Làm trò trước mặt ngàn vạn người xem, vị Hồng Y giáo chủ quyền cao chức trọng này bị mất thể diện như thế, dù có là Thiên Sứ thánh thiện cũng nhịn không được trong lòng hiện lên một tia cảm xúc chán ghét. Sau đó, nàng đột nhiên cảm thấy một mùi vị khác thường, cúi đầu vừa nhìn lại nhất thời hai hàng lông mày nhíu lại cơn giận dữ nổi lên.
Thì ra là vị Hồng Y giáo chủ tôn quý thế mà lại bị làm cho sợ đến nổi không kềm chế được hệ bài tiết, số lượng phun ra còn đặc biệt nhiều, cả nửa người dưới của hắn đều ướt đẫm. Chất lỏng màu vàng còn đang không ngừng nhỏ giọt xuống. Vốn nhiêu đã đủ làm cho nàng Thiên Sứ ác tâm rồi, thế nhưng còn có chuyện tình mà nàng chịu không được xuất hiện. Khi Hồng Y giáo chủ giãy dụa, chất lỏng kia cũng bắt đầu văng lả tả ra chung quanh, thậm chí có một ít dính lên gương mặt trơn bóng của nàng Thiên Sứ.
Thiên Sứ nào có thể chịu được loại kích thích cỡ này đây? Đây lại là vị nữ Thiên Sứ cao ngạo nữa chứ, nàng vốn rất là thánh khiết, thế nhưng bây giờ bị vũ nhục như vậy, nàng cơ hồ tức điên lên rồi, hoàn toàn không có chút lưỡng lự, bàn tay tăng dần sức mạnh, một đạo Thánh Hỏa cường hãn chí cực lập tức xuất hiện thiêu đốt hừng hực, ngọn lửa khổng lồ hoàn toàn bao phủ vị Hồng Y giáo chủ kia, thậm chí ngay cả hơn phân nửa thân thể nàng Thiên Sứ cũng nằm trong đó.
Đáng thương cho một đại nhân vật ngay cả cơ hội mở miệng kháng nghị, chưa nói được lời nào đã tan thành tro bụi. Đạo Thánh Viêm đốt cháy vài giây đồng hồ, không chỉ trực tiếp đốt cháy một gã người sống, mà ngay cả thứ dơ bẩn trên người Thiên Sứ cũng tiêu trừ sạch sẽ.
Sau khi hoả táng Hồng Y giáo chủ, nàng Thiên Sứ hài lòng kiểm tra sơ qua bản thân, cảm thấy không có gì không ổn mới chuyển hướng ánh mắt bén nhọn sang bên ta, đôi môi đỏ chót phát ra một thanh âm uy nghiêm: "Ngươi chính là Long Thanh Thiên?"
"Ừ, dường như, tựa hồ, đại khái, có lẽ chính là ta?" Bần đạo cười khổ đáp. Nói thật, hiện tại ta thật sự không muốn thừa nhận thân phận này. Khai chiến với thứ biến thái như vậy tuyệt đối là một chuyện tràn đầy kích thích. Nếu không phải trốn tránh không được, ta thật tình không muốn thừa nhận.
Gia hỏa khủng bố trước mắt này ta đã nghe Athena nói tới, Thiên Sứ sáu cánh trên Thiên giới tổng cộng chỉ có bảy người, trong đó Thiên Sứ sáu cánh phái nữ chỉ vẻn vẹn có một người, chính là vị Thiên Sứ tên là Lệ Nhược Nhã • Vưu Thụy Tây Ti trước mắt đây. Nàng ở trên Thiên giới vô cùng nổi danh, không phải bởi vì giới tính hoặc là xinh đẹp, đối với Thiên Sứ thì những thứ đó không cần thiết lắm. Mà là bởi vì nàng có thực lực cường hãn đến biến thái.
Trong truyền thuyết trên Thiên Giới thì thực lực của nàng đã ở trên Thần vương rồi, chỉ là nàng không thích quyền thế, một lòng tu luyện tăng cường thực lực cho nên mới bản thân bỏ qua cơ hội trở thành Thần vương. Nàng trong quá trình khắc khổ tu luyện và trả giá rất lớn mới đạt được hồi báo như mong ước. Trải qua thời gian tu luyện rất lâu dài, nàng hiện tại đã đạt tới cảnh giới Thiên Sứ sáu cánh đỉnh phong, khoảng cách lên cấp Thiên Sứ tám cánh chỉ còn một bước ngắn.
