Trương Tam Phong Dị Giới Du

Chương 578: Chương 578: Đại thắng chi hậu! (Thượng))






Tại trên chiến trường sau khi chấm dứt không lâu, đại hải quái và tà nhãn bạo chúa cũng thắng lợi thu phục đối thủ của mình. Trận chiến này của chúng nó phi thường khó khăn gian khổ, tà nhãn bạo chúa lấy chính mình làm mồi dụ hai con quang long lừa xuống dưới, sau đó đại hải quái bất ngờ đem xúc tu cuốn chặt lấy, tiếp theo liền lặn xuống biển sâu, đồng thời tà nhãn bạo chúa chỉ huy toàn bộ thủ hạ của nó luân phiên tiến hành vây công hai con quang long kia.

Cứ như vậy, hai con quang long đáng thương bị hai siêu cấp ma thú cùng mấy trăm hải thủ tiểu đệ của chúng nó chà đạp bốn ngày liền, rốt cục ngậm hờn mà chết. Thân thể của bọn nó bị tiêu diệt, nhưng linh hồn lại có thể trở về thiên giới, ước chừng vài năm sau, bọn nó lại có thể sống lại trong chuyển sinh trì.

Bất qua hai quang long cũng không phải dạng tầm thường, bốn ngày vùng vẫy giãy chết của bọn nó cũng mang đến cho đại hải quái và tà nhãn bạo chúa phiền toái không nhỏ, không chỉ có toàn bộ hải thú chết đi, ngay cả hai bọn nó bản thân cũng bị trọng thương. Đại hải quái chỉ còn lại một cái nữa xúc tu, toàn thân trên dưới đều là miệng vết thương cực lớn nhìn mà ghê người. Tà Nhãn bạo chúa so với nó tốt hơn một chút, trên thân thể cũng có mấy cái lỗ lớn không ngừng chảy ra thể dịch.

Thất công chúa nhìn thấy bộ dáng này của bọn hắn thì liền hoàng hồn. Nhanh chóng kêu Ái Liên Na giúp bọn hắn trị liệu, bởi vì thân thể bọn nó quá lớn, muốn hoàn toàn dựa vào Ái Liên Na giúp bọn nó phục hồi là không thể nào, cho nên Ái Liên Na sau khi giúp cầm máu cho bọn nó thì liền thu bọn nó vào trong ngọc tinh bình chậm rãi điều dưỡng, phỏng chừng trong vòng nữa năm là không thể hoạt động.

Sau khi xứ lý tốt chuyện của bọn nó xong thất công chúa cũng không có chậm trễ thời gian truy kích, dựa vào ma lực dồi dào của các khô lâu pháp sư, nàng tuy rằng bị tràng diện hỗn loạn trên chiến trường làm trễ nải nữa ngày, nhưng mà vẫn sau một ngày, đuổi kịp hạm đội liên quân Giáo Đình. Bất quá lúc này số lượng chiến hạm của bọn hắn lên đến một ngàn, hiển nhiên là lại có viện quân gia nhập.

Nhưng mà thất công chúa không thèm để ý, dựa vào công kích lợi hại của khô lâu pháp sư, nàng dẫn theo sáu trăm chiến hạm hướng về đối thủ có số lượng gấp đôi mình phát khởi tấn công chính diện. Mà hạm đội Giáo Đình ngoại trừ điên cuồng chạy trối chết ra không ngờ không có lấy một tia ý niệm phản kháng trong đầu. Kết quả là hơn một ngàn pháp sư còn lại dưới sự dẫn dắt của hai vị đại ma đạo sư, tập trung đến trên hai ba trăm tàu chiến hạm, liên tục dùng ma pháp gia tốc cho một hạm đội nhỏ, sau đó rời bỏ đại quân một mình trốn chạy.

