Tiến vào cung điện chúng ta kinh ngạc phát hiện, hết thảy đồ vật trang trí giống như trong ấn tượng của chúng ta như đúc. Thậm chí hội họa trên tường màu sắc rực rỡ cũng như thế, chỉ là màu sắc tấm hình sáng chói hơn mà thôi. Hiển nhiên, đây là dùng Thủy nguyên tố linh lực có mật độ khác nhau tạo nên đủ loại sắc thái. Thật sự làm cho người ta khó mà tin tưởng.
Sau đó chúng ta kiểm tra kỹ lưỡng hơn, sờ vào vách tường thì cứng rắn như sắt, sờ vào ghế nệm thì mềm mại vô cùng, hoa cắm trong bình hoa lại có thể phát ra mùi thơm, rèm cửa sổ truyền đến cảm xúc trơn láng đặc biệt của tơ lụa. Nếu như không phải là tận mắt nhìn thấy hình dạng trong suốt của bọn chúng. Chúng ta quả thực khó thể tin tưởng những thứ này là do Thủy nguyên tố tạo thành.
"Trời đất ơi?" Vong Ưu cảm thán nói: "Thật là quá chân thực, quả thực ta không thể nào tin nổi, Thủy nguyên tố lại có thể sinh ra nhiều biến hóa như vậy."
"Đúng thế, nước có tính biến hóa quá nhiều, quả thực là vô cùng vô tận." Miểu Miểu cười nói: "Những kiến thức này chủ nhân từ từ sẽ biết hết."
"Không nên gọi ta là chủ nhân, nghe quá xa lạ đi." Vong Ưu bị ta ảnh hưởng, không ưa thích cách xưng hô như thế. Hơn nữa Miểu Miểu y như một tòa núi lớn, nàng muốn tạo quan hệ tốt với người ta, cho nên định áp đặt lại tình cảm.
"A..." Miểu Miểu hiển nhiên là giật mình, nàng kinh ngạc nói: "Đối với các ngươi ta cũng chỉ là linh hồn pháp bảo thôi mà?"
"Ta bất kể chuyện này, dù sao ngươi đã có tư tưởng riêng của mình, cho nên cũng được có địa vị của mình." Vong Ưu cười nói: "Ngươi lớn tuổi hơn ta nhiều lắm, ta gọi ngươi là tỷ tỷ vậy, gọi ta Vong Ưu muội muội là được rồi."
"Nhưng mà..." Miểu Miểu có chút do dự.
"Được rồi." Vong Ưu vội vàng nói: "Đừng quên, ngươi vẫn phải nghe lời ta đó."
"Vậy cũng tốt, Vong Ưu muội muội." Miểu Miểu rất kích động hô một tiếng.
"Tỷ tỷ, ở trong phòng này nguyên bản có mấy món vũ khí không tệ, bây giờ còn không?" Vong Ưu tò mò hỏi.
"Những thứ đó cấp bậc kém xa linh khí nguyên thủy của ta. Ta có thể nhẹ nhàng chế ra một đống, nhưng mà cao cấp thì không được." Miểu Miểu cười nói: "Những thứ đó đều là đồ bỏ đi, chủ nhân để lại cho muội rất nhiều bảo bối, đó mới là pháp bảo cao cấp nhất."
"Thật hả, vậy nó ở chỗ nào?" Vong Ưu hưng phấn nói.
"Đương nhiên là ở trong mật thất của muội." Miểu Miểu cười nói.
"A, mọi người đi theo ta." Vong Ưu nói xong lập tức kéo tay ta chạy lẹ vào trong.
Nơi này dù sao cũng là Thần Cung do Đại thần kiến tạo, Miểu Miểu rất quen thuộc con đường trong này. Thời gian không lâu sau, chúng ta đi tới thư phòng của nàng, sau đó nàng dựa theo phương thức trước kia lặng lẽ khởi động mật thất. Quả nhiên, một mặt tường đằng sau giá sách đột nhiên tách ra lộ ra cánh cửa ngầm ở bên trong.