Lệ Nhược Nhã • Vưu Thụy Tây Ti là một Thiên Sứ loại chiến sĩ, sở trường là cận thân tác chiến. Nàng có khả năng biến đổi Quang minh đấu khí thành Thánh Viêm, uy lực vô cùng mạnh mẽ, đánh xa hay gần đều thích hợp, không hề kém ma pháp chút nào. Đồng thời, vũ khí trên tay nàng là một thanh thần khí duy nhất trên Thiên giới - long thương Áo Cách Thụy Căn. Cho nên, nói tóm lại, thực lực của nàng là phi thường cường hãn. Ít nhất là hoàn toàn xứng đáng đệ nhất Thiên giới.
Lần này Thiên giới phái nàng đi ra, xem ra là do ta mà lâm vào tình thế bắt buộc rồi. Bởi vì nếu như bọn họ muốn truyền tống một gã Thiên Sứ đến cạnh ta, ít nhất cần phải có bốn Thiên Sứ cùng nhau dốc toàn lực mới được, mà bảy vị Thiên Sứ sáu cánh trên Thiên giới đã tổn thất hai gã rồi, cho nên lần này tuyệt đối chính là lần cuối cùng nên bọn họ điên cuồng trả giá.
Nếu như lần này ta có thể giết chết nàng Thiên Sứ trước mắt đây, như vậy Thiên giới chỉ còn thừa lại bốn vị Thiên Sứ sáu cánh, không có cách nào truyền tống Thiên Sứ sáu cánh khác đến chỗ ta, cho nên bọn họ tạm thời không có biện pháp đến bắt ta.
Không gian tọa tiêu trên người của ta cũng không thể vĩnh viễn mang theo. Từ hành động bọn họ gấp gáp liên tiếp phái người tới thu thập ta để xem, hẳn là không qua bao nhiêu thời gian sẽ biến mất rồi, khi đó bọn họ nếu muốn tìm ta sẽ không dễ dàng như vậy. Đây cũng là lý do bọn họ lần này phái ra một chiến sĩ có lực chiến đấu mạnh nhất - Lệ Nhược Nhã.
"Tiểu tử, ngươi rất tốt đó." Lệ Nhược Nhã tán thưởng nói: "Nếu như không phải là tận mắt nhìn thấy, ta thế nào cũng sẽ không tin tưởng, lấy bản lãnh của ngươi thế nhưng có thể giết chết hai Thiên Sứ sáu cánh, còn đả thương nặng một vị khác. Đây quả thực là chuyện không thể tin nổi."
"A..." Theo Lệ Nhược Nhã vừa nói xong, nhóm người phía dưới cơ hồ cũng muốn nổ tung lên. Từ miệng Lệ Nhược Nhã bọn họ biết được một tin động trời như vậy, ta từng cùng ba Thiên Sứ sáu cánh chiến đấu, giết hai gã trong đó, đả thương nặng một gã. Chiến tích như vậy làm sao bọn hắn không khiếp sợ cho được? Thiên Sứ sáu cánh ở trong mắt người phàm đó chính là Thần tồn tại, bất luận tình huống nào đi nữa thì phần lớn là không thể chiến thắng, thế nhưng bị một mình ta đánh bại ba người.
Kết quả như thế thật sự là làm cho bọn họ khó thể tin tưởng, nếu không phải tin tức kia là do chính miệng một vị Thiên Sứ sáu cánh nói ra, đám người ở chỗ này khẳng định không có một ai tin nổi. Mà hiện tại, nếu như vị Thiên Sứ này đã tự mình nói ra, bọn họ không tin cũng không được. Cả đám bắt đầu dùng ánh mắt sùng bái nhìn ta, xem ta y như thứ biến thái có thể thí thần.
"Hắc hắc, cũng chỉ là nhất thời lỡ tay mà thôi, thật ra ta cũng không muốn mà, ai bảo bọn hắn đau khổ muốn áp bách ta chứ?" Bần đạo cười khổ nói. Ta phát hiện nàng Thiên Sứ Lệ Nhược Nhã này căn bản là người ngu ngốc, chiến tích Thiên giới mất mặt như vậy người khác che dấu còn không còn kịp, bản thân nàng lại tùy tiện nói ra một lèo, một lời tuyên dương khắp thế giới. Thế nhưng như vậy cũng tốt, đúng lúc có thể trợ giúp ta một chút, hoàn toàn có thể dùng để uy hiếp ba đại đế quốc, khiến cho bọn hắn hiểu được thực lực của ta mạnh như thế nào.
