"Nhưng mà ta nên đưa cho ngươi cái gì mới tốt đây?" Hỏa Tổ đột nhiên làm như gặp vấn đề khó khăn nói: "Ta mặc dù trong tay có vài món đồ không tệ, nhưng mà so với ba kiện đồ vật trên người của ngươi kia thật sự là không thể nào cầm ra mà."
"Trên người của ta ?" Bần đạo buồn bực nói: "Trên thân ta có thứ gì ngài cũng biết hả?" Hắn chỉ liếc mắt một cái là có thể nhìn xuyên hết thảy bí mật trên người của ta, khiến cho bần đạo không thể chịu nổi, có một loại cảm giác như bị ai đó soi mói mình vậy, tên này không phải là chuyên gia quay phim lén đó chứ? Bần đạo âm thầm ác độc suy đoán trong lòng.
"Ha hả, đúng vậy, chỉ cần tinh thần lực đủ cường hãn là có thể nhìn ra hết tất cả bảo vật mà đối thủ muốn che dấu." Hỏa Tổ cười nói: "Trên tay ngươi đeo sợi dây băng, Kim Liên trong cơ thể và thanh kiếm kia đều siêu cấp thần khí tác dụng phi thường, cho dù là ta hoặc mấy tên Thiên Sứ mười hai cánh kia cũng không có một ai có thể có thể sở hữu một món."
"Hắc hắc." Bần đạo hơi đắc ý nói: "Đều là sư phó ta giúp ta lấy được. Nhớ ngày đó, ta từng dựa vào ba cái bảo bối này thực lực mới miễn cưỡng có khả năng đạt tới cấp bậc Thiên Sứ mười cánh, đánh cho Thiên Sứ mười cánh tinh anh chạy trối chết, sau lại bị người ta gọi là Tam Bảo đạo nhân, khi đó thật đúng là thống khoái mà." Ài, đáng tiếc cảnh tượng năm đó không còn rồi.
"Ha ha, không nghĩ tới ban đầu từng làm nhiều chuyện như vậy, quả nhiên hợp với tính tình của ta, mấy tên người chim kia nên bị đánh một trận." Hỏa Tổ ngay sau đó cao hứng cười nói: "Xem ra ngươi có ba món bảo bối đích xác là lợi hại phi phàm. Tỷ như món đó Kim Liên kia khí tức tường hòa, là một loại khí tức mà ta chưa từng thấy qua, chẳng qua là ở bên trong ẩn chứa năng lượng cực mạnh, ta khẳng định nó rất lợi hại. Thế nhưng so sánh xuống, nó hình như là kém cỏi nhất trong ba món đồ, có đúng không?"
"Hắc hắc, so với Hỗn Thiên Lăng trên tay của ta không kém bao nhiêu đâu." Bần đạo cười nói: “Phật Tổ Kim Liên năng lực phòng ngự là phi thường mạnh mẽ, nói như thế nào cũng là bảo bối mà Phật tổ ngồi lên đó qua bao nhiêu vạn năm mà? Sao có thể là kém cỏi nhất được?
"Không đúng, thua kém rất nhiều." Hỏa Tổ phản bác: "Dây băng trên tay ngươi chứa có một ngọn lửa cực kỳ cường hãn. Uy lực của nó cực kỳ to lớn, ngay cả ta cũng chưa từng thấy qua, Hỏa Tổ ta đây mạnh nhất là chơi lửa cũng không so được với nó, chẳng qua là do ngươi không phải chuyên tu pháp thuật Hỏa Hệ, hơn nữa hiện tại thực lực có hạn, cho nên không thể phát huy ra hết uy lực của nó. Một khi phát huy ra toàn bộ, uy lực nhất định mạnh kinh người, so sánh xuống, Kim Liên kia không thể nào khủng bố như vậy."
"Chuyện này ta cũng không có biện pháp mà?" Bần đạo cười khổ nói: "Thân thể của ta chỉ là một người bình thường. Trên phương diện thiên phú đã bị hạn chế rất lớn. Lực lượng không có mạnh bằng Thú Nhân, thiên phú ma pháp không so được với Tinh Linh. Ta coi như chuyên tu Hỏa hệ khẳng định cũng không có chút thiên phú nào tác động vào, cho nên chỉ có thể dựa theo tính tình của mình toàn bộ kiêm tu mà thôi. Dù sao cho đến cuối cùng, ta hợp lại tất cả pháp thuật uy lực cũng không kém cỏi người khác."
