Căn cứ theo tin tức thu thập chính xác được mấy ngày nay của Mễ Nặc Á, tại giáo đường Vương đô Tạp Đặc trước đây có cất giấu một cái bí mật cực kỳ kinh thiên, tuy rằng Mễ Nặc Á từ trên miệng một tên giáo chủ sợ chết tìm được một tin tức. Nhưng làm hắn không chịu tin tưởng, hoặc là hắn không muốn tin, tóm lại, hắn quyết định tự mình vén bức màn bí mật này lên, vô luận ra sao, hắn cũng muốn đích thân nhìn rõ ràng hơn.
Vào giữa trưa đầu tháng tám, địa điểm là ở giáo đường Vương đô Tạp Đặc trước đây, giáo đường này được thành lập cách đây mấy ngàn năm. Lịch sử dài lâu của nó còn hơn cả vương quốc Tạp Đặc, trải qua nhiều lần trùng tu, hiện tại khiến cho nó phi thường to lớn, kiến trúc của tòa giáo đường này chiếm lấy mấy trăm mẫu đất và nó tọa lạc ở trên một ngọn núi nhỏ sát bờ biển bên ngoài thành, phong cảnh tuyệt đẹp, khí hậu hợp lòng người, thật sự là một nơi nghĩ dưỡng a. Nhưng mà nó sắp sửa đón nhận một ngày hắc ám nhất trong lịch sử. Từ nay về sau, nó đã đem thánh địa được mọi người tín ngưỡng nhất biến thành địa ngục bị người người phỉ nhổ.
Bần đạo điều động đại quân tinh nhuệ hơn một vạn người, còn có điều động thêm một vạn người địa phương đến nơi này, ta dụng bộ đội của mình giúp đỡ trấn áp đám bảo hộ giáo đường, số bộ đội bản địa còn lại là làm nhân chứng, bộ đội được điều động tới lập tức bảo vệ ở nơi này.
Sau khi chúng ta có sự chuẩn bị thật tốt, Mễ Nặc Á liền mang theo mang theo bộ đội, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai vọt vào, bảo hộ quân đoàn ở bên trong giáo đường sớm đã nhìn ra có điểm không đúng, cuống quít tiến hành chống cự nhỏ lẻ, bất quá đối mặt với một người đã phát cuồng như Mễ Nặc Á, không một ai có thể cản bước hắn được, hắn giống như là một sư tử dũng mãnh, vẫn như cũ kiên quyết hướng nơi bí ẩn nhất trong giáo đường vọt tới.
Nơi Mễ Nặc Á đi qua, từng từng gã hộ vệ giáo đường ngã xuống, đám hộ vệ này giống như chiếc lá mùa thu rơi rụng xuống đất, bị hắn dễ dàng quét đi một mảnh cự đại, không có bất luận kẻ nào có khả năng ngăn cản cước bộ của hắn, cho dù làm chậm trễ một giây cũng không được.
Sau khi Mễ Nặc Á lướt qua, ngay chỗ này chỉ còn lại những thương binh lớn tiếng khóc thét, nhưng ác mộng của bọn họ chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi, nhóm binh lính bản địa bình thường cũng rất là tức khí đám hộ vệ giáo đường, lúc này, mặc dù bọn họ nhận được mệnh lệnh là khống chế, nhưng ai ai cũng không quên hung hăng thu thập mấy tên hộ vệ giáo đình này. Kết quả khiến cho vết thương từ nhẹ biến thành nặng của mấy tên hộ vệ mà ngày thường cáo mượn oai hùm này, nặng đến nỗi chết đi bất cứ lúc nào.
