Một người cuối cùng chính là Thánh nữ Tiên Nhã rồi, mặc dù nàng ở Giáo Đình thường xuyên tỏ thái độ thất vọng đối với Long Thanh Thiên, nhưng mà xét thấy nàng có quan hệ trước kia với Long Thanh Thiên. Đánh chết Giáo Hoàng cũng không dám phái nàng đi ra ngoài nha? Vạn nhất nàng mượn cơ hội chạy về Đại Hán, lớp da cuối cùng trên mặt Giáo Đình coi như là tiêu tan sạch sẽ.
Huống chi, hiện tại trên tay Tiên Nhã còn có một quân đoàn thủ hộ Thánh nữ, vốn đây là một quân đoàn có thực lực và số lượng đều không đủ tạo thành uy hiếp đối với Giáo Đình. Nhưng vấn đề là trải qua cuộc chiến với Thú Nhân, thần phạt ở Thánh Sơn và Thánh Chiến trên biển rộng tẩy lễ vài tràng, thực lực Giáo Đình đã hạ xuống thấp hơn một nửa. Cứ như vậy. Không thể nào tổn thất thêm một quân đoàn thủ hộ Thánh nữ này nữa, nếu để chuyện đó xảy ra Giáo Đình coi như trắng tay rồi.
Việc này khiến cho Giáo Hoàng đối với quân đội Tiên Nhã và bản thân nàng vẫn không thể nào yên lòng, cho nên ở thời khắc khẩn yếu quan đầu, hắn cũng không dám phái quân đội tinh nhuệ này đi đến nước khác xử lý công vụ. Cho nên tình huống Giáo Đình hiện tại trong lo ngoài loạn, tình thế quá mức bấp bênh, nhưng mà lão Giáo Hoàng lại không có cách nào để ứng phó.
Việc duy nhất hiện tại mà Giáo Hoàng có thể làm chính là nhẫn nại và chờ đợi. Chờ đến khi Mã Kỳ Nạp cấp cho hắn một thắng lợi huy hoàng. Một lần nữa thức tỉnh uy danh Giáo Đình, đợi đến khi đại quân Thánh Chiến trở về, trên tay hắn sẽ lại có lực lượng dùng để uy hiếp ba đại đế quốc. Sau đó sẽ ổn định lại thế cục trên đại lục.
Lo lắng và chờ đợi đêm ngày đối với một vị hoàng giả như hắn mà nói, hiển nhiên là sống một ngày bằng cả một năm. Cho nên hắn mới không ngừng thúc giục Mã Kỳ Nạp, khẩu khí một lần rồi lại một lần càng thêm nghiêm nghị, thời gian càng lúc càng ngắn, lấy tin tức của mấy ngày hôm trước báo lại, hiện tại cơ hồ là một ngày hai tin, Mã Kỳ Nạp hiện tại sắp bị Giáo Hoàng ép cho điên rồi, nếu không, hắn cũng sẽ không phát động trận chiến đổ máu đi liều mạng thế này.
"Không nên lại do dự. Thân làm Thống soái cần làm thì buông tay mà làm, ngươi hiện tại do dự thêm một hồi, chúng ta sẽ phải tổn thất thêm hàng trăm hàng ngàn bộ hạ đó." Đông Ni đau lòng khuyên nhủ.
Mã Kỳ Nạp tựa hồ đã bị Đông Ni thuyết phục, vừa khóc, vừa lấy ra từ trong không gian giới chỉ ở trên tay một cái hộp dài, run rẩy cầm ở trên tay, cũng không đưa cho Đông Ni, mà mở miệng hỏi: "Thúc thúc, có thể để ta đi hay không?"
"Ha hả, đứa ngu ngốc này, thực lực của ngươi còn thiếu chút nữa, khống chế không được sát khí ở bên trong nó, rất có thể sẽ bị oán khí khống chế, lại nói ngươi thân là chủ soái, làm sao có thể dễ dàng động thủ đây? Để ta đánh là được rồi." Đông Ni vừa nói, một tay đoạt lấy cái hộp, cười ha ha nói: "Kiếm Thần Đông Ni phải sử dụng một kiếm hoành tráng nhất trong cuộc đời của hắn rồi."