Cao tầng Giáo Đình trong hạm đội nhỏ này, bình thường đều là những gia hỏa cảm thấy mình cao quý, nhưng hiện tại bị dọa vỡ mật chẳng khác gì gà, bỏ lại tất cả một mình chạy trối chết. Cái gì gọi là tinh thần kỵ sĩ, thanh danh. Vinh dự của quân nhân tất cả đều đi gặp quỷ đi, chỉ cần có mạng sống là được, vì thế bọn hắn thậm chí còn hạ một mệnh lệnh vô sỉ, đại hạm đội phải cản ở phía trước càng lâu càng tốt.

Đại hạm đội giống như thằn lằn bị cắt đuôi, chỉ đành bất đắc dĩ đánh chặn hạm đội của thất công chúa, kết cục đương nhiên rất thê thảm. Sau khi đón nhận hơn vạn quả minh hỏa đạn như bay bắn xuống, bọn hắn rất nhanh lựa chọn đầu hàng. Mà lúc này bọn hắn mới bi ai phát hiện hơn một nữa chiến hạm của bọn hắn đã bị xóa sổ.

Bất quá, cho dù sự phản kháng của bọn hắn chỉ là phí công, nhưng dù sao cũng làm trễ nải không ít thời gian của thất công chúa. Mấy trăm chiếc thuyền ngăn đón ở trên đường thất công chúa bỏ mặc đó không muốn lãng phí thời gian, nhưng vì phòng ngừa bọn hắn phản loạn, thất công chúa còn để lại ba trăm khô lâu pháp sư giám thị bọn hắn.

Chuyện đồng dạng này mỗi ngày lại xảy ra một lần cứ như vậy, thất công chúa bị chậm trễ thời gian không ít, còn bị ép phải chia đi một phần binh lực trông giữ tù binh, cho nên đợi đến khi nàng đuổi kịp mục tiêu lớn nhất lần này, thì đám pháp sư kia đã cập cảng phe mình, hơn nữa đã bắt đầu lên bờ.

Thất công chúa thẹn quá hóa giận vẫn không buông tha bọn hắn, trực tiếp giết tới cảng của đối phương, đem đám pháp sư vừa mới chạy lên bờ dùng minh hỏa đạn tiêu diệt hơn phân nữa, đồng thời làm cho toàn bộ con chuyển cỡ lớn, như là thuyền hàng, thuyền đánh cá, chiến hạm, vân vân đậu trong cảng toàn bộ đánh chìm, thẳng đi khi quân bộ của đối phương kéo xe bắn đá hạng nặng đi ra nàng mới phẫn nộ ly khai, chính thức khép lại tám ngày chín đêm trận hải chiến Nhật Đức Lan.

Nếu không lo lắng đến những khối đá lớn từ xe bắn đá hạng nặng ném ra, tạo thành uy hiếp cho các khô lâu pháp sư, thất công chúa đại khái còn có thể tiếp tục đem công xưởng đóng tàu của đối phương phá đi nữa ấy chứ! Tóm lại, bất kể thế nào, trận hải chiến này đã kết thúc, bất quá, ảnh hưởng nó tạo ra nhất định sẽ duy trì trong thời gian rất dài.

Tổn thất trong trận hải chiến này của Giáo Đình có thể nói là trước đây chưa từng có, cơ hồ vượt hơn cái lần gặp phải sóng thần. Bọn hắn lần này tổng cộng vận dụng hơn ba nghìn chiến thuyền và thuyền các loại, trong đó hơn một nữa trở thành tù binh của thất công chúa, còn lại toàn bộ bị phá hủy, cho dù là hai ba trăm chiến thuyền chạy về cũng bị thất công chúa đập nát tại hải cảng, có thể nói là toàn quân bị giết.

Về phần tổn thất binh lính của Giáo Đình thì lại càng vô cùng thê thảm. Bọn hắn điều động hải quân chính quy ba mươi vạn, về sau lại thêm hai mươi vạn lục quân chia ra ba đợt chi viện. Nói cách khác, bọn hắn tổng cộng đưa vào hơn năm mươi vạn quân tác chiến, mà thành công trốn về, còn chưa đến một hai vạn người. Số còn lại không phải chết trận thì là bị bắt, chủ yếu so với toàn quân bị diệt thì cũng chẳng khác mấy.