"Ha ha, quả nhiên là thế." Vong Ưu cao hứng y như đứa bé vậy, vừa nói xong liền đâm đầu vọt vào trong.
Phía sau cánh cửa ngầm là một hành lang thật dài. Trong hành lang có bố trí rất nhiều cơ quan bẫy rập. Lỡ may đám đồ chơi này khởi động thì làm sao bây giờ? Nàng bây giờ chỉ là người bình thường. Cho nên bần đạo bị nàng dọa cho sợ hết hồn, vội vàng sóng vai với nàng một chỗ, chuẩn bị tùy thời tiếp ứng.
"Ha hả, không cần phải sợ, bẫy rập nơi này đúng là có, nhưng mà đều do ta khống chế, không thể nào thương tổn đến nàng được." Miểu Miểu cười nói với ta.
"Hắc hắc." Bần đạo giã đầu cười cười với nàng, sau đó vẫn cứ ôm Vong Ưu tiến vào.
Thông qua hành lang là một kho hàng lớn, nơi này là tang vật khi chúng ta Tam Hại lấy được, các loại bảo bối bên trong đó chồng chất như núi, đáng tiếc bây giờ đã biến thành tro bụi. Vong Ưu vừa thấy được thương khố rỗng tuếch, trong lòng đặc biệt tư vị đau khổ. Lấy nhãn lực của chúng ta, đồ vật đánh cướp tự nhiên không thể kém cỏi. Ít nhất cũng cao hơn Thủy nguyên tố một cấp. Cho nên Miểu Miểu không có biện pháp phục chế.
Bần đạo thấy sắc mặt Vong Ưu đau khổ, vội vàng lên tiếng an ủi: "Được rồi, những thứ đó không phải là đồ tốt, thử nghĩ xem Thủy thần Cộng Công có lưu lại cho chúng ta cái gì đi. Sợ rằng bất kỳ cái nào cũng đáng giá hơn tòa Thánh sơn đó."
"Đúng vậy, dù sao cũng là vật phẩm do Đại thần thượng cổ luyện chế, nhất định phải là cực phẩm." Vong Ưu nghe thế mới lấy lại tinh thần, lập tức nói với ta: "Đi mau, chúng ta đi lên mật thất cao nhất, đồ vật khẳng định cất ở đó."
Mật thất cao nhất là một gian phòng bảo đảm nhất ở đây, nó ẩn phía sau một cây cột bình thường trong thương khố. Khi chúng ta đến nơi đó, vừa mở cửa ra chúng ta đã bị ánh sáng phát ra từ các loại bảo bối làm cho kinh hãi.
Chỉ thấy trong đại sảnh diện tích mấy trăm thước được sắp đặt chỉnh tề gần trăm kiện pháp bảo các loại, có vũ khí, có phòng ngự, có cờ xí, vật phẩm trang sức, cũng có thứ như cây quạt hoặc vật phẩm ly kỳ cổ quái. Hơn nữa, thuộc tính những vật phẩm này đa số là Thủy hệ, nhưng cũng có không ít hệ khác. Mấu chốt nhất chính là lấy nhãn lực của bần đạo và Vong Ưu, tự nhiên nhìn một cái là nhận ra cấp bậc những bảo bối này, cái nào cũng là thần khí nhất lưu. Chính là siêu cấp pháp bảo đồng cấp bậc vớiThất Thải Hỗn Thiên Lăng và Mạn Quyển Hà Sơn Phiến của ta.
Bần đạo sống cả đời này xem như kiến thức rộng rãi cũng chưa bao giờ nhìn qua nhiều bảo bối cường hãn như vậy. Có thể nói không khách khí, cho dù là ân sư cũng chưa chắc sở hữu nhiều siêu cấp pháp bảo như thế này. Bởi vì sư tổ ta đi theo lộ tuyến tu luyện nâng cao bản chất, tại phương diện luyện khí hắn không có dành nhiều thời gian nghiên cứ cho lắm. Ví như hắn chế tạo Tru Tiên kiếm trận, mặc dù chỉ có bốn thanh kiếm lợi hại, uy lực mạnh mẽ vô song, dĩ nhiên cũng làm hao phí rất nhiều tinh lực của hắn. Cho nên sư tổ không lưu lại nhiều thần khí, chỉ có mười mấy kiện mà thôi. Thế mà Thủy thần Cộng Công lại có khả năng chế tạo lượng lớn siêu cấp pháp bảo như thế, đúng là không thể nào tin nổi.