"Thúc thúc." Thình lình bị Đông Ni đoạt lấy cái hộp, Mã Kỳ Nạp thất kinh, vội vàng cầu khẩn nói: "Đợi thêm một ngày nữa có được hay không?"
"Ha hả, hài tử, không nên khuyên nữa, tướng quân khó tránh khỏi mất trên mặt trận, chết trận sa trường chính là vinh quang của một người lính." Đông Ni lúc này ngược lại hào khí dâng trào, tâm tình hưng phấn dị thường, hắn quay đầu cười nói với năm vị Hồng Y giáo chủ: "Mấy vị lão huynh đệ, Đông Ni phải đi trước một bước rồi. Nguyện quang minh cùng các ngươi đồng tồn tại."
"Quang Minh Thần cùng ngài tồn tại." Năm vị Hồng Y giáo chủ cùng nhau đáp trả. Bọn họ vì lão bằng hữu của mình gia trì lên một pháp thuật Quang minh chỉ sợ là cuối cùng trên cuộc đời hắn - Quang Chi Thánh Khiết.
Lúc này, giọng nói luôn luôn vững vàng của bọn họ đã bắt đầu run rẩy, trên mặt cũng rơi xuống vài giọt nước mắt. Ai cũng có thể nhìn ra, đây là cảm động phát ra từ nội tâm bọn họ, cho dù bọn họ có tham lam, cho dù là bọn họ hèn hạ, cho dù là bọn họ tàn nhẫn đến có thể ăn não hài nhi, nhưng mà vào giờ khắc này chỉ cần bọn họ còn có một chút tình cảm nhân loại, bọn họ vẫn sẽ bị cảm động.
"Ha ha." Đông Ni gật đầu với bọn họ, cuồng tiếu lấy ra Sương Chi Ai Thương, vừa dùng chân thúc ngựa dựng thẳng người lên, giận dữ hét: "Thủ hộ quân đoàn, thần phù hộ cho quân đoàn các ngươi. Giết." Theo chữ Giết ra khỏi miệng, chiến mã hắn ngồi lập tức như mũi tên rời khỏi dây cung, bắn nhanh ra chiến trường.
Cầm Sương Chi Ai Thương trong tay Đông Ni đã là Kiếm Thần chính thức rồi, mới vừa rồi lấy đấu khí tinh khiết phát ra một tiếng gầm giận dữ, thanh âm chấn vang trăm dặm, toàn bộ chiến trường đều nghe được rõ ràng. Quân lính thủ hộ quân đoàn đang công thành lập tức tinh thần đại chấn, trong miệng bọn hắn hô lên khẩu hiệu đồng dạng: "Thủ hộ quân đoàn, thần phù hộ cho quân đoàn."
Khắp chiến trường liên tiếp vang lên thanh âm trầm thấp, rất nhanh hội tụ thành một luồng âm vang đầy khí thế, tất cả quân nhân đang trong quá trình hô hoán tựa hồ rơi vào trạng thái thôi miên. Không biết đau đớn, không biết tử vong, hoàn toàn quên tất cả sợ hãi, chỉ biết là nghe theo thanh âm quên sống quên chết, anh dũng lao tới giết địch, nhất thời toàn lực phản kích đánh lên hoàng thành Uy Khấu.
Vào lúc này Đông Ni đến, hắn cô độc hiện ra trên chiến trường, một người một ngựa xông lên, quân đội đi theo phía sau hắn bị rớt lại xa phía sau lưng. Song một mình hắn khí thế. Quang mang một người đủ để che trời lấp đất, chèn ép tất cả những tồn tại khác. Một khắc kia ở trong mắt mọi người, tựa như toàn bộ chiến trường chỉ còn có một mình hắn đứng đó.
Đông Ni đi tới chiến trường không hề do dự chút nào, hắn trực tiếp vọt tới cửa chính. Hắn đến mang cho quân đội Uy Khấu một uy hiếp khủng hoảng khổng lồ, vô số mũi tên, tiêu thương, thậm chí là đá tảng toàn bộ đập phá tới phía hắn. Tuy nhiên không có một công kích nào có thể đột phá đạo phòng ngự đấu khí của hắn. Hắn giống như là một Thần Ma vô địch, bất chấp vô số mưa tên loạn thạch một mực xông về trước. Không có giảm bớt tốc độ tý nào.