Đối với Giáo Đình mà nói, tổn thất bên quân đội này chỉ là thứ yếu, khiến bọn hắn đau lòng nhất chính là hơn hai ngàn pháp sư kia bay về có thể sống sót trở về chỉ là một con số lẽ mà thôi. Ngoài ra hai con quang long kia bị đánh quay lại chuyển sinh trì, cũng nằm ngoài dự liệu của bọn hắn, ít nhất vài năm không thể lại vận dụng, tổn thất này tuyệt đối không nhẹ.

Còn có thương thế của Ni Khoa, chỉ cần tu dưỡng vài ngày lại vô sự, không có vấn đề gì quá lớn. Bất qua thần khí chiến thần sáo trang bị tổn hại, quả thật khiến cho Giáo Hoàng rất đau lòng nghe nói lão gia hỏa cầm lấy nữa đoạn kiếm gãy mà nước mắt lã chã, quả thật rất đáng thương.

So sánh với tổn thất của Giáo Đình, chúng ta lần này kỳ thật cũng là thắng thảm không hơn không kém, thất công chúa ban đầu dẫn dắt hai mươi vạn nhân mã chết đi vượt quá mười ba vạn, trong đó chết vì bị thương chiếm đến một nữa. Ban đầu nàng có hơn ngàn chiến hạm hiện tại còn dư lại chưa đến một nữa còn lại thì toàn bộ bị pháp sư của Giáo Đình đánh chìm.

Bất quá nàng thu hoạch rất nhiều, đủ để bù lại tổn thất. Chiến hạm lớn nhỏ hơn một ngàn chiếc, mặc dù không có chủ lực hạm, nhưng có thể lấy số lượng bù lại. Mặt khác thất công chúa còn bắt được khoảng ba mươi vạn người làm tù binh, còn lại đều chết trận. Giáo Đình sở dĩ chết nhiều người như vậy, nguyên nhân chủ yếu là trong nước biển có độc.

Trong hải chiến rơi xuống biển là chuyện thường xuyên, nếu như bộ hạ của thất công chúa cũng được hưởng thụ đãi ngộ như Giáo Đình, rơi xuống nước sẽ chết, như vậy hiện trên tay của nàng, có thể còn thừa lại ba vạn người coi như là một kỳ tích. Bất quá, sự việc đã xảy ra như vậy thì sẽ không có chữ nếu ở đây, bất kể như thế nào, trận chiến này là thất công chúa toàn thắng.

Sau chiến đấu, quan chỉ huy hạm đội Giáo Đình, cùng với bảy vị tướng quân trợ thủ của hắn, ước hẹn tập thể tự sát. Bọn hắn không chết, Giáo Đình sẽ tìm đến nhà bọn hắn gây khó dễ, bọn hắn không chết, thì cũng không còn mặt mũi nào đối mặt với đồng nghiệp, đối với với bộ hạ, bọn hắn sở dĩ liều mạng chạy về, chỉ là không muốn làm tù binh của thất công chúa hoặc là gia tăng thêm thành tích chói lói đánh chết tướng lãnh cao nhất của nàng.

Sau khi bọn hắn chết, đều để lại di ngôn không hẹn mà cùng nói về một chủ đề, khuất nhục, vô cùng khuất nhục. Phó quan chỉ huy hạm đội đau đớn viết rằng: "Sống cùng một thời đại với thất công chúa là bất hạnh lớn nhất đối với toàn bộ tướng quân chúng ta!"

Tổng chỉ huy hạm đội thì viết càng thêm rõ ràng: "Thắng lợi vốn thuộc về ta, viện quân của ta so với của nàng đến sớm hơn mấy giờ, nhưng mà nàng ta lại vẻn vẹn bằng vào một lá cờ, kiên trì ngăn cản quân ta với ưu thế gấp hai lần binh lực và thêm hai vị đại ma đạo sư. Một ngàn pháp sư, tấn công suốt nữa ngày, mãi cho đến khi viện quân của nàng ta tới cũng không có hình thành bại cục. Ta hận nếu như không có lá cờ này, chỉ cần cho ta hai giờ, thắng lợi nhất định sẽ thuộc về ta. Nhưng nàng là một nữ nhân làm sao có thể mạnh như vậy? Kiếp sau ta thà rằng làm nông dân cũng không làm tướng quân, quả thật là rất tổn thương lòng tự tôn."