Bần nói như vậy cũng rất bất đắc dĩ. Trời sinh ddax như vậy, ta không có biện pháp thay đổi mà? Cho nên ta hiện tại có chút hâm mộ Athena và Vong Ưu, một chuyển sinh thành Thiên Sứ, tu tập pháp thuật Quang hệ và Dự Ngôn hệ có thiên phú rất cao, nếu không như thế thì hiện tại nàng ta làm sao lợi hại đến thế chứ?
Người kia thì chuyển sinh thành Ám Dạ Tinh Linh, Tinh Linh trời sinh đã là Ma Pháp Sư, mặc dù Ám Dạ Tinh Linh xuống dốc khá nhiều, nhưng mà bên trong huyết mạch vẫn còn ẩn chứa thiên phú ma pháp. Vong Ưu có thể trong thời gian ngắn như vậy luyện thành Đại Ma đạo sư, khẳng định có quan hệ lớn với thiên phú.
Duy chỉ có mình ta, hết uống mật Tử Tinh Phong, lại mở phong ấn tăng nhanh tốc độ tu luyện, mà vẫn ở cấp bậc Ma Đạo Sư giáp mặt Vong Ưu, thoáng cái bị so đi xuống đúng là mất mặt, mặc dù dựa vào một thân bảo vật và Cái Thứ san bằng thực lực, nhưng mà cuối cùng vẫn cứ kém một bậc. Lòng tự ái nam nhân của ta bị thương tổn rất lớn mà.
"Ha hả, thiên phú? Việc này dễ làm, ta có thể dùng tinh huyết bổn nguyên của ta trợ giúp ngươi cải tạo lại thân thể." Hỏa Tổ cười nói: "Như vậy ngươi sẽ có thể chất thuần hỏa, không chỉ bao gồm Thần Viêm của Thiên Sứ cấp chủ thần ở bên trong mà ngươi sẽ miễn dịch với tất cả các loại lửa, hơn nữa còn có thể tự do thao túng hỏa diễm, chỉ cần ngươi cải tạo thành công, thậm chí là ngọn lửa bên trong dây băng kia cũng có thể tự do thao túng."
"Không không không..." Bần đạo lắc đầu lia lịa, vội vàng phản đối: "Nhà ta còn có một đôi phu nhân cần ta đi trấn an, ta không muốn biến thành người lửa nha!" Trời đất ơi, thế kia thì có khác gì thái giám chứ? Đạo gia ta không muốn vì gia tăng thực lực mà đi làm Đông Phương Bất Bại. Vậy thì quá mất mặt rồi, lỡ như truyền đi ra ngoài ta sẽ trở thành trò cười khắp Tiên Giới.
"Ha ha, ta chỉ cải tạo huyết mạch của ngươi, cũng không phải muốn ngươi vứt bỏ thân thể này. Sau khi cải tạo hoàn thành chỉ cần ngươi không phát công, bình thời ngươi sẽ giống như hiện tại." Hỏa Tổ cười ha ha nói.
"Thật? Ngài nói ta có thể tự mình luyện ra được Huyền Tật Thiên Hỏa?" Bần đạo lập tức vui mừng hỏi. Nếu đúng như lời Hỏa Tổ nói, ta cải tạo xong sẽ có khả năng tự do thao túng Huyền Tật Thiên Hỏa, ha hả ha hả, Jesus sao? Hắn tính là cái gì chứ, đạo gia ta không phải một chiêu cho hắn thành gà quay à!
"Không sai, chỉ cần ngươi nguyện ý từ trong dây băng lấy ra đầu chim nhỏ kia cấy vào trong thân thể ngươi, chuyện này hoàn toàn có thể làm được." Hỏa Tổ nghiêm túc rất đúng ta nói.
"Chắc chắn bỏ được!" Bần đạo lập tức hạ quyết tâm, nói: "Bảo vật này mặc dù tốt nhưng cuối cùng là vật ngoại thân, nếu như nó có thể vào trong thân thể, trở thành một phần của ta, đây mới thực sự là tăng cường thực lực, ta nghĩ, nó cũng sẽ cao hứng." Lúc bần đạo nói chuyện, hai tay cấp tốc lay động Hỗn Thiên Lăng, nó không ngừng múa quanh người ta, biểu hiện ra nó cũng có quyết tâm như thế.
"Ha hả, xem ra nó cũng rất nguyện ý." Hỏa Tổ cười nói: "Đã như vậy, ngươi chuẩn bị tái sinh xong chưa?"
