Trương Tam Phong Dị Giới Du

Chương 497: Chương 497: Dốc bầu tâm sự! (1)






"Ha ha, đại sư quá khiêm nhượng rồi, ngài có thể dọc theo đường đi vứt ra cả trăm vạn kim tệ cho dân nghèo mà mặt không đổi sắc, cũng đủ để chứng minh lòng dạ nhân từ hào phóng của ngài. Mà ngài không để ý đến áp lực của Giáo Đình cứu sống bệ hạ đã chứng minh ngài là người chính trực không sợ cường quyền!" Âu Dương Nhược Lan cười nói :"Việc này đa đủ chứng minh ngài là người có phẩm chất chánh trực vô tư."

"Nga, hắc hắc!" Bần đạo ngượng ngùng cười ngây ngô nói :"Cô nương quá khen!" Ta trong lòng cũng đang bội phục nhãn của của Âu Dương Nhược Lan, nàng không ngờ có thể đoán được chuyện tình Giáo Đình áp lực đối với ta, thật là không ngờ được a!"

"Bởi vì nhân phẩm của đại sư đáng để cho ta tin tưởng, cho nên Âu Dương Nhược Lan có một chuyện muốn nhờ, kính mong đại sư nhận lời." Âu Dương Nhược Lan lập tức nghiêm mặt nói.

"Ân, sự tình gì?" Bần đạo tò mò hỏi/

"Ta có một đồ vật, là mượn của người khác, ta hy vọng đại sư có thể trả lại cho hắn." Âu Dương Nhược Lan dụng thanh âm thập phần thống khổ nói :"Thuận tiện nói cho hắn biết, nói Nhược Lan có lỗi với hắn!"

" Cái gì vậy? Cho ai?" Bần đạo thật cẩn thận hỏi han.

"Thứ đó là một viên quang minh ngọc, đưa cho lãnh chủ Đại Hán Long Thanh Thiên!" Âu Dương Nhược Lan nói xong, đã muốn nhịn không được mà lệ rơi đầy mặt.

"Nga?" Bần đạo nhất thời thất thần, theo sau kỳ quái nói :" Vì cái gì đem vật trân quý như vậy đưa cho địch nhân của ngươi chứ? Ngươi không biết nó có thể kéo dài tánh mạng của ngươi sao?"

"Thứ này vốn là của hắn, ta chỉ là tạm thời mượn thôi!" Âu Dương Nhược Lan thoáng có chút thương cảm nói :"Ta tín nhiệm vào nhân phẩm của ngài mới đem vật này phó thác cho ngài, xin ngài phải tìm cơ hội tự mình trả lại cho hắn.

Nói xong, hầu gái của nàng từ phòng trong đi ra, trên tay cầm một cái khay, giữa khay có một cái hộp tinh mỹ, chính là cái hộp đựng quang minh ngọc trước kia. Lúc này nắp hộp đã mở ra, một viên quang minh ngọc trong suốt lặng yên nằm bên trong. Quang minh ngọc tản mát ra thần quang nhàn nhạt, một loại khí tức quang minh thuần khiết phà vào mặt, nhất thời bao phủ cả gian khách sảnh. Hầu gái lưu luyến không rời đem đồ vật đặt ở trên bàn, vẻ mặt bi thương chậm rãi lui ra.

Bần đạo tùy ý nhìn lướt qua, sau đó hỏi :"Tiểu thư vì cái gì không tự mình trả lại cho hắn, hoặc là phó thác cho người khác chẳng hạn?"

"Ta hiện tại đã là chim trong lồng, làm sao đi được, hơn nữa mạng sống của ta cũng không còn dài, chỉ sợ là không còn có cơ hội gặp mặt hắn lần nữa để nói tiếng xin lỗi." Âu Dương Nhược Lan thê lương nói :"Hiện tại chung quanh của ta nơi nơi đều là mật thám, người có tiếp xúc cùng ta khẳng định đều sẽ bị trải qua gặng hỏi, cho nên người bên cạnh ta khó có thể tìm ra người để phó thác được, lúc này mới nhớ tới ngài, ta nghĩ, ngài chắc là sẽ không thỉnh cầu của một người sắp chết, đúng không?"

Bần đạo không có tỏ vẻ là đáp ứng hay không, mà là thay đổi đề tài hỏi, "Ân, xin hỏi, ta có thể có may mắn được nghe về cố sự giữa hai người hay không?"

