Trương Tam Phong Dị Giới Du

Chương 113: Chương 113: Dương uy Thánh Đô






“Chậm đã!” Phụ thân hắn, hoàng đế Mỹ Cách Lam đế quốc đã nhận ra cha ta, nhìn hắn nói: “Vị này chính là con của ngài sao?”

“Nhi tử của ta!” Phụ thân tuy rằng không biết vì cái gì ta làm như vậy, chẳng qua hắn đã sớm nhìn thấy chướng tai gai mắt, nên không ngăn cản ta.

“Chuyện này của chúng ta cùng Tạp Đặc quốc vương, thỉnh ngài tốt nhất không nên nhúng tay vào” Hắn lạnh lùng nói.

“Phụ hoàng, hắn là ai vậy?” Tam hoàng tử hỏi.

“Đại nguyên soái của Đại Hán quốc, Kiếm Thánh Long Khiếu Thiên” Hắn trả lời.

“Long huynh, việc này cùng ngươi không quan hệ. Ngươi nhanh đi đi” Tây Tư Nhĩ thân vương nghĩ phụ thân ta đến cứu, không đành lòng liên lụy đén bằng hữu.

“Ân! Đứa nhỏ, ngươi xem?” Phụ thân có tâm cứu Tây Tư Nhĩ thân vương, lại lại lo lắng gây tai họa cho Đại Hán, biết ta có ý đồ xấu xa rất nhiều, nên hỏi ta.

“Ân!” Bần đạo nghĩ, thật tình mà nói cái gì là “gặp chuyện bất bình, rút đao tương trợ” thật sự rất ngu ngốc, không bằng tìm lấy một cái cớ khác, giáo huấn tên hoàng tử chó má này một bữa cho đã giận. Liền lớn tiếng nói: “Đây vốn là chuyện của các ngươi, ta không rãnh để quản, nhưng mới vừa rồi ta nghe ngươi huênh hoang nói là chiến lược của cái gì là “Chó má quân đoàn” đó vô song thiên hạ, nên trong lòng không thoải mái tẹo nào”

“Hừ!” Vị hoàng đế Mỹ Cách Lam đế quốc tức giận gừ lên một tiếng, hắn đương nhiên biết đây chỉ là cái cớ mà thôi, xoay qua hỏi phụ thân ta: “Các hạ cũng cho rằng như vậy sao?”

Ta vốn tưởng rằng phụ thân đại khái sẽ không đối cái cớ này hứng thú, không ngờ hắn rất khẳng khái gật gật đầu nói: “Hắn nói đúng đó” Sau đó chỉ vào một người ở phía sau hoàng đế Mỹ Cách Lam đế quốc nói: “Ta rất không quen nhìn cái bộ dáng kiêu ngạo của hắn”

“Ngươi!” Hoàng đế Mỹ Cách Lam đế quốc phẫn nộ rống lên: “Tốt … tốt! Khắc Ti hảo hảo tiếp đón hắn cho ta. Đừng làm ta thất vọng”

“Vâng! Bệ hạ” Một gã đi ra, niên kỷ so với phụ thân lớn hơn một chút, thân cao hai thước, so với phụ thân thấp hơn nhiều, trên người tản mát ra hàn khí lạnh thấu xương, nhìn khí thế đúng là không thể kém ít nhiều so với phụ thân.

“Ai nha! Chúng ta cuối cùng cũng có cơ hội tính toán sòng phẳng nha, lão hỗn đản, hiện tại, ngươi vì lời cuồng vọng lúc trước mà trả đại giới đi” Phụ thân cũng không nói nhiều, Long Giác kiếm đã xuất vỏ, hướng phía trước chém tới.

Nguyên lai là cừu nhân chạm mặt a. Bần đạo lúc này mới hiểu được. Đúng rồi, Khắc Ti, cái tên này nghe rất quen tai đây mà. Có thể là đối thủ của phụ thân, đây không phải chính là Hàn Băng Kiếm Thánh sao? Nhất định là hắn. Bần đạo từ đấu khí ngân bạch trên người hắn cùng hàn phong ở bốn phía chung quanh liền nhìn ra được thân phận của hắn. Đây là tuyệt chiêu của hắn – Hàn Băng đấu khí.