"Đến đây đi." Bần đạo hai mắt tập trung, nói kiên quyết một câu.
"Tốt." Hỏa Tổ gầm lên một tiếng, điều chỉnh tinh thần lực sau đó trên thân thể hắn mở ra một cái lỗ, một dòng tinh huyết màu vàng bắn nhanh ra, phóng thẳng tới mặt ta, đồng thời Hỏa Tổ ngữ khí uy nghiêm không thể thay đổi, hét: "Ăn vào."
Bần đạo không chút ngần ngại há to miệng, hút lấy dòng máu vàng kia toàn bộ nuốt xuống. Nhất thời, ta chỉ cảm thấy dường như nuốt vào một đoàn nham tương, dòng máu này mang theo nhiệt lực vô cùng bắt đầu chuyển động quanh thân ta, sau đó tan nhanh vào trong thân thể ta. Đồng thời Hỗn Thiên Lăng cũng tiến vào thân thể ta, được Hỏa Tổ thao túng Tam Túc Kim Ô ở phía trên đột nhiên sống lại, đâm đầu vào trong dòng máu màu vàng kia, cùng nhau di chuyển xoay vòng bên trong cơ thể ta.
Đau... Bần đạo hiện tại cảm giác duy nhất được chính là chữ này. Thế nhưng, bản thân tu hành nhiều năm đã sớm làm cho ta tâm cứng như sắt, mặc dù đau đến không muốn sống, nhưng mà ta vẫn không có bất tỉnh. Bần đạo lúc này tâm như một nước hồ trong, chỉ một lòng toàn tâm toàn ý điều động linh khí toàn thân tu luyện, ta biết rằng hiện tại chính là cơ hội tốt ngàn năm khó gặp.
Bởi vì có tinh huyết Hỏa Tổ tản mát ra năng lượng vô cùng ẩn bên trong thân thể, ta hiện tại vận hành một vòng chu thiên, có thể bằng một tháng tu luyện lúc bình thường. Cho nên bần đạo hoàn toàn để cho Hỏa Tổ tùy ý chỉ dẫn dòng máu kia di động trong thân thể, căn bản không để ý không hỏi han, chỉ một mực chuyên tâm luyện công.
Một đại chu thiên, hai đại chu thiên, mười mấy đại chu thiên hoàn thành, bần đạo vui mừng phát hiện ra Kim Đan của ta mơ hồ đã có khuynh hướng phá tan. Ta vốn đã sắp đạt tới cảnh giới Toái Đan, hôm nay bị Hỏa Tổ lăn qua lăn lại lâu như vậy. Cho dù không muốn Toái Đan cũng khó khăn mà.
Vào lúc bình thời, bần đạo nhất định sẽ vì chuyện này mừng rỡ như điên, nhưng hiện ở lúc mấu chốt thế này ta thật lòng cao hứng không nổi. Thời điểm Toái Đan yêu cầu vô cùng cao, nhất định phải tuyệt đối an tĩnh, nếu không rất dễ dàng bị tẩu hỏa nhập ma. Đối với tình huống hiện tại, ta có thể yên lặng đột phá được không đây?
Ài! Là ngựa chết hay ngựa sống thì tùy cơ duyên vậy, bần đạo chỉ việc tận tâm tận lực điều chỉnh khí tức bản thân, tất cả còn lại thì đành nghe theo mệnh trời thôi. Ngay khi bần đạo điều tức, công việc Hỏa Tổ cải tạo thân thể cho ta cũng chuẩn bị kết thúc. Tinh thần lực mạnh mẽ của hắn bắt đầu thối lui khỏi thân thể ta, về phần huyết dịch màu vàng kia cũng không có hấp thu hết, vẫn còn thừa lại một viên to bằng quả trứng gà. Thế nhưng hiện tại tinh huyết đã hóa thành thân thể Tam Túc Kim Ô. Vào lúc này Kim Đan của ta cũng bắt đầu lay động, tuyệt đối là điềm báo sắp sửa tan vỡ.
Rốt cục công việc cải tạo kết thúc, mới vừa nhận được thân thể mới bề ngoài của Tam Túc Kim Ô xảy ra biến hóa cực lớn, từ hình dáng Tam Túc Kim Ô trực tiếp tiến hóa thành hình thái Phượng Hoàng. Ba cái lông đuôi thật dài mọc ra ở phía sau, trên đầu hiện thêm một cái mão vương, hơn nữa một thân nó toàn màu tím hoa lệ, thoạt nhìn qua thì ngạo khí cao quý cực kỳ, có một phong độ hoàng giả nghiêm nghị không thể xâm phạm. Sau khi nó biến hóa xong, thế mà lại cao ngạo đi dạo ở bên trong thân thể ta, phảng phất như là đang ăn mừng nó được trọng sinh vậy.