"Huyết Ma. Là Huyết Ma tới, bắn hắn." Trên đầu Uy Khấu thành, mọi người tuyệt vọng lên tiếng kinh hô. Bọn họ thậm chí quên cả công kích, rất nhiều người trực tiếp bị danh hiệu "Huyết Ma" vang lên kia dọa cho sợ đến mặt mày tái mét, tay chân co quắp ngã ngồi dưới đất.
Huyết Ma là danh hiệu do Uy Khấu tặng cho Sương Chi Ai Thương nằm trong tay Đông Ni. Xưng hô như thế cho thấy trong suy nghĩ người Uy Khấu, Đông Ni tồn tại tuyệt đối kinh khủng hơn ma quỷ, nguyên nhân là cảnh tượng khi Đông Ni xuất hiện trên chiến trường thật sự quá kinh khủng. Lúc ấy, khi Đông Ni mới vừa lên đảo, bởi vì mới vừa xảy ra biển động cho nên liên quân thương vong thảm trọng, chỉ có thể co đầu rút cổ trong một góc nhỏ đáng thương, đau khổ chống đỡ.
Lúc ấy, trên tay Mã Kỳ Nạp chỉ còn có không tới hai mươi vạn quân đội. Đối mặt với quân chính quy Uy Khấu có tới trăm vạn người, liên quân bị đánh khổ không thể tả, có rất nhiều binh sĩ Thánh Chiến bị bắt làm tù binh, bị Uy Khấu ném trước cửa doanh trại liên quân tươi sống hành hạ đến chết. Đây cũng là nguyên nhân tại sao sau này liên quân hận thấu xương Uy Khấu.
Rồi sau khi Đông Ni đi tới chỉ vẻn vẹn đánh một trận đã phá tan chủ lực Uy Khấu, Đông Ni khi đó ở trên chiến trường quả thực y như sát thần, mỗi một lưỡi dao đấu khí xuất ra cũng là kéo dài tới mấy trăm mét, đối mặt trận hình dày đặc của Uy Khấu, đôi khi chỉ cần một đao hắn có thể chém ngang eo hơn một ngàn người, mà khi đó hắn được ma lực Sương Chi Ai Thương hỗ trợ, Đông Ni cơ hồ chẳng khác nào có đấu khí vô cùng vô tận, dùng không bao giờ cạn.
Đối mặt một tên khủng bố như vậy ai có thể không sợ chứ? Bên trong Uy Khấu làm gì có người nào đối kháng nổi? Người bình thường dù có nhiều hơn nữa thì có ích lợi gì đây? Ngay cả chủ soái Uy Khấu cũng chỉ có khả năng chạy trốn Đông Ni một đường đuổi giết sát rạt, tên chủ soái xui xẻo bị Đông Ni trực tiếp ngăn ở trước cửa soái trướng làm thịt gọn gàng. Cuộc chiến này dĩ nhiên không thể nào đánh nữa, cho nên Uy Khấu triệu tập binh mã cả nước, miễn cưỡng hợp lại được mấy trăm vạn đại quân mới có thể cầm cự với vài chục vạn quân đội Thánh Chiến, không để bị đánh tan.
Sau đó, Uy Khấu từng tổ chức xuất ra một nhóm cao thủ tiến hành đối kháng Đông Ni, đáng tiếc bọn họ thật sự không có cách nào ngăn cản Sương Chi Ai Thương sắc bén, ngoại trừ tạo cho Đông Ni một chút phiền toái, căn bản là hi sinh vô ích. Đông Ni đi tới Uy đảo trước sau tham gia hơn mười lần đối chiến đại quy mô, mỗi lần đều làm gương cho binh sĩ, giết chết quân binh Uy Khấu không thể nào đếm nổi, tự nhiên hung danh vang dội.
Thật ra, trên căn bản chiến tranh nếu không có hắn cũng có thể thắng lợi, nhưng mà hắn vẫn kiên trì tự thân ra tham chiến, chính là muốn duy trì cho thủ hộ quân đoàn một vài mầm móng. Trải qua cuộc chiến Thánh Sơn và biển động sóng thần, toàn bộ quân đoàn thủ hộ tính luôn quân đội tinh nhuệ trọng yếu chỉ còn không tới năm mươi vạn, giảm bớt một mạch cho đến hiện tại còn có mười mấy vạn. Nếu như hắn tùy ý để cho mười mấy vạn người này đánh vài trận tiêu hao chiến, đến cuối cùng quân đoàn thủ hộ tinh nhuệ không khỏi lâm vài tình cảnh toàn quân bị diệt, trực tiếp xóa tên trên danh sách Giáo Đình rồi.