"Ha ha, được rồi, dù sao ta cũng đã lâu không có người khác nói chuyện phiếm, có lẽ lần nói chuyện cùng đại sư hôm nay sẽ là một lần thổ lộ tâm tư cuối cùng trong đời ta!" Âu Dương Nhược Lan mạnh mẽ nở nụ cười nói :"Chính là thỉnh đại sư không được cười ta, kỳ thật Nhược Lan cũng là nữ nhi bình thường có tình cảm!"

"Sẽ không, ta cũng có một thời tuổi trẻ a!" Bần đạo cảm khái muôn vàn nói.

"Ha ha, đại sư năm đó khẳng định cũng gặp chuyện thương tâm sao?" Âu Dương Nhược Lan cười hỏi.

"Ai! Chuyện cũ nghĩ lại mà đau đớn lòng a!" Bần đạo cười khổ nói.

"Chuyện cũ nghĩ lại mà đau đớn lòng?" Âu Dương Nhược Lan nhãn tình sáng lên, nói :"Lời ấy của đại sư quả nhiên khiến người ta tỉnh ngộ! Nếu có cùng tình cảnh như thế với Nhược Lan vậy Nhược Lan đành mặt dày hướng đại sư tố khổ thôi!"

"Tại hạ kính cẩn lắng nghe!" Bần đạo vội vàng nghiêm mặt nói.

"Được! Kỳ thật nói thật, bản thân Nhược Lan cũng không biết nên nói từ đâu!" Âu Dương Nhược Lan thần sắc ảm đạm lại, lập tức cười khổ nói :"Khi mà lần đầu tiên ta nghe đến tên hắn, ta mới được mấy tuổi, mà hắn cũng vẻn vẹn mấy tuổi mà thôi."

Nói đến đây, Âu Dương Nhược Lan ngượng ngùng nhìn ta liếc mắt một cái, thấy ta vẫn rất nghiêm túc nghe nàng nói, phảng phất giống như là nhận được cổ vũ, cố lấy dũng khí nói :"Lúc ấy hắn lấy thân phận hài tử mấy tuổi dẫn dắt 200 cuồng long kỵ binh, phản xuất ra vương thành Đại Hán, một đường đánh tan các lộ tư binh quý tộc đóng giả làm đạo tặc tổng cộng đông tới mười vạn. Hắn đoạn đường náy đánh chết hơn trăm quý tộc lớn nhỏ, đến cuối cùng đánh cho các quý tộc tay nắm quân đội hùng hậu thậm chí không dám ngăn hắn hành quân trên đường."

"Tin tức truyền ra, đại lục khiếp sợ, chiến tích này quả thực giống như thần thoại, thật sứ khó làm kẻ khác tin tưởng. Lúc ấy, Nhược Lan tại Hoắc Phúc đế quốc cũng coi như là có chút danh tiếng, thường xuyên tham gia vào một số cuộc họp trọng yếu, hơn nữa thỉnh thoảng phát biểu một số quan điểm còn chưa chín chắn, may mắn chiếm được sự đồng thuận của mọi người, liền dần dần tự mãn, một chút không đem người trong thiên hạ để vào mắt. "Âu Dương Nhược Lan khi nói đến đây, trên mặt lộ ra nụ cười khổ nói :"Ta thật sự là rất không biết trời cao đất rộng, lúc ấy ngay tại trên yến hội có hoàng đế tham gia, đối với chiến tích thần thoại của hắn phát ngôn bừa bãi bác bỏ hoàn toàn!"

"Ta lúc ấy phán đoán, chiến tích của hắn đều là bị quý tộc Đại Hán quốc thổi phồng lên, căn bản không có huy hoàng như vậy, nhưng có thể có chút thắng nhỏ, nhưng đó rất có thể là dưới tình huống có lực lượng của gia tộc Long gia tham gia mà có được. Một hài tử mấy tuổi đầu căn bản không có khả năng lợi hại như vậy, hắn có thể không bị thi thể trên chiến trường dọa sợ tới mức không tè ra quần đã là không tồi rồi!" Âu Dương Nhược Lan tiếp theo cười khổ nói :"Ta cho rằng tin tức này là do Long gia cố ý loan ra, để dễ thoát khỏi tội danh nhà hắn đối kháng với vương thất Đại Hán!"