Mẫu thân đã từng nói qua, tiểu tử Kiếm Thánh này nổi danh phát ngôn ác độc, giỏi về dụng ngôn ngữ đi khiêu khích bới móc chuyện của đối thủ làm lợi thế. Lúc trước từng cùng phụ thân tại thánh đô giao phong qua một lần. Lúc ấy, niên kỷ của hắn so với phụ thân lớn hơn mười tuổi, nhưng thực lực lại yếu hơn phụ thân một chút, vẻn vẻn nắm trong tay thần khí - Hàn Băng Thần Kiếm, mới miễn cưỡng cùng phụ thân đánh ngang tay. Trong lúc đó, lại cười nhạo chuyện báu vật truyền gia Long gia chúng ta – Long Văn Kiếm bị người ta đoạt lấy. Làm cho phụ thân tức giận chết đi được, thề rằng về sau sẽ làm cho hắn đẹp đẽ. Đáng tiếc đến hiện tại mới có cơ hội.

Lần này hai người đánh với nhau, tình thế hoàn toàn nghiêng về một phía. Vốn hắn cũng không như cha ta, nhưng lần này trang bị lại kém đi rất nhiều, càng không phải là đối thủ. Hàn Băng Thần Kiếm của hắn có tác dụng làm đông cứng đối thủ, làm cho hành động của đối thủ chạm chạp hơn. Nhưng bởi vì trên người phụ thân mang Long lân giáp còn có thêm vào “Quang Minh Thần Tí Hộ” Đây là ma pháp phòng hộ cửu cấp rất có hiệu quả đối với hàn băng, thật sự rất thoải mái a. Long Giác kiếm là được chế tạo từ độc long giác mà thành, tự nhiên mang theo đại lượng độc tố, chỉ cần chạm vào da, vậy là rất phi thường phiền toái rồi. Cho dù vận đấu khí để kháng cự cũng tránh không được, trực tiếp ngất xỉu. Nói vậy, Khắc Ti tại những tin tức khác nhau đều biết sự lợi hại của thanh kiếm này, nên cố gắng tận lực tránh bị thương tích.

Trên người phụ thân có một đống tăng phúc pháp thuật như: ‘Quang Minh Tán Dương’, ‘Thể Lực Vô Hạn’, ‘Cự Lực Thuật’, “Lực Lượng Gia Bội’, ‘Phong Thần Chúc Phúc’, thân nhẹ như yến. Làm cho thực lực hai người có chênh lệch gấp đôi. Hơn nữa sắc mặt cùng bộ dáng của Khắc Ti rõ ràng là tửu sắc quá độ. Mà phụ thân, thân mình chính là có sức chiến đấu như cuồng nhân không hơn không kém, chiến đấu là sinh mệnh thứ hai của hắn, lại chỉ có mẫu thân là chính thất mà thôi, còn có sự đốc thúc của gia gia, cho nên toàn bộ thời gian đều dành cho khổ luyện, thực lực không đột nhiên tăng mạnh sao?”

Cho nên, tên Khắc Ti đó chỉ tiếp đón vẻn vẹn có vài chiêu liền chống đỡ không nổi. Bị phụ thân đánh cho muốn không lui được, ngay cả cơ hội thở cũng đều không có, chứ đừng nói đến dụng độc lưỡi (dụng lời nói độc ác) để công kích.

Mắt thấy có vài người tiến lại đây, phụ thân có thể chém hắn 1 nhác thì gã Tam hoàng tử cũng mặc kệ sao, nếu cứ như vậy bị phụ thân làm thịt một tên Kiếm Thánh, hắn chính là nỗi sĩ nhục của Mỹ Cách Lam đế quốc, về sau cũng đừng nghĩ đến lăn lộn trên giang hồ nữa, rất dọa người. Cho nên, hắn rất không biết xấu hổ lớn tiếng nói: “Tên trước mặt có gì đặc biệt hơn người đâu. Người chúng ta lại rất nhiều” Lập tức vung tay lên, từ phía sau hắn tám người thoát lên, xông đến đảm nhiệm chức vụ hỗ trợ.