Cho nên Đông Ni mặc dù biết được thân thể mình không cách nào thừa nhận thương tổn do Sương Chi Ai Thương mang đến, nhưng mà hắn vẫn kiên trì tham gia từng trận chiến, bởi vì có sự gia nhập của hắn có thể giảm bớt rất nhiều thương vong cho quân đoàn thủ hộ. Người trả giá cao nhất chính là hắn, mỗi một trận giống như giảm bớt đi vài tuổi.
Bởi vì thời điểm hắn sử dụng Sương Chi Ai Thương, đấu khí trắng bạc của bản thân hắn bị thần kiếm nhuộm thành màu đỏ như máu, từ xa nhìn tới thì giống như một bóng ma đầy máu qua lại trên chiến trường, nơi hắn đi qua quân đội Uy Khấu người ngã ngựa đổ, máu chảy thành sông. Cho nên, những binh sĩ Uy Khấu tận mắt nhìn thấy Đông Ni ra tay giết chóc, cho hắn một danh hiệu là Huyết Ma.
Cộng thêm số người mà Đông Ni giết thật sự rất nhiều, cơ hồ mỗi lần xuất thủ có đến ngàn vạn người Uy Khấu mất mạng. Chuyện này khiến cho từ sâu trong đáy lòng người Uy Khấu sinh ra cảm giác kinh sợ hắn. Cho nên càng về sau, vừa thấy được Đông Ni thân đỏ như máu xuất hiện, đại quân Uy Khấu lập tức tự động giải tán.
Mà lúc này, binh sĩ Uy Khấu lại nhìn thấy thân ảnh huyết sắc đáng sợ kia xuất hiện, tinh thần toàn quân bọn họ cơ hồ tan vỡ trong nháy mắt. Binh sĩ Uy Khấu biểu hiện ra không giống nhau, có sợ hãi, có mờ mịt, dĩ nhiên cũng có người hưng phấn phản kháng.
Ngay khi Đông Ni tiến đến gần tường thành, đang định động thủ thì ở trên cửa thành có một nhóm nhẫn giả liên tiếp nhảy xuống, cả đám bọn họ đều nắm trong tay Cương Đao sáng như tuyết, liều mạng thét lên chói tai cuốn lấy Đông Ni, đâm đầu lao về phía trước, ý đồ dùng tánh mạng của mình ngăn cản bước chân Đông Ni.
Đông Ni cười lạnh một tiếng, chân đạp lên lưng chiến mã nhảy lên trên không. Chính diện đón tiếp mấy tên nhẫn giả kia, Sương Chi Ai Thương trong tay lơ đãng rung động mấy cái, lập tức mấy tên Uy Khấu ngu ngốc ngay cả người lẫn đao đều bị chém thành hai mảnh, ngay sau đó Đông Ni thế công không thay đổi. Giơ tay đánh về phía tường thành, đồng thời hít sâu một hơi, cao giọng quát lên: "Thủ Hộ Chi Kiếm!"
Tiếp theo, Đông Ni giơ Sương Chi Ai Thương lên cao cao, trên thân kiếm bao quanh một lưỡi dao đấu khí màu máu đỏ tươi. Lưỡi dao đấu khí này dài mấy trăm mét, rộng hơn mười thước, Đông Ni thao túng nó hung hăng chém về phía thành lâu. Chỉ nghe vang một tiếng "ầm" thật lớn. Cả thành lâu đã bị lưỡi dao đấu khí khổng lồ dứt khoát chém thành phấn vụn, ngay cả cửa thành cũng không thấy được nữa rồi, về phần binh lính Uy Khấu đứng trên cổng thành, khẳng định đồng thời bị chém chết không toàn thây luôn rồi.