Trên địa phương cao nhất của tòa kiến trúc giáo đường, một tòa tiểu lâu bí ẩn không ai để mắt được tầng tầng cây cối dày đặc che phủ lên, tình hình ở chung quanh nơi này là chỗ tốt nhất, và cũng là nơi phòng thủ nghiêm mật nhất của tòa giáo đường, vào lúc này, nơi đây là chỗ ở của một người nắm trong tay quyền lực cao nhất - Hồng Y giáo chủ Mạt La Phu, lúc này hắn đang ngồi trước cái bàn nhàn nhã ăn cơm trưa, đó là một cái bàn mà khi nhìn thấy khiến cho người ta giật mình sởn óc. Chúng ta hoàn toàn có thể hình dung ra hắn là – Ác ma cơm trưa (ác ma ngọ xan)
Té ra trên cái bàn to lớn kia, được bày biện ra một đống đầu người lớn nhỏ, trong đó một nữ hài tử gần nhất Mạt La Phu chỉ cần hắn vươn tay là đến được cái đầu, hiện toàn thân của nàng đều bị trói dưới bàn, không thể động dậy được, thật ra lúc này đây nàng đã không có khả năng động được. Bởi vì cái sọ của nàng đã cắt đôi, óc nóng hầm hập kia đang được Hồng Y giáo chủ Mạt La Phu dùng thìa múc đưa vào miệng, nhìn Mạt La Phu ăn rất ngon và vô cùng thuần thục, chỉ biết rằng hắn đã làm ra chuyện này không ít lần.
Đột nhiên, một tiếng động ồn ào được truyền lại từ xa xa, Hồng Y giáo chủ Mạt La Phu tỏ vẻ rất không hài lòng, tại thời điểm hắn ăn cơm trưa, tuyệt đối không có người nào dám đến quấy rầy. Bởi vì người tới báo tin khẳng định truyền phát ra ngoài một màn khủng bố ở trước mắt này. Vì vậy mà vận mệnh của hắn nhất định cũng sẽ trở thành một bữa mỹ thực Mạt La Phu, vì thế cả tòa Thánh đường đã dưỡng thành thói quen rồi, cho dù bên ngoài trời có sụp đổ đi nữa, tuyệt đối cũng không có người đến quấy rầy hắn.
Bất quá, hiển nhiên lần này lại không giống nhau a, bởi vì hắn nghe được tiếng la thét thảm thiết của đám thị vệ mình, hơn nữa tựa hồ có không ít tiếng bước chân truyền đến, cách hắn càng lúc càng gần. Vị Hồng Y giáo chủ Mạt La Phu này cảm thấy có chút không đúng, vì thế ngừng lại chậm rãi lắng nghe động tĩnh ở bên ngoài.
Binh, bùng. Chỉ nghe một tiếng nổ vang lên, cửa phòng đã bị người ta đập thành mảnh nhỏ. Một thân ảnh cao lớn từ từ hiện ra tại cửa, từ phía sau thân ảnh đó chiếu ra từng đợt từng đợt dương quang chói mắt. Khiến cho hắn có chút hoa mắt một khắc, không thấy rõ được bộ mặt của người mới đến. Chẳng qua, cái này không trọng yếu, lấy quyền thế của một Hồng Y giáo chủ thì còn để ý làm gì chứ? Hắn tức giận đứng bật dậy, quát: “Chết tiệt, ngươi là ai, lập tức cút đi cho ta. Vệ binh đâu, bắt hắn lại cho ta” Hắn vì quá tức giận nên nói năng có chút lộn xộn?
Thân ảnh này không có đi ra ngoài, ngược lại còn đi vào, lúc sau hắn đi vào trong phòng, tức thì Hồng Y giáo chủ Mạt La Phu đã nhìn rõ ràng tướng mạo của hắn. Sau đó, hắn nhận ra người này là ai. Nhất thời tay chân toàn thân Mạt La Phu run run, cơ hồ chỉ dùng được ngữ khí tuyệt vọng, nói: “Ngài là Mễ Nặc Á đại nhân?”