Vừa vặn ở thời điểm nó đi qua vị trí đan điền, Kim Đan của ta bắt đầu tan vỡ, nhất thời từ bên trong lao ra một cổ thanh khí. Vốn cổ thanh khí này muốn lập tức hóa thân thành bộ dáng của ta, sau đó hình thành Nguyên Anh. Nhưng mà hiện tại, thanh khí vừa mới ra, còn chưa kịp biến hóa đã bị Tam Túc Kim Ô chạy tới một ngụm hút sạch.
Bần đạo lúc ấy liền u mê, cái này là xảy ra chuyện gì đây? Nguyên Anh của ta còn chưa có thành hình mà, biến đi đâu rồi? Đây là thành quả ta khổ tu mười mấy năm nha? Buồn bực, cực kỳ buồn bực, bần đạo lúc ấy giận đến muốn phát điên. Còn bản thân Tam Túc Kim Ô, hoặc nên gọi nó là Tử Phượng Hoàng, sau khi nuốt hết Nguyên Anh của ta lập tức đàng hoàng lại rồi, không có đi bộ ở chung quanh nữa, mà biết điều ở trong đan điền của ta nhắm mắt dưỡng thần.
Bần đạo trong lòng âm thầm kỳ quái, ngay sau đó liền nghĩ đến một kết quả có thể xảy ra, chẳng lẽ sau này nó sẽ là Nguyên Anh của ta? Mang theo nghi vấn này, bần đạo thử dùng tinh thần xâm nhập Tử Phượng Hoàng, quả nhiên thoáng cái ý thức ta đã chuyển dời vào trong thân thể Tử Phượng Hoàng. Bần đạo hiện tại lâm vào tình trạng dở khóc dở cười, Nguyên Anh người ta đều là hình người, duy độc mình ta là có hình con chim nhỏ. Chuyện này nếu bị con khỉ thối kia nhìn thấy, hắn ít nhất cười nhạo ta đây một trăm năm.
Thế nhưng hiện tại ở đây không có người ngoài, bần đạo ngay sau đó thử chỉ phân tâm chỉ huy con chim này bay ra. Bần đạo điều khiển thân chim chuyển động vài vòng trên không, nhất thời cảm nhận được tốc độ sướng khoái vô cùng. Đây là thân chim phượng hoàng, bay lượn quả thực nhanh như chớp, dùng mắt thường chỉ có thể nhìn thấy ở trên không trung một luồng khí tím lướt ngang qua, ngay cả ngoại hình cũng không thấy nổi.
Sau đó, bần đạo tâm niệm vừa động hít sâu một hơi, thân thể lập tức bành trướng to dần lên. Chờ cho bần đạo cảm giác được thân thể đang ở thời điểm chiến đấu thích hợp nhất ta mới dừng lại, cúi đầu nhìn xuống ta quan sát một chút, hai cánh mở ra dài chừng mấy trăm trượng, phía dưới thân thể lại láng bóng không có một cọng lông nào?
Bần đạo hoảng sợ trong lòng, bởi vì ta hiểu rằng thân thể khổng lồ hiện tại của ta, Nguyên Anh chỉ có kích thước bằng với thân thể Tử Phượng Hoàng, nói cách khác nếu như Tử Phượng Hoàng không bị ta thu làm Nguyên Anh, bản thể của nó sẽ lớn như thế này. Chỉ từ kích thước thân thể mà tính, thực lực của ta đã vượt qua Thiên Sứ sáu cánh rất nhiều, ít nhất cũng ở cấp bậc Thiên Sứ tám cánh.
Thế nhưng thật sự chỉ ngang với tám cánh sao? Theo bần đạo tâm niệm chuyển động, quanh thân ta bắt đầu toát ra lửa tím hừng hực, được xưng là ngọn lửa mạnh nhất thế gian Huyễn Tật Thiên Hỏa tầng tầng bảo vệ thân thể ta. Có thứ này ở bên người ta bảo đảm Jesus cũng chịu không nổi khi ta tiếp cận.