Đông Ni lần này xuất thủ, nhất thời mở ra một lổ hổng bằng phẳng rộng hơn mười thước ở trên tường thành, hơn nữa, vốn là phía sau lổ hổng kia có một bộ phận quân đội Uy Khấu đang chuẩn bị tùy thời trợ giúp chiến đấu trên tường thành, một đám binh lính đó bị Đông Ni vô tình giết chết sạch sẽ. Việc này khiến cho quân đoàn thủ hộ tiến công có thể thoải mái thông qua lổ hổng trên tường mà không bị Uy Khấu ngăn chặn. Chiến đấu tiến hành cho đến hiện tại, trên căn bản đã có thể nói là không cần phải suy nghĩ gì nữa.
Nhưng mà giờ khắc này, trên chiến trường đột nhiên yên lặng, bởi vì tất cả quân đội trên thành dưới thành cơ hồ đều bị một kích kinh thiên động địa của Đông Ni dọa cho kinh sợ. Cho dù là ngày đó ông nội ta cầm trên tay Sương Chi Ai Thương cũng tuyệt đối không thể nào bổ ra một kiếm hoa lệ hoành tráng như vậy. Thực lực Đông Ni khẳng định không có mạnh bằng ông nội, tình huống xảy ra hiện tại chỉ có thể là từ bản thân Sương Chi Ai Thương.
Trải qua vô số lần giết chóc hấp thu sinh mạng và sát khí, ma lực Sương Chi Ai Thương mà chiếm được tăng lên cực kỳ khủng bố, nó không chỉ hỗ trợ gia tăng đấu khí người sử dụng vượt qua một cấp, ngay cả bản thân nó hấp thu cũng tăng lên rất nhiều. Khi được ông nội sử dụng, người chết bởi Sương Chi Ai Thương còn có thi thể toàn vẹn.
Sau này theo quá trìn giết chóc kéo dài, máu huyết trên thi thể từ từ cũng không bỏ sót, sau cùng ngay cả da thịt xương cốt cũng bị nó hấp thu sạch sẽ. Cho đến hiện tại, trên căn bản tất cả những người bị Sương Chi Ai Thương giết chết đều biến thành vô số thây khô, huyết nhục tinh hoa toàn thân, tính cả năng lượng linh hồn, toàn bộ đều bị Sương Chi Ai Thương hấp thu hóa thành ma lực của nó, khiến cho uy lực của nó không ngừng sinh trưởng.
Đông Ni mở ra lổ hổng trên tường thành xong, hành động không chút chậm trễ, hắn lập tức tập trung tinh thần đánh ra thêm hai lưỡi dao đấu khí uy lực kinh người nữa, trực tiếp phá huỷ hai bên tường thành, mặc dù không có mở ra cái lỗ to bằng vị trí chính diện, mặt đất phía sau đó cũng không bị san phẳng, dù sao tường thành ở hai góc đó đã biến thành một mảnh đổ nát đầy đá vụn, hắn làm như vậy là tạo cho liên quân Thánh Chiến ở sau có thể dễ dàng tấn công vào trong tòa thành.
Thành tường sụp đổ ầm ầm, thanh âm nổ vang kèm theo tiếng binh lính Uy Khấu kêu gào lúc sắp chết khiến cho không khí trên chiến trường cực kỳ u ám, thoáng sau liên quân Thánh Chiến thức tỉnh, bọn họ sau đó đi theo sau Đông Ni, triển khai tiến công mãnh liệt. Mã Kỳ Nạp không phải là gã ngốc, hắn vừa thấy trận thế này hình thành lập hạ đạt mệnh lệnh tổng tiến công, ra lệnh cho liên quân các quốc gia cùng nhau giết vào trong.
Liên quân ngoài thành chỉ đang đợi đến giờ phút quan trọng này, nhiều ngày khẩn trương huyết chiến, nhiều ngày buồn bực oán hận làm cho bọn họ cần tìm một nơi để phát tiết lửa giận trong lòng mình. Hiển nhiên, không có thủ đoạn nào dùng để phát tiết tốt hơn so với phá thành rồi tận tình giết chóc, cướp bóc. Cho nên mệnh lệnh Mã Kỳ Nạp vừa hạ xuống, các tướng sĩ quân đội liên quân giống như trâu đực đang động dục vậy, hai mắt đỏ ngầu liều mạng lao vào trong thành.