Bằng vào thắng lợi lần này, cùng mấy phong di thư, đã làm cho uy danh của thất công chúa ở trên đại lục đạt được một tầm cao chưa từng cao, danh hào bất bại quấn thân bắt đầu truyền xướng khắp đại lục, Nữ Vũ Thần, rốt cục lấy chiến tích không thể bắt bẻ của nàng làm cho thế nhân bỏ qua giới tính của nàng, mà chỉ đơn thuần coi trọng tài hoa của nàng.

Sau chiến đấu, Giáo Đình cùng chúng ta đều thu liễm ít nhiều, chúng ta tuy rằng đã khống chế hải phận, nhưng cũng không có kiêu ngạo giống như trước kia công kích xưởng đóng tàu của Giáo Đình, có A Nhĩ Bá Đặc và Ni Khoa trấn thủ, công kích bình thường một khi gặp phải bọn hắn, chỉ có đường chết, mà tổn thương của hai viên đại tướng đại hải quái và tà nhãn bạo chúa trong thời gian ngắn không thể bình phục hoàn toàn, cho nên chỉ có thể trơ mắt nhìn Giáo Đình lợi dụng công tượng từ thiên giới bí mật điều động, tiến hành rất nhanh công tác đóng tàu.

Cũng giống như hai dã thú bị thương, chúng ta đều đang tự mình chăm sóc vết thương, tranh thủ sớm khôi phục, sau đó đối với địch nhân một lần nữa tiến hành đả kích nặng nề. Theo thời gian trôi qua, bần đạo vừa khẩn trương tiến hành kiến thiết, vừa nhận được tin tốt lành theo nhau mà đến.

Công tác thăm dò của Địa Tinh đại sư tại Uy đã chấm dứt sớm ba tháng, cũng lập ra kế hoạch xây dựng một phần vong linh thành bảo, còn có bản vẽ phác thảo nữa. Xem ra không ngủ được đúng là cũng có cái hay, có thể ngày đêm không ngừng làm việc. Bần đạo sau khi nhận được tin này, tự nhiên là vui sướng ngây ngất, vội vàng bắt đầu điều động. Đem vong linh thành thị của Tinh Linh chi sâm, dùng Thiên Không Chi Thành chia làm vài đợt đưa đi.

Lần này vận chuyển tới đại khái là mấy trăm vạn thợ mỏ khô lâu, Thiên Không Chi Thành khi chờ bọn họ đến Uy đảo thì nơi đó cũng sớm đã xây lên mấy tòa tử vong thiên mạc khổng lồ. Sau khi vừa đến nơi thì những thợ mỏ khô lâu này lập tức có thể vùi đầu vào trong công tác.

Cứ như vậy, hơn một ngàn lò cao vận chuyển tới cơ hồ cũng đồng thời có thể chính thức đi vào sản xuất. Bất qua những thứ lần này bọn họ sản xuất ra đã không chỉ là mỗi hỏa long pháo nữa, chủ yếu nhất chính là thiết giáp chiến hạm. Dưới sự chỉ dẫn của Địa Tinh đại sư, cương cốt khô lâu lợi dụng lực lượng mạnh mẽ của bọn hắn, cộng với sự phối hợp của khô lâu pháp sư, tiến hành sản xuất thiếp giáp chiến hạm.

Bởi vì số lượng khô lâu quá nhiều, cho nên sẽ song song ở nhiều nơi xây dựng bến tàu, như vậy một lần có thể sản xuất mấy chiếc thiết giáp chiến hạm. Cứ như vậy, vì không gian sản xuất quá lớn, cho nên chúng ta hoàn toàn đem Đại Đảo chiếm cứ, khiến cho nó biến thành một hòn khô lâu đảo danh xứng với thực.