"Ha ha, ba người bọn hắn mặc dù chỉ là củi mục, tuy nhiên còn không có tàn phế đến nổi để người lỡ tay là có thể giết chết." Lệ Nhược Nhã ánh mắt khinh thường, cười lạnh nói: "Tiểu tử, không cần nói nhảm nhiều lời, ngươi tốt nhất lên tinh thần, tốt nhất là cũng lỡ tay giết chết ta đi, nếu như ngươi không khả năng này, ta sẽ hóa ngươi thành tro bụi."
Vừa nói xong nàng lập tức đưa tay lên, từ trong hư không lấy ra một thanh trường thương trắng bạc. Cây thương có chiều dài hơn bốn thước, to bằng cánh tay người lớn, trên mũi thương thả ra từng đạo hàn quang chói mắt, quanh thân thương có Thánh Viêm mờ ảo quấn quanh, một cổ khí phách uy mãnh vô cùng ập tới. Đây chính là long thương Áo Cách Thụy Căn có cấp bậc thần khí, vũ khí của Lệ Nhược Nhã. Lệ Nhược Nhã cầm thần thương trong tay, tiện tay run lên một cái, mũi thương điểm ra vô số quang hoa nhắm ta giết qua.
"Chậm đã! Có thể nghe ta nói một câu chứ?" Bần đạo thấy nàng hung hãn lao tới, mặc dù còn chưa tới trình độ làm cho ta sợ hãi, nhưng mà ta cũng không dám ra tay đón đỡ, dù sao bên cạnh ta còn có Âu Dương Nhược Lan. Cho nên mới lên tiếng ngăn cản nàng, ta nghĩ lấy tính cách ngay thẳng và trí tuệ nông cạn của Lệ Nhược Nhã mà nói. Nàng hẳn là dính chiêu trì hoãn binh của ta.
"Ngươi còn có lời gì để nói?" Lệ Nhược Nhã quả nhiên dừng lại hỏi.
"Thiên Sứ các hạ tôn kính, đầu tiên ta muốn nói rằng không phải là ta sợ ngài, thật ra ta rất khát vọng quyết chiến với một đối thủ cường đại như ngài ở chỗ này, thế nhưng vì có vài nguyên nhân đặc thù, ta không thể vọng động chiến đấu với ngài, hy vọng ngài có thể nghe ta nói." Bần đạo dùng ngôn từ rất khách khí nói.
"Có phải lo lắng cô bé bên cạnh ngươi hay không? Ta có thể cho ngươi chút thời gian để an trí tốt nàng trước tiên." Lệ Nhược Nhã rất khí phách nói: "Ngươi yên tâm, ta sẽ đánh một trận công bình với ngươi. Ta muốn để ngươi chết đi trong tâm phục khẩu phục, để cho người trên đại lục đều biết Quang Minh thần tộc vĩ đại là không ai có thể chiến thắng."
"A, thật ra nguyên nhân cũng không phải là vì Nhược Lan." Bần đạo mỉm cười nói.
"Hử? Thế là vì chuyện gì?" Lệ Nhược Nhã hơi bất mãn hỏi.
"Là như thế này, ta và ngươi đều là tồn tại có thực lực mạnh mẽ tới cực điểm, giơ tay nhấc chân đều có uy lực dời núi lấp biển. Chúng ta tự nhiên là không có ảnh hưởng gì, nhưng mà những người nơi này lại chịu đựng không nổi mà?" Bần đạo lấy một khẩu khí từ bi đại độ nói: "Nơi này chính là thủ đô Hoắc Phúc đế quốc. Ta sợ rằng sau khi chúng ta đánh xong, nơi này sẽ biến thành tro bụi, mấy trăm vạn nhân loại sẽ trở thành vật hy sinh cho trận chiến đấu của chúng ta, ngươi không cảm thấy làm như vậy thật sự là quá đáng sao?"
Bần đạo đây lời nói nói về sau này, phía dưới địa người nghe sau này. Cảm động không dứt, nghị luận vội vàng, đều ở khen ta là người tốt đâu.
Ngay cả Hoắc Phúc đế quốc hoàng đế cũng đúng ta tràn đầy cảm kích. Hắn biết. Một khi nơi này trở thành sáu cánh Thiên Sứ kịch chiến chiến trường, vậy khẳng định là sẽ bị biến thành đất bằng phẳng , ngay cả hắn vị hoàng đế này đều chưa hẳn có thể giữ được mạng nhỏ đâu.