"Ngay lúc đó ta ở trước mặt mọi người đem toàn bộ câu chuyện dựa theo suy nghĩ của ta phân tích ra một cách rõ ràng mạch lạc, chiếm được sự nhất trí tán dương của mọi người, thậm chí hoàng đế bệ hạ còn đặc biệt khen thưởng cho một kiện đồ vật. Ta lúc ấy tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, được một đám người vây quanh khen ngợi, không khỏi đắc chí, cơ hồ đều nhanh quên hết tất cả." Âu Dương Nhược Lan có chút ngượng ngùng nói : "Nhưng mà trèo càng cao, ngã xuống càng đau!"

"Sau đó, chúng ta liên tục nhận được các loại tin tức đến từ Đại Hán, tổng hợp lại, cho dù ngu ngốc cỡ nào cũng có thể nhìn ra, chiến tích hắn lấy được đều là thật sự, không có bị thổi phồng, cũng có không nhận được bất kỳ sự trợ giúp nào của gia tộc. Phụ thân nguyên bản lúc ấy định giao cho ta mấy ngàn binh lính vì chuyện này mà hủy bỏ." Âu Dương Nhược Lan cười khổ nói :"Ta lúc ấy cơ hồ xấu hổ muốn tự sát, ta đời này cũng quên không được bộ dáng thất hồn lạc phách khi đó của ta."

"Ta lúc ấy hoàn toàn bị sai lầm lần này đả kích, hoàn toàn đánh mất niềm tin vào mình. Sau đó hơn một năm, ta mới chậm rãi thoát khỏi bóng ma sai lầm lần đó, lại trở thành một vị trí giả trong mắt mọi người." Âu Dương Nhược Lan cảm khái nói :"Nhưng mà, Long Thanh Thiên này lại như ma quỷ lúc nào cũng quẩn quanh trong lòng ta."

"Ta vì thế bắt đầu quan tâm đến hắn, liều mạng thu thảy hết thảy tình báo về hắn, vì thế ta không tiếc bỏ ra toàn bộ tiền riêng của ta, phái chuyên gia đến trong lãnh địa của hắn theo dõi hắn." Âu Dương Nhược Lan tiếp theo bắt đầu thay đổi thần thái, nàng dùng thanh âm như ảo mộng nói :"Tin tức về hắn từ lãnh địa của hắn truyền đến, làm cho ta bắt đầu chậm rãi quen thuộc hết thảy về hắn, tài năng về mỗi phương diện hắn biểu hiện ra ngoài đều khiến cho ta chấn động."

"Ngay từ đầu, vô luận là quan niệm chúng sinh bình đẳng, hay chính sách ruộng đất khoan dung đối với dân nghèo của hắn, cũng làm ta cho là hắn bất quá là người ảo tưởng chủ nghĩa mà thôi. Mặc dù đối với người phía dưới nhân từ khoan dung, nhưng mà tất nhiên sẽ chịu thất bại thảm hại." Âu Dương Nhược Lan lập tức kinh ngạc nói :"Nhưng mà theo thời gian trôi qua, ta phát hiện mình đã sai lầm rồi, hơn nữa sai còn nhiều hơn lần đầu tiên."

"Dưới sự dẫn dắt của hắn, cái nơi hẻo lánh nguy hiểm Bác Lạp Tư này không ngờ tại trong thời gian ba năm ngắn ngủi đã xảy ra biến hóa long trời lở đất, đến hiện tại sự giàu có của nơi đó so với thủ đô của chúng ta đã không kém hơn bao nhiêu." Âu Dương Nhược Lan cười khổ nói :"Ta cả đời này vẻn vẹn cũng chỉ có sai lầm hai lần, tuy nhiên lại cùng phát sinh trên một người, điều này làm cho ta không thể không đối với hắn sản sinh hứng thú cuồng nhiệt."

"Thẳng đến sau đó, trong lòng ta cũng không còn nhiều hứng thú với hắn, dù sao chúng ta ngay cả mặt mũi cũng chưa từng gặp qua, với lại lúc ấy sinh mệnh của ta còn chưa đến một năm, vốn cho là vĩnh viễn cũng không có cơ hội gặp mặt hắn. Nhưng mà sau đó, vị thần vận mệnh đã cho ta một cơ hội, một cơ hội có thể cùng hắn tiếp xúc, đó chính là khi Thú Nhân xâm lấn." Âu Dương Nhược Lan hưng phấn nói :"Ta không để ý phản đối trong nhà, dùng hết mọi biện pháp, rốt cục cảm động được hoàng đế bệ hạ, để cho ta chỉ huy đội quân tham dự vào việc này."