Trong khi liên quân Thánh Chiến vô cùng hưng phấn giết đi vào, tâm tình binh sĩ Uy Khấu bây giờ xem như tràn đầy tuyệt vọng. Bọn họ không còn sức mà quản xem đối phương làm cái quái gì sau khi vào thành nữa, toàn bộ đều ập tới phía trước, nhưng mà chỉ có thể dựa vào chiến thuật biển người tạm thời trì hoãn một chút mà thôi, ai cũng biết không có tường thành bảo vệ bọn họ căn bản không thể nào ngăn cản quân đoàn Thánh Chiến mạnh như lang như hổ kia.
Về phía Đông Ni, lúc này lại càng giống như ác ma từ Địa ngục tới, khi quân dân trong Quy Giáp Thành chạy tán loạn chung quanh, từ sau khi vào thành thần kiếm trên tay hắn đánh ra lưỡi đạo đấu khí chưa từng có dừng lại, người ở nơi này trận hình dày đặc, hắn cứ tận tình mà chém, nơi một lưỡi dao đấu khí đi qua trên mặt đất lập tức thây phơi đầy đất.
Có hắn một đồ biến thái như hắn đứng đó, quân đội Uy Khấu căn bản đừng mong mà tổ chức được một đợt phản kích hữu hiệu, tất cả những tướng lãnh có can đảm đứng ra chỉ huy cơ hồ bị Đông Ni lập tức giết chết. Quân Uy Khấu vô lực tạo ra một đợt phản kích nào nữa, người nhiều hơn nữa cũng không ngăn được binh lính huấn luyện nghiêm chỉnh và được trang bị hoàn mỹ như liên quân Thánh Chiến. Theo sau mảng lớn binh sĩ liên quân Thánh Chiến giết vào trong Quy Giáp Thành, phối hợp thêm sát thần Đông Ni kinh khủng ở đó, mọi kế hoạch phản kích của Uy Khấu rốt cục bất thành.
Cho nên, phản kích không được thì biến thành tan tác, người dân bên trong Quy Giáp Thành trốn chạy khắp nơi, tựa như nghé con bị kinh sợ vậy, có rất nhiều người mù quáng chạy trốn đâm đầu đụng vào tường, một phát là nát óc chết tươi, làm cho liên quân Thánh Chiến mới vừa vào thành thấy vậy kiêu ngạo cười to liên hồi.
Đông Ni thì không cười, hắn biết thời gian của mình không còn nhiều rồi, cho nên khi giết lùi mấy đợt Uy Khấu phản kích, hắn dứt khoát một mình đánh về phía cứ điểm cuối cùng của Uy Khấu - hoàng cung.
Đông Ni giết tiến vào hoàng cung, tùy ý chuyển động một vòng qua lại. Hắn không có dây dưa với mấy cao thủ hộ vệ, thế mà nhanh chóng giết ngược đi ra ngoài, tình cảnh kia dường như hắn mới đúng là con vịt bị dọa chấn kinh vậy. Hắn vừa chạy vừa giận dữ điên cuồng hét lên cho tất cả liên quân nghe: "Rút lui. Toàn thể rút lui. Tất cả đều con mẹ nó rút lui ra khỏi Quy Giáp Thành cho ta~!"
Mặc dù Đông Ni đã tận lực gào thét truyền bá thanh âm khắp toàn bộ chiến trường, mặc dù thân là chủ soái liên quân Mã Kỳ Nạp sau khi nghe Đông Ni la hét cũng lập tức hạ mệnh lệnh rút lui, nhưng mà hết thảy đại cục đã không thể vãn hồi. Tình cảnh hiện tại mấy chục vạn đại quân liều mạng tiến công, tất cả đều chen chúc ở trong Quy Giáp Thành thành một đống rồi, lúc này chỉ dùng một câu nói rút lui là có thể rút lui được sao? Cần phải có thời gian mà.
Mặc dù mấy chi quân đội này đều được huấn luyện nghiêm chỉnh, thế nhưng dưới tình huống như vậy, dù muốn nhanh chóng rút lui ra khỏi thành là một chuyện rất khó. Một vài trưởng quan tham lam đã bắt đầu ra tay cướp bóc, hai tay bọn hắn cầm đầy châu báu, hàng hóa giá trị từ trong nhà dân đi ra. Những binh sĩ khác mới vừa tiến vào thành dĩ nhiên là bị kích thích, quay đầu nhìn lại, đường lùi dù sao cũng bị chắn hết rồi, nhất thời cũng thể nào rời khỏi được, không bằng thừa cơ hội này mò một ít của cải vậy.