"Ồ?" Kèm theo chúng nữ kinh hô ầm ỉ, chúng ta vội vàng tiến vào trong mật thất, bắt đầu cẩn thận kiểm tra mọi thứ.
Những món đồ này toàn là hàng tốt, trên căn bản không có gì hư hỏng, bất kỳ một món nào cũng làm cho người ta có cảm giác yêu thích không nỡ buông tay. Ví như cây Hồng Thủy Kỳ nhẹ nhàng phấp phới, từ lá cờ có thể thả ra Hồng Thủy ngập trời, dùng để đối phó địch nhân đóng cửa cố thủ quả thực vô cùng hiệu quả. Cho dù là là trận thế phòng ngự do chủ thần đỉnh cấp bố trí cũng bị nó tách ra dễ dàng.
Còn có một bộ mười hai cây Hấp Thủy Đinh là nham hiểm nhất, chúng nó dài hơn thước lớn bằng ngón cái, tựa như một cây châm lớn, được thiết kế trong lúc phi hành không hề phát ra tiếng gió. Mấu chốt nhất chính là đồ chơi này không biết Thủy thần Cộng Công dùng cái gì chế tạo, bề ngoài chúng nó dĩ nhiên là trong suốt, nếu như không phải ta vận đủ tinh thần nhìn kỹ thì cơ hồ không thể nhìn thấy chúng nó.
Thứ này nếu như dùng để đánh lén, ai có thể phát hiện ra nổi chứ? Dĩ nhiên, nếu như nó chỉ là cây đinh bình thường, cho dù có thêm vài chục đám thần minh cũng không xem ra gì. Nhưng vấn đề ở chỗ Hấp Thủy Đinh này có tên như ý nghĩa, nó có đặc tính hút nước. Nói cách khác, bất luận thứ gì bị nó cắm lên trong nháy mắt bị nó hút khô.
Hấp Thủy Đinh hấp thu nước tương đối mạnh, chỉ cần ném nó vào trong sông hoặc hồ, nó có thể hút khô nước trong nháy mắt. Cho nên ngay cả thần minh cũng khó lòng chống đỡ cái loại chiêu thức tổn hại này. Dù sao đa số người tu luyện linh khí đều ẩn chứa ở trong máu. Một khi máu huyết toàn thân không còn, chắc chắn kẻ bị hại không chết cũng tàn phế, không có máu sẽ không có năng lượng, còn không phải là mặc cho người chém giết sao?
Thứ đồ nham hiểm thế này không thể để nó lọt ra ngoài hại người, cho nên bần đạo kiên quyết chiếm làm của riêng.
Nhưng không ngờ ta mới vừa thu lại, Miểu Miểu lại nói: "Này, ngươi không thể tùy tiện lấy đồ."
Bần đạo bị nàng nói khiến cho sửng sốt một hồi, ta cùng Vong Ưu đã quen hành động với nhau, luôn luôn tuy hai mà một, cầm đồ đối phương chưa bao giờ khách khí. Không nghĩ tới ngày hôm nay bị Miểu Miểu nói một câu không thể hạ được.
"Miểu Miểu tỷ tỷ." Vong Ưu mau chóng nói: "Đồ của ta chính là đồ của phu quân, hắn có muốn lấy đi toàn bộ cũng không sao cả."
"Ai da, thứ khác thì thôi, nhưng mà Hấp Thủy Đinh thật sự rất âm độc, dù là ta thấy cũng phải sợ hãi." Miểu Miểu gấp gáp nói: "Lão chủ nhân đã nói, đồ vật thế này nhất định phải tự mình nắm giữ mới tốt."