Dù phía trước mặt Mễ Nặc Á bị tuyết phủ che, nhưng là người tâm phúc Giáo đình, khi đó hắn là thần tượng của đám trẻ tuổi Giáo đình, hậu bối có năng lực chưa ai đã từng thấy qua hắn đâu? Hơn nữa cách ăn mặt của hắn rất độc đáo, lúc này mới làm cho Mạt La Phu liếc mắt một cái cũng đã nhận ra. Nhưng, Mạt La Phu thà rằng chính bản thân không nhận ra. Sau khi thấy được Mễ Nặc Á, thật sự là bất hảo. Quả thực chính là không xong rồi.
Đi vào theo Mễ Nặc Á còn có phụ thân ta, cả người hắn đều là bạch sắc quang mang, đấu khí vì tâm tình phẫn nộ mà ức chế không được, tự bộc phát ra, phụ thân nhìn nhìn tiểu cô nương đáng thương kia, gắt gao cầm chuôi kiếm, hiển nhiên nếu không phải diễn viên chính của ngày hôm nay là Mễ Nặc Á, phụ thân sớm đã xông lên chém người rồi.
Bần đạo chưa có đi vào cùng , một màn thê thảm ở bên trong đã bị ta cảm giác được rồi, ta thật sự không có dũng khí đối mặt với hài tử kia. Trong lòng ta chỉ có một ý niệm trong đầu, cho dù là vì mấy vị hài tử vô tội này, nói gì thì nói ta cũng muốn tiêu diệt hoàn toàn nơi ghê tớm này, Giáo đình giả nhân giả nghĩa, đê tiện, vô sỉ, hạ lưu thấp hèn.
“Ngươi đã làm gì?” Mễ Nặc Á bi phẫn chất vấn nói: “Ngươi, vốn là đại biểu Quang Minh Thần vĩ đại truyền bá tín ngưỡng, là sứ giả cứu vớt thế nhân, nhưng ngươi đã làm được một chút gì chưa?” Từ cuối cùng Mễ Nặc Á đã giận dữ rống lên.
“A… Mễ Nặc Á đại nhân, mấy người này bất quá chỉ là rác rưởi hèn mọn thôi mà, có thể làm người hầu cho chúng ta đã là cống hiến một chút sức nho nhỏ đến Thần, thật sự là vinh hạnh cho bọn họ a, mà ngài cần gì phải tức khí như thế chứ?” Mạt La Phu vô sỉ nói sạo: “Lại nói, trong Giáo đình cũng không phải chỉ có mình ta a, người xem xem người ở trên mặt bàn này chưa? Cái này là do đại giáo chủ phát minh sáng tạo ra đó, nó đã có vài chục năm lịch sử rồi. Hàng năm lão nhân gia cũng đến nơi này của chúng ta có vài lần, chủ yếu là vì cái này”
“Ọc, không …!” Mễ Nặc Á tuyệt vọng nói: “Không ngờ đều này là sự thật, đều này không ngờ là sự thật!” Thần tình của hắn rất thống khổ lập đi lập lại vài lần, phẫn nộ lần sau lớn so với lần trước, tuyệt vọng lần sau lớn hơn lần trước.
Đại giáo chủ mà Mạt La Phu nói đến chính là Hồng Y giáo chủ Lực Đề Tạp, và cũng chính là người mưu hại bằng hữu của Mễ Nặc Á - La Đạt Khắc. Lúc đó ở thời điểm Mễ Nặc Á điều tra án tử La Đạt Khắc, mặc dù chứng cớ vô cùng xác thực, nhưng bởi vì liên lụy đến một vị Hồng Y giáo chủ quyền cao chức trọng, cho nên Mễ Nặc Á không tin, kiên quyết cho rằng là do ta vu oan giá họa.
Vì thế mới có cuộc điều tra khúc chiết này, cũng không như dự liệu, bằng cách này cách khác lần theo tới được đây, vén lên tấm màn che. Mà cuối cùng, sự tình kết thúc lại lại quay như về lúc ban đầu, độc thủ cuối cùng vẫn là đại Hồng Y giáo chủ Lực Đề Tạp, điều này làm cho Mễ Nặc Á luôn tín nhiệm đối với Lực Đề Tạp chịu đả kích thật sâu.