Khô lâu đảo mỗi ngày tiêu hao mấy chục tấn xương cốt, đồng thời, chúng ta còn muốn tiếp tục mở rộng quy mô thợ mỏ khô lâu, cho nên ta tìm Bất Lại Khắc, kêu hắn đi minh giới thu mua số lượng lớn những thứ cần thiết, tỷ như hải lượng xương cốt, khô lâu chiến sĩ đẳng cấp cao cùng khô lâu pháp sư vân vân. Đương nhiên còn có loại dầu đen dùng để sản xuất hỏa long pháo, mấy thứ này đều là càng nhiều càng tốt.

Chủ quản tại Uy đảo, bà nội đại nhân viết thư nói, gặp được hoàng kim kỵ sĩ Kiệt Tư, bà đã hết sức khuyên bảo hắn. Bất quá sự tình cũng không phải rất thuận lợi, bà nội nói chuyện ta giam lỏng hắn, Kiệt Tư luôn luôn canh cánh trong lòng hơn nữa trong lòng luôn luôn hướng về Giáo Đình, chỉ sợ trong một thời gian ngắn khó có thể xoay chuyển, bất quá bà sẽ cố gắng hết sức đảm bảo không để hắn chạy ra khỏi đảo.

Về phần những thứ khác, bà nội cũng không có đề cập, hiển nhiên là chuyện tình của khô lâu đảo, bà cũng từ chối cho ý kiến.

Bần đạo đối với thái đội của Kiệt Tư sớm có dự cảm, cũng không suy nghĩ nhiều đến hắn, tại trên đảo hẻo lánh, ta còn sợ hắn có thể bay trở về đại lục ư? Chỉ cần hắn không gia nhập Giáo Đình cùng ta đối lập, ta cũng lười để ý đến hắn. Mặt khác, chuyện tình của khô lâu đảo không ngờ không có khiến cho bà nội phản cảm, điều này làm cho ta thở phào một hơi.

Trong thời gian xây dựng khô lâu đảo, các Địa Tinh ở thế giới dưới lòng đất cũng hoàn thành xong công tác thăm dò và tuyển lựa của bọn họ, chủ lực của Địa Tinh đại sư tập thể chuyển dời xuống dưới, ta kêu Khắc Lý tam bồi cho bọn họ, bồi thược nghiệm, bồi làm việc, bồi quy hoạch, trợ giúp bọn họ tiến hành xây dựng thành thị.

Đồng thời Vong Ưu cũng tự mình xuống thế giới dưới lòng đấy, vừa là để căn dặn thần dân của mình đối đãi tốt Địa Tinh đại sư, vừa là có thể giải quyết vấn đề khó khăn trên phương diện kỹ thuật của bản thân. Vấn đề khó khăn làm cho Vong Ưu cảm thấy hứng thú chính là vấn đề kim chúc hóa cốt long. Nàng kỳ thật cũng không phải hy vọng có thể nhìn thấy kim chúc cự long biết bay, nếu như có thể giống như khô lâu pháp sư, có thể bảo trì ma lực nhất định, vậy càng thêm hoàn mỹ.

Nhưng mà cái vấn đề khó khăn này các Địa Tinh đại sư đã nghiên cứu hơn một ngàn năm. Vong Ưu tuy rằng luyện kim kinh nghiệm phong phú, nhưng cũng là lần đầu tiên nghe nói đến thủ đoạn đặc thù như vậy. Cho nên nàng muốn đích thân tham khảo một lần kim chúc hóa khô lâu như thế nào, sau đó lại cải tiến ra phương pháp kim chúc hóa cốt long.

Một khi Vong Ưu thành công sẽ giải quyết được vấn đề thiếu thốn không quân trước mắt, nhưng đồng thời cũng giúp ta giải quyết được một vấn đề khó khăn khác không nhỏ. Bởi vì sức chiến đấu của dực nhân cũng không phải mạnh mẽ, số lượng cũng ít, nếu cùng thiên sứ đánh nhau, căn bản đánh không lại. Cho nên ta hiện tại cơ hồ giống như không có không quân, mà không có sự yểm hộ của không quân Thiên Không Chi Thành không thể nghi ngờ là sức chiến đấu bị giảm đi.