"Tại Ngõa Nạp Thiết Lô Bảo, trong hội nghị quân sự, ta lần đầu tiên gặp được hắn." Âu Dương Nhược Lan vẻ mặt hạnh phúc nhớ lại nói :"Hắn cũng không cao lớn, bộ dạng cũng không tính là anh tuấn, tuy nhiên là có một khí chất siêu phàm thoát tục phi thường độc đáo, giống như hắn vốn không thuộc về trần gian này. Trên mặt của hắn vĩnh viễn đều là nét mỉm cười hờ hững tự tin, dáng vẻ của hắn vĩnh viễn đều là ôn văn nhĩ nhã. ai thấy đều cũng sinh ra cảm giác muốn thân cận với hắn, ta nghĩ đây chính là mị lực độc đáo của hắn thì phải?"

" Nhưng mà, nếu ngươi vẻn vẹn từ việc trên mặt hắn luôn nở nụ cười ôn hòa cho rằng hắn dễ khi dễ thì đó là sai hoàn toàn. Bề ngoài ôn hòa của hắn chính là để che giấu cái tâm ngạo thế của hắn, một khi có ai chọc giận đến hắn, trên người hắn liền sẽ tản mát ra một loại khí phách cường đại, ta tin rằng, sau đó, cho dù là quang minh thần ngăn cản trước mặt hắn, hắn cũng sẽ không chút do dự giơ đồ đao lên giết chóc!" Âu Dương Nhược Lan lúc này lại là một bộ dáng sùng bái, mỉm cười nói :"Lúc ấy có một tên Oa khấu không biết thức thời đã chết dưới pháp thuật của hắn."

"Hắn giết người đặc biệt là rất gọn gàng nhanh nhẹn không chút dây dưa, không động thì thôi, vừa động là mất mạng. Tuổi còn nhỏ lại hoàn toàn mang phong phạm của tông sư một phái, thật sự là rất oách. Nếu như để cho ta đánh giá về hắn, ta sẽ nói, hắn là một nam nhân chân chính, một vị đại trượng phu." Âu Dương Nhược Lan tiếp tục sùng bái nói :"Lúc ấy hắn có dẫn theo vài người, bọn họ mỗi người đều là nhân vật đảm đương một phía, những đại nhân vật này bình thường đều là rất ngông nghênh kiêu ngạo, nhưng dưới tay hắn lại nghe lời một cách thần kỳ. Vô luận là đại ma đạo sư hay kiếm thánh, thậm chí là phụ thân và cừu địch của hắn, đều đối với hắn cúi đầu nghe theo, tuân theo mệnh lệnh của hắn."

"Sau đó, hắn chỉ huy thủ hạ ở trong chiến đấu đại xuất danh tiếng, khiến cho Đại Hán trở thành nước có công lao lớn nhất trong chiến đấu. Hắn thậm chí còn tại thời khắc chiến đấu mấu chốt nhất, xoay chuyển được tình thế, phối hợp với thiên sứ bảo hộ thánh nữ, lấy sức một mình thay đổi chiến cuộc." Âu Dương Nhược Lan sùng kính nói :" Lúc hắn dứt khoát kiên quyết vọt ra khỏi cổng thành, thân ảnh nhỏ gầy đánh về phía đối thủ, cái thời khắc đó đã được ta vĩnh viễn khắc ghi trong lòng ta."

" Nhất là khoảnh khắc khi hắn tiến lên phía trước quay đầu nhìn ta, từ trong đó, ta thấy được nhìn nhu tình, kiên nghị, không đành lòng cùng kiên quyết!" Âu Dương Nhược Lan sau khi nói đến đây cảm động đến rơi nước mắt. Khóc nức nở nói :"Ta lúc ấy liền cho rằng hắn yêu ra, hơn nữa sau đó hắn lại đem quang minh ngọc vô giá đưa cho ta, cứu vãn lại sinh mệnh sắp tắt của ta. Cho nên, trong cơn kích động, ta mới đánh bạo, không để ý đến xấu hổ làm trò trước mặt mọi người, đối với hắn thổ lộ cõi lòng, nhưng mà, cái tên hỗn đản hắn không ngờ giả ngu, cự tuyệt ta! Ô!"