Ta có được thành tựu như thế, hiển nhiên là nhờ tinh huyết Hỏa Tổ ban cho, không có sự giúp đỡ của hắn Tử Phượng Hoàng không thể nào cường đại đến mức này, ta cũng không thể có khả năng tự do thao túng Huyễn Tật Thiên Hỏa giống như bây giờ. Nhìn ngọn lửa trên người Hỏa Tổ đã mờ đi rất nhiều, trong lòng bần đạo không khỏi cảm động một trận.
Ta nhanh chóng thu hồi Nguyên Anh. Đưa ý thức trở lại thân thể, cảm kích nói với Hỏa Tổ: "Đa tạ tiền bối tài bồi, Tam Phong suốt đời khó quên."
"Ha hả, đừng khách khí, ngươi cũng có trợ giúp ta rất lớn mà?" Hỏa Tổ tỏ vẻ mệt mỏi nói: "Huyết mạch ngươi hiện tại là do máu tươi của ta và ngọn lửa màu tím kia đồng thời cải tạo, cả hai đều tan vào trong thân thể ngươi và trong cả linh hồn, cho nên ngươi hoàn toàn không cần thiết lo lắng thực lực tăng lên đột ngột sẽ tạo thành vấn đề năng lượng trong cơ thể khó khống chế. Lấy bản lãnh hiện tại của ngươi cộng thêm mấy món bảo bối kia, coi như chống lại Thiên Sứ mười cánh cũng đủ sức đánh một trận rồi."
"Hắc hắc. Há chỉ có thế, ta hiện tại đã có thể điều động Hạo Thiên thần kiếm rồi, Thiên Sứ mười cánh sợ rằng chưa chắc là đối thủ của ta." Bần đạo tự hào nói.
"Nhưng mà nếu hắn muốn chạy ngươi ngăn cản không nổi." Hỏa Tổ khuyên nhủ: "Cho nên ta khuyên ngươi nếu không có cần thiết. Ngàn vạn lần không thể lộ ra ngọn lửa màu tím và cái thanh kiếm đáng sợ kia. Bởi vì điều này có thể tạo thành tính hủy diệt đả kích với các Thiên Sứ. Bọn họ một khi biết trên tay ngươi xuất hiện mấy thứ ác liệt như vậy, chắc chắn họ sẽ toàn lực đi tới tiêu diệt ngươi, cho nên trước khi ngươi có đủ thực lực đối kháng với bọn họ, vẫn nên cẩn thận một chút mới tốt."
"Vâng." Bần đạo cảm kích nói: "Ta rõ ràng. Thật ra ta cũng nghĩ như vậy."
"Ha hả, ngươi hiểu là tốt rồi." Hỏa Tổ cười nói: "Đã làm trễ nãi không ít thời gian của ngươi, đi làm chuyện của ngươi thôi. Ta cũng muốn cẩn thận nghiên cứu phương pháp mà ngươi truyền cho ta, tranh thủ sớm ra ngoài một chút."
"Như thế, tại hạ cáo từ." Bần đạo cung kính thi lễ: "Tiền bối bảo trọng."
"Đi đi, đi đi." Hỏa Tổ mỉm cười nói với ta.
Bần đạo gật đầu, dọc theo đường cũ thoát ra không gian phong ấn này, quay trở lại trên hòn đảo nhỏ. Ra khỏi động bần đạo đột nhiên phát giác trên người hơi lạnh, cúi đầu vừa nhìn, ta choáng, y phục trên người đã sớm biến thành tro bụi sau khi cải tạo thân thể. Ta bây giờ đang trần truồng đứng ở trong đại điện, may là ở chỗ này không có ai, nếu không thì danh dự bần đạo chút nữa là mất sạch rồi.
Sau đó ta lấy ra một bộ y phục từ trong không gian giới chỉ, nhưng mà ta kiểm tra qua mới phát hiện, bên trong không gian giới chỉ của ta không còn bộ y phục nào, không gian bên trong không gian giới chỉ rất quý giá, chứa mấy thứ cao sang quý hiếm còn sợ không đủ, ta làm gì còn quan tâm cất giữ quần áo chứ? Cho nên ta không hề chuẩn bị y phục dự trữ.
Lần trước quần áo của ta đã để lại cho sáu cánh Thiên Sứ Lệ Nhược Nhã che đậy thân thể, nhưng mà nàng vừa dùng xong liền đốt, căn bản không có ý định trả lại cho ta. Nàng nói rằng y phục nàng mặc qua không thể để cho nam nhân khác mặc vào, thôi đi, thật là dối trá, cắn cũng đã bị ta cắn rồi, còn xấu hổ cái gì nữa đây? Ta …buồn bực.