Đây là chúng ta việc chúng ta muốn nhìn thấy, cho nên Vong Ưu lần này không ngại rời xa ta, cũng phải tự mình đi xem quả thật là sự tình trọng đại, không thể không như thế. Chỉ mong nàng có thể mang đến cho ta tin tức tốt lành.

Đại hạm đội của Giáo Đình có hơn ba ngàn chiến hạm, chưa đến nửa tháng, đã bị thất công chúa hư hư thật thật đánh lén đến mười lần, tổn thất hơn bảy trăm chiến hạm, thế nhưng ngay cả cọng lông mao của thất công chúa lại không có bắt được. Đây cũng là chuyện không có cách nào, chiến hạm của thất công chúa chuẩn bị rất đầy đủ, chủ yếu hoàn toàn quán triệt khẩu hiệu của chiến pháp lưu manh, đó chính là, ta có thể đánh người nhưng người không thể đánh ta.

Để đạt được mục đích này, trên chiến hạm của thất công chúa cơ hồ không có chiến sĩ bình thường, bỏ qua toàn bộ hỏa long pháo, trọng nỗ cùng vũ khí, đem những vị trí để trống lấp vào bằng pháp sư. Thế cho nên trên mỗi thiết giáp chiến hạm đều trang bị đến hai trăm vị pháp sư, ngoại trừ năm mươi Tinh Linh pháp sư phụ trách lái thuyền ra, còn lại toàn bộ đều là pháp sư chiến đấu.

Năm mươi cương cốt khô lâu toàn thân là sắt được cố định tại bên hông chiến hạm, sau mỗi người bọn hắn đều đứng một vị liệt hỏa cuồng bạo pháp sư, sau đó nữa là một vị thổ hệ pháp sư của đại địa mẫu thần giáo. Rất hiển nhiên, thời điểm chiến đấu, thổ hệ pháp sư của đại địa mẫu thần giáo phụ trách dựng lên phòng ngự ma pháp hộ bích, triệt để lợi dụng sở trường phòng ngự của thổ hệ pháp thuật. Ma pháp, nỗ tiễn thậm chí là cự thạch địch nhân phóng tới, đều bị ma pháp hộ bích của bọn họ ngăn cản. Lấy thực lực của bọn họ mà nói, đảm nhiệm công việc này rất đởn giản.

Nhưng mà đối với ma pháp sư mà nói, uy hiếp lớn nhất là phá ma tiễn trị giá mấy trăm kim tệ, loại này cũng không phải là ma pháp hộ bích có thể ngăn cản. Vì thế đứng đầu bọn họ ở phía trước là cường cốt khô lâu trở thành tấm chắn thiên nhiên, khô lâu pháp sư thân cao ba thước, toàn thân đều là sắt dày bao bọc, đừng nói là phá ma tiễn nho nhỏ, cho dù là trọng nỗ cũng vô pháp xuyên thủng.

Có hai tầng phòng hộ vật lý và ma pháp, cuồng bạo pháp sư còn cần lo lắng đến an toàn của bản thân sao? Bọn hắn sau khi đã không còn nỗi lo, lực phá hoại của hỏa hệ pháp thuật càng được phát huy triệt để. Cùng với bọn họ so sánh, hỏa long pháo quả thật chính là đồ bỏ đi, bất luận là xạ tốc hay uy lực đều kém đến quá xa, căn bản không cùng một cấp bậc.

Còn có minh hỏa đạn của khô lâu pháp sư, trên mỗi chiếc thiết giáp chiến hạm có thể đồng thời phóng ra một trăm pháp thuật uy lực cực lớn, có thể không chút khoa trương mà nói, cho dù là chủ lực hạm, cũng tuyệt đối chịu không nỗi sự oanh kích của một trăm pháp thuật. Sau khi được ta cung cấp cho trang bị võ trang thượng đẳng, pháp thuật của những tên điên biến thái này tầm bắn đạt được một phạm vi khủng bố - tám trăm thước, đây cũng là tầm bắn của cấp ma đạo sư.