"Ừ, ngươi nói cũng có đạo lý, vậy thì chúng ta đổi lại địa phương khác chiến đấu." Lệ Nhược Nhã gật đầu đáp ứng.
"Tốt, trên đất bằng khắp nơi đều là lãnh thổ thành trấn Hoắc Phúc đế quốc. Chúng ta không bằng ra ngoài khơi hải đảo quyết một trận tử chiến vậy, nơi đó không có người, chúng ta có thể tận tình thống khoái đánh một trận." Bần đạo vừa nói vừa ôm lấy Âu Dương Nhược Lan tung người nhảy lên xúc tua Đại hải quái, sau đó Đại hải quái lại dùng xúc tua đưa chúng ta vào trong lên trên lưng nó, tiếp theo sau nó liền mang chúng ta bơi ra biển rộng.
"Tốt, chúng ta đi ra biển rộng đánh một trận cho thoải mái." Lệ Nhược Nhã nói xong không chút hoang mang vỗ cánh bay theo chúng ta. Nàng bay trên trời, Đại hải quái bơi trong nước, tốc độ hai bên hiển nhiên không cùng một cấp bậc. Lệ Nhược Nhã căn bản không sợ chúng ta có thể bỏ chạy.
"Chủ nhân, chúng ta thật sự đánh với nàng? Dường như nàng rất lợi hại đó?" Đại hải quái dùng tinh thần lực tố khổ với ta: "Nàng chỉ dùng một đạo Thánh Viêm đã muốn đốt chết ta rồi, thực lực quá mức cường hãn đi, chỉ sợ không phải là người chúng ta có thể đối phó ?"
"Ha hả, đánh không lại nàng là rõ ràng lắm rồi, ta đây còn cần ngươi nói sao?" Bần đạo cười nói: "Đừng nói lànàng, dù là ba tên Thiên Sứ sáu cánh như củi mục thực lực kém cỏi hơn nàng kia, cũng không phải là loại mà tự mình ta có thể đối kháng. Ta mới không có ngu đi tranh đơn với nàng đó?"
"Hắc hắc, chủ nhân anh minh." Đại hải quái vội vàng vuốt mông ta, sau đó hỏi: "Vậy chúng ta làm sao thoát khỏi nàng đây? Tốc độ nàng nhanh như vậy, thực lực lại mạnh, chúng ta muốn chạy trốn từ trên tay nàng hình như cũng không dễ dàng lắm?"
"Ha hả, ta có nói muốn đào thoát sao?" Bần đạo buồn cười nói: "Ngươi cũng không đi hỏi thăm một chút, ta từ lúc nào lâm trận bỏ chạy chưa hả? Chỉ một mình nàng ngu ngốc thế kia, còn không có tư cách dọa ta sợ hãi chạy trốn tứ phía."
"A…? Biết rõ ràng đánh không lại, còn không trốn đi?" Đại hải quái không hiểu được lại hỏi: "Chủ nhân, ta không thể hiểu ý của ngài ?"
"Ha hả, đến lúc đó ngươi sẽ hiểu thôi." Bần đạo thần bí cười nói: "Dựa theo phương hướng ta chỉ, dùng hết tốc độ tiến về phía trước."
"Vâng, chủ nhân." Đại hải quái đáp ứng một tiếng, không nói gì thêm, dốc toàn lực nhanh chóng lên đường.
"Ta có phải đang liên lụy ngươi hay không?" Âu Dương Nhược Lan đột nhiên ở trong lòng ngực ta hỏi một câu.
"Ha hả, nói không có là giả, nhưng mà ảnh hưởng cũng không lớn. Nhỏ đến mức có thể quên đi không nhớ nổi." Bần đạo cười cười an ủi: "Yên tâm đi, nàng chỉ cần ở bên cạnh ta, đừng nói chỉ là một đầu người chim sáu cánh, dù có là Quang Minh thần tới đây, cũng đừng mơ tưởng tổn thương một cọng tóc của ngươi."
"Vâng!" Âu Dương Nhược Lan hạnh phúc đáp một tiếng, sau đó cười hỏi ta: "Chàng có phải đã sớm biết sẽ có Thiên Sứ sáu cánh tới đuổi giết ngươi hay không?"
"Ha hả, không sai, ít nhất chuyện người này đến phía sau chúng ta, ta đã sớm dự liệu được." Bần đạo cười nói.