“Ta hôm nay muốn thay thế Quang Minh Thần trừng phạt mấy người các ngươi, đánh hỗn đản giả danh Thần làm những điều xằng bậy” Thẹn quá hóa thành giận Mễ Nặc Á nổi giận gầm lên một tiếng, nhằm phía Mạt La Phu vọt tới.
Mạt La Phu đã không có dũng khí đối kháng với người đệ nhất cuồng tín đại lục, hắn xoay người hướng bức tường phía sau lưng đụng vào, lập tức chui vào bên trong cửa ngầm một cách khéo léo, thân ảnh hắn vừa biến mất, cửa ngầm đóng lại, động tác của hắn rất thuần thục mau lẹ, hiển nhiên đã trải qua một phen khổ luyện, hơn nữa một chút cũng nhìn không ra tên hỗn đản này là người gần trăm tuổi, cho đến khi cửa ngầm đóng lại hoàn toàn, Mễ Nặc Á mới chạy tới.
Nhưng, Mễ Nặc Á nào xem ra gì một cánh cửa ngầm như thế. Hắn phẫn nộ đập một gậy, cánh cửa dập nát, sau đó phóng vào đuổi theo. Kiến trúc nơi là một tòa tiểu biệt thự hai tầng, toàn bộ được kiến tại bằng đá, hết sức chắc chắn. Ân, đối với người khác thì nó rất chắc chắn, nhưng đối với Mễ Nặc Á mà nói, hiển nhiên giống như miếng đậu hủ cũng kém hơn nhiều.
Bất quá qua vài phút đồng hồ, bên trong tòa biệt thự này đã bị phá hư không thành bộ dáng gì cả, cả toàn nhà như lung lay sắp đổ, mắt thấy tùy thời có thể sụp đổ bất cứ lúc nào, phụ thân sớm đã chạy trốn ra ngoài, phía sau hắn còn có một con sủng vật Hắc Hùng, là lục cấp Cuồng Bạo Cự Hùng, lực lượng phòng ngự cường đại, phát ra tiếng hống cực kỳ tức giận.
Trương Tam Phong Dị Giới Du
Tác giả: Tả Tự Bản
Chương 427: Chuyển Sinh Chi Môn (2)
Nhóm dịch: Dung Nhi
Nguồn: Vipvandan
Không nghĩ tới Mạt La Phu này còn nuôi được một sủng vật như vậy. Chẳng qua, bần đạo nhìn thấy màu đỏ từ trên miệng Hắc Hùng thì hiểu rõ dụng tâm hiểm ác của Mạt La Phu, hiển nhiên hắn dụng thi thể dư thừa để nuôi dưỡng Hắc Hùng này, đây chính là hủy thi diệt tích? Chết tiệt hỗn đản, nhất thời bần đạo dâng lên phẫn nộ, tên hỗn đản này nên đi đến địa phương tối tăm nhất đó chính là Hắc ám Long cốt trượng, ta nhất định phải ban cho hắn bất sanh bất diệt, nhất … nhất định!
Một người một sủng vật thoát ra không được vài bước, chính bản thân Mễ Nặc Á cũng đã mở cánh cửa đi ra, trên thực tế, hắn tại tòa biệt thự này đều là tự mình phá cửa.
Mễ Nặc Á sải bước vài bước, liền đi tới bên người Mạt La Phu, tuy rằng tốc độ Mễ Nặc Á so với ta mà nói là chậm hơn, nhưng đối với mục sư mà nói, vẫn là quá mức nhanh.
“Rống …!” Cuồng Bạo Hắc Hùng sốt ruột bảo vệ chủ, chủ động đánh về phía Mễ Nặc Á.