Phía sau bọn họ còn có hơn 200 hộ vệ, nhưng chân chính cao thủ chỉ có 12 người Hoàng Kim trung cấp đỉnh phong, bởi vì dù sao cũng phải lưu lại bảo hộ phụ tử bọn họ, cho nên phái ra tám người, tưởng nghĩ nếu muốn cứu người đương nhiên không cần nhiều như vậy, có thể thấy được mục đích của hắn là cần phải dồn cha ta vào chỗ chết.

“Thật sự là quá vô sĩ a” Bần đạo cao giọng mắng: “Kiếm Thánh đơn đấu còn mang theo người giúp đỡ? Mỹ Cách Lam đế quốc các ngươi chính là dùng kỵ sĩ giảng cứu là vinh dự sao hả?”

“Ai bảo phụ thân ngươi dám khi dễ người của ta?” Tam hoàng tử cũng rống lên nói.

“Lúc trước cha ta dụng Thiết Kiếm chống lại Hàn Băng Kiếm của Khắc Ti cũng không thấy các ngươi nói như vậy” Bần đạo mắng.

“Hừ!” Tam hoàng tử xấu hổ nói: “Cái đó ta không biết”

Mọi người vây xem điều nghị luận sự vô sĩ của quan chức Mỹ Cách Lam đế quốc. Nhưng cha con hoàng đế Mỹ Cách Lam đế quốc da mặt lại dày không lên tiếng.

Mấy người kia nói như thế nào cũng đều có uy tín và danh dự, sự vây công này thật sự ám muội, hà huống chi là ở phố xá sầm uất, tin tức thật sự truyền đi, cách làm người không tốt, cũng chỉ có thể làm qua loa. Hơn nữa đám người này vốn tâm tính xấu xa, Khắc Ti lời nói thì độc ác nên đắc tội không ít người, người khác tới cứu hắn vốn không chút tình nguyện. Hơn nữa dưới Hàn Băng đấu khí đông lại cũng phân biệt địch – ta, làm cho bọn họ căn bản không thể phối hợp cực kỳ khó khăn.

Cho nên phụ thân cũng không vì có thêm nhiều người mà rơi vào hạ phong, ngược lại càng đánh càng hăng, cuối cùng, rõ ràng đại phát thần uy, làm cho chín người bọn họ lúc tiến vào bên trong đấu khí, thống khoái chém giết trắng trợn. Nhất thời lại đè chín người mà đánh, chiếm tuyệt đối thượng phong, cứ đà này phát triển lên, sợ là phụ thân sáng tạo ra một câu chuyện được mọi người ca tụng đó là lấy ít thắng nhiều.

Tam hoàng tử cảm thấy có chút không đúng, liền sinh ra độc kế, muốn tiếp tục phái người công kích cha ta hiển nhiên không thích hợp, không chỉ có dư luận không đồng tình, mà hành động lại vô cùng khó khăn. Những cao thủ hộ vệ khác thân thủ lại không cao, cùng Kiếm Thánh tranh đấu căn bản là không sử dụng được. Mà bốn cao thủ bảo hộ bên cạnh hoàng đế lại có trọng trách bên mình, như thế nào cũng không thể điều động được. Vì thế, hắn liền dời chú ý đến bần đạo.

“Mới vừa rồi cái tên tiểu tử kia dám mắng chửi ta, ta bảo các ngươi đến thu thập hắn không có nghe đến sao hả? Hiện tại lập tức đi giáo huấn hắn cho ta” Tam hoàng tử nói xong liền chỉ huy hơn 30 hộ vệ đến giáo huấn ta.