"Ừ. Ta an tâm rồi." Âu Dương Nhược Lan cười nói: "Chàng đã sớm biết nàng ta sắp tới, nhất định là đã sớm chuẩn bị sẵn sàng. Hiện tại sợ rằng là đang dẫn nàng vào trong bẫy phải không?"
"Ha ha ha ~!" Bần đạo cười nói: "Nói không sai, chiến trường đã chọn xong, tất cả thành viên đều đã vào vị trí của mình, còn thiếu mỗi chúng ta và con cá lớn phía sau mà thôi. Chỉ cần chúng ta đến nơi, khà khà. Trò hay sẽ lập tức trình diễn."
Thật ra nếu từ nhận thức mà nói thật kế hoạch dùng để đối phó Lệ Nhược Nhã, ta có thể đã trù tính xong xuôi, toàn bộ kế hoạch là do ta và Vong Ưu lúc chia tay đã bắt tay vào chuẩn bị hết rồi, thời gian chuẩn bị cũng phải dài hơn một tháng. Lúc ấy, chúng ta không thể giết chết Thiên Sứ sáu cánh Ba Phác Tạp, để cho hắn trọng thương chạy thoát về Thiên giới, chúng ta liền dự cảm sẽ có một Thiên Sứ sáu cánh khác sắp đến.
Chúng ta thậm chí còn dự liệu được người sắp đến nhất định là có lực chiến đấu siêu cường trên Thiên giới, vì muốn đối phó hắn hai người chúng ta đã chuẩn bị một kế hoạch tỉ mỉ, tính toán mang hắn tiến vào trong bẫy rập, cần phải triệt để lưu hắn lại. Vì thế, Vong Ưu lợi dụng sở trường mắt thần của nàng có thể tùy thời câu thông với mọi người, từ khoảng cách xa điều khiển chỉ huy Mân Nhi và Ái Liên Na tiến hành mọi công tác chuẩn bị.
Bản thân Vong Ưu thì lên trên tổng bộ Giáo Đình. Là nàng muốn gặp mặt Athena, thông qua trao đổi tinh thần để bù đắp phần trí nhớ thiếu thốn của mình, từ đó thực lực sẽ tăng lên một mảng lớn. Đồng thời cũng là ra tay giúp đỡ Athena mà? Chỉ cần Athena khôi phục trí nhớ với ta, pháp thuật sử dụng ra ý hợp tâm đầu, nhất định có thể phối hợp với nàng xuất ra thực lực mạnh nhất. Khà khà. Đến lúc đó ta có thể kéo các nàng đến bên cạnh, hai nữ thần liên hợp lại còn sợ thu thập không nổi một Thiên Sứ sáu cánh?
Cho dù là Lệ Nhược Nhã này lợi hại hơn so với chúng ta tưởng tượng. Dù sao chúng ta còn có vài chiêu khác để tiến hành đối phó mà, bần đạo lần này nắm chắc mười phần có thể lưu nàng lại.
Trước mắt, phần bên ta đã chuẩn bị sắp xếp ổn thỏa cả rồi, chỉ không biết Vong Ưu chuẩn bị như thế nào, khoảng cách hai người chúng ta quá xa, lấy thực lực bây giờ chúng ta tạm thời vẫn chưa thể tiến hành thần niệm trao đổi. Ta hy vọng khi thi triển pháp thuật Tâm Tâm Tương Ấn, ở trước mặt ta lại có tới hai mỹ nữ, nếu thế sẽ phải phiền toái một chút rồi.
Bần đạo và Âu Dương Nhược Lan điều khiển Đại hải quái bơi nhanh trong biển đã đi được một ngày. Phía sau Lệ Nhược Nhã đã sớm không nhịn được thúc giục ta nhiều lần. Đều bị ta lấy cớ "cách lục địa quá gần, chỉ sợ gây ra sóng thần đả thương người" tiếp tục chạy đi.
Nhưng mà, sự kiên nhẫn luôn luôn có hạn độ, Lệ Nhược Nhã dù tốt như vậy, tính kiên nhẫn lại càng thiếu thốn. Mới miễn cưỡng đi theo ta đến hừng sáng ngày thứ hai đã thật sự không nhịn được nữa, cả giận nói: "Ta bất kể, ngươi chẳng lẽ muốn ta bay trên biển tới chết già hả? Hoặc là hiện tại khai chiến hoặc là ngươi đợi bị ta giết đi!" Vừa nói, nàng giơ thần thương trên tay lên cao cao, đâm tới sau lưng ta.
