Sau khi cáo biệt mọi người ta liền trở lại Vương Đô! Có Cái Thứ quả thật rất tiện lợi!
Về tới nhà ta mới kinh ngạc phát hiện ra phụ thân đã trở lại, hóa ra Tạp Đặc bị phụ thân giáo huấn một chút đã lui binh rồi! Ta nghe thấy tin tức này cảm thấy thực ngạc nhiên, Xà Vẫn Quân Đoàn quân đoàn trưởng Phùng Tu Tư của Tạp Đặc cũng không phải một tên ngu ngốc, ít nhất là ở chỉ số thông minh mạnh hơn phụ thân không phải chỉ một chút! Nếu không cũng không được liệt vào Đại Lục Tứ Đại Danh Tướng, hơn nữa bài danh lại còn ở trên phụ thân nữa, sao lại dễ dang bị phụ thân liên tục đánh bại được chứ?
Nếu ta nhớ không lầm, từ lúc ta biết chuyện đến giờ bọn họ luôn đấu với nhau, nhưng mỗi lần đều là phụ thân chiến thắng! Trước kia phụ thân còn chưa có Long Lân Khải thì còn đỡ! Chỉ đánh nhỏ cho vui thôi, Tạp Đặc bị phụ thân xung phong vài lần, bị giết một hai lần, thương vong mấy ngàn liền lui lại ngay! Mà từ khi phụ thân có Long Lân Khải, Phùng Tu Tư càng không thu liễm, ngược lại như tìm đánh vậy, lần nào cũng để phụ thân giết hơn một vạn mới rút, giống như bọn họ đến để phụ thân giết vậy! Cái này tuyệt đối không bình thường!
Ta nghĩ đến một việc, đó là Phùng Tu Tư am hiểu nhất là nguyền rủa, có người không ngừng giết chết những kẻ có oán niệm, trên người ít nhiều sẽ dính vào một ít tử khí và oán niệm, giết càng nhiều dính càng nhiều, nếu lúc này lại có Vu Sư dùng mật pháp nguyền rủa thì uy lực có thể gia tăng vài lần! Lúc trước khi ta chế tạo Long Lân Khải cho phụ thân là vì nhìn thấy sát khí và oán niệm trên người hắn nhiều đến mức biến thái, sợ hắn bị Phùng Tu Tư nhân cơ hội hại hắn nên mới cố ý tạo ra áo giáp này! Sau khi Phùng Tu Tư thấy áo giáp của phụ thân tuyệt đối sẽ hiểu ra chiêu này mất linh rồi chứ? Vì sao còn điên cuồng đưa bộ đội cho phụ thân giết? Âm mưu! Tuyệt đối là một âm mưu lớn kinh thiên động địa!
Khi ta đến thư phòng của gia gia cũng gặp được phụ thân! Bây giờ hắn đã cởi áo giáp ra, trên người chỉ mặt một bộ quần áo tượng trưng cho Nguyên soái thôi! Ta nhìn thấy được nồng đậm tử khí trên người hắn làm ta giật cả mình! Cái này cần phải giết bao nhiêu người đây?
"Phụ thân! Ngài mau cẩn thận nói về lần giết địch này cho ta nghe!" Ta vội vàng nói với hắn.
"Ha ha!" Hắn vẫn là cái bộ dáng ngốc nghếch kia, kiêu ngạo nói: "Cái này có gì đáng nói đâu, tên Phùng Tu Tư dẫn theo 10 vạn đại quân, bị ta xung phong một cái liền bại chạy! Ít nhất cũng bị giết đến 5 vạn! Thương vong của chúng ta lại chưa đến 5000! Thế nào, kỳ thật lão ba ngươi mạnh hơn hắn rất nhiều! Có thể thấy bài danh trên đại lục đều là nói bậy!"
"Chó má! Ngài bị người ta đùa giỡn còn dương dương tự đắc?" Ta khinh thường nói.
"Ngươi nói cái gì?" Ông nội cả kinh, vội hỏi: "Sao lại thế này? Tuy ta cũng thấy không đúng nhưng lại không nhìn ra sơ hở gì!"
"Tử khí và oán niệm dính trên người hắn đã sắp dày đặc đến mức người thường cũng có thể nhìn thấy!" Ta nói với mụ mụ: "Ngài cũng là một Pháp Sư có cảm giác cực kỳ mẫn tuệ chứ? Chẳng lẽ không cảm giác ra sao?"
"Ta chỉ cảm thấy hắn đặc biệt đáng ghét, vừa đến gần đã nghe thấy mùi máu tươi nồng đạm, ta còn tưởng hắn ở bẩn đâu, nhưng mà vô luận ta tẩy kiểu gì cũng không ra!" Mẫu thân cau mày nói: "Hóa ra còn có chuyện như vậy! Thứ này có hại sao?"
