang tìm tuyết trắng tiểu thú. Khi không thể tìm được dấu vết của Kha Kha, hắn phẫn nộ phát ra một tiếng gầm nhẹ như dã thú. Thực khó tưởng tượng đó là âm thanh của một cậu bé.
Bỗng nhiên hắn nhìn chằm chằm vào Tiêu Thần rồi hóa thành một đạo kim quang đánh tới trước.
"Chết tiệt!" Ngưu Nhân khẽ kêu một tiếng. Mặc dù không có tham gia Nam hoang đấu thú đại tái, nhưng hắn đã nghe Tiêu Thần kể lại, thậm chí còn từng xem qua quả cầu Thủy Tinh trí nhớ mà biết cảnh tượng Hoàng Kim Sư Tử vương xuất trận.
Phân thân của Hoàng Kim Sư Tử vương tựa hồ đã nhận ra Tiêu Thần. Khi tìm không được tiểu thú liền muốn giết hắn.
Độc Cô Kiếm Ma bên người Tiêu Thần phóng lên cao, đối diện với phân thân của Hoàng Kim Sư Tử vương. Hắn làm như thế xem như giúp che dấu cho Tiêu Thần. Lúc đấu thú đại tái hắn cũng mang theo Xích Long vương tham gia nên có thể khiến người khác hiểu theo ý khác đi.
Ngưu Nhân cũng phóng lên cao, dù sao thần thông của Hoàng Kim Sư Tử vương quỉ dị đáng sợ, một người đi tới chỉ sợ sẽ nguy hiểm.
Tiêu Thần cũng bay lên trời, có để bại lộ thân phận cũng không sao cả. Dù sao cái tên Tiêu Thệ Thủy cũng không dùng được bao lâu. Sớm muộn gì thì Hổ gia sẽ mang người đến gây chuyện với Tiêu Thệ Thủy.
Mọi người chẳng hiểu sao Hoàng Kim Sư Tử vương đáng sợ như vậy Con mắt Hủy Diệt xuất ra từng chùm tia sáng làm Độc Cô Kiếm Ma và Ngưu Nhân trên bầu trời phải lưu lại những đạo tàn ảnh mà không ngừng trốn tránh. Bọn họ không có thần thông bất tử của Sở Hành Cuồng, nếu như bị đánh trúng tất nhiên sẽ hồn phi phách tán.
Cũng may cậu bé tóc vàng vừa rồi đã tiêu hao hết lực lượng, giờ phút này chẳng qua khôi phục một bộ phận mà thôi. Cả tốc độ cùng độ mạnh công kích đều còn xa mới bằng lúc trước.
Bát Tướng Thế Giới thần thông triển khai, Tiêu Thần như Phù Quang Lược Ảnh đi tới, ba người đại chiếnvới phân thân của Hoàng Kim Sư Tử vương.
Diễn Vũ Tràng lập tức sôi động. Tiêu Thần, Độc Cô Kiếm Ma đều từng ở Hải Thượng Minh Nguyệt Viên lâm đại náo động, đánh bại mọi cao thủ Ân Đô, nhất là đánh cho Sở Hành Cuồng một trong Ân Đô tứ kiệt chịu thua, sớm có người đã chờ đợi bọn họ vào sân đấu.
Có điều ngại cho bọn hắn không phải cao thủ Thương Quốc nên không có ý gọi họ lên.
"Ta ngất thôi, tên đầu trâu làm sao lại mạnh như vậy a! Mới vừa rồi dùng cặp sừng phá được một luồng Hủy Diệt chi Quang. Trước kia làm sao chưa nghe nói đến người này, cảm giác hắn không thể yếu hơn so với Độc Cô Kiếm Ma và Tiêu Thần"
"Cái ... tên Tiểu Bàn Ngưu thô lỗ này thực là ẩn giấu thực lực!"
“Là ngưu đầu, ngưu gia ta ... Chỉ là trời sanh dị bẩm mà thôi." Vừa kịch chiến, Tiểu Bàn tử lại không quên “Làm sáng tỏ" cho bản thân.
"Chém hắn!" Âm thanh lạnh lẽo của Độc Cô Kiếm Ma truyền đến, hắn hành sự từ trước đến giờ dứt khoát quyết đoán. Nếu đã ra tay hẳn là nghĩ đến giết chết phân thân của Hoàng Kim Sư Tử vương, dù sao đã dây vào oán cừu.
"Chính hợp ý ta!" Tiêu Thần xuất động Linh Tê kiếm ba đối nghịch với Hủy Diệt chi Quang. Mắt thấy Hoàng Kim Sư Tử vương có dấu hiệu kiệt lực nên hắn đã làm tốt chuẩn bị công kích.
"Mau!" Phía dưới Triệu Lâm Nhi lo lắng quát.
Sáu tên kị sĩ lâu năm trong phút chốc phóng lên cao. Nhưng là vừa lúc đó, Tam Công Chúa Ân Oánh cũng vẫy nhẹ tay ngọc, chín lão tiền bối bay lên trời, chặn sáu người kia.
"Hắn kiệt lực rồi!" Ngưu Nhân hét lớn.
Tiêu Thần không hề ... do dự nữa mà triển khai Bát Tướng Thế Giới thần thông rồi hóa thành một chùm tia sáng vọt tới. Tốc độ nhanh làm cho người ta không thể tưởng tượng. Mọi người hầu như cũng không có thấy rõ thân ảnh của hắn, chỉ thấy trên bầu trời vọt lên một đạo huyết quang.
Theo sau, một khối thi thể không đầu rơi xuống. Cách đó không xa trên bầu trời, Tiêu Thần mang theo một cái đầu lâu đầy máu đang đứng lại!
Chém!
Một kích như thế đã chém đứt đầu phân thân của Vị Lai *Vô Thượng thần.
Triệu Lâm Nhi đứng dậy, chỉ tay vào Ân Oánh nói: "Đây là hữu hảo quyết đấu, nhưng ngươi lại phái người ... Ngăn cản kị sĩ chúng ta để giết chết một hài tử tương lai không thể hạn định sao?!"
"Đó thật sự là hài tử sao? Đó là Vị Lai Vô Thượng thần chứ? Đó là Phạm Quốc Vô Thượng phật!" Tam Công Chúa Ân Oánh đối chọi gay gắt.
Khắp đấu trường ồ lên, Tiêu Thệ Thủy lại chém một tôn phật