"Ngươi rất dứt khoát nhỉ?!" Bần đạo bất đắc dĩ, chỉ đành nói với Đại hải quái: "Dùng hết tốc lực lặn xuống, ta cũng không tin người chim mọc cánh còn có thể bơi ở dưới nước." Vừa nói, bần đạo ôm chắc Âu Dương Nhược Lan, để cho Đại hải quái vận dụng ma lực thành một vòng sáng bảo vệ bên người chúng ta, ngăn trở nước biển không tràn vào.
Tốc độ Đại hải quái lặn xuống nhất định không thể nhanh hơn Lệ Nhược Nhã bay, nhưng mà Đại hải quái cũng không ngu ngốc, thân là siêu cấp ma thú trong biển, ở trong nước lực chiến đấu của nó phát huy ra tương đối kinh khủng. Cho nên tám cái xúc tua của nó vẽ một vòng nhấc lên một cơn sóng lớn cao mấy trăm mét đánh tới Lệ Nhược Nhã.
Lệ Nhược Nhã dĩ nhiên sẽ không sợ chút ít nước biển rồi, quanh thân nàng nhất thời bốc lên Thánh Viêm hừng hực, tất cả nước biển tới gần đều bị đốt cho bốc hơi hết. Thế nhưng, khi nàng phá tan cơn sóng lớn ngăn trở lại phát hiện Đại hải quái đã sớm nhân cơ hội lặn sâu xuống dưới nước. Thì ra Đại hải quái chỉ muốn lợi dụng sóng lớn để tăng lực gia tốc lặn xuống mà thôi.
"Hừ, đáng giận, tiểu quỷ nhát gan, thì ra nói hồi lâu cũng chỉ là mượn cơ hội chạy trốn." Lệ Nhược Nhã tức giận nói: "Tên ngu xuẩn kia, đừng tưởng rằng các ngươi ẩn sâu dưới biển ta sẽ không có biện pháp, Thần chiến sĩ không có gì làm không được ."
Lệ Nhược Nhã phát giác bị lừa thì vô cùng tức giận, nàng nhìn về phía chúng ta mà giận dữ mắng to, lập tức gia tốc đuổi theo. Bởi vì phải lặn vào trong nước biển, lần này nàng không dùng Thánh Viêm hộ thể, như vậy sẽ rất hao phí năng lượng. Cho nên Lệ Nhược Nhã chỉ dùng đấu khí mở nước biển quanh thân ra, sau đó toàn lực thúc dục đấu khí giống như một viên sao băng phóng thẳng xuống dưới nước đuổi theo chúng ta.
Lệ Nhược Nhã tích lũy năng lượng đầy đủ, hình thể cũng nhỏ, cho nên tốc độ di chuyển bên trong nước biển cũng tương đối mau, thậm chí còn nhanh hơn Đại hải quái vốn là bá chủ trên biển. Đại hải quái mặc dù là ma thú trong nước, nhưng mà nó không phải loại lấy tốc độ làm chủ, cho nên bị Lệ Nhược Nhã dần dần đuổi kịp cũng không kỳ quái.
Thế nhưng cũng may hắn một điều là nó có thể không ngừng dùng pháp thuật Thủy Hệ tập kích Lệ Nhược Nhã, Đại hải quái ở trong nước xuất ta pháp thuật rất thuận buồm xuôi gió, đánh cho Lệ Nhược Nhã không hề có lực hoàn thủ, chỉ có thể bị động phòng ngự, cho nên tốc độ của nàng bắt đầu chậm lại. So sánh qua lại, Lệ Nhược Nhã am hiểu công kích Thánh Viêm ở trong nước hiển nhiên lực lượng đại giảm, Thánh Viêm sau khi phát ra ngoài thường thường đi được nửa đường đã bị nước biển tiêu hao rất nhiều năng lượng, khi tới gần liền bị Đại hải quái dễ dàng ngăn chặn.
Duới tình huống như thế, Lệ Nhược Nhã đành phải không cam lòng bỏ qua công kích, toàn tâm toàn ý tăng tốc mong muốn đuổi kịp chúng ta, sau đó dựa vào ưu thế cận thân tác chiến đánh chết chúng ta. Nhưng bởi vì Đại hải quái dùng pháp thuật quấy rầy, nàng vẫn không thể đến gần chúng ta được. Mọi người cứ như vậy duy trì một khoảng cách hai ngàn thước, một trước một sau theo như phương hướng mà bần đạo dự kiến, chậm rãi áp sát chiến trường trong dự định.