Bất đắc dĩ, bần đạo chỉ đành dùng Hỗn Thiên Lăng tạm thời che trên người, Hỗn Thiên Lăng mặc dù không có Tam Túc Kim Ô đã mất đi năng lực sử dụng Huyễn Tật Thiên Hỏa, nhưng nó dù sao cũng là siêu cấp bảo bối đã trải qua lên Thiên Hỏa rèn luyện, chỉ dựa vào các loại thần thông diệu dụng còn lại vẫn có thể xưng là pháp bảo cao cấp nhất đẳng.
Quấn tạm Hỗn Thiên Lăng đi ra khỏi đại điện, bần đạo bay ra ngoài bờ biển, ta không có gấp gáp quay trở về, mà tính toán ở trên đảo nhỏ thử nghiệm năng lực mới nhận được một chút. Theo tâm niệm ta phát động, một đầu Tử Phượng Hoàng khổng lồ hiện ra cạnh thân thể ta, Tử Viêm hừng hực bốc cháy ngập trời, trực tiếp thiêu đốt núi đá ở chung quanh, kể cả nước biển biến thành hư vô.
Được bần đạo dùng tinh thần chỉ huy, Tử Phượng Hoàng bay một vòng quanh đảo nhỏ chỉ trong nháy mắt. Trong lòng bần đạo âm thầm thoải mái thu hồi Tử Phượng Hoàng, thành tích như thế thật sự khiến cho ta rất hài lòng.
Tiếp theo, trên tay ta ngưng tụ ra một đoàn Huyễn Tật Thiên Hỏa, lấy phi kiếm Bích Không Huyết Ảnh ra tế luyện thêm một lần. Thật ra ta cũng không cần luyện ra hảo kiếm làm gì, chỉ là dùng Bích Không Huyết Ảnh làm thí nghiệm thử mà thôi, dù sao thanh phi kiếm này đã quá hạn sử dụng rồi, từ nay về sau ta không dùng nó được nữa, chi bằng lợi dụng phế vật một phen, thử xem Huyễn Tật Thiên Hỏa của ta có lợi hại bằng Huyễn Tật Thiên Hỏa do thiên nhiên tạo thành hay không.
Chỉ thấy Bích Không Huyết Ảnh kiếm vừa đụng vào Huyễn Tật Thiên Hỏa đã bắt đầu ngưng tụ, chỉ trong thời gian ngắn ngủn mấy hơi thở, nó đã từ một thanh bảo kiếm dài hai thước biến thành một cây kim dài gần một tấc. Đây là do ta vội vàng thu ngọn lửa lại, nếu không thì sợ rằng ngay cả đuôi kim cũng không còn nổi.
Sau đó bần đạo bắt đầu hứng thú kiểm tra cây kim châm, thế mà ta kinh ngạc phát hiện, bên trong nó ẩn chứa năng lượng không nhỏ, hơn nữa thân kim đã gia tăng cường độ áp súc lại mấy lần, không hỗ là hàng tốt được tế luyện nhiều lần mà, hết thảy đều là tinh hoa. Bần đạo nhất thời hứng phấn nổi lên, cầm lấy cây kim châm tiện tay huy vũ mấy vòng, cảm giác thân châm bắn ra kình khí bén nhọn kinh khủng, hơn nữa thân châm có thể tích nhỏ kinh người, tuyệt đối là thứ tốt chuyên dùng để đột phá phòng ngự.
Nếu có cơ hội…, tựa hồ có thể âm thầm chơi chiêu hiểm thì cảm giác cũng không tệ lắm, tưởng tượng ra viễn cảnh bần đạo một châm xuất ra chọc mù mắt Jesus, bần đạo nhịn không được lộ ra nụ cười gian xảo.
Vừa vặn lúc này bên cạnh ta kim quang chợt lóe, Vong Ưu xuất hiện, nàng nhìn thấy ta không mặc quần áo, trên tay thì cầm cây kim làm vũ khí, vừa huy vũ vừa cười gian, lập tức toàn thân toát ra một trận mồ hôi lạnh, khẩn trương nói gấp: "Phong, ngươi không phải đang muốn làm Đông Phương Bất Bại đó hả?"
Đông Phương Bất Bại? Bần đạo nghe được Vong Ưu đánh giá, nhất thời xấu hổ và giận dữ muốn chết, trực tiếp đâm đầu từ trên vách đá lao xuống biển.