Âu Dương Nhược Lan nói đến đây đã là uất ức khóc không thành tiếng, hiển nhiên, lần thổ lộ thất bại đó đối với nàng là đả kích trí mạng, thấm chí mấy năm trôi qua, khi nhắc tới vẫn khiến cho nàng đau lòng rơi lệ.

"Ân!" Bần đạo sau khi nghe xong, lập tức đầu lớn như cái đấu, ta nhớ lúc ấy cái nhìn của ta là nhìn về Hương Hương cùng Tiên Nhã a? Bất quá mấy nữ hài tử các nàng đứng chung một chỗ, có thể là khi ta dùng ánh mắt "bắn phá", không cẩn thận đem Âu Dương Nhược Lan ngộ thương mà không biết? (vãi lúa bác Phong nhà ta=))) Hiểu lầm, đây tuyệt đối là thiên đại hiểu lầm a, bần đạo lấy danh dự tâm hại mà thế, lúc ấy ta tuyệt đối không có ý tứ câu dẫn con gái nhà lành a!

" Ta rất giận, ta rất căm tức, ta cơ hồ muốn điên lên!" Âu Dương Nhược Lan vô cùng ủy khuất khóc nức nở nói :" Nhược Lan tại Hoắc Phúc đế quốc vẫn luôn là đối tượng mà các vương tử vây quanh nịnh nọt, nhưng không ngờ tới chỗ của hắn, Nhược Lan ngược lại thứ rác rưởi không hơn. Ta lúc ấy chỉ muốn chết mà thôi!"

" Nhược Lan nguyên vốn định từ nay về sau quên hắn, lẳng lặng trở lại Hoắc Phúc đế quốc chờ chết, dù sao coi như là có quang minh ngọc bất quá tối đa cũng giúp ta sống lâu thêm vài năm mà thôi." Âu Dương Nhược Lan theo sau lau lau nước mắt, cười khổ nói :"Nhưng mà vận mệnh trêu ngươi, ta dưới tình huống thân bất do kỷ, bị bắt đứng ở phía đối lập với hắn."

"Nhược Lan lúc ấy được tin là hắn đã chết, Nhược Lan chỉ cần chỉ cần chỉ huy đại quân tiêu diệt Đại Hán là được rồi." Âu Dương Nhược Lan buồn cười nói :"Cho dù bọn hắn nhiều lần nhắc đi nhắc lại rằng hắn đã chết, nhưng mà không biết tại sao, ta lại là vô pháp tin tưởng. Bất quá, lúc ấy Nhược Lan còn đang giận hắn, vì thế ta liền tự nói với chính mình, không quản sống chết của hắn, đem hết toàn lực đánh một trận, coi như cũng không uổng một đời này."

" Nếu hắn đã chết, Nhược Lan định khi tiêu diệt Đại Hán liền sẽ tự kết liễu đời mình, hoàn toàn chấm dứt đoạn ân oán này. Nhưng mà nếu hắn còn sống, vậy hắn tự nhiên sẽ đứng ra ngăn cản ta, như vậy hãy để cho ta cùng hắn quyết trận chiến số mệnh đi! Ta không quan tâm thắng bại, ta chỉ là hướng hắn chứng minh giá trị của Âu Dương Nhược Lan." Âu Dương Nhược Lan không phục nói :" Coi như là không đánh lại âm hiểm quân thần hắn, ta cũng muốn hắn trả giá thảm trọng, làm cho hắn vĩnh viễn nhớ đến ta."

" A?" Bần đạo nghe thế cũng nhịn không được phát ra một tiếng kêu kinh hãi, tiểu nha đầu quả nhiên là ngoan độc a! Nữ nhân sinh ra lòng đố kỵ thật sự là rất đáng sợ, bởi vậy có thể thấy được, nữ nhân, đặc biệt là nữ nhân có năng lực, vẫn là không nên dễ dàng trêu chọc vào.

"Ha ha, đại sự có phải là đang cho rằng Nhược Lan cực đoan đúng không?" Âu Dương Nhược Lan ngượng ngùng cười nói :"Thật sự là lúc ấy người ta rất giận hắn a! Gia hỏa này cũng quá không cấp mặt mũi cho người ta."

"Ha ha, ta có thể lý giải ủy khuất mà tiểu thư đã nhận, bất quá tiểu thư như là đã quyết định muốn trả thù hắn, vì cái gì còn muốn đem thứ này trả lại cho hắn, sau lại một lòng muốn chết đây?" Bần đạo tò mò hỏi.