Tây Tư Nhĩ thân vương mắng to lời vô sĩ, lập tức đưa di thể của lão tướng quân sang cho thủ hạ, dẫn người đến giúp ta, nhưng lại bị hộ vệ Tạp Đặc quốc vương ngăn cản.

Mắt thấy hơn 30 người như lang như hổ hướng ta đánh tới, tất cả mọi người lo lắng cho phụ thân ta có thể hay không bởi vì vậy mà phân tâm.

Ngoài dự liệu của mọi người, lão ba ta hô lớn: “Ha ha! Tiểu tử, trận đấu của chúng ta đây xem ai là người thu thập đám rác rưởi này nhanh nhất. Nếu ngươi thua, phải hảo hảo chịu sự giáo huấn của ta một năm”

Mọi người vây xem đều lặng câm.

“Bảo một tên hài tử đi thu thập hơn 30 tên hộ vệ, gã Long gia Kiếm Thánh này bị đánh cho đến ngu ngốc sao?” Tam hoàng tử cuồng tiếu nói.

“Ngu ngốc!” Ta cùng với phụ thân đồng loạt trầm giọng mắng hắn.

“Ngươi thua thì sao?” Ta một bên rút ra thanh bảo kiếm tự chế, một bên hỏi phụ thân.

“Ta về sau cái gì cũng không quản nữa” Phụ thân đắc ý cười nói.

“Ai!” Bần đạo khinh thường nói: “Dường như ngài đã sớm không có cơ hội này ha”

Chỉ bằng đầu óc này của hắn, chính hắn hiểu được, tưởng nghĩ tại quân kỳ thôi diễn thắng được ta là cực kỳ khó khăn.

Bần đạo còn muốn nói chút nữa, đáng tiếc lại không có cơ hội. Một hộ vệ nhanh chân nhất đã đến trước mặt ta, tên này ngu ngốc hết chỗ nói, ngay cả binh khí cũng không cầm theo, tay không tới bắt ta nữa cơ chứ. Tại trong mắt hắn nếu bắt một tên tiểu hài tử mới 13 tuổi mà còn động kiếm, kia không phải làm người ta cười bể bụng sao.

Bần đạo cũng không cùng hắn khách khách khí khí, Thái Cực Kiếm Pháp được triển khai, bảo kiếm sáng ngời khẽ xuất ra, một lần làm mê hoặc mắt hắn, thừa dịp hắn đang mơ hồ mà tăng tốc, kiếm chỉ vào Đàn Trung Huyệt, điểm một cái nhẹ nhàng, Thái Cực Thần Công biến thành một đạo kình lực xuyên thấu qua áo giáp trên người của hắn, thật mạnh đánh tại trên huyệt vị. Tên gia hỏa này trực tiếp ngã xuống đất không động đậy.

Chiêu này bần đạo căn cứ vào nguyên lý độc đáo của Miên Chưởng mà sáng tạo nên, chủ yếu ở nơi này mọi người đều mặc bộ áo giáp hộ thân, ta trước kia có nhiều chiêu thức cũng không linh nghiệm lắm, liền nghĩ ra một chiêu như vậy, hôm nay là lần đầu tiên thử nghiệm, kết quả xem như vừa lòng ha.

Sau đó, lại có thêm hai gã nữa, bọn họ chưa tìm được giáo huấn gì, ngược lại chính mình đổ ầm xuống đất ngất xỉu. Vẫn như cũ ngông nghênh xông tới bắt ta, bần đạo dụng đi dụng lại Thái Cực Quyền quả thực lãng phí, trực tiếp dùng tốc độ nhanh nhất xuất ra thất thất tứ thập cửu thức Đoạt Mệnh Liên Hoàn Kiếm, đâm ngã xuống đất.

Số còn lại sau khi nhìn thấy liền chấn động, không dám xông lên bằng tay không, đồng loạt rút kiếm công đến. Bọn họ chia làm hai phe, ước chường gần 20 người xông tới bắt ta, người còn lại đi bắt Tiên Nhã. Bần đạo mắng thầm, thật sự là từ chủ tử cho đến nô tài cũng đều vô sỉ như nhau...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.