Ai, chỉ một con lục cấp ma thú tưởng nghĩ muốn so với một Kiếm Thần còn được gọi là khủng bố cuồng tín sao chứ. Không phải là muốn chết sớm à? Mễ Nặc Á gầm lên một tiếng giận dữ, gọi ra Truyền Thừa Bổng hung hăng nện ở trên đầu hắc hùng, trực tiếp làm cho óc vỡ toang, chưa hết, dư thế cây gậy trực chỉ thẳng tắp xuống dưới, thẳng đến ngang bụng mới dừng lại, hảo hảo lão gia hỏa, thiếu chút nữa hắn làm cho một con ma thú Cuồng Bạo Hắc Hùng thân cao bốn thước, lực phòng ngự cực mạnh biến thành hai mảnh.
Lão Mễ Nặc Á thật sự rất khủng bố a, trong nháy mắt cấp giết lục cấp ma thú, trên mặt đất máu chảy tràn lan và nội tạng Hắc Hùng, thi thể đổ ầm xuống làm cho máu huyết văng đầy một thân Mễ Nặc Á, mà Mễ Nặc Á cũng bất cần, tiếp theo đó là lẻn đến bên người Mạt La Phu.
Mạt La Phu thấy cả người Mễ Nặc Á đầy máu huyết như là hung thần ác sát nên sợ tới mức run lên lẩy bẩy, biết rằng chức nghiệp chính mình là một pháp sư thì không có khả năng chạy thoát được trước một chức nghiệp chiến sĩ như Mễ Nặc Á, cho nên hắn nhanh nhạy luống cuống tay chân có thể sử xuất ra tất cả pháp thuật phòng ngự cũng quyển trục phòng hộ mà mình có được, cái gì có trang bị cũng đều tốt hết, quyển trục cũng thế, toàn bộ đều mang ra hết. Mễ Nặc Á lạnh lùng nhìn hắn sử dụng, cũng không ngăn cản.
“Mễ Nặc Á đại nhân, chúng ta đều là người của Giáo đình mà? Ngài như thế nào có thể giúp đỡ ngoại nhân đến khi dễ ta?” Mạt La Phu thấy Mễ Nặc Á không động thủ, liền nghĩ đến một đường sinh cơ, vội vàng khóc lóc kể lễ.
“Hài tử này không phải là người Giáo đình, chẳng lẻ ngươi có thể ăn bọn họ sao?” Mễ Nặc Á hai mắt đỏ bừng nói: “Hôm nay, ngươi chết chắc rồi. Chỉ là ta rất kỳ quái. Vì cái gì ngươi là người cặn bã như vậy cũng có thể xuất sắc giống như năng lực Quang Minh ma pháp vậy? Chẳng lẻ nói Thần minh cũng bị ngươi lừa gạt sao?” Nguyên lai, hắn không vội động thủ, chính là vì điểm kỳ quái này, nên muốn nhìn cho rõ ràng hơn.
“Mễ Nặc Á đại nhân, ta chỉ có thể nói là rất thành kính Thần minh, người xem, ta là một Hồng Y giáo chủ trẻ tuổi nhất ở trăm năm gần đây tại Giáo đình, Quang Minh pháp thuật hiện giờ của ta, theo trong Giáo đình chỉ có kém vài vị Hồng Y giáo chủ mà thôi, ngài biết không, ta là người được đề cử bổ sung vào hai vị Hồng Y giáo chủ còn thiếu khuyết, ngài không thể giết ta được và Giáo hoàng bệ hạ sẽ không đáp ứng đâu” Mạt La Phu vội vàng nói. Đây là cây rơm rạ cứu mạng cuối cùng của hắn, chỉ có uy hiếp Mễ Nặc Á thành kính tín ngưỡng, như vậy hắn mới có thể tránh được một kiếp.