"Bởi vì ta hiện tại không còn sống được lâu, cho nên tâm tính cũng đã xảy ra một vài biến hóa. Có lẽ là người sắp chết sẽ trở về tính bản thiện của con người." Âu Dương Nhược Lan bất đắc dĩ nói :" Tình yêu phải là cả hai bên đều tình nguyện, hắn không thích cũng không sai. Muốn trách cũng chỉ có thể trách ta tự tác đa tình. Huống hồ, nói như thế nào hắn cũng đã từng cứu mạng ta, ta thật sự không nên lấy oán trả ơn."

"Tại trong thời gian ta trở về, ta luôn luôn suy tư mấy vấn đề. Người khác dụng thủ đoạn uy hiếp bức bách ta, ta còn tận tâm giúp bọn hắn. Mà hắn tặng ta quang minh ngọc vô giá kéo dài tính mạng của ta, thế mà ta vẫn còn muốn trả thù hắn? Trời ạ, ta nhất định là bị lòng đố kỵ, ghen ghét làm cho điên rồi, ta như thế nào có thể làm như vậy chứ?" Âu Dương Nhược Lan thống khổ nói :"Ta hiện tại nhớ tới đều cảm thấy mình - ti tiện!"

"Cho nên ngươi muốn bù lại sai lầm của ngươi, đồng thời sử dụng việc tự sát hướng hắn bồi tội, nhưng cho dù không ai biết cái chết của ngươi vì là áy náy đối với hắn, ngươi cũng nhất định phải làm như vậy sao?" Bần đạo điềm tĩnh hỏi.

"Đúng vậy, ta hiện tại mỗi ngày đều sống trong cảm giác tội lỗi. Ngài không biết ta đã phạm phải những gì đâu! Ta dụng nữ nhân của hắn uy hiếp hắn quyết đấu với bốn cao thủ siêu cấp, kỳ thật, điều này căn bản là kêu hắn đi chịu chết a!" Âu Dương Nhược Lan khổ sở nói :"Hành động lúc đố của ta quả thực là rất hèn hạ, bản thân mình nhắc tới cũng cảm thấy xấu hổ, nhưng mà mặc dù như thế, hắn cũng không có lấy mạng ta cho dù cơ hội hắn có không ít."

"Chính vì sự khoan dung của hắn, mới khiến cho ta bắt đầu tự trách mình hèn hạ!" Âu Dương Nhược Lan theo sau nói :"Ta hiện tại suy nghĩ không gì khác ngoài sớm được chết nhanh một chết, chấm dứt ác mộng nhân sinh của ta. Ta hiện tại còn sống chính là bị giày vò, ta mỗi thời mỗi khắc đều bị lương tâm cắt rứt, đại sư, ngài có thể hiểu được loại thống khổ này của Nhược Lan không?"

" Ân, ta hiểu được, lương tâm cắn rứt thực sự là thống khổ." Bần đạo gật gật đầu nói. Kỳ thật ta ở trong lòng cũng nói, hắc hắc, tiểu nha đầu cuối cùng cũng có hôm nay a, bất quá, nàng nếu đã hối hận, ta tựa hồ cũng không cần thấy chết mà không cứu.

"Vậy là tốt rồi!" Âu Dương Nhược Lan nói :"Cho nên, cầu đại sự giúp cho Nhược Lan việc này."

"Không vội, bệnh của ngươi kỳ thật ta có lẽ có thể trị tận gốc. Sau khi chữa lành thì ngươi có thể thuận lợi lập gia đình. Kỳ thật ngươi hoàn toàn có thể quên những chuyện không vui đi, an tâm sống cuộc sống mới của mình, như vậy không phải tốt hơn sai? Cũng không nên một lòng muốn chết chứ?" Bần đạo thử hỏi.

"Ha ha, đại sư, có một số việc ngài không biết." Âu Dương Nhược Lan cười khổ nói :" Bệnh của ta kỳ thật đã không phải là bệnh nan y, bởi vì Giáo Hoàng đáp ứng ta, chỉ cần ta chịu gả đi, hắn sẽ đích thân vận dụng đại dự ngôn thuật, hoàn toàn trị khỏi bệnh cho ta. Lấy địa vị hắn mà nói, lời này hẳn là không giả. Nhưng mà, ta lại cũng không nguyện ý."