Có thể tưởng tượng nếu như có mười chiếc chiến hạm như vậy, bất ngờ xuất hiện tập kích, vừa xuất hiện là liền phóng ra pháp thuật công kích liên hồi, đồng thời còn lấy tốc độ khủng bố hơn ba mươi dặm một giờ phóng tới, thì đó chính là một hồi ác mộng như thế nào a? Hạm đội Giáo Đình căn bản thời gian phản ứng cũng không có đã bị pháp thuật cuồng bạo nổ cho mặt xám mày tro, chờ đến khi bọn hắn muốn phản kích, người ta đã sớm biến mất tại trong biển rộng mênh mông.

Giáo Đình sau đó từng làm qua công tác thống kê, trong số chiến hạm bị ma pháp bắn trúng có tám phần là trực tiếp bị nổ thành mảnh nhỏ, còn lại bất quá miễn cưỡng lưu lại cái khung xương chờ đợi vận mệnh chìm nghỉm của bọn nó tiến đến. Về phần tổn thất nhân số thì càng thêm thảm trọng, đa số binh lính trên chiến hạm không có khả năng sống sót, chiến hạm khá hơn một chút thì nhân số có thể còn sống bất quá một hai người mà thôi.

Tổn thất thảm trọng như vậy, coi như là Giáo Đình tài đại khí thô cũng chịu không nổi. Vì thế bọn hắn cũng không ngừng nỗ lực ngăn chặn. Tỷ như cử siêu cấp cao thủ tọa trấn trên chiến hạm tiến hành đả kích đối với chiến hạm đánh lén. Nhưng mà tác dụng hoàn toàn không như trong ý nghĩ. Ni Khoa chỉ cần vừa xuất hiện, trước mặt hắn xác định sẽ có Tha Khắc Đàn ra đối phó. Về phần A Nhĩ Bá Đặc, đối thủ hiện tại ngoại trừ Ái Liên Na ra, còn có thúc tổ xuất quỷ nhập thần của ta.

Tuy rằng Ái Liên Na kinh nghiệm non nớt, không thể ngăn cẳn A Nhĩ Bá Đặc tiến hành giết chóc pháp sư trên thiết giáp chiến hạm, nhưng mà có thúc tổ ta thì hoàn toàn không giống như lúc trước. A Nhĩ Bá Đặc lần thứ nhất xuất hiện trên chiến trường cũng không biết sự tồn tại của thúc tổ ta, hắn đem toàn bộ tinh lực đặt trên người Ái Liên Na, thật vất vả mới hất văng được Ái Liên Na tiến về thiết giáp chiến hạm.

Khi đang chuẩn bị đại khai sát giới thì đột nhiên bị thúc tổ ẩn thân một bên vừa vặn đánh lén. Cũng là A Nhĩ Bá Đặc quá khinh suất, tự cho là mặc được bộ đồ chiến thần thì đã là thiên hạ vô dịch, hơn nữa bị Ái Liên Na làm cho phân tâm cho nên cũng không để ý phía sau. Theo hắn nghĩ, có ma pháp hộ bích của thần khí bảo hộ, ai còn có thể gây thương tổn đến hắn a?

Nhưng không ngờ trên tay thúc tổ lại có đến bốn kiện thần khí, bằng vào ẩn tế hạng liên tránh thoát khỏi sự dò xét của A Nhĩ Bác Đặc, thúc tổ với hai tay hai thanh thần khí một trước một sau đâm tới. Thúc tổ thật không hổ là sát thủ thứ nhất đại lục, hai kiếm này đâm tới, lặng yên không một tiếng động, lại vừa hiểm vừa nhanh, thẳng đến khi đem ám dạ chủy thủ có chứa thuộc tính phá ma đâm phá ma pháp hộ bích của bộ đồ chiến thần, A Nhĩ Bá Đặc đáng thương mới phát giác được, nhưng mà hết thảy đều chậm.