Nếu như là Mễ Nặc Á trước kia, có lẽ có do dự, sau đó bình tỉnh trở lại cân nhắc suy xét, thậm chí có thể buông tha cho Mạt La Phu, nhưng hiện tại, hắn cái gì cũng đã rõ ràng, hắn liếc mắt cũng có thể nhìn ra Mạt La Phu dối trá và vô sỉ. Cho nên nói rất rõ ràng: “Ngươi là tên rác rưởi khinh nhờn Thần minh nhất, là u ác tính Giáo đình, ngươi vô luận làm gì và nói gì, hôm nay ta đều thay Thần minh diệt trừ tà ác”
Mễ Nặc Á nói xong, chiếu trên đầu Mạt La Phu đập xuống một gậy, tuy rằng trên người Mạt La Phu có Quang Minh hệ, Thổ hệ, Phong hệ v.v… và hơn mười loại ma pháp thuẫn khác hệ bảo hộ quanh người hắn, nhưng một kích ôm theo nỗi hận của Mễ Nặc Á, vẫn là làm cho thân hình hắn bị đập thành hai nửa.
Thần thức bần đạo xuyên thấu qua có thể phát hiện được cơ thể Mễ Nặc Á có biến hóa, cái loại năng lượng tinh thuần ở trong cơ thể hắn, tại trong nháy mắt mới vừa rồi đã xảy ra biến hóa, đổi thành tinh khiết, càng nguyên chất, khiến cho Mễ Nặc Á có đột phá cực lớn, mặc dù còn không có thể thăng cấp, nhưng biến hóa kinh người này, hắn chỉ còn cách Thần phó chỉ một bước chân, đã tiếp cận rất gần. Một kích vừa rồi của hắn, bần đạo phỏng chừng cũng có thể đả thương được Bỉ Mông. Có thể thấy được, hắn hiện tại ở cũng đã có thể dọa bao nhiêu người rồi.
Một lúc sau khi Mễ Nặc Á xử lý Mạt La Phu, chúng ta vốn tưởng rằng chuyện này đã kết thúc. Và cũng không như dự kiến, xuất hiện biến hóa ở bên ngoài cực kỳ đột ngột. Chỉ nghe ở rất xa trên không trung, đột nhiên truyền đến một trận Thánh ca rõ to, đồng thời trên bầu trời xuất hiện đột ngột một đạo hư ảnh kim sắc đại môn. Khi cánh cửa kia chậm rãi mở ra, từ bên trong bay ra một hư ảnh Thiên sứ.
Hai cánh trên người của vị Thiên Sứ này tràn đầy quang điểm, vỗ vỗ hai cánh, bay xuống dưới, lượn trên đầu chúng ta một vòng cùng lúc đó kéo theo một bóng người hư ảo, hướng cánh cửa trên không trung bay đi, mà hư ảnh kia rõ ràng chính là linh hồn Hồng Y giáo chủ Mạt La Phu. Hiện tại trên mặt hắn tràn ngập vẻ trào phúng châm biến nhìn nhìn Mễ Nặc Á, đồng thời còn khinh thường đám người chúng ta ở nơi đây.
“Chuyển Sinh Chi Môn” Mễ Nặc Á nhìn thấy tức thì tròng mắt như muốn rơi xuống, hắn dùng ngữ khí vô cùng rung động hô lên: “Điều đó là không có khả năng … !”
“Chuyển Sinh Chi Môn” chỉ là một loại nghi thức. Truyền thuyết, cái này chân chính là lão Mục sư đức cao trọng vọng, sau khi xuất hiện cảnh tượng như hôm nay, Thiên sứ đại diện Thiên giới, dụng Thiên sứ tại thế giới này là ảnh xạ xuống linh hồn hắn dẫn đường tiến vào Chuyển Sinh Chi Môn, sau khi tiến vào Chuyển Sinh Chi Môn, linh hồn tại Thiên giới Chuyển Sinh Trì trở thành Thiên sứ sống trong ở hồ.