"Miểu Miểu." Vong Ưu tức giận nói: "Phu quân là người ta tin cậy nhất, vì ta, ngay cả mạng hắn cũng không cần, làm sao có thể hại ta được? Rồi lại nói, thứ tốt trên người của ta đều là phu quân đưa cho, hắn đối với ta tốt như vậy, ta làm sao có thể hẹp hòi."
"Nhưng mà người này vừa tới đã tuyển món đồ nham hiểm như vậy, có thể thấy được hắn nhất định là người xấu rồi, muội muội phải cẩn thận đề phòng hắn." Miểu Miểu khuyên nhủ.
"Ngươi đó!Hắn có ngoại hiệu là Âm Hiểm Quân Thần, thích nhất là âm người. Dĩ nhiên phải lựa chọn sử dụng vật như vậy." Vong Ưu buồn cười nói: "Thế nhưng, hắc hắc, ta cũng rất thích âm người, phu quân, phân cho ta một nửa có được hay không?" Vừa nói nàng kéo cánh tay của ta không ngừng đung đưa.
"Được rồi." Bần đạo dở khóc dở cười nói: "Dù sao vật này trong lúc nguy cấp sẽ có hiệu quả rất tốt. Chỉ cần ẩn giấu bí mật rồi trực tiếp đánh lén là xong. Thế nhưng nàng phải bảo tồn cẩn thận, còn phải chuẩn bị tốt tinh thần bị phản kích ngược lại. Không phải bất đắc dĩ, tốt nhất không nên dùng đến nó." Bần đạo không yên lòng dặn dò, vừa phân ra sáu cây đinh cho nàng.
"Hì hì, biết rồi, phu quân lo xa quá? Chẳng lẽ ta ngốc đến nổi lấy bản thân mình ra thử nghiệm hay sao ?" Vong Ưu trề môi nói.
"Dù có lỡ bị trúng cũng không sao cả." Miểu Miểu đột nhiên nói: "Sau này các ngươi học xong công pháp đặc biệt điều khiển nó sẽ có thể chống đỡ Hấp Thủy Đinh hấp thu. Thế nhưng phương thức công kích vô thanh vô tức của nó rất khó lòng phòng bị, nó vẫn có thể dùng phương pháp vật lý công kích thương tổn các ngươi."
"Ừ, thân thể của ta vô cùng bền chắc, dù có bị xuyên mấy cái lổ thủng cũng không có quan hệ gì cả. Có điều phu quân có thể bị món đồ chơi này thương tổn hay không?" Vong Ưu không yên lòng hỏi.
"Bây giờ thì có thể." Miểu Miểu khẳng định: "Nhưng mà sau này rất khó nói, dù sao Huyễn Tật Thiên Hỏa quá mức cường hãn. Cũng không ai biết sau khi hắn đại thành sẽ lợi hại đến cỡ nào, có lẽ khi đó Hấp Thủy Đinh chưa kịp tiếp cận hắn đã bị Thiên Hỏa luyện hóa rồi. Hơn nữa, hắn vốn tu luyện lấy võ nhập đạo, cảm giác đặc biệt nhạy cảm, nói không chừng có thể phát giác Hấp Thủy Đinh vô thanh vô tức đánh lén, phải không?" Miểu Miểu nhìn ta hỏi.
"Hắc hắc." Bần đạo cười cười không đáp, thật ra trong lòng ta cũng không nắm chắc lắm. Ta sợ rằng không dễ dàng làm được điều đó. Chỉ có điều không quản nó là cái gì, cùng lắm thì sau này thử một chút, dù sao đồ chơi này ở trên tay chúng ta, luyện tập sử dụng vô cùng dễ dàng.
"Ừ." Khi mà ta đang suy nghĩ lung tung, ánh mắt bần đạo đột nhiên bị một kiện đồ vật hấp dẫn. Trời đất thánh thần ơi, chẳng lẽ thật sự là nó? Lần này chúng ta phát tài lớn rồi.