Thanh thu thủy thần kiếm thúc tổ hung hăng đâm vào hậu tâm của A Nhĩ Bá Đặc, ghim vào bộ vị trái tim. Bộ đồ chiến thần gọi là thần khí kia khi đối mặt với thu thủy thần kiếm hoàn toàn mất đi lực phòng ngự của nó, giống như một trang giấy mỏng manh, mặc cho thu thủy thần kiếm khoét trên cơ thể A Nhĩ Bá Đặc một cái lỗ nhỏ.

Nhìn thấy trước ngực lộ ra mũi kiếm, A Nhĩ Bá Đặc gầm lên giận dữ, tức thì đem đấu khí toàn thân phóng ra, đồng thời khi khí lưu cường đại bức lui thúc tổ thì bản thân hắn cũng như một mũi tên bắn lên giữa không trung. Trong lòng A Nhĩ Bá Đặc như điên lên, cơ hồ đầu muốn bốc khói.

Hắn từ việc thúc tổ động thủ liền biết được ai đang đánh lén hắn, trong lịch sử mấy ngàn năm của đại lục, cao thủ cấp kiếm thần không biết xấu hổ giở cái trò đánh lén này ra, thì chỉ mỗi một mình thúc tổ. May mắn cho hắn là thúc tổ không biết mình vị trí ma hạch của hắn, vết đâm này chỉ cần trật đi một chút, e là hôm nay hắn đã chết ở trên tay thúc tổ rồi.

Một chút vết thương nhỏ này đối với thể chất của hắn không coi vào đâu, cho nên suy nghĩ của A Nhĩ Bá Đặc sau khi lần đầu tiên bị đánh lén là đi tìm thúc tổ trả thù. Nhưng mà, A Nhĩ Bá Đặc mới vừa hiện lên ý nghĩ này thì liền cảm thấy lành lạnh sống lưng.

Không ổn, có người đánh lén. A Nhĩ Bá Đặc trong lòng cả kinh, tuy nhiên hắn không có biện pháp. Đấu khí của hắn mới vừa phát ra còn chưa kịp tụ tập, không thể xoay chuyển cơ thể bay đi, chỉ có thể tùy ý bị người sau lưng dùng hai kiếm cắt đứt đôi cánh của hắn. A Nhĩ Bá Đặc đau đến hét thảm một tiếng, đồng thời trong lòng nghĩ hoài vẫn không ra, gia hỏa này sao có thể còn nhanh hơn ta? Hắn là như thế nào chạy trước ta chứ?

Nếu dựa vào bay, đích xác thúc tổ không nhanh bằng A Nhĩ Bá Đặc, nhưng mà thúc tổ có nhẫn thuấn gian di động nhờ vào thứ này mà thúc tổ mới thành công chặn trước lộ tuyến phi hành của A Nhĩ Bá Đặc. A Nhĩ Bá Đặc sau khi bị chém rớt đôi cánh, thúc tổ mừng đến nỗi miệng không khép lại được, lớn tiếng trêu chọc nói: "A Nhĩ Bá Đặc, tên điểu nhân không có cánh nhà người, ha ha, nhìn xem ngươi còn thế nào hung hăng càn quấy, ha ha, ta sẽ đem lông vũ trên đôi cánh của người may thành quần lót và tất, để cho hai ta càng gần gũi thân thiết! Ha ha!"

A Nhĩ Bá Đặc sau khi nghe thấy, tức giận đến nỗi trực tiếp thổ ra một búng máu, cố nén thương thế, dưới sự yểm hộ của Ni Khoa, dùng đấu khí bay trở về chiến hạm của mình. Từ đó về sau, thúc tổ có thêm một đôi tất trắng, gặp ai cũng đều khoe ra lai lịch của nó. Mà A Nhĩ Bá Đặc thì lại sinh ra tật đa nghi, luôn hoài nghi sau lưng mình có người. Hơn nữa, nghe nói hắn kể từ đó về sau không bao giờ mang tất nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.