Trong lịch sử, lịch đại Giáo hoàng nhất định sẽ được dẫn đường tiến vào Chuyển Sinh Chi Môn, mà những Mục sư khác thì ước chừng vài chục năm mới xuất hiện một người, có thể nói, có thể được Thiên sứ dẫn đường tiến vào Chuyển Sinh Chi Môn là vinh quang và mục đích mà một vị Mục sư theo đuổi suốt cả cuộc đời. Đây là Thiên giới đối với thầy thuốc rất có uy tín.
Kỳ thật, bần đạo biết được căn bản là không phải chuyện như vậy, Thiên giới khi làm ra Chuyển Sinh Chi Môn, chỉ có một cái mục đích là, chiêu binh mãi mã, bản thân Thiên sứ không có sinh dục. Bọn họ được xem như là quái vật, không … phải nói là Nhân yêu, ngoại trừ chiến đấu ra, cơ hồ bọn họ cũng không có cái gì khác, bọn họ chỉ biết trung thành tận tâm phục tòng mệnh lệnh chủ nhân, ngoại trừ cái này ra, tư tưởng chính mình một chút cũng không có, hoàn toàn chỉ là một cái xác không hồn mà thôi.
Cho nên Tiên giới phương Đông chúng ta cũng không gọi bọn họ là người, phải gọi bọn họ là binh khí hình người, muốn có một binh khí hình người lại có được năng lực đánh nhau và biết nghe lời, hơn nữa sau khi chết chỉ cần linh hồn không diệt, còn có thể thông qua Chuyển Sinh Trì mà sống lại, sự thật là như vậy. Mặc dù một người không tính là gì, nhưng hảo hán lại không chịu nổi nhiều người a? Một lúc xuất ra trăm vạn, cho dù Kim Tiên cũng đau đầu a.
Thiên sứ được sinh ra như thế đó? Chính là lừa dối tín đồ mà thôi, kỳ thật tất cả các Thiên sứ đều được tuyển chọn từ trong tín đồ. Người bình thường thì cần Quang Minh ma pháp tiên tiến mà tu hành, khiến cho linh hồn của bọn họ rất cường đại, hơn nữa dễ dàng nhận năng lượng Quang Minh. Linh hồn nếu không đủ cường đại trong lời nói, sẽ bị năng lượng cự đại trong Chuyển Sinh Trì cắn xé, tu hành linh hồn thì không dễ dàng, quá trình này rất khó a, cho nên trong nhân loại rất có ít người có thể chuyển sinh.
Bởi vì dạng này rất khó. Cho nên Thiên giới phi thường tôn trọng mỗi một linh hồn đủ tư cách và bọn họ cũng không quản tên gia hỏa này trước kia đã làm ra những chuyện gì, chỉ cần linh hồn hắn đủ cường đại là được rồi, hơn nữa tu hành pháp thuật Quang Minh hệ hoặc là đấu khí, cứ như vậy một mực thu lấy, dù sao sau khi được Chuyển Sinh Trì tẩy lễ rửa tội, ngày sau đều phục tòng mệnh lệnh chủ nhân một cách tuyệt đối, đối với Thiên giới mà nói, chỉ cần thực lực của những binh khí hình người trung thành này, thế là đủ rồi.
Nhưng mà xuất hiện một màn như thế ở trước mặt Mễ Nặc Á lại không giống nhau a, hắn bởi vì không rõ, vì cái gì Hồng Y giáo chủ Mạt La Phu là một tên ác ma chuyên ăn thịt người như vậy đều có thể lên được Thiên đường? Cái đó và đầu óc đầy lịch lãm chính nghĩa của hắn hoàn toàn tương phản nhau. Tại trong mắt hắn, Thiên đường là một địa phương thuần khiết nhất, là nơi tràn ngập thiện lương. Chẳng lẻ nói hiện tại Thiên đường cũng tuyển nhận ác ma sao? Mễ Nặc Á vô cùng thống khổ nghĩ tới một cái lý do.