"Bình thường thì không có gì lớn, chỉ làm người ta thị huyết, dễ kích động, tánh khí tạo bạo, dễ xúc động, có phải vậy không?" Ta hỏi phụ thân.
"Dường như có một chút như vậy!" Phụ thân gật đầu thừa nhận: "Ừ! Gần nhất có chút quá trớn, thậm chí còn động thủ đánh vài hảo huynh đệ! Đánh xong liền hối hận, nhưng lại không biết vì sao, chỉ là không quản được chính mình!"
"Vậy là đúng rồi!" Ta nhấn mạnh: "Thứ đồ chơi này một khi bị nguyền rủa Vu Sư lợi dụng, có thể gia tăng uy lực nguyền rủa trên diện rộng, lấy tử khí trên người ngươi mà nói, nếu trúng một cái nguyền rủa cực mạnh, uy lực có thể gia tăng rất nhiều lần, đừng nói một cái Kiếm Thánh như ngươi, cho dù là Kiếm Thần cũng không chịu nổi! Chết chắc rồi!"
"Vậy nên làm gì đây?" Mẫu thân hốt hoảng hỏi: "Nếu ngươi có thể nhìn ra thì nhất định có thể cứu trị a?"
"Thứ này rất khó trị, bởi đây là những chấp niệm của những người bị ngươi giết, nó không thể trực tiếp tạo thành thương tổn với ngươi, vẻn vẹn là chỉ hơi ảnh hưởng cảm xúc của ngươi mà thôi cho nên chúng ta cũng không thể trực tiếp xúc phạm đến nó! Quang Minh thuật cũng không được! Bất quá thật ra có thể ở trong giáo đường, thông qua sự siêu độ của Mục Sư đánh tan!" Ta không có hảo ý cười nói: "Cho nên tốt nhất ngươi nên đến giáo đường cầu nguyện đi!"
"Ta đi giáo đường? Còn cầu nguyện?" Phụ thân cả giận nói: "Đừng có nằm mơ!"
"Lão Đao!" Ông nội lạnh lùng thốt.
"Chủ nhân, xin phân phó!" Lão Đao đột nhiên xuất hiện.
"Mang người dẫn Khiếu Thiên đến đại giáo đường, mời người giúp hắn siêu độ vong hồn! Không có sự cho phép của ta, không được để hắn đi ra!" Ông nội phân phó.
"Đừng a!" Phụ thân sợ hãi nói: "Phụ thân, người đừng nghe tên tiểu tử này nói bậy, ta về để thu phục Thiết Giáp Thú mà! Thu phục xong còn phải trở lại mà!"
"Ừ! Tiểu Ngũ, ngươi xem phụ thân ngươi phải mất bao lâu mới siêu độ xong?" Ông nội hỏi ta.
"Một cái Mục Sư đại khái là hai giờ có thể siêu độ một cái vong hồn, có thể thỉnh nhiều Mục Sư cùng siêu độ!" Ta cười cười nói: "Cụ thể còn phải xem phụ thân giết bao nhiêu người có chứa chấp niệm nữa!"
"Ta kháo, lần nào lên chiến trường ta không thịt vài trăm người chứ?" Phụ thân bất mãn nổi giận mắng: "Nhiều năm như vậy, sao ta biết được có bao nhiêu người? Có phải ngươi muốn lão tử vẫn chết già ở trỏng không?"
"Không phải ai bị giết đều có oán niệm cả, chỉ có một số rất ít thôi, oán niệm trên người ngươi rất nhiều, nhất định là Phùng Tu Tư giở trò quỷ, dưới tình huống bình thường, cho dù ngươi giết không ngừng nghỉ, chỉ sợ giết mấy trăm năm mới có thể tích lũy đến trình độ này!" Ta cười lạnh nói: "Phùng Tu Tư này quả thật là bỏ được tiền vốn a!"
"Vậy ngươi xem trên người của ta rốt cuộc có bao nhiêu?" Phụ thân bất mãn nói: "Không cho ta một cái thời gian nhất định ta sẽ không đi giáo đường, ở trong đó chắc nghẹn khuất mà chết quá!"
"Ít nhất cũng phải ngoài nửa năm!" Ta buồn cười nói: "Hơn nữa, vì đạt tới hiệu quả tốt nhất, ngươi cũng nên sống giống một tăng lữ thành tín nhất!"
"Có ý gì?" Phụ thân ngây thơ hỏi.
"Là ăn chay, cầu nguyện, còn có... ha hả!" Ta ngượng ngùng nhìn mẫu thân một cái, cuối cùng cũng không nói từ cấm dục ra.
"Phi!" Mẫu thân mắng ta: "Tiểu thí hài mà cái gì cũng biết!"
"Ta dựa vào! Ăn chay? Còn nửa năm?" Phụ thân tức giận nói: "Ngươi muốn giết ta hả?"