"Vì sao? Sinh mệnh là thứ quý giá nhất của con người, ngươi từng vì bệnh tình của mình mà tuyên bố lấy thân báo đáp cho người trị khỏi bệnh cho ngươi, vì cái gì hiện tại cơ hội ở ngay trước mắt ngươi lại muốn buông bỏ?" Bần đạo tò mò hỏi.

" Sinh mệnh là đáng quý, nhưng mà so sánh với tôn nghiêm, đối với Nhược Lan thì không bằng." Âu Dương Nhược Lan cười lạnh nói :"Giáo Đình kỳ thật là nhằm vào trí tuệ của ta, bởi vì bọn hắn cần một người thống soái có thể ở trên chiến trường đối kháng lại âm hiểm quân thần. Ở trong mắt bọn họ, ta chỉ là con rối bị khống chế mà thôi. Nhưng mà ta đã tỉnh ngộ, ta thua thiệt hắn rất nhiều, nhân tâm ta cũng không cho phép ta làm như vậy, hắn như thế đối với ta, ta như thế nào còn không biết xấu hổ đối lập với hắn chứ? Ta tình nguyện bản thân mình chết đi, cũng không muốn trở thành công cụ cho Giáo Đình sử dụng đi giết hắn!"

" Không thể nào? Đánh giặc không phải là chuyện tình của nam nhân sai? Ngươi hoàn toàn có thể kháng cự tòng quân a!" Bần đạo giả vờ kinh ngạc nói :"Bọn hắn không phải tìm cho người một trượng phu xứng đáng sao? Có lẽ sau này ngươi có thể có được ngày tháng vợ chồng hòa hợp."

"Không nên nói với ta về người kia, ở trong mắt ta, hắn ta chỉ là một gã hoa hoa công tử chơi bời lêu lổng, so sánh với 'hắn", trượng phu Giáo Đình an bài cho ta quả thực chính là đồ cặn bã." Âu Dương Nhược Lan tức giận nói :"Hắn cùng huynh đệ của hắn khi nhục nữ hài tử xứng đáng bị người ta chặt đi một cái cánh tay, nếu như tiểu cô nương kia có thể đem hắn giết đi, mọi người lại càng thêm cao hứng."

"Nga, nguyên lại là như vậy a?" Bần đạo giả vờ như mới nghe được chuyện này, cười khổ nói :" Ta trước kia thật là không biết a!"

"Đại sư, ta biết ngài cùng bọn họ không giống nhau, bằng không ngài cũng sẽ không thiệt tình cứu chữa hoàng đế bệ hạ." Âu Dương Nhược Lan thành khẩn nói :" Cho nên, ta khẩn cầu ngài giúp ta hoàn thành tâm nguyện này, đây là tâm nguyện cuối cùng trong cuộc đời tiểu nữ. Van xin ngài, được không?"

"Ân, được rồi, bất quá, việc này không vội, ta nghĩ thứ này trước hết cứ để ở chỗ ngươi, có lẽ tại trước lúc ngươi lập gai đình, sự tình có thể có chút biến hóa cũng không chừng đấy!" Bần đạo cười nói.

"Biến hóa?" Âu Dương Nhược Lan kỳ quái hỏi :"Đại sư nói biến hóa cái gì cơ?"

"Nhược Lan tiểu thư, tiểu thư tin tưởng ta không?" Bần đạo đột nhiên nghiêm mặt nói.

"Tin! Nếu không, ta cũng sẽ không đem những chuyện này đều nói cho ngài." Âu Dương Nhược Lan kỳ quái hỏi :"Thế nhưng có quan hệ gì sao?"

"Nói ta cho nghe tâm nguyện của ngươi đi!" Bần đạo nghiêm mặt nói :"Đem chuyện ngươi hy vọng xảy ra nhất nói cho ta nghe, có lẽ ta sẽ trợ giúp được ngươi."

" Chuyện tình ta hy vọng nhất?" Âu Dương Nhược Lan suy nghĩ một chút nói :"Ta hy vọng hắn có thể tại lúc ta cử hành hôn lễ, mang theo đại quân giết vào, sau đó đem ta cướp đi. Nhưng mà, đây rõ ràng chính là tham vọng quá đáng a, căn bản không có khả năng thực hiện."

"Ha ha, thành kính hướng ta cầu nguyện đi." Bần đạo nói xong đứng dậy xoay người bước đi. Ha ha, hôn lễ cài ngày sau e là sẽ trở nên rất tuyệt vời a!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.